Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 16: Chương 16
Nhộng Hiên
30/12/2016
Dương Đình Phong đặt tay lên trán Mạch Quai, lửa nhiệt nóng hổi hầm hập xông lên, mồ hôi trên trán đầm đìa, bờ môi khô nứt, gò má xanh xao. Khẽ thở dài, Dương Đình Phong dùng khăn ấm lau mặt Mạch Quai, cho hắn uống vài viên thuốc cảm. Lúc Mạch Quai tỉnh dậy, căn phòng chỉ có một mình hắn, trên trán đã chườm sẵn một chiếc khăn lạnh.
Cửa phòng đẩy ra, Dương Đình Phong tay cầm ly trà gừng bước vào, đặt lên tủ, ngồi xuống giường, nói với Mạch Quai.
- Tỉnh rồi thì uống chút trà gừng giảm sốt đi.
Mạch Quai không nói, lờ đờ ngồi dậy, cầm lấy ly trà gừng nhúp một ngụm lớn, vài tiếng ngủ say đến tận bây giờ, khát nước cũng là điều không thể tránh khỏi. Dương Đình Phong nhìn đối phương ít nhiều khỏi hơn một chút, đáy lòng có điểm yên tâm, cũng phải, hắn đâu phải nữ nhân, sức khỏe cho dù có bất hảo cũng không yếu ớt như nữ nhân, xem ra thích một nam nhân như hắn quả nhiên chịu không nhiều phiền toái.
Mạch Quai uống xong liền đem ly rỗng đặt lên tủ, nằm xuống giường đem chăn đắp kín cổ, hai mắt chớp chớp nhìn Dương Đình Phong.
- Uy. - Thanh âm của hắn khàn khàn.
Dương Đình Phong không trả lời, lẳng lặng nhìn Mạch Quai.
- Cậu... kể chuyện cho tôi nghe đi.
Kể chuyện? Kỳ quái, tên đầu sỏ này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thanh xuân rồi đây, hiện tại còn kêu mình kể chuyện cho hắn, Dương Đình Phong phiền toái thở dài, lạnh lùng nói.
- Vì cái gì?
- Như vậy tôi sẽ nhanh khỏi bệnh. - Vẻ mặt Mạch Quai đầy cao hứng.
- Haizz... Ngày xửa ngày xưa, có một hài tử mồ côi mẹ, cha hài tử phải chăm lo công việc, vì vậy từ nhỏ hài tử phải sống cùng với họ hàng. Năm hài tử 10 tuổi, một ngày nọ, dì và bác có việc phải ra ngoài, hài tử đã lén lút chạy ra ngoài sân chơi... - Dương Đình Phong tự hỏi chính mình vì cái gì lại dễ dàng đáp ứng người nọ như vậy, thích một người, căn bản luôn vì đối phương làm những chuyện ngu xuẩn hay sao?
Hai mắt Mạch Quai lúc này sáng rực lên, kéo chăn che nửa khuôn mặt, đăm chiêu nhìn Dương Đình Phong.
- Trong lúc đang vui đùa, một bóng người vô tình lướt qua từ phía sau hài tử, người đó căn bản chạy rất nhanh, hài tử đại khái không thể nhìn thấy người đó. Vốn chỉ là một hài tử, nhưng tính tò mò trong hài tử lại bộc phát, hài tử bước tới phía sau ngôi nhà, ngạc nhiên chính là... phía sau có một căn nhà nhỏ đã bỏ hoang.
Thanh âm Dương Đình Phong càng lúc càng nghiêm trọng, Mạch Quai có điểm sốt ruột, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn.
- Sau đó, hài tử đã bước tới... một bước... hai bước... ba bước... cho đến khi đứng trước cửa nhà bỏ hoang, có một mùi hương rất kỳ lạ, rất thối, chỉ cần ngửi qua một lần liền có thể ngất xỉu ngay lập tức. - Dương Đình Phong đột nhiên ghé sát gương mặt Mạch Quai, hai lông mày nheo chặt, giọng nói ngày càng trở nên gấp gáp.
- Nhưng hài tử rất thông minh, trong đầu nghĩ ra một biện pháp, chính là ngắt một cành hoa anh đào gần đó đặt lên mũi, như vậy sẽ không phải ngửi thấy mùi hương kia nữa.Mạch Quai gật đầu lia lịa, bàn tay không ngừng run lẩy bẩy.
- Hài tử đã quyết định mở cửa căn nhà ấy, chính là...
- Chính là? - Mạch Quai nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói.
- Dì và bác đột nhiên trở về, hài tử đã hoảng sợ chạy tới sân trước, nhưng trong đầu hài tử vẫn không thể quên căn nhà có mùi hương hôi thối đó. Hài tử đã hồn nhiên hỏi dì rằng: "Dì ơi, tại sao ở phía sau lại có một căn nhà bị bỏ hoang vậy?". Dì chỉ lắc đầu trả lời hài tử: "Dì cũng không biết, dì chưa bao giờ tới căn nhà ấy, nghe bác nói rằng trước đây đó là nhà cũ của bác, sau khi bác và dì kết hôn, bác đã xây một căn nhà mới, cho nên ngôi nhà đó mới bị bỏ hoang." Hài tử nghe vậy chỉ gật đầu, không tái hỏi nữa.
Dương Đình Phong nói đến đây đột nhiên lâm vào trầm mặc, Mạch Quai luống cuống ngồi bật dậy, lay lay cánh tay Dương Đình Phong, hai mắt sáng rực, biểu tình vô cùng khẩn trương.
- Sau đó a? Sau đó là như thế nào? Kể tiếp đi chứ. Ân?
- Cậu rốt cuộc đã khỏi bệnh chưa? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
Sắc mặt Mạch Quai tối đen, hung hăng gạt bỏ cánh tay Dương Đình Phong, nằm xuống giường, xoay lưng về phía y, bĩu môi nói.
- Không cần cậu quản.
Dương Đình Phong không nói, đứng dậy đem ly rỗng mang ra ngoài nhà bếp rửa sạch, trở vào phòng liền nhìn thấy Mạch Quai đang chăm chăm nhìn mình, nhẹ nhàng bước tới, trèo lên giường nằm ngay bên cạnh hắn.
- Có chuyện gì?
- Tôi đói.
Dương Đình Phong dở khóc dở cười, khóe miệng cong lên.
- Tôi đi nấu ăn, cậu ở trong đây nghỉ ngơi.
Nói liền làm liền, Dương Đình Phong ngồi dậy rời khỏi giường, ở phía sau cổ tay đột ngột bị Mạch Quai kéo trở lại, Dương Đình Phong chau mày hỏi.
- Lại là chuyện gì?
- Không hẳn. Cậu đi đi. - Điều muốn nói đến tột cùng vẫn không thể mở miệng, Mạch Quai lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười.
Dương Đình Phong không có ý định suy xét, rời khỏi phòng ngủ, ở dưới nhà bếp lạch cạch nấu bữa trưa. Vừa lúc dọn thức ăn ra bàn, Mạch Quai trên người chùm kín chăn bước ra ngoài, bộ dạng thoạt nhìn rất giống một tổ kén bướm.
Bữa trưa gồm có thịt kho Tàu, canh sườn, trứng chiên tỏi và súp hải sản, đối với tay nghề của một người phụ nữ thì đây chỉ là những món ăn đơn giản, khác với một nam sinh 17 tuổi như Dương Đình Phong, tay nghề như vậy đối với Mạch Quai là vô cùng lợi hại, ngay cả đồ ăn cũng được bày biện đẹp đẽ trên đĩa thủy tinh, mỗi món đều nấu vừa phải, không ít không nhiều, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của một bữa ăn gia đình.
- Cậu cũng biết nấu ăn sao? Hảo lợi hại a. - Mạch Quai không khách sao cầm đũa lên, tầm mắt quét quanh một lượt đĩa thức ăn trên bàn, gắp miếng trứng chiên tỏi chấm nước chấm, chậm rãi cho vào miệng.
- Ưm... hảo ngon. - Tư vị quả nhiên không tồi, hai mắt Mạch Quai mở to nhìn Dương Đình Phong, tấm tắc khen ngợi.
- Ngon thì ăn nhiều một chút. Thử cái này đi. - Dương Đình Phong vừa lòng với phản ứng của Mạch Quai, liền gắp miếng sườn bỏ vào bát của hắn.Mạch Quai cầm bát lên, xới cơm cho vào bát, cũng không quên xới cơm cho Dương Đình Phong, cúi đầu ngấu nghiến ăn. Dương Đình Phong ngồi đối diện ngay cả đũa cũng không đụng đến, hai mắt chuyên chú quan sát Mạch Quai, cái miệng nhai nhồm nhoàm, hai bên má phình to như cái trống, thoạt nhìn rất giống một tên sumo bị bỏ đói.
Dùng bữa trưa xong, thức ăn trên bàn gần như quét sạch không bỏ sót một miếng nhỏ nào, Mạch Quai ngã lưng vào ghế, bàn tay xoa xoa cái bụng căng no của mình, bữa ăn hôm nay cực kì hợp khẩu vị của hắn.
- Oa, hảo no a.
- Đến, uống sữa đi. - Dương Đình Phong tay cầm hai ly sữa nóng hổi đặt lên bàn, một ly đẩy về phía Mạch Quai, ly còn lại đưa lên miệng hớp một hơi cạn sạch.
- Bụng tôi hết chỗ chứa rồi. Còn cậu nữa, vì cái gì bữa trưa lại uống sữa, cậu muốn cao thêm nữa hả?
- Bữa sáng không thể không có sữa. Hôm nay là ngoại lệ, nên chuyển thành bữa trưa. - Dương Đình Phong thu dọn bát đũa, lau sạch bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn.
- Ồ. - Mạch Quai gật đầu, đem toàn bộ chất lỏng màu trắng cho hết cho miệng, phát hiện ánh mắt của Dương Đình Phong đang chuyên chú nhìn mình, Mạch Quai cười tủm tỉm, hai tay chống lên cằm.
- Phong? Tôi hỏi cậu, cậu thích tôi ở điểm nào, đẹp trai, hay là tốt bụng?
Dương Đình Phong sửng sốt, lạnh lùng nói.
- Chẳng có điểm gì thú vị.
- Cái gì? Vậy là... từ đó đến giờ cậu vẫn gạt tôi!? - Mạch Quai trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, nổi giận quát lớn.
- Haizz, phải cần lý do sao? - Dương Đình Phong thở dài, thờ ơ hỏi.
- Đương nhiên. - Ánh mắt Mạch Quai đầy kiên quyết.
Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng.
- Dữ như bà chằng.
- Còn đỡ hơn cậu cái đồ khúc gỗ. - Mạch Quai sắc mặt tối đen như mực, hung hăng cầm ly rỗng trên tay, tay giữ tấm chăn trên người kéo ghế đứng dậy, định mang đi xuống bếp thì nghe được tiếng Dương Đình Phong ở đằng sau.
- Cậu rất đáng yêu.
Mạch Quai sửng sốt, cước bộ lập tức dừng lại, thanh âm của người nọ căn bản rất nhỏ, nhưng hắn rõ ràng nghe không sai.
- Cậu... cậu vừa nói cái gì?
- Không có gì. - Hai mắt Dương Đình Phong lảng tránh, thu phục lại biểu tình lạnh lùng.
- Tôi... tôi rõ ràng vừa nghe cậu nói! Cậu nói tôi đáng yêu mà, có phải không? - Mạch Quai vội vã chạy tới túm lấy cánh tay Dương Đình Phong, miệng cười rộ lên.
- Không có. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
- Cậu còn biết xấu hổ, rất giống thiếu nữ mới lớn nha. - Mạch Quai sớm đã phát hiện vành tai Dương Đình Phong đỏ ửng, tâm tình có chút thú vị, cao hứng trêu chọc Dương Đình Phong.
- Im đi. - Dương Đình Phong hừ nhạt một tiếng, bước nhanh đi vào phòng ngủ. Mạch Quai ở phía sau lén la lén lút mỉm cười, tò tẽn đi theo sau, nhìn Dương Đình Phong đang loay hoay với cái tủ quần áo.Mạch Quai nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm, liền vội vã chạy tới, đẩy Dương Đình Phong sang một bên, đem toàn bộ quần áo Dương Đình Phong lục tung cả lên. Dương Đình Phong nhìn một đống hỗn độn nằm rải rác trên nền đất, không kiên nhẫn cầm lấy cổ tay Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Cậu làm cái gì?
- Tôi không muốn mặc đồ bẩn, mượn cậu tạm không được sao? - Mạch Quai không nhìn đến sắc mặt của Dương Đình Phong, ướm hết cái áo này đến cái khác lên người, vẫn là không có cái nào vừa ý hắn.
- Tránh ra. - Dương Đình Phong nhịn hết nổi, một phen đem Mạch Quai đẩy sang một bên, cẩn thận nhặt quần áo lên sắp xếp ngăn nắp vào vị trí cũ.
Mạch Quai mặt mày ủ rũ ngồi xuống giường, nhìn Dương Đình Phong "đảm đang" đang đóng vai vợ hiền với mình, trong lòng trỗi dậy một cỗ buồn nôn vô cùng.
Bịch.
Một bộ y phục ném tới trước mặt, Mạch Quai hạ mắt nhìn qua, lại ngẩng đầu nhìn Dương Đình Phong, hai mắt chớp chớp không rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Mặc vào đi.
- Hắc hắc... cảm ơn cậu. - Mạch Quai hớn hở cầm bộ y phục lên, trước mặt Dương Đình Phong lộ ra cơ thể màu đồng rắn chắc, đem y phục của Dương Đình Phong khoác lên người, mặc dù chiều cao hai người chênh lệch nhau khá ít, bất quá thân hình của Mạch Quai rõ ràng gầy hơn Dương Đình Phong một vòng, quần áo của y mặc lên người hắn thoạt nhìn trông có chút thùng thình.
Dương Đình Phong một lượt đánh giá hắn, chau mày nói.
- Rộng không?
- Hoàn hảo. Càng rộng càng thoải mái.
Mạch Quai nhặt lên quần áo đêm qua của mình, bước tới trước gương chỉnh sửa lại mái tóc, quay sang Dương Đình Phong nói với y.
- Được rồi, tôi về đây.
Mạch Quai còn đang toan tính rời đi, phía sau liền có tiếng Dương Đình Phong gọi trở về.
- Chậm đã.
- Có chuyện gì? - Mạch Quai nhíu mày, nhìn Dương Đình Phong tay cầm điện thoại đi tới.
- Số điện thoại của cậu.
Gò má Mạch Quai đột nhiên nóng như lửa đốt, luống cuống trả lời.
- 0XXX-XXXX-XXXX.
Dương Đình Phong thêm số Mạch Quai vào danh bạ xong, ngẩng đầu đã phát hiện người nọ đang ngây ngốc nhìn mình, tò mò hỏi.
- Sao vậy?
- Không có gì. - Mạch Quai vội vã lắc đầu, khẩn trương xoay lưng lại, cắn môi dưới rời khỏi nhà Dương Đình Phong.
Về đến nhà, Mạch Quai nhìn thấy Mạch Tư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hắn, ngồi bên cạnh còn có Tuệ Sương, thần sắc của hắn lập tức tối đen lại, không nói lời nào liền bước thẳng lên lầu.
- Đêm qua em đi đâu? - Thanh âm Mạch Tư mang theo chút dò xét.
- Mạch Quai, anh trai đang hỏi em đấy.
Là giọng nói đểu cáng của người đàn bà đê tiện, Mạch Quai dừng cước bộ, ngẩng đầu lạnh lùng thở ra một tiếng, chậm rãi xoay người lại.
- Em đi đâu không phải là chuyện của anh. - Ánh mắt thì nhìn Mạch Tư, nhưng câu nói lại ám chỉ đến Tuệ Sương.
Mà Mạch Tư nào biết ý tứ kia của hắn, tức giận nói.
- Em nói cái gì? - Liền hùng hổ bước tới kéo lấy cánh tay hắn, trừng mắt quát.
- Anh lo lắng cho em có biết không hả!?
Mạch Quai liếc nhìn sang nụ cười xấu xa trên gương mặt Tuệ Sương, hung hăng gạt bỏ bàn tay Mạch Tư, yên lặng bước lên phòng.
- Anh đừng nổi giận, ở tuổi này Mạch Quai rất dễ bồng bột, chỉ cần nhẹ nhàng khuyên bảo, đừng lớn tiếng với nó. Đành vậy... để em lên phòng nói chuyện với Mạch Quai, có được không? - Tuệ Sương bước tới ôm lấy thắt lưng Mạch Tư, ngữ điệu ngon ngọt nói.
Hai mắt Mạch Tư nổi lên gân đỏ, gằn giọng.
- Không cần. Việc này là chuyện của gia đình anh, cứ để anh giải quyết. - Liền gỡ ra bàn tay Tuệ Sương, Mạch Tư xông thẳng lên phòng của Mạch Quai, đóng sầm cửa lại.
- Anh hai. - Nhìn Mạch Tư sắc mặt không tốt đi tới, Mạch Quai ngồi trên giường khẩn trương lui về phía sau, cổ tay trong chốc lát bị Mạch Tư nắm lấy.
- Đêm qua em đã đi đâu, khách sạn có phải không, em đã qua đêm với ai?
Mạch Quai hừ nhạt, chau mày nói.
- Anh đang nói cái gì vậy?
- Chứ đây là cái gì? - Mạch Tư kéo lấy bộ y phục không đúng kích thước trên người Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Em tới nhà bạn thôi. Mượn tạm bộ quần áo cũng không được sao? - Ánh mắt Mạch Quai thờ ơ.
- Anh chỉ mới về nước, mà em đã khiến anh lo lắng hết lần này đến lần khác. - Mạch Tư buông Mạch Quai, tay xoa huyệt thái dương, ổn định lại hô hấp của mình.
Mạch Quai trầm mặc, nặng nề thở ra một tiếng, nhỏ giọng nói.
- Em xin lỗi. Em chỉ là... Tuệ Sương chị ta...
- Được rồi. Đã ăn gì chưa?- Mạch Tư cắt ngang lời nói của hắn, hạ giọng hỏi.
- Em vừa ăn ở nhà bạn.
- Tốt. Anh và chị dâu sắp sửa đi chụp ảnh cưới, em có muốn đi cùng không? - Mạch Tư rất nhanh liền thay đổi chủ đề.
Nghe đến đây sắc mặt Mạch Quai càng trở nên khó coi, lạnh lùng nói.
- Em ở nhà ngủ. - Liền đặt lưng nằm xuống giường, đem chăn che kín đầu, xoay lưng về phía Mạch Tư.
Rất lâu sau không có tiếng đáp trả, Mạch Quai chậm rãi hạ chăn xuống, xoay đầu lại, quả nhiên Mạch Tư đã sớm rời khỏi đây. Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy lục điện thoại trong quần áo cũ, mở nguồn, trên màn hình hiện ra dãy số lạ. Tiếng chuông bất thình lình vang lên, dọa hắn thiếu chút nữa suy tim bất tỉnh, cư nhiên gọi đến là dãy số đó. Mạch Quai không suy nghĩ nhiều liền nghe máy.
- Uy.
