Chương 120: Tâm sự đêm khuya
Bạch Vô Thường
21/10/2021
Bên kia A Thúy đem đám người Lê Dũng, Lê Quý và Trần Lâm lên lầu hai của
khu biệt thự. Ba người được phân biệt ở ba gian phòng nằm bên cạnh nhau, mỗi người một phòng khá là riêng tử để làm những việc cũng riêng tư
không kém...
Dĩ nhiên thôn dân của Lê Dũng cũng được an bài một gian nhà khá của trong thôn, tuy khá tồi tàn nhưng với những người gần nửa thánh ngồi xe mà nói là vô cùng tốt rồi.
- Lê Dũng huynh, làm gì thì làm nhưng đừng lớn tiếng quá đấy...
Đừng trước của phòng Trần Lâm nhịn không được trêu chọc Lê Dũng một câu rồi cười lớn bước vào phòng mình trước ánh mắt trắng dã của hắn ta...
Bước vào bên trong Trần Lâm khẽ đánh giá nội thật trong phòng, nhìn chung khá xa hoa và sạch sẽ, thậm chí có cả phòng tắm riêng, bên trong phòng tắm còn có một bồn tắm nước nóng lớn đủ cho hai người. Hiển nhiên chủ nhân trước kia của khu biệt thự này là người có tiền và rất biết hưởng thụ.
Tuy nhiên Trần Lâm đã sai chủ nhân của khu biệt thự này đúng là có tiền nhưng khu nhà này không phải hắn làm ra chỉ để hưởng thụ mà là để kinh doanh, thực tế khu nhà này không hoàng toàn là biệt thự mà là một khách sạn theo phong cách biệt thự mà thôi, sau này bị Vương Báo trưng dụng.
Ngoài ra chủ nhân trước của nó cũng không ai xa là gì mà là phụ thân của Chu Lệ nữ nhân tóc vàng mà Lê Dũng đã chọn, khu nhà này có thể nói vừa là khu nghĩ dưỡng của gia đình vừa là một tài sản của ông ta, lúc mạt thế hàng lâm Chu Lệ chính là đang nghĩ dưỡng ở đây nên mới bị Vương Báo bắt được rồi may mắn gặp được Lê Dũng, nếu không nàng ta rất có thể đã thành một con thây ma nhưng bao nhiêu kẻ khác.
Dĩ nhiên Trần Lâm không hề biết mà có biết thì cũng không mấy quan tâm.
Lúc này Trần Lâm đã không khách khí cởi hết quân áo rồi nằm vào trong bồn tắm kia, thời điểm tiếp xúc với làng nước ấm áp, cơ thể truyền ra một cảm giác cự kỳ thoải mái làm cậu không khỏi suýt xoa.
- Khi trở về huyết tộc nhất định phải làm một bồn nước nóng mới được...
- Mà nhất định phải lộ thiên như vậy kêu hết các nàng xuống tắm... đến lúc đó he... he...
- Ôi... nghĩ đến thôi đã muốn trở về...
Lúc Trần Lâm còn hưởng thụ cảm giác thư sướng cũng như mơ về một tương lai tươi sáng thì cửa phòng tắm khẽ mở ra...
Một nữ nhân thân thể trắng noãn như ngọc nhưng chỉ quân quanh người một cái khăn tắm từ từ tiến vào, nhưng không biết là do hơi nước nóng đang bốc lên hay là do nguyên nhân gì khác gương mặt em bé của nàng đã nhiễm một tầng ửng đỏ, cộng thêm da thịt trắng tuyết cùng hai ngọn núi đồi ưỡn ra cao vút như muốn dụ hoặc nam nhân trầm mê vào vực sâu thâm thẩm đó. Quả thật quả là nữ nhân vừa có mị lực mê hoặc chúng sinh lại có nét thanh thuần hiếm có.
Mục Thanh Thanh gương mặt ngây thơ chằm chậm đi tới trước Trần Lâm nói:
- Chủ... chủ nhân! Tiểu nô tới đây phục thỉ ngài tắm rửa.
Tuy nhiên đáp lại Thanh Thanh lại là một gương mặt bình thản đến lạ thường, ánh mắt không vui không buồn nhìn nàng như nhìn một vật sức bình thường trên cổi đời này, tuy có sự yêu thích như không hề có dục vọng...
Thấy ánh mắt đó của Trần Lâm, Mục Thanh Thanh thoáng giật mình không biết mình đã làm sai chuyện gì vôi vàng chạy đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng. Lúc này nàng đã quá sợ hãi nêu đã quên luôn sự ngượng ngùng bộ ngực đầy đặn ép sát lưng Trần Lâm.
Hơn ai hết nàng biết rõ nàng là lễ vật mà Vương Báo lưu lại chuyên môn dùng lôi kéo cao thủ, không mà đúng trách nhiệm của một món hàng kết cuộc của nàng sẽ vô cũng bi thảm, mạt thế vô tình đã biến một tiểu thư đài cát sống trong nhung lụa thành một kẽ ty tiện, nhưng không phải vì để được sống mà sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết.
Bên kia Trần Lâm thấy biểu hiện sợ sệt của nàng không nhịn được cười nói:
- Được rồi mao buôn ra ta đi...
- Ta có chuyện muốn nói với nàng trước...
Nghe thấy thế Thanh thanh lúc này càng hoảng sơn hơn sắc mặt trở nên tái nhợt, tay nàng vội vàng loạng choạng bắt lấy tiểu đệ của Trần Lâm sợ hãi nói:
- Chủ nhân!
- Nô tì sẽ làm cho ngài cao hứng! Sẽ làm cho ngài thỏa mãn...
Nghe nàng nói thế Trần Lâm nhíu mày quay người lại mỉm cười nhìn vào nàng nói:
- Yên tâm đi tôi sẽ không muốn đuổi cô đâu, chỉ là...
Nay khi chưa nói hết câu Trần Lâm đã vung tay đánh mạnh vào gáy của Thanh Thanh, lực lượng cực lớn từ cánh tay truyền đến làm Thanh Thanh trực tiếp ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Nhìn vào Thanh Thanh đang nằm trên mặt đất, Tử Long không nhịn được thở dài. Tác động tiêu cự từ huyết mạnh huyết tộc lên người cậu càng ngày càng nghiêm trọng, hơn hẳn bất cứ tộc nhân nào khác.
Hiện tại trong mắt Trần Lâm nhân loại hay thây mà đều không khác gì nhau, có chăn là cậu thích nhân loại hơn mà thôi.
Nói một cách khó nghe trong mắt huyết tộc nhân loại giống như những con chó con, còn thây ma thì giống như những con rắn, cái cách mà một con người thích một con chó con hơn một con rắn thì huyết tộc cũng y như vậy.
Và một con chó con dù đẹp cách mấy, đán yêu cách mấy cũng chỉ có thể yêu thương vuốt về nó, không thể nẩy sinh dục vọng với nó được, đó chính là sự khác biệt giống loài mà huyết mạch huyết tộc áp đặc lên tộc nhân và huyết tổ cũng không ngoại lệ...
Chính vì thế cả buổi trưa Trần Lâm ra vẻ mê say sắc đẹp của Thanh Thanh một phần là diễn, phần còn lại chỉ là sự yêu thích cái đẹp của một nghệ thuật gia mà thôi.
Cho nên làm Trần Lâm chú ý đến Thanh Thanh hơn cả không phải sắc đẹp mà là năng lực của nàng ta.
Liệt mắt nhìn Thanh Thanh một cái Trần Lâm mỉm cười đắc ý, trên tay hiện lên một đạo huyết quang bay đến người Thanh Thanh, Trần Lâm có thể không thích Thanh Thanh nhân loại nhưng Thanh Thanh huyết tộc thì khác...
Dần dần một cái huyết kén bao bọc lấy người Thanh Thanh, cùng lúc đó một cảm giác suy yếu làm Trần Lâm không nhịn được ngồi xuống bồn tắm.
- Được rồi mau ra ngoài canh gác cho ta đi...
Khẽ dựa vào bồn tắm Trần Lâm bất chợt lên tiếng...
Nghe thấy thế không gian trên trần phòng tắm chợt biến đối, một con tắc kè màu đỏ thảm dần dần hiện ra, nó chính là sinh vật duy nhất Trần Lâm mang theo trên đường đi, với khả năng gần như tàng hình của mình nhiệm vụ của nó chính là cảnh giời cho cậu.
Khẽ nhìn con tắc kè đang chậm chạp bò ra cửa Trần Lâm không nhịn được thở ra một hơi nặng nhọc rồi không tắm nữa mà leo lên giường ngủ, bỏ lại cái huyết kén bên trong phòng tắm...
.
Cứ thế cho đến nửa đêm một cơ thể nhỏ bé ấm áp chui vào chăn của Trần Lâm.
Đây không phải là trong huyết điện tổng bộ tối cao của huyết tộc được hàng nghìn binh sĩ bảo vệ, cho nên tuy đang ngủ nhưng Trần Lâm vẫn không quên cảm giác.
Khi cơ thể nhỏ bé kia đến gần Trần Lâm đã nhận ra nhưng khi cảm nhận được sự tương liên của huyết mạch cậu lười không ngăn cảng nàng ta để cho nàng ta chui vào trong chăn.
Khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp kia đôi tay heo không khách khí nhào nặn bộ ngực sữa to tròn như quả đào chính của nàng làm cho nàng rùng mình tường đợt...
Thấy thể Tử Long mỉm cười đôi mắt dần dần mở ra nhìn nữ nhân bạo gan dám chui vào chăn mình nói:
- Nàng thật bạo gan dám chui vào chăn của ta...
Nghe thấy thế Thanh Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt không còn sự sợ hãi khi nhìn vào Trần Lâm nữa mà chỉ có sự thân thiết khó tả nói:
- Ta muốn đến hầu hạ ngài... chủ nhân...
Khẽ mỉm cười Trần Lâm không khách khí vuốt về cơ thể trần truồng trong lòng mình rồi nói:
- Không vội, ta có chuyện muốn hỏi nàng...
Nghe thấy thế Thanh Thanh chịu đựng sự mơn trớn mà tên xấu xa kia mang đến thổn thức nói:
- Chủ nhân ngài cứ hỏi...
Ánh mắt Trần Lâm hiện lên sự sắc lạnh nói:
- Vương Báo kia có lại lịch như thế nào?
Nghe thấy thế Thanh Thanh biết chủ nhân đa muốn tìm hiểu về Vương Báo, khẽ suy nghĩ một lúc rồi chằm chậm kể...
Theo lời kể của Thanh Thanh, Trần Lâm đại khái cũng biết rõ lai lịch của tên Vương Báo kia, không hờ hắn cũng là đồng hương của cậu.
Trước mạt thế Vương Báo là một trong những đầu lĩnh hắc đạo của thành phố Bạc Hà. Sau khi mạt thế hàng lâm, hắn may mắn tránh thoát một kiếp rồi dẫn theo các huynh đệ chạy ra khỏi thành phố.
Trong quá trình chạy ra khỏi thành phố Bạc Hà, Vương Báo vô tình gặp được một đội cảnh sát vũ trang đang hộ tống đám lãnh đạo của thành phố Bạc Hà còn sót lại chạy bỏ chạy.
Chớp lấy thời cơ đó Vương Báo gia nhập vào đội ngũ chạy trốn kia, rồi thừa dịp những cảnh sát vũ trang đang chiến đấu với thây ma thì đánh lén họ rồi cướp lấy vũ khí, sau đó dẫn theo một đám người sống sót chạy tới Bạch Gia Thôn này, Thanh Thanh cũng bị bắt trong lúc đó...
Tiến vào trong thôn Vương Báo chủ động xuất kích tiêu diệt hết những thây ma trong thôn làm cho những thôn dân ở đây vui mừng không thôi, nhưng rất nhanh họ đã nhân ra hắn ta là một tên ác ma thật sự.
Vương Báo thi hành chính sách nô dịch đối với người dân trong thôn lương thực bị hắn cướp hết, những nam nhân nào đầu nhập vào lực lượng của hắn sẽ được hắn sắp xếp bào đội vũ trang chuyên đi cướp bốc các thân trang gần đó hoặc những người đi đường muốn đến Vũng Hải, còn những nam nhân không muốn đầu nhập vào phần tử của Vương Báo đều phải làm những cô việc nặng nhọc và nguy hiểm những lương thực nhận được lại không bao nhiêu.
Còn nữ nhân của Bạch Gia thôn cũng tương tự như vậy Vương Báo cũng không làm khó họ, dù sau hắn cũng cần lực lượng lao động không thể giết sạch cả thôn được. Dĩ nhiên đó là đối với những nữ nhân dung mạo bình thường, nữ nhân xinh đẹp đều bị hắn và thuộc hạ bắt đi.
Ngoài ra những nữ nhân không thuộc Bạch Gia Thôn mà bị Vương Báo bắt về càng bị thảm hơn, họ không khác gì hàng hóa mà Vương Báo thu về, những ai làm cho hắn không vui thì sẽ bị ném vào nhà chứa cho những phần tử vũ trang khác phát tiết bản thân.
Nếu như những phần tử vũ trang này lập được đại công, Vương Báo sẽ đem nữ nhân xinh đẹp tặng cho kẻ đó như để khích lệ, không chỉ thế những tên phần tử võ trang này được cung cấp thức ăn tốt nhất, bởi vậy những phần tử vũ trang này vô cùng trung thành với Vương Báo.
Vương Ngôn và Trương Tam là tay chân số một của Vương Báo từ lúc còn hoành hành ở thanh phố Bạc Hà trước kia.
Còn Lý Tứ là nhân tài mà Vương Báo mời chào trong đám người sống sót. Bản thân Lý Tứ thời điểm được Vương Báo mời chào cũng là một tiểu thủ lĩnh không chỉ thực lực mạnh mẽ mà trong tay có năm sáu thủ hạ.
Ngoài ra mặt sẹo phục kích đám người Lê Dũng trên đường chính là biểu đệ của Lý Tứ nên Vương Báo mới bỏ công xuất thủ cứu hắn về.
Còn nhóm nữ nhân xinh đẹp và còn sạch như Thanh Thanh chính là những hàng hoá đặc biệt mà Vương Báo giữ lại chuyên môn mời chào cao thủ hoặc là cống nạp cho những cao tầng của Vũng Hải.
Nghe đến đây Trần Lâm khẽ gật gật đầu, tính ra Vương Báo cũng là một kẽ thông minh, thậm chỉ rất có thể hắn sẽ là bá chủ vũng hoang nguyên này.
Tuy chỉ có thể xem như một chư hầu và dưới quyền của Vũng Hải, nhưng nói gì thì nói vẫn làm vua một cổi ở đây.
Đáng tiếc hắn đụng phải Trần Lâm, thực tế khi đến đây cậu đã nhấm đến cái khôn này và muốn biến nó thành chư hầu dưới trướng huyết tộc.
Huyết tộc không muốn đánh đến duyên hải, không phải vì họ không muốn xâm lấn nhân loại mà họ không muốn ra biến, thế mạnh quân sự của huyết tộc đến từ không quân và bộ quân, hải chiến không phải sức mạnh của họ nên để nhân loại làm lá chắn phòng thủ bờ biển cũng không tệ.
Dĩ nhiên huyết tộc vẫn sẽ đông tiến nhưng chỉ thu về Vũng lãnh thổ hoang nguyên này mà thôi, như thế rất có thể Bạch Gia Thôn này rất có thể sẽ là ranh giới giữa huyết tộc và Vũng Hải, cũng sẽ là đầu mối giao thương của cả hai, để thôn này ngã về huyết tộc sẽ có lợi hơn rất nhiều...
Dĩ nhiên thôn dân của Lê Dũng cũng được an bài một gian nhà khá của trong thôn, tuy khá tồi tàn nhưng với những người gần nửa thánh ngồi xe mà nói là vô cùng tốt rồi.
- Lê Dũng huynh, làm gì thì làm nhưng đừng lớn tiếng quá đấy...
Đừng trước của phòng Trần Lâm nhịn không được trêu chọc Lê Dũng một câu rồi cười lớn bước vào phòng mình trước ánh mắt trắng dã của hắn ta...
Bước vào bên trong Trần Lâm khẽ đánh giá nội thật trong phòng, nhìn chung khá xa hoa và sạch sẽ, thậm chí có cả phòng tắm riêng, bên trong phòng tắm còn có một bồn tắm nước nóng lớn đủ cho hai người. Hiển nhiên chủ nhân trước kia của khu biệt thự này là người có tiền và rất biết hưởng thụ.
Tuy nhiên Trần Lâm đã sai chủ nhân của khu biệt thự này đúng là có tiền nhưng khu nhà này không phải hắn làm ra chỉ để hưởng thụ mà là để kinh doanh, thực tế khu nhà này không hoàng toàn là biệt thự mà là một khách sạn theo phong cách biệt thự mà thôi, sau này bị Vương Báo trưng dụng.
Ngoài ra chủ nhân trước của nó cũng không ai xa là gì mà là phụ thân của Chu Lệ nữ nhân tóc vàng mà Lê Dũng đã chọn, khu nhà này có thể nói vừa là khu nghĩ dưỡng của gia đình vừa là một tài sản của ông ta, lúc mạt thế hàng lâm Chu Lệ chính là đang nghĩ dưỡng ở đây nên mới bị Vương Báo bắt được rồi may mắn gặp được Lê Dũng, nếu không nàng ta rất có thể đã thành một con thây ma nhưng bao nhiêu kẻ khác.
Dĩ nhiên Trần Lâm không hề biết mà có biết thì cũng không mấy quan tâm.
Lúc này Trần Lâm đã không khách khí cởi hết quân áo rồi nằm vào trong bồn tắm kia, thời điểm tiếp xúc với làng nước ấm áp, cơ thể truyền ra một cảm giác cự kỳ thoải mái làm cậu không khỏi suýt xoa.
- Khi trở về huyết tộc nhất định phải làm một bồn nước nóng mới được...
- Mà nhất định phải lộ thiên như vậy kêu hết các nàng xuống tắm... đến lúc đó he... he...
- Ôi... nghĩ đến thôi đã muốn trở về...
Lúc Trần Lâm còn hưởng thụ cảm giác thư sướng cũng như mơ về một tương lai tươi sáng thì cửa phòng tắm khẽ mở ra...
Một nữ nhân thân thể trắng noãn như ngọc nhưng chỉ quân quanh người một cái khăn tắm từ từ tiến vào, nhưng không biết là do hơi nước nóng đang bốc lên hay là do nguyên nhân gì khác gương mặt em bé của nàng đã nhiễm một tầng ửng đỏ, cộng thêm da thịt trắng tuyết cùng hai ngọn núi đồi ưỡn ra cao vút như muốn dụ hoặc nam nhân trầm mê vào vực sâu thâm thẩm đó. Quả thật quả là nữ nhân vừa có mị lực mê hoặc chúng sinh lại có nét thanh thuần hiếm có.
Mục Thanh Thanh gương mặt ngây thơ chằm chậm đi tới trước Trần Lâm nói:
- Chủ... chủ nhân! Tiểu nô tới đây phục thỉ ngài tắm rửa.
Tuy nhiên đáp lại Thanh Thanh lại là một gương mặt bình thản đến lạ thường, ánh mắt không vui không buồn nhìn nàng như nhìn một vật sức bình thường trên cổi đời này, tuy có sự yêu thích như không hề có dục vọng...
Thấy ánh mắt đó của Trần Lâm, Mục Thanh Thanh thoáng giật mình không biết mình đã làm sai chuyện gì vôi vàng chạy đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng. Lúc này nàng đã quá sợ hãi nêu đã quên luôn sự ngượng ngùng bộ ngực đầy đặn ép sát lưng Trần Lâm.
Hơn ai hết nàng biết rõ nàng là lễ vật mà Vương Báo lưu lại chuyên môn dùng lôi kéo cao thủ, không mà đúng trách nhiệm của một món hàng kết cuộc của nàng sẽ vô cũng bi thảm, mạt thế vô tình đã biến một tiểu thư đài cát sống trong nhung lụa thành một kẽ ty tiện, nhưng không phải vì để được sống mà sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết.
Bên kia Trần Lâm thấy biểu hiện sợ sệt của nàng không nhịn được cười nói:
- Được rồi mao buôn ra ta đi...
- Ta có chuyện muốn nói với nàng trước...
Nghe thấy thế Thanh thanh lúc này càng hoảng sơn hơn sắc mặt trở nên tái nhợt, tay nàng vội vàng loạng choạng bắt lấy tiểu đệ của Trần Lâm sợ hãi nói:
- Chủ nhân!
- Nô tì sẽ làm cho ngài cao hứng! Sẽ làm cho ngài thỏa mãn...
Nghe nàng nói thế Trần Lâm nhíu mày quay người lại mỉm cười nhìn vào nàng nói:
- Yên tâm đi tôi sẽ không muốn đuổi cô đâu, chỉ là...
Nay khi chưa nói hết câu Trần Lâm đã vung tay đánh mạnh vào gáy của Thanh Thanh, lực lượng cực lớn từ cánh tay truyền đến làm Thanh Thanh trực tiếp ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Nhìn vào Thanh Thanh đang nằm trên mặt đất, Tử Long không nhịn được thở dài. Tác động tiêu cự từ huyết mạnh huyết tộc lên người cậu càng ngày càng nghiêm trọng, hơn hẳn bất cứ tộc nhân nào khác.
Hiện tại trong mắt Trần Lâm nhân loại hay thây mà đều không khác gì nhau, có chăn là cậu thích nhân loại hơn mà thôi.
Nói một cách khó nghe trong mắt huyết tộc nhân loại giống như những con chó con, còn thây ma thì giống như những con rắn, cái cách mà một con người thích một con chó con hơn một con rắn thì huyết tộc cũng y như vậy.
Và một con chó con dù đẹp cách mấy, đán yêu cách mấy cũng chỉ có thể yêu thương vuốt về nó, không thể nẩy sinh dục vọng với nó được, đó chính là sự khác biệt giống loài mà huyết mạch huyết tộc áp đặc lên tộc nhân và huyết tổ cũng không ngoại lệ...
Chính vì thế cả buổi trưa Trần Lâm ra vẻ mê say sắc đẹp của Thanh Thanh một phần là diễn, phần còn lại chỉ là sự yêu thích cái đẹp của một nghệ thuật gia mà thôi.
Cho nên làm Trần Lâm chú ý đến Thanh Thanh hơn cả không phải sắc đẹp mà là năng lực của nàng ta.
Liệt mắt nhìn Thanh Thanh một cái Trần Lâm mỉm cười đắc ý, trên tay hiện lên một đạo huyết quang bay đến người Thanh Thanh, Trần Lâm có thể không thích Thanh Thanh nhân loại nhưng Thanh Thanh huyết tộc thì khác...
Dần dần một cái huyết kén bao bọc lấy người Thanh Thanh, cùng lúc đó một cảm giác suy yếu làm Trần Lâm không nhịn được ngồi xuống bồn tắm.
- Được rồi mau ra ngoài canh gác cho ta đi...
Khẽ dựa vào bồn tắm Trần Lâm bất chợt lên tiếng...
Nghe thấy thế không gian trên trần phòng tắm chợt biến đối, một con tắc kè màu đỏ thảm dần dần hiện ra, nó chính là sinh vật duy nhất Trần Lâm mang theo trên đường đi, với khả năng gần như tàng hình của mình nhiệm vụ của nó chính là cảnh giời cho cậu.
Khẽ nhìn con tắc kè đang chậm chạp bò ra cửa Trần Lâm không nhịn được thở ra một hơi nặng nhọc rồi không tắm nữa mà leo lên giường ngủ, bỏ lại cái huyết kén bên trong phòng tắm...
.
Cứ thế cho đến nửa đêm một cơ thể nhỏ bé ấm áp chui vào chăn của Trần Lâm.
Đây không phải là trong huyết điện tổng bộ tối cao của huyết tộc được hàng nghìn binh sĩ bảo vệ, cho nên tuy đang ngủ nhưng Trần Lâm vẫn không quên cảm giác.
Khi cơ thể nhỏ bé kia đến gần Trần Lâm đã nhận ra nhưng khi cảm nhận được sự tương liên của huyết mạch cậu lười không ngăn cảng nàng ta để cho nàng ta chui vào trong chăn.
Khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp kia đôi tay heo không khách khí nhào nặn bộ ngực sữa to tròn như quả đào chính của nàng làm cho nàng rùng mình tường đợt...
Thấy thể Tử Long mỉm cười đôi mắt dần dần mở ra nhìn nữ nhân bạo gan dám chui vào chăn mình nói:
- Nàng thật bạo gan dám chui vào chăn của ta...
Nghe thấy thế Thanh Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt không còn sự sợ hãi khi nhìn vào Trần Lâm nữa mà chỉ có sự thân thiết khó tả nói:
- Ta muốn đến hầu hạ ngài... chủ nhân...
Khẽ mỉm cười Trần Lâm không khách khí vuốt về cơ thể trần truồng trong lòng mình rồi nói:
- Không vội, ta có chuyện muốn hỏi nàng...
Nghe thấy thế Thanh Thanh chịu đựng sự mơn trớn mà tên xấu xa kia mang đến thổn thức nói:
- Chủ nhân ngài cứ hỏi...
Ánh mắt Trần Lâm hiện lên sự sắc lạnh nói:
- Vương Báo kia có lại lịch như thế nào?
Nghe thấy thế Thanh Thanh biết chủ nhân đa muốn tìm hiểu về Vương Báo, khẽ suy nghĩ một lúc rồi chằm chậm kể...
Theo lời kể của Thanh Thanh, Trần Lâm đại khái cũng biết rõ lai lịch của tên Vương Báo kia, không hờ hắn cũng là đồng hương của cậu.
Trước mạt thế Vương Báo là một trong những đầu lĩnh hắc đạo của thành phố Bạc Hà. Sau khi mạt thế hàng lâm, hắn may mắn tránh thoát một kiếp rồi dẫn theo các huynh đệ chạy ra khỏi thành phố.
Trong quá trình chạy ra khỏi thành phố Bạc Hà, Vương Báo vô tình gặp được một đội cảnh sát vũ trang đang hộ tống đám lãnh đạo của thành phố Bạc Hà còn sót lại chạy bỏ chạy.
Chớp lấy thời cơ đó Vương Báo gia nhập vào đội ngũ chạy trốn kia, rồi thừa dịp những cảnh sát vũ trang đang chiến đấu với thây ma thì đánh lén họ rồi cướp lấy vũ khí, sau đó dẫn theo một đám người sống sót chạy tới Bạch Gia Thôn này, Thanh Thanh cũng bị bắt trong lúc đó...
Tiến vào trong thôn Vương Báo chủ động xuất kích tiêu diệt hết những thây ma trong thôn làm cho những thôn dân ở đây vui mừng không thôi, nhưng rất nhanh họ đã nhân ra hắn ta là một tên ác ma thật sự.
Vương Báo thi hành chính sách nô dịch đối với người dân trong thôn lương thực bị hắn cướp hết, những nam nhân nào đầu nhập vào lực lượng của hắn sẽ được hắn sắp xếp bào đội vũ trang chuyên đi cướp bốc các thân trang gần đó hoặc những người đi đường muốn đến Vũng Hải, còn những nam nhân không muốn đầu nhập vào phần tử của Vương Báo đều phải làm những cô việc nặng nhọc và nguy hiểm những lương thực nhận được lại không bao nhiêu.
Còn nữ nhân của Bạch Gia thôn cũng tương tự như vậy Vương Báo cũng không làm khó họ, dù sau hắn cũng cần lực lượng lao động không thể giết sạch cả thôn được. Dĩ nhiên đó là đối với những nữ nhân dung mạo bình thường, nữ nhân xinh đẹp đều bị hắn và thuộc hạ bắt đi.
Ngoài ra những nữ nhân không thuộc Bạch Gia Thôn mà bị Vương Báo bắt về càng bị thảm hơn, họ không khác gì hàng hóa mà Vương Báo thu về, những ai làm cho hắn không vui thì sẽ bị ném vào nhà chứa cho những phần tử vũ trang khác phát tiết bản thân.
Nếu như những phần tử vũ trang này lập được đại công, Vương Báo sẽ đem nữ nhân xinh đẹp tặng cho kẻ đó như để khích lệ, không chỉ thế những tên phần tử võ trang này được cung cấp thức ăn tốt nhất, bởi vậy những phần tử vũ trang này vô cùng trung thành với Vương Báo.
Vương Ngôn và Trương Tam là tay chân số một của Vương Báo từ lúc còn hoành hành ở thanh phố Bạc Hà trước kia.
Còn Lý Tứ là nhân tài mà Vương Báo mời chào trong đám người sống sót. Bản thân Lý Tứ thời điểm được Vương Báo mời chào cũng là một tiểu thủ lĩnh không chỉ thực lực mạnh mẽ mà trong tay có năm sáu thủ hạ.
Ngoài ra mặt sẹo phục kích đám người Lê Dũng trên đường chính là biểu đệ của Lý Tứ nên Vương Báo mới bỏ công xuất thủ cứu hắn về.
Còn nhóm nữ nhân xinh đẹp và còn sạch như Thanh Thanh chính là những hàng hoá đặc biệt mà Vương Báo giữ lại chuyên môn mời chào cao thủ hoặc là cống nạp cho những cao tầng của Vũng Hải.
Nghe đến đây Trần Lâm khẽ gật gật đầu, tính ra Vương Báo cũng là một kẽ thông minh, thậm chỉ rất có thể hắn sẽ là bá chủ vũng hoang nguyên này.
Tuy chỉ có thể xem như một chư hầu và dưới quyền của Vũng Hải, nhưng nói gì thì nói vẫn làm vua một cổi ở đây.
Đáng tiếc hắn đụng phải Trần Lâm, thực tế khi đến đây cậu đã nhấm đến cái khôn này và muốn biến nó thành chư hầu dưới trướng huyết tộc.
Huyết tộc không muốn đánh đến duyên hải, không phải vì họ không muốn xâm lấn nhân loại mà họ không muốn ra biến, thế mạnh quân sự của huyết tộc đến từ không quân và bộ quân, hải chiến không phải sức mạnh của họ nên để nhân loại làm lá chắn phòng thủ bờ biển cũng không tệ.
Dĩ nhiên huyết tộc vẫn sẽ đông tiến nhưng chỉ thu về Vũng lãnh thổ hoang nguyên này mà thôi, như thế rất có thể Bạch Gia Thôn này rất có thể sẽ là ranh giới giữa huyết tộc và Vũng Hải, cũng sẽ là đầu mối giao thương của cả hai, để thôn này ngã về huyết tộc sẽ có lợi hơn rất nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.