Lãnh Độc Thiên Tài Đại Tiểu Thư
Chương 14: Kỳ ngộ
Yêu Tử Dy Quai
26/05/2018
Hách Thi Hoạ đứng trước rừng Sâm Vụ, ngắm nhìn khung cảnh đầy nguy hiểm
trước mắt. Học viện Thiên Linh cho các học sinh tự bắt cặp với nhau để
tìm một loại dược thảo theo yêu cầu. Đến hoàng hôn nếu ai chưa đưa về
được dược thảo đó thì sẽ bị đánh giá thấp. Dược thảo mà Hách Thi Hoạ
phải hái là San Vị Tán, có tác dụng làm mất vị giác của con người. Mọi
ngươi đã chia nhau ra lập đội đi tìm dược thảo, còn Hách Thi Hoạ vì
không có ai đi cùng nên đành phải đi một mình.
San Vị Tán thường mọc ở những mép vách núi sâu, nàng phải nhanh tìm để còn trở về.
Vạch hết những tán lá cản đường phía trước, Hách Thi Hoạ dần đến chỗ vách núi mà nàng nhìn thấy. Chợt, một âm thanh chi chi vang lên, thu hút ánh nhìn của nàng. Chỉ thấy trên bãi cỏ gần vách núi có một người nam nhân toàn thân toàn là máu. Nhìn thoáng qua khiến cho Hách Thi Hoạ không khỏi kinh ngạc, nam nhân có một vẻ đẹp cuồng ngạo, lạnh nhạt, hàng lông mày và bạc môi xinh đẹp như liên hoa(*) cao quý. Xinh đẹp lạnh nhạt là hai nét đẹp khác xa nhau nhưng lại được nam nhân này hoà trộn hoàn mỹ như thế. Máu trên người càng làm tăng lên sự yêu diễm của nhan sắc duy ngã độc tôn này. Thật là một nam nhân có một không hai khiến cho người ta không thể dời mắt và cũng không dám dời mắt.
(*): hoa sen
Phút ngạc nhiên đi qua, Hách Thi Hoạ càng để ý vật trong lòng bàn tay của nam nhân có một không hai hơn, cả người là các vết thương chồng chất, nhưng trong lòng bàn tay nam nhân vẫn nắm chặt một động vật nhỏ. Thân hình chỉ nhỏ bằng hai nắm tay, từ trên xuống dưới cơ thể là bộ lông mao tuyết trắng, vừa giống hồ ly lại không phải hồ ly. Chắc đây là một con ma thú giống hồ ly nào đó, tiếng chi chi là tiếng gọi của ma thú này.
Hách Thi Hoạ ngồi xuống cạnh nam nhân, cầm lương khô từ trong túi đồ ra, vừa ăn vừa nhìn sự giãy giụa của ma thú. Con ma thú thấy nàng như vậy, càng giãy giụa mạnh hơn khỏi nắm tay của người nam nhân đang hôn mê. Cuối cùng vẫn không được nên nó giương nanh múa vuốt về phía nàng và phát ra những tiếng chi chi.
Nhân loại thấp hèn như ngươi dám xem thường ta, ngươi đợi lúc ta thoát được khỏi đại ma đầu này đi, ta sẽ hảo hảo trừng trị ngươi. Hách Thi Hoạ không hiểu con ma thú nói gì nhưng bằng vào biểu tình thế cũng khiến Hách Thi Hoạ buồn cười, nàng liền nói: "Nếu ngươi muốn thoát, trở thành ma thú của ta, ta sẽ cứu ngươi. Ma thú nghe vậy làm một bộ suy ngẫm rất giống con người rồi ra sức gật đầu. Đợi lão tử thoát khỏi đây, ngươi sẽ biết tay ta. Hách Thi Hoạ cử động, điểm vài huyệt lên bàn tay người nam nhân, lấy ma thú ra, sau đó đút cho nó ăn nhuyễn cốt tán, ma thú mừng rỡ vì được thoát ra, vừa nhảy vừa kêu không ngừng, nhưng nhảy được một nửa thì một trận choáng váng kéo đến, kéo nó chìm vào giấc ngủ. Hách Thi Hoạ nàng đâu có dễ lừa như vậy chứ, lúc cứu ma thú ra, nàng rất rõ ràng đã thấy hung quang trong mắt nó.
Tiến đến đút cho nam nhân một viên dược hoàn coi như tính phí cho con ma thú, Hách Thi Hoạ ôm tiểu ma thú vào lòng, hái xong dược liệu rồi trở về.
San Vị Tán thường mọc ở những mép vách núi sâu, nàng phải nhanh tìm để còn trở về.
Vạch hết những tán lá cản đường phía trước, Hách Thi Hoạ dần đến chỗ vách núi mà nàng nhìn thấy. Chợt, một âm thanh chi chi vang lên, thu hút ánh nhìn của nàng. Chỉ thấy trên bãi cỏ gần vách núi có một người nam nhân toàn thân toàn là máu. Nhìn thoáng qua khiến cho Hách Thi Hoạ không khỏi kinh ngạc, nam nhân có một vẻ đẹp cuồng ngạo, lạnh nhạt, hàng lông mày và bạc môi xinh đẹp như liên hoa(*) cao quý. Xinh đẹp lạnh nhạt là hai nét đẹp khác xa nhau nhưng lại được nam nhân này hoà trộn hoàn mỹ như thế. Máu trên người càng làm tăng lên sự yêu diễm của nhan sắc duy ngã độc tôn này. Thật là một nam nhân có một không hai khiến cho người ta không thể dời mắt và cũng không dám dời mắt.
(*): hoa sen
Phút ngạc nhiên đi qua, Hách Thi Hoạ càng để ý vật trong lòng bàn tay của nam nhân có một không hai hơn, cả người là các vết thương chồng chất, nhưng trong lòng bàn tay nam nhân vẫn nắm chặt một động vật nhỏ. Thân hình chỉ nhỏ bằng hai nắm tay, từ trên xuống dưới cơ thể là bộ lông mao tuyết trắng, vừa giống hồ ly lại không phải hồ ly. Chắc đây là một con ma thú giống hồ ly nào đó, tiếng chi chi là tiếng gọi của ma thú này.
Hách Thi Hoạ ngồi xuống cạnh nam nhân, cầm lương khô từ trong túi đồ ra, vừa ăn vừa nhìn sự giãy giụa của ma thú. Con ma thú thấy nàng như vậy, càng giãy giụa mạnh hơn khỏi nắm tay của người nam nhân đang hôn mê. Cuối cùng vẫn không được nên nó giương nanh múa vuốt về phía nàng và phát ra những tiếng chi chi.
Nhân loại thấp hèn như ngươi dám xem thường ta, ngươi đợi lúc ta thoát được khỏi đại ma đầu này đi, ta sẽ hảo hảo trừng trị ngươi. Hách Thi Hoạ không hiểu con ma thú nói gì nhưng bằng vào biểu tình thế cũng khiến Hách Thi Hoạ buồn cười, nàng liền nói: "Nếu ngươi muốn thoát, trở thành ma thú của ta, ta sẽ cứu ngươi. Ma thú nghe vậy làm một bộ suy ngẫm rất giống con người rồi ra sức gật đầu. Đợi lão tử thoát khỏi đây, ngươi sẽ biết tay ta. Hách Thi Hoạ cử động, điểm vài huyệt lên bàn tay người nam nhân, lấy ma thú ra, sau đó đút cho nó ăn nhuyễn cốt tán, ma thú mừng rỡ vì được thoát ra, vừa nhảy vừa kêu không ngừng, nhưng nhảy được một nửa thì một trận choáng váng kéo đến, kéo nó chìm vào giấc ngủ. Hách Thi Hoạ nàng đâu có dễ lừa như vậy chứ, lúc cứu ma thú ra, nàng rất rõ ràng đã thấy hung quang trong mắt nó.
Tiến đến đút cho nam nhân một viên dược hoàn coi như tính phí cho con ma thú, Hách Thi Hoạ ôm tiểu ma thú vào lòng, hái xong dược liệu rồi trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.