Chương 70: Lòng đất thần bí!
Mặc Tà Trần
30/07/2016
Liệt Diễm đế quốc.
“Ùng ùng!”
Mấy đạo hào quang từ giữa không trung mãnh liệt nổ tung, hóa thành một lợi kiếm phá không, mang theo một cỗ khí thế quét ngang ngàn quân đánh tới mặt đất!
Chỉ nghe ‘bang bang’ mấy tiếng, từ trong cửa mấy động đất bỗng nhiên bay ra một đám Địa Tinh tộc, thật mạnh té rớt đến trên mặt đất, lại không một tiếng động.
Nhìn kỹ, từng tên Địa Tinh trên ót đều có một miệng vết thương tối om.
Một kích đánh chết vô số mạng!
Lãnh Thiếu Diệp đứng ở trên không trung, một bộ chiến bào lửa đỏ, uy phong lẫm lẫm, tay cầm cung tiễn, tựa như chiến thần!
Một kích dữ dội, lập tức làm cho sĩ khí của chúng tướng Liệt Diễm tăng vọt, người người kích động nhiệt huyết rống ra tiếng!
Đó là Lãnh Thiếu Diệp, đó là chiến thần bách chiến bách thắng của Liệt Diễm đế quốc bọn họ!
Giống như chỉ cần có hắn ở đây, bất luận phía trước đối mặt với khó khăn gì, bọn họ đều nhất định sẽ thắng!
Là chiến thần, là trụ cột, là quân tâm (lòng quân)!
Chiến bào lửa đỏ bay phất phới ở trong cuồng phong, Lãnh Thiếu Diệp giẫm chân ở chỗ hư không, ném cung tiễn cho Lãnh Thiếu Lân, mắt ưng rét lạnh, khí thế đại phóng: “Theo bổn vương, giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Trong nháy mắt mọi người, bao gồm cả huynh đệ Lãnh gia theo ở bên người Lãnh Thiếu Diệp, đám người Nạp Lan Bằng cũng vào giờ khắc này cả người nhiệt huyết sôi trào!
Nam nhi tốt, tự nhiên đến chiến trường giết địch!
Sĩ khí tăng mạnh mọi người nắm vũ khí liền xông ra ngoài, thế như chẻ tre, trực tiếp bức tinh binh của Địa Tinh tộc liên tiếp bại lui!
Sâu thẳm trong động đất, từng đạo bóng dáng vội vàng vọt tới.
“Trưởng lão, phía bắc bên ngoài động đất đều có nhân loại canh gác, đại đội thứ nhất sắp chống đỡ không được!”
“Trưởng lão, phía tây bên ngoài động đất nhân loại quá mạnh mẽ, chúng ta sắp chống đỡ không được!”
“Trưởng lão, tất cả cửa ra đều bị phong kín, Phong Truyện Thần độc không có cơ hội truyền đi ra ngoài!”
Mọi người quay chung quanh Địa Tinh tộc trưởng lão Nã Lỗ, mặc khôi giáp cứng rắn màu đen, đầu đội mũ sắt, ánh mắt xanh biếc hung ác nham hiểm đáng sợ, giận tím mặt: “Như thế nào nhân loại có thể biết rõ tất cả cửa ra của chúng ta? Đánh cho ta! Một lần nữa đánh xuyên qua mặt đất! Nếu trận chiến này dám thất bại, chúng ta tất cả đều phải chết, một người đều sống không được!”
“Ngươi cho là các ngươi có thể chạy thoát được sao?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững lại sát khí mười phần, đột nhiên vang lên ở trong sâu thẳm động đất.
Nã Lỗ trưởng lão cả kinh mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng rõ ràng đứng ở cách đó không xa, tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thân khí chất giống như trích tiên này và áp lực đáng sợ trong động đất hơi có chút không hợp nhau.
Bên người hắn, một con đại hắc ngưu uy vũ bất phàm trừng đôi mắt chuông đồng, hung tợn: “Rống......”
Thú tộc và Địa Tinh tộc, đúng là kẻ thù bẩm sinh.
