Lãnh Đạo

Chương 79: Vui quá hóa buồn.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Hòa Bình nhận bài thi xem xét một lượt, trước tiên hắn chú ý đến một vấn đề, khá lắm, bài thi chín điểm.

Trong lòng Vương Hòa Bình có chút buồn bực, trước kia bài thi của Nghiêm Băng chưa bao giờ vượt qua điểm bảy, hôm nay thi được điểm cao như vậy, đáng lý giáo viên phải vui mới đúng, vì sao bộ dạng khó chịu như vậy?

Vương Học Bình nhìn đề, hắn cũngh hiểu, đề trắc nghiệm, nếu không biết làm thì cũng biết dự đoán.

Vương Học Bình trước kia cũng có kinh nghiệm học tập, hắn tổng kết được một tuyệt kỹ quy luật ra đề trong nước.

Dựa theo yêu cầu của bí thư Nghiêm, Vương Hòa Bình dạy tiếng Anh cho Nghiêm Băng, hắn phát hiện một vấn đề trí mạng, Nghiêm Băng không có hứng thú với tiếng Anh.

Vương Hòa Bình ở vào tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải truyền quy luật mình đã ngộ ra cho Nghiêm Băng.

- Giáo viên Phùng, tôi thấy đâu có vấn đề gì?

Vương Hòa Bình suy nghĩ mà cảm thấy hồ đồ.

- Nếu học sinh Nghiêm Băng làm bài thi được chín điểm với năng lực thật sự, như vậy sẽ không có gì đáng nói. Nhưng, anh xem, ngay cả một đề dễ thế này mà còn làm sai, chẳng lẽ không có vấn đề sao?

Phùng Tuyết dùng giọng mỉa mai nói.

Vương Hòa Bình nhìn theo hướng ngón tay của Phùng Tuyết, đây là một câu trắc nghiệm rất dễ nhưng đáng tiếc là Nghiêm Băng đánh sai, hơn nữa còn là sai sót cực kỳ khó tưởng.

- Tôi không biết anh là anh hay là chú của học sinh Nghiêm Băng, tôi chỉ biết khi tôi dạy học thì lúc nào cũng cường điệu cách dùng "thì" này, đây cơ bản chỉ là một câu cơ sở mà thôi... ....

Phùng Tuyết ngửa mặt nhìn Vương Hòa Bình, ánh mắt đã căng cứng.

Vương Hòa Bình thầm nghĩ, cơ sở tiếng Anh của Nghiêm Băng thật sự quá kém, một đề dễ thế này mà còn làm sai, khó trách cô Phùng nghi ngờ.

- Cô Phùng, có lẽ là lỡ tay đánh lầm.

Vương Hòa Bình không cam lòng để đệ tử của mình bị giáo viên nghi ngờ coi cóp, vì vậy mới đổ lỗi cho sự tắc trách bất cẩn.

- Lỡ tay đánh lầm? Chỉ có anh nghĩ như vậy mà thôi. Thế này vậy, tôi mời anh chuyển lời cho cha mẹ học sinh Nghiêm Băng, không nên thiên vị cho con, như vậy là hại con.

Phùng Tuyết dù sao cũng là cô giáo trẻ, nàng tuy tức giận nhưng đến lúc này đã thích hợp để nói ra lời thật lòng.

Vương Hòa Bình khẽ nói:



- Chúng ta đều là người từng trải, giáo viên Phùng, cô nói xem, tiếng Anh thật sự hữu dụng sao?

Vẻ mặt Phùng Tuyết chợt trắng bệch, nàng tức giận nói:

- Tôi dạy học sinh đều rất chân thành, chỉ cần Nghiêm Băng chịu khó nghe giảng, nhất định sẽ học tốt.

Vương Hòa Bình không muốn chấp nhất với Phùng Tuyết, hắn cười nói:

- Đa tạ cô Phùng quan tâm, nếu không có gì khác thì tôi xin phép đi họp.

- Anh... ....

Phùng Tuyết nghẹn họng, nửa ngày sau cũng không biết nên nói gì.

Vương Hòa Bình xoay người bỏ đi, hắn tìm được giáo viên chủ nhiệm của Nghiêm Băng, nói vài lời về tình hình học tập của Nghiêm Băng, sau đó nộp phí thông báo rồi rời khỏi trường học.

Nghiêm Băng thấy Vương Hòa Bình thì hỏi về đánh giá của giáo viên về mình, Vương Hòa Bình cười lặp lại lời của Phùng Tuyết.

Nghiêm Băng lè lưỡi, nàng cười quái dị:

- Cô Phùng đúng là lợi hại, em nghe nói cô ấy là giáo viên giỏi được trung ương phái xuống... ....

Vương Hòa Bình chợt ngây người, hắn giật mình nhớ đến một vấn đề, trên cơ bản thì thạc sĩ tốt nghiệp đại học sư phạm Bắc Kinh sẽ không về vùng quê này. Dù người này giảng dạy ở thủ đô hoặc đi làm phiên dịch cho bộ ngoại giao, vào phòng biên dịch của trung ương hay đến Tân Hoa Xã...Đều tốt hơn xuống đây.

Phùng Tuyết có thể bỏ qua cuộc sống ưu việt ở thủ đô mà chạy đến làm giáo viên một trường phổ thông ở huyện Nam Vân, điều này làm Vương Hòa Bình sinh ra cảm giác lau mắt nhìn.

Lái xe Lưu đầu hẻm nhà Lý Tiểu Linh, Vương Hòa Bình từ xa đã thấy người yêu mặc áo khoác đứng bên đường.

Vương Học Bình tranh thủ xuống xe, hắn kéo tay Lý Tiểu Linh, đưa nàng lên xe.

- Tiểu Băng, mau chào chị Linh.

Nghiêm Băng và Lý Tiểu Linh ngồi xuống một chổ, Vương Hòa Bình ngồi bên cạnh cửa sổ.

- Chị Linh, em muốn ngồi tháp xoay, chạy xe điện đụng, chèo thuyền... ....

Nghiêm Băng vừa thấy Lý Tiểu Linh thì lập tức giả vờ là mèo con ngoan ngoãn, trắng trợn làm nũng. Lý Tiểu Linh là người mẫu tính nàng khoác tay Nghiêm Băng rồi nói:



- Được, hôm nay chúng ta đi chơi, để anh Vương của em cháy túi.

- Hì hì, quá tuyệt vời.

Nghiêm Băng giống như một con hổ nhỏ, nàng vui sướng vung tay múa chân.

Lái xe Lưu bẻ kính, kéo cửa sổ lên, sau đó giẫm ga, chuẩn bị chạy đi.

Đột nhiên bên đường có một người phóng ra, người này hai tay ôm ngực, lái xe Lưu chợt bỏ ga giẫm phanh, một tiếng két vang lên, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường liên tục vang lên, xe cuối cùng cũng dừng lại ổn định.

Lái xe Lưu nổi giận đùng đùng, đang định mở miệng mắng thì chợt nghe Lý Tiểu Linh ngồi ở phía sau kêu lên kinh hoàng:

- Mẹ.

Mẹ của bạn gái lãnh đạo Vương? Lái xe Lưu ý thức được điều này thì cũng sợ hãi, cuối cùng chỉ biết trừng mắt mà nuốt câu chửi thô tục vào trong bụng.

Vương Hòa Bình cũng nhìn rõ, người đứng phía trước không phải là ai khác, đó chính là người mẹ chỉ biết lợi thế của Lý Tiểu Linh, là bà Tạ Kim Bình.

Lý Tiểu Linh chợt nhớ ra vấn đề gì đó, nàng ghé sát bên tai Vương Hòa Bình rồi khẽ nói:

- Không hay, mẹ nhất định là theo dõi em ra khỏi cửa.

Vương Hòa Bình cũng ý thức được tính nghiêm trọng bên trong, Tạ Kim Bình rõ ràng dùng chiêu bức vua thoái vị, ra kế hoãn binh, có lẽ cũng không mấy hiệu quả.

Hơn nữa điều nghiêm trọng là Vương Học Bình hôm nay coi như mới bắt đầu trên con đường làm quan, chưa nói đâu xa, trong huyện có một Mã Tam Cao luôn nhìn chằm chằm, còn có cả hai cha con Lưu Hổ, hai người này luôn muốn bổ nhào đến cắn hắn.

Lúc này nếu để Tạ Kim Bình thuận lợi đưa cô gái hàng xóm vào biên chế hành chính, với tính cách của bà, Vương Hòa Bình dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết sự việc chỉ có thể thêm nghiêm trọng.

- Mẹ của em hơi quá đáng, vì không thể dung túng như vậy nên em phải nói rõ, em và anh cãi nhau, sắp chia tay.

Lý Tiểu Linh hít vào một hơi thật sâu, lệ rơi đầy mặt.

Vương Hòa Bình thầm chửi một câu, hắn thở hổn hển, thật sự rất muốn chửi chó má, nhưng hắn cũng không mắng chỉ nắm chặt tay Lý Tiểu Linh. Hắn thầm nghĩ, có một người phụ nữ như thế này là quá may mắn, khoảnh khắc này một câu cũng khó nói nên lời.

- Hừ, em nói thật, nếu mẹ không đổi tính cách này, em sẽ tuyệt đối không gả cho anh.

Lý Tiểu Linh dứt khoát đẩy cửa xe, nàng cố nén đau đớn trong lòng mà đi về phía Tạ Kim Bình đang có vẻ rất tức giận, còn tung bay vài giọt nước mắt.

Khoảnh khắc này trái tim Vương Hòa Bình giống như sắp rách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook