Chương 89: Minh Quân
Lạc Tuyết
27/04/2016
Sáng sớm, A Đậu đi loanh quanh gần đó nhặt trái cây dại, vì hôm qua trời mưa nên nhặt được khá nhiều. Tuy quả dại mùi vị không khó ăn nhưng mấy ngày trôi qua đều ăn như vậy thực không chịu nổi, Tư Nguyệt liếc nhìn bộ dáng ảm đạm của A Đậu, nàng đứng dậy : " Đi, chúng ta đi săn một ít thú." Thời điểm này nàng không thể sử dụng nội lực nhưng ở hiện đại tập luyện công phu cũng không phải thừa.
A Đậu đang cắn dở quả dại màu đỏ, ngạc nhiên nói : " Ngươi biết võ công ?"
Tư Nguyệt không trả lời, một mạch đi vào trong rừng. A Đậu vội vã chạy theo. Nói là vào rừng nhưng thực chất chỉ lách qua mấy bụi cỏ chứ không vào sâu bên trong, thoáng nghe tiếng động, Tư Nguyệt nắm chặt viên đá trong tay " phanh" một cái liền bắn vào con gà rừng núp sau gốc cây nọ.
" Ngươi thật giỏi !" A Đậu không kiềm được hô.
Liên tiếp săn được hai con gà rừng và một con thỏ, vì A Đậu thích thú với chú thỏ trắng nên Tư nguyệt chỉ làm thịt hai con gà rừng rồi nướng lên. Mặc dù không có gia vị, thịt gà rừng cũng không ngon nhưng cả hai đều ăn rất vui vẻ.
" A Thiên, thỏ trắng này có sống được không ?" A Đậu xé một góc váy băng bó cái chân bị gãy cho thỏ trắng song chống cắm hỏi.
Tư Nguyệt ngồi tĩnh thần, không nhanh không chậm đáp : " Không !" Nàng trước nay không hề có hứng thú với mấy thứ dễ thương.
A Đậu nhíu mày, ngạc nhiên hỏi : " Nó bị thương nặng lắm sao ?" Rồi nàng ta lật lật chân thỏ trắng, cảm thấy gãy một cái chân không phải vấn đề gì lớn cho lắm.
Tư Nguyệt nhếch môi, bình thản nói : " Ngày mai không có thức ăn thì phải làm thịt nó."
" Không được ! Ngươi nếu đói ta sẽ lượm trái cây cho ngươi, vả lại ngươi bắn đá giỏi như vậy sao lại không săn được thức ăn." Nàng ta ôm thỏ trắng vào lòng, vuốt vuốt bộ lông của nó.
Nàng khẽ cười : " Ta đùa thôi. Ngươi ôm nó như vậy sẽ làm nó ngạt chết."
A Đậu ngơ ngẩn nhìn nàng, một lúc sau mới nói : " Ngươi cười lên rất đẹp, ngươi liền cười nhiều một chút đi." Nàng ta nghĩ nghĩ, tiếp : "Bộ dạng của ngươi đến Thanh Loan quốc chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân ái mộ."
Tư Nguyệt ngược lại nhếch mép : " Ta biết."
A Đậu trố mắt nhìn Tư Nguyệt, nàng ta nghĩ Tư Nguyệt luôn có bộ dạng lạnh lùng không ngờ chính là phúc hắc a. A Đậu bắt chước bộ dáng phụ quân nàng ta, thâm thúy sờ cằm rồi cười đầy nham hiểm : " A Thiên, ngươi đã có phu thị chưa ?"
" Có rồi." Nàng dứt khoát đáp, bỏ qua nụ cười nham hiểm của A Đậu.
" Ách !" A Đậu chu chu môi, mắt hạnh vẫn không chịu bỏ cuộc, đứng dậy đi một vòng quanh Tư Nguyệt : " Vậy thì hạ nam nhân kia xuống, ta có một ca ca rất đẹp mắt lại dịu dàng, khẳng định ngươi sẽ thích." Nàng ta ưỡn ngực, dường như chắc chắn không có nam nhân nào hơn được ca ca nàng ta.
Tư Nguyệt nhướn mày, trực tiếp đánh gãy lời A Đậu : " Ta thích nam nhân bá đạo." Tức là không thích ca ca dịu dàng kia.
A Đậu tỏ vẻ tiếc nuối, vỗ vỗ bả vai nàng : " Ngươi yên tâm, khi nào trở về gặp nhau cũng không muộn." Dĩ nhiên nàng ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trong cốc cứ yên yên ả ả trôi qua cũng không biết bên ngoài đã loạn thành một đoàn. Nhận được tin Tư Nguyệt mất tích, Mạc Thương lập tức từ Bắc Băng Thần Cung phi ngựa ngày đêm đến biên giới nước Tề. Hắn biết nàng tài giỏi, biết nàng bá đạo nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ nhân, thân thể nàng đang phát bệnh nếu không có người bên cạnh khẳng định sẽ khó qua khỏi.
Suốt bảy ngày dò xét khắp biên giới nước Tề, men theo đường sông cũng tìm vô số lần vẫn không thấy nàng, Bắc Băng Thần Cung lẫn Thiên Hải Lâu đều vô cùng sốt ruộc. Tử Giai Âu Thần vận dụng quan hệ khắp nơi, thậm chí rút kinh nghiệm lần trước chạy vào hoàng cung các nước xem nàng có bị bắt đi không.
Màn đêm buông xuống, thâm cốc duy một màu đen huyền ảo, bên ngoài âm ỉ tiếng sói tru não lòng. Vốn đang tĩnh thần bất giác Tư Nguyệt nghe được tiếng lá cây xao động bên ngoài, nàng nhặt một khúc gỗ bên đống lửa, căng mắt nhìn mảnh màu đen bên ngoài.
A Đậu cảm giác được nguy hiểm đang đến gần vội ngồi dậy nhích lại gần Tư Nguyệt : " Chuyện gì vậy ?" Nàng ta thì thầm.
Trong bóng đêm vụt tới mấy đôi mắt sắc bén, lưỡi kiếm lóe sáng lành lạnh. Tư Nguyệt đẩy A Đậu ra sau lưng nàng, đơn thân độc mã xông lên đối đầu với mười tên sát thủ. Mặc dù mất đi công lực nhưng luận về võ thuật nàng hiển nhiên không thua bất kỳ ai, cứng rắn đánh bại từng tên một.
Quyết định đánh nhanh thắng nhanh không thành, bảy tên sát thủ còn lại nhìn nhau mới xác định được rõ mục tiêu, lao về phía A Đậu. Tư Nguyệt nhíu mày, hiểu rõ ý định bọn chúng nên nhanh hơn một bước chắn trước A Đậu, một đả vào đầu sát thủ, khúc gỗ nảy lên khiến gã đó liền gục xuống, máu từ đỉnh đầu tuôn ra.
" A Thiên, cẩn thận !!!"
A Đậu mắt thấy kiếm của sát thủ chém tới Tư Nguyệt, dùng hết can đảm xong tới ôm chặt lấy cánh tay gã sát thủ, Tư Nguyệt dùng miêu trảo hai ngón đâm sâu vào cuống họng hắn. Trong thời khắc đó, A Đậu bỗng rùng mình, đôi đồng tử màu bạc kia thực đáng sợ.
Đang luống cuống, một gã dùng kiếm đâm vào A Đậu, Tư Nguyệt đạp xác gã sát thủ kia rồi dùng tay không bắt lấy kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén cứa vào da thịt nàng, máu tươi rướm ra. A Đậu run rẩy, vội vàng nhặt thanh kiếm dưới đất chém gã. Nàng ta từng thấy rất nhiều người chết, nhưng chưa một lần tự tay giết người, nàng ta cắn răng nhìn qua Tư nguyệt.
Tư Nguyệt thấy bờ vai nàng ta run run liền trấn định : " Đừng sợ."
A Đậu mím môi, mở to mắt gật đầu.
" Tốt, mau đưa kiếm cho ta." Nàng thấp giọng nói, thanh âm lạnh lẽo như thần chết.
Có kiếm trong tay, Tư Nguyệt quần phong loạn vũ một hồi bọn chúng chỉ còn lại cái xác, có mạng tới nhưng không có mạng đi. Vì hang động vốn ẩm thấm nên mùi máu rất nồng, Tư Nguyệt cùng A Đậu khiêng xác bọn chúng ném ra ngoài. Sợ mùi máu dẫn thú dữ đến, Tư Nguyệt dời đống lửa ra gần cửa hang để đuổi thú dữ.
Thoáng nhìn A Đậu vẫn đang ngơ ngác nhìn vệt máu chưa khô, nàng đến bên cạnh nàng ta mềm giọng nói : " Ngươi là quân vương một nước, nếu cứ mềm lòng như vậy khẳng định sẽ không bảo trụ được thứ ngươi muốn bảo trụ."
A Đậu đang ngơ ngác thì giật mình, nhìn Tư Nguyệt : " Ngươi...Ngươi làm sao biết được ?"
Tư Nguyệt nhặt khối ngọc bội vừa nãy A Đậu đánh rơi trên đất đưa lại cho nàng ta, nhàn nhạt nói : " Ta cũng không phải đồ ngốc."
A Đậu cúi đầu cũng không nhận khối ngọc bội, thở dài nói : "Ngươi nói đúng, ta không có khả năng bảo trụ Thanh Loan quốc." Tiếp : "Ta là hoàng nữ nhỏ nhất, mẫu hoàng qua đời để lại thánh chỉ bảo ta kế vị, quần thần trong triều chỉ coi ta như kẻ ngốc, mặc họ dày vò."
" Quân vương quan trọng nhất là nắm được người, hiểu được lòng người. Ngươi không cần phải tự ti, từ từ rèn giũa sẽ tốt thôi." Từ lần đầu nhìn thấy nàng ta, Tư Nguyệt đã biết thân phận nàng ta nhưng nàng cũng có thân phận khó noínên dĩ nhiên không làm khó A Đậu, luôn đối xử với nàng ta bình thường nhất.
" Ngươi nói thật giống mẫu hoàng ta, nhưng mẫu hoàng là minh quân còn ta...ta đến cả dẫn quân đánh giặc cũng không được. Làm sao trở thành minh quân ?" A Đậu cắn môi.
A Đậu đang cắn dở quả dại màu đỏ, ngạc nhiên nói : " Ngươi biết võ công ?"
Tư Nguyệt không trả lời, một mạch đi vào trong rừng. A Đậu vội vã chạy theo. Nói là vào rừng nhưng thực chất chỉ lách qua mấy bụi cỏ chứ không vào sâu bên trong, thoáng nghe tiếng động, Tư Nguyệt nắm chặt viên đá trong tay " phanh" một cái liền bắn vào con gà rừng núp sau gốc cây nọ.
" Ngươi thật giỏi !" A Đậu không kiềm được hô.
Liên tiếp săn được hai con gà rừng và một con thỏ, vì A Đậu thích thú với chú thỏ trắng nên Tư nguyệt chỉ làm thịt hai con gà rừng rồi nướng lên. Mặc dù không có gia vị, thịt gà rừng cũng không ngon nhưng cả hai đều ăn rất vui vẻ.
" A Thiên, thỏ trắng này có sống được không ?" A Đậu xé một góc váy băng bó cái chân bị gãy cho thỏ trắng song chống cắm hỏi.
Tư Nguyệt ngồi tĩnh thần, không nhanh không chậm đáp : " Không !" Nàng trước nay không hề có hứng thú với mấy thứ dễ thương.
A Đậu nhíu mày, ngạc nhiên hỏi : " Nó bị thương nặng lắm sao ?" Rồi nàng ta lật lật chân thỏ trắng, cảm thấy gãy một cái chân không phải vấn đề gì lớn cho lắm.
Tư Nguyệt nhếch môi, bình thản nói : " Ngày mai không có thức ăn thì phải làm thịt nó."
" Không được ! Ngươi nếu đói ta sẽ lượm trái cây cho ngươi, vả lại ngươi bắn đá giỏi như vậy sao lại không săn được thức ăn." Nàng ta ôm thỏ trắng vào lòng, vuốt vuốt bộ lông của nó.
Nàng khẽ cười : " Ta đùa thôi. Ngươi ôm nó như vậy sẽ làm nó ngạt chết."
A Đậu ngơ ngẩn nhìn nàng, một lúc sau mới nói : " Ngươi cười lên rất đẹp, ngươi liền cười nhiều một chút đi." Nàng ta nghĩ nghĩ, tiếp : "Bộ dạng của ngươi đến Thanh Loan quốc chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân ái mộ."
Tư Nguyệt ngược lại nhếch mép : " Ta biết."
A Đậu trố mắt nhìn Tư Nguyệt, nàng ta nghĩ Tư Nguyệt luôn có bộ dạng lạnh lùng không ngờ chính là phúc hắc a. A Đậu bắt chước bộ dáng phụ quân nàng ta, thâm thúy sờ cằm rồi cười đầy nham hiểm : " A Thiên, ngươi đã có phu thị chưa ?"
" Có rồi." Nàng dứt khoát đáp, bỏ qua nụ cười nham hiểm của A Đậu.
" Ách !" A Đậu chu chu môi, mắt hạnh vẫn không chịu bỏ cuộc, đứng dậy đi một vòng quanh Tư Nguyệt : " Vậy thì hạ nam nhân kia xuống, ta có một ca ca rất đẹp mắt lại dịu dàng, khẳng định ngươi sẽ thích." Nàng ta ưỡn ngực, dường như chắc chắn không có nam nhân nào hơn được ca ca nàng ta.
Tư Nguyệt nhướn mày, trực tiếp đánh gãy lời A Đậu : " Ta thích nam nhân bá đạo." Tức là không thích ca ca dịu dàng kia.
A Đậu tỏ vẻ tiếc nuối, vỗ vỗ bả vai nàng : " Ngươi yên tâm, khi nào trở về gặp nhau cũng không muộn." Dĩ nhiên nàng ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trong cốc cứ yên yên ả ả trôi qua cũng không biết bên ngoài đã loạn thành một đoàn. Nhận được tin Tư Nguyệt mất tích, Mạc Thương lập tức từ Bắc Băng Thần Cung phi ngựa ngày đêm đến biên giới nước Tề. Hắn biết nàng tài giỏi, biết nàng bá đạo nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ nhân, thân thể nàng đang phát bệnh nếu không có người bên cạnh khẳng định sẽ khó qua khỏi.
Suốt bảy ngày dò xét khắp biên giới nước Tề, men theo đường sông cũng tìm vô số lần vẫn không thấy nàng, Bắc Băng Thần Cung lẫn Thiên Hải Lâu đều vô cùng sốt ruộc. Tử Giai Âu Thần vận dụng quan hệ khắp nơi, thậm chí rút kinh nghiệm lần trước chạy vào hoàng cung các nước xem nàng có bị bắt đi không.
Màn đêm buông xuống, thâm cốc duy một màu đen huyền ảo, bên ngoài âm ỉ tiếng sói tru não lòng. Vốn đang tĩnh thần bất giác Tư Nguyệt nghe được tiếng lá cây xao động bên ngoài, nàng nhặt một khúc gỗ bên đống lửa, căng mắt nhìn mảnh màu đen bên ngoài.
A Đậu cảm giác được nguy hiểm đang đến gần vội ngồi dậy nhích lại gần Tư Nguyệt : " Chuyện gì vậy ?" Nàng ta thì thầm.
Trong bóng đêm vụt tới mấy đôi mắt sắc bén, lưỡi kiếm lóe sáng lành lạnh. Tư Nguyệt đẩy A Đậu ra sau lưng nàng, đơn thân độc mã xông lên đối đầu với mười tên sát thủ. Mặc dù mất đi công lực nhưng luận về võ thuật nàng hiển nhiên không thua bất kỳ ai, cứng rắn đánh bại từng tên một.
