Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi!
Chương 24
Suly Nguyễn
03/03/2015
Ngồi trong lớp mà Oanh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi, đôi mắt cô ánh lên những tia lo lắng. Giờ này nó vẫn chưa vào lớp còn đi đâu nữa chứ? Cô cứ thế mà chìm đắm trong những suy nghĩ về nó mà không biết rằng đang có một ánh mắt nhìn mình rất chăm chú, đôi mắt đó dường như nhìn cô rất tha thiết và dịu dàng.
" Reng reng "
Cuối cùng thì tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ ra chơi đã đến, Oanh nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm nó mà không biết rằng mình đã quên một điều gì đó. Cô tìm kiếm khắp nơi nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0, cô không hề thấy nó đâu. Khuôn mặt ủ rũ đi thẳng đến căn tin trường. Vừa mới bước vào cửa cô đã bị một đám người bao vây lấy mình. Bây giờ cô chẳng tránh hay đẩy đám người đó ra xa vì cô chẳng còn tâm trí nào để làm việc đó cả giờ đây cô chỉ nghĩ đến nó mà thôi. Cô rất sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì đó mà làm thương chính mình.
- Tất cả đi ra hết! - Một tiếng nói từ xa vang vọng lên.
Chợt một tiếng nói của một người con trai vang lên khiến cho cả đám đông đang vây quanh Oanh cũng phải dừng lại rồi tản đi ra chỗ khác. Oanh vẻ mặt rầu rĩ hình như cô có vẻ không quan tâm đến người con trai vừa mới lên tiếng đó. Nhìn bao quát cả cái căn tin này, cô nhìn thấy nó đang ngồi ăn bánh sandwich ở một góc bàn gần cửa sổ có thể được sân sau của trường rất đẹp. Vẻ mặt đang rầu rĩ chợt nhanh chóng tiêu tan mà thay vào đó là một khuôn mặt vui tươi hết thảy. Nó ngồi ăn rất bình tĩnh nên cô chắc chắn rằng nó không hề bị làm sao cả.
Quân nhìn thấy đám đông đó tản đi nhiều thì chợt thấy vẻ mặt của Oanh đang rất rầu rĩ, không lẽ cô có chuyện gì buồn sao? Bước đi đến gần Oanh chợt bước chân Quân khựng lại, sao bây giờ vẻ mặt của Oanh lại vui tươi đến vậy không còn cái vẻ mặt buồn buồn như trước nữa. Người con gái này thật khiến anh khó hiểu mà! Cô vui tươi chạy thật nhanh đi khiến anh liền định bước tiếp đã không có cơ hội đến gần cô nữa.
Oanh chạy nhanh đến chỗ nó, cô ngồi bịch xuống ghế rồi đưa khuôn mặt hờn dỗi bưng ra trước mặt nó. Cô đập tay lên bàn khiến nó nhíu mày, Oanh đang làm cái trò gì vậy?
- Này! Mày đi đâu sao không nói cho tao biết hả? - Vẻ mặt không vui và giọng nói giận dỗi của Oanh cũng đã đủ cho nó biết rằng Oanh đang rất tức giận về nó.
- Đi dạo thôi! - Nó nói nhưng giọng có vẻ dịu đi nhiều lúc bình thường.
- Hừ! Thế thì mày cũng phải nhắn cho tao một cái tin chứ, bộ mày không quan tâm con bạn mày lo cho mày đến mức nào rồi hả? - Oanh nói một tràng không ngừng khiến nó hơi nhíu mày, cô bạn thân của nó từ lúc nào lại nói nhiều không ngừng nghỉ đến như vậy?
- Này! Thôi ăn gì thì tao mua! - Nó biết Oanh thể nào cũng nói thêm liền đứng dậy bảo Oanh ăn gì nó mua.
- Há! Mày nói gì? Tao có nghe nhầm không vậy? - Oanh ngoáy ngoáy lỗ tai cố nghe rõ lại câu nói của nó lần nữa. Từ trước đến nay nó có bao giờ mua đồ ăn cho cô đâu tự nhiên hôm nay...
- Thôi đi! Không ăn thì nhịn! - Nó liền đổi sang ngay thành giọng lạnh băng khiến Oanh hơi ngạc nhiên.
- A..! Thôi! Thôi! Vậy mua cho tao một cái bánh pudding nhé! - Oanh cười cười nói nó.
Nó chẳng thèm nói gì thêm liền tự động đi thẳng đến chỗ quầy bán đồ ăn ở căn tin. Oanh đang ngồi chờ nó liền cảm thấy có một cái vật gì đó to lớn ngay bên cạnh cô. Đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình quay sang nhìn thì cô thấy một chàng trai đang ngồi ngay bên cạnh mình lại còn cười cười nhìn cô. Ơ! Sao lại là anh chàng đó! Quân nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu liền bật cười rồi nói:
- Haizz! Không ngờ là em lại không chờ anh! - Quân cười nói với Oanh.
- Ơ! Sao anh lại ngồi đây? Anh là ai? Mà việc gì tôi phải chờ? - Oanh chu chu cái mỏ của mình lên khiến Quân bật cười thành tiếng.
- Haizz! Thật sự là em không biết anh là ai hả? - Quân có vẻ hơi ngạc nhiên về cô gái này, sao lại không biết được chứ anh nổi tiếng thế cơ mà.
- Không! - Oanh tròn mắt nhìn Quân.
Chợt Quân vẫy vẫy tay gọi một cô bé 4 mắt đang đứng gần đó
- Này cô bé! - Quân cười cười khiến cô bé đó từ ngạc nhiên trở nên xấu hổ, hai má ửng hồng rất đáng yêu.
- Ơ! Anh Quân! Anh gọi em có chuyện gì ạ? - Cô bé đó xấu hổ hơi cúi đầu, giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ Quân và Oanh nghe thấy.
- Này bé! Em hãy nói cho người nãy biết anh là ai? - Quân nói rồi chỉ tay hướng đến Oanh.
- Dạ! Vâng! - Cô bé đó gương mặt trở nên hứng khởi. - Anh tên là Nguyễn Anh Quân. Đang học tại lớp 12A1. Là một hotboy của trường ta vừa thông minh vừa đẹp trai. Lại còn là thiếu gia của nhà họ Nguyễn, một công ty kinh doanh lớn trên thế giới. Bla blô...Còn nữa anh...
- Thôi! Đủ rồi! - Oanh cất tiếng can ngăn không còn để cho cô bé đó ú ớ thêm nữa. Cô bé đó còn nói nữa thì chắc cô thủng mất màng nhĩ quá. Gì mà biết kĩ đến như vậy.
- Thế thì em đã biết anh là ai rồi chứ! - Quân vừa nói vừa đưa tay xua xua bảo cô bé kia đi ra chỗ khác. Cô bé đó có vẻ hơi buồn buồn, khuôn mặt rầu rĩ, haizz, cô thật sự là một fan của Quân định ngắm thêm chút nữa thì lại phải đi.
- Quân? Lại hotboy à? - Oanh ngạc nhiên chỉ tay vào người Quân.
- Ukm! - Quân cười cười nét mặt cợt nhả thật khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu.
" Reng reng "
Cuối cùng thì tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ ra chơi đã đến, Oanh nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm nó mà không biết rằng mình đã quên một điều gì đó. Cô tìm kiếm khắp nơi nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0, cô không hề thấy nó đâu. Khuôn mặt ủ rũ đi thẳng đến căn tin trường. Vừa mới bước vào cửa cô đã bị một đám người bao vây lấy mình. Bây giờ cô chẳng tránh hay đẩy đám người đó ra xa vì cô chẳng còn tâm trí nào để làm việc đó cả giờ đây cô chỉ nghĩ đến nó mà thôi. Cô rất sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì đó mà làm thương chính mình.
- Tất cả đi ra hết! - Một tiếng nói từ xa vang vọng lên.
Chợt một tiếng nói của một người con trai vang lên khiến cho cả đám đông đang vây quanh Oanh cũng phải dừng lại rồi tản đi ra chỗ khác. Oanh vẻ mặt rầu rĩ hình như cô có vẻ không quan tâm đến người con trai vừa mới lên tiếng đó. Nhìn bao quát cả cái căn tin này, cô nhìn thấy nó đang ngồi ăn bánh sandwich ở một góc bàn gần cửa sổ có thể được sân sau của trường rất đẹp. Vẻ mặt đang rầu rĩ chợt nhanh chóng tiêu tan mà thay vào đó là một khuôn mặt vui tươi hết thảy. Nó ngồi ăn rất bình tĩnh nên cô chắc chắn rằng nó không hề bị làm sao cả.
Quân nhìn thấy đám đông đó tản đi nhiều thì chợt thấy vẻ mặt của Oanh đang rất rầu rĩ, không lẽ cô có chuyện gì buồn sao? Bước đi đến gần Oanh chợt bước chân Quân khựng lại, sao bây giờ vẻ mặt của Oanh lại vui tươi đến vậy không còn cái vẻ mặt buồn buồn như trước nữa. Người con gái này thật khiến anh khó hiểu mà! Cô vui tươi chạy thật nhanh đi khiến anh liền định bước tiếp đã không có cơ hội đến gần cô nữa.
