Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 8

Bồng Vũ

12/08/2013

Trình Duy Ân thất hồn lạc phách về nhà, phảng phất như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác mà thôi.

Tình yêu, thì ra là một loại tiền cược sang trọng, thua sẽ phải trả giá rất đắt, ngay cả trái tim cũng mất theo.

Suy sụp đi vào phòng, nàng đang lo lắng không biết giải thích với cha việc của Hải An như thế nào, thì vừa vào cửa, một bàn tay to từ đằng sau bịt kín miệng nàng, nàng kinh hãi, giãy dụa muốn quay đầu, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức cứng đờ.

Trong phòng có rất nhiều người, ngoại trừ một vài người đàn ông to khỏe xa lạ, nàng phát hiện cha mình bị trói trên xe lăn, miệng bị nhét vải; Trình Duy Trạch thì hai tay bị trói sau lưng, tựa hồ bị đánh, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất. Còn má Trương đã sớm bị đánh bất tỉnh, ngã bên cạnh xe lăn.

Còn có một người đang thoải mái ngồi bắt chân trên sô pha, người mà nàng vô cùng quen thuộc – Đường Thiệu Tông!

Nàng khiếp sợ không thôi, tức giận cắn ngón tay của người đang bịt miệng mình, người đó kêu đau một tiếng, buông tay ra, nàng liền há mồm gào lên: “Đường Thiệu Tông, anh làm cái gì vậy?”

“Nhiều ngày không gặp, em vẫn hung dữ như vậy……” Đường Thiệu Tông cười gian ác.

“Anh đến nhà tôi làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Làm gì á? Đương nhiên là vì quá nhớ em, nên tới tìm em chứ sao!” Hắn ngả ngớn nhìn nàng. Mới vài ngày không gặp, tinh thần nàng dù có chút ủ rủ, có điều lại thêm phần yếu đuối động lòng người, bộ dáng nàng làm người ta cảm thấy thương xót.

“Cút!” Nàng ghê tởm hô to.

“Đừng khẩn trương, tôi sẽ đi, tuy nhiên tôi muốn mang một nhà ba người gia đình em đi cùng.” Hắn hút xì gà, vừa phả khói ra vừa nói.

“Cái gì?” Nàng kinh hoàng hít một hơi.

“Vất vả lắm tôi mới điều tra ra, tiểu tử Gia Cát Tung Hoành kia là một thành viên của tổ chức gọi là “Bắc Đẩu Thất Tinh”, hơn nữa hắn lại là một tên người đột biến không bình thường….” Lần này hắn phải tốn rất nhiều tiền của, thông qua nhiều đường dây nhưng vẫn không tra ra tư liệu liên quan đến Gia Cát Tung Hoành, ngay lúc hắn cơ hồ phát điên, lại nhận được một cuộc điện thoại kì quái. Đối phương tựa hồ biết hắn đang điều tra Gia Cát Tung Hoành, chủ động nói hết lai lịch Gia Cát Tung Hoành cho hắn, hơn nữa nói với hắn, chỉ cần nắm giữ Trình Nhất Hoa và Trình Duy Ân, Gia Cát Tung Hoành sẽ ngoan ngoãn tự động hiện thân……

Nàng hơi kinh ngạc, hắn lại có thể biết bí mật về Gia Cát Tung Hoành, giận dữ kêu to: “Anh…… Mới không bình thường! Gia Cát Tung Hoành chỉ là mắt bị cải tạo, còn anh từ khi sinh ra đã có tì vết!” Dù nàng hận Gia Cát Tung Hoành, nhưng vẫn không nhịn được nói giùm hắn.

Đường Thiệu Tông biến sắc, trong mắt hiện ra sự đố kị.

“Hả? Chẳng lẽ em đã biết về Gia Cát Tung Hoành? Hắn giống như yêu quái mà em còn thương?” Trình Nhất Hoa ở một bên lẳng lặng nghe, vừa nghe đến ba chữ “người đột biến”, mặt không còn chút máu.

Yêu quái đột biến……

Điều Đường Thiệu Tông nói đến, chẳng lẽ là……Những đứa trẻ đó?

“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không có liên quan đến Gia Cát Tung Hoành, còn bây giờ, anh hãy thả người nhà tôi, rồi cút khỏi đây!” Nàng tàn nhẫn nhìn hắn.

“Không liên quan? Nói dối trắng trợn, em và hắn đã lên giường với nhau, còn nói không liên quan?” Đường Thiệu Tông châm chọc nói, đứng lên đi tới chỗ nàng.

“Anh……” Nàng kinh ngạc trợn to mắt.

“Con đàn bà đê tiện, tình nguyện theo quái vật đột biến, cũng không chịu theo tao?” Đột nhiên hắn túm tóc nàng, dữ tợn rống to.

“A!” Nàng đau đến mức muốn cúi gập người xuống.

“Buông chị tao ra!” Trình Duy Trạch yếu ớt kêu.

“Hừ!” Hắn buông tóc nàng ra, quay đầu nhìn Trình Duy Trạch cười lạnh.

“Nghe nói Gia Cát Tung Hoành là do mày tìm đến để đối phó tao, thật sự quá ngu xuẩn! Dẫn sói vào nhà còn không biết, Gia Cát Tung Hoành tới là để chiếm lấy Xí nghiệp Hải An, hắn không phải đến giúp bọn mày, hiện tại, toàn bộ Hải An đều rơi vào tay hắn, thậm chí hắn còn dụ chị mày lên giường……”

“Câm mồm!” Trình Duy Ân sắc mặt trắng bệch, giận dữ kêu.

“Sao? Bị lừa mày vẫn không để ý?” Hắn xoay người nắm cằm nàng.

“Đúng! Tao không ngại, cùng hắn còn hơn là để mày chà đạp!” Nàng phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn (trước đây khi edit lời Duy Ân tỉ vẫn dùng xưng hô lịch sự, bây giờ chuyển sang mày-tao luôn cho mạnh mẽ).

“Mẹ nó! Đồ đê tiện!” Hắn tát nàng một phát, làm nàng ngã sấp xuống sô pha.

“Chị!” Trình Duy Trạch kêu gấp.

“Ưm ưm……” Trình Nhất Hoa kích động, liên tiếp phát ra âm thanh.

Nàng bị đánh cho mắt thấy đầy sao, nhất thời không dậy nổi, vịn tay vào sô pha thở dốc.

Đường Thiệu Tông làm sao tra ra chuyện của Gia Cát Tung Hoành? Chẳng lẽ hắn biết cả ân oán giữa cha nàng và Bắc Đẩu Thất Tinh? Nàng kinh nghi bất định, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Một bên là Bắc Đẩu Thất Tinh muốn giết cha, một bên là Đường Thiệu Tông tâm hoài bất quỹ (có ý đồ xấu xa) với mình, sao nàng lại gặp phải nhiều chuyện cùng lúc như vậy?

“Trình Nhất Hoa, con gái ông đem địch nhân trở thành tình nhân, ta đây thay ông giáo huấn cô ta.” Đường Thiệu Tông càn rỡ cười to.

“Mày cho là bằng vào mày có thể đối phó được Gia Cát Tung Hoành?” Nàng lau vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu cười lạnh.

“Dù Gia Cát Tung Hoành có ba đầu sáu tay, tao cũng không sợ, có người nói cho tao biết, chỉ cần nắm mày và lão già này trong tay, hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.” Đường Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị kế hoạch để chỉnh Gia Cát Tung Hoành.

“Tao? Mày nghĩ rằng dùng tao thì kiềm chế được hắn?” Nàng ách nhiên thất tiếu (nín lặng không cười nổi), Đường Thiệu Tông nghĩ rằng Gia Cát Tung Hoành còn quan tâm tới nàng?

“Gia Cát Tung Hoành thích mày, nắm mày trong tay, hắn chỉ còn là một con bò không làm được gì.”

“Mày sẽ phải thất vọng……” Nàng nở nụ cười, cười đến muốn khóc.

“Có thất vọng hay không chờ khi hắn tới gặp tao sẽ biết.”

Hắn đắc ý cười, quay đầu quát bọn tay chân: “Dẫn tất cả chúng đi!”

“Vâng.” Một tên lên tiếng, để lại má Trương, đem Trình Nhất Hoa và Trình Duy Trạch lên xe.

“Đừng làm tổn thương cha tôi……” Nàng thấy những người đó lôi Trình Nhất Hoa một cách thô lỗ, vội kêu lên.

Đường Thiệu Tông không kiên nhẫn liền đập mạnh một cái vào sau đầu nàng, nàng trước mắt một mảnh tối đen, mềm người đổ vào lòng hắn.

“Hắc hắc hắc…… Gia Cát Tung Hoành, tao muốn hưởng thụ con đàn bà của mày ngay trước mặt mày……” Hắn cười dâm đãng ôm lấy nàng, ra khỏi Trình gia.

Lòng bàn tay phải của hắn trống rỗng, không nhồi máu thịt của Gia Cát Tung Hoành vào thì hắn không cam tâm!

Gia Cát Tung Hoành đứng trong phòng cao nhất của khách sạn Lệ Tinh, đối mặt với cửa sổ thủy tinh, nhìn mưa dầm rả rích tại cảng Victoria, những người khác đều tụ tập trong phòng, thảo luận về Đường Thiệu Tông.

Đường Thiệu Tông vừa ra khỏi Trình gia, qua hệ thống vệ tinh theo dõi toàn cầu Thiên Xu biết được ba người nhà họ Trình bị bắt, hơn nữa báo cho họ rất nhanh, bởi vậy, trong vòng mười phút ngắn ngủi, bọn họ đã nắm được tình huống.

“Đường Thiệu Tông dám khiêu khích Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta, ta thấy vị Thiếu đông của Tập đoàn Đức Lai này căn bản là không rõ tình hình.” Khai Dương Đoàn Duẫn Phi hút một điếu thuốc, nhìn Đường Thiệu Tông cùng thông tin về ngày sinh tháng đẻ và tổ tông tám đời nhà tên này trên màn hình máy tính, hừ lạnh.

“33 tuổi, người phụ trách đương nhiệm sự nghiệp Tập đoàn Đức Lai Châu Á, năng lực hạng trung, tư chất bình thường, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thích câu cá…… Thiên Xu thật đúng là đem hắn phê bình đến mức không còn gì luôn!” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài châm chọc cười nhẹ.

Tư liệu liên quan đến Đường Thiệu Tông trên màn hình đều do Thiên Xu truyền tới.

“Nghe nói hắn vẫn mơ ước Xí nghiệp Hải An, hơn nữa có ý đồ gây rối Trình Duy Ân……” Đoàn Duẫn Phi nói không nghĩ.

“Này! Sao ngươi lại nói mấy thứ hồ đồ rồi?” Diêm Quýnh lấy mũi chân đá hắn một cái, nhíu mày nhắc nhở.

Đoàn Duẫn Phi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Gia Cát Tung Hoành, chẳng những không ngậm miệng, ngược lại còn nói to hơn, “Sao, không thể đề cập đến Trình Duy Ân sao? Ta nghĩ Thiên Quyền hẳn không phải người dễ bị ảnh hưởng như vậy?”

“Ngươi chỉ biết xát muối lên miệng vết thương của người khác!” Diêm Quýnh tức giận túm áo Đoàn Duẫn Phi, mắng.

“Đúng! Như vậy mới có thể hoàn toàn tiêu độc nơi bị tình yêu làm tổn thương, nếu chỉ làm như không thấy thì chẳng có tác dụng gì, phải nhanh chóng lấy toàn bộ những bộ phận bị ăn mòn ra mới có thể khỏi hẳn……” Đoàn Duẫn Phi tránh khỏi tay Diêm Quýnh, cười mỉa.

Hắn bất cần đời, không đánh giá cao tình yêu, bởi vậy đối với người rơi vào lưới tình, hắn không có chút đồng tình.

“Nói hay như hát! Tốt lắm, ngươi cho là cao thủ tình trường là ngươi sẽ không khốn đốn vì tình? Ta sẽ chờ xem bộ dạng ngu xuẩn của ngươi khi bị nữ nhân tóm được!” Diêm Quýnh không tin hắn không bao giờ đổ trước phụ nữ.

“Ngươi tuyệt đối không thể thấy được.” Đoàn Duẫn Phi tự tin ngẩng cao cái đầu tóc vàng.

“Hừ! Không nên nói trước điều gì……” Diêm Quýnh cười lạnh.

“Ngươi vẫn chưa chịu dừng?” Đoàn Duẫn Phi không kiên nhẫn, tay chống nạnh, bước lại gần Diêm Quýnh.

“Đừng làm loạn, Trình Nhất Hoa cùng con gái hắn bị Đường Thiệu Tông bắt đi, hiển nhiên là nhằm vào ta.” Gia Cát Tung Hoành cuối cùng cũng mở miệng.

“Vì sao hắn biết ngươi muốn tìm Trình Nhất Hoa?” Ngọc Hành Thạch Dật ngạc nhiên hỏi, thân hình cao lớn cường tráng của hắn ngồi trên sô pha khiến sô pha có vẻ đặc biệt nhỏ hẹp.



“Tựa hồ hắn cũng biết chuyện ngươi là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh……” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài duỗi chân, tựa người vào phía khác của sô pha, tay vuốt vuốt mái tóc dài.

“Bằng vào năng lực của hắn thì không thể tra nổi lai lịch của ta. Hay…… Có người phía sau chỉ điểm hắn….” Gia Cát Tung Hoành cúi đầu trầm ngâm.

“Có thể là ai?” Diêm Quýnh nghiêm nghị.

“Theo ta được biết, trước mắt thì có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta, trong đó có cả một số đơn vị tình báo từ châu Âu châu Mỹ, mấy cái này không đáng lo, ngược lại cần phải chú ý vài nhóm người đang âm thầm theo dõi chúng ta.” Gia Cát Tung Hoành đẩy gọng kính mắt, sắc bén nói.

“Ý ngươi là những động tác liên tiếp của Tập đoàn tài chính Minh Nhật thời gian gần đây?” Đoàn Duẫn Phi biết chủ nhân mới của Tập đoàn tài chính Minh Nhật tựa hồ đã bắt đầu triển khai trả thù họ.

“Không chỉ bọn họ, phòng thí nghiệm năm đó dù đã bị chúng ta phá hủy, tuy nhiên trong vài năm gần đây giống như có dấu hiệu tro tàn lại cháy.” Gia Cát Tung Hoành nhướn mày.

“Phòng thí nghiệm?” Mọi người đang ngồi đều biến sắc. Nhất là Diêu Quang luôn trầm mặc, hắn có loại sợ hãi gần như điên cuồng đối với phòng thí nghiệm.

“Đúng, ta hoài nghi lúc ấy tư liệu của phòng thí nghiệm bị rò rỉ, điều đó chứng tỏ không chừng đã có người rõ hoàn cảnh của chúng ta như lòng bàn tay, điểm ấy mọi người phải cẩn thận.” Gia Cát Tung Hoành nghiêm túc cảnh báo.

Mọi người đột nhiên lâm vào trầm mặc, phòng thí nghiệm là ác mộng của mỗi người họ, cho dù đã qua nhiều năm, nhưng vẫn khó có thể quên đi.

“Thế thì ai đã móc nối với Đường Thiệu Tông?” Diêm Quýnh nghi hoặc.

“Đừng vội đoán, bọn họ muốn dùng Đường Thiệu Tông để thử năng lực của ta, nếu Đường Thiệu Tông gặp hạn, bọn họ sẽ tự động xuất hiện.” Gia Cát Tung Hoành hơi cười cười.

“Đường Thiệu Tông đáng thương, hắn không biết chính mình bị lợi dụng!” Đoàn Duẫn Phi nhạo báng.

“Bây giờ hẳn là hắn đang nhanh chóng về biệt thự của mình!” Thạch Dật nói.

“Ừ, ta nghĩ chúng ta cũng nên xuất phát đi tiếp đón hắn.” Diêm Quýnh hừ lạnh.

“Cứ để ta đối phó với hắn!” Gia Cát Tung Hoành nói, nhanh tay cầm áo khoác, chuẩn bị đi trước một mình.

Lúc này, những người khác đồng thời đứng lên, trăm miệng một lời: “Bọn ta cũng đi.”

“Chỉ đối phó một tên Đường Thiệu Tông, cần gì phải lao sư động chúng (điều động nhân lực không cần thiết)?” Gia Cát Tung Hoành nhíu mày.

“Bọn ta muốn gặp Trình Nhất Hoa, chắc lão sẽ rất nhớ chúng ta.” Diêm Quýnh châm chọc nói.

“Đúng vậy, ta phải đi chào hỏi và gửi lão đi Tây thiên.” Thạch Dật nắm chặt tay thành nắm đấm khiến các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Gia Cát Tung Hoành biết, mục tiêu của họ chính là Trình Nhất Hoa, hắn còn lo cho Trình Duy Ân, mọi người cùng đi, hắn thực sự sợ bọn họ ngay cả Trình Duy Ân cũng sẽ không buông tha.

“Thiên Quyền, ngươi yên tâm, ta sẽ để lại Trình Duy Ân cho ngươi “xử lí”, chỉ là, ngươi sẽ không vì nàng mà buông tha cho Trình Nhất Hoa chứ?” Địch Kiếm Hoài bén nhọn nhìn hắn.

Hắn sao lại nghe không hiểu sự trào phúng trong đó? Cho nên bình tĩnh trả lời: “Yên tâm, sẽ không.”

“Thiên Ki, nói đủ chưa?” Diêm Quýnh không khỏi nói thay Gia Cát Tung Hoành.

Địch Kiếm Hoài không hờn giận liếc mắt nhìn Diêm Quýnh, không tiếp tục chủ đề nữa.

“Đi thôi! Đi làm cho tên họ Đường sáng mắt ra.” Đoàn Duẫn Phi xoa tay, cười ra khỏi phòng.

Mọi người rời đi, Gia Cát Tung Hoành đi sau, cước bộ đột nhiên trầm trọng.

Hắn sẽ vì Trình Duy Ân mà buông tha Trình Nhất Hoa sao? Hắn lại tự hỏi một lần, do dự vài giây, hắn vẫn giữ nguyên đáp án vừa rồi.

Sẽ không, hắn sẽ không vì Trình Duy Ân mà buông tha Trình Nhất Hoa, cho dù hắn yêu nàng, hắn cũng sẽ không để tình yêu chi phối.

Tất cả, đều đã không thể cứu vãn.

———-

Có cái gì đó đang chuyển động trên mặt nàng, cảm giác ẩm ướt dinh dính làm nàng cực kì không thoải mái……

Trình Duy Ân từ từ tỉnh lại, cố gắng mở mí mắt nặng trịch, phát hiện Đường Thiệu Tông đang ôm chặt mình, nàng vừa sợ hãi, vừa buồn nôn đẩy hắn ra.

“Đừng chạm vào tao!” Nàng muốn né ra sau, nhưng mới hơi cử động, gáy liền đập vào cửa xe, hại nàng đau đến tê tái.

“Sao khẩn trương vậy? Bao nhiêu đàn bà muốn lăn vào lòng tao còn không được, mày phải cảm thấy vinh hạnh chứ!” Đường Thiệu Tông thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào ngực nàng, vạt áo đã bị hắn cởi bỏ, hai vú tuyết trắng như ẩn như hiện, quả thực khiến hắn mê hồn thực cốt.

“Tao nhổ vào! Thật ghê tởm!” Nàng phẫn nộ kéo nhanh vạt áo, vội vàng liếc ra ngoài của sổ, nàng đang ở trong một chiếc xe hơi, mà xe đang đi trên một sơn đạo hẻo lánh.

“Mày thật không biết tốt xấu, nhưng không sao, tao chính là vì coi trọng sự hung dữ của mày nên mới mê mày tới vậy……” Nói xong, hắn vươn tay về phía nàng.

Nàng hoảng sợ xoay người muốn mở cửa xe, tiếc rằng cửa xe đã sớm bị khóa.

“Ha ha ha…… Mày không thoát được đâu!” Hắn dùng sức giữ chặt hai tay nàng, miệng ghé sát vào mặt nàng.

“Buông tay…” Nàng thét chói tai, giãy dụa.

“Kêu đi! Ở đây, không ai có thể cứu được mày……” Đường Thiệu Tông cười điên cuồng, hôn lên vành tai nàng.

“Không…… Đừng……” Nàng ra sức đẩy ra, dưới tình thế cấp bách bật ra tiếng kêu to: “Tung Hoành…”

Đường Thiệu Tông hơi sửng sốt, lạnh lùng cười. “Hừ! Gia Cát Tung Hoành dù có ba đầu sáu tay cũng không thể cứu được mày! Hắn hiện tại nhất định còn giống ruồi bọ mất đầu gấp đến độ tìm loạn khắp nơi!”

Nàng cũng bị tiếng kêu cứu của chính mình làm cho giật mình, rõ ràng hận Gia Cát Tung Hoành muốn chết, nhưng tại thời điểm này trong lòng nàng vẫn chỉ có hắn……

Thật đáng châm chọc!

“Lại đây cho tao!” Đường Thiệu Tông ghen ghét dữ dội, tay định túm tóc nàng, lúc này, xe đột nhiên hơi chòng chành, hắn mất thăng bằng, tông mạnh người vào ghế trước.

“Shit! Lái xe kiểu quái gì vậy?” Hắn gào lên với lái xe.

“Dạ dạ……Xin lỗi thiếu gia…… Có thể là lốp xe hỏng……” Lái xe hốt hoảng kêu.

“Lốp xe hỏng? Đang yên lành sao lại hỏng?” Đường Thiệu Tông giận cau mặt, ngẩng đầu nhìn phía trước.

“Cái này…… Có lẽ là cán phải đinh……”

“Thối tha! Cũng sắp đến biệt thự, cứ đi tiếp đi.” Hắn quát.

“Vâng……” Nhưng lái xe mới nói xong, xe lại lung lay một chút, sau đó, toàn bộ xe chúi về phía trước, không sao đi tiếp.

“Này! Anh có thể lái tử tế không?” Hắn kinh hoảng nắm chặt tay vịn của xe.

Trình Duy Ân cũng sợ hãi ôm đầu lui vào góc, toàn thân phát run.

“Lốp xe lại hỏng…… Không lái nổi……” Lái xe mắt thấy xe sắp tới cổng biệt thự, giữ chặt tay lái kêu to, thư kí ngồi cạnh ghế lái cũng cố gắng giúp ổn định xe, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn ra đứng giữa cổng, rất giống không muốn sống nữa, lái xe sớm sợ tới mức hồn bất phụ thể, liều mình nhấn phanh bóp còi, nhưng Đường Thiệu Tông ngồi phía sau kêu lên: “Trực tiếp đi qua! Xử lí tên kia cho gọn gàng vào!”

“Nhưng…… Sẽ đâm chết người…… Aaa…” Lái xe sợ quá nhắm mắt kêu hoảng, thư ký che mặt không dám nhìn.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn ra đứng giữa cổng, rất giống không muốn sống nữa, lái xe sớm sợ tới mức hồn bất phụ thể, liều mình nhấn phanh bóp còi, nhưng Đường Thiệu Tông ngồi phía sau kêu lên: “Trực tiếp đi qua! Xử lí tên kia cho gọn gàng vào!”

“Nhưng…… Sẽ đâm chết người…… Aaa…” Lái xe sợ quá nhắm mắt kêu hoảng, thư ký che mặt không dám nhìn.

Ngay khoảnh khắc xe sắp đâm vào người nọ, người trên xe chỉ cảm thấy xe như bị một bức tường chặn lại, lực quán tính cực mạnh làm mỗi người đều đụng mạnh về phía trước rồi ngã ra sau, một trận chấn động cực lớn, khi xe đứng yên, bọn họ mới đầu váng não trướng phát hiện, xe bị người nọ dùng tay chặn lại!

Tình cảnh “châu chấu đá xe” này làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông cao lớn kia lại có sức mạnh chỉ dùng tay cũng khiến xe dừng……

Vị có sức lực vô cùng này chính là Ngọc Hành Thạch Dật trong Bắc Đẩu Thất Tinh.

Lái xe nhũn người ngồi yên ở ghế lái, Đường Thiệu Tông sai thư kí của hắn xuống xe buộc người nọ đi, thư ký hít một hơi, cố giữ hai chân không run, xuống xe nói với người nọ: “Này, anh là ai? Đây là nhà riêng, mau tránh ra!”

Thạch Dật không để ý đến hắn, chỉ yên lặng nhìn chiếc xe phía sau chở chín người, Trình Nhất Hoa đang ở trong đó.

“Này! Tôi đang nói với anh đấy, có nghe thấy không?” Thư ký gầm lên.

Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng xuất hiện năm người vây lấy hai chiếc xe (xe đầu 4 chỗ có Đường Thiệu Tông và Trình Duy Ân, xe sau là xe 16 chỗ chở Trình Nhất Hoa và bọn tay sai của họ Đường), trong đó có một người đàn ông tuấn dật mặc âu phục, rõ ràng chính là Gia Cát Tung Hoành!



Khi Trình Duy Ân thấy hắn, một lòng bất ổn, vừa vui vừa buồn. Hắn xuất hiện, báo hiệu tử kì của cha nàng, nhưng dù biết rõ, lòng nàng vẫn yếu đuối muốn dựa vào hắn……

Đường Thiệu Tông kinh hãi không thôi, hắn còn chưa gọi điện uy hiếp Gia Cát Tung Hoành, sao tên đó đã tìm đến đây?

“Còn chưa xuống xe? Đường Thiệu Tông.” Gia Cát Tung Hoành đến gần xe, trên mặt có nụ cười tươi nhã nhặn.

Đường Thiệu Tông tức giận hừ một tiếng, chậm rãi mở cửa xe, bước xuống xe. “Mày thật lợi hại! Tìm đến đây quá nhanh.”

“Quá khen.” Gia Cát Tung Hoành hai tay đút túi quần, tầm mắt nhanh chóng quét tới Trình Duy Ân đang ngồi trong xe một chút, muốn xác định nàng có xảy ra chuyện gì không.

Trình Duy Ân căng thẳng, túm chặt vạt áo trước ngực, lùi về chỗ ngồi.

“Sao, đây đều là trợ thủ của mày?” Đường Thiệu Tông khinh miệt nhìn năm người kia, ánh mắt khi thấy Địch Kiếm Hoài thì dừng lại, hơi kinh diễm.

“Họ là bạn của tao.” Gia Cát Tung Hoành giới thiệu.

“Mày cho là tìm những người này đến có thể cứu Trình Duy Ân sao?” Đường Thiệu Tông không thèm để mấy soái ca đẹp đẽ (lời tác giả, không phải mình chém) này vào mắt chút nào.

“Mục tiêu của tao không phải Trình Duy Ân……” Gia Cát Tung Hoành cúi đầu đẩy kính mắt.

“Hả?” Đường Thiệu Tông ngẩn ngơ.

“Trình Nhất Hoa mới là người tao muốn.” Gia Cát Tung Hoành chỉ chín người tòa tiểu ba sĩ.

“Gì cơ? Mày tới vì lão già họ Trình, không phải Trình Duy Ân?” Đường Thiệu Tông không tin.

“Đúng.”

Đường Thiệu Tông phút chốc mở cửa xe túm lấy Trình Duy Ân, ác liệt cười to, “Mày nghe kìa, Trình Duy Ân, tình nhân của mày không phải tới cứu mày, hắn nói hắn tới là vì bố mày……” Trình Duy Ân sắc mặt tái nhợt quay đầu, không muốn nhìn Gia Cát Tung Hoành, nhưng bộ dáng chật vật của nàng lại làm cho nụ cười của Gia Cát Tung Hoành cứng đờ.

Cơ thể mảnh mai của nàng đầy vết xây xước, trán có vết bầm, khóe miệng có vết máu, tóc tai và vạt áo hỗn loạn, đều làm cho máu hắn trong nháy mắt chảy ngược.

Đường Thiệu Tông dám làm tổn thương nàng…… Chết tiệt……

Hắn sắc mặt phát lạnh, gân xanh lộ ra.

“Tuy nhiên, mày muốn đoạt Trình Nhất Hoa từ tay tao cũng không phải chuyện dễ.” Đường Thiệu Tông nói tiếp.

“Hử? Vì sao?” Gia Cát Tung Hoành hỏi, ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt hiện sát khí.

“Vì hôm nay mày không thể sống mà rời đi.” Đường Thiệu Tông đắc ý vẫy tay ra hiệu cho thư kí.

Thư ký hiểu ý, dùng bộ đàm lệnh cho toàn bộ nhân mã trong biệt thự hành động, không đến một phút sau, hơn hai mươi người mặc trang phục bộ đội đặc chủng đã bao vây nhóm người Gia Cát Tung Hoành, tất cả họ ai cũng cầm súng tự động trong tay, xác thực dọa người.

“À…… Vì đối phó tên yêu quái là mày, tao đã đặc biệt mời từ nước ngoài những cao thủ mạnh nhất, hôm nay, tao sẽ dùng máu mày rửa miệng vết thương trên tay tao!” Đường Thiệu Tông nhe răng cười nói.

Hai chữ “yêu quái” kia đã phạm vào cấm kị của Bắc Đẩu Thất Tinh, trên mặt mỗi người họ đều bao phủ sát khí lành lạnh, Trình Duy Ân cảm thấy sát khí khiếp người đang ngưng tụ trong không khí, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.

Xuất hiện cùng Gia Cát Tung Hoành chính là các thành viên khác của Bắc Đẩu Thất Tinh? 1, 2, 3, 4, 5, 6……

Sao có mỗi sáu người? Không phải có bảy người sao? Nàng run rẩy nhìn bọn họ, tinh tường đọc ra trong sáu đôi mắt kia là ngọn lửa công kích mãnh liệt thiêu đốt.

Quả nhiên, Đường Thiệu Tông còn chưa hạ lệnh ra tay, Bắc Đẩu Thất Tinh đã triển khai hành động, bọn họ như quỷ mỵ tập kích hơn hai mươi tên lính đánh thuê kia, động tác gọn gàng mau lẹ, một chiêu lấy mạng.

“Nổ súng! Bắn chúng nó cho tao!” Đường Thiệu Tông tức giận rống to.

Đạn bay như mưa trước mặt Trình Duy Ân, nàng tuy sợ hãi, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cứu cha, thừa dịp Đường Thiệu Tông và thủ hạ đang ứng chiến, nàng trốn ra chỗ cái xe 16 chỗ, mở cửa xe, tiến vào trong.

“Ba…… Ba ổn chứ?” Nàng thấp giọng kêu, nhẹ nhàng xé mở băng dính trên miệng Trình Nhất Hoa.

“Duy Ân…… Đỡ ba ra ngoài……” Trình Nhất Hoa suy yếu nói.

“Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm! Chúng ta mau thừa dịp trốn đi……” Nàng vội la lên, xoay người giúp Trình Duy Trạch cởi bỏ dây trói.

“Không, trốn không thoát được.” Trình Nhất Hoa suy sụp nói, “Mà ba cũng không muốn trốn, để ba gặp bọn họ……”

“Ba!” Nàng chính là không muốn để Bắc Đẩu Thất Tinh gặp được cha!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị, Thiên Quyền đại ca không phải tới cứu chúng ta sao?” Trình Duy Trạch hoàn toàn không rõ tình huống.

“Không, hắn tới để giết ba……” Nàng bi ai nói.

“Cái gì?” Trình Duy Trạch khiếp sợ há hốc mồm, Bắc Đẩu Thất Tinh là do hắn mời đến hỗ trợ, làm sao có thể biến thành muốn tới giết cha?

“Nói thì dài, mau rời khỏi đây trước rồi nói sau!” Nàng không muốn lãng phí thời gian giải thích, việc cấp bách là nhanh chóng mang cha rời khỏi nơi nguy hiểm này.

“Vâng……” Trình Duy Trạch vội vàng gật đầu, lén lút chuyển lên ngồi ghế lái.

Tiếng xe khởi động lẫn vào tiếng súng, Trình Duy Ân nhìn nhanh ra ngoài xem tình hình chiến đấu, đám bộ đội đặc chủng làm sao cũng không thể đánh trúng nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh, nhóm Gia Cát Tung Hoành thân thủ mạnh mẽ, tay không đã đánh ngã không ít người, Đường Thiệu Tông thấy thế, tức giận hét lớn với tên thư kí: “Lấy súng tao mua ra đây!”

“Vâng.” Thư ký lấy từ trên xe ra một khẩu súng có tạo hình đặc biệt quái dị, đưa cho Đường Thiệu Tông.

“Tao không tin là không thể bắn thủng sọ chúng mày!” Đường Thiệu Tông cười tàn ác, vụng trộm tới sau lưng Gia Cát Tung Hoành, chĩa súng nhắm bắn.

“Cẩn thận……” Trình Duy Ân khẩn trương bàn tay vã đầy mồ hôi, buột miệng cảnh báo Gia Cát Tung Hoành.

Gia Cát Tung Hoành không quay đầu, nhưng trong một nháy mắt này, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, hai bóng người kì lạ đỡ lấy viên đạn có sức công phá mạnh kia một cách nghiêm mật, bảo vệ Gia Cát Tung Hoành.

Tiếng súng phút chốc dừng lại, đơn giản là vì ngoài Bắc Đẩu Thất Tinh cùng Trình Duy Ân, ai cũng kinh hãi cơ hồ muốn rớt con mắt.

Đó là một…… Thiên sứ!

Một thiên sứ có đôi cánh kim loại!

Mà đứng cạnh thiên sứ, là một quái nhân có đôi tay đáng sợ!

Đường Thiệu Tông ngây ra như phỗng, ngây ngốc ở đương trường.

Đây…… Đây là cái quỷ gì? Hắn nghĩ…… Chỉ có Gia Cát Tung Hoành không bình thường, không nghĩ tới tất cả những người này đều là quái vật……

Trình Nhất Hoa từ trong xe nhìn thấy tất cả, môi run run, thật lâu nói không ra lời.

Những người “không phải người” này, chính là những đứa trẻ bị bán năm đó sao? Đáng sợ…… Hắn năm đó làm rất nhiều việc đáng sợ……

Địch Kiếm Hoài thu cánh chim, lạnh lùng xoay người. Diêm Quýnh nghiêng mặt, co duỗi những ngón tay sắt của hắn, phát ra tiếng vang lách cách rợn người.

Gia Cát Tung Hoành từ sau lưng họ chậm rãi thong thả đi ra, thấy Đường Thiệu Tông mặt như gặp quỷ, cười lạnh.

“Mày đã chọc giận bọn tao, Đường Thiệu Tông, bọn tao không có thời gian để đùa với mày……” Nói xong, hắn tháo kính mắt xuống, trong đồng tử mắt là ánh sáng đỏ rực.

Trình Duy Ân thở dốc vì kinh ngạc, nàng biết, công kích thực sự bây giờ mới bắt đầu!

Đột nhiên, Bắc Đẩu Thất Tinh hành động, mắt phóng điện của Gia Cát Tung Hoành, cánh tay sắt của Diêm Quýnh, lông chim của Địch Kiếm Hoài, sức mạnh của Thạch Dật, và còn Đoàn Duẫn Phi nhanh như tia chớp đồng loạt ra chiêu……

Quân đoàn của Đường Thiệu Tông tan tác ngã trái ngã phải, có tên người mọc thêm lỗ, có tên toàn thân cắm đầy lông chim, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu.

Đường Thiệu Tông vốn kiêu ngạo cuồng vọng lúc này sớm toàn thân run rẩy, hoảng sợ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, kêu: “Đừng giết tôi…… Đừng giết tôi……”

“Trời ơi…… Đây rốt cuộc là……” Trình Duy Trạch nhìn mà há hốc mồm, vạn lần không nghĩ là hình ảnh khoa học viễn tưởng chỉ có thể xuất hiện trong phim lại diễn ra ngay trước mắt hắn!

“Duy Trạch…… Đừng nhìn nữa! Mau! Tranh thủ đi mau!” Trình Duy Ân lập tức nhỏ giọng giục Trình Duy Trạch.

“Cái gì…… Cái gì?” Trình Duy Trạch nhìn đến ngây ngốc, nhất thời hồn còn chưa về.

“Đi mau! Nếu không đi thì không thể đi được nữa……” Nàng lo lắng kêu nhỏ.

“A…… Vâng vâng, đi mau……” Trình Duy Trạch hít một hơi, nhấn mạnh nhấn ga, thừa dịp Bắc Đẩu Thất Tinh đối phó Đường Thiệu Tông, lái xe xông ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Lệ Chi Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook