Chương 87: Tôi thật sự không nhìn lầm anh.
Đại Tư Không
20/03/2013
Diệp Kim Sơn đang ngồi trên vị trí tay lái phụ, tuy hắn không biết vừa rồi Vương Hòa Bình báo cáo những gì với bí thư Nghiêm, nhưng hai người bây giờ cùng ngồi xe đến thành phố, điều này có thể làm hắn phân tích ra được, hơn phân nửa là dến gặp chủ tịch Kim.
Diệp Kim Sơn thầm thở dài, tuy ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng đã hiểu, bí thư Nghiêm thật sự coi hắn như thư ký, còn đối với Vương Hòa Bình thì như con cháu trong nhà, rõ ràng hai người hoàn toàn khác biệt.
Xe nhanh chóng chạy vào nhà khách số một thị ủy, Diệp Kim Sơn lấy điện thoại ra liên lạc với Cao Thành Thu.
Theo lời Cao Thành Thu thì chủ tịch Kim còn đang hội kiến khách nước ngoài, nhưng chủ tịch đã sớm giao phó, để bí thư Nghiêm và Vương Hòa Bình đến phòng chờ.
Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công đã quen biết đến mức không quan tâm đến lễ tiết, hắn nghe vậy thì gật đầu nói:
- Vậy trước tiên cứ đến phòng số tám.
Khi Kim Hữu Công còn là phó bí thư đoàn thể của thành phố Tiền Châu thì thị ủy sắp xếp cho một gian phòng nghỉ ngơi, là phòng số tám.
Trùng hợp là vị chủ tịch trước đó khi nhận phòng số tám thì bị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đi, coi như một đi không quay lại.
Sau này Kim Hữu Công cũng không đến phòng số tám, vài vị phó chủ nhiên văn phòng thành phố thật sự không biết đó là nguyên nhân gì.
Sau này Cao Thành Thu vô tình nói ra, đám người kia mới bừng tỉnh, lập tức đổi số phòng.
Vì vậy mà vài ngày sau vị thay mặt chủ tịch Kim Hữu Công đã đến đây nghỉ trưa.
Vương Học Bình cũng từng theo chân bí thư Nghiêm đến phòng số tám vài lần, đó là một gian phòng lớn, có ba gian, phòng làm việc, phòng ngủ, nhà vệ sinh, đầy đủ mọi thứ.
Ba người đi qua hành lang thì gặp một vị phó chủ nhiệm Việt Cường văn phòng chính quyền thành phố đang dẫn theo hai vị nhân viên nữ xinh đẹp đứng chờ nơi cửa phòng.
- Ha ha, bí thư Nghiêm, bây giờ anh càng lúc càng trẻ ra.
Việt Cường có ánh mắt siêu quần, từ xa đã cười ha hả bắt chuyện với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, cấp bậc trưởng phòng, mà Việt Cường là phó chủ nhiệm cấp bậc trưởng phòng, hai người cấp bậc ngang nhau, tất nhiên cấp bậc lễ nghĩa khi gặp nhau cũng nhiều hơn hẳn.
Vì vậy Việt Cường tiến về phía trước ba bước rồi dừng lại vươn tay.
Nghiêm Minh Cao cười ha hả:
- Chủ nhiệm Việt, anh là lãnh đạo thành phố, sao lại để anh phải đứng đây chờ đón? Đúng là không dám nhận.
Việt Cường nắm chặt tay Nghiêm Minh Cao rồi lắc lắc cười nói:
- Chỗ này lấy đâu ra lãnh đạo? Chỉ có bạn bè cũ mà thôi.
Nghiêm Minh Cao cảm thấy trong lòng thông thoáng, Việt Cường gần đây được đề bạt làm phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố, trước đó chẳng qua chỉ là một trưởng khoa phòng nghiên cứu chính sách mà thôi. Lúc này coi như là thời điểm Việt Cường xuân phong đắc ý, hắn có chút thận trọng, tất nhiên có thể hiểu được.
Nghiêm Minh Cao nhiều năm làm lãnh đạo, tất nhiên hắn hiểu, bên người lãnh đạo không có việc nhỏ, vì vậy nhân viên công tác ở bên cạnh lãnh đạo thường được cọi là quan lớn hơn mình một bậc.
- Bạn cũ, khi nào có rảnh thì nhớ xuống chỉ đạo công tác đấy nhé?
Nghiêm Minh Cao coi như nể mặt Việt Cường.
- Chỉ sợ làm phiền bí thư Nghiêm mà thôi.
Việt Cường cảm nhận được thiện ý của Nghiêm Minh Cao, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Khi nói chuyện thì Việt Cường cũng vô tình quét mắt nhìn Vương Hòa Bình đang đứng sau lưng Nghiêm Minh Cao, trong lòng có chút kỳ quái, sao anh Nghiêm lại mang theo hai thư ký?
