Lãnh Đạo

Chương 198: Tiểu nhân đắc chí.

Đại Tư Không

20/03/2013



Tiếu Nam nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Học Bình, hắn cười hỏi:

- Sắp khởi động hạng mục phố cổ Nam Vân rồi à?

- Ừ, có vài người ngốc không biết mình ở trên núi vàng mà nghĩ rằng đang gặp cảnh khốn cùng, tất nhiên tôi sẽ không đi làm những chuyện ngu xuẩn.

Vương Học Bình cười giải thích.

- Học Bình, những chuyện khác tôi đều ủng hộ cậu, nhưng hôm nay cậu và Mạnh Thu Lan trực tiếp đối chọi gay gắt, điều này không phù hợp với thói quen an phận làm người của cậu trong thời gian gần đây.

Tiếu Nam có chút lo lắng Mạnh Thu Lan thẹn quá hóa giận sẽ tìm một vài biện pháp cực đoan để đối phó với Vương Học Bình.

Dù thế nào, chỉ cần Mạnh Thu Lan còn ở trên chiếc ghế chủ tịch huyện một ngày, nàng sẽ chính là đại biểu cho khối chính quyền huyện Nam Vân.

Hơn nữa những tin tức về bối cảnh của Mạnh Thu Lan đã truyền ra trong huyện.

Vương Học Bình ngửa mặt lên, hắn nhìn Tiếu Nam, sau đó trầm ngâm một lát rồi thổ lộ:

- Mạnh Thu Lan tiến cử những xí nghiệp kia có tính chất phá hoại rất nghiêm trọng với hoàn cảnh của huyện, trong thời gian ngắn hạn sẽ thu được một lượng tài chính khá nhiều, nhưng nếu xét trên phương diện lâu dài sẽ là hậu hoạn vô cùng.

- Hơn nữa tôi cũng không phải kẻ ngốc, nếu còn biện pháp khác thì tôi sẽ không lựa chọn thủ đoạn kịch liệt thế này.

Vương Học Bình khẽ than nhẹ một tiếng rồi giải thích:

- Mạnh Thu Lan có ưu thế rất rõ ràng trong quan trường, chị ấy là cán bộ nữ, lại còn rất trẻ, quan trọng là chị ta còn có chỗ dựa cứng nhắc. Với điều kiện của Mạnh Thu Lan thì đến huyện Nam Vân chúng ta chỉ để dát vàng mà thôi, không đến vài năm sau thì nàng sẽ tiếp tục được đề bạt.

- Đúng vậy, cậu đã hiểu thế sao còn cố gắng ngăn cản?

Tiếu Nam vẫn khuyên, tất nhiên chỉ có ý muốn bảo vệ Vương Học Bình.

- Phát triển kinh tế có rất nhiều con đường, cần phải xem đi về phía nào. Anh Tiếu, nếu không phải hậu quả của ô nhiễm quá nghiêm trọng, thì thật ra tôi cũng không phải là thánh nhân quang minh chính đại, chưa chắc sẽ bỏ qua.

Tiếu Nam nghe lời nói của Vương Học Bình mà thầm suy xét lại, hắn cảm thấy Vương Học Bình tuy tương đối biết cách làm người nhưng đối nhân xử thế khá thận trọng.

Khốn nổi chính là một khi liên quan đến vấn đề tính nguyên tắc, Vương Học Bình lại cực kỳ cường ngạnh, có quyết tâm và quyết đoán không đạt mục đích không bỏ qua.

- Học Bình, nửa năm mà thu về một trăm triệu, áp lực là không nhỏ.

Tiếu Nam dù biết rõ kế hoạch của Vương Học Bình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó khăn.

- Ha ha, tôi không chuẩn bị sẽ chẳng tham chiến, anh cứ yên tâm đi.

Vương Học Bình đưa tay lên khẽ xoay cổ có hơi đau, giọng điệu tin tưởng mười phần.

Lời một khi đã nói thì giống như hắt nước ra ngoài, cuối cùng vẫn không thu trở lại, ván đã đóng thuyền. Tiếu Nam hiểu sự việc có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể chờ đến khi Vương Học Bình cần, hắn sẽ trợ giúp.

Năm nay vấn đề phân công ở bên phía khối chính quyền và huyện ủy đều có sự thay đổi.



Trong khối chính quyền, mỗi vị phó chủ tịch đều phải được phân công sự vụ riêng, dùng câu nói của dân chúng thì trên xem trời, dưới xem đất, giữa xem không khí.

Phiền toái chính là một một chiến tuyến cũng không phải chỉ có một lãnh đạo khối chính quyền được phân công, bên phía huyện ủy cũng có một phó bí thư tương ứng được giao trọng trách.

