Lãnh Khốc Tổng Tài! Người Tôi Yêu Chính Là Anh
Chương 2: Bạn Mới - Trương Lan Hảo
Zan Royal
04/08/2017
''À .. k..hông không có gì ha... ha.. ha'' Hiểu Nguyệt xua tay sao mà con nhỏ biết hay dữ vậy rõ ràng là không có nhìn mình mà
''Cô là Ninh Hiểu Nguyệt sao'' Lan Hảo vẫn chăm chú nhìn quyển sách
''Phải sao .... ??'' Hiểu Nguyệt ngạc nhiên
''Cô nổi tiếng như vậy ai trong cái trường này chả biết chứ, đạt thủ khoa sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc là tiểu thư của gia tộc Ninh Gia cháu gái của ngài Ninh Mộ Ngôn''
''Ha .. ha không phải thủ khoa đâu còn có một người nữa ngang bằng mình mà không phải riêng mình đâu'' Hiểu Nguyệt xua tay cười trừ
''Ngang bằng cô ??'' Ánh mắt Lan Hảo không lay động
''Phải phải đấy .. xem nào cô ấy tên là .. Trương ..'' Hiểu Nguyệt chống cằm '' Tên là gì ý nhỉ ... ''
''Trương Lan Hảo ''
''Phải phải đấy chính cô ấy đấy cô ấy với mình cùng bằng điểm cùng xếp hạng như nhau cô ấy giỏi thật ha'' Hiểu Nguyệt gật gù thật ra cô cũng rất muốn gặp nhỏ nhưng trong cái học viện lớn bao la này biết tìm Lan Hảo ở đâu chứ !!
''Bởi vì Trương Lan Hảo chính là tôi'' Lan Hảo đặt bản nhạc xuống quay về phía Hiểu Nguyệt
''Hể ..... cậu là .. Trương Lan Hảo á á ..'' Hiểu Nguyệt giật mình chỉ tay Lan Hảo với ánh mắt như chưa từng được tiếp xúc với người bao giờ
''Có gì mà phải ngạc nhiên đến vậy cô chưa từng được tiếp xúc với ai bao giờ sao ==''
''Oa cậu là Trương Lan Hảo thật hả mình đã rất muốn gặp cậu nhưng trong cái học viện lớn này thì biết tìm thấy cậu ở đâu nhưng cậu lại ở trước mặt mình đúng là ông trời đã giúp mình mà '' Hiểu Nguyệt lao vào ôm chặt lấy Lan Hảo luôn miệng nói
''Thả .. tôi ra con nhỏ này ..'' Lan Hảo ấn đầu Hiểu Nguyệt
''Chúng ta là bạn nhé cậu sẽ là người bạn đầu tiên của mình - cậu sẽ chơi piano với mình hát với mình chơi với mình bla bla ..... '' Hiểu Nguyệt lẩm bẩm luôn miệng cười
''Ê .. ê con nhỏ kia .. ai cho cô quyền quyết định thế hả'' Lan Hảo bó tay với Hiểu Nguyệt cứ tưởng cô là con người trưởng thành và ôn hòa lắm chứ không ngờ lại trẻ con và khùng tới mức độ hóa điên như vậy
''Vì từ trước đến giờ mình chưa có một người bạn nào cả từ nhỏ vì sự nghiệp của gia tộc nên ba mẹ rất khắt khe với mình khi đi học ở trường mình cũng phải tập đàn về nhà cũng vậy mình rát ít khi tiếp xúc với bạn bè xung quanh mình như bị cách riêng ra 1 thế giới riêng biệt vậy không có bạn bè không có vui chơi mà chỉ có âm nhạc cuốn chặt lấy mình '' Hiểu Nguyệt thở dài đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ
''Cô không cảm thấy giận họ sao ??'' Lan Hảo cầm bản nhạc lên
''Tất nhiên là không rồi không có bạn nhưng mình có âm nhạc làm bạn ''
''Âm nhạc quan trọng với cô đến vậy sao??'' Đôi mắt cà phê không một chút cảm xúc
''Là tất cả đó là lý do vì sao mình muốn vào học viện này để thực hiện ước mơ được làm nghệ sỹ dương cầm của thế giới - mình muốn thật cô gắng '' Hiểu Nguyệt bật dậy cười lớn bao nhiêu năm qua cô đã sống như thế nào thì bây giờ cô sẽ sống vậy tiếp tục cô gắng tiếp tục thành công đó là điều mà cô muốn chạm tới
Lan Hảo dừng bút lại khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười '' Cô không giống tôi - nhưng ước mơ của cô lại giống tôi ''
''Tại sao không giống ??''
'''Tôi không có bố mẹ tôi chỉ có các sư thầy ở khu nhi viện với bọn nhỏ là người thân duy nhất bố mẹ họ không cần tôi - họ vứt bỏ tôi có đôi lúc tôi rất hận hận họ rằng tại sao sinh tôi ra làm gì rồi vứt bỏ tôi nhưng sau đó tôi mới cảm thấy cảm ơn họ không có tình cảm của bố mẹ nhưng tôi có tình thương yêu của các sư thầy có tình thương của bọn trẻ con với tôi vậy là đủ rồi '' Gương mặt Lan Hảo bây giờ không có một chút cảm xúc tất cả động lại chỉ là 2 từ ''Vô Cảm'', từ nhỏ tới giờ cô luôn khép kín lòng mình lại không cho ai biết không để ai hiểu trái tim cô bắt cô phải mạnh mẽ , cố gắng vượt qua hết mọi chuyện chưa từng ai thấy được 1 giọt nước mắt của cô bởi vì cô không muốn họ nhìn thấy cô yếu đuối như thế nào
''Nhưng Lan Hảo à giờ cậu đã có mình chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhất mọi thời đại cùng cô gắng nhé cùng nhau thực hiện ước mơ nhé'' Hiểu Nguyệt tựa lưng vào cửa sổ cười nhẹ nhàng với cánh tay dang rộng mở
''Cặp đôi hoàn cảnh thì có '' Lan Hảo lắc đầu thật là bó tay với con nhỏ này cái gì cũng tự ý quyết định
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra không phải cô không có bạn là vì cô chưa bao giờ chịu mở lòng với bất kỳ ai nhưng rồi cuối cùng cô cũng gặp một thiên thần một thiên thần giúp cô nhận ra tất cả - giúp cô mở lòng quên hết nỗi đau trong quá khứ
Ninh Hiểu Nguyệt - Cảm ơn cậu - Nụ cười đầu tiên hiện lên trên gương mặt xinh đẹp ấy - Liệu chúng ta có trở thành bạn thân được không ??
Tiềng chuống kết thúc buổi học vang lên trong không gian yên ắng của một buổi chiều các hàng ngàn học viên bước ra từng khu lớp học cả sân trường đông nghìn nghịt người đi vang rộn lên những tiếng cười những tiếng nói chuyện thật yên bình thêm vào đó là những tiếng đàn vang lên những giọng hát bắt rồi vang lên những âm thanh nhẹ nhàng
''Được rồi cảm ơn các em hôm nay chúng ta nghỉ ở đây '' Nói xong Cô Song bước ra ngoài
Cả lớp uể oải rộn ràng nói chuyện, ra khỏi lớp mỗi người 1 hướng , mỗi người 1 phía , người thì đi luyện đàn , người thì vội vã chạy đi học thêm
''Lan Hảo cậu có về không ??'' Hiểu Nguyệt đeo ba lô đứng dậy
''Mình ở lại tập đàn với cô Minh Khuê cậu về trước đi mai gặp nhé bai '' Nói xong Lan Hảo rời khỏi lớp vẫy tay lại chào Hiểu Nguyệt
''Hầy mình lại phải về một mình rồi'' Bước ra ngoài hành lang nghe rõ từng tiếng đàn của piano nhẹ nhàng vang lên hòa vào những cơn gió mát lạnh thật yên bình chỉ cần nghe thấy tiếng đàn thì bao nhiêu mệt mỏi xua tan đi hết trong người Hiểu Nguyệt
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía góc sân trường đôi môi chợt cong lên sẵn tay sắn ống áo lên với ánh mắt sắc lạnh '' Lại mệt rồi đây''
10 phút sau
''Tiểu gia ..... tiểu gia cô ở đâu '' Đám vệ sỹ gào thét khắp học viện chia nhau đi tìm Hiểu Nguyệt
'' Ha ha cứ ở đây mà tìm bổn cung đi, tạm biệt nhé những anh vệ sỹ ha ha '' Hiểu Nguyệt cười khoái trí nhảy xuống khỏi hàng rào ra bên ngoài trường thong thả bước đi trên phố xá đông đúc dòng người tấp nập mãi hôm nay cô mới được thong thả đi dạo phố như thế này
''Bây giờ mà về nhà thì chẳng khác gì bị giam trong cung cấm ngu gì khà khà '' Hiểu Nguyệt ôm hộp kem trên tay nhảy chân sáo đi thẳng tới công viên nơi ngày xưa mà cô hay lui tới chơi nhất
Công viên này vẫn vậy vẫn như xưa không thay đổi một chút nào tất cả những ký ức tuổi thơ của cô đều được chôn kín tại đây tất cả cô đều nhớ thật yên bình nhưng có vẻ như có kẻ đã phá hoại nó mất rồi . Ánh mắt nâu lạnh nhìn sang bên phía bên phải chỗ ghế đá một lũ côn đồn đang xúm vào bắt nạt một tên .. kỳ dị ???
''Ee thằng chó kia tao nói mày điếc sao đưa tiền đây'' Một tên to con chắc là thủ lĩnh của bọn chúng
Thế nhưng người mặc chiếc áo choàng lại không trả lời chúng vẫn cứ lặng thinh
''Mày điêc sao ?? Trước khi tao đánh gãy chân mày thì đưa tiền đây '' Nhưng người đó vẫn không trả lời khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
''Thằng khốn xem như hôm nay số mày không may '' Nắm đấm của tên béo đó đâm thẳng tới người mặc áo choàng với tốc độ chóng mặt
Bộp
Cánh tay hắn đã bị Hiểu Nguyệt giữ lại, ánh mắt cô hé lộ lên 2 từ khinh bỉ khóe môi gợn lên một nụ cười ác quỷ dưới bóng chiều tà
''4 anh zai à 4 chọi một là không đẹp đâu đấy ''
''Mày là con nào '' Tên to bự đó quay lại với ánh mắt đáng sợ
''Người đẹp à bọn anh không có chủ trương đánh con gái vậy nên em biết điều mà đi đi'' Tên đó chạm vào mặt Hiểu Nguyệt với nụ cười dê xồm sở khanh '' Nếu không muốn gương mặt xinh đẹp này bị thương ''
Hiểu Nguyệt trừng mắt túm lấy tay hắn vặn ra đằng sau '' Ghê tởm dám chạm vào mặt ta sao bọn mày tới số rồi ''
''Mày mày ...'' Cả lũ lùi lại với vẻ mặt kinh hãi xen lẫn tức giận
''Vốn định đến đây chơi thư giãn cho thoải mái nhưng gặp cảnh này thì lại phải ''Ra tay '' rồi '' '' Tất cả tụi mày xông hết lên '' Ánh mắt đầy khiêu chiến hiện rõ lên gương mặt cô
''Con khốn !! Vốn dĩ tao đã định tha cho gương mặt xinh đẹp đó rồi nhưng lỗi là do mày '' Bọn chúng tức giận điên cuồng lao tới trước mặt Hiểu Nguyệt
''Tao rất sẵn lòng '' Hiểu Nguyệt bẻ tay cùng với nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn bọn chúng không chút cảm xúc
15 phút sau
Một bãi chiến trường dàn xếp trước mặt , cô phủi quần áo với khinh thường ''Chúng mày chỉ được thế thôi à '' '' Khôn hồn thì biến đi ngay và luôn''
''Mày ... được .. lắm'' Thằng cầm đầu vẫn cố gượng dậy trừng mắt nhìn cô
''Hay là để tao tiễn chúng mày về với Diêm Vương 1 đoạn nếu không còn vương vấn gì ở đây '' Cô khuỵu xuống nở nụ cười ác quỷ - ánh mắt lạnh tanh như muốn giết người
''Á ..Á á á cô ta không phải người cô ta là quỷ '' Tên to con sợ hãi nói rồi ba chân 4 cẳng chạy theo bọn đàn em mới gương mặt khiếp sợ
'' Nữ nhân bạo lực'' Tuy chạy đi nhưng bọn chúng không quên để lại những tiếng la hét thất thanh như vừa gặp phải ma quỷ
Hiểu Nguyệt cúi xuống cầm hộp kem lên nhìn sang người con trai đang ngồi trên chiếc ghế kia - anh ta có bị làm sao không vậy ?? Mặc áo choàng kín mít che từ đầu đến chân có cố nhìn mãi thì cô cũng không thể nhìn ra được xung quanh anh ta tỏa ra một luồng khí rất đặc biệt mà phẳng phất mùi thơm của hoa hồng Pháp !! Thế quái nào vậy
Anh ta làm gì ở đây !! Vả lại còn nụ cười nhếch môi đó nữa đó là ý gì ?? Anh ta là ai ??
