Chương 139: Bạch Gia thôn bị tập kích
Bạch Vô Thường
08/11/2021
Trước cửa Phi Vũ thôn đoàn người của Lê Dũng đều đã chuẩn bị chu toàn mọi
việc, các thôn dân của Tân Thành thôn đều đã xuống xe tạm thời trú ngụ
tại Phi Vũ thôn, thay vào đó những chiến sĩ của Phi Vũ thôn cũng trà
trộn vào đoàn xe thực hiện kế hoạch đánh úp Vương Báo...
Đứng trước đoàn xe ba người Lê Dũng, Tiểu Vũ và Trương Phi đang lẵng lặng chờ đợi, nhưng không bao lâu Trương Phi đã xót ruột nói:
- Tiểu Vũ, vị đại lão kia bao giờ mới về, mọi người đều đã chuẩn bị xong cả rồi...
Nghe Trương Phi hỏi Tiểu Vũ chỉ biết lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng không biết, chỉ biết cậu ấy đến Thánh Thành làm gì đó...
- Có lẽ lát nữa sẽ trở về...
Bất chợt khi Tiểu Vũ còn chưa nói hết câu thì một đạo bạch quang đã hiện ra trước mặt mọi người...
Từ trong đao bạch quang kia Trần Lâm từ từ biên ra mỉm cười nói:
- Chào các vị đợi ta có lâu lắm không...
- À mà sao không đi trước đi đợi ta làm gì?
Nghe thấy tên không kia nói thế mọi người đều chết lặng chỉ có Tiểu Vũ là khẽ hừ lạnh nói:
- Mặc dù có thêm hai chú cháo Lê Dũng nhưng quả thật chúng ta không đánh lại đám người Vương Báo nên phải chờ ngươi...
- Nếu không đừng có mơ...
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười không nói gì rồi leo lên xe nhanh chống xuất phát.
Quả thật nếu không có Trần Lâm đám người của Phi Vũ thôn sẽ không dám đánh đến Bạch Gia thôn của Vương Báo, mặc dù có ba tên Phi Thiên hung danh hiển hách nhưng chỉ là đánh lén còn nếu muốn đối đầu trực diện với Vương Báo thì đám người Phi Vũ thôn chưa đủ tuổi.
Để trở thành lãnh đạo của thế lực có thể nói là mạnh nhất vùng hoang nguyên này và được chính quyền Vũng Hải trọng dụng thì Vương Báo không chỉ có cái đầu mà còn có sức mạnh, Phi Vũ thôn chỉ có thể bị động phòng thủ và tìm cách đánh lén hắn mà thôi...
Chỉ là trước trận chiến có phần cam go Trần Lâm chỉ nhàn nhã nằm trên xe khẽ mỉm cười quỷ dị, kèo nài Trần Lâm đã tính hết cả rồi, một người tốt như Trần Lâm làm sao có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như giết người cướp thôn cho được, cậu có cách khác ít tốn kém hơn và chính nghĩa hơn...
.
Trên hoang nguyên rộng lớn một đàn chó hoang biến dị hơn một nghìn con đang cấp tốc di chuyển, xét theo một góc độ nào đó thì những con chó hoang đầy hung tợn này mới thật sự là bả chủ của vùng hoang nguyên này, tất cả đều nhờ phúc của Côn Khôi hay nói chính xác hơn là huyết tộc.
Sau khi đại bại trước huyết tộc thi đàn của Côn Khôi cấp tốc tháo chạy, trên đường đi của mình thi đàn kia gần như diệt sạch mọi sinh vật sống cản đường chúng chỉ may mắn bỏ sót một số tộc đàn trong đó nổi trội nhất chính là chó hoang biến dị, với tốc độ của mình đàn chó hoang này vô cùng thông minh khi không đối đầu trực diện với thi đàn mà tìm cách vòng qua nó, nhờ thế mà tộc đàn chó hoang tránh thoát một kiếp và hiển nhiên trở thành bá chủ mới của vùng này...
Không có một thiên địch khác áp chế đàn chó biến dị dần dần càng trở nên hùng mạnh, lãnh thổ của chúng bắt đầu lấn sân sang khu vục gần với đại căn cứ Vũng Hải cũng chính là khu vực hoạt động của các vệ tinh như Bạch Gia thôn, Phi Vũ thôn hay một số thôn trang nhỏ khác, rất may những thôn trang này dù lớn hay nhỏ đều có các công sự để phòng chống thây ma nên đàn chó hoang kia không dễ gì tấn công vào thôn trang được và chúng cũng không muốn làm việc nguy hiểm đó.
Tuy nhiên khi bức ra ngoài thôn trang không có các bước tường bảo về thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, không ít các đội tìm kiếm vật tư ra ngoài làm nhiệm vụ đã bị đàn chó hoang tập tích và dĩ nhiên không có đường trở về. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Vương Báo thân là thủ lĩnh lại phải đích thân xuất mã dân thuộc hạ đi cướp...
Tuy nhiên không hiểu tại sao vị bá chủ của cả vùng hoang nguyên này hôm nay lại kéo gần một nghìn tộc đàn ầm ầm tiến đến một thôn trang trước mặt, đó không ngời lại là Bạch Gia thôn...
Bên kia đám thôn dân cũng như những tên phần tử vũ trang đều hồn nhiên không hề biết rằng một nguy cơ to lớn sắp ập đến.
Đứng trước cửa thôn Chu Thử nhìn qua đám thôn dân đang chăm sóc ruộng Chuối Ngô cười khinh miệt nói:
- Không biết đám người Lê Dũng chết ở đâu rồi...
- Hư... ra dáng đạo mạo phát cháo được mấy bát cho đám vô dụng kia rồi trốn mất tâm...
Đứng kế bên hắn một phần tử vũ trang khác nghe Chu Thử nói thế khẽ suy nghĩ rồi cung kinh nói:
- Nghe nói Lê Dũng muốn đi tìm chút lương thực về cứu đói cho đám người kia...
- Đúng làm một tên ngu làm sao bì được với Thử ca...
Được tên kia vỗ mông ngựa Chu Thử mỉm cười đắc ý bắt chước Trần Lâm chắp tay sau đít đi dạo quanh ruộng Chuối Ngô như một đốc công la hét với đám thôn dân, dĩ nhiên hắn chỉ dám đứng phía xa la hét không dám đến gần ruộng Chuối Ngô...
Bất chợt một thôn dân đang tưới nước cho những cây Chuối Ngô chợt vô tình nhìn về nơi xa, tuy nhiên khi nhìn thấy viễn cảnh phía xa đồng tử hắn chợt co rút lại...
Phía xa xa hàng trăm hàng nghìn con chó biến dị đang ầm ầm lao đến, với tốc độ của mình chẳng mấy chốc chúng đã tiếp cận Bạch Gia thôn.
- Chó... chó biến dị tấn công, mọi người chạy mau...
Lúc này tên thôn dân kia mới chợt hoang hồn hét lên một tiếng rồi cấp tốc bỏ chạy vào trong thôn.
Nghe thấy tiếng la thất thanh kia mọi người mới giật mình nhìn lại nhưng khi chứng kiến hàng đàn chó biến dị đang ầm ầm kéo đến ai nấy đều sợ hãi vội vàng chạy vào trong thôn. Tuy nhiên tốc độ của đàn chó hoang quá nhanh và đám thôn dân giờ phút này cũng không biết đến cái gọi là trật tự xếp hàng là gì chỉ biết chen chúc nhau muốn vào trong thôn nhanh nhất có thể làm cho tình hình loạn thành một đống...
- Cứu mạng... cứu ta...
Lúc này một tiếng kêu đau đớn vang lên, một lão nhân chậm chạp bị bỏ lại phía sau bất hạnh bị một con chó hoang tập kích, nó nhảy lên người lão rồi há cái miệng dầy máu cắn vào cổ lão, máu tươi hòa cùng tiếng hét đau đớn vang vọng cả Bạch Gia thôn...
Thấy thế đám phần tử vũ trang đang canh cổng sợ vở mật vội vàng đóng cổng thôn lại để mặc những người còn đang chen chúc nhau bên ngoài.
Tuy nhiên nói cho công bằng đàn chó biến dị tập kích bất ngờ như vậy lỗi là do những tên gác cổng này, Vương Báo không ngốc hắn hiểu rõ chuẩn bị trước trận chiến là quan trọng đến mức nào nên đã cho xây dựng một đài quan sát khá cao tại cửa thôn để có thể quan sát kẻ địch từ xa. Tuy nhiên đám thuộc hạ của Vương Báo lại là một đám ô hợp đúng nghĩ, do đã quá lâu chưa có kẻ thu tấn công nên đám người này lười chả thèm quan tâm đến chuyện quan sát.
Thấy cảnh cử từ từ kép lại ai nấy đều tuyệt vọng đến phát khóc lao đến cào vào cảnh cửa thôn được làm từ sắc thép thảm thiết cầu xin:
- Mở cửa, mở cửa cho ta vào...
- Khốn kiếp...
Tuy nhiên đáp lại họ chỉ là những thanh âm gầm gừ phía sao lưng, đàn chó biến dị đã đến chúng bao vậy lấy đám người còn kẹt lại bên ngoài rồi mở ra buổi tiệc xác thịt theo đúng nghĩ đen, từng con chó biến dị lao đến điên cuồng cắn xé vào đám thôn dân bên ngoài máu thịt nhuộm đỏ cả một khoảng trống trước cửa thôn, còn đám phần tử vũ trang còn kẹt lại bên ngoài lúc này đã sợ vở mật điên cuồng đập vào cánh cửa muốn vào bên trong, chỉ có một số kẻ là phát điên quay lại nổ súng điên cuồng bắn và đàn chó biến dị nhưng cũng trực tiếp bắn chết không ít thôn dân gần đó...
Cứ thế khung cảnh như luyện ngục hiện ra trước cửa Bạch Gia thôn, tường người từng người một bị đàn có hoang quật ngã rồi lao đến ăn sống, nhưng viên đạn điên cuồng gào thét phá không bay đi bắn nổ đầu những con chó hoang và cả những thôn dân bất hạnh.
Tuy nhiên trong khủng cảnh như địa ngục đó vẫn có một chốn yên bình, đó là ruộng Chuối Ngô, thật không ngờ những thôn dân bất hạnh không kịp bỏ chạy còn kẹt lại trong ruộng Chuối Ngô lại là những người may mắn nhất. Đàn chó biến dị cực kỳ thông minh và nhất là khứu giác của chúng cực kỳ linh mẫn, từ xa chúng đã cảm nhận được không gian kia cực kỳ nguy hiểm nên không dám đến gần chỉ đi vòng qua ruộng Chuối Ngô mà tấn công Bạch Gia thôn.
Nhờ thế mà những thôn dân còn kẹt lại trong ruộng Chuối Ngô mới tránh thoát kíp nạn, tuy nhiên bị mà đàn chó hoang bao vây còn chứng kiến chúng ăn sống thân nhân của mình là một điều cũng tồi tệ không kém cái chết, những thôn dân còn sống cố gắng bò sâu vào ruộng Chuối Ngô co ro ôm lấy nhau khóc thút thít cầu cho tai ách này sớm qua đi...
Bên kia những người còn sống sót cũng nhận thấy đàn chó biến dị không dám đến gần ruộng Chuối Ngô nên họ không thèm nghĩ nhiều vội vàng quay lại, trong đó có cả những phần tử vũ trang những kẻ đã từng sợ hãi không dám lại đần ruộng Chuối Ngô kia.
- Tránh ra cho lão tử...
Lúc này Chu Thử tức giận một cước đạp ngã một lão nhân đang cản đường hắn rồi vội vàng lao đến ruộng Chuối Ngô mặc kệ vị lão nhân kia vì cú ngã đó mà bị bốn năm cho chó biến dị cắn chết, đối với hắn ai chết đều mặc kệ chỉ cần hắn sống là được.
Không chỉ thế Chu Thử còn nổ súng bắn chết không ít thôn dân chắn trước hắn, vì sống hắn sẵn sàng nổ súng bắn chết bất kể kẻ nào chắn đường mình mà không hề nghĩ ngợi, cũng càng không hề nghĩ đến chuyện dụng cây súng kia bắn về phía đàn chó hoang...
Nhưng khi Chu Thử đang hý hưởng khi sắp lao vào được ruộng Chuối Ngô nơi mà giờ đây không khác nào thiên đường trong mắt Chu Thử thì bất chợt một trung niên nhân dáng người gầy gò ốm yếu lao đến ôm chằm lấy hắn làm cho hắn té ngã...
Tức giận Chu Thử không khách khí quay lại nổ súng bắn vào trung niên nhân kia.
Tuy nhiên sao khi bị bắn trúng trung niên nhân kia không hề đau đớn mà chỉ có một sự điên cuồng hằng trên khuông mặt già nua, lão bất chấp tất cả ôm chặc lấy chân Chu Thử không cho hắn bỏ chạy.
Thấy thế Chu Thử gắp đến độ sắp khóc muốn nổ súng bắn bể đầu tên đi kia nhưng súng của hắn đã hết đạn chỉ có thể không ngừng dùng cái chân còn lại đập vào người trung niên nhân kia rồi tức giận chửi ầm lên:
- Tên khốn kiếp kia mau buôn lão tử ra...
- Bộ muốn chết lắm sao?
Nghe thấy lên trung niên nhân càng trở nên điên cuồng vừa cười vừa khóc hét lên:
- Chu Thử ngươi cũng có ngày hôm nay...
- Phải ta muốn chết ta muốn lôi người cùng chết...
- Ngươi còn nhớ cách đây một tháng ngươi đã lôi một bé gái mới 10 tuổi vào nhà chứa rồi lăng nhục đến chết hay không...
- Ta là cha của đứa bé đó, từ ngày nó chết ta đã thề sẽ báo thù cho nó...
- Hôm nay đúng là trời cao có mắt, ta cũng có cơ hội báo...
Bất chợt khi trung niên nhân kia chưa nói hết câu thì một con chó biến dị đã lao đến cắn vào bờ vai gầy gò của lão nhưng trên khuôn mặt của lão không hề của sự đau đớn chỉ tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, có vui mừng có đao khổ cũng có sự giải thoát...
Cùng lúc đó Chu Thử cũng không ngoại lệ bị ba bốn con chó hoang cấu xé hai cánh tay đã nhuộm đỏ bởi máu của chính hắn, đau đớn làm hắn sợ hãi điên cuồng gào thét nhưng gào thét không giúp cho hắn sống, những con chó hoang cắn mạnh vào bả vai của hắn rồi lôi ta một mảnh thịt lộ cả xương trắng bên trong, máu cùng thịt tươi cứ thế văng ra bốn phí...
Bất chợt liên tiếp những tiếng súng nổ vang lên rốt cuộc Bạch Gia thôn cũng bắt đầu phản kích, trên các tháp canh quanh cửa thôn những phẩm tử vũ trang dưới sự thống lĩnh của đám người Vương Báo bắt đầu nổ súng trống trả đàn chó hoang biến dị.
Lợi dụng thời có đó Chu Thử đạp bay trung niên nhân đã chết do mất máu ra xa, ánh mặt đầy khinh miệt nhìn cái xác kia rồi chầm chậm bò vào ruộng Chuối Ngô, rất nhanh hắn đãng đụng phải các thôn dân đang trốn trong đó rồi tức giận hét lên:
- Khốn kiếp, đám súc sinh các ngươi còn không mau lại diều ta...
Tuy nhiên đáp lại Chu Thử chỉ là một không gian im lặng, không một ai lên tiếng trả lời hắn, thấy thế Chu Thử tức giận muốn mở miệng mắn chửi thì đã có một nữ nhân bước ra chầm chậm tiến về phía hắn, chỉ là ánh mắt cả nữ nhân kia lúc này rất kỳ lạ nó rất giống ánh mắt của tên trung niên nhân kia.
Ý thức được gì đó Chu Thử bắt đầu lo sợ vội vàng hét lên:
- Dừng lại ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Các ngươi muốn tạo phản phải không... khốn kiếp...
Đáng tiết Chu Thử còn chưa nói hết câu thì nữ nhân kia đã dơ lên cây cuốc trong tay đầu vào đầu hắn một cách điên cuồng, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn...
Chỉ là cấp độ của nàng quá thấp nên không thể giết chết hắn nhưng may thay nàng không chỉ một mình, những thôn dân còn lại của bắt đầu đi chuyển chầm chậm tiến đến phía Chu Thử trên tay đều cầm theo một nông cụ nhưng lúc này không để làm nông nữa...
Chu Thử mượn thế anh họ mình là Lý Tứ đã làm không ít chuyện ác trong Bạch Gia thôn chuốc không biết bao nhiêu thù oán, chỉ là trước sức mạnh của đám thuộc hạ không ai dám làm gì hắn nhưng bây giờ đã khác, trước nguy cơ tử vong nhưng thôn dân từng bị hắn lăng nhục bắt đầu cháy lên ngọn lửa báo thù và người thấm lên nó không ai khác chính là vị trung niên nhân kia.
Đây có thể là quả báo của Chu Thử thậm chỉ là quả báo của đám người Vương Báo, chỉ đáng thương cho những sinh mạng bất hạnh phải nằm xuống trong lần tai kiếp này...
Đứng trước đoàn xe ba người Lê Dũng, Tiểu Vũ và Trương Phi đang lẵng lặng chờ đợi, nhưng không bao lâu Trương Phi đã xót ruột nói:
- Tiểu Vũ, vị đại lão kia bao giờ mới về, mọi người đều đã chuẩn bị xong cả rồi...
Nghe Trương Phi hỏi Tiểu Vũ chỉ biết lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng không biết, chỉ biết cậu ấy đến Thánh Thành làm gì đó...
- Có lẽ lát nữa sẽ trở về...
Bất chợt khi Tiểu Vũ còn chưa nói hết câu thì một đạo bạch quang đã hiện ra trước mặt mọi người...
Từ trong đao bạch quang kia Trần Lâm từ từ biên ra mỉm cười nói:
- Chào các vị đợi ta có lâu lắm không...
- À mà sao không đi trước đi đợi ta làm gì?
Nghe thấy tên không kia nói thế mọi người đều chết lặng chỉ có Tiểu Vũ là khẽ hừ lạnh nói:
- Mặc dù có thêm hai chú cháo Lê Dũng nhưng quả thật chúng ta không đánh lại đám người Vương Báo nên phải chờ ngươi...
- Nếu không đừng có mơ...
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười không nói gì rồi leo lên xe nhanh chống xuất phát.
Quả thật nếu không có Trần Lâm đám người của Phi Vũ thôn sẽ không dám đánh đến Bạch Gia thôn của Vương Báo, mặc dù có ba tên Phi Thiên hung danh hiển hách nhưng chỉ là đánh lén còn nếu muốn đối đầu trực diện với Vương Báo thì đám người Phi Vũ thôn chưa đủ tuổi.
Để trở thành lãnh đạo của thế lực có thể nói là mạnh nhất vùng hoang nguyên này và được chính quyền Vũng Hải trọng dụng thì Vương Báo không chỉ có cái đầu mà còn có sức mạnh, Phi Vũ thôn chỉ có thể bị động phòng thủ và tìm cách đánh lén hắn mà thôi...
Chỉ là trước trận chiến có phần cam go Trần Lâm chỉ nhàn nhã nằm trên xe khẽ mỉm cười quỷ dị, kèo nài Trần Lâm đã tính hết cả rồi, một người tốt như Trần Lâm làm sao có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như giết người cướp thôn cho được, cậu có cách khác ít tốn kém hơn và chính nghĩa hơn...
.
Trên hoang nguyên rộng lớn một đàn chó hoang biến dị hơn một nghìn con đang cấp tốc di chuyển, xét theo một góc độ nào đó thì những con chó hoang đầy hung tợn này mới thật sự là bả chủ của vùng hoang nguyên này, tất cả đều nhờ phúc của Côn Khôi hay nói chính xác hơn là huyết tộc.
Sau khi đại bại trước huyết tộc thi đàn của Côn Khôi cấp tốc tháo chạy, trên đường đi của mình thi đàn kia gần như diệt sạch mọi sinh vật sống cản đường chúng chỉ may mắn bỏ sót một số tộc đàn trong đó nổi trội nhất chính là chó hoang biến dị, với tốc độ của mình đàn chó hoang này vô cùng thông minh khi không đối đầu trực diện với thi đàn mà tìm cách vòng qua nó, nhờ thế mà tộc đàn chó hoang tránh thoát một kiếp và hiển nhiên trở thành bá chủ mới của vùng này...
Không có một thiên địch khác áp chế đàn chó biến dị dần dần càng trở nên hùng mạnh, lãnh thổ của chúng bắt đầu lấn sân sang khu vục gần với đại căn cứ Vũng Hải cũng chính là khu vực hoạt động của các vệ tinh như Bạch Gia thôn, Phi Vũ thôn hay một số thôn trang nhỏ khác, rất may những thôn trang này dù lớn hay nhỏ đều có các công sự để phòng chống thây ma nên đàn chó hoang kia không dễ gì tấn công vào thôn trang được và chúng cũng không muốn làm việc nguy hiểm đó.
Tuy nhiên khi bức ra ngoài thôn trang không có các bước tường bảo về thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, không ít các đội tìm kiếm vật tư ra ngoài làm nhiệm vụ đã bị đàn chó hoang tập tích và dĩ nhiên không có đường trở về. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Vương Báo thân là thủ lĩnh lại phải đích thân xuất mã dân thuộc hạ đi cướp...
Tuy nhiên không hiểu tại sao vị bá chủ của cả vùng hoang nguyên này hôm nay lại kéo gần một nghìn tộc đàn ầm ầm tiến đến một thôn trang trước mặt, đó không ngời lại là Bạch Gia thôn...
Bên kia đám thôn dân cũng như những tên phần tử vũ trang đều hồn nhiên không hề biết rằng một nguy cơ to lớn sắp ập đến.
Đứng trước cửa thôn Chu Thử nhìn qua đám thôn dân đang chăm sóc ruộng Chuối Ngô cười khinh miệt nói:
- Không biết đám người Lê Dũng chết ở đâu rồi...
- Hư... ra dáng đạo mạo phát cháo được mấy bát cho đám vô dụng kia rồi trốn mất tâm...
Đứng kế bên hắn một phần tử vũ trang khác nghe Chu Thử nói thế khẽ suy nghĩ rồi cung kinh nói:
- Nghe nói Lê Dũng muốn đi tìm chút lương thực về cứu đói cho đám người kia...
- Đúng làm một tên ngu làm sao bì được với Thử ca...
Được tên kia vỗ mông ngựa Chu Thử mỉm cười đắc ý bắt chước Trần Lâm chắp tay sau đít đi dạo quanh ruộng Chuối Ngô như một đốc công la hét với đám thôn dân, dĩ nhiên hắn chỉ dám đứng phía xa la hét không dám đến gần ruộng Chuối Ngô...
Bất chợt một thôn dân đang tưới nước cho những cây Chuối Ngô chợt vô tình nhìn về nơi xa, tuy nhiên khi nhìn thấy viễn cảnh phía xa đồng tử hắn chợt co rút lại...
Phía xa xa hàng trăm hàng nghìn con chó biến dị đang ầm ầm lao đến, với tốc độ của mình chẳng mấy chốc chúng đã tiếp cận Bạch Gia thôn.
- Chó... chó biến dị tấn công, mọi người chạy mau...
Lúc này tên thôn dân kia mới chợt hoang hồn hét lên một tiếng rồi cấp tốc bỏ chạy vào trong thôn.
Nghe thấy tiếng la thất thanh kia mọi người mới giật mình nhìn lại nhưng khi chứng kiến hàng đàn chó biến dị đang ầm ầm kéo đến ai nấy đều sợ hãi vội vàng chạy vào trong thôn. Tuy nhiên tốc độ của đàn chó hoang quá nhanh và đám thôn dân giờ phút này cũng không biết đến cái gọi là trật tự xếp hàng là gì chỉ biết chen chúc nhau muốn vào trong thôn nhanh nhất có thể làm cho tình hình loạn thành một đống...
- Cứu mạng... cứu ta...
Lúc này một tiếng kêu đau đớn vang lên, một lão nhân chậm chạp bị bỏ lại phía sau bất hạnh bị một con chó hoang tập kích, nó nhảy lên người lão rồi há cái miệng dầy máu cắn vào cổ lão, máu tươi hòa cùng tiếng hét đau đớn vang vọng cả Bạch Gia thôn...
Thấy thế đám phần tử vũ trang đang canh cổng sợ vở mật vội vàng đóng cổng thôn lại để mặc những người còn đang chen chúc nhau bên ngoài.
Tuy nhiên nói cho công bằng đàn chó biến dị tập kích bất ngờ như vậy lỗi là do những tên gác cổng này, Vương Báo không ngốc hắn hiểu rõ chuẩn bị trước trận chiến là quan trọng đến mức nào nên đã cho xây dựng một đài quan sát khá cao tại cửa thôn để có thể quan sát kẻ địch từ xa. Tuy nhiên đám thuộc hạ của Vương Báo lại là một đám ô hợp đúng nghĩ, do đã quá lâu chưa có kẻ thu tấn công nên đám người này lười chả thèm quan tâm đến chuyện quan sát.
Thấy cảnh cử từ từ kép lại ai nấy đều tuyệt vọng đến phát khóc lao đến cào vào cảnh cửa thôn được làm từ sắc thép thảm thiết cầu xin:
- Mở cửa, mở cửa cho ta vào...
- Khốn kiếp...
Tuy nhiên đáp lại họ chỉ là những thanh âm gầm gừ phía sao lưng, đàn chó biến dị đã đến chúng bao vậy lấy đám người còn kẹt lại bên ngoài rồi mở ra buổi tiệc xác thịt theo đúng nghĩ đen, từng con chó biến dị lao đến điên cuồng cắn xé vào đám thôn dân bên ngoài máu thịt nhuộm đỏ cả một khoảng trống trước cửa thôn, còn đám phần tử vũ trang còn kẹt lại bên ngoài lúc này đã sợ vở mật điên cuồng đập vào cánh cửa muốn vào bên trong, chỉ có một số kẻ là phát điên quay lại nổ súng điên cuồng bắn và đàn chó biến dị nhưng cũng trực tiếp bắn chết không ít thôn dân gần đó...
Cứ thế khung cảnh như luyện ngục hiện ra trước cửa Bạch Gia thôn, tường người từng người một bị đàn có hoang quật ngã rồi lao đến ăn sống, nhưng viên đạn điên cuồng gào thét phá không bay đi bắn nổ đầu những con chó hoang và cả những thôn dân bất hạnh.
Tuy nhiên trong khủng cảnh như địa ngục đó vẫn có một chốn yên bình, đó là ruộng Chuối Ngô, thật không ngờ những thôn dân bất hạnh không kịp bỏ chạy còn kẹt lại trong ruộng Chuối Ngô lại là những người may mắn nhất. Đàn chó biến dị cực kỳ thông minh và nhất là khứu giác của chúng cực kỳ linh mẫn, từ xa chúng đã cảm nhận được không gian kia cực kỳ nguy hiểm nên không dám đến gần chỉ đi vòng qua ruộng Chuối Ngô mà tấn công Bạch Gia thôn.
Nhờ thế mà những thôn dân còn kẹt lại trong ruộng Chuối Ngô mới tránh thoát kíp nạn, tuy nhiên bị mà đàn chó hoang bao vây còn chứng kiến chúng ăn sống thân nhân của mình là một điều cũng tồi tệ không kém cái chết, những thôn dân còn sống cố gắng bò sâu vào ruộng Chuối Ngô co ro ôm lấy nhau khóc thút thít cầu cho tai ách này sớm qua đi...
Bên kia những người còn sống sót cũng nhận thấy đàn chó biến dị không dám đến gần ruộng Chuối Ngô nên họ không thèm nghĩ nhiều vội vàng quay lại, trong đó có cả những phần tử vũ trang những kẻ đã từng sợ hãi không dám lại đần ruộng Chuối Ngô kia.
- Tránh ra cho lão tử...
Lúc này Chu Thử tức giận một cước đạp ngã một lão nhân đang cản đường hắn rồi vội vàng lao đến ruộng Chuối Ngô mặc kệ vị lão nhân kia vì cú ngã đó mà bị bốn năm cho chó biến dị cắn chết, đối với hắn ai chết đều mặc kệ chỉ cần hắn sống là được.
Không chỉ thế Chu Thử còn nổ súng bắn chết không ít thôn dân chắn trước hắn, vì sống hắn sẵn sàng nổ súng bắn chết bất kể kẻ nào chắn đường mình mà không hề nghĩ ngợi, cũng càng không hề nghĩ đến chuyện dụng cây súng kia bắn về phía đàn chó hoang...
Nhưng khi Chu Thử đang hý hưởng khi sắp lao vào được ruộng Chuối Ngô nơi mà giờ đây không khác nào thiên đường trong mắt Chu Thử thì bất chợt một trung niên nhân dáng người gầy gò ốm yếu lao đến ôm chằm lấy hắn làm cho hắn té ngã...
Tức giận Chu Thử không khách khí quay lại nổ súng bắn vào trung niên nhân kia.
Tuy nhiên sao khi bị bắn trúng trung niên nhân kia không hề đau đớn mà chỉ có một sự điên cuồng hằng trên khuông mặt già nua, lão bất chấp tất cả ôm chặc lấy chân Chu Thử không cho hắn bỏ chạy.
Thấy thế Chu Thử gắp đến độ sắp khóc muốn nổ súng bắn bể đầu tên đi kia nhưng súng của hắn đã hết đạn chỉ có thể không ngừng dùng cái chân còn lại đập vào người trung niên nhân kia rồi tức giận chửi ầm lên:
- Tên khốn kiếp kia mau buôn lão tử ra...
- Bộ muốn chết lắm sao?
Nghe thấy lên trung niên nhân càng trở nên điên cuồng vừa cười vừa khóc hét lên:
- Chu Thử ngươi cũng có ngày hôm nay...
- Phải ta muốn chết ta muốn lôi người cùng chết...
- Ngươi còn nhớ cách đây một tháng ngươi đã lôi một bé gái mới 10 tuổi vào nhà chứa rồi lăng nhục đến chết hay không...
- Ta là cha của đứa bé đó, từ ngày nó chết ta đã thề sẽ báo thù cho nó...
- Hôm nay đúng là trời cao có mắt, ta cũng có cơ hội báo...
Bất chợt khi trung niên nhân kia chưa nói hết câu thì một con chó biến dị đã lao đến cắn vào bờ vai gầy gò của lão nhưng trên khuôn mặt của lão không hề của sự đau đớn chỉ tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, có vui mừng có đao khổ cũng có sự giải thoát...
Cùng lúc đó Chu Thử cũng không ngoại lệ bị ba bốn con chó hoang cấu xé hai cánh tay đã nhuộm đỏ bởi máu của chính hắn, đau đớn làm hắn sợ hãi điên cuồng gào thét nhưng gào thét không giúp cho hắn sống, những con chó hoang cắn mạnh vào bả vai của hắn rồi lôi ta một mảnh thịt lộ cả xương trắng bên trong, máu cùng thịt tươi cứ thế văng ra bốn phí...
Bất chợt liên tiếp những tiếng súng nổ vang lên rốt cuộc Bạch Gia thôn cũng bắt đầu phản kích, trên các tháp canh quanh cửa thôn những phẩm tử vũ trang dưới sự thống lĩnh của đám người Vương Báo bắt đầu nổ súng trống trả đàn chó hoang biến dị.
Lợi dụng thời có đó Chu Thử đạp bay trung niên nhân đã chết do mất máu ra xa, ánh mặt đầy khinh miệt nhìn cái xác kia rồi chầm chậm bò vào ruộng Chuối Ngô, rất nhanh hắn đãng đụng phải các thôn dân đang trốn trong đó rồi tức giận hét lên:
- Khốn kiếp, đám súc sinh các ngươi còn không mau lại diều ta...
Tuy nhiên đáp lại Chu Thử chỉ là một không gian im lặng, không một ai lên tiếng trả lời hắn, thấy thế Chu Thử tức giận muốn mở miệng mắn chửi thì đã có một nữ nhân bước ra chầm chậm tiến về phía hắn, chỉ là ánh mắt cả nữ nhân kia lúc này rất kỳ lạ nó rất giống ánh mắt của tên trung niên nhân kia.
Ý thức được gì đó Chu Thử bắt đầu lo sợ vội vàng hét lên:
- Dừng lại ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Các ngươi muốn tạo phản phải không... khốn kiếp...
Đáng tiết Chu Thử còn chưa nói hết câu thì nữ nhân kia đã dơ lên cây cuốc trong tay đầu vào đầu hắn một cách điên cuồng, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn...
Chỉ là cấp độ của nàng quá thấp nên không thể giết chết hắn nhưng may thay nàng không chỉ một mình, những thôn dân còn lại của bắt đầu đi chuyển chầm chậm tiến đến phía Chu Thử trên tay đều cầm theo một nông cụ nhưng lúc này không để làm nông nữa...
Chu Thử mượn thế anh họ mình là Lý Tứ đã làm không ít chuyện ác trong Bạch Gia thôn chuốc không biết bao nhiêu thù oán, chỉ là trước sức mạnh của đám thuộc hạ không ai dám làm gì hắn nhưng bây giờ đã khác, trước nguy cơ tử vong nhưng thôn dân từng bị hắn lăng nhục bắt đầu cháy lên ngọn lửa báo thù và người thấm lên nó không ai khác chính là vị trung niên nhân kia.
Đây có thể là quả báo của Chu Thử thậm chỉ là quả báo của đám người Vương Báo, chỉ đáng thương cho những sinh mạng bất hạnh phải nằm xuống trong lần tai kiếp này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.