Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Chương 33: Chỉ mong từ nay không gặp lại

Nhất Độ Quân Hoa

12/08/2013

Lãnh Phi Nhan an phận được một tháng, Vu Chung quản lý mọi chuyện trong Yến Lâu. Lúc nàng vào lại Thiếu Lâm Tự là buổi chiều, ánh mặt trời rất chói chang. Khi ấy, Tàng Ca đang đánh cờ với Tế Huyền đại sư trong hành lang, nhìn thấy nàng cũng làm như không, nhưng như là phản xạ, không biết sao lại đứng dậy pha bình trà mới.

Lãnh Phi Nhan bưng chén trà bằng trúc ngửi hương trà lan tỏa, không hứng thú gì nhìn hai người đánh cờ. Buổi chiều chậm trãi trôi qua. Yến Lâu đưa thư bồ câu đến thiền viện tìm nàng, nàng vừa liếc sơ qua liền đứng dậy, cũng không chào hỏi mà đi luôn.

Trong tà phái tung hết tin này đến tin khác: Vị Thủy Môn, Tứ Ương Bang lần lượt bị tiêu diệt. Mọi người đều kinh hãi. Mấy bang phái này đều là những kẻ đã mai phục nàng trên Thiên Sơn.

Vì thế Ẩm Thiên Hành cũng nhận được vô số lời xin giúp đỡ, Thiên Đạo Minh bắt đầu lo trước tính sau. Nhất thời, giang hồ lại nổi sóng, có vẻ như sắp có gió giục mây vần.

Sứ giả của Viêm Triều lại chọn ngay lúc này mà đi sứ sang Vưu Quốc. Lãnh Phi Nhan lặng lẽ nhìn nét chữ mạnh mẽ của người kia: giết sứ giả Lí Nho Hoài của Viêm Triều.

Tại sao? Muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước?

Nhưng nàng là một sát thủ, sát thủ chỉ hỏi làm cái gì. Tại sao, tại sao, tại sao? Thế giới này làm gì có nhiều lí do đến thế!

Lãnh Phi Nhan mang người cướp được Lí Nho Hoài ngay trong lãnh thổ Vưu Quốc. Người của Vưu Quốc lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì nên phái rất nhiều người hộ tống dọc đường. Nhưng người của triều đình làm sao bì được với những sát thủ không màng tính mệnh, huống chi Lãnh Phi Nhan đích thân ra tay?

Có lẽ đến chết sứ giả ngồi trong xe cũng không biết tại sao vua nước mình lại muốn giết mình.

Người thì còn sống, nhưng phải nằm mà về, cuối cùng Viêm Triều cũng có lí do, danh chính ngôn thuận phát binh tấn công Vưu Quốc, chiến tranh lại được khơi lên.



Thật buồn cười, hung khí rõ ràng là Phi yến khấu mà người người trong võ lâm Trung Nguyên đều biết, nhưng cuối cùng lại buộc tội Vưu Quốc.

Vương Nam tướng quân của Viêm Triều dẫn ba mươi vạn quân thảo phạt Vưu Quốc, đánh suốt một năm thì giành thắng lợi. Từ đó, một cuộc tàn sát hàng loạt trong kinh đô của Vưu Quốc, hoàng tộc của Vưu Quốc không một người may mắn sống sót.

Cuộc chiến này hy sinh gần mười vạn người. Cuối cùng, cảnh máu me ấy triệt để đóng Yến Lâu lên cây cột tội ác của lịch sử.

Rốt cuộc thì võ lâm cũng tìm được tội ác khiến người ta căm phẫn sôi máu của Yến Lâu. Mà tổ chức ngày càng bành trướng này đúng là đã trở thành một mối họa lớn. Cho nên, trong âm thầm, bắt đầu có ý định liên minh với nhau, các môn phái bắt đầu bỏ qua những thành kiến ngày xưa, chuyên tâm huấn luyện đệ tử, lấy trừ bỏ Yến Lâu, thay trời hành đạo là mục tiêu vĩ đại của mình.

Lãnh Phi Nhan, lập tức trở thành kẻ thù chung của toàn võ lâm.

Đêm, trời mưa đến tối trời tối đất.

Một bóng người gấp rút gõ cánh cửa đang đóng của nhà Phật. Mọi người ra mở cửa, nhìn thấy một người toàn thân ướt đẫm, tay bế một đứa bé khoảng sáu tuổi, gắng gượng nói vài câu rằng chủ nhân nói chỉ có Thiếu Lâm là có thể bảo vệ được tính mạng của tiểu công tử.

Người đã vào Thiếu Lâm, Kinh Lôi sứ cũng không tiện đuổi theo, dẫn Ngân y thập nhị dực về Yến Lâu xin chỉ thị của Lãnh Phi Nhan.

Lãnh Phi Nhan đi dọc theo những bậc thang bằng đá thật dài, tới trước cửa Phật trang nghiêm, khoang tay mà đứng, trong vẻ ngạo mạn lộ ra vẻ cô độc lạnh xương.

Chúng tăng đều có mặt, biết là chuyện hôm nay không thể lương thiện được nữa.



“A di đà Phật, Lãnh thí chủ, ta khuyên thí chủ hãy có lòng khoan dung.”

“Tế Huyền phương trượng, những lời vô ích không cần nói nhiều. Chịu sự nhờ cậy của người thì làm việc cho người, quy tắc của Yến Lâu trước nay chưa từng bị phá hỏng. Người, Lãnh Phi Nhan nhất định phải đoạt lại.”

Lời đã nói ra, không còn đường nào khuyên nữa. Tàng Ca mặc bộ áo xám đứng sau Tế Huyền, trong mơ hồ, dường như lại tái hiện cảnh diệt Thủy Thượng Thanh Bang.

Thì ra, cho dù có tránh né thế nào đi nữa thì chính và tà, nhất định sẽ có một ngày đối mặt.

Gần như là một sự tranh đoạt có quy luật. Đây là giang hồ. Lãnh Phi Nhan tựa người vào cây bách trước cửa chùa, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nàng bay lên cao thăm dò tung tích của đứa trẻ kia. Lần đầu tiên Vô Vi đại sư giao đấu với Lãnh Phi Nhan, cảm thấy bản lĩnh của cô gái này thật không đơn giản như trong tưởng tượng của ông. Phi yến khấu mà Trung Nguyên nghe thấy đã biến sắc, một lần nàng có thể phóng tới sáu cái!

Vô Vi đại sư cùng Tàng Ca liên thủ ngăn nàng lại. Tự bảo vệ mình thì có thể, nhưng bảo vệ thêm đứa nhỏ thì có khó khăn. Mà tăng lữ của Thiếu Lâm Tự cũng nếm mùi khổ… vì những chiêu kiếm mà Lãnh Phi Nhan dốc lòng dạy cho sát thủ Yến Lâu kia.

Vô Vi đại sư chỉ mới né một mảnh ám khí thì người của Yến Lâu quấn lấy. Máu nhuộm trên ống tay áo của Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan không tham chiến nữa, thoát ra rồi lãnh đạm nói: đi!

Lần này, người của Yến Lâu thương vong hơn một nửa, nhưng không ai tỏ vẻ gì. Sát thủ, há chẳng phải trước giờ sinh tử vô thường sao.

Lãnh Phi Nhan nhìn những bậc đá kéo dài. Tàng Ca, chỉ mong từ nay về sau không gặp lại…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook