Quyển 4 - Chương 12
Hồng Phi Nhan
13/08/2013
Hữu Hi biết, chuyện của mình và Nhất Thần đã qua, tuy rằng có yêu,
yêu sâu nặng, nhưng cũng không thể quay lại được nữa. Trong bụng nàng đã mang cục cưng của nàng và Lăng Khiếu Dương, trong cuộc đời có một người đàn ông yêu mình hết mực, sống cả đời như vậy cũng là mãn nguyện rồi.
Từng ngày qua đi, Hữu Hi mang thai đã được chừng bốn tháng nhưng bụng cũng không nổi rõ quá mà chỉ hơi phồng lên một chút, nàng mặc cái áo rộng thùng thình trông như béo phì vậy.
Lăng Khiếu Dương suốt ngày nói nàng gầy, mỗi ngày đều làm cho bốn năm món ăn, nuôi nàng chả kém gì nuôi heo.
Lúc Lăng Khiếu Dương không ở nhà luôn dặn dò Ngô mụ để ý nàng, nàng mà không ăn thì lập tức báo cáo cho hắn cho nên Hữu Hi đành phải ngoan ngoãn nghe lời, trước khuôn mặt mỉm cười của Ngô mụ nàng cũng đành hì hì mà ăn. Vì cục cưng, nàng ăn không được cũng phải ăn.
Ngô mụ thường xuyên nói: “Phu nhân, nhìn tiên sinh lạnh lùng như vậy, không thể tưởng tượng nổi đối với cô lại dịu dàng chăm sóc như thế, quả thật tôi chưa thấy người đàn ông nào tốt như vậy.”
Lăng Khiếu Dương yêu chiều nàng ai cũng có thể nhìn ra! Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, dần dà Hữu Hi cũng đã quen hưởng thụ. Hôm nay Lăng Khiếu Dương không ở nhà, hắn gọi điện thoại kiểm tra xem Hữu Hi có ăn uống gì không, Ngô mụ báo lại nàng có ăn Lăng Khiếu Dương mới an tâm, cú điện thoại này lại mang tới ánh mắt trêu chọc của Ngô mụ, nhìn xem, anh chồng này thật là tốt không còn gì để nói.
Hữu Hi để Ngô mụ lui xuống nghỉ ngơi, trong lòng hơi buồn chán, nàng liền đi lại trong phòng, vì Ngô mụ nói người mang thai cũng không nên nằm một chỗ, hoạt động vừa phải rất có lợi cho thai nhi.
Thế nên Hữu Hi chỉ cần canh lúc Lăng Khiếu Dương không ở nhà sẽ hoạt động một chút, nàng chậm rãi tản bộ ngoài vườn hoa, thi thoảng có hứng thú còn làm việc nhà.
Thư phòng rất nhiều sách, chủ yếu là sách của Lăng Khiếu Dương, rất nhiều quyển Hữu Hi đọc không hiểu. Nàng định tìm xem có quyển tiểu thuyết lãng mạn nào dễ hiểu một chút để đọc không, nhưng tìm cả nửa ngày chỉ thấy toàn sách viết những thứ khó hiểu.
Nàng định chơi máy tính, nhưng Lăng Khiếu Dương nói nó có phóng xạ cho nên ra lệnh cấm tiệt, không cho nàng chạm vào máy tính, lại còn đao to búa lớn nói máy tính chứa rất nhiều phóng xạ a,b,c gì đó.
Hữu Hi không khỏi có chút thất vọng, nàng ngồi thừ ra trên ghế da màu vàng của Lăng Khiếu Dương.
Nàng vô tình cúi đầu, nhìn thấy một tờ giấy màu sắc sặc sỡ bên dưới ngăn kéo, còn giống như có vài cặp chân trần trên đó,
Trong lòng Hữu Hi đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Lăng Khiếu Dương xem tạp chí playboy?!
Dù sao từ sau khi biết nàng mang thai, cũng đã lâu rồi bọn họ không gần gũi thân mật, đàn ông cũng cần phải giải tỏa mà.
Trong lòng rất hiếu kỳ , Hữu Hi kiềm lòng không đặng nên mở ngăn kéo ra, chỉ thấy bên trong có vài quyển sách.
Nhìn thấy lời giới thiệu, Hữu Hi bật cười, không khỏi vì ý nghĩ ban nãy của mình mà thầm ngượng ngùng. Sao đầu mình lại đen tối như vậy? Tự oán chính mình xong, đáy lòng Hữu Hi lại dâng lên một cảm giác ấm áp hạnh phúc, mấy quyển sách này đều là sách viết về những điều phụ nữ mang thai cần chú ý, cả những việc sau khi sinh con.
Lăng Khiếu Dương xem những sách này đều là vì nàng, khó trách nàng cảm thấy đối với việc mang thai hắn còn hiểu biết hơn nàng.
Khóe môi Hữu Hi hiện lên nét cười, chính nàng cũng không biết nụ cười này chứa biết bao hạnh phúc ngọt ngào. Đọc sách một lúc, Hữu Hi cảm thấy buồn ngủ mới bỏ sách xuống về phòng nghỉ ngơi.
Lúc Lăng Khiếu Dương từ công ty về nhà đã là giờ cơm tối, hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn cơm xong, Lăng Khiếu Dương dẫn Hữu Hi ra vườn hoa đi dạo rồi mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hữu Hi nằm trên giường đọc sách, Lăng Khiếu Dương nhìn nàng, Hữu Hi cũng nhìn nhìn, đột nhiên nàng quăng sách sang một bên, nhíu mày: “Cục cưng đạp!”
“Có không?” Lăng Khiếu Dương vẻ mặt hoài nghi.
“Thật mà thật mà!” Hữu Hi nói không ngừng.
Lăng Khiếu Dương đưa tay sờ bụng Hữu Hi, toàn là im lặng, hắn không khỏi có chút thất vọng, “Không có, con bé đang ngủ.”
Hữu Hi cười, “Tại động tác của anh chậm quá nên mới bỏ lỡ, nếu cục cưng đã ngủ, anh cũng mệt rồi, mau đi ngủ sớm đi.”
“Được!” Lăng Khiếu Dương tắt đèn, ôm lấy Hữu Hi ngủ, trong bóng đêm tối mờ mịt nhưng Lăng Khiếu Dương vẫn có thể tìm được chính xác môi nàng, hôn lên đó.
Hữu Hi đẩy hắn, “Ha ha, anh dạy hư con bây giờ!”
“Hữu Hi, đã bao lâu anh không được chạm vào em rồi, anh nhớ quá!”. Lăng Khiếu Dương hôn nhẹ Hữu Hi, bàn tay to đã ở trên người nàng dao động.
Hữu Hi vội nói: “Này…..không được đâu,.” Hắn nhẫn nhịn đến mức thân thể đau đớn, bất đắc dĩ mà nói: “Anh chỉ hôn nhẹ, sờ sờ một tí thôi…”. Hắn nói thế không phải là hỏi ý kiến của Hữu Hi, không đợi Hữu Hi trả lời hắn đã đốt lên một trận lửa nóng trên người nàng .
Nụ hôn kia làm mụ mị cả thân người, thân thể hắn cũng sắp bùng nổ, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, bật người ngồi dậy, thở gấp gáp, “Anh đi tắm!”
Hữu Hi cũng có chút động tình, mặt đỏ bừng, biết Lăng Khiếu Dương định đi tắm nước lạnh nàng vội nói:”Anh sẽ bị ốm mất!”
“Không sao!” Lăng Khiếu Dương cứng rắn nói xong người cũng đi ra phòng ngủ, còn Hữu Hi vừa đỏ mặt vừa cuộn mình trong chăn.
Đột nhiên nàng cảm thấy bụng hơi không thoải mái, đau từng đợt, nàng nhíu mày nghĩ chắc chỉ một lúc rồi khỏi, ai dè càng ngày càng đau, nàng sợ hãi, nhịn không được hô lớn: “Khiếu Dương, Khiếu Dương!”
Lăng Khiếu Dương loáng thoáng nghe tiếng la của Hữu Hi liền vội vàng quấn khăn tắm chạy vội tới phòng ngủ, gấp gáp hỏi: “Em sao vậy Hữu Hi?!”
Vẻ mặt nàng trắng bệch, giọng run run: “Khiếu Dương, bụng em đau, đau quá!”
Lòng hắn giống như bị người ta bóp nghẹt, khẩn trương hoảng sợ, lại cố trấn định lại, “Em đau thế nào, đừng sợ!”
“Đau từng đợt, Khiếu Dương…” Hữu Hi nói nửa câu đều là lo lắng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, khuôn mặt đầy lo sợ, “Có phải sắp sinh rồi không?”
“Sao.. Không thể nào?” đầu óc Hữu Hi cũng như mê đi.
“Phu nhân, tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô mụ nghe thấy Hữu Hi la cũng chạy đến, gọi to bên ngoài.
“Hữu Hi đau bụng.” Lăng Khiếu Dương hô to một tiếng, Ngô mụ đẩy cửa chạy vào bật đèn.
Nhìn vẻ mặt Hữu Hi kích động khó chịu, bà chạy qua: “Đau thế nào? Tiên sinh, cậu mau mặc quần áo, đưa phu nhân đi bệnh viện đi!”
Lăng Khiếu Dương tâm vô cùng lo lắng, hoảng hốt hỏi: “Có phải sắp sinh không? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đau bụng?”
Ngô mụ lại nói: “Tiên sinh, phu nhân mang thai mới bốn tháng, làm sao mà sinh được?”
Lăng Khiếu Dương hoảng hốt, đúng vậy, đúng vậy! Hữu Hi mang thai mới bốn tháng sao đã sinh được? Đây không phải là sắp sinh, bụng lại đau, chỉ còn một khả năng…
Lăng Khiếu Dương bất chấp mọi thứ vội vội vàng vàng mặc quần áo, ôm Hữu Hi đã được Ngô mụ mặc quần áo giúp chạy ra ngoài, lái xe đưa Hữu Hi đến một bệnh viện gần nhất.
Hữu Hi bị đưa vào phòng khám, Lăng Khiếu Dương bị ngăn ở bên ngoài không cho vào, hắn lo lắng ngồi chờ.
Một phen dày vò, sau mới nhìn thấy Hữu Hi được y tá đỡ từ trong phòng ra, sắc mặt so với lúc nãy đã đỡ hơn, hắn vội đi lên trước đỡ nàng .
“Sao rồi, em có khỏe không?” Hắn lo lắng hỏi.
Hữu Hi gật đầu, không nói là chuyện gì làm Lăng Khiếu Dương lại sốt ruột.
“Y tá, cô ấy sao rồi, sao bụng lại đau?”. Y tá cười: “Hai người đừng lo lắng, chỉ là ăn gì đó không tốt thôi, thai nhi tất cả đều bình thường, bác sĩ đã kê thuốc rồi, hai người đi mua thuốc đi.”
Lăng Khiếu Dương vốn dĩ cảm giác đang ở trên đỉnh Thái Sơn, chỉ sau một câu nói của y tá đã thoải mái hơn nhiều, tâm trạng bị bóp nghẹt đột nhiên được thả lỏng.
Xuống tầng một bệnh viện, Lăng Khiếu Dương để Hữu Hi ngồi yên ở ghế, tự mình đi lấy thuốc.
Hữu Hi cau mày, nhưng cũng rất an tâm, sao lại ăn linh tinh chứ? Kiểu gì tí nữa về cũng bị Lăng Khiếu Dương mắng mà!
Mua thuốc xong, Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi ra bệnh viện vội vàng đưa nàng về nhà.
Cho Hữu Hi uống thuốc rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sợ bóng sợ gió một hồi, may mà không sao cả, người hầu cũng an tâm đi nghỉ ngơi.
Nhưng thật ra hai nhân vật chính lại mặt đối mặt ngồi trên giường, mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng Hữu Hi phá vỡ trước cười ha hả, Lăng Khiếu Dương cũng bật cười.
“An Hữu Hi, em cũng thật hư quá, ăn linh tinh dọa người ta.”
“Không phải anh cũng dọa người ta sao? Còn bảo em sắp sinh nữa!” Hữu Hi cười, nàng nghĩ Lăng Khiếu Dương rất bình tĩnh, trăm năm khó gặp dịp hắn mất kiểm soát thế này.
Lăng Khiếu Dương đưa tay nhéo mũi nàng, tức giận nói: “Phải phải, anh có thể không sợ hãi sao? Hồn thiếu chút nữa bay mất rồi, An Hữu Hi ,em thật là…”
Hữu Hi cười trừ, lấy lòng hắn: “Em không cố ý mà, về sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không làm cho cục cưng chịu khổ.”
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, hôn nàng một chút: “Là tại anh không chăm sóc tốt, em và con không thể chịu khổ.”
Hữu Hi nhịn không được ngẩng đầu hôn môi Lăng Khiếu Dương một cái, giọng ấm áp: “Chồng à, anh thật tốt!”
Thế nhưng Lăng Khiếu Dương có vẻ không được tự nhiên, hắn đẩy Hữu Hi nằm xuống, đắp chăn cho nàng,” Hôm nay mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi!”
“Ừ, đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Hữu Hi kéo kéo tay hắn, giọng nũng nịu.
Sau một đêm lo lắng cuối cùng hai người cũng an ổn ngủ được, Hữu Hi uống thuốc xong bụng cũng không đau nữa, hơn nữa không phải thai nhi xảy ra chuyện nên cũng rất an tâm, Hữu Hi trong lúc mơ màng còn thầm cười.
Bàn tay to lớn của Lăng Khiếu Dương đặt trên bụng nàng, mãi đến lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của Hữu Hi hắn mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Bụng Hữu Hi càng ngày càng to, xoay người lẫn mặc quần áo đều rất khó khăn.
Lăng Khiếu Dương nhìn thấy nàng khổ sở bèn ra tay giúp nàng mặc quần áo, tuy đã là vợ chồng nhưng cảm giác này vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp.
Lăng Khiếu Dương cố gắng hết sức để dành thời gian cùng Hữu Hi, hai người họ đều không có người thân, xem như là sống nương tựa lẫn nhau.
Nàng và Lăng Khiếu Dương ngồi ở phòng khách, Lăng Khiếu Dương ngồi trên ghế xem TV, Hữu Hi gối đầu vào đùi hắn, thi thoảng lại sờ sờ mặt hắn, có lúc lại nhéo nhéo má hắn, tóm lại nàng đang nhàm chán. Nàng muốn ra ngoài một chút nhưng cử động không tiện nên chỉ có thể lấy Lăng Khiếu Dương giải sầu. Lăng Khiếu Dương cũng trấn định, sắc mặt không thay đổi, tùy ý để tay Hữu Hi làm xằng làm bậy trên mặt mình hết lần này đến lần khác.
“Phu nhân, cô có điện thoại.” Lúc này Ngô mụ đi tới, đem điện thoại đưa cho Hữu Hi sau đó rời đi.
Hữu Hi tiếp điện thoại, mở miệng hỏi: “Alo, ai đấy ạ?!”
“Hữu Hi, là anh!”
“A, anh Nhất Thần, gần đây khỏe không?” Hữu Hi khách khí ân cần thăm hỏi, mặt Lăng Khiếu Dương đã sắp biến sắc nhưng cũng không lên tiếng.
Giọng Nhất Thần bên kia trầm ổn tự nhiên: “Hữu Hi, gần đây em sao rồi? Em mang thai lâu như vậy anh còn chưa tới thăm em, chị dâu em nói muốn tới thăm em.”
“Với em còn khách sáo như vậy sao?” Hữu Hi cười.
“Được rồi, nói địa chỉ đi!”
Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt một cái, thấy mặt hắn không có vẻ gì phản đối nàng mới nói địa chỉ cho Nhất Thần, sau đó nói thêm vài câu nữa mới ngăt điện thoại.
Từng ngày qua đi, Hữu Hi mang thai đã được chừng bốn tháng nhưng bụng cũng không nổi rõ quá mà chỉ hơi phồng lên một chút, nàng mặc cái áo rộng thùng thình trông như béo phì vậy.
Lăng Khiếu Dương suốt ngày nói nàng gầy, mỗi ngày đều làm cho bốn năm món ăn, nuôi nàng chả kém gì nuôi heo.
Lúc Lăng Khiếu Dương không ở nhà luôn dặn dò Ngô mụ để ý nàng, nàng mà không ăn thì lập tức báo cáo cho hắn cho nên Hữu Hi đành phải ngoan ngoãn nghe lời, trước khuôn mặt mỉm cười của Ngô mụ nàng cũng đành hì hì mà ăn. Vì cục cưng, nàng ăn không được cũng phải ăn.
Ngô mụ thường xuyên nói: “Phu nhân, nhìn tiên sinh lạnh lùng như vậy, không thể tưởng tượng nổi đối với cô lại dịu dàng chăm sóc như thế, quả thật tôi chưa thấy người đàn ông nào tốt như vậy.”
Lăng Khiếu Dương yêu chiều nàng ai cũng có thể nhìn ra! Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, dần dà Hữu Hi cũng đã quen hưởng thụ. Hôm nay Lăng Khiếu Dương không ở nhà, hắn gọi điện thoại kiểm tra xem Hữu Hi có ăn uống gì không, Ngô mụ báo lại nàng có ăn Lăng Khiếu Dương mới an tâm, cú điện thoại này lại mang tới ánh mắt trêu chọc của Ngô mụ, nhìn xem, anh chồng này thật là tốt không còn gì để nói.
Hữu Hi để Ngô mụ lui xuống nghỉ ngơi, trong lòng hơi buồn chán, nàng liền đi lại trong phòng, vì Ngô mụ nói người mang thai cũng không nên nằm một chỗ, hoạt động vừa phải rất có lợi cho thai nhi.
Thế nên Hữu Hi chỉ cần canh lúc Lăng Khiếu Dương không ở nhà sẽ hoạt động một chút, nàng chậm rãi tản bộ ngoài vườn hoa, thi thoảng có hứng thú còn làm việc nhà.
Thư phòng rất nhiều sách, chủ yếu là sách của Lăng Khiếu Dương, rất nhiều quyển Hữu Hi đọc không hiểu. Nàng định tìm xem có quyển tiểu thuyết lãng mạn nào dễ hiểu một chút để đọc không, nhưng tìm cả nửa ngày chỉ thấy toàn sách viết những thứ khó hiểu.
Nàng định chơi máy tính, nhưng Lăng Khiếu Dương nói nó có phóng xạ cho nên ra lệnh cấm tiệt, không cho nàng chạm vào máy tính, lại còn đao to búa lớn nói máy tính chứa rất nhiều phóng xạ a,b,c gì đó.
Hữu Hi không khỏi có chút thất vọng, nàng ngồi thừ ra trên ghế da màu vàng của Lăng Khiếu Dương.
Nàng vô tình cúi đầu, nhìn thấy một tờ giấy màu sắc sặc sỡ bên dưới ngăn kéo, còn giống như có vài cặp chân trần trên đó,
Trong lòng Hữu Hi đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Lăng Khiếu Dương xem tạp chí playboy?!
Dù sao từ sau khi biết nàng mang thai, cũng đã lâu rồi bọn họ không gần gũi thân mật, đàn ông cũng cần phải giải tỏa mà.
Trong lòng rất hiếu kỳ , Hữu Hi kiềm lòng không đặng nên mở ngăn kéo ra, chỉ thấy bên trong có vài quyển sách.
