Chương 279: Tiến kinh.
Đại Tư Không
20/03/2013
Sáng sớm Vương Học Bình tắm nước lạnh, hôn Lý Tiểu Linh đang ngủ say, sau đó phóng thẳng về phía khu huyện ủy.
Xe chạy vào bãi đậu xe khu huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử và văn phòng huyện Trương Vận Cao cùng với phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng huyện vừa mới nhận chức là Tiết Văn đã đứng đợi từ lâu, khi thấy chiếc xe số hai huyện ủy chạy đến thì cả đám đều chạy lên chào đón.
- Chủ tịch, anh có thực hiện bài tập tối qua không?
Vương Học Bình chui ra khỏi xe, Lưu Tử đã xuất hiện ngay trước mặt.
Lưu Tử là một nhân vật quan trọng của phía Nghiêm Minh Cao, gần đây lại thân cận Vương Học Bình, vì vậy giữa hai người cũng thường nói vài câu vui đùa.
Vương Học Bình cười nói:
- Đừng nói nữa, rất đau lưng, bây giờ cúc cung tận tụy trước rồi nói sau.
Khi thấy Vương Học Bình khá hào hứng thì cảm xúc mọi người cùng buông lỏng, Tiết Văn chạy đến nắm chặt tay Vương Học Bình rồi dùng giọng hai ý nghĩa nói:
- Lúc này chúng tôi theo anh tiến kinh thi cử.
Vương Học Bình dùng sức rung cổ tay rồi cười nói:
- Mọi người chúng ta đều theo chân bí thư Mạnh tiến kinh, coi như hưởng hào quang của bí thư.
Vương Học Bình thầm nháy mắt với Tiết Văn.
Tiết Văn thầm hiểu ý của Vương Học Bình, đó là tai vách mạch rừng.
Hác Cương làm lãnh đạo khu quy hoạch , Diệp Minh Quyên lại là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, lúc này Tiết Văn lại được sắp xếp làm phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng khối chính quyền kiêm chủ nhiệm khoa tiếp đãi.
Dựa theo quy tắc ngầm trong tỉnh, phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng khối chính quyền thừng sẽ được xem xét đãi ngộ thích hợp, chỉ cần công tác đủ một năm thì có thể nhận được đãi ngộ cấp phó huyện.
Đám cán bộ trong phái của Vương Học Bình, ngoài Tiếu Nam thì người có tác dụng lớn nhất chính là Tiết Văn.
Tiết Văn có ý thức vượt qua thời đại vào lúc này, hắn là người xử sự ổn trọng khôn khéo, suy xét vấn đề rất chu toàn. Hơn nữa Tiết Văn phối hợp rất ăn ý với Vương Học Bình, rất nhiều lời căn bản không cần nói ra, Tiết Văn có thể lặng lẽ xử lý.
Vì vậy Vương Học Bình mới chủ trương cố gắng kéo Tiết Văn lên chức vụ phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng huyện kiêm chủ nhiệm khoa tiếp đãi.
Vương Học Bình cảm thấy chuyện chạy hạng mục chỉ là một hoạt động của mình nhắm vào Mạnh Thu Lan mà thôi, đồng thời hắn còn có một ý nghĩ, đó chính là muốn Tiết Văn cuối cùng có thể tiếp quản khu thường trú ở thủ đô.
Gọi là chạy hạng mục, chính là chính quyền địa phương muốn tranh thủ khả năng dự toán tài chính có hạn của các bộ và ủy ban trung ương.
Dưới thể chế chính trị thống nhất vào lúc này, Vương Học Bình có thể không cần phải chạy hạng mục, hắn có thể lợi dụng tài lực trong tay để liên lạc với đám quyền quý trong thủ đô, coi như tự tìm ô dù cho mình.
Vương Học Bình đã sớm biết được tầm quan trọng của khu thường trú ở thủ đô, nhưng trước đó hắn chỉ là một cán bộ phó khoa nho nhỏ, tuy trước đó rất được Nghiêm Minh Cao tin dùng nhưng dù sao cấp bậc và lực ảnh hưởng cũng quá nhỏ.
Hôm nay Vương Học Bình đã là một chủ tịch có địa bàn trong tay, rất nhiều vấn đề chính trị có thể được bố trí rất ung dung.
Vương Học Bình đưa Tiết Văn đến thủ đô, ngoài lý do để đối phương đi gặp quen mặt, sau khi quay về sẽ làm tốt công tác tiếp đãi. Thực tế Vương Học Bình thật sự muốn ủy thác trách nhiệm cho Tiết Văn, để đối phương có thể nắm tất cả quan hệ ở thủ đô.
Thường thì đám con cháu nhà quan đều tham lam thô bỉ, nhưng xét vào kinh nghiệm kiếp trước, cũng có một vài vị con cháu nhà phú quý ở thủ đô có tư tưởng cải cách.
Nhiệm vụ của Tiết Văn chính là âm thầm trải đường thay cho Vương Học Bình, tạo nên cơ sở quan hệ tốt đẹp cho quá trình chen chân nắm quyền lực trong tương lai.
Đám người vây quanh Vương Học Bình hàn huyên được vài câu, lúc này xe của Mạnh Thu Lan lúc cũng đi đến, nàng xuống xe và cười nói với Vương Học Bình:
- Anh đến sớm vậy à?
Vương Học Bình nắm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thu Lan, hắn mỉm cười:
- Tôi là người dẫn đội về thủ đô, nào dám đến muộn?
Mạnh Thu Lan bị chọc cười, nàng cười rất đẹp, rất sáng lạn, sau đó còn nhấc bàn tay nhỏ bé chỉ vào Vương Học Bình:
- Không ngờ anh thật sự rất ẩn giấu.
Trương Vận Cao tiến đến gần, trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn nhắc nhở:
- Thời gian còn sớm, chúng ta trước tiên cùng đi ăn điểm tâm đã chứ? Tôi đã sớm nói căn tin chuẩn bị bữa cơm cơ quan.
Mạnh Thu Lan đưa tay nhìn đồng hồ rồi lắc đầu nói:
- Chúng ta đi đến sân bay rồi ăn tùy tiện thứ gì cũng được.
Bí thư huyện ủy lên tiếng, không ai dám phản đối. Vì vậy mọi người đều leo lên xe đi theo phía sau chiếc xe số một huyện ủy, nhan chóng chạy đến sân bay tỉnh thành.
Gần trưa thì đoàn người Vương Học Bình đã đến sân bay thủ đô, mãi đến khi ra ngoài đại sảnh sân bay thì Mạnh Thu Lan còn chưa thấy chủ nhiệm khu thường trú Tạ Bảo Quý ra nghênh đón, vì vậy mà cặp mày của nàng không khỏi chau lại rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Vận Cao.
Trương Vận Cao thầm rùng mình, hắn nôn nóng đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, chỉ sau khoảnh khắc mà áo sơ mi ngắn tay đã ướt hơn phân nửa.
Điện thoại của Trương Vận Cao còn chưa mở tính năng điện thoại trong toàn quốc, nhưng bây giờ muốn tìm một chiếc điện thoại công cộng trong sân bay cũng rất khó khăn, vì vậy mà Trương Vận Cao không khỏi căm hận Tạ Bảo Quý.
Trước khi đến thủ đô Trương Vận Cao đã ngàn vạn lần dặn dò Tạ Bảo Quý, để đối phương đưa xe đến sân bay đón bí thư và chủ tịch đúng thời điểm.
- Bí thư Mạnh, để tôi điện thoại cho chủ nhiệm Tạ xem thế nào.
Lúc này sự việc rơi xuống đầu, Trương Vận Cao cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể kiên nhẫn nói.
Gương mặt Mạnh Thu Lan lạnh như một tờ giấy, nàng khoát tay nói:
- Không cần.
Mạnh Thu Lan quay đầu trưng cầu ý kiến của Vương Học Bình:
- Chúng ta bắt xe trực tiếp đi về khu kinh tế mới nhé?
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Trương Vận Cao đang sứt đầu mẻ trán, lại nhìn đồng hồ, sau đó cười với Mạnh Thu Lan:
- Vậy thì bắt xe đi đến khu thường trú, vừa vặn có thể được biết văn hóa taxi thủ đô.
Mạnh Thu Lan cũng không thèm nhìn Trương Vận Cao mà cùng Vương Học Bình sóng vai đi ra ngoài.
Gương mặt Trương Vận Cao chợt đỏ bừng, trong lòng thầm hận ngút trời, muốn băm vằm Tạ Bảo Quý. Lúc này hai chân hắn như có chì, hoàn toàn khó cất bước.
Lưu Tử dùng ánh mắt thương cảm nhìn Trương Vận Cao, hắn khẽ nhắc nhở:
- Anh Trương, lãnh đạo đều đã đi xa rồi.
Trương Vận Cao lúc này mới phát hiện ra vấn đề, vì vậy mà nhanh chóng chạy theo.
Vương Học Bình đi ra sân bay, hắn phát hiện ngoài cửa có vài chiếc xe biển số quân đội, hắn cũng không quá để ý mà trực tiếp đứng ven đường.
- Cậu Học Bình, cậu đến thủ đô mà không chào hỏi tôi, như vậy chẳng phải quá lắm sao?
Vương Học Bình quay đầu nhìn, hắn phát hiện Trương Vân Thiên đang rung cửa sổ xe mỉm cười ngoắc tay với mình.
- Anh Trương, đúng là trùng hợp, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Mạnh.
Vương Học Bình biết, tuy Trương Vân Thiên đi đến huyện Nam Vân nhiều lần, nhưng mỗi lần đều chỉ đến gặp mặt hắn, cũng không cùng đối mặt với Mạnh Thu Lan.
Trương Vân Thiên xuống xe cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Một vị bí thư huyện ủy xinh đẹp thế này, đúng là không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.