''Cô là Ninh Hiểu Nguyệt sao'' Lan Hảo vẫn chăm chú nhìn quyển sách
''Phải sao .... ??'' Hiểu Nguyệt ngạc nhiên
''Cô nổi tiếng như vậy ai trong cái trường này chả biết chứ, đạt thủ khoa sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc là tiểu thư của gia tộc Ninh Gia cháu gái của ngài Ninh Mộ Ngôn''
''Ha .. ha không phải thủ khoa đâu còn có một người nữa ngang bằng mình mà không phải riêng mình đâu'' Hiểu Nguyệt xua tay cười trừ
''Ngang bằng cô ??'' Ánh mắt Lan Hảo không lay động
''Phải phải đấy .. xem nào cô ấy tên là .. Trương ..'' Hiểu Nguyệt chống cằm '' Tên là gì ý nhỉ ... ''
''Trương Lan Hảo ''
''Phải phải đấy chính cô ấy đấy cô ấy với mình cùng bằng điểm cùng xếp hạng như nhau cô ấy giỏi thật ha'' Hiểu Nguyệt gật gù thật ra cô cũng rất muốn gặp nhỏ nhưng trong cái học viện lớn bao la này biết tìm Lan Hảo ở đâu chứ !!
''Bởi vì Trương Lan Hảo chính là tôi'' Lan Hảo đặt bản nhạc xuống quay về phía Hiểu Nguyệt
''Hể ..... cậu là .. Trương Lan Hảo á á ..'' Hiểu Nguyệt giật mình chỉ tay Lan Hảo với ánh mắt như chưa từng được tiếp xúc với người bao giờ
''Có gì mà phải ngạc nhiên đến vậy cô chưa từng được tiếp xúc với ai bao giờ sao ==''
''Oa cậu là Trương Lan Hảo thật hả mình đã rất muốn gặp cậu nhưng trong cái học viện lớn này thì biết tìm thấy cậu ở đâu nhưng cậu lại ở trước mặt mình đúng là ông trời đã giúp mình mà '' Hiểu Nguyệt lao vào ôm chặt lấy Lan Hảo luôn miệng nói
''Thả .. tôi ra con nhỏ này ..'' Lan Hảo ấn đầu Hiểu Nguyệt
''Chúng ta là bạn nhé cậu sẽ là người bạn đầu tiên của mình - cậu sẽ chơi piano với mình hát với mình chơi với mình bla bla ..... '' Hiểu Nguyệt lẩm bẩm luôn miệng cười
''Ê .. ê con nhỏ kia .. ai cho cô quyền quyết định thế hả'' Lan Hảo bó tay với Hiểu Nguyệt cứ tưởng cô là con người trưởng thành và ôn hòa lắm chứ không ngờ lại trẻ con và khùng tới mức độ hóa điên như vậy
''Vì từ trước đến giờ mình chưa có một người bạn nào cả từ nhỏ vì sự nghiệp của gia tộc nên ba mẹ rất khắt khe với mình khi đi học ở trường mình cũng phải tập đàn về nhà cũng vậy mình rát ít khi tiếp xúc với bạn bè xung quanh mình như bị cách riêng ra 1 thế giới riêng biệt vậy không có bạn bè không có vui chơi mà chỉ có âm nhạc cuốn chặt lấy mình '' Hiểu Nguyệt thở dài đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ
''Cô không cảm thấy giận họ sao ??'' Lan Hảo cầm bản nhạc lên
''Tất nhiên là không rồi không có bạn nhưng mình có âm nhạc làm bạn ''
''Âm nhạc quan trọng với cô đến vậy sao??'' Đôi mắt cà phê không một chút cảm xúc
''Là tất cả đó là lý do vì sao mình muốn vào học viện này để thực hiện ước mơ được làm nghệ sỹ dương cầm của thế giới - mình muốn thật cô gắng '' Hiểu Nguyệt bật dậy cười lớn bao nhiêu năm qua cô đã sống như thế nào thì bây giờ cô sẽ sống vậy tiếp tục cô gắng tiếp tục thành công đó là điều mà cô muốn chạm tới
Lan Hảo dừng bút lại khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười '' Cô không giống tôi - nhưng ước mơ của cô lại giống tôi ''
''Tại sao không giống ??''
'''Tôi không có bố mẹ tôi chỉ có các sư thầy ở khu nhi viện với bọn nhỏ là người thân duy nhất bố mẹ họ không cần tôi - họ vứt bỏ tôi có đôi lúc tôi rất hận hận họ rằng tại sao sinh tôi ra làm gì rồi vứt bỏ tôi nhưng sau đó tôi mới cảm thấy cảm ơn họ không có tình cảm của bố mẹ nhưng tôi có tình thương yêu của các sư thầy có tình thương của bọn trẻ con với tôi vậy là đủ rồi '' Gương mặt Lan Hảo bây giờ không có một chút cảm xúc tất cả động lại chỉ là 2 từ ''Vô Cảm'', từ nhỏ tới giờ cô luôn khép kín lòng mình lại không cho ai biết không để ai hiểu trái tim cô bắt cô phải mạnh mẽ , cố gắng vượt qua hết mọi chuyện chưa từng ai thấy được 1 giọt nước mắt của cô bởi vì cô không muốn họ nhìn thấy cô yếu đuối như thế nào
''Nhưng Lan Hảo à giờ cậu đã có mình chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhất mọi thời đại cùng cô gắng nhé cùng nhau thực hiện ước mơ nhé'' Hiểu Nguyệt tựa lưng vào cửa sổ cười nhẹ nhàng với cánh tay dang rộng mở
''Cặp đôi hoàn cảnh thì có '' Lan Hảo lắc đầu thật là bó tay với con nhỏ này cái gì cũng tự ý quyết định
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra không phải cô không có bạn là vì cô chưa bao giờ chịu mở lòng với bất kỳ ai nhưng rồi cuối cùng cô cũng gặp một thiên thần một thiên thần giúp cô nhận ra tất cả - giúp cô mở lòng quên hết nỗi đau trong quá khứ
Ninh Hiểu Nguyệt - Cảm ơn cậu - Nụ cười đầu tiên hiện lên trên gương mặt xinh đẹp ấy - Liệu chúng ta có trở thành bạn thân được không ??
Tiềng chuống kết thúc buổi học vang lên trong không gian yên ắng của một buổi chiều các hàng ngàn học viên bước ra từng khu lớp học cả sân trường đông nghìn nghịt người đi vang rộn lên những tiếng cười những tiếng nói chuyện thật yên bình thêm vào đó là những tiếng đàn vang lên những giọng hát bắt rồi vang lên những âm thanh nhẹ nhàng
''Được rồi cảm ơn các em hôm nay chúng ta nghỉ ở đây '' Nói xong Cô Song bước ra ngoài
Cả lớp uể oải rộn ràng nói chuyện, ra khỏi lớp mỗi người 1 hướng , mỗi người 1 phía , người thì đi luyện đàn , người thì vội vã chạy đi học thêm
''Lan Hảo cậu có về không ??'' Hiểu Nguyệt đeo ba lô đứng dậy
''Mình ở lại tập đàn với cô Minh Khuê cậu về trước đi mai gặp nhé bai '' Nói xong Lan Hảo rời khỏi lớp vẫy tay lại chào Hiểu Nguyệt
''Hầy mình lại phải về một mình rồi'' Bước ra ngoài hành lang nghe rõ từng tiếng đàn của piano nhẹ nhàng vang lên hòa vào những cơn gió mát lạnh thật yên bình chỉ cần nghe thấy tiếng đàn thì bao nhiêu mệt mỏi xua tan đi hết trong người Hiểu Nguyệt
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía góc sân trường đôi môi chợt cong lên sẵn tay sắn ống áo lên với ánh mắt sắc lạnh '' Lại mệt rồi đây''
10 phút sau
''Tiểu gia ..... tiểu gia cô ở đâu '' Đám vệ sỹ gào thét khắp học viện chia nhau đi tìm Hiểu Nguyệt
'' Ha ha cứ ở đây mà tìm bổn cung đi, tạm biệt nhé những anh vệ sỹ ha ha '' Hiểu Nguyệt cười khoái trí nhảy xuống khỏi hàng rào ra bên ngoài trường thong thả bước đi trên phố xá đông đúc dòng người tấp nập mãi hôm nay cô mới được thong thả đi dạo phố như thế này
''Bây giờ mà về nhà thì chẳng khác gì bị giam trong cung cấm ngu gì khà khà '' Hiểu Nguyệt ôm hộp kem trên tay nhảy chân sáo đi thẳng tới công viên nơi ngày xưa mà cô hay lui tới chơi nhất
Công viên này vẫn vậy vẫn như xưa không thay đổi một chút nào tất cả những ký ức tuổi thơ của cô đều được chôn kín tại đây tất cả cô đều nhớ thật yên bình nhưng có vẻ như có kẻ đã phá hoại nó mất rồi . Ánh mắt nâu lạnh nhìn sang bên phía bên phải chỗ ghế đá một lũ côn đồn đang xúm vào bắt nạt một tên .. kỳ dị ???
''Ee thằng chó kia tao nói mày điếc sao đưa tiền đây'' Một tên to con chắc là thủ lĩnh của bọn chúng
Thế nhưng người mặc chiếc áo choàng lại không trả lời chúng vẫn cứ lặng thinh
''Mày điêc sao ?? Trước khi tao đánh gãy chân mày thì đưa tiền đây '' Nhưng người đó vẫn không trả lời khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
''Thằng khốn xem như hôm nay số mày không may '' Nắm đấm của tên béo đó đâm thẳng tới người mặc áo choàng với tốc độ chóng mặt
Bộp
Cánh tay hắn đã bị Hiểu Nguyệt giữ lại, ánh mắt cô hé lộ lên 2 từ khinh bỉ khóe môi gợn lên một nụ cười ác quỷ dưới bóng chiều tà
''4 anh zai à 4 chọi một là không đẹp đâu đấy ''
''Mày là con nào '' Tên to bự đó quay lại với ánh mắt đáng sợ
''Người đẹp à bọn anh không có chủ trương đánh con gái vậy nên em biết điều mà đi đi'' Tên đó chạm vào mặt Hiểu Nguyệt với nụ cười dê xồm sở khanh '' Nếu không muốn gương mặt xinh đẹp này bị thương ''
Hiểu Nguyệt trừng mắt túm lấy tay hắn vặn ra đằng sau '' Ghê tởm dám chạm vào mặt ta sao bọn mày tới số rồi ''
''Mày mày ...'' Cả lũ lùi lại với vẻ mặt kinh hãi xen lẫn tức giận
''Vốn định đến đây chơi thư giãn cho thoải mái nhưng gặp cảnh này thì lại phải ''Ra tay '' rồi '' '' Tất cả tụi mày xông hết lên '' Ánh mắt đầy khiêu chiến hiện rõ lên gương mặt cô
''Con khốn !! Vốn dĩ tao đã định tha cho gương mặt xinh đẹp đó rồi nhưng lỗi là do mày '' Bọn chúng tức giận điên cuồng lao tới trước mặt Hiểu Nguyệt
''Tao rất sẵn lòng '' Hiểu Nguyệt bẻ tay cùng với nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn bọn chúng không chút cảm xúc
15 phút sau
Một bãi chiến trường dàn xếp trước mặt , cô phủi quần áo với khinh thường ''Chúng mày chỉ được thế thôi à '' '' Khôn hồn thì biến đi ngay và luôn''
''Mày ... được .. lắm'' Thằng cầm đầu vẫn cố gượng dậy trừng mắt nhìn cô
''Hay là để tao tiễn chúng mày về với Diêm Vương 1 đoạn nếu không còn vương vấn gì ở đây '' Cô khuỵu xuống nở nụ cười ác quỷ - ánh mắt lạnh tanh như muốn giết người
''Á ..Á á á cô ta không phải người cô ta là quỷ '' Tên to con sợ hãi nói rồi ba chân 4 cẳng chạy theo bọn đàn em mới gương mặt khiếp sợ
'' Nữ nhân bạo lực'' Tuy chạy đi nhưng bọn chúng không quên để lại những tiếng la hét thất thanh như vừa gặp phải ma quỷ
Hiểu Nguyệt cúi xuống cầm hộp kem lên nhìn sang người con trai đang ngồi trên chiếc ghế kia - anh ta có bị làm sao không vậy ?? Mặc áo choàng kín mít che từ đầu đến chân có cố nhìn mãi thì cô cũng không thể nhìn ra được xung quanh anh ta tỏa ra một luồng khí rất đặc biệt mà phẳng phất mùi thơm của hoa hồng Pháp !! Thế quái nào vậy
Anh ta làm gì ở đây !! Vả lại còn nụ cười nhếch môi đó nữa đó là ý gì ?? Anh ta là ai ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.