Chương 608: Sức Mạnh Kim Tiền
Bạch Vô Thường
19/03/2023
Nhìn Bạch Ưng Vương gần như hóa Chaos quyết tâm liều mạng một lần xuất ra tận 21.000 thần tệ phải thu bằng được thanh Ngân Vũ Đao kia, không chỉ quan khán giả xung quanh kinh ngạc không thôi mà nội bộ Huyết tộc cũng vì thế mà phát sinh mâu thuẫn không nhỏ.
.
Phe chủ chiến hiển nhiên là muốn chơi tới bến ra tay trang đoạt thanh đao kia với Bạch Ưng Vương, với phương châm” dù không thể dùng được nhưng cũng quyết không để đối phương có được” thể hiện độ máu chó của mình.
Nhưng quyết định này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thần tệ, mình Huyết tộc không chơi được phải thêm Hải Sa tộc giúp sức.
Nhưng dù là Hải Sa tộc giúp sức thì đây vẫn là một cuộc chơi đốt tiền không chút lợi ích khi Huyết tộc và Hải Sa tộc nếu đấu giá được thanh đao kia về thì cũng chỉ đem trưng cho đẹp chứ không dùng đến, với Huyết tộc hiển nhiên là không dùng được còn Hải Sa tộc thì bá đạo hơn là do không thèm dùng.
Cái này phải trách Sa Hoàng và Bạch Sa đã tiêm nhiễm vào đầu Hải Sa tộc tư duy lệch lạc khiến cả đại tộc cá mập này đều thích dùng chỉa kích các loại...
.
Chính vì thế phe phản chiến mới ra đời, chủ yếu là không muốn phải tiêu tốn quá nhiều thần tệ một cách vô ích như thế.
Dù sao chuyện một trang bị đỏ có thể được kết hợp là rất khó và cũng rất hiếm nhưng không phải là chuyện không thể, không sớm thì muộn các tộc cũng sẽ tìm ra được một vài trang bị đủ bộ. Hiện tại có thể ngăn cản đối thủ nhưng đâu thể ngăn cản đối thủ cả đời, giá trị cốt lõi vẫn là làm cho bản thân không ngừng mạnh lên và thần tệ rõ ràng là cách tốt nhất, thay vì bỏ tiền ra ngăn cản đối thủ thì dùng tiền đó tự trang bị cho bản thân.
.
Rất may trong cái lúc tình cảm song phương sắp rạn nứt kia...
Lão quân nhân Võ Nguyên Thiên không ngờ lại đứng ra cười nói:
- Các vị ta có một chủ ý nhỏ muốn đề xuất với các vị...
- Nếu cảm thấy không được cũng xin thứ lỗi...
...
.
Các cụ có câu gừng càng già càng cay, Võ Nguyên Thiên lão quân lại càng là gừng cay cấp độ 7, chủ ý của lão xem ra không nhỏ rất đáng để cân nhắc...
Chính vì thế Lý Minh Nguyệt không chút để ý đến việc lão già này dám nhảy vào chuyện của Huyết tộc cười nói:
- Võ lão quá lời rồi... người có cao kiến gì cứ nói...
...
.
Nghe thấy thế Võ Nguyên Thiên lão quân nhân mới thoáng gật gật đầu ánh mắt ẩn chứa tia cảm kích, có lẽ chỉ có ở Huyết tộc này mới có một vị đại boss của thập đại tộc khách khí với lão như thế.
Lý Minh Nguyệt chắc chắn đã không còn là Lý Minh Nguyệt của ngày xưa, giờ nàng đã là Nguyệt Dạ nữ vương thống lĩnh cả Huyết tộc nhưng sâu bên trong nàng vẫn là nàng.
Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt khách khí kia biết mất, lão nhân Võ Nguyên Thiên chỉ lạnh lùng nhìn qua thanh đao trên sân khấu gật đầu nói:
- Ta thấy các vị dường như không muốn Bạch Ưng Vương có được thanh đao, nhưng lại không muốn tiêu tốn quá nhiều vào cuộc chơi này...
- Ngược lại Thăng Long cứ điểm của ta vừa hay lại đang cần vũ khí phẩm chất tím...
- Như thế ta mạn phép có ý này... hay là chúng ta hợp tác lần này đi...
- Không biết Huyết tổ đại nhân, Nguyệt Dạ nữ vương cảm thấy thế nào???
...
.
Nhận được câu trả lời của Võ Nguyên Thiên lão quân nhân…
Đôi mài ngọc của Lý Minh Nguyệt không khỏi nhướng lên có phần kinh nghị nhìn qua lão già Võ Nguyên Thiên kia. Thậm chí đến cả Trần Lâm và lão Sa Hoàng đang ngồi nhậu cũng phải liếc nhìn vị lão quân nhân một cái.
Quả là lão hồ ly, mưu kế này của Võ Nguyên Thiên lão quân nhân đúng là không tệ, đặc biệt là không tệ với chính Thăng Long cứ điểm của lão, câu nói đôi bên cùng hợp tác kia chính xác là muốn “chay hia”.
Chủ ý của lão quân nhân Võ Nguyên Thiên rất đơn giản, Huyết tộc sẽ thay mặt Thăng Long cứ điểm ra tay đấu giá thanh Ngân Vũ Đao kia về như đúng giao kèo trước đó giữa song phương, dù sao với nhân loại có được một vũ khí phẩm chất tím độc nhất đã là quý lắm rồi nào có khả năng quan tâm đến việc kết hợp gì đó.
Tuy nhiên cuộc chơi đốt tiền này vốn không thuộc về Thăng Long cứ điểm, thế nên đôi bên phải hợp tác mà hợp tác chính là chia hai Huyết tộc sẽ phải chịu một nửa giá chứ không thể bắt Thăng Long cứ điểm ôm hết được, bù lại Thăng Long Cứ điểm sẽ chịu một nửa giá còn lại và chịu luôn trách nhiệm bảo quản thanh đao kia.
Quả là một chủ ý sặc mùi cáo già mà chỉ nghe qua đã thấy Huyết tộc hơi lỗ rồi, tự nhiên lại bỏ tiền ra mua đồ cho người khác.
.
Tuy nhiên tính đi tính lại chủ ý kia vẫn là không tệ...
Thứ nhất, mục đích cốt lõi của Huyết tộc sẽ đạt được khi thu được thanh đao kia về ngăn cản cơ hội hết hợp trang bị đỏ của Điểu tộc, kẻ địch yếu đi một chút chính là cơ hội cho bản thân.
Về phần tương lai sau này Thăng Long cứ điểm thật ra cũng không phải quá xa Huyết tộc, nếu sau này Huyết tộc đánh ra phía bắc cứ điểm kia rất có thể sẽ thành hàng xóm tiếp theo của Huyết tộc, thế nên không phải lo bọn này tạo phản.
Huống chi dù có làm phản thật thì nhân loại cũng khó có thể theo phe hung thú, thanh đao kia càng khó có thể rơi lại vào tay Điểu tộc.
Vấn đề của thanh Ngân Vũ đao kia xem như được giải quyết...
Thứ hai và cũng là quan trọng nhất chính là về phần tiền, rõ ràng có thêm một người gánh phụ Huyết tộc sẽ nhẹ đi tổn thất rất nhiều tạo cơ hội tranh giành những trang bị sau.
Nói cách khác nếu bỏ qua vấn đề hiện vật do ai giữ thì chủ ý này rõ ràng là đôi bên đều đạt được mục đích của mình trong khi bản thân lại ít bị thiệt hại nhất, nhờ có Huyết tộc hỗ trợ Võ Nguyên Thiên lão quân nhân sẽ có được trang bị tím rẻ hơn và ngược lại có Thăng Long cứ điểm Huyết tộc cũng đạt được mục đích phá đám Điểu tộc mà ít tốn kém hơn.
..
…
Về phần Sa Hoàng, liếc nhìn Lý Minh Nguyệt và Võ Nguyên Thiên lão quân nhân tuy không nói nhiều nhưng xem ra đã đạt thành thỏa thuận...
Sa Hoàng xem như cũng chịu chơi một hơi uống hết bình rượu của mình rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Thân là đồng minh ta cũng không thể để Huyết tộc các ngươi chơi một mình được...
- Chuyện này cứ chia ba đi, chúng ta mỗi bên chịu một phần...
- Để ta xem bên phe thú chim kia nó đồng lòng đến mức nào... ha... ha...
...
.
Với độ bá đạo vốn có của mình, Sa Hoàng hiển nhiên cũng không chơi dơ để Huyết tộc một mình gánh vác mà cũng đứng ra nhập cuộc, huống chi tính ra cũng đâu có bao nhiêu.
Quả thật đúng là không bao nhiêu, với sự gia nhập của Sa Hoàng cuộc chơi này biến thành cuộc chơi chia ba, nếu thanh Ngân Vũ đao kia đấu giá được 30.000 thần tệ thì tính ra Huyết tộc, Hải Sa tộc và Thăng Long cứ điểm chỉ bỏ ra khoảng 10.000 thần tệ không hề nhiều.
Đây chính là giá trị của sự kết minh…
.
Ngược lại có thêm cả Sa Hoàng gia nhập, không chỉ lão quân nhân Võ Nguyên Thiên vui mừng mà cả Lý Minh Nguyệt cũng vui mừng không kém khẽ gật gật đầu. Vị huynh đệ bạn nhậu này của Trần Lâm đúng là đáng đồng tiền bát gạo, không chỉ đánh tốt mà chơi cũng đẹp chỉ có cái ăn nhậu hơi nhiều mà thôi.
Liếc nhìn Sa Hoàng rồi nhìn lại Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt thoáng cười cười gật đầu nói:
- Được… nếu đã như vậy chúng ta cùng nhau hợp sức để xem Liên Minh Cầm Thú kia đoàn kết đến đâu…
- Huyết tổ đại nhân lần lại… he… he… phiền ngài phải tự thân xuất mã nữa rồi…
…
.
- Hừ… vẫn là bổn Huyết ta bá khí…
Nhận thấy rốt cuộc cũng tới lượt mình ra sân, Trần Lâm thoáng cười đểu một tiếng nói không quên uống hết ly rượu của mình rồi mới đứng lên tiến đến lăng kính một lần nữa hét lớn.
Hiển nhiên là khuôn mặt đại diện của Huyết tộc, những việc làm chó má xấu xa gây thù chuốc oán thế này nên để Huyết tổ đại nhân làm là tốt nhất.
Cứ như thế Huyết tổ ra sân, Liên Minh Huyết Sa trực tiếp tham gia đấu giá thay thế Thiên tộc một lần nữa đối đầu cùng Bạch Ưng Vương của Liên Minh Cầm Thú.
Nhưng quy mô của lần này lớn hơn trước đó rất nhiều.
.
Bên kia trong phòng vip của Liên Minh Cầm Thú…
Nhận ra bọn chó Huyết tộc lại nhảy ra phá đám còn trực tiếp nâng giá lên 22.000 thần tệ, Bạch Ưng Vương vừa giận vừa sợ cắn răng đến bật máu trầm giọng hét lên:
- Huyết tộc các ngươi đừng có hiếp chim quá đáng…
…
.
- Cái gì??? Hiếp ngươi á…
- Hừ… con chim ngu như ngươi sống bớt ảo tưởng lại đi…
- Có hiếp thì bốn Huyết tổ ta phải hiếp Thanh Loan vương của các ngươi cơ… ha... ha…
Đáng tiếc sủa dơ chính là nghề của Trần Lâm, Bạch Ưng Vương sao mà chơi lại bị Trần Lâm nói đến xuýt thổ thuyết.
Không chỉ thế nghe thấy tên Huyết tổ này còn dám đem Thanh Loan Vương một trong Điểu tộc tứ vương ra hiếp này hiếp nọ, Chu Tước vương vốn tính nóng như kem tức giận đạp bàn nhảy ra chửi ầm lên, hai siêu phòng vip của hai đại thế lực hàng đầu Thiên Lam tinh thoáng chốc biến thành cái chợ trời.
Mãi khi Bạch Ưng vương thẹn quá hóa giận mạnh mẽ nâng giá lên 23.000 thần tệ mới xem như tạm trấn áp Trần Lâm.
Đáng tiếp ba cây chụm lại nên cái hòn núi cao, Trần Lâm hiện tại đang "vốn mạnh" nào có ngán ai một phát chơi lên 25.000 thần tệ khiến không chỉ Liên Minh Cầm Thú mà toàn bộ quan khán giả xung quanh đều ngây người chết lặng.
25.000 thần tệ cứ như thế bỏ ra, Huyết tộc thật sự là điên rồi.
Dĩ nhiên kẻ thông minh trên đời này không ít rất nhanh đã đoán ra được con số kia không hẳn là của Huyết tộc mà Hải Sa tộc chắc chắn cũng tham gia, nếu không chỉ một mình Huyết tộc sẽ không dám chơi lớn như thế, nhưng đó vẫn là con số quá khủng kiếp với rất nhiều tồn tại đang ngồi đây.
.
Ngược lại thấy Trần Lâm không hề có ý dừng lại, Bạch Ưng vương vừa thẹn vừa giận quyết chơi cú chót gầm lên:
- 2… 26.000 thần tệ…
- Điểu tộc ta ra giá 26.000 thần tệ đấu giá thanh đao kia…
- Có ngon Huyết tổ ngươi chơi tới đi…
…
.
Tuy nhiên không đợi Bạch Ưng Vương nói hết câu, Trần Lâm đã cười lạnh một cái nói trực tiếp đè bẹp lòng tự tôn của đối thủ xuống dưới chân:
- Không cần phải thách ta…
- 26.000 thần tệ chứ gì…. Hư… bổn Huyết tổ ra giá 28.000 thần tệ…
- Có ngon con chim ngu nhà ngươi ra giá cao hơn đi…
…
.
Nghe thấy thế Bạch Ưng Vương giận đến đỏ bừng cả hai mắt nghiến răng nghiến lợi, cả người giận đến run rẩy rất muốn chơi với tên Huyết tổ kia đến cùng, nhưng Điểu tộc của hắn không có bản lãnh đó.
Mặc dù cái giá kia không phải Điểu tộc không có, nhưng Bạch Ưng Vương thật sự không dám xuất ra chỉ để đối lấy thanh Ngân Vũ đao kia. Đáng tiếc Huyết tộc lại dám, không đúng hơn là Liên Minh Huyết Sa kia dám.
Nghĩ đến đây, Bạch Ưng Vương khẽ liếc mắt nhìn sang Kim Mao Sư Vương nghiêm giọng nói:
- Sư vương… Liên Minh Huyết Sa kia hợp lực đè ta….
- Không lẽ Sư tộc ngươi chỉ biết đứng nhìn sao???
…
.
Cùng là hai khối đại liên minh đầu tiên của Thiên Lam tinh, thậm chí Liên Minh Cầm Thú còn ra đời trước cả Liên Minh Huyết Sa vậy mà Bạch Ưng Vương lại bị đối phương đập như chó trong khi đồng minh lại chỉ biết ngồi nhìn.
Tình cảnh này thử hỏi có tức hay không…
Tuy nhiên Kim Mao Sư Vương đâu có ngu cũng đâu muốn tốn tiền oan cho kẻ khác chỉ thoáng cười cười nói:
- Đồng minh gặp khó khăn Sư tộc ta hiển nhiên sẽ giúp đỡ…
- Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu đấu giá hội này là chuyện của liên minh ta chắc chắn sẽ ra sức hỗ trợ…
- Tuy nhiên nếu đã là chuyện của liên minh thì 21.000 thần tệ trước đó ta dùng để ngăn cả Huyết tộc chắc cũng nên tính là chuyện của liên minh đúng không???
…
.
- Ngươi…
- Haizzz… xem như ta chưa nói gì…
Nghe thấy thế Bạch Ưng Vương rất giận nhưng không thể nói gì chỉ biết bất lực thở dài nhìn cơ hội tạo ra trang bị đỏ vụt qua ngay trước mắt.
Hiển nhiên trước sức mạnh của kim tiền nội bộ Liên Minh Cầm Thú bắt đầu lục đục không nhẹ, nguyên nhân rõ ràng là đến từ vấn đề chung và riêng.
Nếu nói đấu giá hội này là việc của chung thì Liên Minh Cầm Thú hiển nhiên là nên hợp lực mỗi bên góp một phần sức, trong đó cũng nên tính luôn cái khoảng 21.000 thần tệ mà Kim Mao Sư Vương đã bị Trần Lâm chơi trước đó.
Tuy nhiên Bạch Ưng Vương đâu có ngu muốn đẩy thua thiệt kia cho Sư tộc gánh một mình, chuyện của cá nhân ngươi tự xử liên quan gì đến liên minh, càng không liên quan đến ta.
Đáng tiếc luật hoa quả không chừa một ai, Bạch Ưng Vương đã sống phủ thì sao mà cầu được người khác giúp đỡ.
Tính ra không chỉ Liên Minh Cầm Thú mà đến cả Liên Minh Huyết Sa thì riêng khoảng nội bộ thật sự vẫn rất lỏng lẻo, nói là kết minh cho oai vậy thôi thật ra là một đám lưu manh kéo nhau đi đánh lộn thì đúng hơn, xong việc thì mạnh thằng nào nấy về nhà.
…
.
Bên dưới, chứng kiến Bạch Ưng Vương cả người chết lặng không nói gì…
Nữ Bạch Y Quản Sự biết ngay vị vương giả Điểu tộc này buông bỏ rồi khẽ lắc nhẹ đầu cao giọng nói:
- 28.000 thần tệ lần thứ ba…
- Tốt… nếu đã không ai đấu giá… thanh Ngân Vũ Đao này sẽ thuộc về Liên Minh Huyết Sa…
.
Phe chủ chiến hiển nhiên là muốn chơi tới bến ra tay trang đoạt thanh đao kia với Bạch Ưng Vương, với phương châm” dù không thể dùng được nhưng cũng quyết không để đối phương có được” thể hiện độ máu chó của mình.
Nhưng quyết định này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thần tệ, mình Huyết tộc không chơi được phải thêm Hải Sa tộc giúp sức.
Nhưng dù là Hải Sa tộc giúp sức thì đây vẫn là một cuộc chơi đốt tiền không chút lợi ích khi Huyết tộc và Hải Sa tộc nếu đấu giá được thanh đao kia về thì cũng chỉ đem trưng cho đẹp chứ không dùng đến, với Huyết tộc hiển nhiên là không dùng được còn Hải Sa tộc thì bá đạo hơn là do không thèm dùng.
Cái này phải trách Sa Hoàng và Bạch Sa đã tiêm nhiễm vào đầu Hải Sa tộc tư duy lệch lạc khiến cả đại tộc cá mập này đều thích dùng chỉa kích các loại...
.
Chính vì thế phe phản chiến mới ra đời, chủ yếu là không muốn phải tiêu tốn quá nhiều thần tệ một cách vô ích như thế.
Dù sao chuyện một trang bị đỏ có thể được kết hợp là rất khó và cũng rất hiếm nhưng không phải là chuyện không thể, không sớm thì muộn các tộc cũng sẽ tìm ra được một vài trang bị đủ bộ. Hiện tại có thể ngăn cản đối thủ nhưng đâu thể ngăn cản đối thủ cả đời, giá trị cốt lõi vẫn là làm cho bản thân không ngừng mạnh lên và thần tệ rõ ràng là cách tốt nhất, thay vì bỏ tiền ra ngăn cản đối thủ thì dùng tiền đó tự trang bị cho bản thân.
.
Rất may trong cái lúc tình cảm song phương sắp rạn nứt kia...
Lão quân nhân Võ Nguyên Thiên không ngờ lại đứng ra cười nói:
- Các vị ta có một chủ ý nhỏ muốn đề xuất với các vị...
- Nếu cảm thấy không được cũng xin thứ lỗi...
...
.
Các cụ có câu gừng càng già càng cay, Võ Nguyên Thiên lão quân lại càng là gừng cay cấp độ 7, chủ ý của lão xem ra không nhỏ rất đáng để cân nhắc...
Chính vì thế Lý Minh Nguyệt không chút để ý đến việc lão già này dám nhảy vào chuyện của Huyết tộc cười nói:
- Võ lão quá lời rồi... người có cao kiến gì cứ nói...
...
.
Nghe thấy thế Võ Nguyên Thiên lão quân nhân mới thoáng gật gật đầu ánh mắt ẩn chứa tia cảm kích, có lẽ chỉ có ở Huyết tộc này mới có một vị đại boss của thập đại tộc khách khí với lão như thế.
Lý Minh Nguyệt chắc chắn đã không còn là Lý Minh Nguyệt của ngày xưa, giờ nàng đã là Nguyệt Dạ nữ vương thống lĩnh cả Huyết tộc nhưng sâu bên trong nàng vẫn là nàng.
Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt khách khí kia biết mất, lão nhân Võ Nguyên Thiên chỉ lạnh lùng nhìn qua thanh đao trên sân khấu gật đầu nói:
- Ta thấy các vị dường như không muốn Bạch Ưng Vương có được thanh đao, nhưng lại không muốn tiêu tốn quá nhiều vào cuộc chơi này...
- Ngược lại Thăng Long cứ điểm của ta vừa hay lại đang cần vũ khí phẩm chất tím...
- Như thế ta mạn phép có ý này... hay là chúng ta hợp tác lần này đi...
- Không biết Huyết tổ đại nhân, Nguyệt Dạ nữ vương cảm thấy thế nào???
...
.
Nhận được câu trả lời của Võ Nguyên Thiên lão quân nhân…
Đôi mài ngọc của Lý Minh Nguyệt không khỏi nhướng lên có phần kinh nghị nhìn qua lão già Võ Nguyên Thiên kia. Thậm chí đến cả Trần Lâm và lão Sa Hoàng đang ngồi nhậu cũng phải liếc nhìn vị lão quân nhân một cái.
Quả là lão hồ ly, mưu kế này của Võ Nguyên Thiên lão quân nhân đúng là không tệ, đặc biệt là không tệ với chính Thăng Long cứ điểm của lão, câu nói đôi bên cùng hợp tác kia chính xác là muốn “chay hia”.
Chủ ý của lão quân nhân Võ Nguyên Thiên rất đơn giản, Huyết tộc sẽ thay mặt Thăng Long cứ điểm ra tay đấu giá thanh Ngân Vũ Đao kia về như đúng giao kèo trước đó giữa song phương, dù sao với nhân loại có được một vũ khí phẩm chất tím độc nhất đã là quý lắm rồi nào có khả năng quan tâm đến việc kết hợp gì đó.
Tuy nhiên cuộc chơi đốt tiền này vốn không thuộc về Thăng Long cứ điểm, thế nên đôi bên phải hợp tác mà hợp tác chính là chia hai Huyết tộc sẽ phải chịu một nửa giá chứ không thể bắt Thăng Long cứ điểm ôm hết được, bù lại Thăng Long Cứ điểm sẽ chịu một nửa giá còn lại và chịu luôn trách nhiệm bảo quản thanh đao kia.
Quả là một chủ ý sặc mùi cáo già mà chỉ nghe qua đã thấy Huyết tộc hơi lỗ rồi, tự nhiên lại bỏ tiền ra mua đồ cho người khác.
.
Tuy nhiên tính đi tính lại chủ ý kia vẫn là không tệ...
Thứ nhất, mục đích cốt lõi của Huyết tộc sẽ đạt được khi thu được thanh đao kia về ngăn cản cơ hội hết hợp trang bị đỏ của Điểu tộc, kẻ địch yếu đi một chút chính là cơ hội cho bản thân.
Về phần tương lai sau này Thăng Long cứ điểm thật ra cũng không phải quá xa Huyết tộc, nếu sau này Huyết tộc đánh ra phía bắc cứ điểm kia rất có thể sẽ thành hàng xóm tiếp theo của Huyết tộc, thế nên không phải lo bọn này tạo phản.
Huống chi dù có làm phản thật thì nhân loại cũng khó có thể theo phe hung thú, thanh đao kia càng khó có thể rơi lại vào tay Điểu tộc.
Vấn đề của thanh Ngân Vũ đao kia xem như được giải quyết...
Thứ hai và cũng là quan trọng nhất chính là về phần tiền, rõ ràng có thêm một người gánh phụ Huyết tộc sẽ nhẹ đi tổn thất rất nhiều tạo cơ hội tranh giành những trang bị sau.
Nói cách khác nếu bỏ qua vấn đề hiện vật do ai giữ thì chủ ý này rõ ràng là đôi bên đều đạt được mục đích của mình trong khi bản thân lại ít bị thiệt hại nhất, nhờ có Huyết tộc hỗ trợ Võ Nguyên Thiên lão quân nhân sẽ có được trang bị tím rẻ hơn và ngược lại có Thăng Long cứ điểm Huyết tộc cũng đạt được mục đích phá đám Điểu tộc mà ít tốn kém hơn.
..
…
Về phần Sa Hoàng, liếc nhìn Lý Minh Nguyệt và Võ Nguyên Thiên lão quân nhân tuy không nói nhiều nhưng xem ra đã đạt thành thỏa thuận...
Sa Hoàng xem như cũng chịu chơi một hơi uống hết bình rượu của mình rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Thân là đồng minh ta cũng không thể để Huyết tộc các ngươi chơi một mình được...
- Chuyện này cứ chia ba đi, chúng ta mỗi bên chịu một phần...
- Để ta xem bên phe thú chim kia nó đồng lòng đến mức nào... ha... ha...
...
.
Với độ bá đạo vốn có của mình, Sa Hoàng hiển nhiên cũng không chơi dơ để Huyết tộc một mình gánh vác mà cũng đứng ra nhập cuộc, huống chi tính ra cũng đâu có bao nhiêu.
Quả thật đúng là không bao nhiêu, với sự gia nhập của Sa Hoàng cuộc chơi này biến thành cuộc chơi chia ba, nếu thanh Ngân Vũ đao kia đấu giá được 30.000 thần tệ thì tính ra Huyết tộc, Hải Sa tộc và Thăng Long cứ điểm chỉ bỏ ra khoảng 10.000 thần tệ không hề nhiều.
Đây chính là giá trị của sự kết minh…
.
Ngược lại có thêm cả Sa Hoàng gia nhập, không chỉ lão quân nhân Võ Nguyên Thiên vui mừng mà cả Lý Minh Nguyệt cũng vui mừng không kém khẽ gật gật đầu. Vị huynh đệ bạn nhậu này của Trần Lâm đúng là đáng đồng tiền bát gạo, không chỉ đánh tốt mà chơi cũng đẹp chỉ có cái ăn nhậu hơi nhiều mà thôi.
Liếc nhìn Sa Hoàng rồi nhìn lại Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt thoáng cười cười gật đầu nói:
- Được… nếu đã như vậy chúng ta cùng nhau hợp sức để xem Liên Minh Cầm Thú kia đoàn kết đến đâu…
- Huyết tổ đại nhân lần lại… he… he… phiền ngài phải tự thân xuất mã nữa rồi…
…
.
- Hừ… vẫn là bổn Huyết ta bá khí…
Nhận thấy rốt cuộc cũng tới lượt mình ra sân, Trần Lâm thoáng cười đểu một tiếng nói không quên uống hết ly rượu của mình rồi mới đứng lên tiến đến lăng kính một lần nữa hét lớn.
Hiển nhiên là khuôn mặt đại diện của Huyết tộc, những việc làm chó má xấu xa gây thù chuốc oán thế này nên để Huyết tổ đại nhân làm là tốt nhất.
Cứ như thế Huyết tổ ra sân, Liên Minh Huyết Sa trực tiếp tham gia đấu giá thay thế Thiên tộc một lần nữa đối đầu cùng Bạch Ưng Vương của Liên Minh Cầm Thú.
Nhưng quy mô của lần này lớn hơn trước đó rất nhiều.
.
Bên kia trong phòng vip của Liên Minh Cầm Thú…
Nhận ra bọn chó Huyết tộc lại nhảy ra phá đám còn trực tiếp nâng giá lên 22.000 thần tệ, Bạch Ưng Vương vừa giận vừa sợ cắn răng đến bật máu trầm giọng hét lên:
- Huyết tộc các ngươi đừng có hiếp chim quá đáng…
…
.
- Cái gì??? Hiếp ngươi á…
- Hừ… con chim ngu như ngươi sống bớt ảo tưởng lại đi…
- Có hiếp thì bốn Huyết tổ ta phải hiếp Thanh Loan vương của các ngươi cơ… ha... ha…
Đáng tiếc sủa dơ chính là nghề của Trần Lâm, Bạch Ưng Vương sao mà chơi lại bị Trần Lâm nói đến xuýt thổ thuyết.
Không chỉ thế nghe thấy tên Huyết tổ này còn dám đem Thanh Loan Vương một trong Điểu tộc tứ vương ra hiếp này hiếp nọ, Chu Tước vương vốn tính nóng như kem tức giận đạp bàn nhảy ra chửi ầm lên, hai siêu phòng vip của hai đại thế lực hàng đầu Thiên Lam tinh thoáng chốc biến thành cái chợ trời.
Mãi khi Bạch Ưng vương thẹn quá hóa giận mạnh mẽ nâng giá lên 23.000 thần tệ mới xem như tạm trấn áp Trần Lâm.
Đáng tiếp ba cây chụm lại nên cái hòn núi cao, Trần Lâm hiện tại đang "vốn mạnh" nào có ngán ai một phát chơi lên 25.000 thần tệ khiến không chỉ Liên Minh Cầm Thú mà toàn bộ quan khán giả xung quanh đều ngây người chết lặng.
25.000 thần tệ cứ như thế bỏ ra, Huyết tộc thật sự là điên rồi.
Dĩ nhiên kẻ thông minh trên đời này không ít rất nhanh đã đoán ra được con số kia không hẳn là của Huyết tộc mà Hải Sa tộc chắc chắn cũng tham gia, nếu không chỉ một mình Huyết tộc sẽ không dám chơi lớn như thế, nhưng đó vẫn là con số quá khủng kiếp với rất nhiều tồn tại đang ngồi đây.
.
Ngược lại thấy Trần Lâm không hề có ý dừng lại, Bạch Ưng vương vừa thẹn vừa giận quyết chơi cú chót gầm lên:
- 2… 26.000 thần tệ…
- Điểu tộc ta ra giá 26.000 thần tệ đấu giá thanh đao kia…
- Có ngon Huyết tổ ngươi chơi tới đi…
…
.
Tuy nhiên không đợi Bạch Ưng Vương nói hết câu, Trần Lâm đã cười lạnh một cái nói trực tiếp đè bẹp lòng tự tôn của đối thủ xuống dưới chân:
- Không cần phải thách ta…
- 26.000 thần tệ chứ gì…. Hư… bổn Huyết tổ ra giá 28.000 thần tệ…
- Có ngon con chim ngu nhà ngươi ra giá cao hơn đi…
…
.
Nghe thấy thế Bạch Ưng Vương giận đến đỏ bừng cả hai mắt nghiến răng nghiến lợi, cả người giận đến run rẩy rất muốn chơi với tên Huyết tổ kia đến cùng, nhưng Điểu tộc của hắn không có bản lãnh đó.
Mặc dù cái giá kia không phải Điểu tộc không có, nhưng Bạch Ưng Vương thật sự không dám xuất ra chỉ để đối lấy thanh Ngân Vũ đao kia. Đáng tiếc Huyết tộc lại dám, không đúng hơn là Liên Minh Huyết Sa kia dám.
Nghĩ đến đây, Bạch Ưng Vương khẽ liếc mắt nhìn sang Kim Mao Sư Vương nghiêm giọng nói:
- Sư vương… Liên Minh Huyết Sa kia hợp lực đè ta….
- Không lẽ Sư tộc ngươi chỉ biết đứng nhìn sao???
…
.
Cùng là hai khối đại liên minh đầu tiên của Thiên Lam tinh, thậm chí Liên Minh Cầm Thú còn ra đời trước cả Liên Minh Huyết Sa vậy mà Bạch Ưng Vương lại bị đối phương đập như chó trong khi đồng minh lại chỉ biết ngồi nhìn.
Tình cảnh này thử hỏi có tức hay không…
Tuy nhiên Kim Mao Sư Vương đâu có ngu cũng đâu muốn tốn tiền oan cho kẻ khác chỉ thoáng cười cười nói:
- Đồng minh gặp khó khăn Sư tộc ta hiển nhiên sẽ giúp đỡ…
- Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu đấu giá hội này là chuyện của liên minh ta chắc chắn sẽ ra sức hỗ trợ…
- Tuy nhiên nếu đã là chuyện của liên minh thì 21.000 thần tệ trước đó ta dùng để ngăn cả Huyết tộc chắc cũng nên tính là chuyện của liên minh đúng không???
…
.
- Ngươi…
- Haizzz… xem như ta chưa nói gì…
Nghe thấy thế Bạch Ưng Vương rất giận nhưng không thể nói gì chỉ biết bất lực thở dài nhìn cơ hội tạo ra trang bị đỏ vụt qua ngay trước mắt.
Hiển nhiên trước sức mạnh của kim tiền nội bộ Liên Minh Cầm Thú bắt đầu lục đục không nhẹ, nguyên nhân rõ ràng là đến từ vấn đề chung và riêng.
Nếu nói đấu giá hội này là việc của chung thì Liên Minh Cầm Thú hiển nhiên là nên hợp lực mỗi bên góp một phần sức, trong đó cũng nên tính luôn cái khoảng 21.000 thần tệ mà Kim Mao Sư Vương đã bị Trần Lâm chơi trước đó.
Tuy nhiên Bạch Ưng Vương đâu có ngu muốn đẩy thua thiệt kia cho Sư tộc gánh một mình, chuyện của cá nhân ngươi tự xử liên quan gì đến liên minh, càng không liên quan đến ta.
Đáng tiếc luật hoa quả không chừa một ai, Bạch Ưng Vương đã sống phủ thì sao mà cầu được người khác giúp đỡ.
Tính ra không chỉ Liên Minh Cầm Thú mà đến cả Liên Minh Huyết Sa thì riêng khoảng nội bộ thật sự vẫn rất lỏng lẻo, nói là kết minh cho oai vậy thôi thật ra là một đám lưu manh kéo nhau đi đánh lộn thì đúng hơn, xong việc thì mạnh thằng nào nấy về nhà.
…
.
Bên dưới, chứng kiến Bạch Ưng Vương cả người chết lặng không nói gì…
Nữ Bạch Y Quản Sự biết ngay vị vương giả Điểu tộc này buông bỏ rồi khẽ lắc nhẹ đầu cao giọng nói:
- 28.000 thần tệ lần thứ ba…
- Tốt… nếu đã không ai đấu giá… thanh Ngân Vũ Đao này sẽ thuộc về Liên Minh Huyết Sa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.