Chương 324: Tra thuốc nhỏ mắt.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Thủ trưởng, hũ rượu táo đỏ của anh cũng nên mở ra được rồi.
Dương Minh Cường có ý muốn thu chỗ tốt của thủ trưởng.
Ông lão tóc trắng trừng mắ tức giận quở trách:
- Tôi biết là cậu cũng không phải thật sự đến thăm tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào những bình rượu ngon, thèm ăn rồi sao?
Dương Minh Cường cười theo nói:
- Anh cứ nói như vậy, rượu ngon chính là dùng để chiêu đãi bộ hạ cũ, tôi đến dù sao cũng được uống hơn hai ly chứ phải không?
- À, tôi còn chưa biết cậu sao? Đúng là quỷ tham ăn háo uống.
Ông lão tóc trắng liếc mắt nhìn Dương Minh Cường, sau đó gọi cảnh vệ viên đi theo bên cạnh đi vào trong hầm ngầm cầm bình rượu táo đỏ ra.
Dương Minh Cường nuốt vài ngụm nước miếng không chút che giấu, lại vui vẻ nói:
- Những năm qua uống nhiều rượu ngon, Mao Đài đã uống đến mức chán ngấy, nhưng thật sự vẫn luôn thèm thuồng rượu táo đỏ của lãnh đạo.
Ông lão tóc trắng biết thủ hạ trêu đùa cho mình vui vẻ, nhưng lão cũng không thể ức chế mà nở nụ cười, lão vung tay cười nói:
- Cậu đấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thì cậu xanh xao vàng vọt, lúc đó bị lạnh đến mức gương mặt nhỏ sắp nứt ra, nước mắt nước mũi chảy tràn, phải nói là một quân sĩ lùn. Ôi, khi đó tôi cũng coi như mù mắt, không ngờ lại bị những lời xáo trá của cậu lừa gạt, cương quyết thu cậu đến bên cạnh làm cảnh vệ viên. Mới đó mà đã là vài chục năm, cậu đã là đại nhân vật tay cầm trọng binh, tôi đã có nửa cơ thể xuống mồ, không biết sống thêm được vài năm nữa.
- Thủ trưởng, anh nói gì vậy, với sức khỏe của anh, sống thêm ba mươi năm nữa cũng là bình thường.
Dương Minh Cường nhớ đến tình cảnh năm xưa đi theo lãnh đạo, hốc mắt cũng chợt ướt át, hắn nghẹn giọng nói:
- Không có sự tán thưởng của thủ trưởng, nào có tôi ngày nay? Nếu không phải anh đưa theo đi làm nhiệm vụ, tôi thậm chí đã cởi giáp về nhà làm ruộng từ lâu.
- Ôi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, tôi đã sống nhiều năm, có khổ gì chưa từng trải qua? Có tội gì chưa từng chịu? Đánh phản động, chỉnh đốn tác phong khi đó cũng không phải chuyện đùa, tùy tiện nói sai nửa câu là lập trường không kiên định, làm sai sẽ phải dọn nhà. Năm xưa tôi cứng nhắc không phê bình thủ trưởng Túc, lãnh đạo khi đó nếu không phải biết tôi luôn trung thành và tận tâm, nhớ kỹ hai lần tôi ngăn cản lỗ châu mai, tự mình chỉ thị tha cho tôi một mạng, tôi sợ rằng đã vì những lời phạm húy mà ném thân vào chốn tù ngục rồi.
Ông lão tóc trắng lải nhải vài câu, Dương Minh Cường thầm chua xót, năm xưa thủ trưởng thân là lãnh đạo sư đoàn, không quan tâm đến lời hứa thăng quan phát tài của bí thư Tưởng mà lại theo bí thư Mao đi làm cách mạng. Sau khi giành được chính quyền thì thủ trưởng cũng làm ra nhiều cống hiến trong quá trình công nghiệp hóa hiện đại hóa đất nước, không ngờ vì tính tình ngay thẳng mà thiếu chút nữa bị mất mạng già. Nếu không phải năm xưa từng cứu mạng bí thư, sợ rằng đã sớm bị ép tội phản cách mạng, bị giam cầm từ lâu rồi.
Nhớ rõ Lỗ Tấn đã từng nói: "Chết dưới đao của kẻ địch không đủ đau khổ bằng bị đồng chí và người yêu đưa độc dược, bạn bè đâm đao sau lưng, đó thật sự không phải là cái chết mà bao người mong muốn!"
Không thể đề phòng được khi đâm đao sau lưng, nếu bị mất mạng bằng một mũi tên cũng không có gì đau khổ, nhưng khi bị chiến hữu dùng đao rỉ trên chiến trường hành hình mình, cảm giác đau đớn thật sự không thể nào thể nghiệm. Ngay cả chết cũng không thể thống khoái, thủ đoạn như vậy sợ rằng khó thể dùng hai chữ đạo đức để xem xét, đây rõ ràng là tình huống thể hiện thú tính nguyên thủy nhất của nhân loại.
- Thủ trưởng, bây giờ thì tốt, tuyến trên nể trọng anh, trong bảy đại quân khu, chúng ta nắm giữ một quân khu. Đừng nói là anh, dù cho là một nhân vật nhỏ như hạt vừng giống tôi đặt ở quân khu hay quân ủy hoặc dưới địa phương cũng được người ta xem trọng vài phần, không phải sao?
Dương Minh Cường muốn làm cho thủ trưởng của mình vượt qua bi thương.
- Hì hì, tuyến trên có tâm tư gì, tôi còn chưa già đến mức hồ đồ, sao không biết cho được?
Ông lão tóc trắng tuy nói như vậy nhưng trong lòng có thêm vài phần khoái ý, vì vấn đề quân quyền, thủ hạ của mình được trọng dụng, trong vấn đề này cũng có sự giúp đỡ của các lãnh đạo tuyến trên.
- À, đúng rồi, Minh Cường, về chuyện của tiểu tử Trương gia, cậu tính sắp xếp thế nào?
Ông lão tóc trắng bị Dương Minh Cường dịch chuyển chủ đề, vì vậy tâm tình khá tốt, vì vậy mới mỉm cười hỏi ái tướng tâm phúc.
- Tiểu tử kia đã là trưởng phòng hậu cần, để tiện cho hắn hỗ trợ chủ tịch Tiểu Vương, tôi định cho hắn một danh thiệu phó tham mưu phân khu.
Dương Minh Cường nói ra những dự tính của mình.
Ông lão tóc trắng nghe nói như vậy thì mỉm cười:
- Nhũ danh của cậu là Thường Sinh, đại danh của cậu là tôi đặt, nhiều năm rèn luyện, cậu thật sự đã đi đến cảnh giới mắt sáng tâm cường.
Năm xưa Dương Minh Cường tham gia quân ngũ là kẻ mù chữ, nửa chữ bẻ làm đôi cũng không biết. Sau khi kiến quốc, Dương Minh Cường bỏ thời gian học chữ, lại được lão thủ trưởng tỉ mỉ sắp xếp, đề bạt từng bậc, vì thế mới lăn lộn trong quân ngũ. Sau nhiều năm, Dương Minh Cường đã từ một mãnh tướng thuần túy biến thành nho tướng nổi danh toàn quân, thậm chí còn là một phương chư hầu ở Trung Nam Hải.
Vì là tâm phúc của lão thủ trưởng nên Dương Minh Cường mới có thể được làm tư lệnh viên quân khu Nam, nếu không, dù hắn có rèn luyện thế nào, không có chỗ dựa mạnh mẽ cũng khó thể an tọa ở vị trí hiện hại hơn mười năm.
Bây giờ phóng mắt khắp quân khu, đừng nói là cấp quân đoàn, chỉ nói đến cấp sư đoàn, phần lớn đều là người của Dương phái, đã tạo nên cục diện bền chắc như thép.
Tất nhiên Dương Minh Cường cũng thầm hiểu, nếu không có thủ trưởng làm chỗ dựa, tuy cũn là tư lệnh viên quân khu nhưng khác biệt sẽ là rất lớn.
... ....
Đầy bàn sơn hào hải vị nhưng Cao Thành Thu rất ít khi dộng đũa, hắn chỉ nâng ly mời rượu Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm.
Tất cả mọi người đều là bạn tốt, Vương Học Bình nổi tiếng rộng lượng, Lữ Tử Tâm tửu lượng cũng rất khá, chỉ sau vài vòng thì một chai rượu Ngũ Lương đã cạn thấy đáy.
Cao Thành Thu gọi nhân viên phục vụ, lại lấy lên một chai Ngũ Lương, hắn tự mình rót rượu cho Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm, sau đó lại nâng ly.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian khoát tay nói:
- Anh Cao, trong đây không có người ngoài, đừng quá khách khí, ngược lại sẽ trở nên xa lạ.
Cao Thành Thu lúc này mới dừng tay, hắn nở nụ cười phúc hậu nói:
- Học Bình, Tử Tâm, tất cả mọi người đều không phải người ngoài. Lúc này tôi đây thật sự gặp chuyện khó giải quyết, chỉ mong hai vị có thể vung tay kéo giúp.
Vương Học Bình thầm buồn cười, mọi người đều hiểu rõ, anh Cao nói đùa nửa thật nửa giả, nếu đổi lại là người ngoài thì đừng hòng có thể kéo hắn đến được.
Nói trắng ra thì Cao Thành Thu đang ở vào tình cảnh khó khăn, thật sự muốn tìm sự đồng tình của Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm.
Lữ Tử Tâm xuất thân là gia đình cự phú, tầm mắt thoáng đạt, kiến thức phong phú, sao không thấy rõ Cao Thành Thu đang diễn trò?
Nhưng điều kiện mà Vương Học Bình nói ra lại thật sự làm cho Lữ Tử Tâm phải động tâm, quận Vân Bắc xây dựng một nhà khách tiêu chuẩn bốn sao, có thể nói đây là một củ khoai lang bỏng tay.
Nhưng trong mắt một người đầy kinh nghiệm thương trường như Lữ Tử Tâm, đây hoàn toàn có thể là một kho báu.
Khu phố cổ nổi tiếng cả nước chỉ cách quận Vân Bắc hơn ba mươi kilomet, nếu đi xe tới lui giữa hai bên, thật sự cũng chỉ mất nửa giờ.
Với lưu lượng khổng lồ của đám khách đến thăm quan khu phố cổ, chỉ cần Vương Học Bình nới lỏng miệng, như vậy số lượng du khách phú hào rất có thể sẽ có hơn phân nửa chảy ra ngoài.
Vì vậy mà sau khi xây dựng thì nhà khách quận Vân Bắc rất có thể sẽ làm ăn tốt đẹp, dù đầu tư vào vài chục triệu nhưng thu vào sẽ có con số không nhỏ.
Với ánh mắt của Lữ Tử Tâm thì căn bản không thể không nhìn thấy điểm này, quan trọng là Cao Thành Thu cũng đồng ý thầm giao đài truyền hình quận cho nàng, đưa vào hoạt động cụ thể sẽ tham chiếu theo đài truyền hình huyện Nam Vân. Quyền tài sản không thay đổi, vấn đề khống chế tiết mục sẽ nằm dưới quyền khống chế của Lữ gia, mọi người đều đạt được mục đích, bình an vô sự.
Trước khi đến thì Lữ Tử Tâm đã có chủ ý, quyết định nhận hạng mục này, coi như dựng lên cơ sở cho gia tộc.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình biểu hiện ra tâm tình thoải mái, nàng lại có chút do dự. Nàng được chỗ tốt, chẳng phải Vương Học Bình đã trả lại một phần nhân tình cho mình sao?
- Bí thư Cao, gần đây mọi người đều bận rộn, khó có cơ hội tụ tập, tôi mời anh một ly.
Lữ Tử Tâm khá khéo léo, nhưng Vương Học Bình tâm tư linh thông lại cảm thấy không ổn, cô gái này đang làm trò gì vậy?
Trước khi đến sơn trang thì Lữ Tử Tâm đã đầy miệng đồng ý sẽ tham gia công tác góp vốn xây dựng nhà khách Vân Bắc, hôm nay đến bàn rượu thì nàng lại bắt đầu co người, chẳng lẽ có vấn đề gì?
Cao Thành Thu thân là tk của chủ tịch thành phố, tất nhiên cũng là người thường nhìn mặt nói chuyện. Lúc này trong lòng hắn có chút bối rối, lại cố gắng trấn định, liên tục nhìn chằm chằm vào mặt Vương Học Bình.
Tuy Vương Học Bình nghĩ mãi mà không rõ Lữ Tử Tâm muốn gì, nhưng hắn cũng hiểu, Lữ gia có tâm tính rất bức thiết với vấn đề nắm giữ truyền thông trong các tỉnh.
Vương Học Bình đã từng nghiên cứu về tâm tính của lão gia Lữ gia, nếu Lữ gia có thể nắm giữ những bản quyền chế tác tiết mục ở đài truyền hình nội địa, như vậy sẽ tăng thêm lực hút tài chính của tập đoàn Lữ gia ở trong nước.
Hai đài truyền hình lớn ở Hongkong đều bị Lữ gia khống chế trực tiếp hoặc gián tiếp nắm cổ phần, bọn họ có sức ảnh hưởng rất lớn, hễ là những tin tức bất lợi với Lữ gia thì đều bị bao phủ hoặc trì hoãn.
- Tử Tâm, một hạng mục tốt như vậy, cô thật sự không muốn làm sao?
Vương Học Bình dùng lời nói bình tĩnh để tra thuốc nhỏ mắt cho Lữ Tử Tâm.
Vương Học Bình rõ ràng hỏi ngược về Lữ Tử Tâm, thực tế gần giống như uy hiếp. Cao Thành Thu tất nhiên nghe không hiểu, nhưng Lữ Tử Tâm thì không thể không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.