Chương 170: Điều Tra
Bạch Vô Thường
08/12/2021
Nghe Trần Lâm nói sẽ tha mạng cho mình, Vương Bát không khỏi vui mừng nói.
- Đại nhân muốn biết gì cứ hỏi, ta nhất định sẽ thành thật khai báo.
Tuy không có gì có thể chắc chắn Trần Lâm sẽ tuân thủ lời hứa nhưng Vương Bát không còn lựa chọn nào khác, ngoài ra Vương Bát cũng không tin Trần Lâm khi đã biết hắn là người của Băng Thiên hội một trong ba thế lực mạnh nhất ngoại thành Vũng Hải này mà vẫn dám ra tay.
Trần Lâm muối hỏi gì đó chắc chắn là chỉ muốn tìm một bật thanh để xuống hay đào móc thông tin mà thôi.
Tuy nhiên Vương Bát đã lầm, một sai lầm mà hắn không có cơ hội hối hận.
Khẽ liếc mình Vương Bát một cái Trần Lâm mỉm cười thân thiện vỗ vai hắn hỏi.
- Ngươi nói ngươi là người của Băng Thiên hội.
- Như vậy các ngươi đầu óc có vấn đề hay sao mà cho mượn tiền kiểu này, có bao giờ đồi được tiền không.
Nghe Trần Lâm hỏi Vương Bát không khỏi mỉm cười khinh mệt, tưởng cậu ta muốn hỏi gì ai ngờ lại muốn hỏi chuyện thu tiền chủ Băng Vương hội.
Tuy nhiên đây cũng không phải đại bí mật gì nên Vương Bát không hề ngại ngần lắc đầu nói:
- Không, không hề...
- Từ lúc ta gia nhập Băng Vương hội đến này chưa thấy con nợ nào có khả năng trả cả...
Nhận được câu trả lời của Vương Bát, Trần Lâm lại càng tòa mò hơn hỏi.
- Thế tại sao các ngươi vẫn cho kẻ khác mượn tiền khi biết họ chắc chắn sẽ không trả được.
Nghe thấy thế Vương Bát bật cười lắc đầu nói.
- Cái đó thì ta không biết nhưng sau một thời gian “hành nghề” ta đón chắc là để bắt người...
Tuy nhiên khi chưa nói hết câu Vương Bát đã nhanh chóng nhận thấy những câu hỏi của Trần Lâm có vấn đền, ánh mắt thoáng sợ hãi liếc nhìn Trần Lâm không giám nói tiếp.
Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để Trần Lâm đón được đại khái nguyên nhân của mọi chuyện.
Khẽ liếc mắt nhìn hai chị em Phương Tuyết, Trần Lâm cười như không cười nói:
- Như vậy các ngươi cho mượn tiền thực tế chỉ là tạo một cái lý do chính đáng để bắt người mà thôi.
- Chỉ là ta rất muốn biết các ngươi bắt người để làm gì...
Nghe Trần Lâm nói Vương Bát biết rõ hắn đã đón được mọi chuyện chỉ khẽ lắc đầu nói.
- Phải ngài nói không sai, Băng Thiên hội bài ra nhiều trò như vậy là để bắt người...
- Tuy nhiên tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt người còn bắt đi đâu thì tôi không biết.
Liếc nhìn Vương Bát một cái Trần Lâm không khỏi bực mình, nói cả buổi trời hóa ra là không biết gì cả.
Tuy nhiên nhờ có hắn mà Trần Lâm cũng đã xác nhận được suy nghĩ của mình là đúng.
Từ lúc nghe chuyện cho mượn tiền của Phương Ngân, Trần Lâm đã cảm thấy rất lạ. Thời mạt thế này cho mượn cái gì xác định là mất cái đó, Băng Thiên hội có ngu cũng không ngu đến mức đó và sự thật chứng minh Băng Thiên hội không ngu, bởi vì thứ mà họ nhắm đến không phải Lôi Tệ mà là con người.
Tuy nhiên như thế lại làm Trần Lâm thắc mắc hơn, thứ nhất Băng Thiên hội sao không trực tiếp bắt người cho nhanh cần gì phải bày trò lý do lý trấu, thứ hai họ bắt người làm gì.
Khẽ suy nghĩ một lúc Trần Lâm không khách khí vỗ vai Vương Bát một cái đau điếng, khiến cho khuôn mặt cả trê nhăn như khỉ ăn ớt.
- Được rồi câu hỏi cuối cùng.
- Tại sao các người không bắt người luôn cho nhanh cần gì phải bày trò cho mượn tiền như thế?
Nghe Trần Lâm sẽ tha cho mình Vương Bát vui mừng ra mặt vội vàng nói:
- Cái này là do Ngô Phàm thống lĩnh vệ quân ở ngoại thành mà ra.
- Tuy mạt thế hàng lâm pháp luật không khác tờ giấy lộn nhưng tên điên kia vẫn coi mình như cảnh sát.
- Dưới sức mạnh của những cảnh vệ quân dưới trướng, hắn ta vẫn thực thi pháp luật như ở thời trước mặt thế, ai mà phạm phát đều bị hắn ta sử dẹp.
- Tuy không hoàn toàn triệt để, nhưng chuyện hiếp dâm, giết người, cướp bóc vẫn âm thầm diễn ra nhưng các đại thế lực ở ngoài thành đều lắc đầu ngao ngán tên điên kia.
Nghe Vương Bát kể Trần Lâm không khỏi bật cười, không ngờ thời mạt thế vẫn còn quân nhân như vậy, thảo nào thái độ của cảnh vệ quân lại tương đôi tốt khác xa đám quân biên phòng bên ngoài.
Tuy nhiên Trần Lâm lại càng cảm thấy tòa mò buốt cảm hỏi.
- Như thế sao các ngươi không tìm cách cho hắn ta bay màu đi?
- Dù sao hắn ta cũng chỉ là đội trưởng độ cảnh vệ quân chịu trách nhiệm trị an thôi mà.
Nghe thấy Trần Lâm lại tiếp tục hỏi Vương Bát rất muốn nhắc về câu hỏi cuối kia nhưng hắn không dám chỉ có thể thở dài trả lời tiếp.
- Không phải là chúng ta không muốn loại trừ tên Ngô Phàm kia, mà ngược lại còn vô cùng tích cự nhất là Đông Xưởng xem hắn như cái gai trong mắt.
- Chỉ là “góc” của tên kia không nhỏ.
- Hắn là con trai ruột của Ngô Bình, đại thống lĩnh của sư đoàn Vũng Hải, cánh tay đắc lực của Lôi Thành, đến cả thành chủ ngoại thành cũng phải cúi đầu trước Ngô Bình.
- Ngoài ra bản thân Ngô Phàm cũng là một người chơi có cấp độ rất cao, nghe nói đã đạt cấp 20 rồi, nếu không phải hắn một lòng muốn “ám” chết ở ngoại thành này thì đã được điều vào nội thành hưởng phúc từ lâu rồi.
Nghe đến đây Trần Lâm ngược lại cảm thấy thương hại đám đại lão ngoại thành Vũng Hải này, đụng ai không đụng lại đụng một tên “thánh nhân” nhà mặt phó bố làm to, nếu thánh mẫu Lê Dũng gặp thánh nhân Ngô Phàm không biết sẽ thế nào.
Tuy nhiên Trần Lâm cũng hiểu rõ, nếu như những gì Vương Bát nói là đúng thì Ngô Phàm dù có tốt thì cũng chỉ là một đốm sáng trong đêm tối là thôi,
Đông Xưởng không phải nhà chứa của ngoại thành đó hay sao?
Chuối Ngô không phải một loại cây kịch độc nhưng vẫn được trồng đấy thôi và chuyện bắt người của Băng Thiên hội không phải vấn tiếp tục đấy thôi.
Nếu nói chuyện này không được sự ngầm cho phép của những cao tầng Vũng Hải thì Trần Lâm tuyệt đối không tin, thậm chí Trần Lâm còn mạnh dạng suy nghĩ kẻ đứng sau các thế lực như Đông Xưởng hay Băng Thiên hội đều là những đại nhân vật mặc vecter đen bên trong nội thành kia.
Thế nên hành động của Ngô Phàm trong mắt Trần Lâm chỉ là một thằng nhóc học cách làm siêu nhân muốn duy trì hòa bình thế giới mà thôi.
Ngược lại lối tư duy của Trần Lâm thiên về hệ thống hay nói đúng hơn là về sự tranh đấu nhiều hơn, hệ thống gần như công bằng với tất cả các sinh vật, ngươi giết quái ngươi lên cấp ngươi là kẻ mạnh, từ đó vận mệnh của ngươi nằm trong chính bản thân của ngươi có đủ cố gắng hay không.
Cho nên vận mệnh của Vương Bát nằm trong tay Trần Lâm là do hắn không đủ cố gắng mà thôi, không hề liên quan đến Trần Lâm.
Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm nhìn Vương Bát thân thiện nói.
- Được rồi ngươi có thể đi.
Nghe thấy được thả đi Vương Bát vui mừng khôn xiết vội vàng quay người bỏ chạy.
Dĩ nhiên sau khi được thả có báo thù Trần Lâm hay không thì có hắn biết, trời biết, đất biết và... diêm vương gia là biết.
Khi Vương Bát đang vui mừng chạy ra đến cửa thì “xoát” một tiếng, cơ thế của hắn mất thăng bằng rồi té ngã xuống đất, một cơ đau đớn như xé ruột xé gan từ chân chuyền đến làm Vương Bát không nhịn được gào khóc, nằm lăn lộn dưới mặt đất.
Nhìn lại hóa ra chân của Vương Bát đã bị chặt đứt, hai bàn chân văng ra nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu từ bắp chân phun ra nhuộm đỏ cả trước cửa nhà và dĩ nhiên người ra tay không ai khác chính là Trần Lâm.
Mỉm cười nhìn Vương Bát đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Trần Lâm như người không liên quan liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết đã ngây người từ bao giờ rồi quắc tay ý bảo họ chạy lại.
Thấy thế Phương Tuyết còn đỡ nhưng Phương Ngân đã sợ vở mật trốn sau lưng tỷ tỷ mình không dám đi đến.
Lúc này Phương Ngân mới nhận ra Trần Lâm mới là ác ma đáng sợ nhất, tuy nhiên đã dẫn sói vào nhà thì không còn cách nào khác đành chầm chậm bám theo tỷ tỷ mình tiến lại gần xem Trần Lâm muốn gì.
Nhìn vào hai chị em Trần Lâm bĩu môi rồi đưa Tà Nguyệt đao cho Phương Tuyết nói.
- Giết hắn đi...
Nhìn tên mặt cá trê Vương Bát đang lăn lộn dưới đất, ánh mắt như muốn ăn tươi muốt sống nhìn mình, Phương Tuyết cánh tay run run nhưng vẫn làm theo lời Trần Lâm cầm lấy Tà Nguyệt Đao chậm chậm tiến đến.
- Ngươi đã nói là sẽ tha cho ta...
Bị Phương Tuyết chém một đao vào đầu Vương Bát đau đớn gào lên trong tuyệt vọng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Trần Lâm rồi tuyệt khí bỏ mạng.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt.
- Ta hứa không giết ngươi chứ đâu nói không để người khác giết ngươi, ngu thì tự chịu chưa liên quan gì đến ta.
.
Trên một còn đường đất ngoại thành Vũng Hải, ba người Trần Lâm như không có chuyện gì còn mở một gian hàng nhỏ buôn bán cho người qua đường, tuy nhiên gọi là ba người nhưng thực tế chỉ có hai chị em Phương Tuyết còn Trần Lâm đã chạy đi mất.
Dĩ nhiên mặt hàng mà hai người Phương Tuyết đang bán là do Trần Lâm tài trợ, thế nên ông chủ muốn đi đâu hai nhân viên không có quyền quản đến, huống hồ quản lý những mặt hàng mà Trần Lâm để lại cũng đã là vấn đế với hai người rồi hơi đâu lo cho tên kia.
Tuy nhiên đồ vật mà Trần Lâm tài trợ cho hai chị em chỉ có một thứ, đó là là da.
Bốn tấm da sơn dương to lớn mỗi tấm đủ để làm cả một cái cái áo, đây mà mặt hàng cực kỳ quý giá với những thợ săn ở đây, sơn dương là hung thú thiên về phòng ngự thế nên da của chúng không chỉ có thể làm ấm mà còn có năng lực phòng ngự nhất định, tuy không thể hoàn toàn chặn được súng đạn nhưng vũ khí lạnh thông thường gần như không thể cắt đứt chúng.
Thế nên gian hàng nhỏ của hai chị em Phương Tuyết thu hút không ít người nhất là “thợ săn”.
Mà nhắc đến “thợ săn” mới nhớ, đây là một nghề tương đố phổ biến không chỉ ở Vũng Hải mà gần như tất cả các thế lực nhân loại đều có.
Dĩ nhiên “thợ săn” cái tên đã nói lên tất cả, công việc chính của thợ săn chính là săn giết hung thú, không chỉ thịt mọi thứ của hung thú đều đáng giá, từ da lông đến xương đều có thể được tận dụng, thế nên thợ săn là một công việc khá thơm ở mạt thế vừa có thể đánh quái lên cấp vừa có tiền.
Tuy nhiên cùng với đó là sự nguy hiểm, hung thú không phải dễ ăn thậm chỉ chúng mới là nhưng kẻ săn mồi trong cuộc chơi, thậm chí qua mỗi lần tiến cấp thứ được tăng lên không chỉ là sức mạnh mà còn là cả trí tuệ...
Thế nên trang bị trước khi ra ngoài săn thú làm một điều vô cùng quan trọng và bốn tấm da của hai chị em Phương Tuyết đang bán là một thứ như thế. Tuy nhiên giá thành của nó lại không rẽ khiến nhiều người nhíu mày chần chờ chỉ đứng ngoài xem không dám mua.
Tuy nhiên không phải tất cả đều như thế, từ trong đám người đang vây quanh một nhóm thanh niên bước ra, tổ cộng có bốn người được dẫn đầu bởi một trung niên râu quai nón.
Liếc nhìn tấm bảng ghi “đồng giá 3 lôi tệ” hết sức ngắn gọn, trung niên râu quai non không khỏi bật cười hỏi.
- Hai tiểu cô nương, các người bán mỗi tấm da với giá 3 lôi tệ không thấy quá đắt sao?
- Hay là như vậy đi, 8 lôi tệ ta mua hết bốn tấm da kia, các cô thấy thế nào.
Nghe thấy trung niên râu quai nón kia một lúc bỏ ra 8 lôi tệ ai nấy đều không khỏi gật mình, với rất nhiều người đang sống tại ngoại thành này thì 8 lôi tệ là một con số không hề nhỏ.
Tuy nhiên Phương Tuyết lại không cho là như vậy chỉ lắc đầu nói.
- Da của chúng tôi rất tốt, ba lôi tệ là rất hợp lý.
Quả thật Phương Tuyết nói không sai, bốn tấm da kia đều là da của những con sơn dương trưởng thành trên Ngưu Đầu Sơn, được Trần Lâm dùng làm giẻ lau chân nên chất lượng vô cùng tốt...
Liếc nhìn Phương Tuyết một cái trung niên râu quai nón không khách khí ngồi xuống đất đánh giá từng tâm da rồi nói.
- Ta có thế thử một chút không?
Nghe thấy thế Phương Tuyết không mấy lo sợ gật đầu.
Thấy thế ánh mắt trung niên khẽ sáng lên rồi lấy ra một con dao nhỏ rọc một đường nhỏ lên góc của tấm da, tuy nhiên con dao nhỏ kia không thể làm gì được tấm da cũng như để lại bất kỳ thứ gì dù chỉ là một vết hằng.
Vuốt ve tấm da mềm mại nhưng lại vô cùng rắn chắc trong tay, trung niên nhân cất cây đao đi rồi lấy ra cây rìu lớn đeo bên hông, lưỡi rìu lớn sáng bóng cắt lên một góc nhỏ của tấm da trước ánh mắt của mọi người.
Tuy nhiên lần này đã khác, lưỡi rìu cắt một đường hằng vô cùng mảnh lên lớp da, truy không trực tiếp cắt đứt nhưng cũng đã chứng minh tấm da không thể phòng thủ trước lưỡi rìu kia, nhưng trung nhiên râu quai nón chỉ nhìn vết cắt gật gật đầu.
- Quả là một miến da chất lượng tốt, 12 lôi tệ chúng tôi mua hết.
Nghe thấy thế mọi người xung quanh đều không nhịn được chấn động, 12 lôi tệ đây rất có thể là một lần giao dịch lớn nhất từ trước đến giờ của ngoại thành Vũng Hải, rất nhiều người đều không khỏi kinh sợ nhìn nhóm bốn người trung niên râu quai nón.
Nhưng cũng không ít người đưa ánh mắt đầy tham lam nhìn hai chị em Phương Tuyết bảo hiệu một điềm báo đầy huyết tinh.
Rất nhanh thôi máu sẽ chảy, chỉ là không biết máu của ai mà thôi.
- Đại nhân muốn biết gì cứ hỏi, ta nhất định sẽ thành thật khai báo.
Tuy không có gì có thể chắc chắn Trần Lâm sẽ tuân thủ lời hứa nhưng Vương Bát không còn lựa chọn nào khác, ngoài ra Vương Bát cũng không tin Trần Lâm khi đã biết hắn là người của Băng Thiên hội một trong ba thế lực mạnh nhất ngoại thành Vũng Hải này mà vẫn dám ra tay.
Trần Lâm muối hỏi gì đó chắc chắn là chỉ muốn tìm một bật thanh để xuống hay đào móc thông tin mà thôi.
Tuy nhiên Vương Bát đã lầm, một sai lầm mà hắn không có cơ hội hối hận.
Khẽ liếc mình Vương Bát một cái Trần Lâm mỉm cười thân thiện vỗ vai hắn hỏi.
- Ngươi nói ngươi là người của Băng Thiên hội.
- Như vậy các ngươi đầu óc có vấn đề hay sao mà cho mượn tiền kiểu này, có bao giờ đồi được tiền không.
Nghe Trần Lâm hỏi Vương Bát không khỏi mỉm cười khinh mệt, tưởng cậu ta muốn hỏi gì ai ngờ lại muốn hỏi chuyện thu tiền chủ Băng Vương hội.
Tuy nhiên đây cũng không phải đại bí mật gì nên Vương Bát không hề ngại ngần lắc đầu nói:
- Không, không hề...
- Từ lúc ta gia nhập Băng Vương hội đến này chưa thấy con nợ nào có khả năng trả cả...
Nhận được câu trả lời của Vương Bát, Trần Lâm lại càng tòa mò hơn hỏi.
- Thế tại sao các ngươi vẫn cho kẻ khác mượn tiền khi biết họ chắc chắn sẽ không trả được.
Nghe thấy thế Vương Bát bật cười lắc đầu nói.
- Cái đó thì ta không biết nhưng sau một thời gian “hành nghề” ta đón chắc là để bắt người...
Tuy nhiên khi chưa nói hết câu Vương Bát đã nhanh chóng nhận thấy những câu hỏi của Trần Lâm có vấn đền, ánh mắt thoáng sợ hãi liếc nhìn Trần Lâm không giám nói tiếp.
Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để Trần Lâm đón được đại khái nguyên nhân của mọi chuyện.
Khẽ liếc mắt nhìn hai chị em Phương Tuyết, Trần Lâm cười như không cười nói:
- Như vậy các ngươi cho mượn tiền thực tế chỉ là tạo một cái lý do chính đáng để bắt người mà thôi.
- Chỉ là ta rất muốn biết các ngươi bắt người để làm gì...
Nghe Trần Lâm nói Vương Bát biết rõ hắn đã đón được mọi chuyện chỉ khẽ lắc đầu nói.
- Phải ngài nói không sai, Băng Thiên hội bài ra nhiều trò như vậy là để bắt người...
- Tuy nhiên tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt người còn bắt đi đâu thì tôi không biết.
Liếc nhìn Vương Bát một cái Trần Lâm không khỏi bực mình, nói cả buổi trời hóa ra là không biết gì cả.
Tuy nhiên nhờ có hắn mà Trần Lâm cũng đã xác nhận được suy nghĩ của mình là đúng.
Từ lúc nghe chuyện cho mượn tiền của Phương Ngân, Trần Lâm đã cảm thấy rất lạ. Thời mạt thế này cho mượn cái gì xác định là mất cái đó, Băng Thiên hội có ngu cũng không ngu đến mức đó và sự thật chứng minh Băng Thiên hội không ngu, bởi vì thứ mà họ nhắm đến không phải Lôi Tệ mà là con người.
Tuy nhiên như thế lại làm Trần Lâm thắc mắc hơn, thứ nhất Băng Thiên hội sao không trực tiếp bắt người cho nhanh cần gì phải bày trò lý do lý trấu, thứ hai họ bắt người làm gì.
Khẽ suy nghĩ một lúc Trần Lâm không khách khí vỗ vai Vương Bát một cái đau điếng, khiến cho khuôn mặt cả trê nhăn như khỉ ăn ớt.
- Được rồi câu hỏi cuối cùng.
- Tại sao các người không bắt người luôn cho nhanh cần gì phải bày trò cho mượn tiền như thế?
Nghe Trần Lâm sẽ tha cho mình Vương Bát vui mừng ra mặt vội vàng nói:
- Cái này là do Ngô Phàm thống lĩnh vệ quân ở ngoại thành mà ra.
- Tuy mạt thế hàng lâm pháp luật không khác tờ giấy lộn nhưng tên điên kia vẫn coi mình như cảnh sát.
- Dưới sức mạnh của những cảnh vệ quân dưới trướng, hắn ta vẫn thực thi pháp luật như ở thời trước mặt thế, ai mà phạm phát đều bị hắn ta sử dẹp.
- Tuy không hoàn toàn triệt để, nhưng chuyện hiếp dâm, giết người, cướp bóc vẫn âm thầm diễn ra nhưng các đại thế lực ở ngoài thành đều lắc đầu ngao ngán tên điên kia.
Nghe Vương Bát kể Trần Lâm không khỏi bật cười, không ngờ thời mạt thế vẫn còn quân nhân như vậy, thảo nào thái độ của cảnh vệ quân lại tương đôi tốt khác xa đám quân biên phòng bên ngoài.
Tuy nhiên Trần Lâm lại càng cảm thấy tòa mò buốt cảm hỏi.
- Như thế sao các ngươi không tìm cách cho hắn ta bay màu đi?
- Dù sao hắn ta cũng chỉ là đội trưởng độ cảnh vệ quân chịu trách nhiệm trị an thôi mà.
Nghe thấy Trần Lâm lại tiếp tục hỏi Vương Bát rất muốn nhắc về câu hỏi cuối kia nhưng hắn không dám chỉ có thể thở dài trả lời tiếp.
- Không phải là chúng ta không muốn loại trừ tên Ngô Phàm kia, mà ngược lại còn vô cùng tích cự nhất là Đông Xưởng xem hắn như cái gai trong mắt.
- Chỉ là “góc” của tên kia không nhỏ.
- Hắn là con trai ruột của Ngô Bình, đại thống lĩnh của sư đoàn Vũng Hải, cánh tay đắc lực của Lôi Thành, đến cả thành chủ ngoại thành cũng phải cúi đầu trước Ngô Bình.
- Ngoài ra bản thân Ngô Phàm cũng là một người chơi có cấp độ rất cao, nghe nói đã đạt cấp 20 rồi, nếu không phải hắn một lòng muốn “ám” chết ở ngoại thành này thì đã được điều vào nội thành hưởng phúc từ lâu rồi.
Nghe đến đây Trần Lâm ngược lại cảm thấy thương hại đám đại lão ngoại thành Vũng Hải này, đụng ai không đụng lại đụng một tên “thánh nhân” nhà mặt phó bố làm to, nếu thánh mẫu Lê Dũng gặp thánh nhân Ngô Phàm không biết sẽ thế nào.
Tuy nhiên Trần Lâm cũng hiểu rõ, nếu như những gì Vương Bát nói là đúng thì Ngô Phàm dù có tốt thì cũng chỉ là một đốm sáng trong đêm tối là thôi,
Đông Xưởng không phải nhà chứa của ngoại thành đó hay sao?
Chuối Ngô không phải một loại cây kịch độc nhưng vẫn được trồng đấy thôi và chuyện bắt người của Băng Thiên hội không phải vấn tiếp tục đấy thôi.
Nếu nói chuyện này không được sự ngầm cho phép của những cao tầng Vũng Hải thì Trần Lâm tuyệt đối không tin, thậm chí Trần Lâm còn mạnh dạng suy nghĩ kẻ đứng sau các thế lực như Đông Xưởng hay Băng Thiên hội đều là những đại nhân vật mặc vecter đen bên trong nội thành kia.
Thế nên hành động của Ngô Phàm trong mắt Trần Lâm chỉ là một thằng nhóc học cách làm siêu nhân muốn duy trì hòa bình thế giới mà thôi.
Ngược lại lối tư duy của Trần Lâm thiên về hệ thống hay nói đúng hơn là về sự tranh đấu nhiều hơn, hệ thống gần như công bằng với tất cả các sinh vật, ngươi giết quái ngươi lên cấp ngươi là kẻ mạnh, từ đó vận mệnh của ngươi nằm trong chính bản thân của ngươi có đủ cố gắng hay không.
Cho nên vận mệnh của Vương Bát nằm trong tay Trần Lâm là do hắn không đủ cố gắng mà thôi, không hề liên quan đến Trần Lâm.
Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm nhìn Vương Bát thân thiện nói.
- Được rồi ngươi có thể đi.
Nghe thấy được thả đi Vương Bát vui mừng khôn xiết vội vàng quay người bỏ chạy.
Dĩ nhiên sau khi được thả có báo thù Trần Lâm hay không thì có hắn biết, trời biết, đất biết và... diêm vương gia là biết.
Khi Vương Bát đang vui mừng chạy ra đến cửa thì “xoát” một tiếng, cơ thế của hắn mất thăng bằng rồi té ngã xuống đất, một cơ đau đớn như xé ruột xé gan từ chân chuyền đến làm Vương Bát không nhịn được gào khóc, nằm lăn lộn dưới mặt đất.
Nhìn lại hóa ra chân của Vương Bát đã bị chặt đứt, hai bàn chân văng ra nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu từ bắp chân phun ra nhuộm đỏ cả trước cửa nhà và dĩ nhiên người ra tay không ai khác chính là Trần Lâm.
Mỉm cười nhìn Vương Bát đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Trần Lâm như người không liên quan liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết đã ngây người từ bao giờ rồi quắc tay ý bảo họ chạy lại.
Thấy thế Phương Tuyết còn đỡ nhưng Phương Ngân đã sợ vở mật trốn sau lưng tỷ tỷ mình không dám đi đến.
Lúc này Phương Ngân mới nhận ra Trần Lâm mới là ác ma đáng sợ nhất, tuy nhiên đã dẫn sói vào nhà thì không còn cách nào khác đành chầm chậm bám theo tỷ tỷ mình tiến lại gần xem Trần Lâm muốn gì.
Nhìn vào hai chị em Trần Lâm bĩu môi rồi đưa Tà Nguyệt đao cho Phương Tuyết nói.
- Giết hắn đi...
Nhìn tên mặt cá trê Vương Bát đang lăn lộn dưới đất, ánh mắt như muốn ăn tươi muốt sống nhìn mình, Phương Tuyết cánh tay run run nhưng vẫn làm theo lời Trần Lâm cầm lấy Tà Nguyệt Đao chậm chậm tiến đến.
- Ngươi đã nói là sẽ tha cho ta...
Bị Phương Tuyết chém một đao vào đầu Vương Bát đau đớn gào lên trong tuyệt vọng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Trần Lâm rồi tuyệt khí bỏ mạng.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt.
- Ta hứa không giết ngươi chứ đâu nói không để người khác giết ngươi, ngu thì tự chịu chưa liên quan gì đến ta.
.
Trên một còn đường đất ngoại thành Vũng Hải, ba người Trần Lâm như không có chuyện gì còn mở một gian hàng nhỏ buôn bán cho người qua đường, tuy nhiên gọi là ba người nhưng thực tế chỉ có hai chị em Phương Tuyết còn Trần Lâm đã chạy đi mất.
Dĩ nhiên mặt hàng mà hai người Phương Tuyết đang bán là do Trần Lâm tài trợ, thế nên ông chủ muốn đi đâu hai nhân viên không có quyền quản đến, huống hồ quản lý những mặt hàng mà Trần Lâm để lại cũng đã là vấn đế với hai người rồi hơi đâu lo cho tên kia.
Tuy nhiên đồ vật mà Trần Lâm tài trợ cho hai chị em chỉ có một thứ, đó là là da.
Bốn tấm da sơn dương to lớn mỗi tấm đủ để làm cả một cái cái áo, đây mà mặt hàng cực kỳ quý giá với những thợ săn ở đây, sơn dương là hung thú thiên về phòng ngự thế nên da của chúng không chỉ có thể làm ấm mà còn có năng lực phòng ngự nhất định, tuy không thể hoàn toàn chặn được súng đạn nhưng vũ khí lạnh thông thường gần như không thể cắt đứt chúng.
Thế nên gian hàng nhỏ của hai chị em Phương Tuyết thu hút không ít người nhất là “thợ săn”.
Mà nhắc đến “thợ săn” mới nhớ, đây là một nghề tương đố phổ biến không chỉ ở Vũng Hải mà gần như tất cả các thế lực nhân loại đều có.
Dĩ nhiên “thợ săn” cái tên đã nói lên tất cả, công việc chính của thợ săn chính là săn giết hung thú, không chỉ thịt mọi thứ của hung thú đều đáng giá, từ da lông đến xương đều có thể được tận dụng, thế nên thợ săn là một công việc khá thơm ở mạt thế vừa có thể đánh quái lên cấp vừa có tiền.
Tuy nhiên cùng với đó là sự nguy hiểm, hung thú không phải dễ ăn thậm chỉ chúng mới là nhưng kẻ săn mồi trong cuộc chơi, thậm chí qua mỗi lần tiến cấp thứ được tăng lên không chỉ là sức mạnh mà còn là cả trí tuệ...
Thế nên trang bị trước khi ra ngoài săn thú làm một điều vô cùng quan trọng và bốn tấm da của hai chị em Phương Tuyết đang bán là một thứ như thế. Tuy nhiên giá thành của nó lại không rẽ khiến nhiều người nhíu mày chần chờ chỉ đứng ngoài xem không dám mua.
Tuy nhiên không phải tất cả đều như thế, từ trong đám người đang vây quanh một nhóm thanh niên bước ra, tổ cộng có bốn người được dẫn đầu bởi một trung niên râu quai nón.
Liếc nhìn tấm bảng ghi “đồng giá 3 lôi tệ” hết sức ngắn gọn, trung niên râu quai non không khỏi bật cười hỏi.
- Hai tiểu cô nương, các người bán mỗi tấm da với giá 3 lôi tệ không thấy quá đắt sao?
- Hay là như vậy đi, 8 lôi tệ ta mua hết bốn tấm da kia, các cô thấy thế nào.
Nghe thấy trung niên râu quai nón kia một lúc bỏ ra 8 lôi tệ ai nấy đều không khỏi gật mình, với rất nhiều người đang sống tại ngoại thành này thì 8 lôi tệ là một con số không hề nhỏ.
Tuy nhiên Phương Tuyết lại không cho là như vậy chỉ lắc đầu nói.
- Da của chúng tôi rất tốt, ba lôi tệ là rất hợp lý.
Quả thật Phương Tuyết nói không sai, bốn tấm da kia đều là da của những con sơn dương trưởng thành trên Ngưu Đầu Sơn, được Trần Lâm dùng làm giẻ lau chân nên chất lượng vô cùng tốt...
Liếc nhìn Phương Tuyết một cái trung niên râu quai nón không khách khí ngồi xuống đất đánh giá từng tâm da rồi nói.
- Ta có thế thử một chút không?
Nghe thấy thế Phương Tuyết không mấy lo sợ gật đầu.
Thấy thế ánh mắt trung niên khẽ sáng lên rồi lấy ra một con dao nhỏ rọc một đường nhỏ lên góc của tấm da, tuy nhiên con dao nhỏ kia không thể làm gì được tấm da cũng như để lại bất kỳ thứ gì dù chỉ là một vết hằng.
Vuốt ve tấm da mềm mại nhưng lại vô cùng rắn chắc trong tay, trung niên nhân cất cây đao đi rồi lấy ra cây rìu lớn đeo bên hông, lưỡi rìu lớn sáng bóng cắt lên một góc nhỏ của tấm da trước ánh mắt của mọi người.
Tuy nhiên lần này đã khác, lưỡi rìu cắt một đường hằng vô cùng mảnh lên lớp da, truy không trực tiếp cắt đứt nhưng cũng đã chứng minh tấm da không thể phòng thủ trước lưỡi rìu kia, nhưng trung nhiên râu quai nón chỉ nhìn vết cắt gật gật đầu.
- Quả là một miến da chất lượng tốt, 12 lôi tệ chúng tôi mua hết.
Nghe thấy thế mọi người xung quanh đều không nhịn được chấn động, 12 lôi tệ đây rất có thể là một lần giao dịch lớn nhất từ trước đến giờ của ngoại thành Vũng Hải, rất nhiều người đều không khỏi kinh sợ nhìn nhóm bốn người trung niên râu quai nón.
Nhưng cũng không ít người đưa ánh mắt đầy tham lam nhìn hai chị em Phương Tuyết bảo hiệu một điềm báo đầy huyết tinh.
Rất nhanh thôi máu sẽ chảy, chỉ là không biết máu của ai mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.