Lãnh Đạo

Chương 366: Tiểu Yêu Vạn Năm.

Đại Tư Không

20/03/2013



Hào Giai không tìm ra bất kỳ dấu vết nào trên mặt Vương Học Bình, trong lòng có chút hư thoát, hắn chỉ có thể kiên trì nói:- Lại nói tiếp, đồn công an bắt người lung tung, điều này nhất định là không đúng, nhưng người chết trong trại tạm giam thì càng không đúng, cũng khó trách gia đình người ta có ý kiến.

Lúc này dù Vương Học Bình có phản đối hay không, đồng ý cũng được, Hào Giai đều có biện pháp nói lời tròn trịa.

Vương Học Bình cau chặt mày, trong lòng thầm nghĩ, giam giữ và phá án trái luật, những chuyện này cũng không phải mới lạ gì trong cơ quan.

Sở dĩ khó có thể giải quyết triệt để chủ yếu là vì bố trí không nghiêm, cảnh sát cơ sở, đặc biệt là lãnh đạo ở cơ sở thường nắm trong tay quyền lực quá lớn, thường bao che cho nhiều hành vi rối loạn kỷ cương, nhìn mãi thành quen.

Nói cho cùng thì bên trong hệ thống luôn tồn tại những ý thức đặc quyền, một phần cảnh sát không hợp pháp, lợi dụng quyền gây tổn thương hợp pháp mà tùy ý làm bậy. Cũng vì không có cơ chế giám sát hữu hiệu nên thành phẩm pháp luật cực kỳ thấp, hầu như không có gì đáng kể.

Vương Học Bình nhận lấy hồ sơ trong tay của Hào Giai, hắn đọc tỉ mỉ một lần, trong lòng đại khái có nhận định. Nếu xem xét từ tài liệu, vị đồn trưởng đồn công an bắt người bậy bạ, không những chẳng bị xử phạt, ngược lại còn được đề bạt làm cục trưởng phân cục.

Vương Học Bình càng xem càng tức, trong lòng nổi giận, những chuyện nhẫn tâm thế này, nếu là kiếp trước thì hắn không xen vào được.

Bây giờ đồn công an và trại tạm giam đều nằm trong tầm quản lý của Vương Học Bình, hắn dễ dàng lợi dụng cơ hội mà đưa ra những hoạt động có quy mô.

Đứng ở logic quan trường, Vương Học Bình bây giờ vừa nhận chức, không nên đề ra cải cách, chỉ có thể dùng những hành động vừa phải để yểm hộ cho những mục đích thay đổi cuối cùng của mình.

Đây là chỗ bi quan, mục tiêu là quang minh chính đại nhưng chỉ có thể đánh ngụy trang mà thôi.

Dần dần điều này trở thành xu hướng quan trường, quan lớn quan nhỏ phần lớn chi thích ổn định, sợ nhất là hai chữ cải cách.

Thân là phần tử quan liêu, Vương Học Bình biết rất rõ, khi thực lực chưa đủ thì nhất định phải giữ lại lợi ích, không thể liều lĩnh đề xuất cải cách, nếu không sẽ rất khó sống.

Biét đâu khi danh tiếng phát triển tốt không tốt lại ảnh hưởng đến con đường phát triển trong tương lai.

Sách lược Vương Học Bình lựa chọn thật ra cũng không có gì mới, giấu diếm mục đích để dần hoàn thành mục tiêu cải cách.

Nói cách khác, bây giờ Vương Học Bình chỉ lặng lẽ dệt lưới mà thôi, chỉ cần côn trùng có hại xuất hiện, chạm vài lưới sẽ bị hắn nuốt vào bụng.



Cục công an thành phố có vài chục ngàn cảnh sát, tỉ lệ con sâu làm rầu nồi canh cũng rất nhiều, Vương Học Bình hoàn toàn không cần bắt hết tất cả, vì chỉ cần có gièm pha, đám người kia sẽ thò đầu lên mặt nước.

Nếu có kẻ thò đầu ra thì Vương Học Bình sẽ đánh, sẽ đào sâu, cuối cùng mượn danh nghĩa hoạt động để đưa ra cơ chế giám sát hữu hiệu. Tình huống cứ thế lặp đi lặp lại, Vương Học Bình tin, không bao lâu sau bầu không khí cục công an sẽ tốt hẳn lên.

- Anh Hào, anh cho rằng nên xử lý thế nào?Vương Học Bình cố ý hỏi Hào Giai.

Hào Giai cho là mình đã đắc kế, hắn ra vẻ oán giận nói:- Những hành vi phạm luật thế này, tôi cho rằng nên điều tra đến cùng, dù liên quan đến ai, đều phải xử lý nghiêm túc.

- À, một việc không phiền hai chủ, anh Hào, việc này giao cho anh, anh chuẩn bị trước, ngày mai mở hội nghị đảng ủy, thành lập tổ điều tra, do anh làm tổ trưởng, anh thấy thế nào?Tuy tạm thời còn chưa biết Hào Giai có thù oán với ai, muốn mượn cơ hội trả thù ai. Nhưng Vương Học Bình có một thái độ trước sau như một, đó chính là sự việc liên quan đến ai thì kẻ đó chi xử lý, đừng nghĩ muốn châm ngòi nổ, bắt lãnh đạo phải khổ cực.

Hào Giai thầm kêu khổ, hắn làm tổ trưởng tổ điều tra, như vậy cũng không quá tốt.

- Cục trưởng Vương, chỉ cần anh sắp xếp tôi sẽ kiên quyết ủng hộ, nưhng liên quan đến vấn đề bầu không khí cục công an, tôi còn cần sự trợ giúp của ủy ban kỷ luật và phòng giám sát.Hào Giai không dám từ chối những sắp xếp của Vương Học Bình, vì thế muốn kéo cả bí thư ủy ban kỷ luật là Chu Hồng Tuyền xuống nước.

Chuyện đắc tội với người, như vậy càng nhiều người tham gia sẽ càng dễ làm việc. Phải biết rằng Hào Giai cũng không muốn chọc vào sự nghiệp của người khác để ảnh hưởng đến địa vị của mình.

- À, tôi biết rồi.Vương Học Bình phân phó xong thì cúi đầu, bắt đầu xem văn kiện. Hào Giai tự giác đứng lên, hắn khẽ nói:- Cục trưởng Vương, tôi đi chuẩn bị trước.

Vương Học Bình xem xong tài liệu, tâm tình cực kỳ trầm trọng.

Sự kiện xảy ra và được đám quan viên che giấu, vì vậy mà dân mới phản ánh vượt cấp.

Vương Học Bình vuốt thái dương, trong lòng có chút bực bội, rõ ràng hắn tiếp nhận một cục diện khá rối, không biết từ khi nào đã sinh ra dèm pha kinh người thế này.

Hào Giai rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng, hắn đi về phòng làm việc của mình. Điều kiện xử lý công tác ở cục công an thành phố là khá tốt, tất cả lãnh đạo trên phó ban đều được sắp xếp mỗi người một phòng làm việc riêng.

Nhưng trong cục công an chỉ có một mình Hào Giai được hưởng thụ một phòng làm việc riêng, các phó chủ nhiệm còn lại, phần lớn là hai người một gian, kẻ thảm hại nhất chính là Ngô Dật Kiệt, vì không có một gian phòng làm việc cho chính mình. Còn những trưởng khoa, phó khoa và nhân viên công tác bình thường đều phải chen chúc trong một gian phòng.

- Chủ nhiệm Ngô, nghĩ gì thế?Ngô Dật Kiệt đang ngồi sau bàn làm việc nghĩ ngợi gì đó, hắn chợt nghe thấy âm thanh của Hào Giai vang lên bên cạnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cáo già Hào Giai.

- Tôi còn có thể nghĩ được gì? Chỉ là những chuyện vặt vãnh mà thôi, đâu giống như những đại nhân vật mỗi ngày đều nghĩ đến đại sự.Ngô Dật Kiệt hoàn toàn không cung kính với Hào Giai như trước, hắn vẫn ngồi trên ghế, giọng điệu cũng rất kỳ quái, làm người nghe cảm thấy tức giận.



- Ôi, tôi thì làm nghĩ được nhiều chuyện đại sự? Cục trưởng Vương vì vấn đề toàn cục, vì phục vụ vấn đề trật tự trị an mà vừa giao công tác cho tôi.Hào Giai cảm thấy rất chán ngấy, thầm nghĩ tiểu tử này và Vương Học Bình đi cùng một tuyến, đúng là không biết trời cao đất rộng, để sau này cho biết tay.

