Chương 434: Đại Quân Huyết Tộc Đã Đến
Bạch Vô Thường
26/08/2022
Ngày hôm sau...
Thái dương rực rỡ chiếu sáng cả trời đông báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Cách đại pháo đài Viễn Đông khá xa về hướng tây nơi tuyến phòng thủ của đại quân nhân loại đang canh chừng Huyết tộc trong thành phố Thanh Thủy...
Trên đài quan sát cao lên 10m có thể nhìn bao quát cả khu vực xung quanh.
Một quân nhân trẻ tuổi không nhịn được ngáp dài một cái ngái ngủ nhìn tòa thành thực vật lá đỏ ẩn mình trong làn sương mù phía xa xa.
Từ lúc khu lô cốt này được dựng lên đến ngày hôm này đã gần cả tháng trời, nhưng đến một cái bóng của Huyết tộc cũng chưa thấy quan khiến không ít quân nhân có chút ngao ngán, nhất là kẻ phải thức sớm canh gác một tòa thành phố trông khá hiền hoàn kia.
- Tỉnh táo lên một chút...
- Để chỉ huy thấy được cái bản mặt chết trôi của ngươi chúng ta sẽ không có quả ngọt để ăn đâu...
Nhìn thấy bản mặt cá chết trôi của quân nhân trẻ tuổi kia, một lão binh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Họ thân là quân nhân cần có trách nhiệm chấp thành tốt nhiệm vụ của mình, mới sáng sớm mà đã ngáp ngắn ngáp dài thể này để bị cấp trên trông thấy chắc chắn sẽ bị phạt.
Nghe thấy thế quân nhân trẻ tuổi kia thoáng giật mình hoảng sợ...
Tuy nhiên khi nhận thấy bản thân đang đứng trên đài quan sát, ngoài lão binh kia và bản thân ra cũng chả có ai khác và càng không có vị chỉ huy nào có thể mò lên đây lúc này.
Quân nhân trẻ tuổi kia thoáng cười cười nói:
- Lão lại hù ta rồi... mới sáng sớm không “sếp” nào lên đây đâu...
- Còn đám Huyết tộc gì đó kia chắc không có động tĩnh nào đâu.
Người xưa nói không sai, kẻ thù không thấy được mới là kẻ thù đáng sợ nhất, câu này đúng cả nghĩ bóng lẫn nghĩa đen.
Dù biết Huyết tộc rất đáng sợ nhưng Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy này lại chưa một lần lộ diện chứ đừng nói đến việc chủ đồng tấn công khu lô cốt...
Cố thủ ở đây được một thời gian dài nhưng ngoài cây với cỏ ra những quân nhân tại đây chưa hề thấy một sinh vật nào bước ra khỏi thành phố sương mù kia.
Dần dần dù muốn dù không những quân nhân trẻ tuổi khí huyết phương cương không chỗ phát tiết bắt đầu xuất hiện sự lơ là chủ quan.
- Cẩn tắc vô áy náy...
- Huyết tộc chưa ngán ai bào giờ, đó là điều ta đã thấy được ở Thánh Thành...
- Thời đại này đã khác, nhân loại đã không còn là bá chủ, tiểu tử ngươi nên cẩn thận một chút nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Khẽ thở dài một tiếng, lão binh kia cũng không phủ nhận chỉ lắc đầu khuyên răn.
- Biết rồi... biết rồi cần thận chứ gì... không phải ta đang nhìn...
- Cái... cái gì kia...
Tuy nhiên quân nhân trẻ tuổi kia không quá để ý chỉ cười nói.
Đáng tiếc hắn chưa nói hết câu thì khung cảnh phía xa đã khiến hắn giật mình khinh ngạc không nói nên lời.
Phía xa xa...
Một đàn trâu điên gần 400 - 500 con đang chạy như bay trên đường, để lại một cột khói dài phía sau.
Mỗi cá thể đều có thể hình cực kỳ to lớn không khác gì một chiếc xe tải, toàn thân còn được bao phủ bởi một lớp vải giáp khiến thể trọng của chúng càng thêm phần hầm hố khủng bố dọa người, mỗi bước chân giậm xuống mặt đất đều khiến đại địa run rẩy dường như có thể giẫm nát tất cả.
Nhưng khủng bố nhất vẫn là thứ đang chầm chậm đi sau đàn trâu đã rất khủng bố kia, đó là một con sói khổng lồ toàn thân được hình thành từ đất đá, kích thước cực độ to lớn sắp sĩ một ngọn núi nhỏ đang bước từng bước dài tiến đi sau đàn trâu điên.
Trông thấy bóng hình khủng bố kia, vị quân nhân trẻ tuổi không nhịn được hoảng sợ không nói nên lời.
Rất may lão binh bên cạnh có thể nói là thân kinh bách chiến lập tức bật lên kèn thông báo.
Tiếng báo động vang lên inh ỏi khắp cả khu lô cốt, những quân nhân còn đang nhàng nhã tám chuyện lập tức giật mình nhanh tay cầm lấy vũ khí chạy lên khu lô cốt.
- Cmn cái... cái quái gì vậy...
Vừa trông thấy cự lang khủng bố không thu gì hai đại hung thú Cự Hầu và kỳ đà khổng lồ từng đi ngang qua Vũng Hải đang chầm chậm bước đến, mỗi bước chân đều khiến mặt đất run lên nhè nhẹ, một quân nhân không nhịn được run giọng hét lên.
Trước một sinh vật khủng bố như thế, nhân loại quả thật không khác gì một con chuột nhỏ bé.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là hung thú khủng bố không biết tên kia lại đang ngày một đến gần.
- Chỉ huy chúng ta có nên nã pháo bắn chặn chúng trước không?
Trông thấy đàn cự ngưu mở đừng chạy đầu đang lao về phía mình, viên chỉ huy pháo binh không nhịn được run giọng nói.
Không tính sinh vật khủng bố to lớn kia thì đàn trâu điên đang chạy phía trước nó cũng là một vấn đề, nếu không triệt hạ chúng trước khi chúng tiếp cận, cả khu pháo đài này rất có thể sẽ bị chúng giẫm nát.
Hiểu rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề, vị quân nhân lâm thời lãnh trách nhiệm chỉ huy khu lô cốt này không nhịn được ánh mắt khẽ run run nhìn tai ách đang ngày một đến gần kia.
Tuy nhiên qua một lúc lâu tính toán, vị quân nhân chỉ huy này ánh mắt lại khẽ sáng lên trầm giọng nói:
- Tạm thời không xuất thủ đến chúng đến gần...
- Nhưng...
Nhận được mệnh lệnh không xuất thủ, chỉ huy trưởng đội pháo binh không giấu nỗi sự ngạc nhiên muốn lên tiếng nói gì đó.
Tuy nhiên, vị quân nhân chỉ huy kia chỉ khẽ cười lớn ánh mắt đầy cuồng nhiệt cười nói:
- Muốn đến được khu lô cốt của chúng ta, trước hết đàn trầu điên và cả con cự thú kia phải đi ngang qua thành phố sương mù kia...
- Đến lúc đó Huyết tộc bên trong thành phố kia sẽ tự động xuất thủ, chúng ta chỉ việc ngồi nhìn trai cò đánh nhau mà thôi...
Nghe thấy thế chỉ huy trưởng đội pháo binh cũng khẽ ngạc nhiên liếc nhìn thành phố sương mù phía xa.
Quả thật để tiếp cận phạm vi của khu lô cốt, đàn trâu kia phải đi ngang qua thanh phố Thanh Thủy, thậm chí nhìn theo hướng đi cự lang bằng đá kia rất có thể sẽ trực tiếp xong thẳng vào thành phố.
Hung thú bất kể là ăn cỏ hay ăn thịt đều không có thối quen né tránh, nhất là những tồn tại cực kỳ trâu bò thích đi đâu thì đi.
Huống chi nhìn từ vẽ ngoài có thể thấy được đàn cự ngưu kia đang bị con thạch lang khủng bố phía sau đuổi chạy, đang chạy trốn chết đàn trâu điên này chắc chắn không có khái niệm tránh né là gì. Ngoài ra cự lang cũng sẽ bị đàn trâu dẫn dụ đến thành phố Thanh Thủy.
Việc Huyết tộc bên trong thành phố Thanh Thủy và những kẻ không mời mà đến kia phát sinh đánh nhau là điều rất có thể sẽ diễn ra, đến lúc đó bọn chỉ việc nhìn đôi bên đánh nhau người chết ta sống...
Cứ thế đại quân đang đồn trú tại khu lô cốt dù đã sớm phát hiện ra nguy hiểm khủng bố đang đến gần nhưng vẫn án binh bất động chờ đợi động thái của Huyết tộc trước.
Ngược lại vẫn như mọi khi Huyết tộc gì đó trốn bên trong thành phố Thanh Thủy vẫn không có động tĩnh gì dường như không hề phát hiện ra đàn trâu điên đang chạy đến gần kia.
Cứ thế trước ánh mắt kinh nghị của đại quân Vũng Hải, đàn cự ngưu khủng bố dần dần tiếp cận thành phố Thanh Thủy.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của những quân nhân Vũng Hải, đàn cự ngưu kia không hề tiến vào thành phố, càng không đi vòng qua tấn công khu lô cốt của đại quân nhân loại, mà lại dừng lại trước khoảng đất trống bên ngoài thành phố Thanh Thủy rồi rống lớn như một đám trẻ trâu.
Thạch lang khổng lồ đang chầm chậm bước sau đàn cự ngưu cũng khác biệt hoàn toàn với suy nghĩ của những quân nhân, nó không tấn công đàn cự ngưu càng không tấn công thành phố Thanh Thủy mà một lần nữa dừng lại trước khoảng đất trống ngoài thành phố bên cạnh đàn cự ngưu rồi cúi người nằm xuống đất.
Ngày sau đó hàng nghìn bóng người kỳ lạ từ trên thân thạch lang đồng loạt nhảy xuống đất, có giáp trụ nặng nề không thấy mặt mũi, cũng có những nữ lang nhân mình người nhưng lại có tai và đuôi sói.
Đặc biệt nhất có cả những nữ tinh linh vô cùng xinh đẹp như bước ra từ truyện thần thoại, nhưng cũng là biểu tượng sắc đẹp đặc trưng của một chủng tộc mà nhân loại biết, đó là Huyết tộc...
- Đại... đại quân Huyết tộc... không ngờ bọn chúng đã đến...
- Nhưng cự ngưu, còn cả thạch lang... tại sao đội tình báo không hề thông báo Huyết tộc sở hữu những thứ này...
Nhìn thấy những tinh linh thiếu nữ xinh đẹp động lòng người cùng những nữ lang nhân ánh mắt sắc bén anh tư bất phàm, vị quân nhân chỉ huy không nhịn được bập tay lên tường tức giận nói.
Huyết tộc mà hắn biết chỉ có những nữ dị sinh vật như trong thần thoại kia, chưa hề nghe nói đến tồn tại về một đàn trâu điên thuộc phe cánh của Huyết tộc, càng chưa hề nghe đến một con sói đá to lớn.
Một lần nữa nhân loại đã lũng về tình báo trước Huyết tộc.
Nhận thấy kẻ không mời mà đến kia không ngời lại là dân địa phương và còn là kẻ thù của mình...
Vị chỉ huy đội pháo binh không nhịn được run giọng hỏi:
- Chúng ta phải là sao bây giờ... có tấn công đám Huyết tộc kia không...
Nghe thấy thế quân nhân chỉ huy thoáng trầm ngâm liếc nhìn những con chim lớn đang chở những tinh linh thiêu nữ lượn lờ trên bầu trời kia, bọn chúng không rảnh rỗi bay lượn hóng gió mà đang cảnh giác đại quân.
Nếu thật sự họ nã pháo tấn công đại quân Huyết tộc đang tập kết, chắc chắn Huyết tộc sẽ có đáp trả, thấm chí sẵn sàng quay xe tấn công khu lô cốt.
- Báo về cho Vũng Hải...
- Nhiệm vụ của chúng ta là phòng thủ và thu thập tình báo, không phải tấn công Huyết tộc...
Mãi một lúc đâu, vị chỉ huy khu lô cốt mới lắc đầu đưa ra quyết định cuối cùng.
Không nói đến tính khả thi của việc tấn công Huyết tộc dù bọn chúng đúng là đang sát vách nhà mình, đôi bên hoàn toàn có thể trông thấy mặt nhau không qua ống nhòm, thì bản thân chính quyền Lôi Chấn cũng chưa chắc đã muốn xung đột với Huyết tộc nhất là lúc này.
Mùa đông đầu tiên của Thiên Lam tinh khi mạt thế hàng lâm đang sắp đến...
Chính vì thế đại quân cố thủ trong lô cốt kia một lần nữa án binh bất động, chỉ báo tin về Vũng Hải rồi tăng cường quan sát anh bạn hàng xóm bất đắc dĩ này.
Ngược lại trông thấy đại quân nhân loại không chút động tĩnh, Hồng Ánh đánh đứng trên đầu Tiểu Tuyết đã hóa thạch lang và Lôi Quyển Nhi đáng đứng trong thành phố Thanh Thủy đều khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hai ma đầu này xem ra rất muốn nhân loại chủ động tấn công đại quân Huyết tộc.
Đáng tiếc tên chỉ huy kia quá nhát, có lẽ đó cũng là nguyên nhân hắn được làm chỉ huy của khu lô cốt này.
Thái dương rực rỡ chiếu sáng cả trời đông báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Cách đại pháo đài Viễn Đông khá xa về hướng tây nơi tuyến phòng thủ của đại quân nhân loại đang canh chừng Huyết tộc trong thành phố Thanh Thủy...
Trên đài quan sát cao lên 10m có thể nhìn bao quát cả khu vực xung quanh.
Một quân nhân trẻ tuổi không nhịn được ngáp dài một cái ngái ngủ nhìn tòa thành thực vật lá đỏ ẩn mình trong làn sương mù phía xa xa.
Từ lúc khu lô cốt này được dựng lên đến ngày hôm này đã gần cả tháng trời, nhưng đến một cái bóng của Huyết tộc cũng chưa thấy quan khiến không ít quân nhân có chút ngao ngán, nhất là kẻ phải thức sớm canh gác một tòa thành phố trông khá hiền hoàn kia.
- Tỉnh táo lên một chút...
- Để chỉ huy thấy được cái bản mặt chết trôi của ngươi chúng ta sẽ không có quả ngọt để ăn đâu...
Nhìn thấy bản mặt cá chết trôi của quân nhân trẻ tuổi kia, một lão binh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Họ thân là quân nhân cần có trách nhiệm chấp thành tốt nhiệm vụ của mình, mới sáng sớm mà đã ngáp ngắn ngáp dài thể này để bị cấp trên trông thấy chắc chắn sẽ bị phạt.
Nghe thấy thế quân nhân trẻ tuổi kia thoáng giật mình hoảng sợ...
Tuy nhiên khi nhận thấy bản thân đang đứng trên đài quan sát, ngoài lão binh kia và bản thân ra cũng chả có ai khác và càng không có vị chỉ huy nào có thể mò lên đây lúc này.
Quân nhân trẻ tuổi kia thoáng cười cười nói:
- Lão lại hù ta rồi... mới sáng sớm không “sếp” nào lên đây đâu...
- Còn đám Huyết tộc gì đó kia chắc không có động tĩnh nào đâu.
Người xưa nói không sai, kẻ thù không thấy được mới là kẻ thù đáng sợ nhất, câu này đúng cả nghĩ bóng lẫn nghĩa đen.
Dù biết Huyết tộc rất đáng sợ nhưng Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy này lại chưa một lần lộ diện chứ đừng nói đến việc chủ đồng tấn công khu lô cốt...
Cố thủ ở đây được một thời gian dài nhưng ngoài cây với cỏ ra những quân nhân tại đây chưa hề thấy một sinh vật nào bước ra khỏi thành phố sương mù kia.
Dần dần dù muốn dù không những quân nhân trẻ tuổi khí huyết phương cương không chỗ phát tiết bắt đầu xuất hiện sự lơ là chủ quan.
- Cẩn tắc vô áy náy...
- Huyết tộc chưa ngán ai bào giờ, đó là điều ta đã thấy được ở Thánh Thành...
- Thời đại này đã khác, nhân loại đã không còn là bá chủ, tiểu tử ngươi nên cẩn thận một chút nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Khẽ thở dài một tiếng, lão binh kia cũng không phủ nhận chỉ lắc đầu khuyên răn.
- Biết rồi... biết rồi cần thận chứ gì... không phải ta đang nhìn...
- Cái... cái gì kia...
Tuy nhiên quân nhân trẻ tuổi kia không quá để ý chỉ cười nói.
Đáng tiếc hắn chưa nói hết câu thì khung cảnh phía xa đã khiến hắn giật mình khinh ngạc không nói nên lời.
Phía xa xa...
Một đàn trâu điên gần 400 - 500 con đang chạy như bay trên đường, để lại một cột khói dài phía sau.
Mỗi cá thể đều có thể hình cực kỳ to lớn không khác gì một chiếc xe tải, toàn thân còn được bao phủ bởi một lớp vải giáp khiến thể trọng của chúng càng thêm phần hầm hố khủng bố dọa người, mỗi bước chân giậm xuống mặt đất đều khiến đại địa run rẩy dường như có thể giẫm nát tất cả.
Nhưng khủng bố nhất vẫn là thứ đang chầm chậm đi sau đàn trâu đã rất khủng bố kia, đó là một con sói khổng lồ toàn thân được hình thành từ đất đá, kích thước cực độ to lớn sắp sĩ một ngọn núi nhỏ đang bước từng bước dài tiến đi sau đàn trâu điên.
Trông thấy bóng hình khủng bố kia, vị quân nhân trẻ tuổi không nhịn được hoảng sợ không nói nên lời.
Rất may lão binh bên cạnh có thể nói là thân kinh bách chiến lập tức bật lên kèn thông báo.
Tiếng báo động vang lên inh ỏi khắp cả khu lô cốt, những quân nhân còn đang nhàng nhã tám chuyện lập tức giật mình nhanh tay cầm lấy vũ khí chạy lên khu lô cốt.
- Cmn cái... cái quái gì vậy...
Vừa trông thấy cự lang khủng bố không thu gì hai đại hung thú Cự Hầu và kỳ đà khổng lồ từng đi ngang qua Vũng Hải đang chầm chậm bước đến, mỗi bước chân đều khiến mặt đất run lên nhè nhẹ, một quân nhân không nhịn được run giọng hét lên.
Trước một sinh vật khủng bố như thế, nhân loại quả thật không khác gì một con chuột nhỏ bé.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là hung thú khủng bố không biết tên kia lại đang ngày một đến gần.
- Chỉ huy chúng ta có nên nã pháo bắn chặn chúng trước không?
Trông thấy đàn cự ngưu mở đừng chạy đầu đang lao về phía mình, viên chỉ huy pháo binh không nhịn được run giọng nói.
Không tính sinh vật khủng bố to lớn kia thì đàn trâu điên đang chạy phía trước nó cũng là một vấn đề, nếu không triệt hạ chúng trước khi chúng tiếp cận, cả khu pháo đài này rất có thể sẽ bị chúng giẫm nát.
Hiểu rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề, vị quân nhân lâm thời lãnh trách nhiệm chỉ huy khu lô cốt này không nhịn được ánh mắt khẽ run run nhìn tai ách đang ngày một đến gần kia.
Tuy nhiên qua một lúc lâu tính toán, vị quân nhân chỉ huy này ánh mắt lại khẽ sáng lên trầm giọng nói:
- Tạm thời không xuất thủ đến chúng đến gần...
- Nhưng...
Nhận được mệnh lệnh không xuất thủ, chỉ huy trưởng đội pháo binh không giấu nỗi sự ngạc nhiên muốn lên tiếng nói gì đó.
Tuy nhiên, vị quân nhân chỉ huy kia chỉ khẽ cười lớn ánh mắt đầy cuồng nhiệt cười nói:
- Muốn đến được khu lô cốt của chúng ta, trước hết đàn trầu điên và cả con cự thú kia phải đi ngang qua thành phố sương mù kia...
- Đến lúc đó Huyết tộc bên trong thành phố kia sẽ tự động xuất thủ, chúng ta chỉ việc ngồi nhìn trai cò đánh nhau mà thôi...
Nghe thấy thế chỉ huy trưởng đội pháo binh cũng khẽ ngạc nhiên liếc nhìn thành phố sương mù phía xa.
Quả thật để tiếp cận phạm vi của khu lô cốt, đàn trâu kia phải đi ngang qua thanh phố Thanh Thủy, thậm chí nhìn theo hướng đi cự lang bằng đá kia rất có thể sẽ trực tiếp xong thẳng vào thành phố.
Hung thú bất kể là ăn cỏ hay ăn thịt đều không có thối quen né tránh, nhất là những tồn tại cực kỳ trâu bò thích đi đâu thì đi.
Huống chi nhìn từ vẽ ngoài có thể thấy được đàn cự ngưu kia đang bị con thạch lang khủng bố phía sau đuổi chạy, đang chạy trốn chết đàn trâu điên này chắc chắn không có khái niệm tránh né là gì. Ngoài ra cự lang cũng sẽ bị đàn trâu dẫn dụ đến thành phố Thanh Thủy.
Việc Huyết tộc bên trong thành phố Thanh Thủy và những kẻ không mời mà đến kia phát sinh đánh nhau là điều rất có thể sẽ diễn ra, đến lúc đó bọn chỉ việc nhìn đôi bên đánh nhau người chết ta sống...
Cứ thế đại quân đang đồn trú tại khu lô cốt dù đã sớm phát hiện ra nguy hiểm khủng bố đang đến gần nhưng vẫn án binh bất động chờ đợi động thái của Huyết tộc trước.
Ngược lại vẫn như mọi khi Huyết tộc gì đó trốn bên trong thành phố Thanh Thủy vẫn không có động tĩnh gì dường như không hề phát hiện ra đàn trâu điên đang chạy đến gần kia.
Cứ thế trước ánh mắt kinh nghị của đại quân Vũng Hải, đàn cự ngưu khủng bố dần dần tiếp cận thành phố Thanh Thủy.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của những quân nhân Vũng Hải, đàn cự ngưu kia không hề tiến vào thành phố, càng không đi vòng qua tấn công khu lô cốt của đại quân nhân loại, mà lại dừng lại trước khoảng đất trống bên ngoài thành phố Thanh Thủy rồi rống lớn như một đám trẻ trâu.
Thạch lang khổng lồ đang chầm chậm bước sau đàn cự ngưu cũng khác biệt hoàn toàn với suy nghĩ của những quân nhân, nó không tấn công đàn cự ngưu càng không tấn công thành phố Thanh Thủy mà một lần nữa dừng lại trước khoảng đất trống ngoài thành phố bên cạnh đàn cự ngưu rồi cúi người nằm xuống đất.
Ngày sau đó hàng nghìn bóng người kỳ lạ từ trên thân thạch lang đồng loạt nhảy xuống đất, có giáp trụ nặng nề không thấy mặt mũi, cũng có những nữ lang nhân mình người nhưng lại có tai và đuôi sói.
Đặc biệt nhất có cả những nữ tinh linh vô cùng xinh đẹp như bước ra từ truyện thần thoại, nhưng cũng là biểu tượng sắc đẹp đặc trưng của một chủng tộc mà nhân loại biết, đó là Huyết tộc...
- Đại... đại quân Huyết tộc... không ngờ bọn chúng đã đến...
- Nhưng cự ngưu, còn cả thạch lang... tại sao đội tình báo không hề thông báo Huyết tộc sở hữu những thứ này...
Nhìn thấy những tinh linh thiếu nữ xinh đẹp động lòng người cùng những nữ lang nhân ánh mắt sắc bén anh tư bất phàm, vị quân nhân chỉ huy không nhịn được bập tay lên tường tức giận nói.
Huyết tộc mà hắn biết chỉ có những nữ dị sinh vật như trong thần thoại kia, chưa hề nghe nói đến tồn tại về một đàn trâu điên thuộc phe cánh của Huyết tộc, càng chưa hề nghe đến một con sói đá to lớn.
Một lần nữa nhân loại đã lũng về tình báo trước Huyết tộc.
Nhận thấy kẻ không mời mà đến kia không ngời lại là dân địa phương và còn là kẻ thù của mình...
Vị chỉ huy đội pháo binh không nhịn được run giọng hỏi:
- Chúng ta phải là sao bây giờ... có tấn công đám Huyết tộc kia không...
Nghe thấy thế quân nhân chỉ huy thoáng trầm ngâm liếc nhìn những con chim lớn đang chở những tinh linh thiêu nữ lượn lờ trên bầu trời kia, bọn chúng không rảnh rỗi bay lượn hóng gió mà đang cảnh giác đại quân.
Nếu thật sự họ nã pháo tấn công đại quân Huyết tộc đang tập kết, chắc chắn Huyết tộc sẽ có đáp trả, thấm chí sẵn sàng quay xe tấn công khu lô cốt.
- Báo về cho Vũng Hải...
- Nhiệm vụ của chúng ta là phòng thủ và thu thập tình báo, không phải tấn công Huyết tộc...
Mãi một lúc đâu, vị chỉ huy khu lô cốt mới lắc đầu đưa ra quyết định cuối cùng.
Không nói đến tính khả thi của việc tấn công Huyết tộc dù bọn chúng đúng là đang sát vách nhà mình, đôi bên hoàn toàn có thể trông thấy mặt nhau không qua ống nhòm, thì bản thân chính quyền Lôi Chấn cũng chưa chắc đã muốn xung đột với Huyết tộc nhất là lúc này.
Mùa đông đầu tiên của Thiên Lam tinh khi mạt thế hàng lâm đang sắp đến...
Chính vì thế đại quân cố thủ trong lô cốt kia một lần nữa án binh bất động, chỉ báo tin về Vũng Hải rồi tăng cường quan sát anh bạn hàng xóm bất đắc dĩ này.
Ngược lại trông thấy đại quân nhân loại không chút động tĩnh, Hồng Ánh đánh đứng trên đầu Tiểu Tuyết đã hóa thạch lang và Lôi Quyển Nhi đáng đứng trong thành phố Thanh Thủy đều khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hai ma đầu này xem ra rất muốn nhân loại chủ động tấn công đại quân Huyết tộc.
Đáng tiếc tên chỉ huy kia quá nhát, có lẽ đó cũng là nguyên nhân hắn được làm chỉ huy của khu lô cốt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.