Lãnh Đạo

Chương 118: Trao đổi lợi ích.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình nhấp một ngụm trà rồi cười nói:

- Cục trưởng Liễu, tôi cũng không cảm tạ anh, hôm nào có rảnh lên tỉnh thành, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa thịnh soạn.

- Lên tỉnh thành làm gì? Tôi chỉ muốn ở nhà, cùng các bác nói vài lời, uống vài ly, ăn vài món thôn quê, vậy là tốt rồi.

Liễu Ngân Hà đặt ly trà xuống, sau đó cầm gói Trung Hoa của Vương Học Bình đang đặt lên mặt bàn:

- Cán bộ khối chính quyền các cậu đúng là, thuốc Trung Hoa không rời tay.

Vương Học Bình khẽ cười:

- Cục trưởng Liễu, anh lại chọc tôi rồi, bình thường tôi cũng chỉ hút Hồng Tháp Sơn, lãnh đạo các anh mới có nhiều thuốc ngon, hôm nào phải đến hưởng lộc mới được.

Liễu Ngân Hà nheo mắt cười nói:

- Tôi là người nhát gan không dám thu tiền, chỉ thu chút thuốc rượu của thủ hạ mà thôi, cũng xem như là nhân tình bình thường. Trong nhà tất cả đều là Hồng Tháp Sơn, cũng có vài cây Trung Hoa, cậu chắc chắn sẽ không nhìn quen mắt, đợi có cơ hội tôi sẽ đến phòng làm việc của cậu kiểm tra, nếu phát hiện thuốc Trung Hoa thì sẽ thu hết.

Từ Dương kinh ngạc phát hiện mối quan hệ giữa Liễu Ngân Hà và Vương Học Bình là rất thân quen, điều này cho thấy các mối quan hệ giữa Vương Học Bình với ban ngành trong huyện là quá tốt.

Tuy bộ đội đơn thuần hơn địa phương nhưng Từ Dương cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ, dựa theo quy củ thì cục trưởng cục công an huyện đều là thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp, coi như nắm trong tay công tác công-kiểm-pháp(Công an-kiểm sát-tư pháp) trong huyện.

Vương Học Bình có quan hệ thân thiết với một vị quan viên có thực quyền, điều này làm cho Từ Dương thầm nghĩ, đây là tình cảnh làm người người hâm mộ trong bộ đội.

Liễu Ngân Hà hít một hơi thuốc mà lấy từ trong cặp công văn ra một bản báo cáo đưa đến trước mặt Vương Học Bình, hắn thở dài:

- Gần đây kinh phí phá án trong cục rất căng, tài chính của huyện lại eo hẹp. Cậu xem bản báo cáo này đi, cố gắng giúp tôi nghĩ biện pháp, giải quyết bao nhiêu cũng được.

Vương Học Bình tiếp nhận báo cáo và đọc qua một lượt, hắn phát hiện kinh phí của cục công an huyện có lỗ hổng không nhỏ, bao năm qua tiền thưởng đã hơn một trăm năm mươi ngàn, thứ này còn chưa so với kinh phí xử lý án, vì con số trên báo cáo đã là ba trăm ngàn.

Sau khi khu quy hoạch giảm một nửa số tài chính cung cấp cho huyện thì thời gian này các cơ quan đơn vị khá khổ sở.

Trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương đã từng nói đùa với Vương Học Bình, đó chính là khoa tài chính khu quy hoạch đã giống như trở thành phòng tài chính thứ hai của huyện, thậm chí số tiền khoa tài chính nắm trong tay còn nhiều hơn của phòng tài chính huyện.

Ba trăm ngàn mà Liễu Ngân Hà đưa ra, thật sự không so vào đâu đối với một khu quy hoạch lắm tiền nhiều của.

Nhưng cục công an huyện dù sao cũng là đơn vị được huyện cấp ngân sách tài chính, phải đi qua trưởng phòng tài chính và phó chủ tịch thường vụ, cuối cùng mới đưa lên cho bí thư Nghiêm ký tên, như vậy tiền mới được rót xuống, không chỉ thủ tục rườm rà mà lại quá đường hoàng.

Vương Học Bình thật sự không dễ nhúng tay, vì trên thế giới này không có bức tường nào chắn không cho gió lọt qua, nếu để cho các ban ngành khác biết thì sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Quan trọng là Vương Học Bình cũng không muốn công khai mối quan hệ thân mật giữa mình và cục trưởng Liễu, dù là ở chỗ bí thư Nghiêm thì hắn cũng chưa từng để lộ ra.

Liễu Ngân Hà cũng biết chỗ khó xử của Vương Học Bình, vì vậy hắn không khỏi thở dài:

- Tác phong của một vài cán bộ trung tầng trong huyện là không quá tốt, nhưng rời khỏi nhà đi phá án thường là cảnh sát bình thường, bọn họ chạy màn trời chiếu đất để bắt tội phạm, lại còn phải tự mình bỏ ra kinh phí. Sau khi xong án, khen thưởng đáng lý phải có tiền ngay, nhưng vì trong huyện chưa có tiền nên mãi mà không phát. Mà cảnh sát cũng là người, cũng cần nuôi gia đình, trong huyện không trả tiền, chẳng phải ép bọn họ muốn làm những hoạt động trái luật sao?

- Cục trưởng Liễu, gần đây các xí nghiệp nhập vào khu quy hoạch ngày càng nhiều, hoàn cảnh trị an cũng dần xấu. Chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, có nên tăng cường sức mạnh của đồn cảnh sát trong khu quy hoạch hay không?



Vương Học Bình cẩn thận xem xét, sau đó mỉm cười với Liễu Ngân Hà.

Liễu Ngân Hà nghe kỹ lời nói của Vương Học Bình, sau đó nhấm nháp một lúc, cuối cùng nở nụ cười:

- Lực lượng cảnh sát ở khu quy hoạch cần tăng cường, cần phái thêm cảnh sát đến hỗ trợ, nhưng kinh phí phải do lãnh đạo khu quy hoạch giúp đỡ.

Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà đã hiểu vấn đề thì mỉm cười:

- Khu quy hoạch giúp đỡ đồng công an thường trú là công tác đương nhiên phải làm.

Liễu Ngân Hà đưa mắt nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, dù có nhiều chuyện khó làm, chỉ cần đến mức này thì xong, xem như là diệu chiêu, đúng là người tài.

Từ Dương nghe Vương Học Bình nó như vậy thì cũng cảm thấy chút hương vị. Bây giờ Vương Học Bình là lãnh đạo khu quy hoạch, lúc này khu quy hoạch lấy tiền ra hỗ trợ đồn công an thường trú, không ai nói hắn không đúng.

Chỉ cần Liễu Ngân Hà đưa đám cảnh sát đang thiếu kinh phí điều động sang khu quy hoạch, như vậy vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng.

Tất nhiên Từ Dương cũng không quá rõ ràng nhưng Vương Học Bình biết Liễu Ngân Hà đã sớm muốn tìm mình đòi tiền, lúc này vừa vặn có tình huống Từ Dương chuyển nghề cần bố trí công tác, vì vậy Liễu Ngân Hà biết tình thế mà thuận tiện đổ chuyện kinh phí lên đầu Vương Học Bình.

Tất nhiên trong lòng Liễu Ngân Hà cũng biết rõ, dù không có chuyện của Từ Dương thì Vương Học Bình sẽ giải quyết vấn đề kinh phí của cục công an mà không có đòi hỏi gì.

Vương Học Bình cười ha hả nói:

- Cục trưởng Liễu, rất cảm tạ anh, anh đã giúp đỡ lớn cho khu quy hoạch, tôi dùng trà thay rượu kính anh một lâm yến

Liễu Ngân Hà sờ cằm cười nói:

- Tôi cũng không phải là xảo trá vơ vét tài sản, chẳng qua thật sự không còn tiền, vì vậy mới không còn biện pháp nào khác.

Vương Học Bình cười tủm tỉm nói:

- Đúng vậy, không phải xảo trá vơ vét, chính là cướp bốc tài chủ, đúng không? Cục trưởng Liễu.

Liễu Ngân Hà mỉm cười:

- Loại thổ tài chủ mập mạp béo tốt chảy mỡ như cậu, không làm thịt cũng uổng.

- À, nếu tiểu tử này từ đội G đi ra, năng lực sẽ không có vấn đề, không bằng trước tiên đến đại đội cảnh sát hình sự rèn luyện đi. Trong cục công an huyện thì tinh thông nghiệp vụ sẽ xem như một phần cứng để xem xét đề bạt.

Liễu Ngân Hà thấy Vương Học Bình nể tình thì cũng tỏ ra kính trọng phá lệ với Từ Dương.

Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện hai năm cũng không phải không hiểu, hắn biết các thành viên ban ngành của cục công an huyện Nam Vân, ngoài những người được điều đến, tất cả đều có xuất thân là cảnh sát hình sự.

Có thể nói đại đội cảnh sát hình sự là một trại huấn luyện hậu bị cho thế hệ lãnh đạo tương lai của cục công an huyện.

Từ Dương tuy phản ứng hơi chậm nhưng nhìn vào tình cảnh lúc này thì xem như đã hiểu, Liễu Ngân Hà và Vương Học Bình thầm đưa ra một giao dịch.

- Vậy thì đa tạ cục trưởng Liễu.



Vương Học Bình thầm cảm thán, lực lượng của tiền thật sự là vô cùng, anh Liễu dù thân mật với mình nhưng cũng bỏ ra tâm cơ ở vài phương diện.

Không đi chợ không biết giá cả lên cao, lãnh đạo cục công an huyện nhìn có vẻ rất thực quyền, uy phong tám mặt, thật ra cũng có chỗ khó xử, mà đó chính là tiền.

Nếu nói trên mặt chiến lược, Liễu Ngân Hà và Vương Học Bình là mình hữu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Liễu Ngân Hà sẽ cực lực giúp đỡ Vương Học Bình.

Lúc này hai bên trao đổi lợi ích, coi như sự việc hoàn thành.

Vương Học Bình rất tán thành phương án trao đổi lợi ích này, trên chính đàn chỉ có trao đổi lợi ích mới buộc lại chặt chẽ với nhau, mới là một liên minh kiên cố.

Ví dụ như huyện Nam Vân, Liễu Ngân Hà là một quan viên lãnh đạo có thực quyền, Vương Học Bình không chỉ dựa lưng vào Nghiêm Minh Cao mà trong tay còn nắm nhiều tiền, vì vậy liên minh Liễu Vương mới không bị phá vỡ.

Chắc chắn Liễu Ngân Hà cũng ý thức được điều này, vì vậy hai người phối hợp rất ăn ý.

Sau khi chia tay Liễu Ngân Hà, lú này coi như Từ Dương tận mắt nhìn thấy hai người quyền thế chỉ uống xong một bình trà đã làm xong vấn đề phân phối công tác, vì vậy hắn không khỏi cảm thán với Vương Học Bình:

- Thế giới này đúng là thiên đường của giới quyền quý.

- Ha ha, cậu hiểu là tốt, quyền quý cũng chia ra nhiều loại, những người có lý tưởng có được quyền thế sẽ muốn làm những việc thực tế cho dân. Tất nhiên tôi cũng không phải là thánh nhân, cố gắng tìm quyền thế cũng vì muốn hưởng thụ nhân sinh.

Với tình cảm giữa Vương Học Bình và Từ Dương, tất nhiên hắn sẽ không có gì giấu diếm, cũng coi như đưa ra đòn đề phòng.

Lâm Lạc Thi đã là phụ nữ của Vương Học Bình, nếu muốn để Từ Dương giúp đỡ, nhất định phải nói rõ ra.

Vương Học Bình để lái xe Lưu chạy về phía khách sạn Nam Vân, hắn định đi thuê một gian phòng, cùng trò truyện trắng đêm với Từ Dương, để hai bên liên hệ rõ ràng, không tạo nên cạm bẫy trong lúc phối hợp.

- Này, tiểu tử cậu đúng là, có tiền, có chút quyền đã trở nên xấu xa, lúc này còn chưa kết hôn mà đã nuôi tình nhân bên ngoài. Khụ, khi còn học phổ thông thì cậu cũng rất rối, dám chạ đến theo đuổi hoa hậu giảng đường, kết quả là ngửi bụi mù mịt... ....

Từ Dương nghe Vương Học Bình nói có bao tình nhân thì không nhịn được dùng chuyện xưa để trêu đùa.

Vương Học Bình sờ mũi cười hì hì:

- Cậu đừng nói vậy, tiểu tử cậu không phải thứ gì tốt, làm người đẹp lớn bụng, phải vay tiền chị tôi đi phá, không quên đấy chứ?

- Khụ, khụ...Cậu còn nhớ vậy sao? Được, chúng ta đừng nói nữa, cấu kết làm xấu, coi như cùng một loại người, ha ha.

Từ Dương nhớ đến chuyện hoang đường năm xưa mà mặt già đỏ ửng.

- Nhiều năm qua cậu rèn luyện trong quân ngũ, không thể nào tu tâm chứ? Nói xem, có chuyện phong lưu nào nữa không?

Vương Học Bình cũng không buông tha mà truy hỏi.

- Đừng nói nữa, bên cạnh trại huấn luyện có một cô gái rất thanh khiết, nói chuyện rất hay, muốn theo tôi, nhưng cũng là xử nữ. Tôi định đưa về kết hôn, đáng tiếc cha của cô gái là đại ca lớn nhất vùng, ôi, vì vậy mà không dám chọc vào, dần dần bất hòa, coi như đáng tiếc.

Từ Dương thở dài kể khổ với Vương Học Bình.

- Tiểu tử cậu đúng là, ăn của người ta mà có thể buông tay, đúng là tâm phục. Tôi thì khác, chỉ cần đụng vào xử nữ thì cả đời sẽ là phụ nữ của tôi, không có vấn đề gì để buông tay.

Khi Vương Học Bình nói lời này thì cực kỳ khí phách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook