Quyển 3 - Chương 1
Hồng Phi Nhan
13/08/2013
Cú đá của hắc y nhân vào Hữu Hi thật tàn nhẫn, khiến nàng bi thảm rơi xuống, Lăng Khiếu Dương vội vàng đưa nàng đến y quán.
Dù đại phu cố gắng mức nào, mặc kệ Lăng Khiếu Dương có bao nhiêu mong ngóng đứa trẻ sẽ không xảy ra chuyện nhưng hài tử vốn dĩ cũng không còn.
Sau khi đại phu lắc đầu nói ra sự thật, Lăng Khiếu Dương nhìn thấy khóe mắt Hữu Hi ướt lệ, hai mắt nàng trống rỗng và chết lặng, vì đau đớn mà gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc.
Trái tim Lăng Khiếu Dương thắt lại, đau đớn truyền đi khắp tứ chi. Hắn hận Dạ Lan, hận nam nhân đã đá HỮu Hi, càng hận chính mình, hận không thể tự giết chết bản thân.
Hắn lần này đã hiểu mùi vị sống không bằng chết, hắn cũng hiểu được cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là bất đắc dĩ. Mặc kệ hài tử là của ai, Hữu Hi có thể mang thai đã là kì tích nay lại vì chuyện này mất đi đứa con.
Có lẽ trời cao nhất định muốn xóa đi thứ liên hệ duy nhất giữa hai người…
Hữu Hi ngủ thiếp đi, vì mệt, vì đau, nàng không vì mất đi đứa con mà gào khóc, chỉ bình tĩnh ngủ thiếp đi.
Lăng Khiếu Dương ngồi ở bên cạnh, vừa không biết phải làm gì vừa có cảm giác mê mang, trong lòng đau khổ đến muốn phát điên. Trong đầu hắn hiện lên những chuyện tàn nhẫn hắn đã làm với Hữu Hi, từng hành hạ nàng, bây giờ kẻ bị hành hạ là hắn, là tự hắn làm bản thân đau đớn..
Hắn vì Dạ Lan, một người phụ nữ da dê phế lang, mà hận Dạ Hủy, nghĩ tới những chuyện tàn nhẫn trước đây lòng hắn như bị chém làm hai nửa. Hắn không thể khiến thời gian trở lại, không thể viết lại quá khứ, không thể sửa đi những lỗi lầm đã làm với người phụ nữ vô tội trước mắt.
Lúc nàng cùng Hoàng Bắc Thiên bỏ trốn, hắn không hề buông tha nàng, còn dùng mọi cách hạ nhục nàng. Ông trời ơi, hắn đã làm gì vậy, làm gì vậy, bây giờ, hắn còn không có dũng khí cùng nàng nói chuyện, không có dũng khí cầu xin nàng tha thứ…
Bởi vì hắn đã rất sai, lỗi của hắn cũng không thể tha thứ, nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn cũng không thể!!!
Nước mắt nghẹn ngào đau đớn từ đôi mắt phượng hẹp dài của hắn trào ra, theo gương mặt lạnh lùng của hắn chảy xuống. Hối hận có ích gì, thương tổn đã tạo thành, hơn nữa đả thương lại lớn như vậy…
Hắn từng ngu ngơ tưởng rằng, nàng đối với hắn động tâm, bởi vì nàng muốn làm vương phi của hắn. NHưng khi hắn biết tất cả chân tướng, lúc đó mới hiểu ra bản thân mình si tâm vọng tưởng đến mức nào.
Hắn đối với một người phụ nữ vô tội làm nhiều chuyện tàn nhẫn, có hy vọng nàng sẽ có tia hảo cảm với hắn sao?
Nàng muốn làm vương phi của hắn chẳng qua muốn khiến Dạ Lan bất an, nàng chẳng qua muốn vạch trần chân tướng mọi chuyện, làm cho hắn đối diện với sự thật tàn khốc nhất, cho hắn biết hắn đã sai đến mức nào.
