Chương 306: Càn quét Băng Thiên Hội
Bạch Vô Thường
20/04/2022
Bên trong một đống phế tích...
Ngô Phàm không giấu được vẻ lo lắng đến sắp khóc nhìn lão cha của mình, cố gắng đút cho Ngô Bình một bình hồi phục dược tề giữ mạng.
Lúc này, Ngô Bình như ngọn đèn trước gió có thể về với ông bà bất cứ lúc nào, trước ngực lão là một vết thương dài như vết chém từ vai xuống tới hông, máu thịt bầy nhầy lộ cả xương trắng ra ngoài trông vô cùng dọa người...
May thay nhờ có hồi phục dược tề cũng như nền tảng thể chất vô cùng tốt, vết thương khủng bố trên ngực Ngô Bình cũng dần dần hồi phục trở lại, hơi thở của lão cũng trở nên đều hơn, cái mạng cũng xem như giữ được...
Ngồi ngay bên cạnh Ngô Bình không ai khác là đại lão số một Vũng Hải, lúc này cũng chỉ khá hơn một chút.
Cả cơ thể Lôi Thành tràn ngập các vết thương lớn nhỏ, lồng ngực phập phồng đau đớn xem ra bị gãy không ít xương...
Khẽ thở dài một hơi, Lôi Thành liếc nhìn Ngô Bình chỉ còn nửa cái mạng rồi nhìn lại con kỳ đà khổng lồ kia lắc đầu cười khổ nói.
- Không ngờ tên dị tộc kia lại có viện binh, thảo nào hắn tự tin như vậy...
Nghe thấy thế Thái Trọng đang đứng một bên nhìn ra bức tường bị con kỳ đà đánh sập cũng thở dài một tiếng, là người trực tiếp đối đầu với Kỳ Kỳ hơn ai hết Thái Trọng biết rõ sức mạng khủng bố của nàng, không có những khí tài quân sự đủ mạnh không một ai tại Vũng Hải này đủ sức năng cản nàng...
Tuy nhiên đó không phải thứ Thái Trọng lo lắng nhất lúc này...
Tình hình của Vũng Hải không phải quá nghiêm trọng, con kỳ đà kia cùng lắm cũng chí có thể phát nát ngoại vi của ngoại thành một thôi, không có khả năng tiến vào nội thành, thứ khiến lão lo lắng nhất chính là đứa cháu gái mà lão đang tìm kiếm kia sẽ lợi dụng thời cơ trốn ra bên ngoài...
Dĩ nhiên, Thái Trọng không hề biết cũng không thể ngờ được đứa cháu gái mà lão đang tìm kiếm đang đứng trên đỉnh đầu của con kỳ đà từng suýt chút nữa lấy mạng lão, nếu thật sự biết không biết Thái Trọng có dám ra tay hay không.
Còn về Vũng Hải, thật tế ngay từ đầu khi đến đây, Trần Lâm đã cảm thấy Vũng Hải hay chính xác hơn là ngoại thành Vũng Hải không khác gì con ghẻ bị ruồng bỏ phải sống ngoài hè...
Quả thật trên bức tường cao lớn của nội thành có đặc một ít khí tài quân sự mang tính hủy diệt cao, nhằm thủ hộ cho nội thành bên trong còn ngoại thành tuy cũng nằm trong tầm bắn nhưng nếu bắn thì khác gì biến ngoại thành trở thành chiến trường, khiến người không hiểu mấy về quân sự như Trần Lâm vẫn cảm thấy vô lý không thể nào hiểu nổi...
Nếu ngay từ đầu đặc những khẩu pháo kia tại bức tường của ngoại thành thì dù số lượng không đủ nhiều để cản chân Kỳ Kỳ nhưng vẫn tạo chút khó khăn cho nàng, đỡ hơn bây giờ gần chục khẩu pháo đợi sẵn nhưng chỉ có thể đứng nhìn Kỳ Kỳ tự do đi lại tại ngoại thành...
Người không hiểu gì về quân sự như Trần Lâm cũng hiểu được thủ hộ là phải thủ ngay bên ngoài, ấy vậy mà Vũng Hải lại không chơi như vậy.
Dĩ nhiên, cái gì cũng có nguyên nhân của nó và nguyên nhân Vũng Hải làm vậy là do... hoàng cảnh...
Vũng Hải trên cơ bản chỉ là một thành phố thương mại không phải đặc khu quân sự như Phần Thiên, thế nên khi mạt thế hàng lâm 90% Vũng Hải đều biến thành biến thi, chỉ có 10% còn lại vẫn được nhân loại cố thủ và cái 10% đó chính là khu nhà giàu cũng chính là nội thành ngày nay...
Mãi đến khi Lôi Thành kéo quân đến muốn chiếm lại thành phố Vũng Hải.
Lão đã nhanh chóng phát hiện, nguyên nhân khiến một số người vẫn còn bám trụ được đến lúc đó là nhờ địa thế có phần tách biệt của khu nhà giàu, chính vì thế Lôi Thành đã biến khu nhà giàu kia thành một pháo đài làm bàn đạp đánh ra bên ngoài từ từ chiếm lại cả Vũng Hải...
Từ đó nội thành được ra đời và trở thành đầu não của cả Vũng Hải, còn những phần còn lại do trận chiến giữa quân đội và thi đàn Vũng Hải mà gần như bị phá hủy sau này trở thành nơi trú ẩn của các nạn dân, đó cũng tức là ngoại thành ngày nay.
Dĩ nhiên, chính quyền Vũng Hải cũng muốn gia cố ngoại thành để phòng thủ kẻ thù bất ngờ tấn công, nhưng do không đủ sức lực và không cần thiết nên Vũng Hải đã quyết định mặc kệ ngoại thành.
Quả thật Vũng Hải là một hậu phương đúng nghĩa...
Phía đông có pháo đài Viễn Đông tựa như một tấm khiên ngăn cản mội kẻ thù cho Vũng Hải.
Phía tây cũng chính là vùng Hoang Nguyên, trước kia có không ít thôn trang trấn giữ và giờ là Quân Phương thành, có động tĩnh gì Vũng Hải sẽ biết trước mà phòng ngự...
Còn phía bắc không gì khác chính là khu quân sự Phần Thiên do đích thân Lôi Chấn trấn thủ.
Chỉ có phía nam là hơi trống trải, nhưng một phần vẫn được pháo đài Viễn Động để mắt đến và bản thân Vũng Hải cũng có không ít đội tuần tra cảnh giới ở đó...
Mọi nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất đều được nhanh chóng báo về để Vũng Hải có thời gian chuẩn bị, anh bạn Cự Hầu từng dạo một vòng qua Vũng Hải khiến hành trăm khẩu pháo được kéo ra chút mừng chính là ví dụ điển hình.
Chỉ là Vũng Hải không bào giờ ngờ đến lại có một con kỳ đà khổng lồ có thể vượt qua không ít đội quân tuần tra tiếp cận Vũng Hải, khiến họ trở tay không kịp.
Nhìn còn kỳ đà khổng lồ phía xa, Lôi Hồng không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đội tuần tra không biết làm ăn kiểu gì, mà để một cự thủ như vậy tiếp cận Vũng Hải...
- Xong chuyện này nhất định phải trường phạt đám khốn kíp kia.
Rõ ràng để một hung thủ đến Vũng Hải mặc sức tàn phá chính là trọng tội và trọng tội đó thuộc về đôi tuần tra...
Tuy nhiên, Lôi Thành lại lắc đầu nói.
- Tên Trần Lâm kia không phải tự dưng dám trở mặt với Vũng Hải, xem ra đã có suy tính từ trước...
- Con cự thú kia chỉ sợ đã dùng cách nào đó để lẫn tránh đội tuần tra mà âm thầm tiếp cận chúng ta...
Nghe thấy Lôi Thành nói thế, mọi người đều không nhịn được thở dài...
Trận chiến này Vũng Hải đã bại, bại vì chính sự lơ là của mình.
Liếc nhìn con kỳ đà khổng lồ đang đứng trước Băng Thiên hội, để làm gì thì ai ở đâu cũng biết. Lòng người làm cha như Lôi Thành đột nhiên nặng trĩu, cầu mong cho thằng con trai Lôi Vũ có thể may mắn chạy thoát.
Đáng tiếc Lôi Thành đã cầu trời quá trễ, thằng con trai của lão lúc này chỉ sợ đã thành heo quay rồi.
...
Bên kia tổng bộ mới của Băng Thiên hội...
Trần Lâm tựa như một vị thần trên cao nhìn xuống những sinh vật nhỏ bé bên dưới đang không ngừng run rẩy trước uy nghiêm của mình, cảm giác này thật là... thích...
Dĩ nhiên, là do Trần Lâm tự thủ dâm tư tưởng, thật tế những nạn dân kia đang run rẩy trước Kỳ Kỳ tai ác khủng bố mà họ chỉ có thể thấy được khi con cự hầu đi ngang qua, giờ đây đang đứng ngay trước mặt mình.
Hàng nghìn người ngồi bịch xuống đất ôm nhau khóc lóc, không ít người trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
May thay trong đám người kia vẫn có kẻ biết chuyện...
Từ trong nhóm người của Băng Thiên hội, Triệu Hùng và cả Đại Sơn vội vàng chạy ra quỳ bịch xuống đất dập đầu hét lớn...
- Trần Lâm đại nhân... ngài nhân đại lượng tha... tha cho chúng ta lần này...
- Chuyện của ngài và La Thiên không liên quan đến chúng ta...
Liếc nhìn Triệu Hùng và Đại Sơn đang quỳ dưới đất, Trần Lâm không mấy quan tâm ra lên.
- Kỳ Kỳ đi loot đồ... thấy cái gì lấy được thì lấy không lấy được thì phá bỏ.
Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Kỳ Kỳ khẽ gầm lên một tiếng cái đuôi dài như sợi roi sắt quất đến phát nát tòa nhà chính của Băng Thiên hội, hàng chục người không may còn sót lại trực tiếp bị đè chết, nhưng cũng là lộ ra khung cảnh bên trong...
Bên dưới mật thất của tòa nhà, hàng trăm bao lương thực được chất đống như núi lội ra trước mặt mọi người, nhưng không ai dám liếc nhìn dù chỉ là một cái bởi vì đống lương thực kia đã là của Trần Lâm.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người, Trần Lâm lại nhíu mày không vui...
Trong cái mật thất kia đều được chất đầu những bao lương thực hiển nhiên là bọc Chuối Ngô, vô cùng có giá trị với rất nhiều người thậm chí rất nhiều thế lực, như đối với hạng lưu vong như Trần Lâm lại không có chút giá trị nào...
Thấy Trần Lâm toả vẽ không ưng ý, Triệu Hùng nhìn người vô số biết rõ Trần Lâm đang nghĩ gì không khỏi vui mừng hớn hở cung kính nói...
- Trần Lâm đại nhân... Băng Thiên hội còn cất giữ một số thịt hung thú...
- Nếu ngài thấy hứng thú ta xin thay mặt mọi người ở đây dân lên cho ngài...
Nói xong Triệu Hùng cung kính được lên một chiếc giới chỉ.
Lúc này cái mạng mới là quan trọng nhất, con kỳ đà khổng lồ kia chỉ cần “khạc nhẹ cục đồm” một cái là Băng Thiên hội sẽ lập tức bay màu mà không một ai dám đứng ra năng cản...
May thay Trần Lâm không lạm sát kẻ vô tội hay nói chính xác hơn là chiều ý Liễu Mộng Điệp nên tha mạng cho đám người này mà quyết định nuốt sạch Băng Thiên hội...
Tuy nhiên, với Triệu Hùng và những người ở đây đã là ân đức bằng trời, nào còn dám có tư tâm chỉ cầu mong Trần Lâm vui lòng bỏ qua rời đi càng sớm càng tốt.
Khẽ liếc nhìn nhau, hai chị em Phương Tuyết tạm để trách nhiệm bảo hộ Trần Lâm lại cho Thu Thảo rồi nhảy xuống đất.
Phương Tuyết không chút khách khí thu lấy không gian giới chỉ trong tay Triều Hùng rồi cùng với Phương Ngân nhảy xuống mật thất thu lấy hàng trăm túi lương thực kia.
Tuy chúng không là gì trong mắt Trần Lâm, nhưng vẫn là một lượng phú rất lớn, huống chỉ của đã dân đến miệng thì làm gì có chuyện bỏ qua...
Nhìn thấy hai chị em Phương Tuyết thu lấy từng bao từng bao bột Chuối Ngô của Băng Thiên hội vào không gian giới chỉ, Triệu Hùng không nhịn được liếm liếm môi nuốt nước bọt cái ực...
Một phần vì tiếc rẻ đống gia tài mà Băng Thiên hội đã dày công tích trữ bị người khác đừng đừng chính chính lấy đi mà không làm được gì, một phần vì cảm thán độ giàu có của nhóm người Trần Lâm.
Không gian giới chỉ, một vật phẩm cực kỳ phổ thông mà rất nhiều người chơi đột phá cấp 20 đều sở hữu.
Tuy nhiêu, không gian giới chỉ cũng có sang hèn, ứng với những phẩm chất trang bị từ trắng đến tím...
Trong đó, phẩm chất càng cao thì không gian có thể chứa đồ sẽ càng lớn và cùng với đó dĩ nhiên rồi giá thành cũng sẽ không hề rẻ.
Thế nên Băng Thiên hội và rất nhiều thế lực khác không có khả năng mua những không gian giới chỉ phẩm chất cao để chứa lương thực mà vẫn chọn cách truyền thống là để trong kho, chỉ có thịt hung thú và cách loại thực phẩm khác cần bảo quản mới để trong không gian giới...
Dù sao mạng vẫn là quan trọng nhất, không ai điên đến độ bỏ tiền ra mua một giới chỉ phẩm chất tím không giúp được gì nhiều trong chiến đấu mà không chọn một món vũ khí cả.
Thế nên khi thấy hai chị em Phương Tuyết không chút khó khăn thu hết hàng trăm túi lương thực không khác gì một quả núi vào không gian giới chỉ đeo trên tay, Triều Hùng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí...
Rõ ràng giới chỉ kia tệ gì cũng là một trang bị phẩm chất lam thậm chí tím, một dị tộc dám mua cả một trang bị phẩm chất tím chỉ để chứa đồ không phải một chủng tộc tầm thường...
Triệu Hùng chỉ cầu mong Trần Lâm có thể vui lòng bỏ qua cho họ, còn La Thiên chỉ có thể trách hắn quá xui đụng phải một tên hung thần như Trần Lâm.
Tuy nhiên, dù thu hết cả một kho lương thực cùng một không gian giới chỉ chứa đầy thịt hung thú, nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy không hài lòng...
Với Trần Lâm thứ có giá trị nhất là trang bị của hệ thống hoặc tệ nhất cũng là thần tệ, nhưng vì để kích sát Trần Lâm, La Thiên đã gom hết tiền tài đi mua thanh kiếm phẩm chất tím bị Trần Lâm phá hủy trước đó rồi...
Hiện tại Băng Thiên hội ngoài đống lương thực kia ra thì chỉ còn vài đồng bạc lẻ, Trần Lâm cũng lười lấy chút thần tệ kia của đám người nghèo này, cũng nể mặt Liễu Mộng Điệp đã cầu tình mà tha cho đám người này...
Tuy nhiên, cay cú vì để La Thiên chạy thoát thì vẫn có, ít nhất thì phải nướng hắn thành con heo quay như Lôi Vũ vì cái tội dám đâm lén huyết tổ đại nhân.
Bất chợt, Trần Lâm vô tình trông thấy gần mười nữ nhân xinh đẹp đang đứng ở một góc khuất phía, một ý nghĩ nhuộm màu đen tối lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm...
Hình ảnh của Tàu Mạnh Đực tiên sinh hiện lên phía chân trời...
Ngô Phàm không giấu được vẻ lo lắng đến sắp khóc nhìn lão cha của mình, cố gắng đút cho Ngô Bình một bình hồi phục dược tề giữ mạng.
Lúc này, Ngô Bình như ngọn đèn trước gió có thể về với ông bà bất cứ lúc nào, trước ngực lão là một vết thương dài như vết chém từ vai xuống tới hông, máu thịt bầy nhầy lộ cả xương trắng ra ngoài trông vô cùng dọa người...
May thay nhờ có hồi phục dược tề cũng như nền tảng thể chất vô cùng tốt, vết thương khủng bố trên ngực Ngô Bình cũng dần dần hồi phục trở lại, hơi thở của lão cũng trở nên đều hơn, cái mạng cũng xem như giữ được...
Ngồi ngay bên cạnh Ngô Bình không ai khác là đại lão số một Vũng Hải, lúc này cũng chỉ khá hơn một chút.
Cả cơ thể Lôi Thành tràn ngập các vết thương lớn nhỏ, lồng ngực phập phồng đau đớn xem ra bị gãy không ít xương...
Khẽ thở dài một hơi, Lôi Thành liếc nhìn Ngô Bình chỉ còn nửa cái mạng rồi nhìn lại con kỳ đà khổng lồ kia lắc đầu cười khổ nói.
- Không ngờ tên dị tộc kia lại có viện binh, thảo nào hắn tự tin như vậy...
Nghe thấy thế Thái Trọng đang đứng một bên nhìn ra bức tường bị con kỳ đà đánh sập cũng thở dài một tiếng, là người trực tiếp đối đầu với Kỳ Kỳ hơn ai hết Thái Trọng biết rõ sức mạng khủng bố của nàng, không có những khí tài quân sự đủ mạnh không một ai tại Vũng Hải này đủ sức năng cản nàng...
Tuy nhiên đó không phải thứ Thái Trọng lo lắng nhất lúc này...
Tình hình của Vũng Hải không phải quá nghiêm trọng, con kỳ đà kia cùng lắm cũng chí có thể phát nát ngoại vi của ngoại thành một thôi, không có khả năng tiến vào nội thành, thứ khiến lão lo lắng nhất chính là đứa cháu gái mà lão đang tìm kiếm kia sẽ lợi dụng thời cơ trốn ra bên ngoài...
Dĩ nhiên, Thái Trọng không hề biết cũng không thể ngờ được đứa cháu gái mà lão đang tìm kiếm đang đứng trên đỉnh đầu của con kỳ đà từng suýt chút nữa lấy mạng lão, nếu thật sự biết không biết Thái Trọng có dám ra tay hay không.
Còn về Vũng Hải, thật tế ngay từ đầu khi đến đây, Trần Lâm đã cảm thấy Vũng Hải hay chính xác hơn là ngoại thành Vũng Hải không khác gì con ghẻ bị ruồng bỏ phải sống ngoài hè...
Quả thật trên bức tường cao lớn của nội thành có đặc một ít khí tài quân sự mang tính hủy diệt cao, nhằm thủ hộ cho nội thành bên trong còn ngoại thành tuy cũng nằm trong tầm bắn nhưng nếu bắn thì khác gì biến ngoại thành trở thành chiến trường, khiến người không hiểu mấy về quân sự như Trần Lâm vẫn cảm thấy vô lý không thể nào hiểu nổi...
Nếu ngay từ đầu đặc những khẩu pháo kia tại bức tường của ngoại thành thì dù số lượng không đủ nhiều để cản chân Kỳ Kỳ nhưng vẫn tạo chút khó khăn cho nàng, đỡ hơn bây giờ gần chục khẩu pháo đợi sẵn nhưng chỉ có thể đứng nhìn Kỳ Kỳ tự do đi lại tại ngoại thành...
Người không hiểu gì về quân sự như Trần Lâm cũng hiểu được thủ hộ là phải thủ ngay bên ngoài, ấy vậy mà Vũng Hải lại không chơi như vậy.
Dĩ nhiên, cái gì cũng có nguyên nhân của nó và nguyên nhân Vũng Hải làm vậy là do... hoàng cảnh...
Vũng Hải trên cơ bản chỉ là một thành phố thương mại không phải đặc khu quân sự như Phần Thiên, thế nên khi mạt thế hàng lâm 90% Vũng Hải đều biến thành biến thi, chỉ có 10% còn lại vẫn được nhân loại cố thủ và cái 10% đó chính là khu nhà giàu cũng chính là nội thành ngày nay...
Mãi đến khi Lôi Thành kéo quân đến muốn chiếm lại thành phố Vũng Hải.
Lão đã nhanh chóng phát hiện, nguyên nhân khiến một số người vẫn còn bám trụ được đến lúc đó là nhờ địa thế có phần tách biệt của khu nhà giàu, chính vì thế Lôi Thành đã biến khu nhà giàu kia thành một pháo đài làm bàn đạp đánh ra bên ngoài từ từ chiếm lại cả Vũng Hải...
Từ đó nội thành được ra đời và trở thành đầu não của cả Vũng Hải, còn những phần còn lại do trận chiến giữa quân đội và thi đàn Vũng Hải mà gần như bị phá hủy sau này trở thành nơi trú ẩn của các nạn dân, đó cũng tức là ngoại thành ngày nay.
Dĩ nhiên, chính quyền Vũng Hải cũng muốn gia cố ngoại thành để phòng thủ kẻ thù bất ngờ tấn công, nhưng do không đủ sức lực và không cần thiết nên Vũng Hải đã quyết định mặc kệ ngoại thành.
Quả thật Vũng Hải là một hậu phương đúng nghĩa...
Phía đông có pháo đài Viễn Đông tựa như một tấm khiên ngăn cản mội kẻ thù cho Vũng Hải.
Phía tây cũng chính là vùng Hoang Nguyên, trước kia có không ít thôn trang trấn giữ và giờ là Quân Phương thành, có động tĩnh gì Vũng Hải sẽ biết trước mà phòng ngự...
Còn phía bắc không gì khác chính là khu quân sự Phần Thiên do đích thân Lôi Chấn trấn thủ.
Chỉ có phía nam là hơi trống trải, nhưng một phần vẫn được pháo đài Viễn Động để mắt đến và bản thân Vũng Hải cũng có không ít đội tuần tra cảnh giới ở đó...
Mọi nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất đều được nhanh chóng báo về để Vũng Hải có thời gian chuẩn bị, anh bạn Cự Hầu từng dạo một vòng qua Vũng Hải khiến hành trăm khẩu pháo được kéo ra chút mừng chính là ví dụ điển hình.
Chỉ là Vũng Hải không bào giờ ngờ đến lại có một con kỳ đà khổng lồ có thể vượt qua không ít đội quân tuần tra tiếp cận Vũng Hải, khiến họ trở tay không kịp.
Nhìn còn kỳ đà khổng lồ phía xa, Lôi Hồng không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đội tuần tra không biết làm ăn kiểu gì, mà để một cự thủ như vậy tiếp cận Vũng Hải...
- Xong chuyện này nhất định phải trường phạt đám khốn kíp kia.
Rõ ràng để một hung thủ đến Vũng Hải mặc sức tàn phá chính là trọng tội và trọng tội đó thuộc về đôi tuần tra...
Tuy nhiên, Lôi Thành lại lắc đầu nói.
- Tên Trần Lâm kia không phải tự dưng dám trở mặt với Vũng Hải, xem ra đã có suy tính từ trước...
- Con cự thú kia chỉ sợ đã dùng cách nào đó để lẫn tránh đội tuần tra mà âm thầm tiếp cận chúng ta...
Nghe thấy Lôi Thành nói thế, mọi người đều không nhịn được thở dài...
Trận chiến này Vũng Hải đã bại, bại vì chính sự lơ là của mình.
Liếc nhìn con kỳ đà khổng lồ đang đứng trước Băng Thiên hội, để làm gì thì ai ở đâu cũng biết. Lòng người làm cha như Lôi Thành đột nhiên nặng trĩu, cầu mong cho thằng con trai Lôi Vũ có thể may mắn chạy thoát.
Đáng tiếc Lôi Thành đã cầu trời quá trễ, thằng con trai của lão lúc này chỉ sợ đã thành heo quay rồi.
...
Bên kia tổng bộ mới của Băng Thiên hội...
Trần Lâm tựa như một vị thần trên cao nhìn xuống những sinh vật nhỏ bé bên dưới đang không ngừng run rẩy trước uy nghiêm của mình, cảm giác này thật là... thích...
Dĩ nhiên, là do Trần Lâm tự thủ dâm tư tưởng, thật tế những nạn dân kia đang run rẩy trước Kỳ Kỳ tai ác khủng bố mà họ chỉ có thể thấy được khi con cự hầu đi ngang qua, giờ đây đang đứng ngay trước mặt mình.
Hàng nghìn người ngồi bịch xuống đất ôm nhau khóc lóc, không ít người trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
May thay trong đám người kia vẫn có kẻ biết chuyện...
Từ trong nhóm người của Băng Thiên hội, Triệu Hùng và cả Đại Sơn vội vàng chạy ra quỳ bịch xuống đất dập đầu hét lớn...
- Trần Lâm đại nhân... ngài nhân đại lượng tha... tha cho chúng ta lần này...
- Chuyện của ngài và La Thiên không liên quan đến chúng ta...
Liếc nhìn Triệu Hùng và Đại Sơn đang quỳ dưới đất, Trần Lâm không mấy quan tâm ra lên.
- Kỳ Kỳ đi loot đồ... thấy cái gì lấy được thì lấy không lấy được thì phá bỏ.
Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Kỳ Kỳ khẽ gầm lên một tiếng cái đuôi dài như sợi roi sắt quất đến phát nát tòa nhà chính của Băng Thiên hội, hàng chục người không may còn sót lại trực tiếp bị đè chết, nhưng cũng là lộ ra khung cảnh bên trong...
Bên dưới mật thất của tòa nhà, hàng trăm bao lương thực được chất đống như núi lội ra trước mặt mọi người, nhưng không ai dám liếc nhìn dù chỉ là một cái bởi vì đống lương thực kia đã là của Trần Lâm.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người, Trần Lâm lại nhíu mày không vui...
Trong cái mật thất kia đều được chất đầu những bao lương thực hiển nhiên là bọc Chuối Ngô, vô cùng có giá trị với rất nhiều người thậm chí rất nhiều thế lực, như đối với hạng lưu vong như Trần Lâm lại không có chút giá trị nào...
Thấy Trần Lâm toả vẽ không ưng ý, Triệu Hùng nhìn người vô số biết rõ Trần Lâm đang nghĩ gì không khỏi vui mừng hớn hở cung kính nói...
- Trần Lâm đại nhân... Băng Thiên hội còn cất giữ một số thịt hung thú...
- Nếu ngài thấy hứng thú ta xin thay mặt mọi người ở đây dân lên cho ngài...
Nói xong Triệu Hùng cung kính được lên một chiếc giới chỉ.
Lúc này cái mạng mới là quan trọng nhất, con kỳ đà khổng lồ kia chỉ cần “khạc nhẹ cục đồm” một cái là Băng Thiên hội sẽ lập tức bay màu mà không một ai dám đứng ra năng cản...
May thay Trần Lâm không lạm sát kẻ vô tội hay nói chính xác hơn là chiều ý Liễu Mộng Điệp nên tha mạng cho đám người này mà quyết định nuốt sạch Băng Thiên hội...
Tuy nhiên, với Triệu Hùng và những người ở đây đã là ân đức bằng trời, nào còn dám có tư tâm chỉ cầu mong Trần Lâm vui lòng bỏ qua rời đi càng sớm càng tốt.
Khẽ liếc nhìn nhau, hai chị em Phương Tuyết tạm để trách nhiệm bảo hộ Trần Lâm lại cho Thu Thảo rồi nhảy xuống đất.
Phương Tuyết không chút khách khí thu lấy không gian giới chỉ trong tay Triều Hùng rồi cùng với Phương Ngân nhảy xuống mật thất thu lấy hàng trăm túi lương thực kia.
Tuy chúng không là gì trong mắt Trần Lâm, nhưng vẫn là một lượng phú rất lớn, huống chỉ của đã dân đến miệng thì làm gì có chuyện bỏ qua...
Nhìn thấy hai chị em Phương Tuyết thu lấy từng bao từng bao bột Chuối Ngô của Băng Thiên hội vào không gian giới chỉ, Triệu Hùng không nhịn được liếm liếm môi nuốt nước bọt cái ực...
Một phần vì tiếc rẻ đống gia tài mà Băng Thiên hội đã dày công tích trữ bị người khác đừng đừng chính chính lấy đi mà không làm được gì, một phần vì cảm thán độ giàu có của nhóm người Trần Lâm.
Không gian giới chỉ, một vật phẩm cực kỳ phổ thông mà rất nhiều người chơi đột phá cấp 20 đều sở hữu.
Tuy nhiêu, không gian giới chỉ cũng có sang hèn, ứng với những phẩm chất trang bị từ trắng đến tím...
Trong đó, phẩm chất càng cao thì không gian có thể chứa đồ sẽ càng lớn và cùng với đó dĩ nhiên rồi giá thành cũng sẽ không hề rẻ.
Thế nên Băng Thiên hội và rất nhiều thế lực khác không có khả năng mua những không gian giới chỉ phẩm chất cao để chứa lương thực mà vẫn chọn cách truyền thống là để trong kho, chỉ có thịt hung thú và cách loại thực phẩm khác cần bảo quản mới để trong không gian giới...
Dù sao mạng vẫn là quan trọng nhất, không ai điên đến độ bỏ tiền ra mua một giới chỉ phẩm chất tím không giúp được gì nhiều trong chiến đấu mà không chọn một món vũ khí cả.
Thế nên khi thấy hai chị em Phương Tuyết không chút khó khăn thu hết hàng trăm túi lương thực không khác gì một quả núi vào không gian giới chỉ đeo trên tay, Triều Hùng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí...
Rõ ràng giới chỉ kia tệ gì cũng là một trang bị phẩm chất lam thậm chí tím, một dị tộc dám mua cả một trang bị phẩm chất tím chỉ để chứa đồ không phải một chủng tộc tầm thường...
Triệu Hùng chỉ cầu mong Trần Lâm có thể vui lòng bỏ qua cho họ, còn La Thiên chỉ có thể trách hắn quá xui đụng phải một tên hung thần như Trần Lâm.
Tuy nhiên, dù thu hết cả một kho lương thực cùng một không gian giới chỉ chứa đầy thịt hung thú, nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy không hài lòng...
Với Trần Lâm thứ có giá trị nhất là trang bị của hệ thống hoặc tệ nhất cũng là thần tệ, nhưng vì để kích sát Trần Lâm, La Thiên đã gom hết tiền tài đi mua thanh kiếm phẩm chất tím bị Trần Lâm phá hủy trước đó rồi...
Hiện tại Băng Thiên hội ngoài đống lương thực kia ra thì chỉ còn vài đồng bạc lẻ, Trần Lâm cũng lười lấy chút thần tệ kia của đám người nghèo này, cũng nể mặt Liễu Mộng Điệp đã cầu tình mà tha cho đám người này...
Tuy nhiên, cay cú vì để La Thiên chạy thoát thì vẫn có, ít nhất thì phải nướng hắn thành con heo quay như Lôi Vũ vì cái tội dám đâm lén huyết tổ đại nhân.
Bất chợt, Trần Lâm vô tình trông thấy gần mười nữ nhân xinh đẹp đang đứng ở một góc khuất phía, một ý nghĩ nhuộm màu đen tối lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm...
Hình ảnh của Tàu Mạnh Đực tiên sinh hiện lên phía chân trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.