Chương 359: Trong bố cục có bố cục.
Đại Tư Không
20/03/2013
Lời nói của Vương Học Bình chỉ là một câu khách sáo mà thôi, chẳng ai tin là thật.
Nhưng lúc này sử dụng phòng họp của anh Bạch, dù sao người ta cũng là chủ nhà, theo lễ tiết khách theo chủ thì Vương Học Bình cảm thấy khá khó xử.
- Cục trưởng Vương, tôi là Lý Bân, vị giám đốc Kim kia sống chết không chịu rời khỏi cục công an, đập nát điện thoại của cảnh sát, còn yêu cầu lãnh đạo cục công an thành phố phải đến xin lỗi, hơn nữa phải nghiêm khắc xử phạt vị công an đã bắt mình, nếu không sẽ tuyệt đối không chịu đi.Lý Bân thở hổn hển nói rõ những hành vi ác liệt của Kim Vũ Minh.
Cuối cùng Lý Bân đề nghị:- Cục trưởng Vương, việc này thật sự có chút khó giải quyết, sao có thể để anh xin lỗi giám đốc Kim này được? Nếu không thì tôi thay anh.
Vào thời này thì những thương nhân Hongkong được hưởng thụ đãi ngộ hơn hẳn người trong nước, bị khối chính quyền các nơi xem như thượng khách.
Trong đó đặc biệt là những thương nhân đến đầu tư, dù là những cơ quan làm cho người ta sợ hãi cũng không dám chọc vào những kẻ này.
Khi Vương Học Bình nghe nói Kim Vũ Minh đến đồn công an còn không chịu thành thật thì không khỏi tức giận, hắn lạnh lùng nói:- Tôi sẽ đi qua.
Vương Học Bình cực kỳ căm tức, Lý Bân dù gì cũng là cấp phó ở cục công an thành phố, ngay cả chút chuyện như vậy cũng làm không xong, vậy giữ lại còn dùng được sao?
- Trưởng phòng Bạch, thật sự xấu hổ, trong cục có chuyện lớn xảy ra, tôi phải qua xử lý tình huống. Anh lấy giấy bút ra, tôi sẽ để lại số điện thoại, chúng ta thường xuyên liên lạc.Anh Bạch dù sao cũng là chủ nhà, Vương Học Bình cũng không muốn để lại thanh danh qua cầu rút ván, vì vậy mới lưu lại số điện thoại.
Anh Bạch sở dĩ cứng nhắc kéo mọi người lại muốn mời khách cũng chỉ vì phương diện kết giao, lúc này Vương Học Bình đã chủ động để lại số điện thoại, tất nhiên hắn cũng không quá cưỡng cầu. Vì vậy cho người đưa giấy bút đến, sau khi ghi lại số điện thoại thì đồng ý thả người.
Vương Học Bình bắt tay cáo biệt với Trương Vân Thiên, Phùng Quốc Chương và anh Bạch, sau đó ngồi vào chiếc Santana, cẩn thận suy xét và móc điện thoại ra gọi cho Lý Bân.
- Cục trưởng Lý, có căn cứ gì nhận định Kim Vũ Minh mua dâm không?Vương Học Bình biết rõ còn cố hỏi, với bối cảnh của Kim Vũ Minh, nếu cục công an thành phố không có chứng cứ xác thực, sao dám đơn giản bắt người?
Hơn nữa Vương Học Bình nghĩ nhiều thêm một tầng, nếu đã chủ động muốn thả, như vậy việc đi bắt người cũng có chút kỳ quặc.
Từ Dương nhanh chóng lái xe vào đồn công an Hồng Quang, Lý Bân nghe nói Vương Học Bình sắp đến thì đã dẫn theo cục trưởng phân cục, đồn trưởng, chính trị viên và phó đồn trưởng, phó chính trị viên chờ sẵn trong sân.
Vương Học Bình vừa bước xuống xe thì Lý Bân đã chạy đến chào đón với vẻ mặt nặng nề. Hắn vừa bắt tay Vương Học Bình vừa khẽ nói:- Tên họ Kim kia luôn náo loạn không để yên, khuyên thế nào cũng không nghe.
Cục trưởng phân cục công an quận Tiền Tây là Tùng Chấn Hoa, hắn nhấc tay chào Vương Học Bình, sau đó cẩn thận nói:- Cục trưởng Vương, tôi là Tiểu Tùng của phân cục Tiền Tây, tôi không xử lý tốt sự kiện huyên náo này, nên làm kiểm điểm với đảng ủy khối.
Vương Học Bình dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tùng Chấn Hoa, chỉ dựa vào một câu nói làm kiểm điểm là biết đối phương hiểu rõ đạo làm quan.
Làm lãnh đạo sợ nhất là bị người ta chụp mũ, ném mất thực quyền, còn chuyện kiểm tra, chẳng qua chỉ là giơ cao đánh khẽ, có phạt cũng như không.
Dưới thể chế hiện hành, quan viên chỉ cần được vị lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của mình lên tiếng cho qua, như vậy dù đám cán bộ và quần chung bên dưới có ồn ào thế nào cũng có đường ra rất tốt.
- Nói tôi nghe xem, tình huống thế nào?Vương Học Bình cũng có chút suy đoán, nhưng còn cần có thêm sự xác nhận.
- Đồn trưởng Thịnh, anh là người đi bắt Kim Vũ Minh, anh biết rõ tình huống hơn tôi, anh mau báo cáo cho cục trưởng Vương.Tùng Chấn Hoa hợp thời đẩy đồn trưởng Thịnh Bồi Căn của đồn công an Hồng Quang ra ngoài.
Đúng là không có biện pháp, liên quan đến thương nhân Hongkong, điều này rất khó giải quyết, ngay cả Vương Học Bình cũng bị kinh động. Tùng Chấn Hoa vì tự bảo vệ mình chỉ có thể đẩy tâm phúc là Thịnh Bồi Căn ra ngoài chịu tội.
Thịnh Bồi Căn thầm hận nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể giải thích với Vương Học Bình:- Cục trưởng Vương, chúng tôi nhận được báo cáo của nhân dân, nói là ở khách sạn Tiền Tây có một nhóm người tụ tập thác loạn, vì vậy tôi mới dẫn người đi.
Vương Học Bình nghiêm túc lắng nghe, lại nhai nuốt những lời tự thuật của Thịnh Bồi Căn.
Thời đại này trò bắt chơi gái được đám cảnh sát nhân dân tình nguyện tham gia, vì không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa lại có thể kiếm được nhiều tiền. Vừa hoàn thành nhiệm vụ phạt tiền của phân cục, vừa có chiến tích và lợi ích thực tế.
- Khạch sạn Tiền Tây có mấy sao?Vương Học Bình khẽ hỏi Thịnh Bồi Căn.
Thịnh Bồi Căn thầm giật mình, vô tình không kịp nghĩ lại, chỉ có thể tranh thủ giải thích:- Bốn sao.
Vương Học Bình thầm nghĩ, khách sạn bốn sao đều là nơi ngoại giao, dựa theo quy định riêng, cơ quan không được tiến vào quấy rối khách nước ngoài. Thịnh Bồi Căn căn bản chỉ là một đồn trưởng nho nhỏ mà dám xông vào bắt chơi gái, thật sự lá gan không nhỏ.
- Đồn trưởng Thịnh, anh có chứng cứ gì không?Vương Học Bình hỏi Thịnh Bồi Căn.
Thịnh Bồi Căn vội vàng giải thích:- Khi tôi dẫn người ập vào có mang theo camera, tất cả cảnh tượng khó coi trong phòng đều cơ bản được thu lại.
Vương Học Bình nghe nói có ảnh hiện trường thì rõ ràng là có chứng cứ, Kim Vũ Minh tuyệt đối khó thể chạy thoát.
- Mặt trận thống nhất thị ủy không cho người đến sao?Vương Học Bình cực kỳ hiểu rõ chính sách của mặt trận thống nhất, ở vấn đề xử lý đồng bào Hongkong, mặt trận thống nhất phải nhúng tay vào.
- Có một vị phó phòng thường vụ đến đây, đang ở bên trong khuyên tên họ Kim, nhưng tên họ Kim căn bản không nể mặt.Tùng Chấn Hoa nghe được lời này thì có chút chú ý, lập tức đẩy trách nhiệm cho người của mặt trận thống nhất.
Khi gặp phải vấn đề khó giải quyết thì nên đưa đẩy, đây là một trong những phương án dễ gặp khi lăn lộn quan trường, mà Tùng Chấn Hoa tất nhiên cũng không phải kẻ tầm thường.
Vương Học Bình hỏi Thịnh Bồi Căn với vẻ mặt bình tĩnh:- Đã rửa hình chưa?
Khoảnh khắc khi Vương Học Bình xuất hiện thì Thịnh Bồi Căn đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng.
Nói giỡn, Thịnh Bồi Căn chỉ bắt một khách làng chơi mà kinh động cả cục trưởng cục công an thành phố, ấn tượng xấu tất nhiên sẽ không thể thoát. Nhưng vào lúc quan trọng thì lãnh đạo trực tiếp của hắn lại phủi tay đứng sang bên cạnh, thật sự là không đáng tin cậy.
- Đi, chúng ta đi xem ảnh.Vương Học Bình quyết định không quan tâm đến Kim Vũ Minh, chỉ cần có chứng cứ, hắn sẽ bắt Kim Vũ Minh phải đi vào khuôn khổ.
Dưới sự túm tụm của đám người, Vương Học Bình đi đến phòng làm việc của đồn trưởng, Thịnh Bồi Căn lấy trong ngăn kéo ra một mớ ảnh đưa vào trong tay Vương Học Bình rồi khẽ nói:- Cục trưởng Vương, đều ở đây.
Vương Học Bình ngồi xuống ghế không chút hoang mang, hắn đưa mắt nhìn. Khi hắn thấy Kim Vũ Minh trần như nhộng cưỡi lên người một cô gái thanh xuân xinh đẹp thì thầm cười lạnh, đại cục đã định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.