Chương 96: Chuẩn bị trước trận chiến
Bạch Vô Thường
27/09/2021
Trong phòng hợp tối cao của khu căn cứ, khác với sự vui sướng của những người bên ngoài thì bên trong là bầu không khí âm trầm, bởi lẽ những người bên trong đều đã nhận được một thông tin làm họ không thể nào vui nổi, có đại lượng thây ma gần một trăm nghìn con đang ầm ầm kéo đến khu căn cứ.
Nhìn thấy những cao tầng của khu căn cứ ai nấy đều khuôn mặt méo mó nặng nề không sức sống...
Gia Bảo không thể không đứng lên đập bàn nói:
- Các vị chắc hẳn cũng đã biết về thông tin có gần 100 nghìn thây ma từ thành phố Minh Nhật đang từ từ tới gần khu căn cứ của chúng ta.
- Mặc dù khi biết tin này không chỉ các vị mà bản thân tôi cũng vô cùng lo sợ nhưng tôi tinh rằng cần chúng ta có thể đồng lòng thì nhất định có thể chiến thắng những con thây ma kia.
- Hôm nay với thân phận là chỉ huy khu căn cứ Gia Bảo tôi sinh thề sẽ bảo vệ khu căn cứ chiến đấu vì căn cứ đến hơi thở cuối cùng.
Nghe những lời nói của Gia Bảo những người ngồi đây cũng thở ra một hơi, mặc dù họ biết rõ những lời nói đó là sáo rỗng và khi khu căn cứ không may sụp đổ lão là người bỏ chạy đầu tiên, nhưng trước hoàn cảnh khó khăn một lời hứa hẹn là vô cùng cần thiết chỉ mong là lão không hứa tử thủ gì đó rồi lên máy bay đi luôn là được...
Tuy nhiên dù những cao tầng khác nghĩ gì đều không quan trọng, quan trọng là Gia Bảo đã thành công khích lệ sĩ khí của họ, có tinh thần mới có cơ hội đánh.
Dĩ nhiên kích lệ chỉ là mở đầu họ cần phải có đối sách...
Lúc này Gia Bảo nhìn qua Phạm Anh, Minh Thiên và Minh Nguyệt ba người có cấp độ cao nhất của khu căn cứ và cũng là những người đã không ít lần xuất binh đi chém giết thây ma:
- Đối với việc tác chiến với lũ thây ma kia không biết các vị có ý kiến gì không?
Nghe thấy thế Phạm Anh thân mặc quân phục khí thế bất phàm đứng ra nói:
- Ta thấy khoảng cách từ thành phố đến khu căn cứ cũng khá xa, thi triều muốn đến đây nhanh nhất là một ngày...
- Cho nên lợi dụng thời gian đó chúng ta tạo các bẫy rập quanh tường thành làm chậm bước tiến của chúng...
- Ta tinh rằng với hỏa lực của chúng ta có thể chống lại thi triều kia.
Nghe Phạm Anh nói vậy tất cả đều gật đầu táng đồng tia sáng hy vọng lóe lên trong mắt họ nhất là phe cánh Phạm gia, chỉ có Minh Thiên nghĩ tử của Gia Bảo khẽ đứng lên nói:
- Không nên xem thường thây ma...
- Hôm nay ta đã cho người điều tra qua... số lượng thây ma của thành phố Minh Nhất kéo đến là 100 nghìn tuy nhiên trên quả trình đến đây chúng sẽ không ngừng thu nạp theo các thây ma khác...
- Cho nên khi đến đây chỉ sợ chúng ta sẽ cố thể phải đối đầu với gần 150 nghìn thây ma...
Nghe thấy thông tin thây ma sắp kéo đến sẽ có thể nhiều hơn những đại lão ở đây không khỏi xanh mặt, thấy thế Minh Thiên cười khẽ đánh mắt với Gia Huy.
Thấy thế ánh mắt Gia Huy sáng lên khẽ ho khan một tiếng rồi nói:
- Ta thấy cách của Phạm Anh trưởng quan cũng không sai chúng ta sẽ kết hợp đào các bẫy rập quanh từng thành...
- Ngoài chúng ta nên tiến hành huấn luyện cơ bản cho những nam nhân sống sót trong khu căn cứ, sau đó phân phát vũ khí để bọn họ hổ trợ các chiến sĩ chiến đấu với thây ma.
Nghe lời nói của Gia Huy mọi cao tầng đều gật đầu, căn cứ có gần bảy ngàn nhân khẩu, trong đó hơn phân nửa là thành niên trai tráng, chỉ cần tổ chức huấn luyện cơ bản cho những người này thì khu căn cứ sẽ có thêm 3 ngàn chiến sĩ cộng với 10 ngàn chiến sĩ tinh nhuệ của sư đoàn 5 thì khả năng rất lớn sẽ chống lại được thi triều trước mắt, thậm chí có thể lợi dựng cơ hộ này tiêu diệt đại lượng thây ma rồi tấn công về thành phố Minh Nhật.
Thấy tất cả cao tầng đều gật đầu tán đồng ánh mắt Gia Huy không khỏi hiện lên vẽ đắc ý.
Khẽ nhìn qua Minh Nguyệt đang ngồi một góc không nói gì, Gia Huy chậm rãi nói:
- Không biết Minh Nguyệt trưởng quan có ý kiến gì không, ta thấy dừng như người không mấy táng đồng...
Nghe Gia Bảo nói thế Minh Nguyệt khẽ thở dài chậm rãi nói:
- Không có gì...
- Chỉ là tôi còn có một đề nghị là hy vọng căn cứ có thể cấp đầy đủ lương thực cho những người sống sót đang tị nạn trong khu căn cứ.
- Như vậy trong lúc trọng yếu có thể tổ chức bọn họ lại sử dụng như bộ đội dự bị.
Thực tế Minh Nguyệt thân là một tổng giáo quan dễ dàng nhận thấy cách của Gia Huy có một nhược điểm trí mạng đó là những thanh niên được huấn luyện “tạm bợ” kia không phải thành chiến sĩ mà là thành pháo hôi thì đúng hơn nhưng đó lại là cách tốt nhất lúc này.
Cho nên nàng muốn cho họ và gia đình họ có một bữa cơm no ấm cuối cùng, ngoài ra những người sống sót trong căn cứ đều là uống cháo loãng sống qua ngày, căn bản không có khí lực gì, nếu như chẳng may khu căn cứ sụp đổ hay không thể ở lại đây được nữa thì những người kia cũng có khí lực để mà bỏ chạy.
Dù sau khu căn cứ vừa đổi một lượng lớn lương thực từ huyết tộc, để ở trong kho thì cũng rơi vào túi những con cáo già kia chi bằng cho vào bụng những người sống sót kia.
Nghe thấy lời đề nghị của nàng, Gia Bảo khẽ suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu đồng ý nói:
- Được đây cũng là một ý hay có thể khích lệ tinh thần của toàn bộ khu căn cứ.
.
Cứ thế sáng hôm sau, thông tin về 100 nghìn thây ma từ thành phố Minh Nhật kéo đến khi căn cứ đã không phải là bí mật nữa trước những cái loa phát thanh chạy bằng cơm làm cho lòng người nơi đây đều hoang mạng lo sợ thậm chí sắp xảy ra bạo động những trước sức mạnh của quân đội của những lời hứa hệ về một tương lai tươi sáng và những tô cơm trắng còn thịt họp nóng hổi đã làm mọi chuyện ổn định trở lại...
Trên thực tế cũng không phải những người sống sót không muốn rời khỏi căn cứ, mà là họ không biết phải chạy đi đâu ngoài ra sau khi tiến vào căn cứ bọn họ chưa có một ngày được ăn no, cho dù chạy ra khỏi căn cứ cũng không có khí lực chạy quá xa... cho nên ở lại và trông chờ những chiên sĩ của quân khu 5 sẽ đánh đuổi được thây ma là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Cứ thế cả khu căn cứ trở nên vô cùng sôi động, Minh Thiên phái ra những giáo quan trong quân đội chính huy huấn luận cho 3.000 thanh hiên trai ráng cho họ biết cách bắn súng cơ bản, không cầu bọn họ trong một ngày biến thành xạ thủ, chỉ cầu bọn họ biết nhắm bắn là được, dù sau thây ma cấp thấp không biết né đạn và với số lượng lớn thì rất khó bắn hụt được.
Trừ chuyện đó ra, Phạm Anh còn tổ chức đại lượng nhân thủ đi đào hang, đào chiến hào, đem xung quanh tường thành đào thành những huyệt động lớn nhỏ chi chít...
Thây ma phổ thông khá vụng về ưa thích dùng công kích biển thi, những huyệt động lớn này có thể giết chết hoặc làm dữ chân không ít thây ma ngu ngốc.
.
Cứ thế sau một ngày chuẩn bị sáng hôm sau, Minh Nguyện lẳng lặng đứng trên từng tường thành nhìn về nơi xa... bên cạnh nàng là các chiến sĩ quân đoàn 5 và các cao tầng khác như Phạm Ánh, Minh Thiên, Gia Bảo và cả Gia Huy...
Bất chợt từ xa một quân nhân chạy moto cấp tốc phi đến khu căn cứ bộ dáng vô cùng vội vã... hiển nhiên vị quân nhân kia là thám báo dò xét đàn thây ma.
Nhìn thấy vị quân nhân kia Gia Bảo không nhịn được thở dài, sắc mặt của lão trầm xuống nói:
- Thi triều đang đến, thông tri bọn họ gấp rút lên tường thành đi.
Rất nhanh một tiếng còi báo vang lên in ổi, những nam nữ già trẻ bên ngoài đào hầm quanh tường thành lập tức vẻ mặt kinh hoàng, từ bốn phương tám hướng lập tức lao vào trong căn cứ, đoàn người lao đến chen chúc nhau giành đường, mười mấy người bị ngã trên mặt đất rồi bị người đằng sau vô tình giẫm chết, nhưng không có người nào để ý những kẻ chết này, tất cả mọi người chỉ muốn nhanh chóng chạy vào trong thành, một chút trật tự cũng không có, đừng nói gì đến xếp hàng vào thành.
Thây ma còn chưa đến thì còn người đã chết trước nhưng đáng buồn thai là không phải vì thây ma là vì chính đồng loại của mình
Qua một hồi lâu những người sống sót mới được cách quân nhân khai thông cho vào thành.
Những khi họ mới vừa tiến vào trong thành không lâu, mọi người trên tường thành lập tức nhìn thấy thân ảnh thi triều ở xa xa.
Thời điểm nhìn thấy thi triều rậm rạp chằng chịt kia, mọi người trên tường thành hít khí lạnh. Thi triều chằng chịt không nhìn thấy giới hạn như một đại dương đen vô tận, mang theo khí thế có thể thôn phệ tất cả đang ầm ầm kéo đến.
Nhìn thấy những cao tầng của khu căn cứ ai nấy đều khuôn mặt méo mó nặng nề không sức sống...
Gia Bảo không thể không đứng lên đập bàn nói:
- Các vị chắc hẳn cũng đã biết về thông tin có gần 100 nghìn thây ma từ thành phố Minh Nhật đang từ từ tới gần khu căn cứ của chúng ta.
- Mặc dù khi biết tin này không chỉ các vị mà bản thân tôi cũng vô cùng lo sợ nhưng tôi tinh rằng cần chúng ta có thể đồng lòng thì nhất định có thể chiến thắng những con thây ma kia.
- Hôm nay với thân phận là chỉ huy khu căn cứ Gia Bảo tôi sinh thề sẽ bảo vệ khu căn cứ chiến đấu vì căn cứ đến hơi thở cuối cùng.
Nghe những lời nói của Gia Bảo những người ngồi đây cũng thở ra một hơi, mặc dù họ biết rõ những lời nói đó là sáo rỗng và khi khu căn cứ không may sụp đổ lão là người bỏ chạy đầu tiên, nhưng trước hoàn cảnh khó khăn một lời hứa hẹn là vô cùng cần thiết chỉ mong là lão không hứa tử thủ gì đó rồi lên máy bay đi luôn là được...
Tuy nhiên dù những cao tầng khác nghĩ gì đều không quan trọng, quan trọng là Gia Bảo đã thành công khích lệ sĩ khí của họ, có tinh thần mới có cơ hội đánh.
Dĩ nhiên kích lệ chỉ là mở đầu họ cần phải có đối sách...
Lúc này Gia Bảo nhìn qua Phạm Anh, Minh Thiên và Minh Nguyệt ba người có cấp độ cao nhất của khu căn cứ và cũng là những người đã không ít lần xuất binh đi chém giết thây ma:
- Đối với việc tác chiến với lũ thây ma kia không biết các vị có ý kiến gì không?
Nghe thấy thế Phạm Anh thân mặc quân phục khí thế bất phàm đứng ra nói:
- Ta thấy khoảng cách từ thành phố đến khu căn cứ cũng khá xa, thi triều muốn đến đây nhanh nhất là một ngày...
- Cho nên lợi dụng thời gian đó chúng ta tạo các bẫy rập quanh tường thành làm chậm bước tiến của chúng...
- Ta tinh rằng với hỏa lực của chúng ta có thể chống lại thi triều kia.
Nghe Phạm Anh nói vậy tất cả đều gật đầu táng đồng tia sáng hy vọng lóe lên trong mắt họ nhất là phe cánh Phạm gia, chỉ có Minh Thiên nghĩ tử của Gia Bảo khẽ đứng lên nói:
- Không nên xem thường thây ma...
- Hôm nay ta đã cho người điều tra qua... số lượng thây ma của thành phố Minh Nhất kéo đến là 100 nghìn tuy nhiên trên quả trình đến đây chúng sẽ không ngừng thu nạp theo các thây ma khác...
- Cho nên khi đến đây chỉ sợ chúng ta sẽ cố thể phải đối đầu với gần 150 nghìn thây ma...
Nghe thấy thông tin thây ma sắp kéo đến sẽ có thể nhiều hơn những đại lão ở đây không khỏi xanh mặt, thấy thế Minh Thiên cười khẽ đánh mắt với Gia Huy.
Thấy thế ánh mắt Gia Huy sáng lên khẽ ho khan một tiếng rồi nói:
- Ta thấy cách của Phạm Anh trưởng quan cũng không sai chúng ta sẽ kết hợp đào các bẫy rập quanh từng thành...
- Ngoài chúng ta nên tiến hành huấn luyện cơ bản cho những nam nhân sống sót trong khu căn cứ, sau đó phân phát vũ khí để bọn họ hổ trợ các chiến sĩ chiến đấu với thây ma.
Nghe lời nói của Gia Huy mọi cao tầng đều gật đầu, căn cứ có gần bảy ngàn nhân khẩu, trong đó hơn phân nửa là thành niên trai tráng, chỉ cần tổ chức huấn luyện cơ bản cho những người này thì khu căn cứ sẽ có thêm 3 ngàn chiến sĩ cộng với 10 ngàn chiến sĩ tinh nhuệ của sư đoàn 5 thì khả năng rất lớn sẽ chống lại được thi triều trước mắt, thậm chí có thể lợi dựng cơ hộ này tiêu diệt đại lượng thây ma rồi tấn công về thành phố Minh Nhật.
Thấy tất cả cao tầng đều gật đầu tán đồng ánh mắt Gia Huy không khỏi hiện lên vẽ đắc ý.
Khẽ nhìn qua Minh Nguyệt đang ngồi một góc không nói gì, Gia Huy chậm rãi nói:
- Không biết Minh Nguyệt trưởng quan có ý kiến gì không, ta thấy dừng như người không mấy táng đồng...
Nghe Gia Bảo nói thế Minh Nguyệt khẽ thở dài chậm rãi nói:
- Không có gì...
- Chỉ là tôi còn có một đề nghị là hy vọng căn cứ có thể cấp đầy đủ lương thực cho những người sống sót đang tị nạn trong khu căn cứ.
- Như vậy trong lúc trọng yếu có thể tổ chức bọn họ lại sử dụng như bộ đội dự bị.
Thực tế Minh Nguyệt thân là một tổng giáo quan dễ dàng nhận thấy cách của Gia Huy có một nhược điểm trí mạng đó là những thanh niên được huấn luyện “tạm bợ” kia không phải thành chiến sĩ mà là thành pháo hôi thì đúng hơn nhưng đó lại là cách tốt nhất lúc này.
Cho nên nàng muốn cho họ và gia đình họ có một bữa cơm no ấm cuối cùng, ngoài ra những người sống sót trong căn cứ đều là uống cháo loãng sống qua ngày, căn bản không có khí lực gì, nếu như chẳng may khu căn cứ sụp đổ hay không thể ở lại đây được nữa thì những người kia cũng có khí lực để mà bỏ chạy.
Dù sau khu căn cứ vừa đổi một lượng lớn lương thực từ huyết tộc, để ở trong kho thì cũng rơi vào túi những con cáo già kia chi bằng cho vào bụng những người sống sót kia.
Nghe thấy lời đề nghị của nàng, Gia Bảo khẽ suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu đồng ý nói:
- Được đây cũng là một ý hay có thể khích lệ tinh thần của toàn bộ khu căn cứ.
.
Cứ thế sáng hôm sau, thông tin về 100 nghìn thây ma từ thành phố Minh Nhật kéo đến khi căn cứ đã không phải là bí mật nữa trước những cái loa phát thanh chạy bằng cơm làm cho lòng người nơi đây đều hoang mạng lo sợ thậm chí sắp xảy ra bạo động những trước sức mạnh của quân đội của những lời hứa hệ về một tương lai tươi sáng và những tô cơm trắng còn thịt họp nóng hổi đã làm mọi chuyện ổn định trở lại...
Trên thực tế cũng không phải những người sống sót không muốn rời khỏi căn cứ, mà là họ không biết phải chạy đi đâu ngoài ra sau khi tiến vào căn cứ bọn họ chưa có một ngày được ăn no, cho dù chạy ra khỏi căn cứ cũng không có khí lực chạy quá xa... cho nên ở lại và trông chờ những chiên sĩ của quân khu 5 sẽ đánh đuổi được thây ma là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Cứ thế cả khu căn cứ trở nên vô cùng sôi động, Minh Thiên phái ra những giáo quan trong quân đội chính huy huấn luận cho 3.000 thanh hiên trai ráng cho họ biết cách bắn súng cơ bản, không cầu bọn họ trong một ngày biến thành xạ thủ, chỉ cầu bọn họ biết nhắm bắn là được, dù sau thây ma cấp thấp không biết né đạn và với số lượng lớn thì rất khó bắn hụt được.
Trừ chuyện đó ra, Phạm Anh còn tổ chức đại lượng nhân thủ đi đào hang, đào chiến hào, đem xung quanh tường thành đào thành những huyệt động lớn nhỏ chi chít...
Thây ma phổ thông khá vụng về ưa thích dùng công kích biển thi, những huyệt động lớn này có thể giết chết hoặc làm dữ chân không ít thây ma ngu ngốc.
.
Cứ thế sau một ngày chuẩn bị sáng hôm sau, Minh Nguyện lẳng lặng đứng trên từng tường thành nhìn về nơi xa... bên cạnh nàng là các chiến sĩ quân đoàn 5 và các cao tầng khác như Phạm Ánh, Minh Thiên, Gia Bảo và cả Gia Huy...
Bất chợt từ xa một quân nhân chạy moto cấp tốc phi đến khu căn cứ bộ dáng vô cùng vội vã... hiển nhiên vị quân nhân kia là thám báo dò xét đàn thây ma.
Nhìn thấy vị quân nhân kia Gia Bảo không nhịn được thở dài, sắc mặt của lão trầm xuống nói:
- Thi triều đang đến, thông tri bọn họ gấp rút lên tường thành đi.
Rất nhanh một tiếng còi báo vang lên in ổi, những nam nữ già trẻ bên ngoài đào hầm quanh tường thành lập tức vẻ mặt kinh hoàng, từ bốn phương tám hướng lập tức lao vào trong căn cứ, đoàn người lao đến chen chúc nhau giành đường, mười mấy người bị ngã trên mặt đất rồi bị người đằng sau vô tình giẫm chết, nhưng không có người nào để ý những kẻ chết này, tất cả mọi người chỉ muốn nhanh chóng chạy vào trong thành, một chút trật tự cũng không có, đừng nói gì đến xếp hàng vào thành.
Thây ma còn chưa đến thì còn người đã chết trước nhưng đáng buồn thai là không phải vì thây ma là vì chính đồng loại của mình
Qua một hồi lâu những người sống sót mới được cách quân nhân khai thông cho vào thành.
Những khi họ mới vừa tiến vào trong thành không lâu, mọi người trên tường thành lập tức nhìn thấy thân ảnh thi triều ở xa xa.
Thời điểm nhìn thấy thi triều rậm rạp chằng chịt kia, mọi người trên tường thành hít khí lạnh. Thi triều chằng chịt không nhìn thấy giới hạn như một đại dương đen vô tận, mang theo khí thế có thể thôn phệ tất cả đang ầm ầm kéo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.