Nã Lỗ trưởng lão thấy vậy, hơi có chút dữ tợn nở nụ cười: “Ta nói như thế nào nhân loại có thể tìm được cửa động của chúng ta, thì ra có Thú tộc ở giữa quấy phá, một trung cấp Linh thú nho nhỏ cũng dám đối nghịch với ta?”
Đại hắc ngưu nổi giận, tức giận đến ánh mắt đều đỏ, lão tử là trung cấp linh thú thì làm sao, một kẻ đào động đất cũng dám khinh thường nó?
Lãnh Thiếu Khuynh đảo mắt nhìn về phía đại hắc ngưu, vuốt tay, thản nhiên cười nói: “Tam đệ giao nhiệm vụ này cho ta, nếu bị ngươi giành thu thập trước, ta nhưng là sẽ không có biện pháp báo cáo kết quả công tác đó.”
Đại hắc ngưu đang hùng hổ lập tức ủ rũ, nuốt nước miếng, lui về phía sau từng bước, cúi đầu đứng ở một bên.
Vị gia kia, ngay cả nó cũng không dám cãi lời một chút nào.
Lãnh Thiếu Khuynh mỉm cười: “Đám tiểu lâu la này liền giao cho ngươi.”
Hai mắt của đại hắc ngưu lập tức phát sáng, quay đầu nhìn đám Địa Tinh tộc kia ánh mắt giống như là một con mãnh thú vô cùng đói khát, lộ ra răng nanh liền xông tới!
Đã sớm nhìn đám đào động đất này không vừa mắt!
Nã Lỗ trưởng lão cười to ra tiếng, ánh mắt âm lệ: “Ha ha ha ha, một nhân loại nho nhỏ cũng dám ở nơi này của nói ẩu nói tả (phát ngôn bừa bãi)?”
“Vậy liền thử xem.” Bên môi Lãnh Thiếu Khuynh vẫn như trước treo một chút tươi cười yếu ớt, chính là khí thế quanh thân đột nhiên biến đổi, nếu có người ở đây lúc này, chắc chắn sẽ sợ hãi, ai có thể nghĩ đến, nhị hoàng tử luôn luôn khiêm tốn đạm mạc một thân thực lực không ngờ đã đạt tới Đại Linh Sư đỉnh phong!
Khoảng cách tới Tiên Thiên, chỉ kém có một bước!
Liệt Diễm chiến hỏa ngập trời, lúc này ở lãnh địa của Địa Tinh tộc, lại là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ (vui vẻ cười đùa), vô cùng náo nhiệt.
Ít đi tối tăm phiền muộn, nhiều hơn hy vọng, ba vị trưởng lão người người đều mừng rỡ giống như đóa hoa, dẫn theo một đám tộc nhân (người trong tộc) chuẩn bị tiệc tối, mỗi một chi tiết, đều là tự mình kiểm định.
Yêu Nghiệt không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào tầng ba lầu các, cầm trên tay ly rượu, bắt chéo hai chân, nhìn rượu ngon thuần hương (thơm và tinh khiết) trong chén, chậm rì rì nói: “Còn thiếu một điếu thuốc.”
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe thân thể.” Nhị Khuyết lười biếng ngáp một cái, vuốt ve hai mắt có chút mơ hồ, “Rượu này của ngươi bao nhiêu độ, đầu của thiếu gia đã có chút mông lung xoay vòng rồi.”
Nạp Lan Yên ngồi ở trên cửa sổ, khẽ lay động ly rượu bạch ngọc tinh xảo, khóe miệng chứa đựng một vòng độ cong ấm áp: “Nhị Khuyết, tửu lượng của ngươi cũng chỉ đến trình độ này.”
“Nấc! Ai nói !” Nhị Khuyết đánh một cái nấc rượu, trên mặt trắng nõn một mảnh đỏ rực, ánh mắt cũng có chút hồng hồng, tràn đầy không phục nói,“Thiếu gia lại làm ba bình nữa cũng không có vấn đề gì! Hôm nay cao hứng, uống, đến, uống nữa!”
Yêu Nghiệt đỡ trán: “Tên ngốc này!” Đều đã thay đổi thế giới, như thế nào vẫn là bộ dáng không ra gì kia?
“Ngày nào đó không như vậy mới không bình thường.” Nạp Lan Yên uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, đi về phía Nhị Khuyết, trường hợp tiểu tử này say rượu nàng cũng không muốn lại thể nghiệm lần thứ hai.
Nhị Khuyết đã muốn có chút uống say, nhấc lên bình rượu liền rót vào trong miệng, ai ngờ tay vừa trượt, bình rượu liền ‘phịch’ một tiếng đập lên trên một cái bình hoa!
Răng rắc!
Ba ba ba!
Tiếng bình hoa vỡ vụn vừa vang, đột nhiên mấy đạo mũi tên nhọn mang theo sát khí sắc bén bay vụt về phía Nhị Khuyết!
Hai mắt Nạp Lan Yên rét lạnh, mạnh mẽ bổ nhào vào bên người Nhị Khuyết, một phen giữ chặt hắn tránh đi một mũi tên tên, trong tay áo chém ra một đạo kình phong đánh về phía vô số mũi tên nhọn đang bay tới!
Nhị Khuyết vừa thay đổi phương hướng còn không có rơi xuống đất, bỗng nhiên một cước đạp không, hấp lực (lực hút) thật lớn lập tức làm cho hai người Nạp Lan Yên mất đi trọng lực, ngã xuống!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Lão đại! Nhị Khuyết!” Yêu Nghiệt vung tay áo đánh bay mũi tên nhọn đang bay tới, phi thân đến chỗ động đất phía dưới cái bình hoa bị vỡ nát, nhìn hắc động sâu không thấy đáy kia, mắt bạc mạnh mẽ xuất hiện ra nồng đậm lo lắng và lệ khí, không có gì do dự, trực tiếp nhảy xuống cửa động chật hẹp!
Cuồng phong như đao, trong quá trình thân thể đang không ngừng nhanh chóng rơi xuống suýt nữa bị phong nhận (lưỡi đao gió) này cắt thành mảnh nhỏ.
Nạp Lan Yên nắm chặt tay của Nhị Khuyết, Phán Thần quyết nhanh chóng vận chuyển ở trong cơ thể, một tia ánh sáng vàng từ trong con ngươi xẹt qua, cảnh tượng chung quanh nhanh chóng chạy qua giống nhau bị thả chậm dần dần biến thành trì hoãn, lúc này mới thấy rõ ràng tình huống bốn phía.
Nếu nàng không đoán sai mà nói, động đất hình tròn này đường kính không đủ một thước (mét), hẳn là một đường hầm thẳng đứng thông đến lòng đất. Chính là, không biết đâu mới là đáy!
“Lão đại thật to......” Nhị Khuyết thống khổ kêu một tiếng, giọng nói của hắn đều bị cuồng phong thổi bay.
Nạp Lan Yên vận chuyển một chút linh lực lên trên người hắn, truyền âm nhập mật nói: “Tĩnh tâm, đừng nói chuyện.”
Nhị Khuyết nghe lời ngậm miệng lại, cũng nhắm chặt hai mắt, gương mặt ở trong cuồng phong đều sắp nhăn thành bánh bao, tức giận đến thở hồng hộc, bà nó chứ đừng để cho hắn biết là ai đang ám toán hắn!
Không biết qua bao lâu, cuồng phong mãnh liệt kia mới thoáng dịu đi, tiếp đó đập vào mặt mà đến là đầy trời lạnh như băng, độ ấm thấp đến trong nháy mắt có thể đóng băng người!
“Đến đáy!” Nạp Lan Yên mang theo Nhị Khuyết rơi xuống một tòa tuyết sơn (núi tuyết) trước mắt, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái áo choàng lông cừu, một cái đưa cho Nhị Khuyết, chính mình phủ thêm một cái: “Thế nào?”
“Hắt xì! Không, không có việc gì.” Nhị Khuyết nắm thật chặt áo choàng lông cừu trên người, hàm răng đông lạnh cao thấp run lên, “Chính là sắp đông chết, nới này là địa phương quỷ quái nào?”
Gió lạnh đến xương, Nạp Lan Yên cũng không cường hơn Nhị Khuyết bao nhiêu, chà xát tay, thổi ra một ngụm nhiệt khí: “Đợi lát nữa đi, Yêu Nghiệt hẳn là biết sao lại thế này.”
Nạp Lan Yên vừa dứt lời, bóng dáng của Yêu Nghiệt đã muốn rơi xuống ở bên cạnh hai người, ánh mắt lo lắng vội vàng quét qua lại toàn thân hai người Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết, mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nạp Lan Yên ném cho Yêu Nghiệt một cái áo choàng lông cừa: “Đây là nơi nào?”
Yêu Nghiệt tiếp nhận áo choàng, liếc mắt nhìn tuyết sơn cao ngất không thấy đỉnh một cái, lắc lắc đầu, mày nhíu có thể kẹp chết một con ruồi rồi: “Không biết, nhưng khẳng định là lòng đất.”
“Lòng đất thế nhưng có tuyết sơn?” Nhị Khuyết say rượu cũng hoàn toàn tỉnh, liếc mắt nhìn lại một cái, tràn đầy tuyết trắng chói mắt, mà ngay cả đỉnh đầu cũng là màu tuyết trắng cao không thấy đầu.
“Tê...... Chủ nhân!” Đỉnh đầu bỗng nhiên lại rơi xuống một cái điểm đen, trong chớp mắt rơi xuống ở trong lòng Nạp Lan Yên, trong con ngươi màu đỏ tươi của Tiểu Bảo còn có kinh hồn chưa tan: “Chủ nhân?”
Nạp Lan Yên sửng sốt: “Tiểu Bảo?”
Nước mắt của Tiểu Bảo ‘xoạch xoạch’ liền rơi xuống: “Chủ nhân, người làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ đến người xảy ra chuyện gì! Trong lúc bất chợt liền cảm ứng không đến tồn tại của người!”
Trong lúc bất chợt cảm ứng không đến? Tiểu Bảo và nàng là khế ước đồng bọn, sinh tử tướng tùy (sống chết cùng nhau), bình thường mà nói là không có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống cảm ứng không đến đối phương này!
Nạp Lan Yên vuốt đầu của Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, từ từ nói.”
Tiểu Bảo biến thân Đại Bảo, thân thể to lớn gắt gao quấn quanh Nạp Lan Yên, đầu vùi ở bên cổ nàng, ô ô nức nở nghẹn ngào nói: “Ta cảm giác được người có nguy hiểm, liền cùng Hỏa Ly Liêu ca vọt vào tầng thứ ba của tòa thành trung tâm, cái gì cũng chưa phát hiện, lại đột nhiên cảm ứng không đến khí tức của người......”
“Không có việc gì không có việc gì.” Nạp Lan Yên đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo, “Ta đây không phải vẫn tốt sao?”
Nước mắt của Tiểu Bảo ‘xoạch xoạch’ chảy không ngừng. Nó là thật sợ hãi, sợ hãi sẽ nhìn không thấy chủ nhân nữa.
Khóe miệng của Yêu Nghiệt hơi hơi co rút, nhìn cự mãng toàn thân tối đen kia quấn toàn bộ thân mình ở trên người Nạp Lan Yên, giống như đứa nhỏ đặt đầu ở trên vai của Nạp Lan Yên, đôi mắt màu đỏ tươi đáng sợ ‘xoạch xoạch’ chảy nước mắt, rõ ràng là tồn tại dọa người, lại tính trẻ con làm cho người ta dở khóc dở cười.
Bất quá…..
“Tiểu Bảo phải không?” Yêu Nghiệt đi lên phía trước, trong con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút ám quang (ánh sáng u ám), “Ngươi vừa mới nói ở tầng ba cái gì cũng chưa phát hiện?”
Sau khi bình hoa vỡ vụn, tuy rằng động đất không lớn đường kính còn không đủ một thước, cũng không có khả năng làm cho người ta phát hiện không được đi?
Hơi thở của Địa Tinh Vương tộc!
Tiểu Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi âm lãnh giống như hai chùm hàn độc bắn về phía Yêu Nghiệt, che kín cảnh cáo và sát khí: “Tê!”
Yêu Nghiệt sửng sốt, lập tức cười nói: “Lão đại, tiểu gia hỏa này thật che chở ngươi nha.”
“Đương nhiên!” Nạp Lan Yên ôm đầu của Tiểu Bảo hôn ‘bẹp’ một cái, chỉ chỉ vào Yêu Nghiệt nói với nó, “Đây là Yêu Nghiệt, huynh đệ tốt của ta.”
