Chương 711: Loli Ngực Lớn Và Loli LCD
Bạch Vô Thường
04/10/2023
Mạt thế hàng lâm tuyệt đối là một lần thế biến gần như đã biến đổi hoàn toàn Thiên Lâm tinh cầu từ kích thước cho đến cả bản chất bên trong, dị biến phát sinh hàng vạn sinh vật vì thế mà tận diệt nhưng cũng có hàng vạn sinh vật vì thế mà ra đời tạo nên một Thiên Lam tinh cầu hoàn toàn khác biết với trước kia.
Tuy nhiên vẫn có một thứ không hề thay đổi đó chính là bản thân Thiên Lâm tinh so với những hành tinh khác...
Bất kể thế nào là mạt thế hàng lâm hay sự biến đổi do hệ thống tạo ra thì viên tinh cầu màu xanh này vẫn tuần hoàn quay xung quanh trục của chính mình và thái dương to lớn kia chầm chậm rong ruổi khắp đại thiên vũ trụ từ đó tạo ra ngày và đêm cùng bốn mùa xuân hạ thu đông.
Vạn vật quy tắc đó không phải thứ mà mạt thế hay hệ thống có thể thay đổi được, dù sao hệ thống thật ra cũng chỉ là một tồn tại dù có hùng mạnh cách mấy nhưng vẫn nằm dưới đại đạo pháp tắc của vũ trụ...
Đương nhiên không điều khiển được không có nghĩa là không ảnh hưởng đến được...
Mặc dù không thay đổi được quy luật xuân hạ thu đông của trời đất nhưng do sự ảnh hưởng nhất định của hệ thống mà mùa đông mạt thế trở nên khắc nghiệt hơn trước rất nhiều tuyệt đối trở thành khảo nghiệm gian khổ cho mọi sinh vật trên Thiên Lam tinh.
.
Chỉ thấy băng phong gào thét gần như biến 80% bề mặt Thiên Lâm tinh thành tuyết trắng lạnh giá, vạn tộc chân chính đón chào mùa đông đầu tiên kể từ lúc mạt thế hàng lâm...
Bão tuyết, cuồng phong, thực vật úa tàn, giá lạnh thấu xương giết chết tất cả gần như bao trùm cả Thiên Lâm tinh bất kể là trên đại lục hay dưới biển.
Rất may dù nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều đem đến một bầu không khí giá lạnh bao trùm cả tinh cầu nhưng không phải tất cả mọi nơi trên Thiên Lam tinh đều kết băng phủ tuyết, ít nhất là Huyết tộc và đồng bọn vẫn thế ngoại cái lạnh teo chim đến thấu cả xương ra vẫn chưa thấy chút tuyết nào khiến ước mơ thấy tuyết của kha khá thành phần não tàn tạm thời không thực hiện được.
Đặc biệt sông lớn Vân Hà vừa mới sáp nhập vào lãnh thổ Huyết tộc, nó vẫn thế miệt mài chảy xuyên qua cánh rừng lá đỏ của Huyết tộc đổ từng dòng nước phù sa xuống vùng đồng bằng phương nam làm cho khi từ trên cao nhìn xuống con sông Vân Hà trông tựa như một thanh đại kiếm chém đôi quả táo đỏ.
Đương nhiên mùa đông chỉ vừa mới đến giá lạnh còn dài tuyết có phủ đến cả vùng đất nhiệt đới này hay không, con sông lớn Vân Hà có trở thành một sông băng hay không thì chỉ có trời mới biết.
Tuy nhiên trước mắt thì tất cả những sinh vật sống ở đây tạm thời chỉ biết đúng một việc... thời tiết đúng thật là lạnh...
...
.
- Phù... phù... lạnh... lạnh như vậy mà còn chưa kết băng...
- Vân Hà của chúng ta thật là ngưu bức a...
Đứng trên bờ sông phóng mắt nhìn con sông Vân Hà vẫn chảy xiết, tiểu nha đầu Tuyết Nhi không nhịn được phổi ra một hơi sương giá phù phù nói, đôi mắt ngọc to tròn long lanh chớp chớp nhìn con sông Vân Hà thập phần thán phục.
Nguyên nhân rất đơn giản bởi lẽ chính bản thân Tuyệt Nhi nàng dù đã mặc trên người không ít áo bông trông không khác gì một con gấu nhỏ mập mạp chỉ lộ ra khuôn mặt tròn khả ái vẫn không tránh được giá lạnh khiến cơ thể nhỏ bé không ngừng rung lên cầm cập, ấy vậy mà con sông Vân Hà vẫn thế không thấy chút biến đổi kết băng gì trực tiếp khiến ước mơ trượt băng của cô bé phá sản.
Nói gì thì nói là một công dân vùng nhiệt đới quanh năm không biết băng tuyết là gì, hiện tại mạt thế hàng lâm vạn vật đều biến đổi đem đến cơ hội thấy được tuyết cho bằng bạn bằng bè gần như ngay trước mắt khiến cô bé tiểu quỷ Tuyết Nhi hết sức là chờ mong.
Chỉ là trời khéo chơi người có lòng, mặc dù thời tiết đã trở nên rất lạnh nhưng tuyết trắng vẫn chưa thấy đâu đến cả con sông Vân Hà cũng chưa thấy kết băng, bất công như thế thử hỏi ai có thể chịu cho được nhất là người đang ngóng trông.
.
Ngược lại bên cạnh Tuyết Nhi, tiểu ngốc mang Bào Bào đắng lòng thay lại không mấy hiểu rõ lắm nỗi uất hận ngàn thu kia của bạn mình ngơ ngác nhìn con sông lớn trước mặt rồi nhìn lại khuôn mặt hậm hực của Tuyết Nhi mà nghiêng đầu khó hiểu.
Với trí tuệ hạn hẹp của mình Bào Bào rõ ràng là không hiểu được quá nhiều thứ, trong thâm tâm nhỏ bé của Bào Bào chỉ cảm thấy thời tiết có chút lạnh, cơ thể trở nên đặc biệt lười chỉ muốn tìm một gốc nào đó ngủ không muốn di chuyển làm gì cũng không thấy có gì vui để mà chơi, thậm chí nếu không phải bị Tuyết Nhi bắt đi Bào Bào tuyệt đối sẽ không rời ổ của mình...
Hiển nhiên dù không đến mức ngủ đông sợ rét như một số loài động vật thậm chí tính ra thì Thi tộc còn miễn nhiễm cực mạnh với cái lạnh khi tri giác của chúng đã gần như mất hết, nhưng Thi tộc ít nhiều cũng bị thời tiết ảnh trở nên lười biếng hơn không thích vận động.
Ở chiến trường phía tây nếu không phải Huyết tộc chủ động tấn công thây ma chỉ sợ đều sẽ trốn hết bên trong những thi thành tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
Về phần cô bé Bào Bào do được tạo ra từ huyết mạch thây ma thuần chủng không lai tạp nên cũng bị đức tính cao đẹp này ảnh hưởng không nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của cô bé Tuyết Nhi.
.
Rất may Huyết tộc cũng không phải chỉ có hai tiểu nha đầu ham chơi và Huyết tộc cũng không phải có mình nha đầu Tuyết Nhi muốn thấy được quan cảnh trời đầy tuyết trắng kia...
Cách đó không xa tiểu cô nương Mục Thanh Thanh hiếm thấy cũng tham gia hội nha đầu ngắm sông này, sâu trong đôi mắt tròn long lanh hoàn toàn không giấu được sự chờ mong nhìn lên thiên không.
Tuyết a... vấn luôn là khát vọng nhỏ bé của những tiểu cô nương, Mục Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ là khác với Tuyết Nhi và Bào Bào đứng chung một chỗ nàng lại đứng một mình một gốc lặng ngắm con sông Vân Hà nơi từng là quê nhà của mình như một lời khẳng định mình là người lớn không chung chỗ với bọn nít ranh.
Nói gì thì nói Mục Thanh Thanh người ta cũng là người lớn rồi...
Đương nhiên khí trời giá lạnh, Mục Thanh Thanh dù lớn hay nhỏ cũng phải thay đổi chút ít trang phục không còn mặc trên người bộ áo lụa thanh y mỏng manh tốn dáng như ngày thường mà thay vào đó đã khoác trên mình một bộ áo bông dày che đi dáng người ngạo nhân, nhất là bộ ngực sữa căng tròn không hợp với tuổi khiến tiểu nha đầu ngực lép nào đó ghen ghét đến chảy nước may thay đã hoàn toàn được che đậy.
Tuy nhiên hở nó có nét đẹp của hở nhưng kín nó cũng có nét đẹp của riêng mình...
Giấu đi thân hình ma quỷ khiến con người ta nổi lên dục vọng nguyên thủy, khí chất tiên thiên cùng khuôn mặt non nớt tựa như một tiểu tiên nữ của Mục Thanh Thanh lại vô tình được bộc lộ ra tạo nên một mỹ quan chưa từng có, nhất là trong lúc trời đông lạnh giá càng khiếu cho những ai chẳng may gặp phải nổi lên xúc động muốn ôm lấy tiểu búp bê thiên sứ kia vào lòng mà yêu thương vuốt ve.
Đánh tiếc ngoài tiểu nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào ra không ai có may mắn thấy được mỹ cảnh này, Mục Thanh Thanh cũng không mấy quan tâm đến hai con ngực lép kia chỉ nhìn trời rồi lại nhìn sông mãi một lúc lâu mới lắc đầu nói:
- Khí trời này ta thấy khó lòng mà có tuyết được...
- Con nhóc nào đó muốn chơi tuyết chỉ sợ phải lên đỉnh tuyết sơn của Thanh Vân tỷ rồi ahhh...
- Chỉ là không biết với đôi chân ngắn kia nó có lên được lại không???
- Đáng tiếc... thật là đáng tiếc a...
...
.
Huyết tộc tạm thời chưa xuất hiện tuyết phủ, tương lai khả năng cao cũng khó mà xuất hiện.
Tuy nhiên không phải nơi nào cũng thế, trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn nơi cư ngụ của Thanh Vân tuyệt đối có tuyết, chỉ là với độ cao như thế địa hình lại hiểm trở thành phần không biết bay như Tuyết Nhi rất khó mà đi đến tận đó được.
Mục Thanh Thanh nói như thế thuần túy là chọc vào chỗ đau của cô bé Tuyết Nhi, bởi lẽ Tuyết Nhi vốn không có khả năng lên đỉnh được nhưng Mục Thanh Thanh nàng lại đi được nếu không nàng cũng đã không tự xưng là lăng thiên kiếm.
Với năng lực niệm lực bá đạo của mình còn trải qua một thời gian dài luyện tập, Mục Thanh Thanh cơ bản đã có thể dùng niệm lực của bản thân mà đạp lấy phi kiếm bay lên trời thực hiện hóa ước mơ của Trần Lâm cũng như có thêm một giá trị siêu việt mà tiểu Tuyết Nhi đáng thương chỉ có thể ngước nhìn.
Xem ra loli ngực lớn và loli ngực lép không ưa nhau...
Đương nhiên nguyên nhân hoàn toàn đều từ lòng ghen ghét sâu cay của cô bé Tuyết Nhi mà ra, Mục Thanh Thanh đơn giản chỉ là không phải dạng vừa buông lời trả đũa mà thôi.
.
Ngược lại bị chọc ngay trúng chỗ đau, Tuyết Nhi lập tức xù lông lên khịt mũi khinh thường nói:
- Ngươi nói ai con nhóc???
- Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi bớt ra dẻ trưởng bố trước mặt bổn cô nương đi...
- Hừ... còn tuyết sơn kia... bổn cô nương nhà bao việc mới không thèm lên đến tận đó chơi...
...
.
Đáng tiếc Mục Thanh Thanh tuy vẻ ngoài thanh thuần đáng yêu nhưng độ xấu bụng tuyệt đối không kém gì ai...
Trước khuôn mặt oán giận đến đỏ bừng kia của Tuyết Nhi, Mục Thanh Thanh lại vô cùng đắc ý cười như không cười nói:
- Ít nhất ta là nữ nhân... còn ngươi chỉ là một tiểu nha đầu cửa chưa mở...
- Như vậy không phải lớn hơn ngươi một bậc đó sao...
...
.
Trí mạng tuyệt đó là trí mạng...
Tuyết Nhi đáng thương gần như á khẩu chỉ có thể rung rung chỉ vào Mục Thanh Thanh mà thở phì phò không nói nên lời, phải mãi một lúc lâu hung quang đại phát Tuyết Nhi mới triệt để bạo nộ rống lên như mèo nhỏ bị khi phụ mà bạo phát thú tính...
