Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 23: Mẹ nó, lợi cho ngươi rồi
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2013
“Đồ khốn, buông ra!” Ẩm Tâm Nhị còn đang quát mắng.
Lúc này đang là mùa đông, không có trăng, trong lờ mờ chỉ nhìn thấy được một bóng người đen thùi lùi, trong lòng là cơ thể với hương thơm thoang thoảng, Vu Chung không kiềm chế được mà đưa tay thò vào ngực nàng ta. Ẩm Tâm Nhị chỉ cảm thấy có một bàn tay cách quần áo sờ lung tung trên người mình, lập tức giận dữ, giãy giụa càng kịch liệt hơn. Cách đánh giá Vu Chung từ khốn nạn đã thăng cấp thành lưu manh, sau đó lại thuận lợi lên chức biến thái!
Vu Chung vốn chỉ mang theo chút thăm dò, nhưng khi từ vạt áo tiến vào, Ẩm Tâm Nhị liền không mắng được nữa. Vu Chung vốn thường xuyên dùng kiếm, tay rất thô ráp, nhưng cũng rất sạch sẽ, cho dù là ngày đông cũng hết sức ấm áp.
Hắn hôn lên vành tai Ẩm Tâm Nhị theo bản năng. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ập vào mũi, Ẩm Tâm Nhị dần cảm thấy rất tò mò, cảm giác lạ thường từ ngực truyền tới làm nàng ta bớt giãy giụa, cuối cùng nửa dựa vào núi giả, nửa mềm nhũn ngã vào lòng Vu Chung, mặc hắn hành động.
Tim Vu Chung cũng run lên. Hơi thở thanh thuần ấy phả vào bên tai, mang theo sự ấm nóng, bất giác khiêu khích hắn. Hắn dắt tay nàng ta xuyên qua lớp áo trước ngực, sờ lên lồng ngực vững chãi của mình.
Từ xưa đến nay, âm dương điều hòa, long phượng vây quần, sức hấp dẫn giữa những người khác giới làm sao giống với cùng giới, Ẩm Tâm Nhị hiếu kỳ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, tim cũng đập loạn xạ.
Hai người thăm dò thân thể của đối phương, đến khi Vu Chung không thể khống chế được nữa, lửa dục đốt cháy cả người.
Hắn bế Ẩm Tâm Nhị lên, hai tay nàng ta ôm cổ hắn, vô lực vùi mặt vào ngực hắn, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Đồ khốn!”
Vu Chung bế nàng ta đi về phía phòng mình, cũng đáp trả: “Tiện nhân!”
Thế là suốt dọc đường liền nghe thấy những âm thanh thế này:
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
(Nhất Độ Quân Hoa đau đớn đập bàn: mẹ nó, cô em thuần khiết nhất trong đám em gái của trẫm, mới mười tám đã làm lợi của thằng nhãi này rồi!!! Thần Kinh: lão đại, hay là tiểu nhân đi cướp về dùm ngài, ngài cho tôi hưởng lợi đi? Quân Hoa…)
Hai kẻ bên trong này lại không được hòa thuận như vậy. Lãnh Phi Nhan tìm thuốc bôi cho Tàng Ca, Tàng Ca nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Không phải chỉ là một thứ đồ chơi của ngươi sao, còn bôi thuốc làm gì?”
Lãnh Phi Nhan cười rất tà ác: “Ngươi có biết thế nào gọi là đồ chơi không?” Nàng từ từ tiến gần sát mặt Tàng Ca, làm ra vẻ dữ tợn nói: “Ta có thể chặt tứ chi của ngươi để giảm bớt trọng lượng, lúc lên giường dễ chơi đùa. Cắt đầu lưỡi của ngươi, làm tiếng rên rỉ mơ hồ không nên lời của ngươi càng mất hồn. Đúng rồi, còn đỡ phải làm ta tức giận.” Ngón tay nàng vuốt ve mặt Tàng Ca: “Móc mắt của ngươi làm cho da thịt của ngươi càng trở nên nhạy cảm hơn.”
Tàng Ca cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, dùng ánh mắt như nhìn huyết ma để nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, bàn tay dính thuốc vỗ vỗ má y: “Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, có hận ta đến đâu thì cũng phải chôn trong lòng. Nếu không khi chọc giận ta rồi thì người khốn khổ nhất chính là bản thân ngươi thôi!”
Thấy người bên dưới thân mình không nói chuyện, sắc mặt của nàng lại trở nên nghiêm túc: “Tàng Ca, đời người ngắn ngủi, chẳng qua cũng chỉ có vài chục năm thôi, trên đời này vốn không có chính nghĩa hay tà ác tuyệt đối. Có lẽ ngươi sẽ giết được Lãnh Phi Nhan, nhưng dù ngươi giết Lãnh Phi Nhan xong thì Yến Lâu này cũng sẽ rơi vào tay người khác. Có thể ác hơn ta, cũng có thể tốt hơn ta, nhưng chúng ta không thể thay đổi được thế giới này!”
Tàng Ca im lặng, Lãnh Phi Nhan dịu dàng ôm y: “Cho nên ngươi đoán xem vì sao ta không giết Ẩm Thiên Hành? Cho dù giết hắn ta thì cũng sẽ có một Ẩm Thiên Hành thứ hai, lại khuấy lên một trận chiến tanh tươi chết chóc nữa.”
“Nói như vậy thì trong lòng ngươi vẫn còn mang chút âu lo cho thời thế nhỉ?” Giọng Tàng Ca tràn ngập vẻ trào phúng. Y nhớ đến những hiện trường gây án của Yến Lâu, những cảnh thây chất như núi.
“Thôi đi, không dễ gì mới ở bên nhau, không nói những chuyện đó nữa.”
Lãnh Phi Nhan ôm eo y, cẩn thận không chạm vào miệng vết thương của y. Trong hương hoa lượn lờ, Tàng Ca cũng mê muội.
Sáng sớm hôm sau, khi y tỉnh lại thì Lãnh Phi Nhan đã không còn ở đấy nữa. Có khi y rất bội phục tinh thần và sức lực của Lãnh Phi Nhan, cho dù có mệt thế nào thì trước mặt người khác, nàng vĩnh viễn có vẻ mặt phấn chấn, cao cao tại thượng.
Lúc Ẩm Tâm Nhị bước vào với gương mặt ửng hồng thì Tàng Ca đang ngây người trước cửa sổ. Hai người thấy nhau đều có vẻ xấu hổ, cuối cùng Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Đi dọc theo hồ sen, hương thơm tươi mát của hoa mai tràn ngập, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Sắc trời hơi âm u, giống như sắp có tuyết rơi, Ẩm Tâm Nhị mím môi nói: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung thì lâu chủ có cho phép hay không?”
Tàng Ca lập tức ngẩn ra… (Nhất Độ Quân Hoa bưng hai tay che mặt: Ẩm Thiên Hành, ngươi thật đáng thương…)
Ẩm Tâm Nhị từ từ kể đầu đuôi, Tàng Ca cũng không biết nói gì.
Lúc ấy, gió thổi qua rừng mai, cánh hoa rơi lả tả. Ẩm Tâm Nhị vốn lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, hoa mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức tranh, mau mau đi!”
Tàng Ca khó xử nhìn xung quanh một chút, Ẩm Tâm Nhị đã vội vàng sai người đi lấy bút nghiên.
Thế là Tàng Ca ngồi trên một tảng đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng trong hoa mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca lặng lẽ nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây bay.
Lúc này Lãnh Phi Nhan đi tới, Vu Chung theo sau nàng, cư nhiên không còn vẻ lãnh đạm của ngày xưa. Ẩm Tâm Nhị đang đợi Tàng Ca vẽ nên thấy bọn họ cũng không nhúc nhích.
Vì thế Lãnh Phi Nhan đứng sau lưng Tàng Ca, người trên giấy dần xuất hiện, hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, trong vẻ thanh thoát vẫn chứa sự kiều diễm.
Vu Chung bước qua bế cô gái trong hoa mai lên, không nói một lời liền bước đi. Ẩm Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta muốn cùng lâu chủ…”
Vu Chung đáp trả bằng hai chữ đanh thép: “Câm miệng!”
Lúc này đang là mùa đông, không có trăng, trong lờ mờ chỉ nhìn thấy được một bóng người đen thùi lùi, trong lòng là cơ thể với hương thơm thoang thoảng, Vu Chung không kiềm chế được mà đưa tay thò vào ngực nàng ta. Ẩm Tâm Nhị chỉ cảm thấy có một bàn tay cách quần áo sờ lung tung trên người mình, lập tức giận dữ, giãy giụa càng kịch liệt hơn. Cách đánh giá Vu Chung từ khốn nạn đã thăng cấp thành lưu manh, sau đó lại thuận lợi lên chức biến thái!
Vu Chung vốn chỉ mang theo chút thăm dò, nhưng khi từ vạt áo tiến vào, Ẩm Tâm Nhị liền không mắng được nữa. Vu Chung vốn thường xuyên dùng kiếm, tay rất thô ráp, nhưng cũng rất sạch sẽ, cho dù là ngày đông cũng hết sức ấm áp.
Hắn hôn lên vành tai Ẩm Tâm Nhị theo bản năng. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ập vào mũi, Ẩm Tâm Nhị dần cảm thấy rất tò mò, cảm giác lạ thường từ ngực truyền tới làm nàng ta bớt giãy giụa, cuối cùng nửa dựa vào núi giả, nửa mềm nhũn ngã vào lòng Vu Chung, mặc hắn hành động.
Tim Vu Chung cũng run lên. Hơi thở thanh thuần ấy phả vào bên tai, mang theo sự ấm nóng, bất giác khiêu khích hắn. Hắn dắt tay nàng ta xuyên qua lớp áo trước ngực, sờ lên lồng ngực vững chãi của mình.
Từ xưa đến nay, âm dương điều hòa, long phượng vây quần, sức hấp dẫn giữa những người khác giới làm sao giống với cùng giới, Ẩm Tâm Nhị hiếu kỳ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, tim cũng đập loạn xạ.
Hai người thăm dò thân thể của đối phương, đến khi Vu Chung không thể khống chế được nữa, lửa dục đốt cháy cả người.
Hắn bế Ẩm Tâm Nhị lên, hai tay nàng ta ôm cổ hắn, vô lực vùi mặt vào ngực hắn, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Đồ khốn!”
Vu Chung bế nàng ta đi về phía phòng mình, cũng đáp trả: “Tiện nhân!”
Thế là suốt dọc đường liền nghe thấy những âm thanh thế này:
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
(Nhất Độ Quân Hoa đau đớn đập bàn: mẹ nó, cô em thuần khiết nhất trong đám em gái của trẫm, mới mười tám đã làm lợi của thằng nhãi này rồi!!! Thần Kinh: lão đại, hay là tiểu nhân đi cướp về dùm ngài, ngài cho tôi hưởng lợi đi? Quân Hoa…)
Hai kẻ bên trong này lại không được hòa thuận như vậy. Lãnh Phi Nhan tìm thuốc bôi cho Tàng Ca, Tàng Ca nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Không phải chỉ là một thứ đồ chơi của ngươi sao, còn bôi thuốc làm gì?”
Lãnh Phi Nhan cười rất tà ác: “Ngươi có biết thế nào gọi là đồ chơi không?” Nàng từ từ tiến gần sát mặt Tàng Ca, làm ra vẻ dữ tợn nói: “Ta có thể chặt tứ chi của ngươi để giảm bớt trọng lượng, lúc lên giường dễ chơi đùa. Cắt đầu lưỡi của ngươi, làm tiếng rên rỉ mơ hồ không nên lời của ngươi càng mất hồn. Đúng rồi, còn đỡ phải làm ta tức giận.” Ngón tay nàng vuốt ve mặt Tàng Ca: “Móc mắt của ngươi làm cho da thịt của ngươi càng trở nên nhạy cảm hơn.”
Tàng Ca cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, dùng ánh mắt như nhìn huyết ma để nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, bàn tay dính thuốc vỗ vỗ má y: “Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, có hận ta đến đâu thì cũng phải chôn trong lòng. Nếu không khi chọc giận ta rồi thì người khốn khổ nhất chính là bản thân ngươi thôi!”
Thấy người bên dưới thân mình không nói chuyện, sắc mặt của nàng lại trở nên nghiêm túc: “Tàng Ca, đời người ngắn ngủi, chẳng qua cũng chỉ có vài chục năm thôi, trên đời này vốn không có chính nghĩa hay tà ác tuyệt đối. Có lẽ ngươi sẽ giết được Lãnh Phi Nhan, nhưng dù ngươi giết Lãnh Phi Nhan xong thì Yến Lâu này cũng sẽ rơi vào tay người khác. Có thể ác hơn ta, cũng có thể tốt hơn ta, nhưng chúng ta không thể thay đổi được thế giới này!”
Tàng Ca im lặng, Lãnh Phi Nhan dịu dàng ôm y: “Cho nên ngươi đoán xem vì sao ta không giết Ẩm Thiên Hành? Cho dù giết hắn ta thì cũng sẽ có một Ẩm Thiên Hành thứ hai, lại khuấy lên một trận chiến tanh tươi chết chóc nữa.”
“Nói như vậy thì trong lòng ngươi vẫn còn mang chút âu lo cho thời thế nhỉ?” Giọng Tàng Ca tràn ngập vẻ trào phúng. Y nhớ đến những hiện trường gây án của Yến Lâu, những cảnh thây chất như núi.
“Thôi đi, không dễ gì mới ở bên nhau, không nói những chuyện đó nữa.”
Lãnh Phi Nhan ôm eo y, cẩn thận không chạm vào miệng vết thương của y. Trong hương hoa lượn lờ, Tàng Ca cũng mê muội.
Sáng sớm hôm sau, khi y tỉnh lại thì Lãnh Phi Nhan đã không còn ở đấy nữa. Có khi y rất bội phục tinh thần và sức lực của Lãnh Phi Nhan, cho dù có mệt thế nào thì trước mặt người khác, nàng vĩnh viễn có vẻ mặt phấn chấn, cao cao tại thượng.
Lúc Ẩm Tâm Nhị bước vào với gương mặt ửng hồng thì Tàng Ca đang ngây người trước cửa sổ. Hai người thấy nhau đều có vẻ xấu hổ, cuối cùng Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Đi dọc theo hồ sen, hương thơm tươi mát của hoa mai tràn ngập, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Sắc trời hơi âm u, giống như sắp có tuyết rơi, Ẩm Tâm Nhị mím môi nói: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung thì lâu chủ có cho phép hay không?”
Tàng Ca lập tức ngẩn ra… (Nhất Độ Quân Hoa bưng hai tay che mặt: Ẩm Thiên Hành, ngươi thật đáng thương…)
Ẩm Tâm Nhị từ từ kể đầu đuôi, Tàng Ca cũng không biết nói gì.
Lúc ấy, gió thổi qua rừng mai, cánh hoa rơi lả tả. Ẩm Tâm Nhị vốn lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, hoa mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức tranh, mau mau đi!”
Tàng Ca khó xử nhìn xung quanh một chút, Ẩm Tâm Nhị đã vội vàng sai người đi lấy bút nghiên.
Thế là Tàng Ca ngồi trên một tảng đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng trong hoa mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca lặng lẽ nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây bay.
Lúc này Lãnh Phi Nhan đi tới, Vu Chung theo sau nàng, cư nhiên không còn vẻ lãnh đạm của ngày xưa. Ẩm Tâm Nhị đang đợi Tàng Ca vẽ nên thấy bọn họ cũng không nhúc nhích.
Vì thế Lãnh Phi Nhan đứng sau lưng Tàng Ca, người trên giấy dần xuất hiện, hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, trong vẻ thanh thoát vẫn chứa sự kiều diễm.
Vu Chung bước qua bế cô gái trong hoa mai lên, không nói một lời liền bước đi. Ẩm Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta muốn cùng lâu chủ…”
Vu Chung đáp trả bằng hai chữ đanh thép: “Câm miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.