Vì vậy bất kỳ một sự kiện nào có thành công hay không, không chỉ nhận được sự đồng ý của lãnh đạo khối chính quyền, thậm chí còn phải thông qua huyện ủy.

Quan nhiều thì lắm việc, quan đông thì rối loạn.

Phó bí thư huyện ủy Tôn Tuyền không những được phân công công tác xây dựng mà còn kiêm cả việc quản lý du lịch, Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch được phân công quả lý du lịch,, nếu muốn làm tốt công tác thì nhất định phải nhận được sự trợ giúp từ phía Tôn Tuyền.

Đến chiều, dựa theo ước định, Vương Học Bình đến phòng làm việc của Tôn Tuyền.

Tôn Tuyền mở miệng nói:

- Cậu Học Bình, công tác của cậu sẽ được tôi giúp đỡ, trước đó tôi đã thông qua ý của bí thư Nghiêm, sẽ không nhúng tay vào tất cả sự việc lớn nhỏ ở phòng du lịch.

Vương Học Bình thầm buồn cười, Tôn Tuyền quá trơn, có lẽ hắn đã biết những gì phát sinh trong hội nghị khối chính quyền, bây giờ lại nói với mục đích rất rõ ràng, đó chính là phủi sạch trách nhiệm, không quan tâm.

- Bí thư Tôn, anh là lãnh đạo huyện ủy được phân công khối du lịch nhiều năm, cũng rất quen thuộc tất cả sự vụ. Tôi vừa tiếp nhận công tác, có rất nhiều thứ không rõ ràng, vì vậy trong lúc mấu chốt cũng cần anh gánh cho.

Vương Học Bình cố ý nâng Tôn Tuyền lên cao.

Tôn Tuyền ném một điếu thuốc cho Vương Học Bình, sau đó lắc đầu như gõ trống bỏi, hắn cảm khái nói:

- Cậu muốn tôi nói bao nhiêu sự việc bên xây dựng, tôi sẽ nói tất cả, còn du lịch, tôi thật sự còn chưa hiểu tất cả vấn đề bên trong. Học Bình à, chỉ vài năm nữa là tôi sắp nghỉ ngơi, cậu cũng nên cho tôi hưởng phúc vài năm.

Vương Học Bình cười nói:

- Vậy cũng không còn cách nào khác, kết thúc hội nghị đã quyết định tôi là lãnh đạo cao nhất của khối du lịch, mọi sự còn cần đến anh.

Tôn Tuyền cười mắng:

- Học Bình, tiểu tử cậu rõ ràng quá xấu, nếu tôi nhúng tay sợ rằng cậu sẽ ở sau lưng chửi chó má. Cậu còn trẻ, có tri thức, dám nghĩ dám làm, tôi chỉ ở sau lưng làm được thứ gì hay thứ đó thôi.

Vương Học Bình mỉm cười, Tôn Tuyền quả nhiên là một người hiểu chuyện. Một phía là chủ tịch huyện, phía bên kia là kẻ đã từng là thư ký của bí thư huyện ủy, bây giờ là trợ lý chủ tịch, hai bên không phải đơn giản.

Hơn nữa theo Tôn Tuyền được biết, hai bên lần này khai chiến rõ ràng không phải là tranh giành quyền lực, chỉ là một vấn đề bảo vệ môi trường.

Tôn Tuyền rất khó thể hiểu thế cục quỷ dị trước mắt, nếu không phải vì lợi ích bản thân thì hắn tất nhiên chọn phương án tránh đi, không bị dây vào mới là thượng sách.

Thái độ của Tôn Tuyền như thế này cũng chính là thứ Vương Học Bình cần, thật ra hắn cố ý tranh chấp với Mạnh Thu Lan đã từng tính toán với Tôn Tuyền.

Trong huyện thì Vương Học Bình tuy dựa vào bí thư Nghiêm Minh Cao nhưng nói một cách tương đối thì làm ít việc sẽ tốt, quy củ dù sao cũng là quy củ, không nên làm quá.

Dưới tình huống sự thật, Vương Học Bình là người có kinh nghiệm quan trường, hắn hiểu một vấn đề, muốn hoàn thành đại sự thì nên nắm giữ một quyền lực độc đoán. Nếu không thì dù có làm tốt cũng vì bị cản tay quá nhiều mà không thể làm được việc.

- Học Bình, khi nào thì kết hôn, lúc đó đừng quên mời tôi đi uống chén rượu mừng nhé?

Sau khi nghe xong lời này của Tôn Tuyền, Vương Học Bình chợt ý thức được tin tức buổi sáng mình đến phòng dân chính đăng ký giấy kết hôn, sợ rằng đã lộ rồi.



- Ha ha, bí thư Tôn, ngoài bí thư Nghiêm thì cũng không ai biết rõ, nhưng bí thư Tôn nói ra cũng chẳng phải không rõ.

Tôn Tuyền nghe xong lời nói dí dỏm của Vương Học Bình thì biết rõ nửa thật nửa giả, vì vậy không nhịn được phải cười thành tiếng:

- Từ lúc cậu vào khối chính quyền, tôi chỉ biết cậu không phải là người lương thiện, miệng giống như lau mật.

Vương Học Bình khẽc cười:

- Bí thư Tôn, cho đến nay anh luôn quan tâm đến tôi, trong lòng tôi đều nhớ kỹ.

Tôn Tuyền tuy làm đến chức phó bí thư huyện ủy nhưng trình độ văn hóa cũng không cao, thành tích cao mới là tiêu chí. Ngày thường anh Tôn nói chuyện khá thô tục, Vương Học Bình cũng cố ý dùng lời có hơi tục để làm lãnh đạo vui vẻ.

Tôn Tuyền cũng hiểu ý đồ của Vương Học Bình, nhưng dù thế nào thì nịnh hót cũng có ý tốt, hắn vẫn hay bị những lời của Vương Học Bình làm cho vui sướng.

- Chỗ này của tôi không có vấn đề gì, cậu đến đây báo cáo, những gì cần xem ra, tôi cũng không hai lời, sẽ bật đèn xanh.

Tôn Tuyền cảm thấy vui sướng, giả vờ nói lỡ miệng, đổ hết trách nhiệm lên người Vương Học Bình.

Tôn Tuyền là người lăn lộn trong cơ quan nhiều năm, sao không hiểu tâm tư của Vương Học Bình? Tiểu Vương muốn cho hắn bớt việc, vì vậy hắn cũng vui vẻ.

Dù sao Tôn Tuyền được phân công du lịch, nếu có công sẽ không thiếu phần, sau này sai lầm sẽ do Vương Học Bình tự mình gánh chịu, có trăm lợi mà vô hại, có gì không vui?

Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc của Tôn Tuyền, hắn quay về khối chính quyền, khi đi lên bậc cầu thang thì đụng mặt Dương Chính Hoa từ trên cầu thang đi xuống.

Dương Chính Hoa rõ ràng thấy Vương Học Bình nhưng tỏ ra như không, cũng chẳng hỏi thăm mà chỉ đi lướt qua.

Vương Học Bình thầm nghĩ người này đang ở vào thời điểm tiểu nhân đắc chí, nhớ ngày đó tên này chỉ là một trưởng khoa bình thường của văn phòng khối chính quyền, cũng không biết gặp mặt mình thì có bao nhiêu khách khí và nồng nhiệt.

Nhưng chỉ trong nháy mắt Dương Chính Hoa làm thư ký của chủ tịch huyện, lúc này cũng không quan tâm đến lễ nghi cơ bản nhất.

Vương Học Bình nghĩ đến đây mà không khỏi lắc đầu, những tên không biết trơi cao đất rộng thế này tuyệt đối không thể tiến xa trong quan trường.

Trong quan trường điều đầu tiên cần thiết làm phải biết làm người, tiếp theo là biết làm việc, dù không làm được thứ gì có tính hiện thực thì cũng đừng nên làm hoa hòe.

Dương Chính Hoa chẳng được gì trong ba thứ trên, vận mệnh tương lai không khó đoán.

Vương Học Bình ngồi lại trên ghế của mình mà phân phó cho Hác Cương, yêu cầu tập hợp tất cả trưởng phòng và phó phòng du lịch đến phòng làm việc của mình.

Vương Học Bình đã công khai hứa hẹn kiếm tiền, hắn nhất định phải trân trọng từng giây từng phút, giành giật lấy những gì đã hứa.

Trưởng phòng du lịch Tạ Trung Hoa dẫn theo vài vị phó phòng nhanh chóng chạy đến khu nhà khối chính quyền huyện, tất cả đứng cung kính trước mặt Vương Học Bình.

Tạ Trung Hoa là người có lý lịch sâu, những gì xảy ra ở hội nghị khối chính quyền khi sáng đã rơi vào trong tai lão.

Vừa biết được thực tế thì Tạ Trung Hoa không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Vương Học Bình đã lớn tiếng như vậy trước mặt mọi người, nếu không làm được thì kẻ không may đầu tiên là họ Vương, sau đó mới đến Tạ Trung Hoa.

Vương Học Bình cũng nhìn ra tâm tính bất an của Tạ Trung Hoa, vì vậy mà không khỏi buồn cười, vì trong kế hoạch của hắn cũng không có mặt Tạ Trung Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook