Chương 417: Tổ chuyên án của ủy ban kỷ luật trung ương.
Đại Tư Không
20/03/2013
Mạnh Chiêu Hùng vốn là phó bí thư tỉnh ủy phụ trách công nghiệp và giao thông, khoảng thời gian trước tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh, Mạnh Chiêu Hùng vốn là người luôn ẩn giấu, bây giờ lại được người người quan tâm, vì nắm quyền phó bí thư đoàn thể tỉnh ủy.
Quan trọng là phó bí thư phân công quản lý tư pháp đã được sắp xếp vào học tập ở trường đảng trung ương, Mạnh Chiêu Hùng nhận ủy thác của lãnh đạo tỉnh ủy, tạm thời nhận công tác tư pháp.
Bác trai của Mạnh Thu Lan chợt đến cục công an tỉnh mà không có thông báo trước, Vương Học Bình mơ hồ cảm thấy bất thiện.
Uông Mãnh dẫn theo một đám thành viên ban ngành đi ra đến cửa lớn cục công an tỉnh để chào đón Mạnh Chiêu Hùng.
Vương Học Bình lẳng lặng đứng trong đám người, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, dựa theo lệ cũ thì đường đường là phó bí thư đoàn thể xuống chỉ thị công tác, ít nhất văn phòng tỉnh ủy cũng phải sớm hạ thông báo để cục công an tỉnh còn làm tốt công tác tiếp đãi.
Bây giờ thì tốt, Mạnh Chiêu Hùng đột nhiên đến cục công an tỉnh, Uông Mãnh trước đó không biết tình huống nên trở tay không kịp. Theo như những gì Vương Học Bình thấy được từ sự quan sát ở khoảng cách gần, biểu hiện của Uông Mãnh có vẻ điềm nhiên như không, thật ra hai tay đặt sau lưng lại liên tục co duỗi, rõ ràng lộ rõ cảm xúc nôn nóng.
Tất nhiên ngay cả Uông Mãnh cũng không hiểu rõ, vì sao lúc này Mạnh Chiêu Hùng lại đến.
Phải biết rằng khác biệt với những vị phó bí thư tỉnh ủy khác, độ nặng của phó bí thư đoàn thể chỉ có thể dùng thái sơn để miêu tả, điều này cũng không quá mức khoa trương.
Theo cách nói thông tục của nhân dân thì đoàn thể chính là các cơ quan nằm dưới sự chỉ đạo của đảng ủy, kể cả ủy ban kỷ luật, phòng tổ chức, phòng tuyên truyền, mặt trận tổ quốc, mà đoàn thể của nhân dân thì là: đảng ủy khối, công đoàn, liên hiệp phụ nữ... ....
Dựa theo lệ củ của tỉnh Trung Hạ, Mạnh Chiêu Hùng là phó bí thư đoàn thể tỉnh ủy, còn được phân công quản lý cả văn phòng tỉnh ủy.
Trong phạm vi được phân công của Mạnh Chiêu Hùng, lợi hại nhất chính là hai ban ngành, một là phòng tổ chức, một là ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Mọi người đều biết phòng tổ chức tỉnh ủy phụ trách quản lý công tác đề bạt, điều động, lên chức của các vị lãnh đạo cấp phó phòng trở lên, mà ủy ban kỷ luật tỉnh ủy thì phụ trách công tác khiển trách.
Nếu nói một cách không khoa trương, Mạnh Chiêu Hùng có uy quyền tuyệt đối với vận mệnh của các vị lãnh đạo cấp phó phòng trong tỉnh.
Trên vấn đề sắp xếp nhân sự, dù là bí thư tỉnh ủy ở vùng biên cương cũng phải có ba phần nhún nhường với Mạnh Chiêu Hùng.
Mạnh Chiêu Hùng trên danh nghĩa chính là nhân vật số ba ở tỉnh ủy, nhưng dưới một vài tình huống, nhiều khi độ nặng của hắn còn vượt qua cả một vị chủ tịch tỉnh.
