Lãnh Khốc Tổng Tài! Người Tôi Yêu Chính Là Anh
Chương 5: Hàn Hạo Thiên Trở Về
Zan Royal
04/08/2017
Đôi tay nhỏ nhắn của cô bỗng dừng lại bởi 1 giọng nói vô cùng lạnh lẽo không chút cảm xúc
''Cô là ai ??''
Cô dừng lại nhìn đối diện với người con trai đó , anh ta liệu có phải là con gái không , anh ta đẹp rất đẹp một vẻ đẹp hoàn mỹ vô cùng, từ trước đến giờ cô đã từng thấy và cảm nhận những nhan sắc mà con người ta gọi nó là ''Nam Thần'' cô luôn công nhận rằng họ rất tuyệt rất đẹp cứ ngỡ như là đẹp nhất đất nước này nhưng không với cô bây giờ họ đều thua hết người con trai đang ở trước mặt cô chiếc mũi cao thẳng tắp, mái tóc màu nâu bay nhẹ theo làn gió đỏ thoảng đâu đó một mùi hương hoa hồng, đôi môi gợn sóng nhếch lên hoàn hảo
Anh ta cao rất cao nếu cô đoán không sai thì anh ta phải m85, trên người anh ta khoác bộ vest đồng phục của học viện, nhưng người con trai tuyệt đẹp này là ai ?? Anh ta mặc đồng phục của học viện thì sẽ là người của học viện rồi nhưng thật kỳ lạ là cô chưa cao giờ thấy, Hiểu Nguyệt nhìn xuống ngực anh ta gắn trên đó là huy hiệu riêng của khu Vip học viện nơi hội tụ những thành viên nổi tiếng các tiểu thư đại thiếu của danh gia vọng tộc và cũng chính là những thiên tài bậc nhất về âm nhạc
''Anh .... ở khu Vip đúng không ??'' Ngẩn ngơ 1 lúc lâu cô mới dám lên tiếng
1 phút
2 phút
3 phút ............... trôi qua
Đáp lại cô chỉ là những làn gió mát đang thổi bay trên bầu trời kia , anh ta không cả thèm trả lời cô, đôi mắt vẫn nhắm lại bình thản
''Anh ..... làm gì ở đây vậy '' Hiểu Nguyệt vẫn cố mặt dày hỏi
Lại một lần nữa người con trai đó anh ta vẫn không hề trả lời, đôi mắt vẫn nhắm lại hàng mi rủ xuống là anh ta coi cô như không khí hay là anh ta không muốn trả lời những tại sao chứ cô chỉ muốn nói chuyện với anh ta thôi mà , đâu có ý gì đâu chứ
Cô hậm hực nhìn anh ta vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hay anh ta học khu Vip còn cô học khu thường nên không thể nói chuyện, từ lúc vào trường cô rất ít khi gặp được thành viên của khu Vip, dường như khu thường và khu Vip rất ít khi tiếp xúc hay vì họ thuộc hai thế giới hay đẳng cấp khác nhau, người của khu Vip thường rất ít khi nói vẻ mặt của lúc nào cũng lạnh lùng , băng giá khó ai mà có thể tiếp túc được với họ hầu hết họ đều là các bậc tiền bối năm 2 năm ba , sau khi năm ba khu Vip ra trường thì họ chính thức trở thành 1 bậc thầy về Dương Cầm về Thanh Nhạc vì chính Học Viện Quốc Gia này là nơi đào tạo cho tương lai của những nghệ sỹ Dương Cầm nổi tiếng và đó cũng chính là lý do họ ở đây và Hiểu Nguyệt - Cô cũng vậy
''Anh tên là gì vậy ?? Học khối nào khu Vip vậy '' Không những không im lặng cô còn vẫn cố tình tiếp tục hỏi 1 phần đểu chọc tức anh ta một phần là để được nhìn thấy vẻ đẹp thiên thần đó của anh ta
''Im đi , đừng lớn tiếng ở đây'' Anh ta lên tiếng khiến cô phải lạnh sống lưng bởi giọng lạnh như băng ở kỷ băng hà, nhưng lần này lại có thêm phần tức giận xen lẫn
''Anh trả lời rồi sao , anh tên là gì vậy , tôi là Ninh Hiểu Nguyệt'' Cô tươi cười khoái chí vẫn mặt dày nói chuyện dù trong lòng cô biết hắn ta đã tức giận vì bị cô phá giấc ngủ trưa đây mà và quả thật chính xác là như vậy
Anh ta bật dậy , ngồi dựa vào lan can sân thượng cả không gian tràn ngập mùi hương của cơ thể anh ta , một mùi hương vô cùng nam tính thơm ngát vô cùng khiến bất cứ ai khi ngửi mùi hương này cũng phải ngất ngây , say nồng bởi mùi hương đó, đôi mắt của anh ta cuối cùng cũng chịu mở ra
Hiểu Nguyệt khựng lại, đẹp quá rất đẹp một vẻ đẹp hoàn mỹ, anh ta khác với những người con trai mà cô đã từng được gặp khác rất nhiều , mái tóc thổi bồng bềnh theo gió thoang thoảng mùi hoa hồng , đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào nhếch lên 1 đường cong hoàn hảo, chiếc mũi cao thẳng tắp, đặc biệt nhất thứ mà khiến cô say mê nhất chính là đôi mắt , đôi mắt của anh ta thật khác lạ , nó mang màu tro xám lạnh ẩn sâu trong đôi mắt đó là 1 sự lạnh lùng, tàn khốc nhất đó là ánh mắt không biết cười - không biết niềm vui, anh ta nhìn cô - cô nhìn anh ta trong im lặng ?? Người con trai mang ánh mắt màu tro xám !! Anh là ai
''Anh ... là ,, ai '' Đến cả nói cũng khiến cô không nói nổi vì có lẽ cô hơi hoảng sợ với ánh mắt đó
'' Phiền phức thật '' Anh ta nhắm mắt không một chút đắn đo đến cả cái nhìn cũng nhìn cô bằng thái độ chán ghét
''Hả ?? Anh nói cái gì cơ ! Tôi phiền phức á '' Hiểu Nguyệt tức điên hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm
Anh ta trả lời cô bằng thái độ lạng lùng ánh mắt vẫn nhắm chặt lại nhưng sao cô lại thấy nó đẹp như vậy nhưng tại sao anh ta lại vô cảm như vậy ngay cả một cô trả lời với cô cũng không có ( T.g: Xin được giải thích rằng Hạo Thiên vừa đáp máy bay xuống liền đi thẳng tới Học Viện vì chuyến bay dài lên ảnh mỏi muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để ngủ thì ai dè chị Nguyệt nhà ta lại lên đây phá đám lên ảnh tức là phải ==)
''Hạo Thiên thì ra anh ở đây '' Một nam sinh chạy lên với vẻ mặt mệt mỏi , chán đẫm mồ hôi
''Hả .. Hạo .. Thiên ... ??'' Hiểu Nguyệt cứng đơ họng
''Em tìm anh mãi mà không biết anh ở đâu'' Nam sinh đó anh ta mặc đồng phục khu Vip là đàn anh năm 2 của Học Viện
'Có chuyện gì ??'' Hạo Thiên mở mắt hai hàng lông mày díu vào nhau ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi
''Thầy Hiệu Trưởng tìm anh '' Anh ta cúi đầu lễ phép nói
''Vậy sao ??'' Nói xong Hạo Thiên đứng dậy biến mất trong phút chót để lạI Hiểu Nguyệt đông như đá mắt chữ A mồm chữ O vẫn chưa hoàn hồn
''Em là Ninh Hiểu Nguyệt ??'' Nam sinh đó - Anh ta cúi đầu xuống hỏi cô
''Vâng ...'' Cô lắp bắp
''Mà em làm gì ở đây với Anh Thiên vậy '' Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ thắc mắc
''Anh ta .. là Hàn Hạo Thiên sao anh '' Hiểu Nguyệt giật mình hét lên
''À .. ừ phải phải'' Anh tay che tai lại gật gù nói '' Mà lạ thật đấy từ trước đến giờ Anh ấy có bao giờ ngồi yên với ai được 1s đâu ai đến gần là ảnh đuổi ngay đi à'' Anh ta lẩm bẩm
''Mà thôi anh về lớp đây ! Chào em '' Nói xong anh ta mỉm cười rồi quay đi mất
Còn cô thì ngồi đó trơ mắt ếch ra nhìn , cô vẫn chưa hoàn hồn lại được , hắn ta - con người tuyệt đẹp ấy là Hàn Hạo Thiên sao, thật không thể tin được khi nghe cô Song và mọi người nói về Hạo Thiên cô cũng đã thử tưởng tượng ra anh ta nhưng cô lại không dám nghĩ là Anh ta lại Lãnh Khốc tuyệt đẹp đến như vậy
Cô ôm mặt lẩm bẩm '' Trời ơi đúng là quê chết đi được đang định gặp anh ta để được nghe anh ta chơi đàn thế mà lại gặp anh ta trong hoàn cảnh trớ trêu này mình đúng là hết thuốc chữa mà
Tinh Tinh Tinh Tình Tinh
Tiếng chuông tan học reo lên trong buổi chiều tà im lặng hoàng hôn đang dần buông xuống , hàng loạt học viện ào ra khỏi lớp đông nghìn nghịt tưởng như chật kín cả học viện , Hiểu Nguyệt vươn vai thở dài đúng là cả một ngày học mệt mỏi, bước ra khỏi lớp cô nhìn xuống phía khu Hội Trường của Học Viện có một số Học Viện của Khu Vip đang mang những thứ đồ trang trí vào đó , xung quanh có rất nhiều người đang treo bóng bay ở hai bên cửa ''Có chuyện gì vậy nhỉ ???''