Oanh chạy nhanh đến chỗ nó, cô ngồi bịch xuống ghế rồi đưa khuôn mặt hờn dỗi bưng ra trước mặt nó. Cô đập tay lên bàn khiến nó nhíu mày, Oanh đang làm cái trò gì vậy?
- Này! Mày đi đâu sao không nói cho tao biết hả? - Vẻ mặt không vui và giọng nói giận dỗi của Oanh cũng đã đủ cho nó biết rằng Oanh đang rất tức giận về nó.
- Đi dạo thôi! - Nó nói nhưng giọng có vẻ dịu đi nhiều lúc bình thường.
- Hừ! Thế thì mày cũng phải nhắn cho tao một cái tin chứ, bộ mày không quan tâm con bạn mày lo cho mày đến mức nào rồi hả? - Oanh nói một tràng không ngừng khiến nó hơi nhíu mày, cô bạn thân của nó từ lúc nào lại nói nhiều không ngừng nghỉ đến như vậy?
- Này! Thôi ăn gì thì tao mua! - Nó biết Oanh thể nào cũng nói thêm liền đứng dậy bảo Oanh ăn gì nó mua.
- Há! Mày nói gì? Tao có nghe nhầm không vậy? - Oanh ngoáy ngoáy lỗ tai cố nghe rõ lại câu nói của nó lần nữa. Từ trước đến nay nó có bao giờ mua đồ ăn cho cô đâu tự nhiên hôm nay...
- Thôi đi! Không ăn thì nhịn! - Nó liền đổi sang ngay thành giọng lạnh băng khiến Oanh hơi ngạc nhiên.
- A..! Thôi! Thôi! Vậy mua cho tao một cái bánh pudding nhé! - Oanh cười cười nói nó.
Nó chẳng thèm nói gì thêm liền tự động đi thẳng đến chỗ quầy bán đồ ăn ở căn tin. Oanh đang ngồi chờ nó liền cảm thấy có một cái vật gì đó to lớn ngay bên cạnh cô. Đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình quay sang nhìn thì cô thấy một chàng trai đang ngồi ngay bên cạnh mình lại còn cười cười nhìn cô. Ơ! Sao lại là anh chàng đó! Quân nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu liền bật cười rồi nói:
- Haizz! Không ngờ là em lại không chờ anh! - Quân cười nói với Oanh.
- Ơ! Sao anh lại ngồi đây? Anh là ai? Mà việc gì tôi phải chờ? - Oanh chu chu cái mỏ của mình lên khiến Quân bật cười thành tiếng.
- Haizz! Thật sự là em không biết anh là ai hả? - Quân có vẻ hơi ngạc nhiên về cô gái này, sao lại không biết được chứ anh nổi tiếng thế cơ mà.
- Không! - Oanh tròn mắt nhìn Quân.
Chợt Quân vẫy vẫy tay gọi một cô bé 4 mắt đang đứng gần đó
- Này cô bé! - Quân cười cười khiến cô bé đó từ ngạc nhiên trở nên xấu hổ, hai má ửng hồng rất đáng yêu.
- Ơ! Anh Quân! Anh gọi em có chuyện gì ạ? - Cô bé đó xấu hổ hơi cúi đầu, giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ Quân và Oanh nghe thấy.
- Này bé! Em hãy nói cho người nãy biết anh là ai? - Quân nói rồi chỉ tay hướng đến Oanh.
- Dạ! Vâng! - Cô bé đó gương mặt trở nên hứng khởi. - Anh tên là Nguyễn Anh Quân. Đang học tại lớp 12A1. Là một hotboy của trường ta vừa thông minh vừa đẹp trai. Lại còn là thiếu gia của nhà họ Nguyễn, một công ty kinh doanh lớn trên thế giới. Bla blô...Còn nữa anh...
- Thôi! Đủ rồi! - Oanh cất tiếng can ngăn không còn để cho cô bé đó ú ớ thêm nữa. Cô bé đó còn nói nữa thì chắc cô thủng mất màng nhĩ quá. Gì mà biết kĩ đến như vậy.
- Thế thì em đã biết anh là ai rồi chứ! - Quân vừa nói vừa đưa tay xua xua bảo cô bé kia đi ra chỗ khác. Cô bé đó có vẻ hơi buồn buồn, khuôn mặt rầu rĩ, haizz, cô thật sự là một fan của Quân định ngắm thêm chút nữa thì lại phải đi.
- Quân? Lại hotboy à? - Oanh ngạc nhiên chỉ tay vào người Quân.
- Ukm! - Quân cười cười nét mặt cợt nhả thật khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.