Bên kia không có ai trả lời, mà là hơi thở đều đặn của một nam nhân, Mạch Quai chau mày, sốt ruột nói.
- Uy, ai vậy, lên tiếng đi chứ. Nguồn :
- Là tôi.
Trong chốc lát, trái tim Mạch Quai ngừng đập.
===== HẾT CHƯƠNG 16 =====
Cửa phòng đẩy ra, Dương Đình Phong tay cầm ly trà gừng bước vào, đặt lên tủ, ngồi xuống giường, nói với Mạch Quai.
- Tỉnh rồi thì uống chút trà gừng giảm sốt đi.
Mạch Quai không nói, lờ đờ ngồi dậy, cầm lấy ly trà gừng nhúp một ngụm lớn, vài tiếng ngủ say đến tận bây giờ, khát nước cũng là điều không thể tránh khỏi. Dương Đình Phong nhìn đối phương ít nhiều khỏi hơn một chút, đáy lòng có điểm yên tâm, cũng phải, hắn đâu phải nữ nhân, sức khỏe cho dù có bất hảo cũng không yếu ớt như nữ nhân, xem ra thích một nam nhân như hắn quả nhiên chịu không nhiều phiền toái.
Mạch Quai uống xong liền đem ly rỗng đặt lên tủ, nằm xuống giường đem chăn đắp kín cổ, hai mắt chớp chớp nhìn Dương Đình Phong.
- Uy. - Thanh âm của hắn khàn khàn.
Dương Đình Phong không trả lời, lẳng lặng nhìn Mạch Quai.
- Cậu... kể chuyện cho tôi nghe đi.
Kể chuyện? Kỳ quái, tên đầu sỏ này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thanh xuân rồi đây, hiện tại còn kêu mình kể chuyện cho hắn, Dương Đình Phong phiền toái thở dài, lạnh lùng nói.
- Vì cái gì?
- Như vậy tôi sẽ nhanh khỏi bệnh. - Vẻ mặt Mạch Quai đầy cao hứng.
- Haizz... Ngày xửa ngày xưa, có một hài tử mồ côi mẹ, cha hài tử phải chăm lo công việc, vì vậy từ nhỏ hài tử phải sống cùng với họ hàng. Năm hài tử 10 tuổi, một ngày nọ, dì và bác có việc phải ra ngoài, hài tử đã lén lút chạy ra ngoài sân chơi... - Dương Đình Phong tự hỏi chính mình vì cái gì lại dễ dàng đáp ứng người nọ như vậy, thích một người, căn bản luôn vì đối phương làm những chuyện ngu xuẩn hay sao?
Hai mắt Mạch Quai lúc này sáng rực lên, kéo chăn che nửa khuôn mặt, đăm chiêu nhìn Dương Đình Phong.
- Trong lúc đang vui đùa, một bóng người vô tình lướt qua từ phía sau hài tử, người đó căn bản chạy rất nhanh, hài tử đại khái không thể nhìn thấy người đó. Vốn chỉ là một hài tử, nhưng tính tò mò trong hài tử lại bộc phát, hài tử bước tới phía sau ngôi nhà, ngạc nhiên chính là... phía sau có một căn nhà nhỏ đã bỏ hoang.
Thanh âm Dương Đình Phong càng lúc càng nghiêm trọng, Mạch Quai có điểm sốt ruột, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn.
- Sau đó, hài tử đã bước tới... một bước... hai bước... ba bước... cho đến khi đứng trước cửa nhà bỏ hoang, có một mùi hương rất kỳ lạ, rất thối, chỉ cần ngửi qua một lần liền có thể ngất xỉu ngay lập tức. - Dương Đình Phong đột nhiên ghé sát gương mặt Mạch Quai, hai lông mày nheo chặt, giọng nói ngày càng trở nên gấp gáp.
- Nhưng hài tử rất thông minh, trong đầu nghĩ ra một biện pháp, chính là ngắt một cành hoa anh đào gần đó đặt lên mũi, như vậy sẽ không phải ngửi thấy mùi hương kia nữa.Mạch Quai gật đầu lia lịa, bàn tay không ngừng run lẩy bẩy.
- Hài tử đã quyết định mở cửa căn nhà ấy, chính là...
- Chính là? - Mạch Quai nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói.
- Dì và bác đột nhiên trở về, hài tử đã hoảng sợ chạy tới sân trước, nhưng trong đầu hài tử vẫn không thể quên căn nhà có mùi hương hôi thối đó. Hài tử đã hồn nhiên hỏi dì rằng: "Dì ơi, tại sao ở phía sau lại có một căn nhà bị bỏ hoang vậy?". Dì chỉ lắc đầu trả lời hài tử: "Dì cũng không biết, dì chưa bao giờ tới căn nhà ấy, nghe bác nói rằng trước đây đó là nhà cũ của bác, sau khi bác và dì kết hôn, bác đã xây một căn nhà mới, cho nên ngôi nhà đó mới bị bỏ hoang." Hài tử nghe vậy chỉ gật đầu, không tái hỏi nữa.
Dương Đình Phong nói đến đây đột nhiên lâm vào trầm mặc, Mạch Quai luống cuống ngồi bật dậy, lay lay cánh tay Dương Đình Phong, hai mắt sáng rực, biểu tình vô cùng khẩn trương.
- Sau đó a? Sau đó là như thế nào? Kể tiếp đi chứ. Ân?
- Cậu rốt cuộc đã khỏi bệnh chưa? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
Sắc mặt Mạch Quai tối đen, hung hăng gạt bỏ cánh tay Dương Đình Phong, nằm xuống giường, xoay lưng về phía y, bĩu môi nói.
- Không cần cậu quản.
Dương Đình Phong không nói, đứng dậy đem ly rỗng mang ra ngoài nhà bếp rửa sạch, trở vào phòng liền nhìn thấy Mạch Quai đang chăm chăm nhìn mình, nhẹ nhàng bước tới, trèo lên giường nằm ngay bên cạnh hắn.
- Có chuyện gì?
- Tôi đói.
Dương Đình Phong dở khóc dở cười, khóe miệng cong lên.
- Tôi đi nấu ăn, cậu ở trong đây nghỉ ngơi.
Nói liền làm liền, Dương Đình Phong ngồi dậy rời khỏi giường, ở phía sau cổ tay đột ngột bị Mạch Quai kéo trở lại, Dương Đình Phong chau mày hỏi.
- Lại là chuyện gì?
- Không hẳn. Cậu đi đi. - Điều muốn nói đến tột cùng vẫn không thể mở miệng, Mạch Quai lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười.
Dương Đình Phong không có ý định suy xét, rời khỏi phòng ngủ, ở dưới nhà bếp lạch cạch nấu bữa trưa. Vừa lúc dọn thức ăn ra bàn, Mạch Quai trên người chùm kín chăn bước ra ngoài, bộ dạng thoạt nhìn rất giống một tổ kén bướm.
Bữa trưa gồm có thịt kho Tàu, canh sườn, trứng chiên tỏi và súp hải sản, đối với tay nghề của một người phụ nữ thì đây chỉ là những món ăn đơn giản, khác với một nam sinh 17 tuổi như Dương Đình Phong, tay nghề như vậy đối với Mạch Quai là vô cùng lợi hại, ngay cả đồ ăn cũng được bày biện đẹp đẽ trên đĩa thủy tinh, mỗi món đều nấu vừa phải, không ít không nhiều, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của một bữa ăn gia đình.
- Cậu cũng biết nấu ăn sao? Hảo lợi hại a. - Mạch Quai không khách sao cầm đũa lên, tầm mắt quét quanh một lượt đĩa thức ăn trên bàn, gắp miếng trứng chiên tỏi chấm nước chấm, chậm rãi cho vào miệng.
- Ưm... hảo ngon. - Tư vị quả nhiên không tồi, hai mắt Mạch Quai mở to nhìn Dương Đình Phong, tấm tắc khen ngợi.
- Ngon thì ăn nhiều một chút. Thử cái này đi. - Dương Đình Phong vừa lòng với phản ứng của Mạch Quai, liền gắp miếng sườn bỏ vào bát của hắn.Mạch Quai cầm bát lên, xới cơm cho vào bát, cũng không quên xới cơm cho Dương Đình Phong, cúi đầu ngấu nghiến ăn. Dương Đình Phong ngồi đối diện ngay cả đũa cũng không đụng đến, hai mắt chuyên chú quan sát Mạch Quai, cái miệng nhai nhồm nhoàm, hai bên má phình to như cái trống, thoạt nhìn rất giống một tên sumo bị bỏ đói.
Dùng bữa trưa xong, thức ăn trên bàn gần như quét sạch không bỏ sót một miếng nhỏ nào, Mạch Quai ngã lưng vào ghế, bàn tay xoa xoa cái bụng căng no của mình, bữa ăn hôm nay cực kì hợp khẩu vị của hắn.
- Oa, hảo no a.
- Đến, uống sữa đi. - Dương Đình Phong tay cầm hai ly sữa nóng hổi đặt lên bàn, một ly đẩy về phía Mạch Quai, ly còn lại đưa lên miệng hớp một hơi cạn sạch.
- Bụng tôi hết chỗ chứa rồi. Còn cậu nữa, vì cái gì bữa trưa lại uống sữa, cậu muốn cao thêm nữa hả?
- Bữa sáng không thể không có sữa. Hôm nay là ngoại lệ, nên chuyển thành bữa trưa. - Dương Đình Phong thu dọn bát đũa, lau sạch bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn.
- Ồ. - Mạch Quai gật đầu, đem toàn bộ chất lỏng màu trắng cho hết cho miệng, phát hiện ánh mắt của Dương Đình Phong đang chuyên chú nhìn mình, Mạch Quai cười tủm tỉm, hai tay chống lên cằm.
- Phong? Tôi hỏi cậu, cậu thích tôi ở điểm nào, đẹp trai, hay là tốt bụng?
Dương Đình Phong sửng sốt, lạnh lùng nói.
- Chẳng có điểm gì thú vị.
- Cái gì? Vậy là... từ đó đến giờ cậu vẫn gạt tôi!? - Mạch Quai trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, nổi giận quát lớn.
- Haizz, phải cần lý do sao? - Dương Đình Phong thở dài, thờ ơ hỏi.
- Đương nhiên. - Ánh mắt Mạch Quai đầy kiên quyết.
Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng.
- Dữ như bà chằng.
- Còn đỡ hơn cậu cái đồ khúc gỗ. - Mạch Quai sắc mặt tối đen như mực, hung hăng cầm ly rỗng trên tay, tay giữ tấm chăn trên người kéo ghế đứng dậy, định mang đi xuống bếp thì nghe được tiếng Dương Đình Phong ở đằng sau.
- Cậu rất đáng yêu.
Mạch Quai sửng sốt, cước bộ lập tức dừng lại, thanh âm của người nọ căn bản rất nhỏ, nhưng hắn rõ ràng nghe không sai.
- Cậu... cậu vừa nói cái gì?
- Không có gì. - Hai mắt Dương Đình Phong lảng tránh, thu phục lại biểu tình lạnh lùng.
- Tôi... tôi rõ ràng vừa nghe cậu nói! Cậu nói tôi đáng yêu mà, có phải không? - Mạch Quai vội vã chạy tới túm lấy cánh tay Dương Đình Phong, miệng cười rộ lên.
- Không có. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh lùng.
- Cậu còn biết xấu hổ, rất giống thiếu nữ mới lớn nha. - Mạch Quai sớm đã phát hiện vành tai Dương Đình Phong đỏ ửng, tâm tình có chút thú vị, cao hứng trêu chọc Dương Đình Phong.
- Im đi. - Dương Đình Phong hừ nhạt một tiếng, bước nhanh đi vào phòng ngủ. Mạch Quai ở phía sau lén la lén lút mỉm cười, tò tẽn đi theo sau, nhìn Dương Đình Phong đang loay hoay với cái tủ quần áo.Mạch Quai nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm, liền vội vã chạy tới, đẩy Dương Đình Phong sang một bên, đem toàn bộ quần áo Dương Đình Phong lục tung cả lên. Dương Đình Phong nhìn một đống hỗn độn nằm rải rác trên nền đất, không kiên nhẫn cầm lấy cổ tay Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Cậu làm cái gì?
- Tôi không muốn mặc đồ bẩn, mượn cậu tạm không được sao? - Mạch Quai không nhìn đến sắc mặt của Dương Đình Phong, ướm hết cái áo này đến cái khác lên người, vẫn là không có cái nào vừa ý hắn.
- Tránh ra. - Dương Đình Phong nhịn hết nổi, một phen đem Mạch Quai đẩy sang một bên, cẩn thận nhặt quần áo lên sắp xếp ngăn nắp vào vị trí cũ.
Mạch Quai mặt mày ủ rũ ngồi xuống giường, nhìn Dương Đình Phong "đảm đang" đang đóng vai vợ hiền với mình, trong lòng trỗi dậy một cỗ buồn nôn vô cùng.
Bịch.
Một bộ y phục ném tới trước mặt, Mạch Quai hạ mắt nhìn qua, lại ngẩng đầu nhìn Dương Đình Phong, hai mắt chớp chớp không rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Mặc vào đi.
- Hắc hắc... cảm ơn cậu. - Mạch Quai hớn hở cầm bộ y phục lên, trước mặt Dương Đình Phong lộ ra cơ thể màu đồng rắn chắc, đem y phục của Dương Đình Phong khoác lên người, mặc dù chiều cao hai người chênh lệch nhau khá ít, bất quá thân hình của Mạch Quai rõ ràng gầy hơn Dương Đình Phong một vòng, quần áo của y mặc lên người hắn thoạt nhìn trông có chút thùng thình.
Dương Đình Phong một lượt đánh giá hắn, chau mày nói.
- Rộng không?
- Hoàn hảo. Càng rộng càng thoải mái.
Mạch Quai nhặt lên quần áo đêm qua của mình, bước tới trước gương chỉnh sửa lại mái tóc, quay sang Dương Đình Phong nói với y.
- Được rồi, tôi về đây.
Mạch Quai còn đang toan tính rời đi, phía sau liền có tiếng Dương Đình Phong gọi trở về.
- Chậm đã.
- Có chuyện gì? - Mạch Quai nhíu mày, nhìn Dương Đình Phong tay cầm điện thoại đi tới.
- Số điện thoại của cậu.
Gò má Mạch Quai đột nhiên nóng như lửa đốt, luống cuống trả lời.
- 0XXX-XXXX-XXXX.
Dương Đình Phong thêm số Mạch Quai vào danh bạ xong, ngẩng đầu đã phát hiện người nọ đang ngây ngốc nhìn mình, tò mò hỏi.
- Sao vậy?
- Không có gì. - Mạch Quai vội vã lắc đầu, khẩn trương xoay lưng lại, cắn môi dưới rời khỏi nhà Dương Đình Phong.
Về đến nhà, Mạch Quai nhìn thấy Mạch Tư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hắn, ngồi bên cạnh còn có Tuệ Sương, thần sắc của hắn lập tức tối đen lại, không nói lời nào liền bước thẳng lên lầu.
- Đêm qua em đi đâu? - Thanh âm Mạch Tư mang theo chút dò xét.
- Mạch Quai, anh trai đang hỏi em đấy.
Là giọng nói đểu cáng của người đàn bà đê tiện, Mạch Quai dừng cước bộ, ngẩng đầu lạnh lùng thở ra một tiếng, chậm rãi xoay người lại.
- Em đi đâu không phải là chuyện của anh. - Ánh mắt thì nhìn Mạch Tư, nhưng câu nói lại ám chỉ đến Tuệ Sương.
Mà Mạch Tư nào biết ý tứ kia của hắn, tức giận nói.
- Em nói cái gì? - Liền hùng hổ bước tới kéo lấy cánh tay hắn, trừng mắt quát.
- Anh lo lắng cho em có biết không hả!?
Mạch Quai liếc nhìn sang nụ cười xấu xa trên gương mặt Tuệ Sương, hung hăng gạt bỏ bàn tay Mạch Tư, yên lặng bước lên phòng.
- Anh đừng nổi giận, ở tuổi này Mạch Quai rất dễ bồng bột, chỉ cần nhẹ nhàng khuyên bảo, đừng lớn tiếng với nó. Đành vậy... để em lên phòng nói chuyện với Mạch Quai, có được không? - Tuệ Sương bước tới ôm lấy thắt lưng Mạch Tư, ngữ điệu ngon ngọt nói.
Hai mắt Mạch Tư nổi lên gân đỏ, gằn giọng.
- Không cần. Việc này là chuyện của gia đình anh, cứ để anh giải quyết. - Liền gỡ ra bàn tay Tuệ Sương, Mạch Tư xông thẳng lên phòng của Mạch Quai, đóng sầm cửa lại.
- Anh hai. - Nhìn Mạch Tư sắc mặt không tốt đi tới, Mạch Quai ngồi trên giường khẩn trương lui về phía sau, cổ tay trong chốc lát bị Mạch Tư nắm lấy.
- Đêm qua em đã đi đâu, khách sạn có phải không, em đã qua đêm với ai?
Mạch Quai hừ nhạt, chau mày nói.
- Anh đang nói cái gì vậy?
- Chứ đây là cái gì? - Mạch Tư kéo lấy bộ y phục không đúng kích thước trên người Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Em tới nhà bạn thôi. Mượn tạm bộ quần áo cũng không được sao? - Ánh mắt Mạch Quai thờ ơ.
- Anh chỉ mới về nước, mà em đã khiến anh lo lắng hết lần này đến lần khác. - Mạch Tư buông Mạch Quai, tay xoa huyệt thái dương, ổn định lại hô hấp của mình.
Mạch Quai trầm mặc, nặng nề thở ra một tiếng, nhỏ giọng nói.
- Em xin lỗi. Em chỉ là... Tuệ Sương chị ta...
- Được rồi. Đã ăn gì chưa?- Mạch Tư cắt ngang lời nói của hắn, hạ giọng hỏi.
- Em vừa ăn ở nhà bạn.
- Tốt. Anh và chị dâu sắp sửa đi chụp ảnh cưới, em có muốn đi cùng không? - Mạch Tư rất nhanh liền thay đổi chủ đề.
Nghe đến đây sắc mặt Mạch Quai càng trở nên khó coi, lạnh lùng nói.
- Em ở nhà ngủ. - Liền đặt lưng nằm xuống giường, đem chăn che kín đầu, xoay lưng về phía Mạch Tư.
Rất lâu sau không có tiếng đáp trả, Mạch Quai chậm rãi hạ chăn xuống, xoay đầu lại, quả nhiên Mạch Tư đã sớm rời khỏi đây. Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy lục điện thoại trong quần áo cũ, mở nguồn, trên màn hình hiện ra dãy số lạ. Tiếng chuông bất thình lình vang lên, dọa hắn thiếu chút nữa suy tim bất tỉnh, cư nhiên gọi đến là dãy số đó. Mạch Quai không suy nghĩ nhiều liền nghe máy.
- Uy.
Bên kia không có ai trả lời, mà là hơi thở đều đặn của một nam nhân, Mạch Quai chau mày, sốt ruột nói.
- Uy, ai vậy, lên tiếng đi chứ. Nguồn :
- Là tôi.
Trong chốc lát, trái tim Mạch Quai ngừng đập.
===== HẾT CHƯƠNG 16 =====
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.