Ngô Dật Kiệt thầm cảm thấy vui sướng, Hào Giai khi nào thì ăn nói nhã nhặn như vậy? Sao nghe không thấy chút lực nào?

Mới cách đây không lâu, Ngô Dật Kiệt vì quan hệ gần với Vương Học Bình mà chỉ cần đi xuyên qua hành lang cũng được đám cán bộ cơ quan chào hỏi nhiệt tình hơn rất nhiều.

Nói thật lòng, Ngô Dật Kiệt cực kỳ hưởng thụ cảm giác được tôn kính thế này, hoàn toàn không muốn quay về tình cảnh như trong quá khứ.

Trước mắt cách mạng còn chưa thành công, Ngô Dật Kiệt còn chưa thật sự đi về phía Vương Học Bình, tuy lên tiếng có thể chiếm chút tiện nghi, nhưng thật sự hắn không dám khinh thường.

Ngô Dật Kiệt không đợi Hào Giai mở miệng, hắn đứng lên kẹp cặp công văn nói:- Đây là văn kiện của cục trưởng Vương, tôi phải tranh thủ đưa sang.

Ngô Dật Kiệt cũng không quan tâm đên vẻ mặt của Hào Giai, hắn xoay người đi ra cửa, chỉ để lại chủ nhiệm Hào với vẻ mặt trắng bệch.

Ai cũng là cán bộ lãnh đạo văn phòng, thầm đấu tranh là vấn đề bình thường, Hào Giai dù không thoải mái nhưng cũng không dám bộc lộ mâu thuẫn ra ngoài mặt.

Đúng lúc này bên ngoài có một bóng dáng thon thả đi vào.

Hào Giai nhíu mũi, mùi nước hoa cao cấp nước Pháp bùng lên nồng nặc, ào vào xoang mũi, thật sự làm cho người ta chấn động tâm thần.

Khí tức này dù cách xa ngàn dặm cũng có thể nghe ra được, chính là Tiểu Hảo, tên là Trình Hảo, là tiểu yêu tinh vạn người mê ở cục công an thành phố, được đặt biệt hiệu là "Tiểu Yêu Vạn Năm".

Các lộ thần tiên đều tụ tập ở cơ quan, số lượng tiểu yêu tinh ở trong cục công an thành phố cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối là không ít, hầu như mỗi phòng mỗi ban đều có những cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy.

Nhưng trong cục công an thành phố, nếu nói Trình Hảo là yêu tinh thứ hai, tuyệt đối không còn ai dám xưng là đệ nhất, đây hầu như là sự thật.

Trình Hảo được xưng là yêu tinh, mấu chốt ở ba yếu tố: Một là trang phục rất mốt, chỉ cần là những kiểu thời trang mới ra lò đều có thể thấy trên người nàng; thứ hai, phải nhắc đến người cha có địa vị hiển hách của Trình Hảo ở trong quân giới, là con gái của thường ủy thị ủy Tiền Châu, tư lệnh viên phân khu Tiền Châu, tất nhiên giá trị con người phải thật sự hùng mạnh; Thứ ba là Trình Hảo có một cặp mắt cực kỳ quyến rũ, hầu như có thể phóng điện, chỉ cần là đàn ông, là độ tuổi thế nào, tất cả đều bị giết chết. Ánh mắt của nàng chuyển lên người đối phương, thật sự làm người ta cảm thấy điên cuồng, toàn thân tê dại giống như bị chạm điện, không biết hồn về nơi nào rồi.

- Tiểu Hảo, lại đi gặp bạn trai sao?Hào Giai dù là một tay che trời ở cục công an thành phố, nhưng khi đối diện với Trình Hảo cũng phải nở nụ cười, không dám bắt bẻ đối phương đi muộn về sớm, bỏ bê công vụ.

- Anh Hào, hôm nay anh làm sao vậy? Vẻ mặt đần đần vậy? Có phải nhớ đến chị gái ở nhà mà sợ hãi rồi không?Trình Hảo và Hào Giai đã quen thói, gần đây cũng không chỉnh lời, nàng đến ôm tay Hào Giai rồi khẽ nói đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook