Chương 641: Chia Hành Lý
Bạch Vô Thường
28/04/2023
Sáng sớm, ánh mặt trời ló dạng sôi sáng cả vùng duyên hải rộng lớn sau một đêm dài lạnh giá...
Bên trong một khu phế tích mà trước kia từng là một nhà máy cơ khi to lớn bậc nhất trong vùng, nhóm người Ngưu Tam Nương cũng lần lượt thức giấc chào đón ngày mới cũng như chuẩn bị cho công việc sắp đến, trước mắt là nhổ trại chuẩn bị tiếp tục lên đường...
Trước khi sự kiện đấu giá hội bắt đầu, đại pháo đài Viễn Đông không biết bị sao quả tạ nào chiếu gặp phải rất nhiều khó khăn, bên ngoài xuất hiện từng nhóm lớn nhỏ thây ma du đãng khắp nơi trong khi bên trong đàn chuột đen bất ngờ hoành hành, tình hình có thể nói là thù trong giặc ngoài. Chính vì thế Viễn Đông đã cử thanh niên Trần Đại Kê cùng đồng bọn ra ngoài giải giáp thây ma nhầm tránh để số lượng thây ma lang thang ngoài Viễn Đông quá nhiều, còn bản thân Viễn Đông thì tập trung giải quyết đàn chuột đen bên trong.
Tuy nhiên trên đường đi nhóm người Trần Lâm lại vấp phải sự ám toán của Hắc Phong bang và Dã Lang bang, rất may phút nguy cấp Lão Chủ Quán đột nhiên bạo phát thần uy gọi ra một nữ succbus quyến rũ tóc tím mà ngăn cơ sóng lớn cứu nguy cho đoàn người, bóng hình mập mạp ấy sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí của những người may mắn tham gia nhiệm vụ này, chỉ là bằng một sự phi thường của tạo hóa cơ thể mập máy béo tốt đó nay đã khác xưa...
.
Bên trong một căn phòng nhỏ khá ấm áp, Lão Chủ Quán anh hùng của team lúc này đang ngồi húp cháo như quỷ đói đầu thai không ngừng phát ra những tiến sụp... sụp... như heo ăn “chè khoán”... cơ thể dường như đã ốm đi một vòng so với thời kỳ đỉnh phong đang quấn lấy một chiếc chăn lớn không ngừng rung rung sau những động tác có phần dồn dập...
...
.
- Lão không định theo ta thật sao???
Nhìn ra bên ngoài nơi mọi người đang mà việc chuẩn bị cho cuộc hành trình, ngồi cách Lão Chủ Quán không xa Trần Lâm không nhịn được nhíu mày có phần khó chịu nói.
Hiển nhiên sau sự kiện đấu giá của hệ thống và công tác lên cấp của bản thân kết thúc tốt đẹp, Trần Lâm đã trở về thế giới thật hội ngộ cùng đám người Ngưu Tam Nương, không chỉ thế do Bích Ngọc và Chu Lệ Đình sớm đã trốn khỏi Viễn Đông nên Trần cũng không còn vướng bận gì với pháo đài này nữa muốn rời đi và khi đi Trần Lâm muốn đem cả Lão Chủ Quán cùng Vương Tam Thông đi cùng.
Dù không đem về Huyết tộc nhưng Trần Lâm vẫn còn có một Đại Ca Thành chuyên dụng bảo vệ người thân...
.
Tuy nhiên trước thiện chí đó của Trần Lâm, Lão Chủ Quán chỉ chủ tranh thủ ực một cái uống hết tô cháo lớn của mình rồi võ võ lên cái bụng tròn đã xẹp đi khá nhiều lắc đầu nói:
- Không... không... không...
- Thiên hạ rộng lớn bao nhiều điều thú lại còn là mạt thế vô pháp vô thiên... biết bao nhiều em gái đang đợi ta đến giải cứu...
- Lão đầu ta còn muốn xông pha một trận chưa muốn theo người dưỡng lão đâu...
...
.
- Vậy ta theo lão Trần được không?
- Lão mập ngươi không muốn dưỡng lão như mà ta muốn đó...
Bất chợt không đợi Trần Lâm kịp trả lời, Vương Tam Thông cũng đang ngồi một góc cạnh đống lửa lớn húp cháo không nhịn được ngước đầu lên sầu khổ nói.