Nghiêm Minh Cao hiểu sự nghi hoặc của Việt Cường, vì vậy hắn chỉ tay vào Vương Hòa Bình và giới thiệu:
- Đây là vị chủ nhiệm khu quy hoạch của huyện chúng tôi, là Vương Hòa Bình, chủ tịch Kim cố ý để tôi đưa cậu ấy đến, muốn nghe cậu ấy báo cáo.
- Chào chủ nhiệm Việt.
Vương Hòa Bình rất lễ phép, hắn chủ động duỗi hai tay nói.
Việt Cường vốn chỉ vươn tay ra một nửa thì dừng lại, nhưng nghe xong lời giới thiệu của Nghiêm Minh Cao thì lập tức duỗi tay ra, nhanh chóng bắt chặt tay Vương Hòa Bình.
- Cậu thanh niên, đi theo bí thư Nghiêm là rất tốt, có tương lai đấy.
Việt Cường lắc lắc tay một lượt rồi mới mở ra.
- Cám ơn chủ nhiệm Việt cổ vũ.
Vương Hòa Bình thầm buồn cười, vị chủ nhiệm này thật sự có bộ dạng rất cẩn trọng.
Sau khi hai bên hàn huyên một lúc thì Việt Cường đưa Nghiêm Minh Cao và Vương Hòa Bình vào bên trong, Diệp Kim Sơn chỉ có thể uất ức đứng ngoài cửa.
Sau khi nữ nhân viên dâng trà, Việt Cường khẽ dựa người ra phía sau rồi nói:
- Trên thành phố cũng không có trà ngon, xin bí thư Nghiêm bao dung, tha thứ.
Đây rõ ràng là khoe khoang, Nghiêm Minh Cao thầm buồn cười, tất cả mọi người đều đã lên cấp lãnh đạo, cần gì phải tỏ ra như vậy?
- Ha ha, đúng là lãnh đạo thành phố, uống trà Long Tỉnh, trong huyện chúng tôi làm gì được thưởng thức thế này?
Nghiêm Minh Cao nói đến điểm chính là dừng, nhưng Việt Cường lại tỏ ra nghe không hiểu:
- Kính xin bí thư Nghiêm nói thêm chút ý kiến về công tác kêu gọi đầu tư.
Lúc này thì Nghiêm Minh Cao thật sự hiểu ý nghĩa trong lời nói của Việt Cường, thì ra vị chủ nhiệm Việt này được phân công quản lý kêu gọi đầu tư, hèn gì bây giờ lộ ra mặt thật.
Đắc ý quá nhanh rồi đấy, thành phố là nơi kêu gọi đầu tư rất mạnh, mỗi năm tài chính ngân sách đều tăng vượt qua con số hai mươi triệu, so với huyện Nam Vân thì còn nhiều hơn cả con số một năm thu vào.
- Ha ha, chủ nhiệm Việt, anh cứ yên tâm, sau này nếu có khách quý gì cứ đưa về phía chúng tôi, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Nghiêm Minh Cao cố ý nói cho qua, trong lòng thầm nghĩ, Việt Cường rõ ràng chỉ quan tâm đến thành tích trong lúc còn tại vị.
Nhưng Việt Cường sao không suy xét lại, trong huyện cũng cần phải ăn no, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, ai cũng hiểu cả.
Mọi người quan hệ bình thường, nếu mạo muội mở miệng thì chẳng phải nóng ruột sao?
Vương Hòa Bình lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông, hắn dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai vị lãnh đạo so chiêu. Việt Cường đã sớm rơi xuống thế hạ phong nhưng không biết, điều này làm hắn thầm nghĩ, loại người thế này cũng được đề bạt làm lãnh đạo văn phòng, chẳng lẽ trên thành phố hết cán bộ rồi sao?
- Ha ha, anh Nghiêm, tôi đã đến chậm, đã đến chậm.
Kim Hữu Công mặt mày hồng hào từ bên ngoài đi vào.
Việt Cường đứng thẳng người trên ghế sa lông, sau đó cung kính nói:
- Chủ tịch, anh đã trở lại.
Kim Hữu Công lướt mắt qua Việt Cường, sau đó trực tiếp chuyển lên người Vương Hòa Bình, lão mỉm cười:
- Học Bình, khỏe chứ? Tôi không nhìn lầm cậu.
Đây là một câu hai nghĩa, Việt Cường không hiểu, Nghiêm Minh Cao và Vương Hòa Bình lại khác.
- Lãnh đạo, anh cũng đừng quá tán thưởng cậu ấy, nếu không sẽ vểnh đuôi lên trời.
Nghiêm Minh Cao thấy Kim Hữu Công gạt Việt Cường sang một bên thì thầm nghĩ đối phương bò lên đến địa vị này xem như chấm dứt.
- Học Bình, ngồi xuống đây.
Kim Hữu Công ngồi xuống, lại cố ý ngoắc Vương Hòa Bình đến bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.