Lạnh Lùng, Ít Nói - Anh Làm Giá À!
Chương 13: Gặp lại người bạn xưa
Thoại Tâm
20/08/2017
Kíng coong!
- Tới rồi đây!- Tiếng của một bà quản gia từ trong nhà đi ra nói.
Bà quản gia mở cổng, cái cổng đen từ từ mở hé lộ dáng một chàng trai trẻ lịch sự.
Chàng trai nở nụ cười tươi trên môi cất giọng: Bà Tư khỏe không?
Bà quản gia lúc đầu còn lúng túng vì chưa nhận ra chàng trai nhưng khi nghe giọng nói, thì bà tươi cười lại vỗ vai chàng trai:
- Trời! Cậu Kiệt, lâu lắm rồi Tư mới thấy cậu, chút nữa là Tư không nhận ra được, cậu khác quá!
Tuấn Kiệt chỉ biết cười trừ.
- Thôi vào cậu vào nhà đi! Cậu Hải mà thấy cậu chắc vui lắm!
- Dạ!
Rồi Kiệt theo bà Tư (bà quản gia vào nhà). Vừa đi cậu vừa gạ hỏi chuyện của Hải.
- Hải dạo này khỏe không Tư?
- Không đâu cậu, hơn một tuần nay cậu Hải cứ nhốt mình ở trong phòng, không đi đâu cả, tới giờ cơm thì năn nỉ lắm cậu ấy mới xuống ăn mà cũng ăn chút ít rồi lại lên bỏ phòng. Tư lo lắm.
- Thôi Tư để con lên xem thế nào.
- Ừ! Cậu Hải ở trên lầu đấy cậu.
Tuấn Kiệt đi lên lầu, bước chân của cậu ấy không nhanh cũng không chậm cứ bước lên từng bậc.
Cốc! Cốc! Cốc- Kiệt mạnh dạn gõ cửa phòng Hải.
- Tư ơi! Hôm nay con không ăn cơm đâu?
Tiếng Hải từ trong phòng vọng ra thật rõ. Kiệt đưa tay xuống tay cầm cửa vặn mạnh đẩy vào trong.
- Hải! Là mình đây!
Khi Kiệt mở cửa vào thấy Hải ngồi quay lưng ra cửa sổ phòng. Hải đang xem cái gì đó.
Nghe tiếng nói quen thuộc, Hải như một quán tính quay lưng lại nói to cái tên Tuấn Kiệt.
Hai người đối mặt bắt tay vỗ ngực trìu mến.
- Bạn về khi nào vậy? Sao không nói mình đón!
- Mới hôm qua thôi, không cần rườm rà thế đâu.
Hải có chút đượm buồn hạ giọng: Mình và Linh Như chia tay rồi!
- Chuyện này mình có biết, hôm đó mình có vô tình nghe cuộc nói chuyện của bạn và Linh Như.
- Vậy sao bạn không ở lại Mỹ, đó là cơ hội tốt cho bạn mà!
Tuấn Kiệt (đưa mắt nhìn về hướng khác): Không ích lợi gì đâu!
- Nhưng bạn vì Linh Như mới cùng theo cô ấy qua Mỹ.
- Đúng là như vậy, nhưng hai năm qua trong lòng cô ấy cũng chỉ có bạn. Dù mình đã cố quan tâm cô ấy hết lòng nhưng vẫn không thể nào thay thế được vị trí của bạn. Mình thông suốt rồi, tình cảm không thể miễn cưỡng được, nên mới trở về Việt Nam. Chuyện tấm hình là thế nào?
- Sao bạn biết?
- Thì mình nói rồi, chuyện hôm đó mình đã nghe hết.
- Mình không biết là sao, chỉ biết vì tấm hình đó mà Linh Như nói lời chia tay.
- Bạn có nghĩ đó một cái bẫy không?
- Tới rồi đây!- Tiếng của một bà quản gia từ trong nhà đi ra nói.
Bà quản gia mở cổng, cái cổng đen từ từ mở hé lộ dáng một chàng trai trẻ lịch sự.
Chàng trai nở nụ cười tươi trên môi cất giọng: Bà Tư khỏe không?
Bà quản gia lúc đầu còn lúng túng vì chưa nhận ra chàng trai nhưng khi nghe giọng nói, thì bà tươi cười lại vỗ vai chàng trai:
- Trời! Cậu Kiệt, lâu lắm rồi Tư mới thấy cậu, chút nữa là Tư không nhận ra được, cậu khác quá!
Tuấn Kiệt chỉ biết cười trừ.
- Thôi vào cậu vào nhà đi! Cậu Hải mà thấy cậu chắc vui lắm!
- Dạ!
Rồi Kiệt theo bà Tư (bà quản gia vào nhà). Vừa đi cậu vừa gạ hỏi chuyện của Hải.
- Hải dạo này khỏe không Tư?
- Không đâu cậu, hơn một tuần nay cậu Hải cứ nhốt mình ở trong phòng, không đi đâu cả, tới giờ cơm thì năn nỉ lắm cậu ấy mới xuống ăn mà cũng ăn chút ít rồi lại lên bỏ phòng. Tư lo lắm.
- Thôi Tư để con lên xem thế nào.
- Ừ! Cậu Hải ở trên lầu đấy cậu.
Tuấn Kiệt đi lên lầu, bước chân của cậu ấy không nhanh cũng không chậm cứ bước lên từng bậc.
Cốc! Cốc! Cốc- Kiệt mạnh dạn gõ cửa phòng Hải.
- Tư ơi! Hôm nay con không ăn cơm đâu?
Tiếng Hải từ trong phòng vọng ra thật rõ. Kiệt đưa tay xuống tay cầm cửa vặn mạnh đẩy vào trong.
- Hải! Là mình đây!
Khi Kiệt mở cửa vào thấy Hải ngồi quay lưng ra cửa sổ phòng. Hải đang xem cái gì đó.
Nghe tiếng nói quen thuộc, Hải như một quán tính quay lưng lại nói to cái tên Tuấn Kiệt.
Hai người đối mặt bắt tay vỗ ngực trìu mến.
- Bạn về khi nào vậy? Sao không nói mình đón!
- Mới hôm qua thôi, không cần rườm rà thế đâu.
Hải có chút đượm buồn hạ giọng: Mình và Linh Như chia tay rồi!
- Chuyện này mình có biết, hôm đó mình có vô tình nghe cuộc nói chuyện của bạn và Linh Như.
- Vậy sao bạn không ở lại Mỹ, đó là cơ hội tốt cho bạn mà!
Tuấn Kiệt (đưa mắt nhìn về hướng khác): Không ích lợi gì đâu!
- Nhưng bạn vì Linh Như mới cùng theo cô ấy qua Mỹ.
- Đúng là như vậy, nhưng hai năm qua trong lòng cô ấy cũng chỉ có bạn. Dù mình đã cố quan tâm cô ấy hết lòng nhưng vẫn không thể nào thay thế được vị trí của bạn. Mình thông suốt rồi, tình cảm không thể miễn cưỡng được, nên mới trở về Việt Nam. Chuyện tấm hình là thế nào?
- Sao bạn biết?
- Thì mình nói rồi, chuyện hôm đó mình đã nghe hết.
- Mình không biết là sao, chỉ biết vì tấm hình đó mà Linh Như nói lời chia tay.
- Bạn có nghĩ đó một cái bẫy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.