Với xã hội hiện hành, nhân vật quyền thế hiển hách như Mạnh Chiêu Hùng sao không làm người ta kính sợ?
Nửa giờ sau xe của Mạnh Chiêu Hùng đã chạy đến.
Xe chưa dừng lại ổn định thì một người đàn ông trẻ tuổi từ ghế lái phụ bước xuống, sau đó nhanh chóng kéo cửa phía sau.
Cửa xe mở ra, một hình bóng thận trọng uy nghiêm xuất hiện trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình tò mò cảm thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu Hùng có vài phần tương tự như Mạnh Thu Lan.
Cũng vì vậy mà Vương Học Bình vô tình có chút cảm giác thân thiết với Mạnh Chiêu Hùng.
Sau khi xuống xe thì Mạnh Chiêu Hùng nhìn thấy Uông Mãnh, lão lập tức cười ha hả, sau đó nhân cơ hội bắt tay mà cúi đầu khẽ nói:
- Anh Uông, thật xin lỗi, trước khi đến không kịp thông báo cho anh. Ha ha, anh cũng biết rồi đấy, bí thư Ngô đi họp ở thủ đô, anh ấy tạm thời ủy thác tôi đến xem xét công tác ở cục công an tỉnh.
Mạnh Chiêu Hùng cũng không nhiều lời, cẩn thận nói ra lời xin lỗi với đồng liêu, sau đó ám hiệu mình là đại biểu cho lãnh đạo tỉnh ủy, nắm Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay.
Vương Học Bình cẩn thận thưởng thức, sau đó rút ra kết luận, Mạnh Chiêu Hùng thật sự là cáo già thành tinh.
Vẻ mặt Uông Mãnh lại tỏ ra rất độ lượng, hắn cười ha hả nói:
- Anh là lãnh đạo của tôi, ngày bình thường chính là khách quý khó thể mời đến đấy chứ.
Lúc này trong lòng Uông Mãnh sinh ra chút cảm gáic bức bối, hắn không những là thường ủy tỉnh ủy, còn là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, lãnh đạo Ngô có lời gì, không trực tiếp thông báo với mình một tiếng sao?
Vương Học Bình từ miệng của Mạnh Thu Lan mà biết được vài tình huống về Mạnh Chiêu Hùng, người này là vị lãnh đạo phát triển từ cơ sở, từ cán bộ thôn xóm đến phó bí thư đoàn thể tỉnh ủy.
Dù là tư cách, lý lịch hay địa vị, Mạnh Chiêu Hùng đều vượt xa Uông Mãnh, vì vậy dù Uông Mãnh không cam lòng thì chỉ có thể cố gắng áp chế cơn giận, không dám làm gì hơn.
Mạnh Chiêu Hùng bắt tay các thành viên ban ngành cục công an tỉnh rất có phong động, nhưng lão rất kiệm lời, chỉ nói những câu "tốt, tốt", tích chữ như vàng.
Đến phiên Vương Học Bình, Mạnh Chiêu Hùng nghe xong lời giới thiệu của Uông Mãnh, vì vậy mà dừng bước cười hỏi:
- Cậu chính là đồng chí Vương Học Bình đến từ huyện Nam Vân sao?
Uông Mãnh chợt run rẩy, Mạnh Chiêu Hùng là phó bí thư đoàn thể tỉnh ủy cao cao tại thượng, sao lại biết một người như Vương Học Bình?
Vương Học Bình cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, hắn cố gắng bảo trì sự tỉnh táo mà mỉm cười gật đầu:
- Chào bí thư Mạnh, trước khi tôi được điều đến cục công an tỉnh thì đã từng là chủ tịch huyện Nam Vân.
Vương Học Bình nhìn ánh mắt có chút ôn hòa của Mạnh Chiêu Hùng mà không kìm lòng được phải nhớ về vẻ đẹp say mê lòng người của Mạnh Thu Lan, trong lòng thầm thở dài, đúng là mỹ nhân lòng sâu như biển.
Hôm nay là lần đầu tiên Vương Học Bình được nhìn tận mặt Mạnh Chiêu Hùng, tất nhiên cũng không phải lần đầu tiên thấy được đối phương trên ti vi.
Trong cục công an tỉnh và thành phố Tiền Châu, Vương Học Bình thật sự coi như một lãnh đạo có thực quyền, địa vị cao, nhưng chút quyền nho nhỏ của hắn nếu đặt trong mắt Mạnh Chiêu Hùng thì thật sự chẳng có gì quá sức.
Mạnh Chiêu Hùng ném cho Vương Học Bình thể diện trước mặt bao người, với sự khôn khéo của Vương Học Bình,sao hắn không biết đây là bước đệm sau lưng của Mạnh Thu Lan?
Có được một vị giai nhân như vậy còn đòi hỏi gì nữa?
- Vân Châu là nơi tốt, năm xưa tôi từng học tập ở nơi đó.
Mạnh Chiêu Hùng lần đầu tiên mỉm cười nói chuyện với Vương Học Bình, điều này làm cho đám người Uông Mãnh biết rõ tác phong thường ngày của bí thư Mạnh cũng không khỏi mở rộng tầm mắt.
Người khác không hiểu rõ nhưng Uông Mãnh lại biết rõ, Mạnh Chiêu Hùng là lãnh đạo tỉnh ủy, gần đây rất ít nói, lòng dạ sâu đậm, nổi tiếng là người khó biểu hiện ra tình cảm chân thật.
Dù là ở hội nghị thường ủy thì Mạnh Chiêu Hùng cũng không dễ dàng mở miệng, nhưng mỗi lần nói đều rất trúng vấn đề.
Những năm nay hễ là lãnh đạo mạnh miệng nói suông, tuy đám người tuyến dưới không nói nhưng trong lòng thật sự xem thường.
Những vị lãnh đạo nói lời thận trọng, nếu không mười phần nắm chắc sẽ chẳng mở miệng như Mạnh Chiêu Hùng thật sự được người ta tôn trọng.
- Học Bình, làm rất tốt.
Mạnh Chiêu Hùng vỗ vỗ vai Vương Học Bình, sau đó lão cất bước, khôi phục lại trạng thái không hề bận tâm đến những thứ khác.
Dù là Uông Mãnh ở bên cạnh luôn chú ý đến Mạnh Chiêu Hùng thì ánh mắt cũng không khỏi nhìn sang Vương Học Bình, tròng mắt liên tục xoay chuyển.
Các thành viên ban ngành cục công an tỉnh không khỏi thầm hô lên kinh hoàng: Ông rõ ràng không nhìn lầm, thật sự không ngờ tên Vương Học Bình bình thường vô danh vô tức kia ngoài có hậu trường là Hà tam công tử cứng nhắc trên tỉnh, thậm chí phó bí thư đoàn thể còn có hảo cảm với hắn, đúng là quá tà dị.
Vô tình Vương Học Bình vô tình có hình tượng cao lớn trong lòng đám thành viên ban ngành cục công an tỉnh, nếu so sánh thì hôm trước và hôm nay thật sự khác biệt một trời một vực.
Kiệu hoa mọi người cùng khiêng, Vương Học Bình thấy mọi người vây quanh Mạnh Chiêu Hùng đi về phía trước, hắn cố ý đi lùi về phía sau vài bước, mặc kệ được sủng ái thế nào thì quy củ quan trường cũng không thể bỏ.
Uông Mãnh đi được hai bước chợt dừng lại cười với Vương Học Bình:
- Học Bình, đi xa như vậy làm gì?
Đám thành viên ban ngành đều dừng bước dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vương Học Bình, trong lòng mọi người đều nghĩ đến một sự kiện: Từ khi nào mà cục trưởng Uông lại khách khí với cấp phó như vậy?
Mạnh Chiêu Hùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Uông Mãnh diễn trò, nhưng lão lại tỏ ra không biết, vẫn chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước.
Vương Học Bình nhanh chóng đi đến bên cạnh Uông Mãnh rồi cười nói:
- Lãnh đạo, tôi nên đi theo phía sau cá vị lãnh đạo thì tốt hơn.
Uông Mãnh liếc xéo đám thành viên ban ngành, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Nhiệm vụ của cậu hôm nay chính là giúp tôi bàn bạc tốt với bí thư Mạnh, tôi muốn xem tên nào dám nói này nói nọ?
Uông Mãnh đã nói như vậy, nếu Vương Học Bình thật sự từ chối thì rõ ràng là chó cắn Lã Động Tân, không tốt.
Uông Mãnh và Vương Học Bình một trái một phải cùng Mạnh Chiêu Hùng tiến vào trong khu văn phòng cục công an tỉnh, lúc này ở đầu bậc cầu thang trong đại sảnh, đám cán bộ cơ quan không trốn kịp, chỉ có thể tranh thủ đứng sang một bên.
Lúc này đám cán bộ dù có lớn gan, có quan hệ tốt cũng không dám tiến lên chào hỏi Uông Mãnh, chỉ biết ngoan ngoãn xuôi tay đứng nghiêm.
Mọi người không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đều xem xét một vấn đề: Cục trưởng Vương xếp ở vị trí cuối cùng, sao bây giờ lại đi song song với cục trưởng Uông? có chuyện gì vậy?
Đám người đi vào phòng họp, Uông Mãnh vượt lên phía trước, hắn đi bên trái dẫn đường cho Mạnh Chiêu Hùng đến ghế chủ tịch.
Vương Học Bình dừng bước khẽ gật đầu với Nhâm Hồng Đạt, đồng thời cũng nở nụ cười khổ sở xin lỗi.
Nhâm Hồng Đạt khi đi qua bên cạnh Vương Học Bình thì khẽ hạ thấp âm thanh nói:
- Cậu Vương, tôi biết chuyện này không liên quan đến cậu.
Uông Mãnh hôm nay diễn trò rõ ràng muốn làm cho Nhâm Hồng Đạt cảm thấy khó khăn, nhằm báo thù đối với những hành vi "ác liệt' tự chủ trương của Nhâm Hồng Đạt trước đó.
Nhâm Hồng Đạt là lão quan trường, tất nhiên tâm tư rực sáng, cũng hiểu ra một ý nghĩ khác khi Uông Mãnh cố ý cất nhắc Vương Học Bình. Hắn liên tưởng đến tình huống vị thiếu tướng khối cảnh vệ trung ương thân mật với Vương Học Bình, điều này càng làm hắn kiên định phương án thân cận với Vương Học Bình.
Một vị cán bộ còn trẻ, lại có bằng cấp cao, hậu trường cứng nhắc, rõ ràng có đầy đủ chuẩn bị cho một bước lên mây, tương lai thật sự là khó thể đoán được.
Nếu lúc này không biết làm tốt quan hệ, chẳng lẽ đợi đến khi đối phương cầm quyền cao mới chạy đến xum xoe, dệt hoa trên gấm sao?
Lúc này trong hội trường cũng có không ít các thành viên ban ngành có ý nghĩ như Nhâm Hồng Đạt.
Trong quan trường, những quan viên già lão, dù địa vị có cao đến đâu cũng dần mất đi độ nặng thực tế.
Có những cán bộ trẻ tuổi nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo cao tầng, bây giờ liên tục phát triển chỉ là đãi cát tìm vàng, tìm lý lịch cho mình mà thôi.
Vì thế mà khi anh nháy mắt thì người ta đã giống như ngồi tên lửa lên mặt trăng, một bước lên trời, địa vị cao vời. Lần sau hai bên gặp lại, đối phương sợ rằng đã là trọng thần trong đảng.
Mạnh Chiêu Hùng vững vàng ngồi xuống ghế chủ trì, sau đó quét mắt nhìn đám người trong phòng, mà ai cũng đưa mắt về phía nhân vật lãnh đạo số hai tỉnh ủy.
- Các đồng chí, lúc này chúng ta dùng tiếng vỗ tay để hoan nghênh phó bí thư Mạnh truyền đạt tinh thần chỉ thị quan trọng quan trọng của lãnh đạo tỉnh ủy.
Uông Mãnh dựa vào trình tự hội nghị mà nở nụ cười mời Mạnh Chiêu Hùng phát biểu.
Lúc nãy bí thư Mạnh Chiêu Hùng vừa vào cổng đã nói rõ ý nghĩ đến đây ngày hôm nay, rõ ràng là nhận được sự ủy thác của bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, vì vậy mà chạy đến cục công an tỉnh.
Uông Mãnh trước đây cũng không có kinh nghiệm với những sự kiện đặc thù thế này, vì thế trong lòng có chút bất an, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
- Các đồng chí, hôm nay tôi nhận sự ủy thác của đồng chí bí thư Ngô Trọng, đặc biệt đến cục công an tỉnh, thật sự có vài chuyện đại sự cần tuyên bố với mọi người.
Mạnh Chiêu Hùng dùng giọng không chút hoang mang nói, đám người nơi đây tất nhiên muốn biết có chuyện đại sự gì phát sinh, vì thế mà không hẹn cùng dựng lỗ tai lên.
Mọi người đang suy xét một vấn đề, vị chuyện gì mà phó bí thư đoàn thể phải tự xuất mã?
Đúng lúc này phó chủ nhiệm văn phòng cục công an tỉnh kiêm thư ký của cục trưởng là Tào Thanh Minh lại đẩy cửa phòng họp đi vào.
Uông Mãnh nổi giận, hắn không ức chế được sự ngột ngạt, trên mặt nóng bỏng. Hắn chợt đứng lên, sau đó trợn mắt chỉ vào Tào Thanh Minh, lên tiếng khiển trách:
- Nơi này là chỗ anh có thể xông vào sao? Lăn ra ngoài.
Vẻ mặt Tào Thanh Minh chợt biến đổi lớn, trở nên trắng bệch không còn chút máu, hắn chỉ vào bốn người đàn ông trung niên mặc áo quần Trung Sơn đi sát phía sau rồi lắp bắp giải thích:
- Cục...Cục trưởng, điều này...Các...Các đồng chí tổ chuyên án ủy ban kỷ luật trung ương... ....
Cả hội trường đều hít vào một hơi khí lạnh, nhiệt độ chợt giảm xuống dưới điểm băng, hơn nữa còn liên tục giảm xuống.
Lúc này tất cả thành viên ban ngành cục công an tỉnh đều ở vào trạng thái rét lạnh như ở Nam Cực, cả đám dựng dứng lông tóc, đưa mắt nhìn nhau, không khó để thấy sự kinh ngạc và bối rối của đối phương.
Sau khi trải qua quá trình rung động, vẻ mặt Uông Mãnh tái nhợt kinh người, hắn cố gắng kiềm chế để không khỏi chửi một tiếng, cố gắng hỏi Mạnh Chiêu Hùng:
- Bí thư Mạnh, đây là... ....
Mạnh Chiêu Hùng đứng lên dùng giọng lanh lảnh nói:
- Các đồng chí, để tôi giới thiệu một chút, vị này chủ nhiệm phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật trung ương, đồng chí Lang Tích Vinh. Các đồng chí ủy ban kỷ luật vâng lệnh xuống điều tra tình huống ở tỉnh chúng ta, bây giờ mời chn. Lang đứng lên tuyên bố quyết nghị của ủy ban kỷ luật trung ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.