“Ùng ùng!”
Mấy đạo hào quang từ giữa không trung mãnh liệt nổ tung, hóa thành một lợi kiếm phá không, mang theo một cỗ khí thế quét ngang ngàn quân đánh tới mặt đất!
Chỉ nghe ‘bang bang’ mấy tiếng, từ trong cửa mấy động đất bỗng nhiên bay ra một đám Địa Tinh tộc, thật mạnh té rớt đến trên mặt đất, lại không một tiếng động.
Nhìn kỹ, từng tên Địa Tinh trên ót đều có một miệng vết thương tối om.
Một kích đánh chết vô số mạng!
Lãnh Thiếu Diệp đứng ở trên không trung, một bộ chiến bào lửa đỏ, uy phong lẫm lẫm, tay cầm cung tiễn, tựa như chiến thần!
Một kích dữ dội, lập tức làm cho sĩ khí của chúng tướng Liệt Diễm tăng vọt, người người kích động nhiệt huyết rống ra tiếng!
Đó là Lãnh Thiếu Diệp, đó là chiến thần bách chiến bách thắng của Liệt Diễm đế quốc bọn họ!
Giống như chỉ cần có hắn ở đây, bất luận phía trước đối mặt với khó khăn gì, bọn họ đều nhất định sẽ thắng!
Là chiến thần, là trụ cột, là quân tâm (lòng quân)!
Chiến bào lửa đỏ bay phất phới ở trong cuồng phong, Lãnh Thiếu Diệp giẫm chân ở chỗ hư không, ném cung tiễn cho Lãnh Thiếu Lân, mắt ưng rét lạnh, khí thế đại phóng: “Theo bổn vương, giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Trong nháy mắt mọi người, bao gồm cả huynh đệ Lãnh gia theo ở bên người Lãnh Thiếu Diệp, đám người Nạp Lan Bằng cũng vào giờ khắc này cả người nhiệt huyết sôi trào!
Nam nhi tốt, tự nhiên đến chiến trường giết địch!
Sĩ khí tăng mạnh mọi người nắm vũ khí liền xông ra ngoài, thế như chẻ tre, trực tiếp bức tinh binh của Địa Tinh tộc liên tiếp bại lui!
Sâu thẳm trong động đất, từng đạo bóng dáng vội vàng vọt tới.
“Trưởng lão, phía bắc bên ngoài động đất đều có nhân loại canh gác, đại đội thứ nhất sắp chống đỡ không được!”
“Trưởng lão, phía tây bên ngoài động đất nhân loại quá mạnh mẽ, chúng ta sắp chống đỡ không được!”
“Trưởng lão, tất cả cửa ra đều bị phong kín, Phong Truyện Thần độc không có cơ hội truyền đi ra ngoài!”
Mọi người quay chung quanh Địa Tinh tộc trưởng lão Nã Lỗ, mặc khôi giáp cứng rắn màu đen, đầu đội mũ sắt, ánh mắt xanh biếc hung ác nham hiểm đáng sợ, giận tím mặt: “Như thế nào nhân loại có thể biết rõ tất cả cửa ra của chúng ta? Đánh cho ta! Một lần nữa đánh xuyên qua mặt đất! Nếu trận chiến này dám thất bại, chúng ta tất cả đều phải chết, một người đều sống không được!”
“Ngươi cho là các ngươi có thể chạy thoát được sao?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững lại sát khí mười phần, đột nhiên vang lên ở trong sâu thẳm động đất.
Nã Lỗ trưởng lão cả kinh mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng rõ ràng đứng ở cách đó không xa, tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thân khí chất giống như trích tiên này và áp lực đáng sợ trong động đất hơi có chút không hợp nhau.
Bên người hắn, một con đại hắc ngưu uy vũ bất phàm trừng đôi mắt chuông đồng, hung tợn: “Rống......”
Thú tộc và Địa Tinh tộc, đúng là kẻ thù bẩm sinh.
Nã Lỗ trưởng lão thấy vậy, hơi có chút dữ tợn nở nụ cười: “Ta nói như thế nào nhân loại có thể tìm được cửa động của chúng ta, thì ra có Thú tộc ở giữa quấy phá, một trung cấp Linh thú nho nhỏ cũng dám đối nghịch với ta?”
Đại hắc ngưu nổi giận, tức giận đến ánh mắt đều đỏ, lão tử là trung cấp linh thú thì làm sao, một kẻ đào động đất cũng dám khinh thường nó?
Lãnh Thiếu Khuynh đảo mắt nhìn về phía đại hắc ngưu, vuốt tay, thản nhiên cười nói: “Tam đệ giao nhiệm vụ này cho ta, nếu bị ngươi giành thu thập trước, ta nhưng là sẽ không có biện pháp báo cáo kết quả công tác đó.”
Đại hắc ngưu đang hùng hổ lập tức ủ rũ, nuốt nước miếng, lui về phía sau từng bước, cúi đầu đứng ở một bên.
Vị gia kia, ngay cả nó cũng không dám cãi lời một chút nào.
Lãnh Thiếu Khuynh mỉm cười: “Đám tiểu lâu la này liền giao cho ngươi.”
Hai mắt của đại hắc ngưu lập tức phát sáng, quay đầu nhìn đám Địa Tinh tộc kia ánh mắt giống như là một con mãnh thú vô cùng đói khát, lộ ra răng nanh liền xông tới!
Đã sớm nhìn đám đào động đất này không vừa mắt!
Nã Lỗ trưởng lão cười to ra tiếng, ánh mắt âm lệ: “Ha ha ha ha, một nhân loại nho nhỏ cũng dám ở nơi này của nói ẩu nói tả (phát ngôn bừa bãi)?”
“Vậy liền thử xem.” Bên môi Lãnh Thiếu Khuynh vẫn như trước treo một chút tươi cười yếu ớt, chính là khí thế quanh thân đột nhiên biến đổi, nếu có người ở đây lúc này, chắc chắn sẽ sợ hãi, ai có thể nghĩ đến, nhị hoàng tử luôn luôn khiêm tốn đạm mạc một thân thực lực không ngờ đã đạt tới Đại Linh Sư đỉnh phong!
Khoảng cách tới Tiên Thiên, chỉ kém có một bước!
Liệt Diễm chiến hỏa ngập trời, lúc này ở lãnh địa của Địa Tinh tộc, lại là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ (vui vẻ cười đùa), vô cùng náo nhiệt.
Ít đi tối tăm phiền muộn, nhiều hơn hy vọng, ba vị trưởng lão người người đều mừng rỡ giống như đóa hoa, dẫn theo một đám tộc nhân (người trong tộc) chuẩn bị tiệc tối, mỗi một chi tiết, đều là tự mình kiểm định.
Yêu Nghiệt không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào tầng ba lầu các, cầm trên tay ly rượu, bắt chéo hai chân, nhìn rượu ngon thuần hương (thơm và tinh khiết) trong chén, chậm rì rì nói: “Còn thiếu một điếu thuốc.”
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe thân thể.” Nhị Khuyết lười biếng ngáp một cái, vuốt ve hai mắt có chút mơ hồ, “Rượu này của ngươi bao nhiêu độ, đầu của thiếu gia đã có chút mông lung xoay vòng rồi.”
Nạp Lan Yên ngồi ở trên cửa sổ, khẽ lay động ly rượu bạch ngọc tinh xảo, khóe miệng chứa đựng một vòng độ cong ấm áp: “Nhị Khuyết, tửu lượng của ngươi cũng chỉ đến trình độ này.”
“Nấc! Ai nói !” Nhị Khuyết đánh một cái nấc rượu, trên mặt trắng nõn một mảnh đỏ rực, ánh mắt cũng có chút hồng hồng, tràn đầy không phục nói,“Thiếu gia lại làm ba bình nữa cũng không có vấn đề gì! Hôm nay cao hứng, uống, đến, uống nữa!”
Yêu Nghiệt đỡ trán: “Tên ngốc này!” Đều đã thay đổi thế giới, như thế nào vẫn là bộ dáng không ra gì kia?
“Ngày nào đó không như vậy mới không bình thường.” Nạp Lan Yên uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, đi về phía Nhị Khuyết, trường hợp tiểu tử này say rượu nàng cũng không muốn lại thể nghiệm lần thứ hai.
Nhị Khuyết đã muốn có chút uống say, nhấc lên bình rượu liền rót vào trong miệng, ai ngờ tay vừa trượt, bình rượu liền ‘phịch’ một tiếng đập lên trên một cái bình hoa!
Răng rắc!
Ba ba ba!
Tiếng bình hoa vỡ vụn vừa vang, đột nhiên mấy đạo mũi tên nhọn mang theo sát khí sắc bén bay vụt về phía Nhị Khuyết!
Hai mắt Nạp Lan Yên rét lạnh, mạnh mẽ bổ nhào vào bên người Nhị Khuyết, một phen giữ chặt hắn tránh đi một mũi tên tên, trong tay áo chém ra một đạo kình phong đánh về phía vô số mũi tên nhọn đang bay tới!
Nhị Khuyết vừa thay đổi phương hướng còn không có rơi xuống đất, bỗng nhiên một cước đạp không, hấp lực (lực hút) thật lớn lập tức làm cho hai người Nạp Lan Yên mất đi trọng lực, ngã xuống!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Lão đại! Nhị Khuyết!” Yêu Nghiệt vung tay áo đánh bay mũi tên nhọn đang bay tới, phi thân đến chỗ động đất phía dưới cái bình hoa bị vỡ nát, nhìn hắc động sâu không thấy đáy kia, mắt bạc mạnh mẽ xuất hiện ra nồng đậm lo lắng và lệ khí, không có gì do dự, trực tiếp nhảy xuống cửa động chật hẹp!
Cuồng phong như đao, trong quá trình thân thể đang không ngừng nhanh chóng rơi xuống suýt nữa bị phong nhận (lưỡi đao gió) này cắt thành mảnh nhỏ.
Nạp Lan Yên nắm chặt tay của Nhị Khuyết, Phán Thần quyết nhanh chóng vận chuyển ở trong cơ thể, một tia ánh sáng vàng từ trong con ngươi xẹt qua, cảnh tượng chung quanh nhanh chóng chạy qua giống nhau bị thả chậm dần dần biến thành trì hoãn, lúc này mới thấy rõ ràng tình huống bốn phía.
Nếu nàng không đoán sai mà nói, động đất hình tròn này đường kính không đủ một thước (mét), hẳn là một đường hầm thẳng đứng thông đến lòng đất. Chính là, không biết đâu mới là đáy!
“Lão đại thật to......” Nhị Khuyết thống khổ kêu một tiếng, giọng nói của hắn đều bị cuồng phong thổi bay.
Nạp Lan Yên vận chuyển một chút linh lực lên trên người hắn, truyền âm nhập mật nói: “Tĩnh tâm, đừng nói chuyện.”
Nhị Khuyết nghe lời ngậm miệng lại, cũng nhắm chặt hai mắt, gương mặt ở trong cuồng phong đều sắp nhăn thành bánh bao, tức giận đến thở hồng hộc, bà nó chứ đừng để cho hắn biết là ai đang ám toán hắn!
Không biết qua bao lâu, cuồng phong mãnh liệt kia mới thoáng dịu đi, tiếp đó đập vào mặt mà đến là đầy trời lạnh như băng, độ ấm thấp đến trong nháy mắt có thể đóng băng người!
“Đến đáy!” Nạp Lan Yên mang theo Nhị Khuyết rơi xuống một tòa tuyết sơn (núi tuyết) trước mắt, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái áo choàng lông cừu, một cái đưa cho Nhị Khuyết, chính mình phủ thêm một cái: “Thế nào?”
“Hắt xì! Không, không có việc gì.” Nhị Khuyết nắm thật chặt áo choàng lông cừu trên người, hàm răng đông lạnh cao thấp run lên, “Chính là sắp đông chết, nới này là địa phương quỷ quái nào?”
Gió lạnh đến xương, Nạp Lan Yên cũng không cường hơn Nhị Khuyết bao nhiêu, chà xát tay, thổi ra một ngụm nhiệt khí: “Đợi lát nữa đi, Yêu Nghiệt hẳn là biết sao lại thế này.”
Nạp Lan Yên vừa dứt lời, bóng dáng của Yêu Nghiệt đã muốn rơi xuống ở bên cạnh hai người, ánh mắt lo lắng vội vàng quét qua lại toàn thân hai người Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết, mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nạp Lan Yên ném cho Yêu Nghiệt một cái áo choàng lông cừa: “Đây là nơi nào?”
Yêu Nghiệt tiếp nhận áo choàng, liếc mắt nhìn tuyết sơn cao ngất không thấy đỉnh một cái, lắc lắc đầu, mày nhíu có thể kẹp chết một con ruồi rồi: “Không biết, nhưng khẳng định là lòng đất.”
“Lòng đất thế nhưng có tuyết sơn?” Nhị Khuyết say rượu cũng hoàn toàn tỉnh, liếc mắt nhìn lại một cái, tràn đầy tuyết trắng chói mắt, mà ngay cả đỉnh đầu cũng là màu tuyết trắng cao không thấy đầu.
“Tê...... Chủ nhân!” Đỉnh đầu bỗng nhiên lại rơi xuống một cái điểm đen, trong chớp mắt rơi xuống ở trong lòng Nạp Lan Yên, trong con ngươi màu đỏ tươi của Tiểu Bảo còn có kinh hồn chưa tan: “Chủ nhân?”
Nạp Lan Yên sửng sốt: “Tiểu Bảo?”
Nước mắt của Tiểu Bảo ‘xoạch xoạch’ liền rơi xuống: “Chủ nhân, người làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ đến người xảy ra chuyện gì! Trong lúc bất chợt liền cảm ứng không đến tồn tại của người!”
Trong lúc bất chợt cảm ứng không đến? Tiểu Bảo và nàng là khế ước đồng bọn, sinh tử tướng tùy (sống chết cùng nhau), bình thường mà nói là không có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống cảm ứng không đến đối phương này!
Nạp Lan Yên vuốt đầu của Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, từ từ nói.”
Tiểu Bảo biến thân Đại Bảo, thân thể to lớn gắt gao quấn quanh Nạp Lan Yên, đầu vùi ở bên cổ nàng, ô ô nức nở nghẹn ngào nói: “Ta cảm giác được người có nguy hiểm, liền cùng Hỏa Ly Liêu ca vọt vào tầng thứ ba của tòa thành trung tâm, cái gì cũng chưa phát hiện, lại đột nhiên cảm ứng không đến khí tức của người......”
“Không có việc gì không có việc gì.” Nạp Lan Yên đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo, “Ta đây không phải vẫn tốt sao?”
Nước mắt của Tiểu Bảo ‘xoạch xoạch’ chảy không ngừng. Nó là thật sợ hãi, sợ hãi sẽ nhìn không thấy chủ nhân nữa.
Khóe miệng của Yêu Nghiệt hơi hơi co rút, nhìn cự mãng toàn thân tối đen kia quấn toàn bộ thân mình ở trên người Nạp Lan Yên, giống như đứa nhỏ đặt đầu ở trên vai của Nạp Lan Yên, đôi mắt màu đỏ tươi đáng sợ ‘xoạch xoạch’ chảy nước mắt, rõ ràng là tồn tại dọa người, lại tính trẻ con làm cho người ta dở khóc dở cười.
Bất quá…..
“Tiểu Bảo phải không?” Yêu Nghiệt đi lên phía trước, trong con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút ám quang (ánh sáng u ám), “Ngươi vừa mới nói ở tầng ba cái gì cũng chưa phát hiện?”
Sau khi bình hoa vỡ vụn, tuy rằng động đất không lớn đường kính còn không đủ một thước, cũng không có khả năng làm cho người ta phát hiện không được đi?
Hơi thở của Địa Tinh Vương tộc!
Tiểu Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi âm lãnh giống như hai chùm hàn độc bắn về phía Yêu Nghiệt, che kín cảnh cáo và sát khí: “Tê!”
Yêu Nghiệt sửng sốt, lập tức cười nói: “Lão đại, tiểu gia hỏa này thật che chở ngươi nha.”
“Đương nhiên!” Nạp Lan Yên ôm đầu của Tiểu Bảo hôn ‘bẹp’ một cái, chỉ chỉ vào Yêu Nghiệt nói với nó, “Đây là Yêu Nghiệt, huynh đệ tốt của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.