Hiển nhiên Trần Lâm muốn đem hai lão bằng hữu này đến nơi an toàn, chỉ là trong đó Lão Chủ Quán máu chó nên không muốn đi mà muốn xông pha mạt thế chơi cho đã dù sau lão cũng có đại chiêu phòng thân, nhưng Vương Tam Thông kẻ sinh ra đã sợ chết lại không có khát vọng như thế muốn theo Trần Lâm đến nơi an toàn mà hắn nói.
Cuộc sống này đã quá vất vả với Vương Tam Thông rồi cần một hơi hảo hảo mà nghỉ ngơi an toàn.
Tuy nhiên Lão Chủ Quán làm sao có thể để tên nhát gan này tội nguyện khí thế hùng hồn nói:
- Chúng ta là biệt đội Number One xông pha mật thế... sao có thể thiếu ngươi...
- Ai da... ngươi cứ an tâm theo lão ta chơi đi... đừng quên ta còn có chiêu cuối cực mạnh... he... he...
...
.
- Mạnh cc...
Đáng tiếc không đợi Lão Chủ Quán chém gió quá lâu về chiêu cuối không chỉ cực mạnh còn rất ngon của mình, Trần Lâm và Vương Tam Thông đã đồng loạt kêu lên phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
.
Người khác thì không biết nhưng Trần Lâm và nhóm người Ngưu Tam Nương biết rất rõ cơ chế hoạt động có một không hai đến từ gọi đệ chi thuật bá đạo trong từng hạt gạo của Lão Chủ Quán.
Truyện phải kể từ lúc sau khi kích sát đại thây ma Quỷ Ảnh thì dị biết phát sinh, Lão Chủ Quán bị chính con đệ do mình gọi là nữ succbus tóc tím Veera bắt đi.
Dấu biết nữ succbus kia là do Lão Chủ Quán gọi ra nhưng Trần Lâm vẫn rất lo lắng không thèm nghĩ nhiều lập tức muốn đuổi theo xem sao, nhóm người Ngưu Tam Nương cũng xem như nghĩ khí vội vàng lên xe rồi nhắm vào hướng bay của nữ succbus truy đuổi.
Rất may trời không phụ người có lòng sau một lúc lâu tìm kiếm Trần Lâm và nhóm người Ngưu Tam Nương cũng tìm thấy Lão Chủ Quán bên trong một ngôi nhà đổ nát khá xa địa điểm chiến đấu. Nhưng tình hình của Lão Chủ Quán lúc đó lại khá là nguy kịch, khi mà quần áo của Lão Chủ Quán không hiểu sao đều bị xé nát lộ ra từng tấc da heo trắng hồng như một con heo sữa nằm chết ngất trên sàn nhà không tộc sống chết, cơ thể trần trụi từng rất mập mạp béo tốt lúc này dường như bị hút khô ốm đi trông thấy còn không ngừng rung rung như người sắp chết đến hơi.
Quả thật với hơi thở sinh mệnh đang rất chi là mong manh, Lão Chủ Quán không chỉ ốm đi mà còn sắp đi thật rồi.
Rất may Trần Lâm có đủ tài lực hỗ trợ vội vàng cho Lão Chủ Quán cắn không ít thuốc của hệ thống, từng bình từng bình hồi phục dược tề không ngừng được đỗ vào cái mỏ heo của Lão Chủ Quán đến độ khiến nhóm người Ngưu Tam Nương phải trợn mắt há mồm mới có thể cứu về được cái mạng nhỏ của lão.
Tuy nhiên nhìn vào thảm trạng chỉ còn nửa cái mạng này của Lão Chủ Quán, cùng cái mùi khai khai tanh tanh đặc trưng của nam nhân còn vấn vương trong không khí, kết hợp với việc lão bị một con succbus thơm ngon mọng nước bắt đi thì không cần nói nhiều những người ở đây đều đã có thể đoán được Lão Chủ Quán đã phải trải qua những giây phút “đau đớn và tủi nhục” đến mức nào...
Moá đó chắc chắn là những giây phút sống không bằng chết...
Thảo nào Lão Chủ Quán chỉ bô bô cái miệng chứ không dám tùy tiện gọi con đệ khủng bố vú bự của mình ra, kèo này đúng là có ngon thật nhưng không kéo giết được địch rồi bản thân cũng phải chôn cùng. Mà nói đâu xa sự thật đúng là như vậy rồi, nếu không có Trần Lâm cùng dồi dào thuốc than níu kéo Lão Chủ Quán chắc rụng nụ rồi.
Đúng là trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó...
.
Cùng vì lẽ đó sau khi giúp Lão Chủ Quán giữ được cái mạng già, Trần Lâm không dám manh động lệnh cho nhóm người Ngưu Tam Nương chạy đến khu nhà máy này dùng làm nơi trú ẩn cũng như giúp Lão Chủ Quán có nơi an ổn tịnh dưỡng chờ đợi Trần Lâm trở về sau sự kiện đấu giá của hệ thống rồi tính tiếp...
Rất may trời sinh voi sinh cỏ, Lão Chủ Quán xem như đủ trâu bò hồi phúc khá là tốt.
Khi Trần Lâm trở về lão đã hồi phụ rất tốt dù còn khá mong manh ra gió chân rung nhưng đã lấy lại được phong phạm to tròn ngày nào. Tuy nhiên dù là thế thì Trần Lâm vẫn mất niềm tin không nhẹ vào đại chiêu mà bản thân từng đố kỵ kia của Lão Chủ Quán, cái giá phải trả cho lần gọi đệ kia đúng là có sướng thật nhưng sướng đến chết thì vẫn không phải việc gì vui vẻ.
.
Ngược lại Lão Chủ Quán cũng biết mình đuối lý ngượng nhùng gãi gãi mũi nói:
- Thật ra thì ta một thân thực lực cũng đấu có tệ... không... không cần dùng đến chiêu cuối vẫn đủ sức tung hoành mà...
- Tiểu Trần à... ta biết ngươi lo lắng cho huynh đệ nhưng mạt mà sao không để... Vương Tam Thông tung hoành một phe...
- Ta nhìn mặt hắn là thấy máu lắm... có đúng không... he... he...
...
.
- Không... ta thật sự không muốn tung hoành gì cả...
- Lão trẻ trâu muốn chơi thì chơi một mình đi đừng có kéo ta vào...
Tuy nhiên không đợi Lão Chủ Quán có coi hội xàm ngôn, Vương Tam Thông đã cương quyết lắc đầu nói bộ dáng rõ ràng là muốn chia lành lý ân đoạn nghĩa tiệt với Lão Chủ Quán.
Mạt thế khó khăn không ai biết ngày may sống hay chết, giờ có một cường giả như Trần Lâm nhảy ra bảo kê lại còn vỗ ngực đảm bảo sẽ tìm nơi an ổn sinh sống sướng tới cục shit cho thì ai điên mà muốn phiêu bạc với lão gia mập kia, ít nhất là Vương Tam Thông không muốn.
Thấy thế Lão Chủ Quán không nhịn được khịt mũi một tiếng khinh thường thầm chửi rủa tên nhát gan Vương Tam Thông, chưa gì đã muốn rút lui rồi.
Ngược lại Trần Lâm lại có điều nghiềm ngẫm hơn song vẫn lắc đầu chào thua nói:
- Sinh mạng chỉ có một đúng là nên hảo hảo tung hoành một phen...
- Được rồi, nếu như lão đã quyết chí như thế ta cũng không thể bắt trối lão được...
- Tuy nhiên ta muốn lão hứa với ta hai chuyện...
- Thứ nhất, ta có chuyện cần giải quyết trước, ta muốn lão và cả lão Vương tạm thời ở lại nhóm Ngưu Tam Nương.
- Thứ hai vui vẻ nhận cái này cho ta...
...
.
Nói xong Trần Lâm không chút nghĩ ngợi ném một cái chiến cung nhìn khá cổ kính về phía Lão Chủ Quán, ngược lại Lão Chủ Quán cũng không khách sáo nhanh tay bắn lấy chiến cung kia một cách hết sức ngọn ngàn.
Tuy nhiên ngay khi vừa chạm tay vào chiến cung màu đỏ đồng mang phong cách cổ đại kia, ánh không của Lão Chủ Quán không nhịn được khẽ sáng lên liếc nhìn Trần Lâm, bởi lẽ chiến cung kia không phải vật tầm thường mà là một trang bị tím độc nhất với cùng quý giá của hệ thống, ấy vậy mà lại bị Trần Lâm ném đi như ném một bịch rác.
Dĩ nhiên thanh chiến cung đỏ đồng cổ kính kia không gì khác chính là trang bị tím độc nhất mà Trần Lâm đã quay ra được khi đến phiên mình, hệ thống đúng là biết câu khách khi lần đầu mở hàng luôn cho giá tốt thu hút người sau, không chỉ Thanh Vân và Huyết Linh quay được trang bị tím độc nhất mà “chú ba” Trần Lâm cũng quay ra được.
Chỉ là lần này không ngon lắm khi quay ra được một trang bị lại hình vũ khí Huyết tộc không dùng được và với phương châm cái gì không dùng được cho anh em của Trần Lâm, thanh chiến cung này vui vẻ rơi vào tay Lão Chủ Quán người có lẽ đủ trình để dùng lại vũ khí tương đó khó chơi này.
.
Ý thức được vật trong tay là hàng nóng người người đều thèm khát...
Lão Chủ Quán ngược lại chỉ khẽ gật đầu không chút khách khí cất thanh chiến cung này vào túi bảo bối của mình rồi mỉm cười nói:
- Vật này thật sự quá là quý trọng đi... dù tình cảm anh em nhưng thật sự không thể nhận không có ngươi được...
- Được rồi lão đầu ta quyết định lấy thân báo đáp cho ngươi thỏa mãn thú tính một lần...
- Nào tới đi...
...
.
Nói xong Lão Chủ Quán khẽ quay người lại định cỡi quần cắn răng ra cho Trần Lâm muốn làm gì thì làm.
Thấy thế mặt Trần Lâm lập tức đen hơn đít nháy một cước đá vào đít Lão Chủ Quán khiến lão ngã lăng ra giường tức giận gầm lên:
- Cmn... lão già biết thái chết tiệc này...
- Đít bự cc... cả ta lão cũng dám nhút chàm...
- Hôm nay ta nhất định phải trừ hại cho dân giết chết lão già dịch ngươi...
...
.
Nói xong Trần Lâm rút luôn cả Tà Nguyệt Đao ra chuẩn bị chọc tiết heo có nó máu, thấy thế Lão Chủ Quán thoáng cười cười kéo vội quần lên ngượng cười nói:
- Ta chỉ là muốn báo đám ngươi một chút thôi mà...
- Yên tâm mông của ta to lắm... à không giỡn... nói giỡn chút thôi mà làm gì căn...
...
.
Tuy nhiên không đợi Lão Chủ Quán nói nhảm Tà Nguyệt Đao đã lạnh lùng lướt qua đời nhau để làm nhau đau khiến Lão Chủ Quán hoảng sợ vội vàng lộn ra sau tránh thoát, đáng tiếc phòng có hơi nhỏ khiến Lão Chủ Quản đụng đầu cái rầm vào tường suýt chút nữa là thủng qua bên kia.
Vương Tam Thông nhìn hay người đấu đá được một phen cười không ngập một lại được...
Thấy thế Trần Lâm cũng thoáng cười cười cắm Tà Nguyệt Đao xuống nền nhà lắc đầu nói:
- Thứ kia vừa hay ta không cần đến nên chuyển qua cho lão mà thôi, không cần phải cảm tạ...
- Còn bờ mông kia của lão tốt nhất để dành cho con succbus kia đi...
...
.
Một trang bị tím độc nhất mà còn là loại hình vũ khí mà thôi Huyết tổ đại nhân hoàn toàn không quan tâm đến, dĩ nhiên cũng không quan gan đến bờ mông heo của Lão Chủ Quán chỉ mà muốn lão đầu máu chó này có đồ phòng thân mà thôi.
Với thân thủ cũng như độ già đời của Lão Chủ Quán có được một trang bị tím bên mình sẽ giúp ý được rất nhiều cho con đường tung hoành mạt thế của lão, nói gì thì nói Trần Lâm vẫn rất nghĩ cho anh em.
Đương nhiên Vương Tam Thông quyết định theo Trần Lâm về Đại Ca thành dưỡng lão đến hết đời thì không có phần, nói gì thì nói trang bị tím của Huyết tộc cũng không nhiều đến mức phung phí, nếu không phải Trần Lâm nhất thời may mắn quay ra được Lão Chủ Quán chỉ sợ cũng không có phần.
.
Tuy nhiên dù sớm đã cất chiến cung vào túi bỏ bối của mình, nhưng Lão Chủ Quán vẫn cảm thấy ăn không của Trần Lâm như thế là không có phong phạm cao nhân...
Nghĩ là làm Lão Chủ Quán ra sức lụt lội túi bảo bối của mình, mãi một lúc lão mới lấy ra một vật nho nhỏ ném về phía Trần Lâm quách như dân chơi cười nói:
- Thứ này lão đầu ta vừa hay cũng không cần nên tăng lại cho ngươi...
...
.
Ngược lại nhanh tay bắt lấy vật phẩm vào Lão Chủ Quán ngẫu hứng ném qua rồi nhìn xem đó là gì, Trần Lâm không nhịn được có chút ngoài ý muốn nhướng mày ngạc nhiên...
Bởi lẽ thứ trong tay Trần Lâm và cũng là vật Lão Chủ Quán ném qua lại là một tắm thẻ bài màu xanh lam huyền bí.
Bên trong một khu phế tích mà trước kia từng là một nhà máy cơ khi to lớn bậc nhất trong vùng, nhóm người Ngưu Tam Nương cũng lần lượt thức giấc chào đón ngày mới cũng như chuẩn bị cho công việc sắp đến, trước mắt là nhổ trại chuẩn bị tiếp tục lên đường...
Trước khi sự kiện đấu giá hội bắt đầu, đại pháo đài Viễn Đông không biết bị sao quả tạ nào chiếu gặp phải rất nhiều khó khăn, bên ngoài xuất hiện từng nhóm lớn nhỏ thây ma du đãng khắp nơi trong khi bên trong đàn chuột đen bất ngờ hoành hành, tình hình có thể nói là thù trong giặc ngoài. Chính vì thế Viễn Đông đã cử thanh niên Trần Đại Kê cùng đồng bọn ra ngoài giải giáp thây ma nhầm tránh để số lượng thây ma lang thang ngoài Viễn Đông quá nhiều, còn bản thân Viễn Đông thì tập trung giải quyết đàn chuột đen bên trong.
Tuy nhiên trên đường đi nhóm người Trần Lâm lại vấp phải sự ám toán của Hắc Phong bang và Dã Lang bang, rất may phút nguy cấp Lão Chủ Quán đột nhiên bạo phát thần uy gọi ra một nữ succbus quyến rũ tóc tím mà ngăn cơ sóng lớn cứu nguy cho đoàn người, bóng hình mập mạp ấy sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí của những người may mắn tham gia nhiệm vụ này, chỉ là bằng một sự phi thường của tạo hóa cơ thể mập máy béo tốt đó nay đã khác xưa...
.
Bên trong một căn phòng nhỏ khá ấm áp, Lão Chủ Quán anh hùng của team lúc này đang ngồi húp cháo như quỷ đói đầu thai không ngừng phát ra những tiến sụp... sụp... như heo ăn “chè khoán”... cơ thể dường như đã ốm đi một vòng so với thời kỳ đỉnh phong đang quấn lấy một chiếc chăn lớn không ngừng rung rung sau những động tác có phần dồn dập...
...
.
- Lão không định theo ta thật sao???
Nhìn ra bên ngoài nơi mọi người đang mà việc chuẩn bị cho cuộc hành trình, ngồi cách Lão Chủ Quán không xa Trần Lâm không nhịn được nhíu mày có phần khó chịu nói.
Hiển nhiên sau sự kiện đấu giá của hệ thống và công tác lên cấp của bản thân kết thúc tốt đẹp, Trần Lâm đã trở về thế giới thật hội ngộ cùng đám người Ngưu Tam Nương, không chỉ thế do Bích Ngọc và Chu Lệ Đình sớm đã trốn khỏi Viễn Đông nên Trần cũng không còn vướng bận gì với pháo đài này nữa muốn rời đi và khi đi Trần Lâm muốn đem cả Lão Chủ Quán cùng Vương Tam Thông đi cùng.
Dù không đem về Huyết tộc nhưng Trần Lâm vẫn còn có một Đại Ca Thành chuyên dụng bảo vệ người thân...
.
Tuy nhiên trước thiện chí đó của Trần Lâm, Lão Chủ Quán chỉ chủ tranh thủ ực một cái uống hết tô cháo lớn của mình rồi võ võ lên cái bụng tròn đã xẹp đi khá nhiều lắc đầu nói:
- Không... không... không...
- Thiên hạ rộng lớn bao nhiều điều thú lại còn là mạt thế vô pháp vô thiên... biết bao nhiều em gái đang đợi ta đến giải cứu...
- Lão đầu ta còn muốn xông pha một trận chưa muốn theo người dưỡng lão đâu...
...
.
- Vậy ta theo lão Trần được không?
- Lão mập ngươi không muốn dưỡng lão như mà ta muốn đó...
Bất chợt không đợi Trần Lâm kịp trả lời, Vương Tam Thông cũng đang ngồi một góc cạnh đống lửa lớn húp cháo không nhịn được ngước đầu lên sầu khổ nói.
Hiển nhiên Trần Lâm muốn đem hai lão bằng hữu này đến nơi an toàn, chỉ là trong đó Lão Chủ Quán máu chó nên không muốn đi mà muốn xông pha mạt thế chơi cho đã dù sau lão cũng có đại chiêu phòng thân, nhưng Vương Tam Thông kẻ sinh ra đã sợ chết lại không có khát vọng như thế muốn theo Trần Lâm đến nơi an toàn mà hắn nói.
Cuộc sống này đã quá vất vả với Vương Tam Thông rồi cần một hơi hảo hảo mà nghỉ ngơi an toàn.
Tuy nhiên Lão Chủ Quán làm sao có thể để tên nhát gan này tội nguyện khí thế hùng hồn nói:
- Chúng ta là biệt đội Number One xông pha mật thế... sao có thể thiếu ngươi...
- Ai da... ngươi cứ an tâm theo lão ta chơi đi... đừng quên ta còn có chiêu cuối cực mạnh... he... he...
...
.
- Mạnh cc...
Đáng tiếc không đợi Lão Chủ Quán chém gió quá lâu về chiêu cuối không chỉ cực mạnh còn rất ngon của mình, Trần Lâm và Vương Tam Thông đã đồng loạt kêu lên phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
.
Người khác thì không biết nhưng Trần Lâm và nhóm người Ngưu Tam Nương biết rất rõ cơ chế hoạt động có một không hai đến từ gọi đệ chi thuật bá đạo trong từng hạt gạo của Lão Chủ Quán.
Truyện phải kể từ lúc sau khi kích sát đại thây ma Quỷ Ảnh thì dị biết phát sinh, Lão Chủ Quán bị chính con đệ do mình gọi là nữ succbus tóc tím Veera bắt đi.
Dấu biết nữ succbus kia là do Lão Chủ Quán gọi ra nhưng Trần Lâm vẫn rất lo lắng không thèm nghĩ nhiều lập tức muốn đuổi theo xem sao, nhóm người Ngưu Tam Nương cũng xem như nghĩ khí vội vàng lên xe rồi nhắm vào hướng bay của nữ succbus truy đuổi.
Rất may trời không phụ người có lòng sau một lúc lâu tìm kiếm Trần Lâm và nhóm người Ngưu Tam Nương cũng tìm thấy Lão Chủ Quán bên trong một ngôi nhà đổ nát khá xa địa điểm chiến đấu. Nhưng tình hình của Lão Chủ Quán lúc đó lại khá là nguy kịch, khi mà quần áo của Lão Chủ Quán không hiểu sao đều bị xé nát lộ ra từng tấc da heo trắng hồng như một con heo sữa nằm chết ngất trên sàn nhà không tộc sống chết, cơ thể trần trụi từng rất mập mạp béo tốt lúc này dường như bị hút khô ốm đi trông thấy còn không ngừng rung rung như người sắp chết đến hơi.
Quả thật với hơi thở sinh mệnh đang rất chi là mong manh, Lão Chủ Quán không chỉ ốm đi mà còn sắp đi thật rồi.
Rất may Trần Lâm có đủ tài lực hỗ trợ vội vàng cho Lão Chủ Quán cắn không ít thuốc của hệ thống, từng bình từng bình hồi phục dược tề không ngừng được đỗ vào cái mỏ heo của Lão Chủ Quán đến độ khiến nhóm người Ngưu Tam Nương phải trợn mắt há mồm mới có thể cứu về được cái mạng nhỏ của lão.
Tuy nhiên nhìn vào thảm trạng chỉ còn nửa cái mạng này của Lão Chủ Quán, cùng cái mùi khai khai tanh tanh đặc trưng của nam nhân còn vấn vương trong không khí, kết hợp với việc lão bị một con succbus thơm ngon mọng nước bắt đi thì không cần nói nhiều những người ở đây đều đã có thể đoán được Lão Chủ Quán đã phải trải qua những giây phút “đau đớn và tủi nhục” đến mức nào...
Moá đó chắc chắn là những giây phút sống không bằng chết...
Thảo nào Lão Chủ Quán chỉ bô bô cái miệng chứ không dám tùy tiện gọi con đệ khủng bố vú bự của mình ra, kèo này đúng là có ngon thật nhưng không kéo giết được địch rồi bản thân cũng phải chôn cùng. Mà nói đâu xa sự thật đúng là như vậy rồi, nếu không có Trần Lâm cùng dồi dào thuốc than níu kéo Lão Chủ Quán chắc rụng nụ rồi.
Đúng là trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó...
.
Cùng vì lẽ đó sau khi giúp Lão Chủ Quán giữ được cái mạng già, Trần Lâm không dám manh động lệnh cho nhóm người Ngưu Tam Nương chạy đến khu nhà máy này dùng làm nơi trú ẩn cũng như giúp Lão Chủ Quán có nơi an ổn tịnh dưỡng chờ đợi Trần Lâm trở về sau sự kiện đấu giá của hệ thống rồi tính tiếp...
Rất may trời sinh voi sinh cỏ, Lão Chủ Quán xem như đủ trâu bò hồi phúc khá là tốt.
Khi Trần Lâm trở về lão đã hồi phụ rất tốt dù còn khá mong manh ra gió chân rung nhưng đã lấy lại được phong phạm to tròn ngày nào. Tuy nhiên dù là thế thì Trần Lâm vẫn mất niềm tin không nhẹ vào đại chiêu mà bản thân từng đố kỵ kia của Lão Chủ Quán, cái giá phải trả cho lần gọi đệ kia đúng là có sướng thật nhưng sướng đến chết thì vẫn không phải việc gì vui vẻ.
.
Ngược lại Lão Chủ Quán cũng biết mình đuối lý ngượng nhùng gãi gãi mũi nói:
- Thật ra thì ta một thân thực lực cũng đấu có tệ... không... không cần dùng đến chiêu cuối vẫn đủ sức tung hoành mà...
- Tiểu Trần à... ta biết ngươi lo lắng cho huynh đệ nhưng mạt mà sao không để... Vương Tam Thông tung hoành một phe...
- Ta nhìn mặt hắn là thấy máu lắm... có đúng không... he... he...
...
.
- Không... ta thật sự không muốn tung hoành gì cả...
- Lão trẻ trâu muốn chơi thì chơi một mình đi đừng có kéo ta vào...
Tuy nhiên không đợi Lão Chủ Quán có coi hội xàm ngôn, Vương Tam Thông đã cương quyết lắc đầu nói bộ dáng rõ ràng là muốn chia lành lý ân đoạn nghĩa tiệt với Lão Chủ Quán.
Mạt thế khó khăn không ai biết ngày may sống hay chết, giờ có một cường giả như Trần Lâm nhảy ra bảo kê lại còn vỗ ngực đảm bảo sẽ tìm nơi an ổn sinh sống sướng tới cục shit cho thì ai điên mà muốn phiêu bạc với lão gia mập kia, ít nhất là Vương Tam Thông không muốn.
Thấy thế Lão Chủ Quán không nhịn được khịt mũi một tiếng khinh thường thầm chửi rủa tên nhát gan Vương Tam Thông, chưa gì đã muốn rút lui rồi.
Ngược lại Trần Lâm lại có điều nghiềm ngẫm hơn song vẫn lắc đầu chào thua nói:
- Sinh mạng chỉ có một đúng là nên hảo hảo tung hoành một phen...
- Được rồi, nếu như lão đã quyết chí như thế ta cũng không thể bắt trối lão được...
- Tuy nhiên ta muốn lão hứa với ta hai chuyện...
- Thứ nhất, ta có chuyện cần giải quyết trước, ta muốn lão và cả lão Vương tạm thời ở lại nhóm Ngưu Tam Nương.
- Thứ hai vui vẻ nhận cái này cho ta...
...
.
Nói xong Trần Lâm không chút nghĩ ngợi ném một cái chiến cung nhìn khá cổ kính về phía Lão Chủ Quán, ngược lại Lão Chủ Quán cũng không khách sáo nhanh tay bắn lấy chiến cung kia một cách hết sức ngọn ngàn.
Tuy nhiên ngay khi vừa chạm tay vào chiến cung màu đỏ đồng mang phong cách cổ đại kia, ánh không của Lão Chủ Quán không nhịn được khẽ sáng lên liếc nhìn Trần Lâm, bởi lẽ chiến cung kia không phải vật tầm thường mà là một trang bị tím độc nhất với cùng quý giá của hệ thống, ấy vậy mà lại bị Trần Lâm ném đi như ném một bịch rác.
Dĩ nhiên thanh chiến cung đỏ đồng cổ kính kia không gì khác chính là trang bị tím độc nhất mà Trần Lâm đã quay ra được khi đến phiên mình, hệ thống đúng là biết câu khách khi lần đầu mở hàng luôn cho giá tốt thu hút người sau, không chỉ Thanh Vân và Huyết Linh quay được trang bị tím độc nhất mà “chú ba” Trần Lâm cũng quay ra được.
Chỉ là lần này không ngon lắm khi quay ra được một trang bị lại hình vũ khí Huyết tộc không dùng được và với phương châm cái gì không dùng được cho anh em của Trần Lâm, thanh chiến cung này vui vẻ rơi vào tay Lão Chủ Quán người có lẽ đủ trình để dùng lại vũ khí tương đó khó chơi này.
.
Ý thức được vật trong tay là hàng nóng người người đều thèm khát...
Lão Chủ Quán ngược lại chỉ khẽ gật đầu không chút khách khí cất thanh chiến cung này vào túi bảo bối của mình rồi mỉm cười nói:
- Vật này thật sự quá là quý trọng đi... dù tình cảm anh em nhưng thật sự không thể nhận không có ngươi được...
- Được rồi lão đầu ta quyết định lấy thân báo đáp cho ngươi thỏa mãn thú tính một lần...
- Nào tới đi...
...
.
Nói xong Lão Chủ Quán khẽ quay người lại định cỡi quần cắn răng ra cho Trần Lâm muốn làm gì thì làm.
Thấy thế mặt Trần Lâm lập tức đen hơn đít nháy một cước đá vào đít Lão Chủ Quán khiến lão ngã lăng ra giường tức giận gầm lên:
- Cmn... lão già biết thái chết tiệc này...
- Đít bự cc... cả ta lão cũng dám nhút chàm...
- Hôm nay ta nhất định phải trừ hại cho dân giết chết lão già dịch ngươi...
...
.
Nói xong Trần Lâm rút luôn cả Tà Nguyệt Đao ra chuẩn bị chọc tiết heo có nó máu, thấy thế Lão Chủ Quán thoáng cười cười kéo vội quần lên ngượng cười nói:
- Ta chỉ là muốn báo đám ngươi một chút thôi mà...
- Yên tâm mông của ta to lắm... à không giỡn... nói giỡn chút thôi mà làm gì căn...
...
.
Tuy nhiên không đợi Lão Chủ Quán nói nhảm Tà Nguyệt Đao đã lạnh lùng lướt qua đời nhau để làm nhau đau khiến Lão Chủ Quán hoảng sợ vội vàng lộn ra sau tránh thoát, đáng tiếc phòng có hơi nhỏ khiến Lão Chủ Quản đụng đầu cái rầm vào tường suýt chút nữa là thủng qua bên kia.
Vương Tam Thông nhìn hay người đấu đá được một phen cười không ngập một lại được...
Thấy thế Trần Lâm cũng thoáng cười cười cắm Tà Nguyệt Đao xuống nền nhà lắc đầu nói:
- Thứ kia vừa hay ta không cần đến nên chuyển qua cho lão mà thôi, không cần phải cảm tạ...
- Còn bờ mông kia của lão tốt nhất để dành cho con succbus kia đi...
...
.
Một trang bị tím độc nhất mà còn là loại hình vũ khí mà thôi Huyết tổ đại nhân hoàn toàn không quan tâm đến, dĩ nhiên cũng không quan gan đến bờ mông heo của Lão Chủ Quán chỉ mà muốn lão đầu máu chó này có đồ phòng thân mà thôi.
Với thân thủ cũng như độ già đời của Lão Chủ Quán có được một trang bị tím bên mình sẽ giúp ý được rất nhiều cho con đường tung hoành mạt thế của lão, nói gì thì nói Trần Lâm vẫn rất nghĩ cho anh em.
Đương nhiên Vương Tam Thông quyết định theo Trần Lâm về Đại Ca thành dưỡng lão đến hết đời thì không có phần, nói gì thì nói trang bị tím của Huyết tộc cũng không nhiều đến mức phung phí, nếu không phải Trần Lâm nhất thời may mắn quay ra được Lão Chủ Quán chỉ sợ cũng không có phần.
.
Tuy nhiên dù sớm đã cất chiến cung vào túi bỏ bối của mình, nhưng Lão Chủ Quán vẫn cảm thấy ăn không của Trần Lâm như thế là không có phong phạm cao nhân...
Nghĩ là làm Lão Chủ Quán ra sức lụt lội túi bảo bối của mình, mãi một lúc lão mới lấy ra một vật nho nhỏ ném về phía Trần Lâm quách như dân chơi cười nói:
- Thứ này lão đầu ta vừa hay cũng không cần nên tăng lại cho ngươi...
...
.
Ngược lại nhanh tay bắt lấy vật phẩm vào Lão Chủ Quán ngẫu hứng ném qua rồi nhìn xem đó là gì, Trần Lâm không nhịn được có chút ngoài ý muốn nhướng mày ngạc nhiên...
Bởi lẽ thứ trong tay Trần Lâm và cũng là vật Lão Chủ Quán ném qua lại là một tắm thẻ bài màu xanh lam huyền bí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.