Nhìn thấy lời giới thiệu, Hữu Hi bật cười, không khỏi vì ý nghĩ ban nãy của mình mà thầm ngượng ngùng. Sao đầu mình lại đen tối như vậy? Tự oán chính mình xong, đáy lòng Hữu Hi lại dâng lên một cảm giác ấm áp hạnh phúc, mấy quyển sách này đều là sách viết về những điều phụ nữ mang thai cần chú ý, cả những việc sau khi sinh con.
Lăng Khiếu Dương xem những sách này đều là vì nàng, khó trách nàng cảm thấy đối với việc mang thai hắn còn hiểu biết hơn nàng.
Khóe môi Hữu Hi hiện lên nét cười, chính nàng cũng không biết nụ cười này chứa biết bao hạnh phúc ngọt ngào. Đọc sách một lúc, Hữu Hi cảm thấy buồn ngủ mới bỏ sách xuống về phòng nghỉ ngơi.
Lúc Lăng Khiếu Dương từ công ty về nhà đã là giờ cơm tối, hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn cơm xong, Lăng Khiếu Dương dẫn Hữu Hi ra vườn hoa đi dạo rồi mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hữu Hi nằm trên giường đọc sách, Lăng Khiếu Dương nhìn nàng, Hữu Hi cũng nhìn nhìn, đột nhiên nàng quăng sách sang một bên, nhíu mày: “Cục cưng đạp!”
“Có không?” Lăng Khiếu Dương vẻ mặt hoài nghi.
“Thật mà thật mà!” Hữu Hi nói không ngừng.
Lăng Khiếu Dương đưa tay sờ bụng Hữu Hi, toàn là im lặng, hắn không khỏi có chút thất vọng, “Không có, con bé đang ngủ.”
Hữu Hi cười, “Tại động tác của anh chậm quá nên mới bỏ lỡ, nếu cục cưng đã ngủ, anh cũng mệt rồi, mau đi ngủ sớm đi.”
“Được!” Lăng Khiếu Dương tắt đèn, ôm lấy Hữu Hi ngủ, trong bóng đêm tối mờ mịt nhưng Lăng Khiếu Dương vẫn có thể tìm được chính xác môi nàng, hôn lên đó.
Hữu Hi đẩy hắn, “Ha ha, anh dạy hư con bây giờ!”
“Hữu Hi, đã bao lâu anh không được chạm vào em rồi, anh nhớ quá!”. Lăng Khiếu Dương hôn nhẹ Hữu Hi, bàn tay to đã ở trên người nàng dao động.
Hữu Hi vội nói: “Này…..không được đâu,.” Hắn nhẫn nhịn đến mức thân thể đau đớn, bất đắc dĩ mà nói: “Anh chỉ hôn nhẹ, sờ sờ một tí thôi…”. Hắn nói thế không phải là hỏi ý kiến của Hữu Hi, không đợi Hữu Hi trả lời hắn đã đốt lên một trận lửa nóng trên người nàng .
Nụ hôn kia làm mụ mị cả thân người, thân thể hắn cũng sắp bùng nổ, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, bật người ngồi dậy, thở gấp gáp, “Anh đi tắm!”
Hữu Hi cũng có chút động tình, mặt đỏ bừng, biết Lăng Khiếu Dương định đi tắm nước lạnh nàng vội nói:”Anh sẽ bị ốm mất!”
“Không sao!” Lăng Khiếu Dương cứng rắn nói xong người cũng đi ra phòng ngủ, còn Hữu Hi vừa đỏ mặt vừa cuộn mình trong chăn.
Đột nhiên nàng cảm thấy bụng hơi không thoải mái, đau từng đợt, nàng nhíu mày nghĩ chắc chỉ một lúc rồi khỏi, ai dè càng ngày càng đau, nàng sợ hãi, nhịn không được hô lớn: “Khiếu Dương, Khiếu Dương!”
Lăng Khiếu Dương loáng thoáng nghe tiếng la của Hữu Hi liền vội vàng quấn khăn tắm chạy vội tới phòng ngủ, gấp gáp hỏi: “Em sao vậy Hữu Hi?!”
Vẻ mặt nàng trắng bệch, giọng run run: “Khiếu Dương, bụng em đau, đau quá!”
Lòng hắn giống như bị người ta bóp nghẹt, khẩn trương hoảng sợ, lại cố trấn định lại, “Em đau thế nào, đừng sợ!”
“Đau từng đợt, Khiếu Dương…” Hữu Hi nói nửa câu đều là lo lắng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, khuôn mặt đầy lo sợ, “Có phải sắp sinh rồi không?”
“Sao.. Không thể nào?” đầu óc Hữu Hi cũng như mê đi.
“Phu nhân, tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô mụ nghe thấy Hữu Hi la cũng chạy đến, gọi to bên ngoài.
“Hữu Hi đau bụng.” Lăng Khiếu Dương hô to một tiếng, Ngô mụ đẩy cửa chạy vào bật đèn.
Nhìn vẻ mặt Hữu Hi kích động khó chịu, bà chạy qua: “Đau thế nào? Tiên sinh, cậu mau mặc quần áo, đưa phu nhân đi bệnh viện đi!”
Lăng Khiếu Dương tâm vô cùng lo lắng, hoảng hốt hỏi: “Có phải sắp sinh không? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đau bụng?”
Ngô mụ lại nói: “Tiên sinh, phu nhân mang thai mới bốn tháng, làm sao mà sinh được?”
Lăng Khiếu Dương hoảng hốt, đúng vậy, đúng vậy! Hữu Hi mang thai mới bốn tháng sao đã sinh được? Đây không phải là sắp sinh, bụng lại đau, chỉ còn một khả năng…
Lăng Khiếu Dương bất chấp mọi thứ vội vội vàng vàng mặc quần áo, ôm Hữu Hi đã được Ngô mụ mặc quần áo giúp chạy ra ngoài, lái xe đưa Hữu Hi đến một bệnh viện gần nhất.
Hữu Hi bị đưa vào phòng khám, Lăng Khiếu Dương bị ngăn ở bên ngoài không cho vào, hắn lo lắng ngồi chờ.
Một phen dày vò, sau mới nhìn thấy Hữu Hi được y tá đỡ từ trong phòng ra, sắc mặt so với lúc nãy đã đỡ hơn, hắn vội đi lên trước đỡ nàng .
“Sao rồi, em có khỏe không?” Hắn lo lắng hỏi.
Hữu Hi gật đầu, không nói là chuyện gì làm Lăng Khiếu Dương lại sốt ruột.
“Y tá, cô ấy sao rồi, sao bụng lại đau?”. Y tá cười: “Hai người đừng lo lắng, chỉ là ăn gì đó không tốt thôi, thai nhi tất cả đều bình thường, bác sĩ đã kê thuốc rồi, hai người đi mua thuốc đi.”
Lăng Khiếu Dương vốn dĩ cảm giác đang ở trên đỉnh Thái Sơn, chỉ sau một câu nói của y tá đã thoải mái hơn nhiều, tâm trạng bị bóp nghẹt đột nhiên được thả lỏng.
Xuống tầng một bệnh viện, Lăng Khiếu Dương để Hữu Hi ngồi yên ở ghế, tự mình đi lấy thuốc.
Hữu Hi cau mày, nhưng cũng rất an tâm, sao lại ăn linh tinh chứ? Kiểu gì tí nữa về cũng bị Lăng Khiếu Dương mắng mà!
Mua thuốc xong, Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi ra bệnh viện vội vàng đưa nàng về nhà.
Cho Hữu Hi uống thuốc rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sợ bóng sợ gió một hồi, may mà không sao cả, người hầu cũng an tâm đi nghỉ ngơi.
Nhưng thật ra hai nhân vật chính lại mặt đối mặt ngồi trên giường, mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng Hữu Hi phá vỡ trước cười ha hả, Lăng Khiếu Dương cũng bật cười.
“An Hữu Hi, em cũng thật hư quá, ăn linh tinh dọa người ta.”
“Không phải anh cũng dọa người ta sao? Còn bảo em sắp sinh nữa!” Hữu Hi cười, nàng nghĩ Lăng Khiếu Dương rất bình tĩnh, trăm năm khó gặp dịp hắn mất kiểm soát thế này.
Lăng Khiếu Dương đưa tay nhéo mũi nàng, tức giận nói: “Phải phải, anh có thể không sợ hãi sao? Hồn thiếu chút nữa bay mất rồi, An Hữu Hi ,em thật là…”
Hữu Hi cười trừ, lấy lòng hắn: “Em không cố ý mà, về sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không làm cho cục cưng chịu khổ.”
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, hôn nàng một chút: “Là tại anh không chăm sóc tốt, em và con không thể chịu khổ.”
Hữu Hi nhịn không được ngẩng đầu hôn môi Lăng Khiếu Dương một cái, giọng ấm áp: “Chồng à, anh thật tốt!”
Thế nhưng Lăng Khiếu Dương có vẻ không được tự nhiên, hắn đẩy Hữu Hi nằm xuống, đắp chăn cho nàng,” Hôm nay mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi!”
“Ừ, đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Hữu Hi kéo kéo tay hắn, giọng nũng nịu.
Sau một đêm lo lắng cuối cùng hai người cũng an ổn ngủ được, Hữu Hi uống thuốc xong bụng cũng không đau nữa, hơn nữa không phải thai nhi xảy ra chuyện nên cũng rất an tâm, Hữu Hi trong lúc mơ màng còn thầm cười.
Bàn tay to lớn của Lăng Khiếu Dương đặt trên bụng nàng, mãi đến lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của Hữu Hi hắn mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Bụng Hữu Hi càng ngày càng to, xoay người lẫn mặc quần áo đều rất khó khăn.
Lăng Khiếu Dương nhìn thấy nàng khổ sở bèn ra tay giúp nàng mặc quần áo, tuy đã là vợ chồng nhưng cảm giác này vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp.
Lăng Khiếu Dương cố gắng hết sức để dành thời gian cùng Hữu Hi, hai người họ đều không có người thân, xem như là sống nương tựa lẫn nhau.
Nàng và Lăng Khiếu Dương ngồi ở phòng khách, Lăng Khiếu Dương ngồi trên ghế xem TV, Hữu Hi gối đầu vào đùi hắn, thi thoảng lại sờ sờ mặt hắn, có lúc lại nhéo nhéo má hắn, tóm lại nàng đang nhàm chán. Nàng muốn ra ngoài một chút nhưng cử động không tiện nên chỉ có thể lấy Lăng Khiếu Dương giải sầu. Lăng Khiếu Dương cũng trấn định, sắc mặt không thay đổi, tùy ý để tay Hữu Hi làm xằng làm bậy trên mặt mình hết lần này đến lần khác.
“Phu nhân, cô có điện thoại.” Lúc này Ngô mụ đi tới, đem điện thoại đưa cho Hữu Hi sau đó rời đi.
Hữu Hi tiếp điện thoại, mở miệng hỏi: “Alo, ai đấy ạ?!”
“Hữu Hi, là anh!”
“A, anh Nhất Thần, gần đây khỏe không?” Hữu Hi khách khí ân cần thăm hỏi, mặt Lăng Khiếu Dương đã sắp biến sắc nhưng cũng không lên tiếng.
Giọng Nhất Thần bên kia trầm ổn tự nhiên: “Hữu Hi, gần đây em sao rồi? Em mang thai lâu như vậy anh còn chưa tới thăm em, chị dâu em nói muốn tới thăm em.”
“Với em còn khách sáo như vậy sao?” Hữu Hi cười.
“Được rồi, nói địa chỉ đi!”
Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt một cái, thấy mặt hắn không có vẻ gì phản đối nàng mới nói địa chỉ cho Nhất Thần, sau đó nói thêm vài câu nữa mới ngăt điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.