''Hiểu Nguyệt '' Lan Hảo từ đâu bước tới
''Cả ngày nay cậu đi đâu mà mình không thấy thế'' Cô quay đầu lại mỉm cười
''À thầy Hiệu Trưởng nhờ mình một số việc của Học Viện ý mà, vì mai là diễn ra cuộc thi đàn Piano của các bậc tiền bối Khu Vip mà '' Lan Hảo ôm một đống giấy tờ trên tay nhìn cô nàng có vẻ như rất mệt mỏi
''À Hiểu Nguyệt nói cho cậu một tin này nha vô vô cùng bất ngờ luôn đấy mà cậu là người đầu tiên mình nói đấy '' Lan Hảo nháy mắt
''Thì mình cũng đang định nói với cậu một chuyện đây, chuyện khiến mình rất bất ngờ luôn '' Cô gật gù nói
''Một người quan trọng đặc biệt của Học Viện '' Cả hai cùng đồng thanh
''Ớ'' Hiểu Nguyệt phì cười nói '' Vậy thì cả hai chúng ta cùng nói xem người đó là ai '' '' 1,2,3''
''Hàn Hạo Thiên trở về rồi ''
''Hàn Hạo Thiên trở về rồi ''
Vậy là cuối cùng Nam chính của chúng ta đã trở về vậy các bạn hãy thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ?? Và Hiểu Nguyệt sẽ phải làm gì để có thể được chơi Piano cùng với Hạo Thiên ?? Mời các bạn cùng đón xem những chương tiếp theo của bộ truyện
''Cô là ai ??''
Cô dừng lại nhìn đối diện với người con trai đó , anh ta liệu có phải là con gái không , anh ta đẹp rất đẹp một vẻ đẹp hoàn mỹ vô cùng, từ trước đến giờ cô đã từng thấy và cảm nhận những nhan sắc mà con người ta gọi nó là ''Nam Thần'' cô luôn công nhận rằng họ rất tuyệt rất đẹp cứ ngỡ như là đẹp nhất đất nước này nhưng không với cô bây giờ họ đều thua hết người con trai đang ở trước mặt cô chiếc mũi cao thẳng tắp, mái tóc màu nâu bay nhẹ theo làn gió đỏ thoảng đâu đó một mùi hương hoa hồng, đôi môi gợn sóng nhếch lên hoàn hảo
Anh ta cao rất cao nếu cô đoán không sai thì anh ta phải m85, trên người anh ta khoác bộ vest đồng phục của học viện, nhưng người con trai tuyệt đẹp này là ai ?? Anh ta mặc đồng phục của học viện thì sẽ là người của học viện rồi nhưng thật kỳ lạ là cô chưa cao giờ thấy, Hiểu Nguyệt nhìn xuống ngực anh ta gắn trên đó là huy hiệu riêng của khu Vip học viện nơi hội tụ những thành viên nổi tiếng các tiểu thư đại thiếu của danh gia vọng tộc và cũng chính là những thiên tài bậc nhất về âm nhạc
''Anh .... ở khu Vip đúng không ??'' Ngẩn ngơ 1 lúc lâu cô mới dám lên tiếng
1 phút
2 phút
3 phút ............... trôi qua
Đáp lại cô chỉ là những làn gió mát đang thổi bay trên bầu trời kia , anh ta không cả thèm trả lời cô, đôi mắt vẫn nhắm lại bình thản
''Anh ..... làm gì ở đây vậy '' Hiểu Nguyệt vẫn cố mặt dày hỏi
Lại một lần nữa người con trai đó anh ta vẫn không hề trả lời, đôi mắt vẫn nhắm lại hàng mi rủ xuống là anh ta coi cô như không khí hay là anh ta không muốn trả lời những tại sao chứ cô chỉ muốn nói chuyện với anh ta thôi mà , đâu có ý gì đâu chứ
