Chương 314: Tranh đấu gay gắt.
Đại Tư Không
20/03/2013
Khi còn ở thủ đô thì Mạnh Thu Lan đã từng nói với Vương Học Bình, Dương Chính Hoa muốn đến khu kinh tế mới tạo dựng sự nghiệp.
Vương Học Bình trong lòng đã sớm có tính toán, hắn tình nguyện thành toàn cho ý chí của Dương Chính Hoa, nhưng nếu thả ra quá nhanh thì rõ ràng là không đẹp.
- Thu Lan, em thật sự muốn hắn đến khu kinh tế mới? Chỗ đó cục diện rất rối rắm.
Vương Học Bình khẽ bóp lên bộ ngực sữa của Mạnh Thu Lan, cố ý áp chế sự kiện Dương Chính Hoa.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình, nàng thay đổi một tư thế thoải mái, sau đó khẽ thở ra một hơi rồi cười nói:
- Không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện, lúc này tài chính trong huyện đã tương đối khá, anh là một chủ tịch huyện, không thể nào không cho người ta chút tiền chứ?
Vương Học Bình có chút buồn bực, Mạnh Thu Lan cũng không phải đứa ngốc, Dương Chính Hoa có năng lực gì nàng cũng hiểu rõ ràng, sao lại cứ giúp đối phương nói chuyện? Rõ ràng trong này có nguyên nhân gì khác?
- Ôi, tài chính thật sự có nhiều hơn thì cũng rất khó dự toán, cũng không phải có nhiều để sử dụng, hơn nữa lúc đầu anh đến khu quy hoạch cũng là hai tay trống không.
Vương Học Bình cố ý đắn đo một chút, hắn thật sự có chút hiếu kỳ vì nguyên nhân Mạnh Thu Lan muốn giúp Dương Chính Hoa.
Mạnh Thu Lan cảm thấy bàn tay của Vương Học Bình bắt đầu rục rịch, gò má chợt nóng như lửa, nàng tranh thủ thời gian đè ma trảo của đối phương xuống, nàng khẽ nói:
- Dù sao hắn cũng từng là thư ký của em, nếu hắn làm ra thành tích, em cũng có thể diện.
Vương Học Bình thoáng suy xét và tìm ra ý nghĩ thật sự của Mạnh Thu Lan, nàng tuy là phụ nữ của mình, nhưng tâm chí mạnh mẽ vẫn không giảm.
Vương Học Bình khám phá tâm sự của Mạnh Thu Lan, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, vì vậy khẽ ve vuốt cặp mông khủng bố của nàng rồi cười nói:
- Nếu đã nói vậy, anh sẽ đưa ra một triệu tài chính cho hắn.
Một triệu này coi như là đá kê chân cho Dương Chính Hoa.
Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, nàng tuy không trực tiếp được phân công thu chi tài chính, nhưng rất hiểu vấn đề dự toán.
Bây giờ Vương Học Bình ném ra một triệu để khởi động, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, Mạnh Thu Lan thật sự không còn gì để nói.
Dù sao đường cũng phải do chính mình đi, nếu là vàng sẽ phát sáng, Mạnh Thu Lan cảm thấy Dương Chính Hoa cũng có thể tạo nên sự nghiệp.
- Ôi, nhìn hắn thật đáng thương, thôi thì cho cơ hội lần này.
Mạnh Thu Lan thở dài, nàng nghĩ đến hình dạng đau khổ cầu khẩn của Dương Chính Hoa, nàng vừa buồn cười, vừa tức giận, thật sự không biết nên nói sao cho tốt.
Ngày hôm sau, đến giờ làm việc, chủ nhiệm Trương Vận Cao của văn phòng huyện cung kính đứng trước mặt Vương Học Bình, hắn khẽ đặt một phần văn kiện xuống trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, đây là thông báo của văn phòng tỉnh, mười ngày sau phó chủ tịch tỉnh vừa nhận chức sẽ về huyện chúng ta thị sát công tác, phương diện tiếp đãi, còn cần xin chỉ thị của anh.
Vương Học Bình ngửa mặt lên cười nói với Trương Vận Cao:
- Anh Trương, năm qua có một tiêu chuẩn tiếp đãi lãnh đạo tỉnh phải không?
- Lãnh đạo, trước kia thật sự có sẵn tiêu chuẩn, nhưng tôi nghe nói vị phó chủ tịch Cao này có địa vị rất lớn, nếu trong huyện chúng ta có sơ sót trong công tác tiếp đãi, chỉ sợ sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
Vương Học Bình nghe xong những lời nhắc nhở của Trương Vận Cao mà thầm nghĩ, chủ nhiệm Trương này không hổ danh là kẻ hiểu rõ từng cành cây ngọn cỏ, dù là ai cầm quyền thì người này cũng toàn tâm toàn ý phục vụ.
- Lãnh đạo tỉnh xuống huyện chúng ta, tất nhiên chúng ta cần phải làm tốt công tác tiếp đãi.
- Vận Cao, nếu anh không nắm chắc thì có thể liên lạc với văn phòng thành phố.
Vương Học Bình nói xong thì tiếp tục cúi đầu phê duyệt văn kiện.
Trương Vận Cao thật sự không hiểu rõ ý đồ của Vương Học Bình, trong lòng cũng có chút chần chừ. Hắn há miệng định tiếp tục khuyên bảo, nhưng sau khi lén quan sát vẻ mặt của Vương Học Bình thì thật sự ngậm miệng, lặng lẽ cầm văn kiện rời khỏi phòng làm việc của Tiểu Vương.
Vương Học Bình phê duyệt văn kiện trong tay, hắn lặng lẽ đốt thuốc, ngưng thần trầm tư một lát, khóe miệng lại hơi nhếch lên, vì hắn thầm hiểu được chút ý của vị phó chủ tịch tỉnh kia.
Huyện Nam Vân không có tài nguyên làm người ta thèm dỏ dãi, cũng không phải có căn cứ công nghiệp trong tỉnh, bây giờ phó chủ tịch Cao vừa đến nhận chức đã muốn xuống huyện Nam Vân nghiên cứu, chỉ sợ có liên quan đến vị tướng quân kia.
Vương Học Bình không khỏ thở dài, vị đại công tử Cao gia này linh mẫn hơn Tam công tử Hà gia rất nhiều, phương diện phản ứng cũng nhanh hơn, cũng khó trách năm xưa Hà Thượng Thanh bại trận, mất đi cơ hội được đề bạt.
Dựa theo lệ cũ, lãnh đạo tỉnh xuống, lãnh đạo thành phố phải theo cùng, tất cả công việc tiếp đãi tương quan đều do thành phố sắp xếp, quyền tự chủ trong huyện là rất nhỏ.
Hai nhà Cao Hà đối đầu, hôm nay công tử Cao gia muốn đến thị sát ở địa bàn của Hà gia, thật sự có vài phần quyết đoán và sáng suốt.
Vương Học Bình dụi tàn thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười, bây giờ viện an dưỡng mà một tay hắn xử lý đã trở thành một miếng bánh để nhà nhà đầu cơ kiếm lợi.
Vương Học Bình đưa tay với ly trà nhấp một ngụm, trong lòng khẽ động, mười ngày sau không phải là lúc nghiệm thu viện an dưỡng sao?
Vương Học Bình lập tức cảnh giác, trước kia vị Cao công tử ở thủ đô, bây giờ lại biết chuyện nghiệm thu viện an dưỡng ở huyện Nam Vân tỉnh Trung Hạ, điều này nói lên điều gì?
Vương Học Bình cẩn thận suy xét mà không khỏi hít vào một hơi, kẻ có tâm chơi kẻ vô tâm, dưới trăm phương ngàn kế của Cao gia, thật ra trước khi Hà Thượng Thanh rớt đài đã coi như nguy cơ tứ phía.
Nhưng Vương Học Bình vẫn nghĩ mãi không rõ, Hà Thượng Thanh biết rõ hai nhà có xích mích, sao không đề phòng, cuối cùng vẫn trúng chiêu.
Ngoài vấn đề chủ quan, thật sự Vương Học Bình không thấy lý do nào khác.
Bây giờ Cao công tử đã muốn xuống, dù suy xét theo phương diện nào, Vương Học Bình đều phải lập tức báo cáo với Kim Hữu Công.
Vương Học Bình nghĩ vậy mà cầm điện thoại bấm số của Kim Hữu Công.
- Chủ tịch, tôi là Học Bình, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
- Học Bình, có việc gì?
Kim Hữu Công nghe âm thanh của Vương Học Bình, thầm nghĩ nhất định là vì chuyến thị sát của chủ tịch Cao, khó trách anh Nghiêm đánh giá cao vị thư ký này, xem ra làm chuyện lớn mà không hồ đồ.
Vương Học Bình biết rõ Kim Hữu Công rất bận rộn, vì vậy cũng không dài dòng, trực tiếp báo tin Cao đại công tử sẽ xuống thị sát, muốn xin chỉ thị của thành phố về công tác tiếp đãi.
Dù Vương Học Bình không nói nhiều lời trong điện thoại, nhưng Kim Hữu Công rất thông minh, lão thấy được hương vị bên trong, vì thế cười nói:
- Cậu báo cáo rất kịp thời, bố trí cụ thể như thế nào, cậu cứ chờ thông báo của thành phố.
Kim Hữu Công nói như bình thường nhưng Vương Học Bình ý thức được sự việ không đơn giản như biểu hiện, một trận tranh đấu gay gắt là khó tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.