Lãnh Đạo

Chương 196: Tình cờ gặp mặt ngoài sân bay.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình đưa Lý Tiểu Linh về đến nhà, khi cửa mở ra thì phát hiện trong nhà đầy người, bọn họ thấy Vương Học Bình về thì đứng lên nhiệt tình nói:

- Chúc lãnh đạo năm mới sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc, thăng quan tiến chức.

- Chúc mọi người năm mới an khang, công tác tốt.

Vương Học Bình rất chán ghét những hoạt động thế này, nhưng khách đã đến thăm, sao không nói vài lời?

Nếu không làm tốt thì sẽ sinh ra tiếng xấu, rất bất lợi.

Khách đến chúc tết không chỉ là cán bộ khu quy hoạch, còn có một vài cán bộ trung tầng của huyện ủy và khối chính quyền, cũng có vài vị trưởng phòng công thương đến tham gia náo nhiệt.

Những người khác thì dễ nói, nhưng phòng công thương dù sao cũn là đơn vị của Lý Tiểu Linh, bọn họ đều là lãnh đạo của nàng. Hơn nữa hệ thống công thương thuộc sự quản lý của tỉnh, cũng không liên quan nhiều đến huyện, vì thế Vương Học Bình chỉ biết cảm tạ mọi người đã hạ giá đến thăm nhà.

Cũng may đám người hội đồng nhân dân chỉ đến trong chốc lát rồi cáo từ, khách đến nhiều, hết lớp này đến lớp khác, Vương Học Bình không thể nào rãnh rổi, cũng không thể đưa xuống đến tận dưới lầu, chỉ có thể tiễn ra đến cửa nhà mà thôi.

Dựa theo quy củ quan trường, thượng cấp tiễn hạ cấp bình thường chỉ là đứng lên bắt tay, coi như rất khách khí rồi. Lúc này Vương Học Bình đưa khách ra tận cửa, vì vậy khách chưa đi bao xa mà danh tiếng của Vương Học Bình đã lan ra ngoài.

Vất vả lắm mới tiếp xong các lượt khách, Vương Anh Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, ông mở miệng nói:

- Có lẽ tôi và mẹ cậu nên xuống nông thôn cho an nhàn.

Vương Học Bình thầm buồn cười, trước đó hắn khuyên hai ông bà nên xuống nông thôn đón năm mới mà không nghe, hôm nay bị viên đạn bọc đường tấn công, cuối cùng cũng hiểu rõ sự khó xử của cán bộ lãnh đạo.

Vương Học Bình giúp bố mẹ thu dọn quần áo và vật phẩm tùy thân, sau đó gọi Từ Dương đến, để Từ Dương lái xe đưa bố mẹ hồi hương.

Nhưng Vương Anh Hoa lại nói:

- Cả đời này tôi không chiếm tiện nghi của quốc gia, đến già cũng vậy, tôi và mẹ anh đi xe thôi.

Vương Học Bình rất hiểu tính cách của cha, vì vậy đành bất đắc dĩ tiễn cha mẹ đi xe đường dài.

Vương Học Bình tiễn cha mẹ lên xe, sau đó hắn quay đầu lộ ra nụ cười thần bí với Lý Tiểu Linh. Nhưng Lý Tiểu Linh cũng hiểu nụ cười xấu xa của hắn có ý gì, nàng lập tức nói:

- Tối em về nhà.

- Đừng nhạy cảm như vậy, tối nay trước khi đi ngủ em cứ khóa cửa phòng lại.

Lý Tiểu Linh tỏ ra không tin lời Vương Học Bình, vi vậy hắn bổ sung:

- Anh thề, nhất định sẽ không đi quấy rối em.

- Phì, dù anh có thề nhiều hơn em cũng không tin.

Lý Tiểu Linh cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn mặt Vương Học Bình, tìm kiếm chút gì đó trong ánh mắt hắn.

- Tiểu Linh, anh tôn trọng em.

Vương Học Bình không nói nhiều lời mà kéo Lý Tiểu Linh đi.

Có lẽ không thể về nhà mình, vì vậy Vương Học Bình đơn giản đưa Lý Tiểu Linh về Lý gia.

Sáng mùng ba, Vương Học Bình đưa Lý Tiểu Linh chạy xe đến sân bay thành phố Tiền Châu, vì thành phố sân bay Tiền Châu không có chuyến bay tốc hành đến Châu Âu, vì vậy hai người phải bay đến sân bay quốc tế.

Hai người kéo hành lý qua trạm kiểm tra, sau đó đi ra phia sau tìm ghế ngồi xuống, Vương Học Bình không ngờ lại phát hiện Lữ Tử Tâm ngồi ở một chiếc ghế đối diện.

Gương mặt đẹp của Lữ Tử Tâm lộ ra nụ cười cổ quái, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Linh đang ở trong lòng Vương Học Bình, cũng không chớp mắt.

Vương Học Bình tuy không có tư tình gì với Lữ Tử Tâm, nhưng hắn sợ sự cực đoan của Lữ Tử Tâm sẽ làm tổn thương đến Lý Tiểu Linh.

- Tiểu Linh, anh thèm thuốc, có lẽ anh đến phòng hút thuốc làm một điếu.

Vương Học Bình tìm cớ đứng lên khỏi ghế, hắn đi về phía phòng hút thuốc.



Sau khi vào trong phòng, Vương Học Bình đứng lại dựa vào tường chờ Lữ Tử Tâm đến.

Vài phút sau Vương Học Bình thấy Lữ Tử Tâm từ một hướng khác đang thản nhiên đi đến.

- Đại chủ nhiệm Vương, trùng hợp vậy sao?

Lữ Tử Tâm đứng trước mặt Vương Học Bình dùng giọng thơm như hoa lan nói.

- Đúng là trùng hợp, tết mà cô không về nhà sao?

Theo Vương Học Bình được biết thì Lữ gia là nhà giàu có, gia nghiệp cực lớn, quy củ cũng nhiều. Đến ngày lễ tết thì ông lão Lữ gia sẽ triệu tập mội người đoàn tụ lại, coi như hưởng thú vui nhân gian.

Vào thời điểm năm mới thế này Lữ Tử Tâm không thể nào xuất hiện ở Tiền Châu mới đúng chứ?

Lữ Tử Tâm thật ra cũng không ngờ gặp Vương Học Bình và Lý Tiểu Linh vào lúc này, nàng sở dĩ đến Tiền Châu vì "Báo chiều Trung Hạ" phát sinh sự kiện lớn.

Vài ngày trước phó tổng biên tập của "Báo chiều Trung Hạ" bị ủy ban kỷ luật đưa đi hỗ trợ điều tra, Lữ Tử Tâm được ông lão Lữ gia đồng ý, cho phép ở lại giải quyết hậu quả.

- Anh là quỷ nhát gan.

Lữ Tử Tâm mỉm cười, nàng cố ý nói.

Vương Học Bình biết rõ Lữ Tử Tâm đang nói về tình cảnh bày tiệc ăn sẵn lần trước, nhưng hắn lại cố tình bỏ chạy.

- Ha ha, tôi lúc nào cũng cho rằng trên thế giới này không có bữa cơm miễn phí.

Vương Học Bình mơ hồ chọc vào tâm tư của Lữ Tử Tâm.

Lữ Tử Tâm nở nụ cười tươi sáng:

- Học Bình, anh suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua tôi chỉ muốn mượn tạm bờ vai của anh mà thôi.

Lữ Tử Tâm ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, tôi chỉ thử anh, rõ ràng là anh tự mình đa tình.

Vương Học Bình thầm nghĩ, với gia thế và vẻ dẹp của Lữ Tử Tâm, tất nhiên sẽ không giống những cô gái "pháo hoa" ở bên ngoài, sẽ chẳng tạo ra tiết mục yêu đương nhung nhớ.

Vương Học Bình đã sớm phán đoán ra ý nghĩ của Lữ Tử Tâm, vì vậy hắn mới bỏ chạy.

Lữ Tử Tâm cười hỏi:

- Anh đưa mỹ nhân đi đâu vậy?

Vương Học Bình khẽ cười:

- À, lợi dụng ngày nghỉ tết để giải quyết vài chuyện đáng lo.

Lữ Tử Tâm dùng ánh mắt sắc bén quét về phía hai va li hành lý lớn đặt bên cạnh Lý Tiểu Linh, nàng cười nói:

- Muốn xuất ngoại sao?

Vương Học Bình khẽ thở dài:

- Tử Tâm, cô đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

- Này, đừng đề cập đến những chữ này, sẽ làm người ta cảm thấy chán ngấy, nếu tôi là người thông minh tuyệt đỉnh, sao bây giờ vẫn là "phòng không" thế này?

Lữ Tử Tâm xoay chuyển cặp mắt đẹp, nàng ai oán nhìn Vương Học Bình.

Trái tim của Vương Học Bình chợt nhảy lên ầm ầm, ánh mắt của mỹ nhân cực kỳ có lực sát thương, nếu nói về tư sắc thì Lữ Tử Tâm không kém Lý Tiểu Linh, nếu nói về gia thế thì Lý Tiểu Linh không theo kịp.

Vương Học Bình tránh ánh mắt phóng điện của Lữ Tử Tâm, hắn cười nói:

- Với điều kiện của cô, còn âu sầu vì chuyện tìm kiếm đức lang quân sao?

- Này, nếu tôi không sớm chạy về nội địa thì đã bị lão gia trong nhà ép gả cho con nhà giàu rồi.



Cặp mắt đẹp của Lữ Tử Tâm vẫn quấn quanh người Vương Học Bình, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.

Lý Tiểu Linh vẫn còn ở phòng chờ, Vương Học Bình không dám dây dưa lâu với Lữ Tử Tâm, hắn cười nói:

- Tôi còn thiếu cô một bữa tiệc lớn, đợi sang năm có rảnh tôi sẽ lên tỉnh thành mời khách.

Ánh mắt Lữ Tử Tâm khẽ xoay chuyển, nàng khẽ cười:

- Anh lo lắng tôi sẽ quấy rối Tiểu Linh nhà mình? Anh yên tâm đi, bản cô nương không bỉ ổi như vậy.

Vương Học Bình thầm nghĩ, người khác không biết tâm tư quỷ quái của cô, tôi không rõ ràng sao? Cô chẳng phải là quỷ lừa gạt sao? Trong lòng hắn biết rất rõ, Lữ Tử Tâm vì kế hoạch báo thù của mình mà thậm chí có thể hy sinh tính mạng, vì thế có thể thấy mỹ nhân này thật sự đáng sợ.

- Ha ha, tốt lắm, năm sau tôi đến tỉnh thành tìm cô.

Vương Học Bình bắt chặt bàn tay trơn bóng non mềm của Lữ Tử Tâm, lại khẽ lắc lắc.

- Học Bình, thật ra anh chưa phát hiện ra, chúng ta mới là một đôi trời đất tạo nên.

Lữ Tử Tâm dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vương Học Bình, trong miệng lại nói ra một câu lơ đễnh.

Vương Học Bình cố ý giả ngu:

- Đúng vậy, hai chúng ta là một cặp bạn bè tốt, nếu có gì cần thì cứ phân phó.

Vương Học Bình ném xong những lời này thì xoay người bỏ đi, cũng không nhìn Lữ Tử Tâm. Lúc này Lữ Tử Tâm nhìn bóng lưng của Vương Học Bình, trên gương mặt tuyết trắng của nàng khẽ lộ ra nụ cười thần bí:

- Học Bình, chúng ta cứ chậm rãi mà chơi.

Vương Học Bình trở lại bên cạnh Lý Tiểu Linh, lúc này Lý Tiểu Linh cúi đầu ôm cánh tay hắn rồi nói:

- Vừa rồi có một người đẹp ngồi đối diện với chúng ta, anh vừa đi thì cô ấy cũng đi, không phải anh no bụng mà đói mắt đấy chứ?

Vương Học Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ Lý Tiểu Linh thấy sơ hở?

Cũng may Lý Tiểu Linh không tiếp tục dừng lại ở đề tài này, đây là lần đầu tiên nàng ra sân bay, vì vậy cái gì cũng mới lạ, nàng khoác tay Vương Học Bình, chốc chốc lại hỏi thứ này thứ kia.

Dù Lý Tiểu Linh biểu hiện rất tốt nhưng Vương Học Bình vẫn mơ hồ cảm thấy nàng đã nghi ngờ.

Ai mà biết được sẽ gặp Lữ Tử Tâm ở sân bay?

Sau khi bay đến Frankfurt, Vương Học Bình tìm được Tạ Kim Bình với vẻ mặt tươi roi rói ở khách sạn Shangrila.

Tạ Kim Bình kéo tay Vương Học Bình cực kỳ thân thiết, bà vui vẻ cười nói:

- Lần này xuất ngoại thật sự là mở rộng tầm mắt, thì ra trước nay vẫn là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng đi ra khỏi làng. Học Bình, làm phiền cậu sắp xếp chu đáo như vậy.

Vương Học Bình rất lo lắng Tạ Kim Bình sẽ đề xuất yêu cầu về nước, bây giờ hắn thấy mẹ vợ tương lai vui đến mức quên cả đất trời, có lẽ một thời gian sau sẽ không muốn về.

Lý Văn Hồng giữ chặt tay Lý Tiểu Linh rồi hỏi:

- Con gái, có nhớ bố mẹ không?

Hai hốc mắt Lý Tiểu Linh đỏ hồng hồng, nàng không nhịn được mà ôm lấy cánh tay Lý Văn Hồng rồi nức nở:

- Bố, con rất nhớ bố.

- Ha ha, con gái ngốc, bây giờ là năm mới, khóc cái gì? Người nhà đoàn tụ phải vui mới đúng chứ?

Lý Văn Hồng khẽ vuốt lưng con gái rồi dịu dàng an ủi.

Tạ Kim Bình liên tục lấy ra những thứ mới lạ mà mình mua được, Vương Học Bình nhìn vào mà cũng hoa mắt.

Trong đó có quần áo, giày dép, nước hoa quý, thậm chí một tòa biệt thự ở châu Âu mà Tạ Kim Bình thích cũng được Vương Học Cầm mua đứt.

Coi như ném tiền cho mẹ vợ, Vương Học Bình không khỏi cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook