Chương 51: Tuyển Tú
Lạc Tuyết
23/08/2015
Nhận thấy tình hình không ổn, mặt mày Đổng Phu tái đi dùng khinh công trốn chạy. Tư Nguyệt hừ lạnh một cái điểm chân đuổi theo vào trong rừng ngập. Bốn phía đều là cây cối, nàng vận công phá đi một mảnh mới thấy được bóng dáng của Đổng Phu liền đuổi theo cho hắn một chưởng. Đang lúc vung tay thì một cỗ hàn khí xâm chiếm cơ thể. Nàng bất giác mím môi, chết tiệt !
Đổng Phu thấy nàng bất thường dùng đao chém đến, nàng cắn răng chống cự bất quá sức lực mất hết, cả người đau đớn khôn cùng dồn hết sức chưởng ra một chưởng khí đánh Đổng Phủ khiến hắn phun ra ngụm máu, còn nàng mất hết sức lực rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài vẫn là một mảng chém chém giết giết.
“ An tiểu thư, An tiểu thư, tỉnh ?”
Tư Nguyệt đang mê man, đầu hơi nhức, nghe thấy tiếng gọi thì chậm chạp mở mắt. Trước mặt nàng là nữ tử vận cung trang, đầu búi chỉnh tề đang khẩn trương nhìn nàng.
Cung nữ kia thấy lay mãi nàng mới tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, nói : “ An tiểu thư, tỉnh rồi thật tốt. Mau sửa soạn lại, sắp đến giờ tuyển tú rồi.”
Tư Nguyệt không để ý lời của nàng ta, mắt nhìn một lượt xung quanh, nhíu mày : “ Đây là đâu ?”
Thấy Tư Nguyệt có phần kỳ quặc, nàng ta đáp : “ Đây là Vĩnh Lý Các. Nửa canh giờ nữa là tuyển tú rồi, tiểu thư mau đến.”
Vĩnh Lý Các ? Nàng thoáng đánh giá một lượt mới ý thức được vấn đề, lập tức ngồi dậy. Cả người tỏa ra lãnh ý : “ Ta hỏi đây là đâu ? Nước nào ?” Nàng nhớ lúc đó phát bệnh rơi xuống sông, chỗ đó rất gần ngã ba sông của ba nước Vệ Quốc, Tề Quốc, Thanh Loan Quốc. Dĩ nhiên nơi này không phải Vệ Quốc.
Cung nữ kia thấy nàng toát ra hàn ý thì sợ hãi, lắp bắp nói : “ Đây là Tề quốc.”
Mày Tư Nguyệt nhíu càng sâu, nhàn nhạt : “ Ta hỏi gì ngươi phải thành thật trả lời. Nếu không đừng trách ta !” Trong giọng nói mơ hồ dâng lên cỗ sát ý nồng đậm. Nàng vừa thăm dò khí tức, xem ra lúc phát bệnh nàng dùng đến nội lực đã khiến thân thể bị phản phệ phong bế nội lực. Bất quá với võ công của nàng, giết một người không phải là khó.
Nàng ta giật mình, quỳ sụp xuống : “ Tiểu thư cứ hỏi.” Vốn trong lòng nghi hoặc nhưng có mười lá gan cũng không dám hé răng.
“ Đây là Tề quốc ?”
“ Vâng.”
“ Ngươi vừa gọi ta là gì ?”
Cung nữ nhìn nàng song cúi đầu, thanh âm rất nhỏ mang theo sự nghi ngờ : “ An tiểu thư.”
“ Tên ?”
“ Tiểu thư An Tử Lăng.”
Tư Nguyệt đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nếu như nàng không nghe lầm, cung nữ này vừa nói tuyển tú. Lẽ nào nàng bị bắt đưa đến đây ? Thay thế cho cái An Tử Lăng kia ? Như vậy không phải phạm tội sao ? Vả lại An gia kia nhặt được nàng nhưng chưa từng nói chuyện không sợ nàng náo loạn khiến họ mất mạng à ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra khiến nàng mông lung một hồi. Sau đó nhìn y phục mới trên người cùng với búi tóc chỉnh tề thì càng sâu sắc khó hiểu.
Cung nữ kia thấy nàng như vậy không dám nói gì, im lặng quỳ dưới đất.
Hiện tại nàng bị phong bế võ công, bây giờ đang tuyển tú trốn ra cũng không phải thượng sách. Nếu thay thế nàng ta tuyển đợi 5,10 ngày hồi phục nội lực rời đi chắc hẳn an toàn hơn. Chỉ là nàng không có hứng thú đứng cho cái hoàng đế kia chọn chọn lựa lựa.
Sau khoảng nửa khắc suy nghĩ, Tư Nguyệt bảo cung nữ nọ dẫn nàng đến chỗ tuyển tú. Tất cả các tú nữ đều chờ trong sảnh nhỏ, y phục lộng lẫy, trang điểm lòe loẹt, người nói ta, ta nói ngươi phi thường náo nhiệt. Lúc Tư Nguyệt tiến vào, cả sảnh liền im bặt, chỉ còn vô số ánh mắt ghen tỵ, phẫn hận.
Tư Nguyệt vận bộ y phục xanh nhạt bằng lụa, búi tóc trước đó vì nằm hồi lâu nên ngả nghiêng không chỉnh tề được nàng búi lại rất đơn giản, trên tóc cài thanh trâm bộ diêu bằng bạc, rất thanh nhã. Nói về nhan sắc dĩ nhiên cả sảnh không ai bì được.
“ Truyền An Tử Lăng, nữ nhi Đề hạc Cảnh Y An Ngôn.”
Thái giám cất cao giọng song không thấy ai tiến đến, hắng giọng tiếp.
“ Truyền An Tử Lăng, nữ nhi Đề hạc Cảnh Y An Ngôn.”
Tư Nguyệt thoáng nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu bước đến. Đề hạc hẳn là quan ngũ phẩm, ông ta sao có thể mạo hiểm thay thế nàng ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?
Vị thái giám thấy Tư Nguyệt liền ngây ngốc một hồi, hắn ở trong cung ngày nào mà không thấy mấy vị phi tần cung nữ xinh đẹp như hoa như ngọc thế nhưng bây giờ nhìn lại, hiểu biết của hắn đúng là quá nông cạn rồi. Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, đối với tiểu thư này đều không có giá trị. Từ phong thái đến cốt khí đều làm người ta cung kính, sợ hãi.
Hắn dẫn nàng đi qua một cổng nguyệt, tiến vào Âm Lý Điện nơi tuyển tú. Ngói vàng son đỏ, bốn bức tường phết vàng, cột chạm long trổ phượng, xà ngà điêu khắc bảo thạch ngọc bích sáng lóa, quả thực xa xỉ. Tư Nguyệt thoáng nhớ lời tư Không Hạ, Tề quốc so với Vệ quốc trù phú hơn nhưng hoàng đế chỉ nắm nửa phần thực quyền. Nửa phần kia chính là thuộc về vị Lăng Vương gia, hoàng thúc của hoàng đế hiện tại. Lần tuyển tú này không chừng hoàng đế muốn lợi dụng các đại thần trong triều giành lại đại quyền kia.
Đổng Phu thấy nàng bất thường dùng đao chém đến, nàng cắn răng chống cự bất quá sức lực mất hết, cả người đau đớn khôn cùng dồn hết sức chưởng ra một chưởng khí đánh Đổng Phủ khiến hắn phun ra ngụm máu, còn nàng mất hết sức lực rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài vẫn là một mảng chém chém giết giết.
“ An tiểu thư, An tiểu thư, tỉnh ?”
Tư Nguyệt đang mê man, đầu hơi nhức, nghe thấy tiếng gọi thì chậm chạp mở mắt. Trước mặt nàng là nữ tử vận cung trang, đầu búi chỉnh tề đang khẩn trương nhìn nàng.
Cung nữ kia thấy lay mãi nàng mới tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, nói : “ An tiểu thư, tỉnh rồi thật tốt. Mau sửa soạn lại, sắp đến giờ tuyển tú rồi.”
Tư Nguyệt không để ý lời của nàng ta, mắt nhìn một lượt xung quanh, nhíu mày : “ Đây là đâu ?”
Thấy Tư Nguyệt có phần kỳ quặc, nàng ta đáp : “ Đây là Vĩnh Lý Các. Nửa canh giờ nữa là tuyển tú rồi, tiểu thư mau đến.”
Vĩnh Lý Các ? Nàng thoáng đánh giá một lượt mới ý thức được vấn đề, lập tức ngồi dậy. Cả người tỏa ra lãnh ý : “ Ta hỏi đây là đâu ? Nước nào ?” Nàng nhớ lúc đó phát bệnh rơi xuống sông, chỗ đó rất gần ngã ba sông của ba nước Vệ Quốc, Tề Quốc, Thanh Loan Quốc. Dĩ nhiên nơi này không phải Vệ Quốc.
Cung nữ kia thấy nàng toát ra hàn ý thì sợ hãi, lắp bắp nói : “ Đây là Tề quốc.”
Mày Tư Nguyệt nhíu càng sâu, nhàn nhạt : “ Ta hỏi gì ngươi phải thành thật trả lời. Nếu không đừng trách ta !” Trong giọng nói mơ hồ dâng lên cỗ sát ý nồng đậm. Nàng vừa thăm dò khí tức, xem ra lúc phát bệnh nàng dùng đến nội lực đã khiến thân thể bị phản phệ phong bế nội lực. Bất quá với võ công của nàng, giết một người không phải là khó.
Nàng ta giật mình, quỳ sụp xuống : “ Tiểu thư cứ hỏi.” Vốn trong lòng nghi hoặc nhưng có mười lá gan cũng không dám hé răng.
“ Đây là Tề quốc ?”
“ Vâng.”
“ Ngươi vừa gọi ta là gì ?”
Cung nữ nhìn nàng song cúi đầu, thanh âm rất nhỏ mang theo sự nghi ngờ : “ An tiểu thư.”
“ Tên ?”
“ Tiểu thư An Tử Lăng.”
Tư Nguyệt đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nếu như nàng không nghe lầm, cung nữ này vừa nói tuyển tú. Lẽ nào nàng bị bắt đưa đến đây ? Thay thế cho cái An Tử Lăng kia ? Như vậy không phải phạm tội sao ? Vả lại An gia kia nhặt được nàng nhưng chưa từng nói chuyện không sợ nàng náo loạn khiến họ mất mạng à ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra khiến nàng mông lung một hồi. Sau đó nhìn y phục mới trên người cùng với búi tóc chỉnh tề thì càng sâu sắc khó hiểu.
Cung nữ kia thấy nàng như vậy không dám nói gì, im lặng quỳ dưới đất.
Hiện tại nàng bị phong bế võ công, bây giờ đang tuyển tú trốn ra cũng không phải thượng sách. Nếu thay thế nàng ta tuyển đợi 5,10 ngày hồi phục nội lực rời đi chắc hẳn an toàn hơn. Chỉ là nàng không có hứng thú đứng cho cái hoàng đế kia chọn chọn lựa lựa.
Sau khoảng nửa khắc suy nghĩ, Tư Nguyệt bảo cung nữ nọ dẫn nàng đến chỗ tuyển tú. Tất cả các tú nữ đều chờ trong sảnh nhỏ, y phục lộng lẫy, trang điểm lòe loẹt, người nói ta, ta nói ngươi phi thường náo nhiệt. Lúc Tư Nguyệt tiến vào, cả sảnh liền im bặt, chỉ còn vô số ánh mắt ghen tỵ, phẫn hận.
Tư Nguyệt vận bộ y phục xanh nhạt bằng lụa, búi tóc trước đó vì nằm hồi lâu nên ngả nghiêng không chỉnh tề được nàng búi lại rất đơn giản, trên tóc cài thanh trâm bộ diêu bằng bạc, rất thanh nhã. Nói về nhan sắc dĩ nhiên cả sảnh không ai bì được.
“ Truyền An Tử Lăng, nữ nhi Đề hạc Cảnh Y An Ngôn.”
Thái giám cất cao giọng song không thấy ai tiến đến, hắng giọng tiếp.
“ Truyền An Tử Lăng, nữ nhi Đề hạc Cảnh Y An Ngôn.”
Tư Nguyệt thoáng nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu bước đến. Đề hạc hẳn là quan ngũ phẩm, ông ta sao có thể mạo hiểm thay thế nàng ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?
Vị thái giám thấy Tư Nguyệt liền ngây ngốc một hồi, hắn ở trong cung ngày nào mà không thấy mấy vị phi tần cung nữ xinh đẹp như hoa như ngọc thế nhưng bây giờ nhìn lại, hiểu biết của hắn đúng là quá nông cạn rồi. Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, đối với tiểu thư này đều không có giá trị. Từ phong thái đến cốt khí đều làm người ta cung kính, sợ hãi.
Hắn dẫn nàng đi qua một cổng nguyệt, tiến vào Âm Lý Điện nơi tuyển tú. Ngói vàng son đỏ, bốn bức tường phết vàng, cột chạm long trổ phượng, xà ngà điêu khắc bảo thạch ngọc bích sáng lóa, quả thực xa xỉ. Tư Nguyệt thoáng nhớ lời tư Không Hạ, Tề quốc so với Vệ quốc trù phú hơn nhưng hoàng đế chỉ nắm nửa phần thực quyền. Nửa phần kia chính là thuộc về vị Lăng Vương gia, hoàng thúc của hoàng đế hiện tại. Lần tuyển tú này không chừng hoàng đế muốn lợi dụng các đại thần trong triều giành lại đại quyền kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.