Chương 172: Đông Xưởng
Bạch Vô Thường
10/12/2021
Trên đường phố đông ngoại thành.
Trần Lâm huyết tổ đại nhân của huyết tộc hồn nhiên không hề hay biết mình chỉ vô ý giết có 7-8 người mà đã rơi vào vòng trang đấu của các thế lực của ngoại thành này.
Tuy nhiên nếu có biết Trần Lâm cũng mặc kệ, tên nào không biết sống chết đụng đến vị huyết tổ này thì cứ giết hết là xong, huống hồ giờ đang tham quan “phổ đền đỏ thời mạt thế” không rảnh để nghĩ đến những chuyện không liên quan kia.
Tuy nhiên đời không như là mơ “phố đèn đỏ thời mạt thế” không hấp dẫn như cái tên của nó, chắc là do không có đèn.
Nhìn chung kiến trúc của đông thành “phố đèn đỏ” trong tuyền thuyết cũng không khác mấy những nơi khác, cũng là những ngôi nhà đất đặc trưng của ngoại thành, những con đừng đất mà mưa xuống thì sẽ biến thành đầm lầy, không có gì nhiều khác biệt.
Có chăn ở đây được cách điệu hơn một chút khí được sơn sửa nhiều màu sắc các loại trên tường cũng những miếng vãi xanh xanh đỏ đỏ góp phần tăng thêm một chút sự sầm uất cho con phố.
Quả thật cách làm đó đã có hiệu quả nhất định khi người qua đường vô cùng tấp nập, tuy nhiên người nhìn thì nhiều người chơi lại không được bao nhiêu.
Dĩ nhiên thứ mà đại đa số người nhìn không phải là những ngôi nhà như Trần Lâm mà là những cô gái bên đường, khắp trên đường là rất nhiều nữ nhân ăn mặc mát mẻ khoe đi những đường cong trên cơ thể, ánh mắt câu dẫn nhìn những nam nhân qua đường.
- Đại ca chơi tôi không, ba ổ bán mì đen thôi.
- Ca ca chơi muội không...
- Ca ca một lôi tệ thôi ba chúng tôi hầu hạ anh đêm nay.
Vô số những tiếng mời chào không ngừng vàng lên muốn câu dẫn những người đi đường.
Tuy nhiên họ không thể làm Trần Lâm động lòng, dĩ nhiên không phải vì Trần Lâm đã “thanh tu” mà là tiêu chuẩn của những nữ nhân kia không đủ để Trần Lâm nhìn tới chưa đừng nói là làm gì.
Tuy ăn mặc vô cùng mát mẻ như những nữ nhân kia đều khá gầy gò ốm yếu, khuôn mặt hốc hác do thiếu ăn lâu ngày, cơ thể tuy không bóc mùi những nhìn đầu tóc chắc hai ngày chưa tắm, những nữ nhân như thế làm sao mà một kẻ đã đụng toàn mỹ nhân như Trần Lâm có thể ngó đến.
Tuy nhiên nhìn vào họ cũng giúp Trần Lâm có nhiều đánh giá về khu ngoại thành của Vũng Hải này.
Nhìn chung cuộc sống của những cô gái bán thân xác này cũng không phải quá tốt, nghĩ lại cũng phải nguồn thu nhập của họ chủ yếu đến từ quân nhân và thợ săn những người cần phát tiết để tiếp tục chiến đấu.
Quân nhân thì không nói còn thợ săn thì hiện tại không nhiều, cả ngoài thành Vũng Hải chắc chỉ có khoảng gần một nghìn người làm cái nghề nguy hiểm này, thế nên thu nhập của các nàng cũng không nhiều.
Tuy nhiên đây vẫn là một nghề rất có tương lai, hiện tại thợ săn không nhiều nhưng tương lại sẽ khác, rất nhiều người sẽ nhận ra cài cấp mới là đường sống tốt nhất và thợ săn sẽ thành một nghề rất hot trong tương lai, từ đó nghề nghiệp ăn theo cũng sẽ phát triển và gái bán hoa chính là nghề phát triển nhất.
Đó cũng là nguyên nhân Vũng Hải đứng sao bảo kê cho Đông Xưởng duy trì phố đèn đỏ đông thành này.
Bên kia thấy Trần Lâm không mấy hứng thú với những nữ nhân kia, trung niên Vạn Thông nghĩ Trần Lâm chê họ nên mỉm cười nịnh nọt nói.
- Đại nhân không cần thất vọng, những nữ nhân kia chỉ là hàng cấp thấp mà thôi mặt hàng cao cấp hơn ở tổng bộ Đông Xưởng.
Nói xong lão chỉ tay về một tòa kiến trúc to lớn phía xa.
Toà nhà kia khác hẳn hoàn toàn so với những kiến trúc khác, nó được xây dựng bằng bê tông cốt thép hẳn hôi thế nên có đến ba tầng, bên ngoài được giăng đèn kết hoa đủ màu sắc vô cùng bắt mắt kiến nó trông giống như một chốn hoàng cung trong khu ổ chuột này.
Tòa nhà đó chính là tổng bộ của Đông Xưởng cũng là lâu xanh nổi tiếng nhất đông thành, thu hút không chỉ những người ở ngoại thành này mà cả những kẻ trong nội thành Vũng Hải cũng chạy ra chơi...
Nhìn vào tòa nhà xa hoa khác biệt hoàn toàn với bên ngoài tựa như hai thế giới Trần Lâm không khỏi nhếch mép cười nhạt.
Ngoại thành Vũng Hải tuy không đói đến mức nằm vất vưởng bên đường như ở Bạch Gia thôn thời Vương Báo, nhưng cũng không phải là ấm no hạnh phúc gì, cuộc sống của những nạn dân đều vô cùng khó khăn, phải hằn ngày đi xin cháo sống qua ngày.
Ấy vậy mà vẫn có một chốn xa hoa ăn chơi ở đây, như thế không biết nội thành Vũng Hải kia sẽ như thế nào nữa, Trần Lâm quả thật rất chờ mong.
- Đi đến đó chơi...
Nghe thấy Trần Lâm muốn vào đó chơi trung niên Vạn Thông không khỏi vui mừng ra mặt, đi theo đại gia như Trần Lâm vào đó tuy không có tiền để chơi gái nhưng đừng nhìn cũng đâu ai cấm được...
Cứ thế dưới sự dẫn đường của trung niên Vạn Thông cả hai người cũng đến được tổng bộ của Đông Xưởng một trong ba đại thế lực ngoại thành.
Dĩ nhiên tòa nhà kia không có tên là Đông Xưởng mà tên là Đông Cung, ngoài ra cách gọi Đông Xưởng cũng là do những nạn dân ngoại thành gọi mà thôi...
Đứng trước của lớn của Đông Cung, Trần Lâm không khách khí bước đi vào, tuy nhiên hai tên bảo vệ đứng trước cửa đã ngăn cậu lại.
Liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân, một trong hai tên bảo vệ nhịn không được cười nói.
- Tiểu huynh đệ đây không phải nơi mà ai cũng có thể đến được.
- Cậu muốn chơi thì đi chỗ khác mà chơi đi.
Giá thành trong Đông Cung đắc hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao nó cũng là nơi chuyên phục vụ cho những kẻ có tiền những con ông cháu cha trong nội thành, thế nên không phải ai cũng có thể vào được và nhìn Trần Lâm quả thật có chút “phèn” chỉ sợ là vào nhìn chứ không có tiền chơi, cho những kẻ như vậy vào làm ảnh hưởng đến những vị đại gia bên trong họ sẽ bị trách mắng thậm chí mất cả việc...
Bị hai tên bảo vệ ngăn cản Trần Lâm khá khó chịu, nhưng cậu không phải kẻ không biết điều nhưng những tên trong truyền tranh của tàu, biết rõ hai tên bảo vệ kia cũng có cái khó của mình nên chỉ mỉm cười ném cho tên kia một túi lương thực...
Ôm lấy túi lương thực trong tay tên bảo vệ kia thoáng giật mình rồi rất nhanh cười tươi như hoa, đây không phải là hối lộ mà là chứng minh bản thân, vị kia có thế nhẹ nhàng ném một túi lương thực như ném bịch rát chứng tỏa hắn của tiền, như thế cần mẹ gì ngăn cản hắn.
Ý thức được thân phân của người kia tên bảo vệ mỉm cười nhịn nót nói.
- Đại nhân chúng ta có mắt như mù xin ngài thứ lỗi...
- Túi lương thực này trả lại cho ngài...
Trần Lâm là kẻ có tiền rất có thể sẽ là khác hàng ở đây, nếu để quản lý biết hắn là khó Trần Lâm thì rất có thế hắn sẽ mất đi công việc này, thế nên hắn vội vàng xin lỗi thậm chí còn muốn trả lại túi lương thực, dù gia đình hắn cũng rất cần lương thực nhưng công việc vẫn hơn.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề để ý chỉ bỏ qua hai tên bảo vệ kia dẫn theo trung niên Vạn Thông vào trong.
Thấy thế tên bảo vệ ôm túi lương thực kia không biết phải làm gì lo sợ không thôi, may thay tên bảo vệ khác đã đến vỗ vai hắn an ủi.
- Yên tâm đi người ta là kẻ có tiền hơi đâu chấp nhất với lính quèn như chúng ta.
- Mà túi lương thực kia một nửa là của ta đấy nhé.
.
Bước vào bên trong khủng cảnh tráng lệ đập vào mắt Trần Lâm, cả tòa nhà vô cùng rộng lớn được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn đèn, trung tâm là một sân khấu lớn có bốn thiết nữ chỉ mặc mỗi nội y đang múa cột, nhưng đường cong mê người bạo lộ ra trước hàng trăm ánh mắt của những nam nhân đang ngồi trên những chiếc bàn ăn quanh sân khấu...
Quả thật vừa ăn uống vừa ngắm gái múa cột thì còn gì bằng.
Tuy nhiên không khí như vậy nếu không phải chỉ vừa mới bước vào cửa Trần Lâm còn nghĩ mình xuyên không đến thế giới khác chứ không phải thời đại mạt thế của Thiên Lam tinh...
Quả thật mạt thế hàng lâm đã thay đổi thế giới này rất nhiều điều, những bản chất của nó vẫn không hề thay đổi, kẻ mạnh tồn tại trên đỉnh xã hội được hưởng phúc sống trong nhung lụa, kẻ yếu thì sống dưới đái xã hội chịu đói chịu rét.
Về bản chất nhân loại vẫn vậy, vẫn có kẻ thống trị và kẻ bị trị, chỉ là thước đo phân chia của nó đã thay đổi, ngày xưa là tiền bạc và địa vị, còn bây giờ là sức mạnh và quyền lực.
Tuy nhiên Trần Lâm không phản đối nó, kẻ mạng được hưởng phúc, kẻ yếu phải chịu khổ, đó chính là bản chất của thế giới, một xã hội công bằng không có người bóc lột người chỉ có trong khác vọng của của một vĩ nhân nước Nga mà thôi.
Trần Lâm không khinh thường học thuyết của ông ấy, thậm chí có phần kính trọng khi khát vọng của ông ấy rất tốt, một lòng muốn đưa nhân loại đến một xã hội gần như hoàn hảo. Chỉ là Trần Lâm không tin vào nhân loại có thể làm được.
Tiến đến một cái bàn trống Trần Lâm không khác khí ngồi xuống rồi liếc mắt đánh giá như bàn bên cạnh.
Đa phần đều là quân nhân, nhưng lúc này họ chỉ say sưa ăn uống cùng ngắm nhìn những nữ vũ công trên sân khấu, ngoài ra bên cạnh họ còn có một nữ phục vụ, dĩ nhiên những nữ phục vụ kia không chỉ phục vụ chuyện ăn uống mà còn phục vụ của chuyện ngủ nghĩ.
Đứng một bên trung niên Vạn Thông khổ không thể tả, lão chưa từng một lần đến đây nên không biết gì nhiều cũng không có phách lực như Trần Lâm chỉ dám đứng sau lưng cậu không dám đi xa
chân tay lóng ngóng trong vô cùng buồn cười...
May mắn cho lão khi đang không biết phải làm gì thì một nữ phục vụ tiến đến.
Nở một núi cười tươi như hoa nhìn Trần Lâm hỏi.
- Vị đại nhân này...
- Trong ngài hơi lạ mặt, hình như ngài lần đầu đến đây thì phải...
- Phải ta lần đầu đến đây.
Được nữ phục vụ kia hỏi Trần Lâm vui vẻ trả lời.
Quả thật chất lượng của những nữ nhân trong đây hơn hẳn bên ngoài, nữ nhân trước mặt Trần Lâm nhìn chỉ khoảng 18-20 tuổi, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, nước da cũng hồng hào sạch sẽ hơn những nữ nhân bên ngoài rất nhiều, đúng là tiền nào của nấy.
Bên kia cô gái nghe Trần Lâm xác nhận thì chỉ cười nhẹ nói.
- Nếu ngài mới đến thì để ta phục vụ cho ngài nhé.
- Ta gọi là Triệu Yến Nhi, ngài có thể gọi là là Yến Nhi hay Tiểu Yến đều được.
- À mà ngài muốn dùng gì...
Nói xong Yếu Nhi mỉm cười đưa thực đơn cho Trần Lâm xem.
Liếc nhìn trang thực đơn chỉ có mấy món đã phần là thịt nhưng vẫn làm Trần Lâm giật mình, nguyên nhân chính là ở món cuối cùng, nó không phải thức ăn mà là một thức uống, chính xác hơn là rượu.
- Không ngời Vũng Hải lại có rượu, không phải đang thiếu lương thực sao.
- Xe ra chuyện thiếu lương thực chỉ là việc của nạn dân ngoại thành mà thôi, còn những kẻ có tiền có quyền ở đây thì... không hề.
Vừa nhìn thấy có rượu trong thực đơn Trần Lâm đã không nhịn được suy nghĩ và suy nghĩ của Trần Lâm không hề sai.
Để thực được qua một bên Trần Lâm mỉm cười nói.
- Được rồi đem vài món ăn lên đây, còn nữa đem cho ta một bình rượu luôn...
Nghe Trần Lâm gọi một lúc mấy món còn gọi cả rượu Yến Nhi không khỏi vui mừng hướng hở, Trần Lâm rất có thể là con dê béo trong truyền tuyết.
Tuy nhiên nàng không vì thế mà quên đi trách nhiệm của mình mỉm cười ngượng ngùng nói.
- Đại nhân ngài lần đầu đến đây cho nên theo quy định của Đông Cung, ngài có thể thanh toán trước không...
- Ngài biết đó dù sao bây giờ cũng là mạt thế, cuộc sống khó khăn mong đại nhân thông cảm...
Nghe Yến Nhi muốn đòi tiền trước Trần Lâm không khỏi nhíu mày, ăn một bữa thôi mà sao lại phiền phức như vậy.
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã ý thức được vấn đề, đúng như Yến Nhi nói đây là mạt thế chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, nếu Trần Lâm ăn quỵt không trả tiền thì không chỉ mình cậu mà bản thân Yến Nhi cũng lãnh đủ, không cẩn thân mới là lạ...
Khẽ mỉm cười Trần Lâm không khách khí vung tay lên ném mười mươi túi lương thực lên bàn nói.
- Nhiêu đây đủ rồi chứ...
Nhìn mười mươi túi lương thực trên bàn tương đương 10 lôi tệ, Yến Nhi không khỏi thẫn thờ nhưng thời rất nhanh nàng đã hoàn hồn trở lại vui mừng hớn hở gật đầu nói.
- Đủ, dĩ nhiên là đủ...
- Yến Nhi lập tức chuẩn bị cho ngài...
Nói xong Yến Nhi vui mừng ra mặt vội vàng chạy đi kêu nhà bếp chuẩn bị còn từ mình đem một bình rượu lên cho Trần Lâm.
Đứng một bên trung niên cái gì cũng thông đã triệt để thông không khỏi, đúng là quá xa xỉ một bữa ăn không tính chuyên kia đã đốt hết 10 lôi tệ, đây có mẹ nó còn muốn người ta sống không.
Bên khác động tĩnh của Trần Lâm cũng đã thu hút sự chú ý của không ít khách nhân.
Dù sao 10 mươi túi lương thực chất đống như núi thật sự quá bắt mắt, huống hồ ở đây tất cả mọi người đều sẽ dụng lôi tệ, tuy có giá trị tương đương nhưng không ai dám dùng lương thực trực tiếp trao đổi như Trần Lâm mà thường để ở nhà tích trữ, dù sao tuy chính quyền Vũng Hải định giá nhưng nếu có bất trắc gì cũng không thể lấy lôi tệ ra ăn được, thế nên trên thực tế lương thực vẫn có gia trị cao hơn.
Thậm chí nếu mua bán một túi lương thực nếu ép gia có thể bán từ 2 đến 3 lôi tệ, 10 túi lương thực kia tương đương với 20-30 lôi tệ chứ không ít.
Tên nam nhân tóc trắng kia dùng nhiều lương thực như vậy không rây nên chú ý mới là lạ.
Trần Lâm huyết tổ đại nhân của huyết tộc hồn nhiên không hề hay biết mình chỉ vô ý giết có 7-8 người mà đã rơi vào vòng trang đấu của các thế lực của ngoại thành này.
Tuy nhiên nếu có biết Trần Lâm cũng mặc kệ, tên nào không biết sống chết đụng đến vị huyết tổ này thì cứ giết hết là xong, huống hồ giờ đang tham quan “phổ đền đỏ thời mạt thế” không rảnh để nghĩ đến những chuyện không liên quan kia.
Tuy nhiên đời không như là mơ “phố đèn đỏ thời mạt thế” không hấp dẫn như cái tên của nó, chắc là do không có đèn.
Nhìn chung kiến trúc của đông thành “phố đèn đỏ” trong tuyền thuyết cũng không khác mấy những nơi khác, cũng là những ngôi nhà đất đặc trưng của ngoại thành, những con đừng đất mà mưa xuống thì sẽ biến thành đầm lầy, không có gì nhiều khác biệt.
Có chăn ở đây được cách điệu hơn một chút khí được sơn sửa nhiều màu sắc các loại trên tường cũng những miếng vãi xanh xanh đỏ đỏ góp phần tăng thêm một chút sự sầm uất cho con phố.
Quả thật cách làm đó đã có hiệu quả nhất định khi người qua đường vô cùng tấp nập, tuy nhiên người nhìn thì nhiều người chơi lại không được bao nhiêu.
Dĩ nhiên thứ mà đại đa số người nhìn không phải là những ngôi nhà như Trần Lâm mà là những cô gái bên đường, khắp trên đường là rất nhiều nữ nhân ăn mặc mát mẻ khoe đi những đường cong trên cơ thể, ánh mắt câu dẫn nhìn những nam nhân qua đường.
- Đại ca chơi tôi không, ba ổ bán mì đen thôi.
- Ca ca chơi muội không...
- Ca ca một lôi tệ thôi ba chúng tôi hầu hạ anh đêm nay.
Vô số những tiếng mời chào không ngừng vàng lên muốn câu dẫn những người đi đường.
Tuy nhiên họ không thể làm Trần Lâm động lòng, dĩ nhiên không phải vì Trần Lâm đã “thanh tu” mà là tiêu chuẩn của những nữ nhân kia không đủ để Trần Lâm nhìn tới chưa đừng nói là làm gì.
Tuy ăn mặc vô cùng mát mẻ như những nữ nhân kia đều khá gầy gò ốm yếu, khuôn mặt hốc hác do thiếu ăn lâu ngày, cơ thể tuy không bóc mùi những nhìn đầu tóc chắc hai ngày chưa tắm, những nữ nhân như thế làm sao mà một kẻ đã đụng toàn mỹ nhân như Trần Lâm có thể ngó đến.
Tuy nhiên nhìn vào họ cũng giúp Trần Lâm có nhiều đánh giá về khu ngoại thành của Vũng Hải này.
Nhìn chung cuộc sống của những cô gái bán thân xác này cũng không phải quá tốt, nghĩ lại cũng phải nguồn thu nhập của họ chủ yếu đến từ quân nhân và thợ săn những người cần phát tiết để tiếp tục chiến đấu.
Quân nhân thì không nói còn thợ săn thì hiện tại không nhiều, cả ngoài thành Vũng Hải chắc chỉ có khoảng gần một nghìn người làm cái nghề nguy hiểm này, thế nên thu nhập của các nàng cũng không nhiều.
Tuy nhiên đây vẫn là một nghề rất có tương lai, hiện tại thợ săn không nhiều nhưng tương lại sẽ khác, rất nhiều người sẽ nhận ra cài cấp mới là đường sống tốt nhất và thợ săn sẽ thành một nghề rất hot trong tương lai, từ đó nghề nghiệp ăn theo cũng sẽ phát triển và gái bán hoa chính là nghề phát triển nhất.
Đó cũng là nguyên nhân Vũng Hải đứng sao bảo kê cho Đông Xưởng duy trì phố đèn đỏ đông thành này.
Bên kia thấy Trần Lâm không mấy hứng thú với những nữ nhân kia, trung niên Vạn Thông nghĩ Trần Lâm chê họ nên mỉm cười nịnh nọt nói.
- Đại nhân không cần thất vọng, những nữ nhân kia chỉ là hàng cấp thấp mà thôi mặt hàng cao cấp hơn ở tổng bộ Đông Xưởng.
Nói xong lão chỉ tay về một tòa kiến trúc to lớn phía xa.
Toà nhà kia khác hẳn hoàn toàn so với những kiến trúc khác, nó được xây dựng bằng bê tông cốt thép hẳn hôi thế nên có đến ba tầng, bên ngoài được giăng đèn kết hoa đủ màu sắc vô cùng bắt mắt kiến nó trông giống như một chốn hoàng cung trong khu ổ chuột này.
Tòa nhà đó chính là tổng bộ của Đông Xưởng cũng là lâu xanh nổi tiếng nhất đông thành, thu hút không chỉ những người ở ngoại thành này mà cả những kẻ trong nội thành Vũng Hải cũng chạy ra chơi...
Nhìn vào tòa nhà xa hoa khác biệt hoàn toàn với bên ngoài tựa như hai thế giới Trần Lâm không khỏi nhếch mép cười nhạt.
Ngoại thành Vũng Hải tuy không đói đến mức nằm vất vưởng bên đường như ở Bạch Gia thôn thời Vương Báo, nhưng cũng không phải là ấm no hạnh phúc gì, cuộc sống của những nạn dân đều vô cùng khó khăn, phải hằn ngày đi xin cháo sống qua ngày.
Ấy vậy mà vẫn có một chốn xa hoa ăn chơi ở đây, như thế không biết nội thành Vũng Hải kia sẽ như thế nào nữa, Trần Lâm quả thật rất chờ mong.
- Đi đến đó chơi...
Nghe thấy Trần Lâm muốn vào đó chơi trung niên Vạn Thông không khỏi vui mừng ra mặt, đi theo đại gia như Trần Lâm vào đó tuy không có tiền để chơi gái nhưng đừng nhìn cũng đâu ai cấm được...
Cứ thế dưới sự dẫn đường của trung niên Vạn Thông cả hai người cũng đến được tổng bộ của Đông Xưởng một trong ba đại thế lực ngoại thành.
Dĩ nhiên tòa nhà kia không có tên là Đông Xưởng mà tên là Đông Cung, ngoài ra cách gọi Đông Xưởng cũng là do những nạn dân ngoại thành gọi mà thôi...
Đứng trước của lớn của Đông Cung, Trần Lâm không khách khí bước đi vào, tuy nhiên hai tên bảo vệ đứng trước cửa đã ngăn cậu lại.
Liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân, một trong hai tên bảo vệ nhịn không được cười nói.
- Tiểu huynh đệ đây không phải nơi mà ai cũng có thể đến được.
- Cậu muốn chơi thì đi chỗ khác mà chơi đi.
Giá thành trong Đông Cung đắc hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao nó cũng là nơi chuyên phục vụ cho những kẻ có tiền những con ông cháu cha trong nội thành, thế nên không phải ai cũng có thể vào được và nhìn Trần Lâm quả thật có chút “phèn” chỉ sợ là vào nhìn chứ không có tiền chơi, cho những kẻ như vậy vào làm ảnh hưởng đến những vị đại gia bên trong họ sẽ bị trách mắng thậm chí mất cả việc...
Bị hai tên bảo vệ ngăn cản Trần Lâm khá khó chịu, nhưng cậu không phải kẻ không biết điều nhưng những tên trong truyền tranh của tàu, biết rõ hai tên bảo vệ kia cũng có cái khó của mình nên chỉ mỉm cười ném cho tên kia một túi lương thực...
Ôm lấy túi lương thực trong tay tên bảo vệ kia thoáng giật mình rồi rất nhanh cười tươi như hoa, đây không phải là hối lộ mà là chứng minh bản thân, vị kia có thế nhẹ nhàng ném một túi lương thực như ném bịch rát chứng tỏa hắn của tiền, như thế cần mẹ gì ngăn cản hắn.
Ý thức được thân phân của người kia tên bảo vệ mỉm cười nhịn nót nói.
- Đại nhân chúng ta có mắt như mù xin ngài thứ lỗi...
- Túi lương thực này trả lại cho ngài...
Trần Lâm là kẻ có tiền rất có thể sẽ là khác hàng ở đây, nếu để quản lý biết hắn là khó Trần Lâm thì rất có thế hắn sẽ mất đi công việc này, thế nên hắn vội vàng xin lỗi thậm chí còn muốn trả lại túi lương thực, dù gia đình hắn cũng rất cần lương thực nhưng công việc vẫn hơn.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề để ý chỉ bỏ qua hai tên bảo vệ kia dẫn theo trung niên Vạn Thông vào trong.
Thấy thế tên bảo vệ ôm túi lương thực kia không biết phải làm gì lo sợ không thôi, may thay tên bảo vệ khác đã đến vỗ vai hắn an ủi.
- Yên tâm đi người ta là kẻ có tiền hơi đâu chấp nhất với lính quèn như chúng ta.
- Mà túi lương thực kia một nửa là của ta đấy nhé.
.
Bước vào bên trong khủng cảnh tráng lệ đập vào mắt Trần Lâm, cả tòa nhà vô cùng rộng lớn được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn đèn, trung tâm là một sân khấu lớn có bốn thiết nữ chỉ mặc mỗi nội y đang múa cột, nhưng đường cong mê người bạo lộ ra trước hàng trăm ánh mắt của những nam nhân đang ngồi trên những chiếc bàn ăn quanh sân khấu...
Quả thật vừa ăn uống vừa ngắm gái múa cột thì còn gì bằng.
Tuy nhiên không khí như vậy nếu không phải chỉ vừa mới bước vào cửa Trần Lâm còn nghĩ mình xuyên không đến thế giới khác chứ không phải thời đại mạt thế của Thiên Lam tinh...
Quả thật mạt thế hàng lâm đã thay đổi thế giới này rất nhiều điều, những bản chất của nó vẫn không hề thay đổi, kẻ mạnh tồn tại trên đỉnh xã hội được hưởng phúc sống trong nhung lụa, kẻ yếu thì sống dưới đái xã hội chịu đói chịu rét.
Về bản chất nhân loại vẫn vậy, vẫn có kẻ thống trị và kẻ bị trị, chỉ là thước đo phân chia của nó đã thay đổi, ngày xưa là tiền bạc và địa vị, còn bây giờ là sức mạnh và quyền lực.
Tuy nhiên Trần Lâm không phản đối nó, kẻ mạng được hưởng phúc, kẻ yếu phải chịu khổ, đó chính là bản chất của thế giới, một xã hội công bằng không có người bóc lột người chỉ có trong khác vọng của của một vĩ nhân nước Nga mà thôi.
Trần Lâm không khinh thường học thuyết của ông ấy, thậm chí có phần kính trọng khi khát vọng của ông ấy rất tốt, một lòng muốn đưa nhân loại đến một xã hội gần như hoàn hảo. Chỉ là Trần Lâm không tin vào nhân loại có thể làm được.
Tiến đến một cái bàn trống Trần Lâm không khác khí ngồi xuống rồi liếc mắt đánh giá như bàn bên cạnh.
Đa phần đều là quân nhân, nhưng lúc này họ chỉ say sưa ăn uống cùng ngắm nhìn những nữ vũ công trên sân khấu, ngoài ra bên cạnh họ còn có một nữ phục vụ, dĩ nhiên những nữ phục vụ kia không chỉ phục vụ chuyện ăn uống mà còn phục vụ của chuyện ngủ nghĩ.
Đứng một bên trung niên Vạn Thông khổ không thể tả, lão chưa từng một lần đến đây nên không biết gì nhiều cũng không có phách lực như Trần Lâm chỉ dám đứng sau lưng cậu không dám đi xa
chân tay lóng ngóng trong vô cùng buồn cười...
May mắn cho lão khi đang không biết phải làm gì thì một nữ phục vụ tiến đến.
Nở một núi cười tươi như hoa nhìn Trần Lâm hỏi.
- Vị đại nhân này...
- Trong ngài hơi lạ mặt, hình như ngài lần đầu đến đây thì phải...
- Phải ta lần đầu đến đây.
Được nữ phục vụ kia hỏi Trần Lâm vui vẻ trả lời.
Quả thật chất lượng của những nữ nhân trong đây hơn hẳn bên ngoài, nữ nhân trước mặt Trần Lâm nhìn chỉ khoảng 18-20 tuổi, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, nước da cũng hồng hào sạch sẽ hơn những nữ nhân bên ngoài rất nhiều, đúng là tiền nào của nấy.
Bên kia cô gái nghe Trần Lâm xác nhận thì chỉ cười nhẹ nói.
- Nếu ngài mới đến thì để ta phục vụ cho ngài nhé.
- Ta gọi là Triệu Yến Nhi, ngài có thể gọi là là Yến Nhi hay Tiểu Yến đều được.
- À mà ngài muốn dùng gì...
Nói xong Yếu Nhi mỉm cười đưa thực đơn cho Trần Lâm xem.
Liếc nhìn trang thực đơn chỉ có mấy món đã phần là thịt nhưng vẫn làm Trần Lâm giật mình, nguyên nhân chính là ở món cuối cùng, nó không phải thức ăn mà là một thức uống, chính xác hơn là rượu.
- Không ngời Vũng Hải lại có rượu, không phải đang thiếu lương thực sao.
- Xe ra chuyện thiếu lương thực chỉ là việc của nạn dân ngoại thành mà thôi, còn những kẻ có tiền có quyền ở đây thì... không hề.
Vừa nhìn thấy có rượu trong thực đơn Trần Lâm đã không nhịn được suy nghĩ và suy nghĩ của Trần Lâm không hề sai.
Để thực được qua một bên Trần Lâm mỉm cười nói.
- Được rồi đem vài món ăn lên đây, còn nữa đem cho ta một bình rượu luôn...
Nghe Trần Lâm gọi một lúc mấy món còn gọi cả rượu Yến Nhi không khỏi vui mừng hướng hở, Trần Lâm rất có thể là con dê béo trong truyền tuyết.
Tuy nhiên nàng không vì thế mà quên đi trách nhiệm của mình mỉm cười ngượng ngùng nói.
- Đại nhân ngài lần đầu đến đây cho nên theo quy định của Đông Cung, ngài có thể thanh toán trước không...
- Ngài biết đó dù sao bây giờ cũng là mạt thế, cuộc sống khó khăn mong đại nhân thông cảm...
Nghe Yến Nhi muốn đòi tiền trước Trần Lâm không khỏi nhíu mày, ăn một bữa thôi mà sao lại phiền phức như vậy.
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã ý thức được vấn đề, đúng như Yến Nhi nói đây là mạt thế chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, nếu Trần Lâm ăn quỵt không trả tiền thì không chỉ mình cậu mà bản thân Yến Nhi cũng lãnh đủ, không cẩn thân mới là lạ...
Khẽ mỉm cười Trần Lâm không khách khí vung tay lên ném mười mươi túi lương thực lên bàn nói.
- Nhiêu đây đủ rồi chứ...
Nhìn mười mươi túi lương thực trên bàn tương đương 10 lôi tệ, Yến Nhi không khỏi thẫn thờ nhưng thời rất nhanh nàng đã hoàn hồn trở lại vui mừng hớn hở gật đầu nói.
- Đủ, dĩ nhiên là đủ...
- Yến Nhi lập tức chuẩn bị cho ngài...
Nói xong Yến Nhi vui mừng ra mặt vội vàng chạy đi kêu nhà bếp chuẩn bị còn từ mình đem một bình rượu lên cho Trần Lâm.
Đứng một bên trung niên cái gì cũng thông đã triệt để thông không khỏi, đúng là quá xa xỉ một bữa ăn không tính chuyên kia đã đốt hết 10 lôi tệ, đây có mẹ nó còn muốn người ta sống không.
Bên khác động tĩnh của Trần Lâm cũng đã thu hút sự chú ý của không ít khách nhân.
Dù sao 10 mươi túi lương thực chất đống như núi thật sự quá bắt mắt, huống hồ ở đây tất cả mọi người đều sẽ dụng lôi tệ, tuy có giá trị tương đương nhưng không ai dám dùng lương thực trực tiếp trao đổi như Trần Lâm mà thường để ở nhà tích trữ, dù sao tuy chính quyền Vũng Hải định giá nhưng nếu có bất trắc gì cũng không thể lấy lôi tệ ra ăn được, thế nên trên thực tế lương thực vẫn có gia trị cao hơn.
Thậm chí nếu mua bán một túi lương thực nếu ép gia có thể bán từ 2 đến 3 lôi tệ, 10 túi lương thực kia tương đương với 20-30 lôi tệ chứ không ít.
Tên nam nhân tóc trắng kia dùng nhiều lương thực như vậy không rây nên chú ý mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.