Cô hậm hực nhìn anh ta vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hay anh ta học khu Vip còn cô học khu thường nên không thể nói chuyện, từ lúc vào trường cô rất ít khi gặp được thành viên của khu Vip, dường như khu thường và khu Vip rất ít khi tiếp xúc hay vì họ thuộc hai thế giới hay đẳng cấp khác nhau, người của khu Vip thường rất ít khi nói vẻ mặt của lúc nào cũng lạnh lùng , băng giá khó ai mà có thể tiếp túc được với họ hầu hết họ đều là các bậc tiền bối năm 2 năm ba , sau khi năm ba khu Vip ra trường thì họ chính thức trở thành 1 bậc thầy về Dương Cầm về Thanh Nhạc vì chính Học Viện Quốc Gia này là nơi đào tạo cho tương lai của những nghệ sỹ Dương Cầm nổi tiếng và đó cũng chính là lý do họ ở đây và Hiểu Nguyệt - Cô cũng vậy
''Anh tên là gì vậy ?? Học khối nào khu Vip vậy '' Không những không im lặng cô còn vẫn cố tình tiếp tục hỏi 1 phần đểu chọc tức anh ta một phần là để được nhìn thấy vẻ đẹp thiên thần đó của anh ta
''Im đi , đừng lớn tiếng ở đây'' Anh ta lên tiếng khiến cô phải lạnh sống lưng bởi giọng lạnh như băng ở kỷ băng hà, nhưng lần này lại có thêm phần tức giận xen lẫn
''Anh trả lời rồi sao , anh tên là gì vậy , tôi là Ninh Hiểu Nguyệt'' Cô tươi cười khoái chí vẫn mặt dày nói chuyện dù trong lòng cô biết hắn ta đã tức giận vì bị cô phá giấc ngủ trưa đây mà và quả thật chính xác là như vậy
Anh ta bật dậy , ngồi dựa vào lan can sân thượng cả không gian tràn ngập mùi hương của cơ thể anh ta , một mùi hương vô cùng nam tính thơm ngát vô cùng khiến bất cứ ai khi ngửi mùi hương này cũng phải ngất ngây , say nồng bởi mùi hương đó, đôi mắt của anh ta cuối cùng cũng chịu mở ra
Hiểu Nguyệt khựng lại, đẹp quá rất đẹp một vẻ đẹp hoàn mỹ, anh ta khác với những người con trai mà cô đã từng được gặp khác rất nhiều , mái tóc thổi bồng bềnh theo gió thoang thoảng mùi hoa hồng , đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào nhếch lên 1 đường cong hoàn hảo, chiếc mũi cao thẳng tắp, đặc biệt nhất thứ mà khiến cô say mê nhất chính là đôi mắt , đôi mắt của anh ta thật khác lạ , nó mang màu tro xám lạnh ẩn sâu trong đôi mắt đó là 1 sự lạnh lùng, tàn khốc nhất đó là ánh mắt không biết cười - không biết niềm vui, anh ta nhìn cô - cô nhìn anh ta trong im lặng ?? Người con trai mang ánh mắt màu tro xám !! Anh là ai
''Anh ... là ,, ai '' Đến cả nói cũng khiến cô không nói nổi vì có lẽ cô hơi hoảng sợ với ánh mắt đó
'' Phiền phức thật '' Anh ta nhắm mắt không một chút đắn đo đến cả cái nhìn cũng nhìn cô bằng thái độ chán ghét
''Hả ?? Anh nói cái gì cơ ! Tôi phiền phức á '' Hiểu Nguyệt tức điên hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm
Anh ta trả lời cô bằng thái độ lạng lùng ánh mắt vẫn nhắm chặt lại nhưng sao cô lại thấy nó đẹp như vậy nhưng tại sao anh ta lại vô cảm như vậy ngay cả một cô trả lời với cô cũng không có ( T.g: Xin được giải thích rằng Hạo Thiên vừa đáp máy bay xuống liền đi thẳng tới Học Viện vì chuyến bay dài lên ảnh mỏi muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để ngủ thì ai dè chị Nguyệt nhà ta lại lên đây phá đám lên ảnh tức là phải ==)
''Hạo Thiên thì ra anh ở đây '' Một nam sinh chạy lên với vẻ mặt mệt mỏi , chán đẫm mồ hôi
''Hả .. Hạo .. Thiên ... ??'' Hiểu Nguyệt cứng đơ họng
''Em tìm anh mãi mà không biết anh ở đâu'' Nam sinh đó anh ta mặc đồng phục khu Vip là đàn anh năm 2 của Học Viện
'Có chuyện gì ??'' Hạo Thiên mở mắt hai hàng lông mày díu vào nhau ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi
''Thầy Hiệu Trưởng tìm anh '' Anh ta cúi đầu lễ phép nói
''Vậy sao ??'' Nói xong Hạo Thiên đứng dậy biến mất trong phút chót để lạI Hiểu Nguyệt đông như đá mắt chữ A mồm chữ O vẫn chưa hoàn hồn
''Em là Ninh Hiểu Nguyệt ??'' Nam sinh đó - Anh ta cúi đầu xuống hỏi cô
''Vâng ...'' Cô lắp bắp
''Mà em làm gì ở đây với Anh Thiên vậy '' Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ thắc mắc
''Anh ta .. là Hàn Hạo Thiên sao anh '' Hiểu Nguyệt giật mình hét lên
''À .. ừ phải phải'' Anh tay che tai lại gật gù nói '' Mà lạ thật đấy từ trước đến giờ Anh ấy có bao giờ ngồi yên với ai được 1s đâu ai đến gần là ảnh đuổi ngay đi à'' Anh ta lẩm bẩm
''Mà thôi anh về lớp đây ! Chào em '' Nói xong anh ta mỉm cười rồi quay đi mất
Còn cô thì ngồi đó trơ mắt ếch ra nhìn , cô vẫn chưa hoàn hồn lại được , hắn ta - con người tuyệt đẹp ấy là Hàn Hạo Thiên sao, thật không thể tin được khi nghe cô Song và mọi người nói về Hạo Thiên cô cũng đã thử tưởng tượng ra anh ta nhưng cô lại không dám nghĩ là Anh ta lại Lãnh Khốc tuyệt đẹp đến như vậy
Cô ôm mặt lẩm bẩm '' Trời ơi đúng là quê chết đi được đang định gặp anh ta để được nghe anh ta chơi đàn thế mà lại gặp anh ta trong hoàn cảnh trớ trêu này mình đúng là hết thuốc chữa mà
Tinh Tinh Tinh Tình Tinh
Tiếng chuông tan học reo lên trong buổi chiều tà im lặng hoàng hôn đang dần buông xuống , hàng loạt học viện ào ra khỏi lớp đông nghìn nghịt tưởng như chật kín cả học viện , Hiểu Nguyệt vươn vai thở dài đúng là cả một ngày học mệt mỏi, bước ra khỏi lớp cô nhìn xuống phía khu Hội Trường của Học Viện có một số Học Viện của Khu Vip đang mang những thứ đồ trang trí vào đó , xung quanh có rất nhiều người đang treo bóng bay ở hai bên cửa ''Có chuyện gì vậy nhỉ ???''
''Hiểu Nguyệt '' Lan Hảo từ đâu bước tới
''Cả ngày nay cậu đi đâu mà mình không thấy thế'' Cô quay đầu lại mỉm cười
''À thầy Hiệu Trưởng nhờ mình một số việc của Học Viện ý mà, vì mai là diễn ra cuộc thi đàn Piano của các bậc tiền bối Khu Vip mà '' Lan Hảo ôm một đống giấy tờ trên tay nhìn cô nàng có vẻ như rất mệt mỏi
''À Hiểu Nguyệt nói cho cậu một tin này nha vô vô cùng bất ngờ luôn đấy mà cậu là người đầu tiên mình nói đấy '' Lan Hảo nháy mắt
''Thì mình cũng đang định nói với cậu một chuyện đây, chuyện khiến mình rất bất ngờ luôn '' Cô gật gù nói
''Một người quan trọng đặc biệt của Học Viện '' Cả hai cùng đồng thanh
''Ớ'' Hiểu Nguyệt phì cười nói '' Vậy thì cả hai chúng ta cùng nói xem người đó là ai '' '' 1,2,3''
''Hàn Hạo Thiên trở về rồi ''
''Hàn Hạo Thiên trở về rồi ''
Vậy là cuối cùng Nam chính của chúng ta đã trở về vậy các bạn hãy thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ?? Và Hiểu Nguyệt sẽ phải làm gì để có thể được chơi Piano cùng với Hạo Thiên ?? Mời các bạn cùng đón xem những chương tiếp theo của bộ truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.