Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 26: Đại hội thường niên của Yến Lâu
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2013
Cách ngày đại hội thường niên của Yến Lâu năm ngày, Lãnh Phi Nhan đã chạy đến Nam Sơn Thành. Mới sáng sớm, Lãnh
Phi Nhan đã dẫn vài người lên núi, nghe nói mỗi năm đều do lâu chủ Yến
Lâu đích thân bắt một con ngựa tặng cho sát thủ cấp kim cương hàng năm
của Yến Lâu.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên da thịt như ngọc, cao quý mà tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng. Trên đường đến đây, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Y vẫn luôn thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười với y.
Đoàn người canh chừng tại Nam Sơn, trong lúc đó Thần Phù ra vào vài lần để thăm dò (Quân Hoa: woa, ngựa gián điệp nha). Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn là lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích việc này. Không chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy tự hào hơn việc có thể thuần phục được một con ngựa kiêu hãnh. Thần Phù hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân hất hất cẳng trước, nó không chút lấy làm hổ thẹn với chuyện bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ nó, ý bảo nó yên tĩnh chút xíu, nó liền thân thiết dùng mũi cọ cọ vào mặt nàng.
Cảnh tượng ngàn con ngựa lao nhanh là một kỳ quan hùng tráng không thể tưởng tượng được. Giữa ngàn con tuấn mã, Tàng Ca liếc mắt là đã nhìn trúng con ngựa đầu đàn. Khắp người phủ lông đen như nhung, bờm dài mượt, vô cùng bắt mắt trong bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung dây thòng lọng trong tay lên: Chính là nó!
Hai người như có sự ăn ý, Lãnh Phi Nhan phóng nhanh như điện, Tàng Ca lập tức theo sau cắt đứt đường lui của nó. Ngàn con ngựa lao nhanh qua, tiếng vang như sấm, khí thế hiên ngang.
Thần Phù nhanh như chớp, lúc xẹt qua thì dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi Nhan đã đến, vòng đúng quanh cổ con ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Sức con ngựa kia cũng không nhỏ, buộc Thần Phù phải chồm thêm hai bước mới đứng vững vàng được. Lãnh Phi Nhan kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con ngựa đen kia lập tức lồng lộn như điên.
Không có yên, Lãnh Phi Nhan thành thạo cúi thấp người xuống, tay vững vàng ôm lấy bờm nó. Tàng Ca vẫn luôn lo lắng, nhảy lên lưng thần Phù, hét nó đuổi theo. Thật ra Thần Phù cũng đang có ý đó, vì thế bèn chứng tỏ tính ưu việt của hãn huyết bảo mã, dùng hết sức nhanh chóng đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phóng người ngồi xuống sau lưng Lãnh Phi Nhan thì nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của nàng đầm đìa mồ hôi, phát hiện áo đen ngay eo nàng đã ướt một mảng, cho nên y liền biết vì sao nàng lại chọn bộ y phục này. Bởi vì máu có thấm lên đó thì cũng không nhìn ra được.
Trong lòng bỗng nhiên lại thấy đau, y nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa. Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, đàn ông như y mà cũng đổ mồ hôi đầy người. Lãnh Phi Nhan dùng khăn tơ trắng lau mồ hôi cho y, Tàng Ca ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Có lẽ tay y chạm phải vết thương của nàng, nàng hơi cụp mắt xuống, nhưng lại không nỡ phá tan giây phút dịu dàng này, mặc cho y ôm hôn.
Đại hội thường niên của Yến Lâu được tổ chức tại quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc mắc là là tại sao cuộc tụ hội của một đám sát thủ thế này mà quan phủ không hỏi thăm đến. Bây giờ mới biết chỉ riêng sát thủ cấp vàng trở nên của Yến Lâu thôi mà đã gần vạn tên, huống hồ mỗi người võ nghệ cao cường, nếu thật sự muốn quản, e là người của cả kinh thành đến cũng không đủ.
Nam có, nữ có, dày đặc trên quảng trường. Trên mặt mỗi người đều là vẻ thành kính nhìn chiếc ghế bằng ngọc trống rỗng phía trên.
Lúc Lãnh Phi Nhan đi ra, gần như tất cả mọi người đều sôi nổi hẳn lên, hô to lâu chủ, lâu chủ. Vạn người tung hô, tiếng rung cả trời.
Hôm nay Lãnh Phi Nhan mặc một bộ y phục màu đỏ, ngoài khoác áo choàng đen thêu kim tuyến. Mái tóc màu xám bạc dùng mũ ngọc buộc gọn, trước trán có màn ngọc buông rũ, cử chỉ toát lên vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bằng ngọc lộng lẫy, giống như vua chúa nhìn xuống thần dân của mình, cho nên mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ. Tàng Ca cũng không kiềm được mà tán thưởng. Nàng nói không sai, Lãnh Phi Nhan chính là thần của Yến Lâu. Có điều… không ai biết tối qua vị thần này mang theo vết thương tái phát nằm trong lòng y mất ngủ cả đêm.
Nàng điềm tĩnh, cao ngạo ngồi trên vạn người, phía dưới là một đám lang sói vô giá. Thậm chí Tàng Ca không thể tính được nếu bắt hết tất cả những người ở đây về quy án thì có thể đáng bao nhiêu tiền.
Bốn sứ giả của Yến Lâu đứng thẳng tắp phía trước nàng. Ánh mắt nàng khẽ quét qua toàn cảnh, phàm là người chạm phải mắt nàng đều không nhịn được mà cúi đầu chứ không dám đối mặt với nàng. Đó là sự thấp kém cùng sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
“Ngồi cả đi!” Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi tiếng đều vang vọng vào tai người người. Tàng Ca được nàng ra hiệu, cho nên ngồi bên cạnh nàng.
Trước đây Tàng Ca chưa từng nghĩ đến sát thủ cũng phải cần nhiều tài nghệ như vậy. Y dám bảo đảm nơi này ca múa sẽ không thua bất cứ hoa khôi của thanh lâu nào. (Quân Hoa: đương nhiên rồi, hoa khôi dựa vào nó kiếm cơm, còn sát thủ dựa vào nó để giữ mạng đó cha. Lãnh Phi Nhan: Tàng Ca, chàng đã từng xem bao nhiêu hoa khôi biểu diễn? Hử… =_=…)
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa cháy hừng hực. Thanh Phong sứ cẩn thận kiểm tra mỗi một vò rượu cùng mỗi loại thức ăn. Thật ra mọi người đều là những người cẩn thận, không đến nỗi có người ngốc đến mức đi hạ độc trước mặt một đám sát thủ thế này.
Không ai nói chuyện, trên đài là một cô gái mặc đồ diêm dúa đang múa. Vu Chung tự ý chen đến bên cạnh Tàng Ca, đưa y một vò rượu rồi chạm với y: “Lâu chủ vui buồn bất thường, mọi người đều không dám thả lỏng, nghĩ cách làm người vui một chút đi!”
Tàng Ca biết vết thương của nàng tái phát, khi đau đớn thì tâm trạng sẽ không tốt. Có điều Tàng đại hiệp của chúng ta vô cùng lãng mạn nhé.
Lãnh Phi Nhan giơ một vò Cao Lương Hồng uống với mọi người, Vu Chung bên cạnh ra hiệu với Tàng Ca một cái, Tàng Ca khẽ chặn tay nàng lại, nhỏ giọng nói: “Uống ít một chút.”
Nàng ngoan ngoãn buông xuống, xua tay bảo mọi người cứ tiếp tục. Mọi người bên dưới cẩn thận dè dặt, không dám quá buông thả.
Điệu múa kết thúc, cũng có tiếng vỗ tay như sấm, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ lẳng lặng ngồi trên nghế, trong vạn người thoáng có chút cô độc. Người như thế, sao không cô độc cho được.
Bỗng nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, Tàng Ca đã bay lên đài, mọi người yên tĩnh lại.
Trong đám người, có kẻ nhận ra y, trước kia từng nếm mùi đau khổ trên tay y. Có điều không có xung đột lợi ích, cũng không thù hận gì lớn, bây giờ nghe đồn, lại thấy y ngồi cạnh Lãnh Phi Nhan, mỗi người đều là những kẻ lanh lợi, cũng đã hiểu được tám chín phần, cho nên vô cùng nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.
Trước kia Lãnh Phi Nhan chỉ thấy tranh vẽ của Tàng Ca, không ngờ y cũng là một nhân vật tài hoa đến thế, trình độ âm nhạc cũng rất cao. Tàng Ca không có đàn, nhưng y có kiếm.
Màu áo lam của y càng làm tôn lên vẻ phiêu dật. Y cong ngón tay khẽ gõ lên vỏ kiếm, cư nhiên phát ra tiếng leng keng vui tai. Lúc này, gần như tất cả mọi người đều bị thu hút.
Tàng Ca nhìn vào mắt Lãnh Phi Nhan, khẽ đàn một cách nhịp nhàng:
(Quân Hoa: ta không biết viết bài hát, nhưng Tiểu Tàng muốn hát, cho nên… Cương ca, mượn một bài dùng trước nha… Đồ Hồng Cương: =_=…)
Nàng như tiên giáng trần
Rơi xuống lưng ngựa của ta…
Dáng người như ngọc, ánh mắt như nước
Nụ cười hé mở làm tim ta thẫn thờ…
Nàng không quay đầu lại
Giương một đôi cánh lên
Tìm kiếm phương hướng
Phương hướng ở phía trước
Một tiếng thở dài làm đời ta cô quạnh…
Nàng ở giữa biển người
Hưởng hết vinh quang sáng rọi
Không thấy được ánh mắt nàng
Có chăng rươm rướm lệ quang
Ta không có năng lực ấy
Muốn quên cũng không thể quên
Chỉ chờ đêm khuya thanh vắng
Mơ một người từng yêu hết lòng…
Không có tiếng đàn chỉn chu, không có vũ đạo đẹp mắt, y chỉ đứng trên đài, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách. Lúc ca khúc hoàn thành, thậm chí quên cả vỗ tay.
Y trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan nhoẻn miệng cười: “Được rồi được rồi, thả lỏng người ra cho bổn tọa, đừng làm mất hứng!”
Có câu này của lâu chủ, không khí dần nóng lên, trong đó có những người đã lâu không gặp thì ôn chuyện, cũng có người hằng năm so chiêu với nhau, không khí sôi trào.
Trên đài lại đổi tiết mục mới, có tấu hài, có làm xiếc, còn cải biên cả tiểu phẩm ‘không thiếu tiền’.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên da thịt như ngọc, cao quý mà tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng. Trên đường đến đây, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Y vẫn luôn thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười với y.
Đoàn người canh chừng tại Nam Sơn, trong lúc đó Thần Phù ra vào vài lần để thăm dò (Quân Hoa: woa, ngựa gián điệp nha). Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn là lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích việc này. Không chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy tự hào hơn việc có thể thuần phục được một con ngựa kiêu hãnh. Thần Phù hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân hất hất cẳng trước, nó không chút lấy làm hổ thẹn với chuyện bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ nó, ý bảo nó yên tĩnh chút xíu, nó liền thân thiết dùng mũi cọ cọ vào mặt nàng.
Cảnh tượng ngàn con ngựa lao nhanh là một kỳ quan hùng tráng không thể tưởng tượng được. Giữa ngàn con tuấn mã, Tàng Ca liếc mắt là đã nhìn trúng con ngựa đầu đàn. Khắp người phủ lông đen như nhung, bờm dài mượt, vô cùng bắt mắt trong bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung dây thòng lọng trong tay lên: Chính là nó!
Hai người như có sự ăn ý, Lãnh Phi Nhan phóng nhanh như điện, Tàng Ca lập tức theo sau cắt đứt đường lui của nó. Ngàn con ngựa lao nhanh qua, tiếng vang như sấm, khí thế hiên ngang.
Thần Phù nhanh như chớp, lúc xẹt qua thì dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi Nhan đã đến, vòng đúng quanh cổ con ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Sức con ngựa kia cũng không nhỏ, buộc Thần Phù phải chồm thêm hai bước mới đứng vững vàng được. Lãnh Phi Nhan kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con ngựa đen kia lập tức lồng lộn như điên.
Không có yên, Lãnh Phi Nhan thành thạo cúi thấp người xuống, tay vững vàng ôm lấy bờm nó. Tàng Ca vẫn luôn lo lắng, nhảy lên lưng thần Phù, hét nó đuổi theo. Thật ra Thần Phù cũng đang có ý đó, vì thế bèn chứng tỏ tính ưu việt của hãn huyết bảo mã, dùng hết sức nhanh chóng đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phóng người ngồi xuống sau lưng Lãnh Phi Nhan thì nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của nàng đầm đìa mồ hôi, phát hiện áo đen ngay eo nàng đã ướt một mảng, cho nên y liền biết vì sao nàng lại chọn bộ y phục này. Bởi vì máu có thấm lên đó thì cũng không nhìn ra được.
Trong lòng bỗng nhiên lại thấy đau, y nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa. Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, đàn ông như y mà cũng đổ mồ hôi đầy người. Lãnh Phi Nhan dùng khăn tơ trắng lau mồ hôi cho y, Tàng Ca ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Có lẽ tay y chạm phải vết thương của nàng, nàng hơi cụp mắt xuống, nhưng lại không nỡ phá tan giây phút dịu dàng này, mặc cho y ôm hôn.
Đại hội thường niên của Yến Lâu được tổ chức tại quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc mắc là là tại sao cuộc tụ hội của một đám sát thủ thế này mà quan phủ không hỏi thăm đến. Bây giờ mới biết chỉ riêng sát thủ cấp vàng trở nên của Yến Lâu thôi mà đã gần vạn tên, huống hồ mỗi người võ nghệ cao cường, nếu thật sự muốn quản, e là người của cả kinh thành đến cũng không đủ.
Nam có, nữ có, dày đặc trên quảng trường. Trên mặt mỗi người đều là vẻ thành kính nhìn chiếc ghế bằng ngọc trống rỗng phía trên.
Lúc Lãnh Phi Nhan đi ra, gần như tất cả mọi người đều sôi nổi hẳn lên, hô to lâu chủ, lâu chủ. Vạn người tung hô, tiếng rung cả trời.
Hôm nay Lãnh Phi Nhan mặc một bộ y phục màu đỏ, ngoài khoác áo choàng đen thêu kim tuyến. Mái tóc màu xám bạc dùng mũ ngọc buộc gọn, trước trán có màn ngọc buông rũ, cử chỉ toát lên vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bằng ngọc lộng lẫy, giống như vua chúa nhìn xuống thần dân của mình, cho nên mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ. Tàng Ca cũng không kiềm được mà tán thưởng. Nàng nói không sai, Lãnh Phi Nhan chính là thần của Yến Lâu. Có điều… không ai biết tối qua vị thần này mang theo vết thương tái phát nằm trong lòng y mất ngủ cả đêm.
Nàng điềm tĩnh, cao ngạo ngồi trên vạn người, phía dưới là một đám lang sói vô giá. Thậm chí Tàng Ca không thể tính được nếu bắt hết tất cả những người ở đây về quy án thì có thể đáng bao nhiêu tiền.
Bốn sứ giả của Yến Lâu đứng thẳng tắp phía trước nàng. Ánh mắt nàng khẽ quét qua toàn cảnh, phàm là người chạm phải mắt nàng đều không nhịn được mà cúi đầu chứ không dám đối mặt với nàng. Đó là sự thấp kém cùng sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
“Ngồi cả đi!” Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi tiếng đều vang vọng vào tai người người. Tàng Ca được nàng ra hiệu, cho nên ngồi bên cạnh nàng.
Trước đây Tàng Ca chưa từng nghĩ đến sát thủ cũng phải cần nhiều tài nghệ như vậy. Y dám bảo đảm nơi này ca múa sẽ không thua bất cứ hoa khôi của thanh lâu nào. (Quân Hoa: đương nhiên rồi, hoa khôi dựa vào nó kiếm cơm, còn sát thủ dựa vào nó để giữ mạng đó cha. Lãnh Phi Nhan: Tàng Ca, chàng đã từng xem bao nhiêu hoa khôi biểu diễn? Hử… =_=…)
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa cháy hừng hực. Thanh Phong sứ cẩn thận kiểm tra mỗi một vò rượu cùng mỗi loại thức ăn. Thật ra mọi người đều là những người cẩn thận, không đến nỗi có người ngốc đến mức đi hạ độc trước mặt một đám sát thủ thế này.
Không ai nói chuyện, trên đài là một cô gái mặc đồ diêm dúa đang múa. Vu Chung tự ý chen đến bên cạnh Tàng Ca, đưa y một vò rượu rồi chạm với y: “Lâu chủ vui buồn bất thường, mọi người đều không dám thả lỏng, nghĩ cách làm người vui một chút đi!”
Tàng Ca biết vết thương của nàng tái phát, khi đau đớn thì tâm trạng sẽ không tốt. Có điều Tàng đại hiệp của chúng ta vô cùng lãng mạn nhé.
Lãnh Phi Nhan giơ một vò Cao Lương Hồng uống với mọi người, Vu Chung bên cạnh ra hiệu với Tàng Ca một cái, Tàng Ca khẽ chặn tay nàng lại, nhỏ giọng nói: “Uống ít một chút.”
Nàng ngoan ngoãn buông xuống, xua tay bảo mọi người cứ tiếp tục. Mọi người bên dưới cẩn thận dè dặt, không dám quá buông thả.
Điệu múa kết thúc, cũng có tiếng vỗ tay như sấm, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ lẳng lặng ngồi trên nghế, trong vạn người thoáng có chút cô độc. Người như thế, sao không cô độc cho được.
Bỗng nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, Tàng Ca đã bay lên đài, mọi người yên tĩnh lại.
Trong đám người, có kẻ nhận ra y, trước kia từng nếm mùi đau khổ trên tay y. Có điều không có xung đột lợi ích, cũng không thù hận gì lớn, bây giờ nghe đồn, lại thấy y ngồi cạnh Lãnh Phi Nhan, mỗi người đều là những kẻ lanh lợi, cũng đã hiểu được tám chín phần, cho nên vô cùng nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.
Trước kia Lãnh Phi Nhan chỉ thấy tranh vẽ của Tàng Ca, không ngờ y cũng là một nhân vật tài hoa đến thế, trình độ âm nhạc cũng rất cao. Tàng Ca không có đàn, nhưng y có kiếm.
Màu áo lam của y càng làm tôn lên vẻ phiêu dật. Y cong ngón tay khẽ gõ lên vỏ kiếm, cư nhiên phát ra tiếng leng keng vui tai. Lúc này, gần như tất cả mọi người đều bị thu hút.
Tàng Ca nhìn vào mắt Lãnh Phi Nhan, khẽ đàn một cách nhịp nhàng:
(Quân Hoa: ta không biết viết bài hát, nhưng Tiểu Tàng muốn hát, cho nên… Cương ca, mượn một bài dùng trước nha… Đồ Hồng Cương: =_=…)
Nàng như tiên giáng trần
Rơi xuống lưng ngựa của ta…
Dáng người như ngọc, ánh mắt như nước
Nụ cười hé mở làm tim ta thẫn thờ…
Nàng không quay đầu lại
Giương một đôi cánh lên
Tìm kiếm phương hướng
Phương hướng ở phía trước
Một tiếng thở dài làm đời ta cô quạnh…
Nàng ở giữa biển người
Hưởng hết vinh quang sáng rọi
Không thấy được ánh mắt nàng
Có chăng rươm rướm lệ quang
Ta không có năng lực ấy
Muốn quên cũng không thể quên
Chỉ chờ đêm khuya thanh vắng
Mơ một người từng yêu hết lòng…
Không có tiếng đàn chỉn chu, không có vũ đạo đẹp mắt, y chỉ đứng trên đài, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách. Lúc ca khúc hoàn thành, thậm chí quên cả vỗ tay.
Y trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan nhoẻn miệng cười: “Được rồi được rồi, thả lỏng người ra cho bổn tọa, đừng làm mất hứng!”
Có câu này của lâu chủ, không khí dần nóng lên, trong đó có những người đã lâu không gặp thì ôn chuyện, cũng có người hằng năm so chiêu với nhau, không khí sôi trào.
Trên đài lại đổi tiết mục mới, có tấu hài, có làm xiếc, còn cải biên cả tiểu phẩm ‘không thiếu tiền’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.