- Ngươi... ngươi...
- Bào Bào lấy hàng... hôm nay ta nhất định phải sống mái một trận với con bò sữa đê tiện kia...
...
.
Cái này người ta gọi là động khẩu không lại thì ta chơi động thủ...
Tuyết Nhi sâu cay biết rõ bản thân chơi võ mồm không bằng Mục Thanh Thanh, dù sao người ta cũng là bên có lý còn nàng thì đuối lý thậm chí là triệt để đuối lý sao mà đỡ được quyết định lấy quyền cước thay võ mồm, một thanh tiểu nỏ theo đó xuất hiện trên tay cô bé Tuyết Nhi sẵn sàng quyết chiến.
Bên cạnh Bào Bào cơ bản là ngơ ngác chập 2 không biết gãi gãi đầu nhìn hai bà nội nhỏ này không phải còn đang vui vẻ trò chuyện đó hay sai, ấy vậy mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng Bào Bào đáng thương vừa mới chợp mắt một cái đã nổi máu chó đồi đánh nhau rồi.
“Mấy tiểu nha đầu này thật là phiền a... khổ thân Bào Bào a...”
Đang thiu thỉu sắp ngủ thì bị làm phiền Bào Bào không khỏi hậm hực trong lòng mà thầm nghỉ, xem ra nha đầu này cũng không phải ngốc chỉ là thế giới quan có vấn đề mà thôi.
Tuy nhiên Tuyết Nhi đã nói thế Bào Bào bất kể thế nào cũng sẽ nghe theo lập tức lấy ra cây chùy răng sói hàng khủng của mình.
...
.
- Ta sợ con hai lưng nhà ngươi quá cơ...
Ngược lại một chấp hai song Mục Thanh Thanh không chút gì là yếu thế cười lạnh một cái nói.
Cùng lúc đó bốn thanh phi kiếm sắc bén ánh lên từng đạo hàn quang đồng loạt bay ra khỏi không gian giới chỉ trên tay Mục Thanh Thanh rồi như bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiến lượn vòng bên cạnh cô bé quỷ dị vô cùng.
Không chỉ thế cơ thế của Mục Thanh Thanh cũng tựa như mất đi trọng lực nhẹ nhàng đạo lên một thanh cổ kiếm mà bay lên, tuy không đến mức bay vèo lên trời mà cũng chỉ bay cách mặt đất chưa đến một mét, nhưng khí thế cao cao tại thương như tiên nữ xuất thế kia tuyệt đối là ăn đứt hai nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào.
Chưa giao phong chỉ mới đọ hình tượng khí thế phe loli ngực lớn xem ra đã ăn 1-0...
.
Gàooo... Gàooo... Gàooo...
Bất chợt ngay khi Huyết tộc sắp phá sinh nội chiến cực mạnh của mấy con nhóc thì từng tiếng gầm thét to lớn đột nhiên vang lên cắt ngang màn giao phong mà chắc là sẽ tiếp tục 2-0 cho phe loli ngực lớn.
Tuy nhiên nghe được từng tiếng rống lớn kia, Mục Thanh Thanh dường như đã biết được phát sinh việc gì không nhịn được nhíu mày hừ lạnh một tiếng nói:
- Lại đánh... bọn khốn này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ...
- Được... lần này đừng mong chạy...
...
.
Nhẹ nghiến răng một cái Mục Thanh Thanh hoàn toàn không để ý đến hai người Tuyết Nhi và Bào Bào vui đùa trẻ trâu nữa, nhẹ đạp kiếm một cái Mục Thanh Thanh tựa chân chính đạp lên phi kiếm một đường bay đi như tên bắn lao vuốt về phía đồng bằng phương nam tốc độ còn vô cùng nhanh...
Bên kia nhìn theo bóng lưng Mục Thanh Thanh cứ thế rời đi, Tuyết Nhi cũng ý thức được có chuyện không thèm đôi co hồ nháo nữa nhẹ giọng lên tiếng:
- Bào Bào không ngắm sông nữa... chúng ta đi bắt heo...
- Nhanh ahhh... không để con bò sữa kia một mình chiếm hết công lao được...
...
.
Nói xong Tuyết Nhi thập phần hối hả cũng dắt tay Bào Bào chạy đi...
Đáng thương cho cô bé Bào Bào lại phải chạy...
Đương nhiên chạy bộ thì không thể nào nhanh hơn bay được, Tuyết Nhi nói thế thuần túy chỉ là để cho mình chút động lực mà thôi, dù sao con loli ngực lớn kia thật sự quá bá đạo cô bé đáng thương chơi không lại.
.
Tuy nhiên vẫn có một thứ không hề thay đổi đó chính là bản thân Thiên Lâm tinh so với những hành tinh khác...
Bất kể thế nào là mạt thế hàng lâm hay sự biến đổi do hệ thống tạo ra thì viên tinh cầu màu xanh này vẫn tuần hoàn quay xung quanh trục của chính mình và thái dương to lớn kia chầm chậm rong ruổi khắp đại thiên vũ trụ từ đó tạo ra ngày và đêm cùng bốn mùa xuân hạ thu đông.
Vạn vật quy tắc đó không phải thứ mà mạt thế hay hệ thống có thể thay đổi được, dù sao hệ thống thật ra cũng chỉ là một tồn tại dù có hùng mạnh cách mấy nhưng vẫn nằm dưới đại đạo pháp tắc của vũ trụ...
Đương nhiên không điều khiển được không có nghĩa là không ảnh hưởng đến được...
Mặc dù không thay đổi được quy luật xuân hạ thu đông của trời đất nhưng do sự ảnh hưởng nhất định của hệ thống mà mùa đông mạt thế trở nên khắc nghiệt hơn trước rất nhiều tuyệt đối trở thành khảo nghiệm gian khổ cho mọi sinh vật trên Thiên Lam tinh.
.
Chỉ thấy băng phong gào thét gần như biến 80% bề mặt Thiên Lâm tinh thành tuyết trắng lạnh giá, vạn tộc chân chính đón chào mùa đông đầu tiên kể từ lúc mạt thế hàng lâm...
Bão tuyết, cuồng phong, thực vật úa tàn, giá lạnh thấu xương giết chết tất cả gần như bao trùm cả Thiên Lâm tinh bất kể là trên đại lục hay dưới biển.
Rất may dù nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều đem đến một bầu không khí giá lạnh bao trùm cả tinh cầu nhưng không phải tất cả mọi nơi trên Thiên Lam tinh đều kết băng phủ tuyết, ít nhất là Huyết tộc và đồng bọn vẫn thế ngoại cái lạnh teo chim đến thấu cả xương ra vẫn chưa thấy chút tuyết nào khiến ước mơ thấy tuyết của kha khá thành phần não tàn tạm thời không thực hiện được.
Đặc biệt sông lớn Vân Hà vừa mới sáp nhập vào lãnh thổ Huyết tộc, nó vẫn thế miệt mài chảy xuyên qua cánh rừng lá đỏ của Huyết tộc đổ từng dòng nước phù sa xuống vùng đồng bằng phương nam làm cho khi từ trên cao nhìn xuống con sông Vân Hà trông tựa như một thanh đại kiếm chém đôi quả táo đỏ.
Đương nhiên mùa đông chỉ vừa mới đến giá lạnh còn dài tuyết có phủ đến cả vùng đất nhiệt đới này hay không, con sông lớn Vân Hà có trở thành một sông băng hay không thì chỉ có trời mới biết.
Tuy nhiên trước mắt thì tất cả những sinh vật sống ở đây tạm thời chỉ biết đúng một việc... thời tiết đúng thật là lạnh...
...
.
- Phù... phù... lạnh... lạnh như vậy mà còn chưa kết băng...
- Vân Hà của chúng ta thật là ngưu bức a...
Đứng trên bờ sông phóng mắt nhìn con sông Vân Hà vẫn chảy xiết, tiểu nha đầu Tuyết Nhi không nhịn được phổi ra một hơi sương giá phù phù nói, đôi mắt ngọc to tròn long lanh chớp chớp nhìn con sông Vân Hà thập phần thán phục.
Nguyên nhân rất đơn giản bởi lẽ chính bản thân Tuyệt Nhi nàng dù đã mặc trên người không ít áo bông trông không khác gì một con gấu nhỏ mập mạp chỉ lộ ra khuôn mặt tròn khả ái vẫn không tránh được giá lạnh khiến cơ thể nhỏ bé không ngừng rung lên cầm cập, ấy vậy mà con sông Vân Hà vẫn thế không thấy chút biến đổi kết băng gì trực tiếp khiến ước mơ trượt băng của cô bé phá sản.
Nói gì thì nói là một công dân vùng nhiệt đới quanh năm không biết băng tuyết là gì, hiện tại mạt thế hàng lâm vạn vật đều biến đổi đem đến cơ hội thấy được tuyết cho bằng bạn bằng bè gần như ngay trước mắt khiến cô bé tiểu quỷ Tuyết Nhi hết sức là chờ mong.
Chỉ là trời khéo chơi người có lòng, mặc dù thời tiết đã trở nên rất lạnh nhưng tuyết trắng vẫn chưa thấy đâu đến cả con sông Vân Hà cũng chưa thấy kết băng, bất công như thế thử hỏi ai có thể chịu cho được nhất là người đang ngóng trông.
.
Ngược lại bên cạnh Tuyết Nhi, tiểu ngốc mang Bào Bào đắng lòng thay lại không mấy hiểu rõ lắm nỗi uất hận ngàn thu kia của bạn mình ngơ ngác nhìn con sông lớn trước mặt rồi nhìn lại khuôn mặt hậm hực của Tuyết Nhi mà nghiêng đầu khó hiểu.
Với trí tuệ hạn hẹp của mình Bào Bào rõ ràng là không hiểu được quá nhiều thứ, trong thâm tâm nhỏ bé của Bào Bào chỉ cảm thấy thời tiết có chút lạnh, cơ thể trở nên đặc biệt lười chỉ muốn tìm một gốc nào đó ngủ không muốn di chuyển làm gì cũng không thấy có gì vui để mà chơi, thậm chí nếu không phải bị Tuyết Nhi bắt đi Bào Bào tuyệt đối sẽ không rời ổ của mình...
Hiển nhiên dù không đến mức ngủ đông sợ rét như một số loài động vật thậm chí tính ra thì Thi tộc còn miễn nhiễm cực mạnh với cái lạnh khi tri giác của chúng đã gần như mất hết, nhưng Thi tộc ít nhiều cũng bị thời tiết ảnh trở nên lười biếng hơn không thích vận động.
Ở chiến trường phía tây nếu không phải Huyết tộc chủ động tấn công thây ma chỉ sợ đều sẽ trốn hết bên trong những thi thành tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
Về phần cô bé Bào Bào do được tạo ra từ huyết mạch thây ma thuần chủng không lai tạp nên cũng bị đức tính cao đẹp này ảnh hưởng không nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của cô bé Tuyết Nhi.
.
Rất may Huyết tộc cũng không phải chỉ có hai tiểu nha đầu ham chơi và Huyết tộc cũng không phải có mình nha đầu Tuyết Nhi muốn thấy được quan cảnh trời đầy tuyết trắng kia...
Cách đó không xa tiểu cô nương Mục Thanh Thanh hiếm thấy cũng tham gia hội nha đầu ngắm sông này, sâu trong đôi mắt tròn long lanh hoàn toàn không giấu được sự chờ mong nhìn lên thiên không.
Tuyết a... vấn luôn là khát vọng nhỏ bé của những tiểu cô nương, Mục Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ là khác với Tuyết Nhi và Bào Bào đứng chung một chỗ nàng lại đứng một mình một gốc lặng ngắm con sông Vân Hà nơi từng là quê nhà của mình như một lời khẳng định mình là người lớn không chung chỗ với bọn nít ranh.
Nói gì thì nói Mục Thanh Thanh người ta cũng là người lớn rồi...
Đương nhiên khí trời giá lạnh, Mục Thanh Thanh dù lớn hay nhỏ cũng phải thay đổi chút ít trang phục không còn mặc trên người bộ áo lụa thanh y mỏng manh tốn dáng như ngày thường mà thay vào đó đã khoác trên mình một bộ áo bông dày che đi dáng người ngạo nhân, nhất là bộ ngực sữa căng tròn không hợp với tuổi khiến tiểu nha đầu ngực lép nào đó ghen ghét đến chảy nước may thay đã hoàn toàn được che đậy.
Tuy nhiên hở nó có nét đẹp của hở nhưng kín nó cũng có nét đẹp của riêng mình...
Giấu đi thân hình ma quỷ khiến con người ta nổi lên dục vọng nguyên thủy, khí chất tiên thiên cùng khuôn mặt non nớt tựa như một tiểu tiên nữ của Mục Thanh Thanh lại vô tình được bộc lộ ra tạo nên một mỹ quan chưa từng có, nhất là trong lúc trời đông lạnh giá càng khiếu cho những ai chẳng may gặp phải nổi lên xúc động muốn ôm lấy tiểu búp bê thiên sứ kia vào lòng mà yêu thương vuốt ve.
Đánh tiếc ngoài tiểu nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào ra không ai có may mắn thấy được mỹ cảnh này, Mục Thanh Thanh cũng không mấy quan tâm đến hai con ngực lép kia chỉ nhìn trời rồi lại nhìn sông mãi một lúc lâu mới lắc đầu nói:
- Khí trời này ta thấy khó lòng mà có tuyết được...
- Con nhóc nào đó muốn chơi tuyết chỉ sợ phải lên đỉnh tuyết sơn của Thanh Vân tỷ rồi ahhh...
- Chỉ là không biết với đôi chân ngắn kia nó có lên được lại không???
- Đáng tiếc... thật là đáng tiếc a...
...
.
Huyết tộc tạm thời chưa xuất hiện tuyết phủ, tương lai khả năng cao cũng khó mà xuất hiện.
Tuy nhiên không phải nơi nào cũng thế, trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn nơi cư ngụ của Thanh Vân tuyệt đối có tuyết, chỉ là với độ cao như thế địa hình lại hiểm trở thành phần không biết bay như Tuyết Nhi rất khó mà đi đến tận đó được.
Mục Thanh Thanh nói như thế thuần túy là chọc vào chỗ đau của cô bé Tuyết Nhi, bởi lẽ Tuyết Nhi vốn không có khả năng lên đỉnh được nhưng Mục Thanh Thanh nàng lại đi được nếu không nàng cũng đã không tự xưng là lăng thiên kiếm.
Với năng lực niệm lực bá đạo của mình còn trải qua một thời gian dài luyện tập, Mục Thanh Thanh cơ bản đã có thể dùng niệm lực của bản thân mà đạp lấy phi kiếm bay lên trời thực hiện hóa ước mơ của Trần Lâm cũng như có thêm một giá trị siêu việt mà tiểu Tuyết Nhi đáng thương chỉ có thể ngước nhìn.
Xem ra loli ngực lớn và loli ngực lép không ưa nhau...
Đương nhiên nguyên nhân hoàn toàn đều từ lòng ghen ghét sâu cay của cô bé Tuyết Nhi mà ra, Mục Thanh Thanh đơn giản chỉ là không phải dạng vừa buông lời trả đũa mà thôi.
.
Ngược lại bị chọc ngay trúng chỗ đau, Tuyết Nhi lập tức xù lông lên khịt mũi khinh thường nói:
- Ngươi nói ai con nhóc???
- Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi bớt ra dẻ trưởng bố trước mặt bổn cô nương đi...
- Hừ... còn tuyết sơn kia... bổn cô nương nhà bao việc mới không thèm lên đến tận đó chơi...
...
.
Đáng tiếc Mục Thanh Thanh tuy vẻ ngoài thanh thuần đáng yêu nhưng độ xấu bụng tuyệt đối không kém gì ai...
Trước khuôn mặt oán giận đến đỏ bừng kia của Tuyết Nhi, Mục Thanh Thanh lại vô cùng đắc ý cười như không cười nói:
- Ít nhất ta là nữ nhân... còn ngươi chỉ là một tiểu nha đầu cửa chưa mở...
- Như vậy không phải lớn hơn ngươi một bậc đó sao...
...
.
Trí mạng tuyệt đó là trí mạng...
Tuyết Nhi đáng thương gần như á khẩu chỉ có thể rung rung chỉ vào Mục Thanh Thanh mà thở phì phò không nói nên lời, phải mãi một lúc lâu hung quang đại phát Tuyết Nhi mới triệt để bạo nộ rống lên như mèo nhỏ bị khi phụ mà bạo phát thú tính...
- Ngươi... ngươi...
- Bào Bào lấy hàng... hôm nay ta nhất định phải sống mái một trận với con bò sữa đê tiện kia...
...
.
Cái này người ta gọi là động khẩu không lại thì ta chơi động thủ...
Tuyết Nhi sâu cay biết rõ bản thân chơi võ mồm không bằng Mục Thanh Thanh, dù sao người ta cũng là bên có lý còn nàng thì đuối lý thậm chí là triệt để đuối lý sao mà đỡ được quyết định lấy quyền cước thay võ mồm, một thanh tiểu nỏ theo đó xuất hiện trên tay cô bé Tuyết Nhi sẵn sàng quyết chiến.
Bên cạnh Bào Bào cơ bản là ngơ ngác chập 2 không biết gãi gãi đầu nhìn hai bà nội nhỏ này không phải còn đang vui vẻ trò chuyện đó hay sai, ấy vậy mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng Bào Bào đáng thương vừa mới chợp mắt một cái đã nổi máu chó đồi đánh nhau rồi.
“Mấy tiểu nha đầu này thật là phiền a... khổ thân Bào Bào a...”
Đang thiu thỉu sắp ngủ thì bị làm phiền Bào Bào không khỏi hậm hực trong lòng mà thầm nghỉ, xem ra nha đầu này cũng không phải ngốc chỉ là thế giới quan có vấn đề mà thôi.
Tuy nhiên Tuyết Nhi đã nói thế Bào Bào bất kể thế nào cũng sẽ nghe theo lập tức lấy ra cây chùy răng sói hàng khủng của mình.
...
.
- Ta sợ con hai lưng nhà ngươi quá cơ...
Ngược lại một chấp hai song Mục Thanh Thanh không chút gì là yếu thế cười lạnh một cái nói.
Cùng lúc đó bốn thanh phi kiếm sắc bén ánh lên từng đạo hàn quang đồng loạt bay ra khỏi không gian giới chỉ trên tay Mục Thanh Thanh rồi như bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiến lượn vòng bên cạnh cô bé quỷ dị vô cùng.
Không chỉ thế cơ thế của Mục Thanh Thanh cũng tựa như mất đi trọng lực nhẹ nhàng đạo lên một thanh cổ kiếm mà bay lên, tuy không đến mức bay vèo lên trời mà cũng chỉ bay cách mặt đất chưa đến một mét, nhưng khí thế cao cao tại thương như tiên nữ xuất thế kia tuyệt đối là ăn đứt hai nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào.
Chưa giao phong chỉ mới đọ hình tượng khí thế phe loli ngực lớn xem ra đã ăn 1-0...
.
Gàooo... Gàooo... Gàooo...
Bất chợt ngay khi Huyết tộc sắp phá sinh nội chiến cực mạnh của mấy con nhóc thì từng tiếng gầm thét to lớn đột nhiên vang lên cắt ngang màn giao phong mà chắc là sẽ tiếp tục 2-0 cho phe loli ngực lớn.
Tuy nhiên nghe được từng tiếng rống lớn kia, Mục Thanh Thanh dường như đã biết được phát sinh việc gì không nhịn được nhíu mày hừ lạnh một tiếng nói:
- Lại đánh... bọn khốn này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ...
- Được... lần này đừng mong chạy...
...
.
Nhẹ nghiến răng một cái Mục Thanh Thanh hoàn toàn không để ý đến hai người Tuyết Nhi và Bào Bào vui đùa trẻ trâu nữa, nhẹ đạp kiếm một cái Mục Thanh Thanh tựa chân chính đạp lên phi kiếm một đường bay đi như tên bắn lao vuốt về phía đồng bằng phương nam tốc độ còn vô cùng nhanh...
Bên kia nhìn theo bóng lưng Mục Thanh Thanh cứ thế rời đi, Tuyết Nhi cũng ý thức được có chuyện không thèm đôi co hồ nháo nữa nhẹ giọng lên tiếng:
- Bào Bào không ngắm sông nữa... chúng ta đi bắt heo...
- Nhanh ahhh... không để con bò sữa kia một mình chiếm hết công lao được...
...
.
Nói xong Tuyết Nhi thập phần hối hả cũng dắt tay Bào Bào chạy đi...
Đáng thương cho cô bé Bào Bào lại phải chạy...
Đương nhiên chạy bộ thì không thể nào nhanh hơn bay được, Tuyết Nhi nói thế thuần túy chỉ là để cho mình chút động lực mà thôi, dù sao con loli ngực lớn kia thật sự quá bá đạo cô bé đáng thương chơi không lại.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.