Quyết định đánh nhanh thắng nhanh không thành, bảy tên sát thủ còn lại nhìn nhau mới xác định được rõ mục tiêu, lao về phía A Đậu. Tư Nguyệt nhíu mày, hiểu rõ ý định bọn chúng nên nhanh hơn một bước chắn trước A Đậu, một đả vào đầu sát thủ, khúc gỗ nảy lên khiến gã đó liền gục xuống, máu từ đỉnh đầu tuôn ra.
" A Thiên, cẩn thận !!!"
A Đậu mắt thấy kiếm của sát thủ chém tới Tư Nguyệt, dùng hết can đảm xong tới ôm chặt lấy cánh tay gã sát thủ, Tư Nguyệt dùng miêu trảo hai ngón đâm sâu vào cuống họng hắn. Trong thời khắc đó, A Đậu bỗng rùng mình, đôi đồng tử màu bạc kia thực đáng sợ.
Đang luống cuống, một gã dùng kiếm đâm vào A Đậu, Tư Nguyệt đạp xác gã sát thủ kia rồi dùng tay không bắt lấy kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén cứa vào da thịt nàng, máu tươi rướm ra. A Đậu run rẩy, vội vàng nhặt thanh kiếm dưới đất chém gã. Nàng ta từng thấy rất nhiều người chết, nhưng chưa một lần tự tay giết người, nàng ta cắn răng nhìn qua Tư nguyệt.
Tư Nguyệt thấy bờ vai nàng ta run run liền trấn định : " Đừng sợ."
A Đậu mím môi, mở to mắt gật đầu.
" Tốt, mau đưa kiếm cho ta." Nàng thấp giọng nói, thanh âm lạnh lẽo như thần chết.
Có kiếm trong tay, Tư Nguyệt quần phong loạn vũ một hồi bọn chúng chỉ còn lại cái xác, có mạng tới nhưng không có mạng đi. Vì hang động vốn ẩm thấm nên mùi máu rất nồng, Tư Nguyệt cùng A Đậu khiêng xác bọn chúng ném ra ngoài. Sợ mùi máu dẫn thú dữ đến, Tư Nguyệt dời đống lửa ra gần cửa hang để đuổi thú dữ.
Thoáng nhìn A Đậu vẫn đang ngơ ngác nhìn vệt máu chưa khô, nàng đến bên cạnh nàng ta mềm giọng nói : " Ngươi là quân vương một nước, nếu cứ mềm lòng như vậy khẳng định sẽ không bảo trụ được thứ ngươi muốn bảo trụ."
A Đậu đang ngơ ngác thì giật mình, nhìn Tư Nguyệt : " Ngươi...Ngươi làm sao biết được ?"
Tư Nguyệt nhặt khối ngọc bội vừa nãy A Đậu đánh rơi trên đất đưa lại cho nàng ta, nhàn nhạt nói : " Ta cũng không phải đồ ngốc."
A Đậu cúi đầu cũng không nhận khối ngọc bội, thở dài nói : "Ngươi nói đúng, ta không có khả năng bảo trụ Thanh Loan quốc." Tiếp : "Ta là hoàng nữ nhỏ nhất, mẫu hoàng qua đời để lại thánh chỉ bảo ta kế vị, quần thần trong triều chỉ coi ta như kẻ ngốc, mặc họ dày vò."
" Quân vương quan trọng nhất là nắm được người, hiểu được lòng người. Ngươi không cần phải tự ti, từ từ rèn giũa sẽ tốt thôi." Từ lần đầu nhìn thấy nàng ta, Tư Nguyệt đã biết thân phận nàng ta nhưng nàng cũng có thân phận khó noínên dĩ nhiên không làm khó A Đậu, luôn đối xử với nàng ta bình thường nhất.
" Ngươi nói thật giống mẫu hoàng ta, nhưng mẫu hoàng là minh quân còn ta...ta đến cả dẫn quân đánh giặc cũng không được. Làm sao trở thành minh quân ?" A Đậu cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.