Lạnh Lùng, Tôi Yêu Em Thật Đấy ....
Chương 47
trang nguyễn
03/11/2016
Ngoài trời mưa rả rích như đang báo hiệu
một điều không tốt sẽ diễn ra…..gấp gọn quyển sách , nó ngồi trên bậu
cửa đưa những ngón tay thon dài ra đón những hạt mưa mát lạnh. Nó rất
thích mưa , mưa có thể xóa bỏ mọi thứ , mưa có thể che dấu mọi vật nhìn
những hạt mưa bắn trên sân như đang nhảy múa vậy vì vậy mà nó thích mưa
…. Không chỉ vậy mưa còn nói lên tâm trạng của con người
Không hiểu sao trời đang nắng thì mây đen ùn ùn kéo tới và mưa bắt đầu rơi ....nhìn bầu trời thì hình như mưa không có dấu hiệu sẽ ngừng
Khẽ mở cửa đi xuống nhà , trong nhà rất vắng không có ai ở nhà kể cả hắn , từ khi về đến nhà hắn đã vội vàng đi đến công ty. Nó cũng không cảm thấy buồn cho lắm , vì sao ư ? nó đã quá quen ở một mình rồi , ở hai người nó cũng cảm thấy bất tiện
*kính coong* tiếng chuông cửa vang lên
- Thưa cô đây là quần áo giặt mới chuyển đến _người bảo vệ nói và đưa cho nó túi đồ mới giặt ở tiệm gửi qua
- Cảm ơn_nó nói rồi cầm túi đồ lên phòng
Sau khi phân chia hết đồ của nó và hắn xong và cũng cất hết đồ cần cất, nó thả mình trên chiếc giường mở laptop tìm kiếm vài điều cần thiết. Chầm chậm …chầm chậm thời gian dần trôi đi và nó đã dần chìm vào giấc ngủ có lẽ do mệt mỏi và trời mưa nên nó mới nằm một lúc nó đã ngủ rồi
Không biết nó đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh lại đầu đau nhức , cả người mệt mỏi …. Chăn được đắp lên người , cửa sổ được đóng ,nhìn những cành cây chao đảo trong gió nó cũng có thể biết bão to như thế nào , nó cũng chắc chắn đã có người vào phòng nó. Trong nhà chỉ còn nó và hắn nên nó đoán chắc hắn đã vào phòng nó, mệt mỏi lắc đầu vài cái cho tỉnh táo nó bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân
Khẽ nhìn qua cửa phòng đối diện , trong phòng có ánh điện hắn đã về ,khẽ mỉm cười ….nó không biết cái cảm giác này là thế nào khi không có hắn ở nhà nó cảm thấy buồn chỉ một chút thôi còn khi hắn trở về nó lại cảm thấy vui. Có lẽ hắn đã chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim băng giá của nó rồi, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng vị trí đó là một phần quan trọng không thể thay thế được
*cạch*_tiếng mở cửa từ phòng hắn
Vì mải suy nghĩ lung tung nên nó không chú ý đến hắn mà cũng không biết hắn đã đứng trước mặt nó đến khi ánh mắt của hắn dừng lại bên nó thì nó mới sực tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ lung tung. Dạo gần đây mọi cảm xúc trong nó đã có sự thay đổi , mọi thứ đã bị chi phối bởi …hắn , nó không biết hắn đã đi vào cuộc đời nó như thế nào nhưng nó nhận ra rằng hắn rất quan trọng với nó. Bốn mắt nhìn nhau , không ai nói gì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của mình
“ cô ấy rất giống …. Nếu nhìn kĩ từ vóc dáng , mái tóc , màu mắt và tính cách rất giống ……”_hắn nghĩ thầm
Nhìn thấy vẻ mặt không đc ổn của nó hắn cảm thấy lo lắng,cúi người thấp xuống ngang khuôn mặt nó hắn nhẹ nhàng áp vầng trán rộng của mình vào vầng trán của nó để đo nhiệt độ cơ thể. Nó thoáng giật mình lùi về sau một bước, hắn vẫn mặc kệ hành động của nó mà khuôn mặt trở nên nghiêm túc một cách kì lạ
- Em không khỏe?
- K có
- Không khỏe?_hắn nói vs vẻ mặt nghiêm túc nhưng pha chút lo lắng
- ….
- Còn nói không?_hắn nhìn nó khi thấy nó đứng cũng không xong
- Chỉ hơi nhức đầu thôi_nó nói sau khi đc hắn đỡ
- Vào nghỉ đi,tôi nấu một ít cháo cho em
- Nấu ?_nó hỏi
- Tôi có biết chút , ăn xong thì hẵng uống thuốc nếu hôm nay không có bão thì có thể gọi đồ ăn rồi ….nhưng thôi vào nghỉ đi_ hắn nhìn ra khung cửa kính rồi nói, thời tiết có vẻ thất thường vừa mưa rả rích mà bây giờ đã trở thành mưa bão , mưa cũng như tính cách con người thất thường một cách kì quái
Không hiểu sao trời đang nắng thì mây đen ùn ùn kéo tới và mưa bắt đầu rơi ....nhìn bầu trời thì hình như mưa không có dấu hiệu sẽ ngừng
Khẽ mở cửa đi xuống nhà , trong nhà rất vắng không có ai ở nhà kể cả hắn , từ khi về đến nhà hắn đã vội vàng đi đến công ty. Nó cũng không cảm thấy buồn cho lắm , vì sao ư ? nó đã quá quen ở một mình rồi , ở hai người nó cũng cảm thấy bất tiện
*kính coong* tiếng chuông cửa vang lên
- Thưa cô đây là quần áo giặt mới chuyển đến _người bảo vệ nói và đưa cho nó túi đồ mới giặt ở tiệm gửi qua
- Cảm ơn_nó nói rồi cầm túi đồ lên phòng
Sau khi phân chia hết đồ của nó và hắn xong và cũng cất hết đồ cần cất, nó thả mình trên chiếc giường mở laptop tìm kiếm vài điều cần thiết. Chầm chậm …chầm chậm thời gian dần trôi đi và nó đã dần chìm vào giấc ngủ có lẽ do mệt mỏi và trời mưa nên nó mới nằm một lúc nó đã ngủ rồi
Không biết nó đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh lại đầu đau nhức , cả người mệt mỏi …. Chăn được đắp lên người , cửa sổ được đóng ,nhìn những cành cây chao đảo trong gió nó cũng có thể biết bão to như thế nào , nó cũng chắc chắn đã có người vào phòng nó. Trong nhà chỉ còn nó và hắn nên nó đoán chắc hắn đã vào phòng nó, mệt mỏi lắc đầu vài cái cho tỉnh táo nó bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân
Khẽ nhìn qua cửa phòng đối diện , trong phòng có ánh điện hắn đã về ,khẽ mỉm cười ….nó không biết cái cảm giác này là thế nào khi không có hắn ở nhà nó cảm thấy buồn chỉ một chút thôi còn khi hắn trở về nó lại cảm thấy vui. Có lẽ hắn đã chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim băng giá của nó rồi, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng vị trí đó là một phần quan trọng không thể thay thế được
*cạch*_tiếng mở cửa từ phòng hắn
Vì mải suy nghĩ lung tung nên nó không chú ý đến hắn mà cũng không biết hắn đã đứng trước mặt nó đến khi ánh mắt của hắn dừng lại bên nó thì nó mới sực tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ lung tung. Dạo gần đây mọi cảm xúc trong nó đã có sự thay đổi , mọi thứ đã bị chi phối bởi …hắn , nó không biết hắn đã đi vào cuộc đời nó như thế nào nhưng nó nhận ra rằng hắn rất quan trọng với nó. Bốn mắt nhìn nhau , không ai nói gì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của mình
“ cô ấy rất giống …. Nếu nhìn kĩ từ vóc dáng , mái tóc , màu mắt và tính cách rất giống ……”_hắn nghĩ thầm
Nhìn thấy vẻ mặt không đc ổn của nó hắn cảm thấy lo lắng,cúi người thấp xuống ngang khuôn mặt nó hắn nhẹ nhàng áp vầng trán rộng của mình vào vầng trán của nó để đo nhiệt độ cơ thể. Nó thoáng giật mình lùi về sau một bước, hắn vẫn mặc kệ hành động của nó mà khuôn mặt trở nên nghiêm túc một cách kì lạ
- Em không khỏe?
- K có
- Không khỏe?_hắn nói vs vẻ mặt nghiêm túc nhưng pha chút lo lắng
- ….
- Còn nói không?_hắn nhìn nó khi thấy nó đứng cũng không xong
- Chỉ hơi nhức đầu thôi_nó nói sau khi đc hắn đỡ
- Vào nghỉ đi,tôi nấu một ít cháo cho em
- Nấu ?_nó hỏi
- Tôi có biết chút , ăn xong thì hẵng uống thuốc nếu hôm nay không có bão thì có thể gọi đồ ăn rồi ….nhưng thôi vào nghỉ đi_ hắn nhìn ra khung cửa kính rồi nói, thời tiết có vẻ thất thường vừa mưa rả rích mà bây giờ đã trở thành mưa bão , mưa cũng như tính cách con người thất thường một cách kì quái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.