Nàng căn bản không thương hắn, nàng hận hắn, làm sao yêu hắn được, sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ. NHưng mà, hắn thật sự không thể…. buông tay, nhưng hắn lấy tư cách gì yêu nàng
Hắn không dám nhìn gương mặt nàng, không dám nghĩ đến những chuyện quá khứ, càng không còn mặt mũi nào đối mặt với Hữu Hi đang bị thương chỉ vì hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, dáng người chật vật lui về sau, bước chân lảo đảo ra khỏi phòng, thân ảnh xiêu vẹo vội vàng thoát đi…
Lăng Khiếu Dương vừa rời đi, Hữu Hi chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt ảm đạm, mang theo nỗi đau nhè nhẹ cùng sự cô đơn. Nàng không dám nhìn vẻ mặt hối hận của Lăng Khiếu Dương, sợ chính bản thân sẽ mềm lòng, nhưng trong đầu đều là hình ảnh khổ sở của Lăng Khiếu Dương, ánh mắt hối hận tan nát cõi lòng.
Bị người phụ nữ hắn yêu nhất lừa gạt, phản bội đã là đã kích lớn nhất, sống trong cừu hận, ôm mộng trả thù đến cuối cùng tất cả chỉ là âm mưu và dối trá. Hận là lí do khiến hắn tốn tại, khiến hắn hành hạ người phụ nữ vô tội.
Dạ Lan không yêu hắn sao? Hữu Hi chắc chắn nàng ta nhất định không yêu sâu đậm, có lẽ Lăng Khiếu Dương thật đáng thương thật đáng buồn, người phụ nữ duy nhất yêu hắn chính là Dạ Hủy. Nhưng lại chết đi trong tay hắn, lúc nàng mới xuyên qua là mượn thân xác Dạ Hủy.
Dạ Hủy, lúc đầu chắc chắn chịu nhiều đau đớn, nàng ta thật sự yêu Lăng Khiếu Dương nhưng lại chết trong nam nhân mình yêu nhất. Không biết nàng ấy có hận Lăng Khiếu Dương vô tình không, có lẽ là không, Hữu Hi tin là thế, Dạ Hủy là một nữ tử lương thiện, càng tin rằng nàng thật sự yêu Lăng Khiếu Dương.
Nghĩ đến vẻ mặt Lăng Khiếu Dương lúc biết sự thật, nàng có thể cảm nhận rất sâu sự áy náy, tực trách bản thân của hắn với nàng. Hắn nhất định rất hối hận vì đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn với nàng.
Dù hắn bị hận thù che mắt, do Dạ Lan lừa gạt, nhưng.. những đau khổ, thương tổn nàng đã phải chịu là quá sâu, còn hắn sai rất nhiều, sau quá mức.
Nỗi đau nàng phải chịu chẳng là gì so với việc người nhà Hoàng Bắc Thiên phải băng sơn một sừng, dù hắn áy náy, nhưng những gì đã sai đã chẳng thể vãn hồi nữa.
Lăng Khiếu Dương vì hận mà trả thù Dạ Hủy, cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người bị báo ứng là hắn, ông trời thật công bằng nhưng cũng thật trêu người.
Thân thể HỮu Hi đau đớn cũng không còn, chỉ để lại trong lòng một vết sẹo lớn đau thương, quanh quẩn trong gian phòng như bó buộc nàng, khiến nàng rất khó chịu…
Hương vị của xuân cũng đậm hơn, Hữu Hi nhẩm tính thời gian, có lẽ bản thân tới cổ đại này đã hai năm rồi.
Sau chuyện của Dạ Lan, nàng vẫn như thế tĩnh dưỡng thân thể, nha hoàn tỉ mỉ chu đáp hầu hạ, một tháng qua đi, thân thể cũng không còn đáng ngại nữa.
Thời gian một tháng này, nàng cũng chưa từng gặp Lăng Khiếu Dương một lần nào, có lẽ chuyện Dạ Lan là đã kích quá lớn, hắn không cách nào đối mặt với nàng.
Nàng chỉ biết, hắn thường xuyên uống rượu, uống đến say, cũng biết hắn ngã bệnh nhưng nàng không đi thăm.
Tịnh dưỡng suốt một tháng qua, Hữu Hi suy nghĩ có chút phiền loạn có lẽ vì Hoàng Bắc Thiên cũng vì Lăng Khiếu Dương. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Hoàng Bắc Thiên nửa điểm tin tức cũng không có, đôi khi Hữu Hi không nhịn được mà suy nghĩ, có phải trận lửa lớn ấy đã cướp đi tánh mạng Hoàng Bắc Thiên, nhưng sau đó lại tự mắng bản thân sao lại nghĩ như thế…
Nhưng nếu như hắn còn sống sao không đến gặp nàng tại sao lại không hề hỏi han nàng. Bị nhớ nhung hành hạ, trái tim có chút mất mất cùng khó chịu.
Mâu thuẫn giữa nàng và Lăng Khiếu Dương đã được hóa giải, hiểu lầm cũng đã rõ, nàng muốn danh chính ngôn thuận rời khỏi Vương phủ, mọi chuyện điều đã rõ hắn không còn lí do gì để giam cầm và hận nàng.
Nàng không phải Dạ Hủy, dù bây giờ nàng đúng là Dạ Hủy, nàng cũng không sát hại tỷ tỷ mình, nàng trong sạch, nàng vô tội, nếu như yêu cầu Lăng Khiếu Dương để nàng đi, hắn nhất định sẽ không làm khó nàng.
Hữu Hi hỏi Xảo nhi đang đứng ngoài: “Vương gia mấy hôm nay ở đâu?”
“Vương gia trừ khi lâm triều thì còn lại đều ở trong thư phòng”- Xảo Nhi liếc mắt nhìn Hữu Hi, trong lòng vui vẻ, cuối cùng phu nhân cũng quan tâm Vương gia liền vội vàng trả lời Hữu Hi.
“Thư phòng? Ta biết rồi, ta đi gặp Vương gia không cần ngươi hầu hạ nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi”
“Vâng ạ, bây giờ vương gia chắc chắn đang ở thư phòng, nô tì xin cáo lui!”- Xảo Nhi cúi người lui xuống, chuẩn bị đem chuyện Hữu Hi hỏi Vương gia nói cho các vị tỷ muội đang rất sốt ruột nghe.
Sau khi Xảo nhi rời đi, Hữu Hi từ trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài, nàng phải cùng Lăng Khiếu Dương nói chuyện.
Hữu Hi đi tới trước thư phòng, nhấc tay gõ cửa, sau đó nghe thấy giọng nói tức giận hét lớn của Lăng Khiếu Dương: “Người nào!”
Hữu Hi cắn môi, hạ giọng đáp: “Là ta!”
Lời nàng vừa nói xong, thư phòng liền trở nên im lặng, Lăng Khiếu Dương không hề lên tiếng.
Hữu Hi đứng chờ trong chốc lát trở nên sốt ruột, đẩy cửa phát hiện nó đã khóa trái: “Ta có lời muốn nói, ngươi có thể cho ta vào không?”
“Ta đang bận, nàng trở về đi”- Bên trong cuối cùng cũng truyền đến âm thanh nặng nề của Lăng Khiếu Dương.
“Nhưng mà…”
“Ta nói ta đang bận”- Lăng Khiếu Dương bất an cắt đứt lời Hữu Hi.
“Vậy hôm khác ta quay lại”- Hữu Hi nhíu mày khi nghe giọng nói thô lỗ bực mình của Lăng Khiếu Dương, nàng đành xoay người rời đi.
..
Hữu Hi nhận ra, Lăng Khiếu Dương đang che dấu nàng, nàng tìm hắn mấy lần mà vẫn không gặp.
Đã như vậy, nàng cũng bỏ qua chuyện cùng hắn bàn luận, trực tiếp rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm cuộc sống của chính mình, hắn đồng y’ hay không cũng không quan trọng, Lăng Khiếu Dương không còn hận nàng nữa như vậy cũng không làm khó người nhà Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi cầm lấy vài món y phục, chậm rãi rời khỏi Di Tâm cư, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, nàng trong lòng thầm nói vĩnh biệt, sẽ không bao giờ quay về nơi này, không bao giờ nữa.
“Phu nhân.. người thật sự đi sao?”- Xảo Nhi sốt ruột hỏi. “Vương gia sẽ giết nô tì mất”
“Yên tâm, hắn không làm vậy đâu, Xảo Nhi cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta”- Hữu Hi mỉm cười đi nhanh về trước.
Xảo Nhi sốt ruột đuổi theo, nàng đã cho người gọi vương gia, nhưng sao vẫn chưa tới, phu nhân sắp đi rồi.
Hữu Hi đi về phía trước, nàng về cửa vương phủ, tâm tình thật khác lạ, có chút kích động… cũng có cảm giác hơi buồn và cảm khác. Đi tới hai bước, nàng nhìn thấy cửa lớn, nhằm về phía tương lai.
“Dạ Hủy”
Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng ầm ĩ mang theo khổ sở, Hữu Hi không cần quay đầu lại cũng nhận ra là giọng Lăng Khiếu Dương. Thời gian một tháng khiến nàng cảm thấy giọng nói này vừa quen vừa xa lạ, chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn một lần….
Vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt Hữu Hi đông cứng lại, thân thể bất động. Nam nhân nàng thấy chỉ còn da bọc xương người gầy nhom, quần áo trên người phồng to, đôi mắt phượng xinh đẹp giờ lại hãm sâu đẩy khổ sở, gương mặt tuấn mỹ bất phàm lại trở nên tiền tụy không tin được.
Hữu Hi không tự chủ quay đầu lại, đây là Lăng Khiếu Dương nàng biết sao? Đây là nam nhân ngang ngược, cao lớn không ai bì được sao?
Lăng Khiếu Dương nàng biết đâu rồi, nam nhân trước mặt gầy như que củi?? Thật là Lăng Khiếu Dương sao? Nàng không thể nhận ra được.
Trái tim Hữu Hi khẽ giật mình, đứng ở đó, không nói nên lời, chỉ trơ mắ nhìn hắn từng bước đi về phía nàng.
Giọng nói hắn khàn khàn, bất an đau khổ hỏi nàng. “Nàng…. muốn đi đâu”
Hữu Hi nhận ra sự bất an đang chiếm lấy hắn, nàng hạ mắt xuống, thở dài nói: “Hiểu lầm giữa hai ta đã được mở, Dạ Hủy chưa từng giết người ngươi yêu nhất, thù hận giữa hai người cũng không còn. Ta cũng không phải Dạ Hủy, ta là An Hữu Hi, bây giờ ta không phải nàng, ta nghĩ ngươi cũng tin, vì ta không có lí do lừa gạt ngươi, ân oán đã chấm dứt, hy vọng ngươi cũng không làm khó người nhà Hoàng Bắc Thiên..”
Nghe Hữu Nói, trái tim Lăng Khiếu Dương chua xót, mấy ngày qua, hắn sợ hãi vì hắn không còn cách nào giữ nàng lại, không còn lí do giam cầm nàng, sợ Hữu Hi nói bỏ đi còn bản thân không biết làm sao giữ nàng lại.
Nhưng hắn thật sự không muốn mất nàng, vừa lo vừa đau đớn cầu khẩn nói: “Nàng một mình đơn độc có thể đi đâu, ở lại đi… đừng đi, ta biết ta đã sai, là rất sai, ta cũng biết, ta đã làm tổn thương nàng rất sâu, nhưng… hãy cho ta cơ hội chuộc tội, đừng đi”
Đáy lòng Hữu Hi cảm thấy chua xót, lại bình tĩnh nói: “Lòng ta đã quyết, rời khỏi đây là nguyện vọng của ta”- Sau đó xoay người rời đi, Lăng Khiếu Dương qunh lên, từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng giữ chặt trong ngực. “Không, đừng đi, đừng đi!”
Lòng Hữu Hi thắt lại. Lúc hắn ôm vào không còn giảm giác được lồng ngực dày rộng như trước chỉ còn là một bộ xương.
Nàng bình tĩnh nói: “Miễn cưỡng thế này có ích gì, ta cũng không ở lại, ngươi buông tay đi”
“Tại sao.. không cho ta cơ hội, nàng rõ ràng đối với ta không phải không có cảm giác, nếu không lúc mang thai con ta nàng cũng không bình tĩnh đón nhận nó như thế, có đúng không?”- Hắn từ miệng Dạ Lan mà biết tất cả, biết hài tử là con hắn, Dạ Lan mua chuộc đại phu lừa hắn.
“Không…”- Hữu Hi lắc đầu, trong mắt hiện lên chút bối rối nhưng sau đó liền lớn tiếng phản bác: “Lúc Dạ Lan mua chuộc đại phu, ta không ngủ, ta biết đứa con là của ngươi, ngươi lại cho rằng đó là con Hoàng Bắc Thiên, ta nghĩ ngươi nhất định không muốn giữ lại đứa trẻ, cho nên ta chỉ muốn ngươi tự tay giết chết con mình, khiến ngươi đau khổ. Ta lúc đó chỉ có hận, ta muốn trả thủ, chẳng qua là trả thù ngươi”
“Không!!”- Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra, nhưng lại xoay nàng lại khiến hai người mặt đối mặt, hắn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đau khổ nói: “Nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, ban đầu là do nàng nguyện y’ giữ đứa trẻ để trả thù ta, mau nói ta biết”
Hữu Hi trong lòng đau đớn gật đầu: “Phải, ta chỉ là trả thù, không còn gì khác, chẳng qua ta không ngờ tới ngươi chấp nhận để ta sinh đứa trẻ… nhưng mọi chuyện cũng đâu còn y’ nghĩa gì nữa, hài tử mất đi coi như đại biểu cho nghiệt duyên ta đã mất”
“Không”- Nước mắt Lăng Khiếu Dương bất động rơi xuống. “Không phải như thế, không phải”
Phải hay không phải thì sao chứ, Hữu Hi nhẹ nhàng tránh khỏi tay Lăng Khiếu Dương. Nàng cũng không còn gì nữa, xoay người dứt khoát bỏ đi.
Lăng Khiếu Dương thất hồn lạc phách đứng đó, nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, đau lòng mất đi mọi sức lực, hắn ôm ngực, đau khổ, khó khăn cầu xin nàng: “Đừng đi, cầu xin nàng, cầu xin nàng tha thứ cho ta, ở lại bên ta”
Hữu Hi nghe thấy giọng cầu xin của Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt bình thản, không quay đầu lại, vẫn như cũ đi về trước.
Lăng Khiếu Dương, từ một nam nhân lạnh lùng, bây giờ lại nức nở bật khóc, lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy vào miệng, đau khổ đến tan nát cõi lòng.
Hắn nhìn theo bóng lưng nàng kiên quyết rời đi, đau khổ gọi: “Hữu Hi… người ta yêu là nàng. Không phải Dạ Lan, không phải Dạ Hủy, là nàng, là nàng đó”
Hữu Hi khựng lại, nhưng sau đó bước nhanh hơn đi ra ngoài cổng, từ nay hai người không còn quan hệ nữa.
Hữu Hi đi rồi!!
Lăng Khiếu Dương chưa từng uể oải đến mức đó, vẻ mặt hối hận, cả người hắn thê lương, bất động đứng đó, trong mắt chỉ còn khổ đau.
Vương phủ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Lăng Khiếu Dương… còn có âm thanh tan nát cõi lòng.
Lớn tiếng nói lên nỗi khổ cùng tình yêu trong lòng đổi lại chỉ là bóng lưng dứt khoát rời đi của Hữu Hi..
Dù đại phu cố gắng mức nào, mặc kệ Lăng Khiếu Dương có bao nhiêu mong ngóng đứa trẻ sẽ không xảy ra chuyện nhưng hài tử vốn dĩ cũng không còn.
Sau khi đại phu lắc đầu nói ra sự thật, Lăng Khiếu Dương nhìn thấy khóe mắt Hữu Hi ướt lệ, hai mắt nàng trống rỗng và chết lặng, vì đau đớn mà gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc.
Trái tim Lăng Khiếu Dương thắt lại, đau đớn truyền đi khắp tứ chi. Hắn hận Dạ Lan, hận nam nhân đã đá HỮu Hi, càng hận chính mình, hận không thể tự giết chết bản thân.
Hắn lần này đã hiểu mùi vị sống không bằng chết, hắn cũng hiểu được cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là bất đắc dĩ. Mặc kệ hài tử là của ai, Hữu Hi có thể mang thai đã là kì tích nay lại vì chuyện này mất đi đứa con.
Có lẽ trời cao nhất định muốn xóa đi thứ liên hệ duy nhất giữa hai người…
Hữu Hi ngủ thiếp đi, vì mệt, vì đau, nàng không vì mất đi đứa con mà gào khóc, chỉ bình tĩnh ngủ thiếp đi.
Lăng Khiếu Dương ngồi ở bên cạnh, vừa không biết phải làm gì vừa có cảm giác mê mang, trong lòng đau khổ đến muốn phát điên. Trong đầu hắn hiện lên những chuyện tàn nhẫn hắn đã làm với Hữu Hi, từng hành hạ nàng, bây giờ kẻ bị hành hạ là hắn, là tự hắn làm bản thân đau đớn..
Hắn vì Dạ Lan, một người phụ nữ da dê phế lang, mà hận Dạ Hủy, nghĩ tới những chuyện tàn nhẫn trước đây lòng hắn như bị chém làm hai nửa. Hắn không thể khiến thời gian trở lại, không thể viết lại quá khứ, không thể sửa đi những lỗi lầm đã làm với người phụ nữ vô tội trước mắt.
Lúc nàng cùng Hoàng Bắc Thiên bỏ trốn, hắn không hề buông tha nàng, còn dùng mọi cách hạ nhục nàng. Ông trời ơi, hắn đã làm gì vậy, làm gì vậy, bây giờ, hắn còn không có dũng khí cùng nàng nói chuyện, không có dũng khí cầu xin nàng tha thứ…
Bởi vì hắn đã rất sai, lỗi của hắn cũng không thể tha thứ, nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn cũng không thể!!!
Nước mắt nghẹn ngào đau đớn từ đôi mắt phượng hẹp dài của hắn trào ra, theo gương mặt lạnh lùng của hắn chảy xuống. Hối hận có ích gì, thương tổn đã tạo thành, hơn nữa đả thương lại lớn như vậy…
Hắn từng ngu ngơ tưởng rằng, nàng đối với hắn động tâm, bởi vì nàng muốn làm vương phi của hắn. NHưng khi hắn biết tất cả chân tướng, lúc đó mới hiểu ra bản thân mình si tâm vọng tưởng đến mức nào.
Hắn đối với một người phụ nữ vô tội làm nhiều chuyện tàn nhẫn, có hy vọng nàng sẽ có tia hảo cảm với hắn sao?
Nàng muốn làm vương phi của hắn chẳng qua muốn khiến Dạ Lan bất an, nàng chẳng qua muốn vạch trần chân tướng mọi chuyện, làm cho hắn đối diện với sự thật tàn khốc nhất, cho hắn biết hắn đã sai đến mức nào.
Nàng căn bản không thương hắn, nàng hận hắn, làm sao yêu hắn được, sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ. NHưng mà, hắn thật sự không thể…. buông tay, nhưng hắn lấy tư cách gì yêu nàng
Hắn không dám nhìn gương mặt nàng, không dám nghĩ đến những chuyện quá khứ, càng không còn mặt mũi nào đối mặt với Hữu Hi đang bị thương chỉ vì hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, dáng người chật vật lui về sau, bước chân lảo đảo ra khỏi phòng, thân ảnh xiêu vẹo vội vàng thoát đi…
Lăng Khiếu Dương vừa rời đi, Hữu Hi chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt ảm đạm, mang theo nỗi đau nhè nhẹ cùng sự cô đơn. Nàng không dám nhìn vẻ mặt hối hận của Lăng Khiếu Dương, sợ chính bản thân sẽ mềm lòng, nhưng trong đầu đều là hình ảnh khổ sở của Lăng Khiếu Dương, ánh mắt hối hận tan nát cõi lòng.
Bị người phụ nữ hắn yêu nhất lừa gạt, phản bội đã là đã kích lớn nhất, sống trong cừu hận, ôm mộng trả thù đến cuối cùng tất cả chỉ là âm mưu và dối trá. Hận là lí do khiến hắn tốn tại, khiến hắn hành hạ người phụ nữ vô tội.
Dạ Lan không yêu hắn sao? Hữu Hi chắc chắn nàng ta nhất định không yêu sâu đậm, có lẽ Lăng Khiếu Dương thật đáng thương thật đáng buồn, người phụ nữ duy nhất yêu hắn chính là Dạ Hủy. Nhưng lại chết đi trong tay hắn, lúc nàng mới xuyên qua là mượn thân xác Dạ Hủy.
Dạ Hủy, lúc đầu chắc chắn chịu nhiều đau đớn, nàng ta thật sự yêu Lăng Khiếu Dương nhưng lại chết trong nam nhân mình yêu nhất. Không biết nàng ấy có hận Lăng Khiếu Dương vô tình không, có lẽ là không, Hữu Hi tin là thế, Dạ Hủy là một nữ tử lương thiện, càng tin rằng nàng thật sự yêu Lăng Khiếu Dương.
Nghĩ đến vẻ mặt Lăng Khiếu Dương lúc biết sự thật, nàng có thể cảm nhận rất sâu sự áy náy, tực trách bản thân của hắn với nàng. Hắn nhất định rất hối hận vì đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn với nàng.
Dù hắn bị hận thù che mắt, do Dạ Lan lừa gạt, nhưng.. những đau khổ, thương tổn nàng đã phải chịu là quá sâu, còn hắn sai rất nhiều, sau quá mức.
Nỗi đau nàng phải chịu chẳng là gì so với việc người nhà Hoàng Bắc Thiên phải băng sơn một sừng, dù hắn áy náy, nhưng những gì đã sai đã chẳng thể vãn hồi nữa.
Lăng Khiếu Dương vì hận mà trả thù Dạ Hủy, cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người bị báo ứng là hắn, ông trời thật công bằng nhưng cũng thật trêu người.
Thân thể HỮu Hi đau đớn cũng không còn, chỉ để lại trong lòng một vết sẹo lớn đau thương, quanh quẩn trong gian phòng như bó buộc nàng, khiến nàng rất khó chịu…
Hương vị của xuân cũng đậm hơn, Hữu Hi nhẩm tính thời gian, có lẽ bản thân tới cổ đại này đã hai năm rồi.
Sau chuyện của Dạ Lan, nàng vẫn như thế tĩnh dưỡng thân thể, nha hoàn tỉ mỉ chu đáp hầu hạ, một tháng qua đi, thân thể cũng không còn đáng ngại nữa.
Thời gian một tháng này, nàng cũng chưa từng gặp Lăng Khiếu Dương một lần nào, có lẽ chuyện Dạ Lan là đã kích quá lớn, hắn không cách nào đối mặt với nàng.
Nàng chỉ biết, hắn thường xuyên uống rượu, uống đến say, cũng biết hắn ngã bệnh nhưng nàng không đi thăm.
Tịnh dưỡng suốt một tháng qua, Hữu Hi suy nghĩ có chút phiền loạn có lẽ vì Hoàng Bắc Thiên cũng vì Lăng Khiếu Dương. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Hoàng Bắc Thiên nửa điểm tin tức cũng không có, đôi khi Hữu Hi không nhịn được mà suy nghĩ, có phải trận lửa lớn ấy đã cướp đi tánh mạng Hoàng Bắc Thiên, nhưng sau đó lại tự mắng bản thân sao lại nghĩ như thế…
Nhưng nếu như hắn còn sống sao không đến gặp nàng tại sao lại không hề hỏi han nàng. Bị nhớ nhung hành hạ, trái tim có chút mất mất cùng khó chịu.
Mâu thuẫn giữa nàng và Lăng Khiếu Dương đã được hóa giải, hiểu lầm cũng đã rõ, nàng muốn danh chính ngôn thuận rời khỏi Vương phủ, mọi chuyện điều đã rõ hắn không còn lí do gì để giam cầm và hận nàng.
Nàng không phải Dạ Hủy, dù bây giờ nàng đúng là Dạ Hủy, nàng cũng không sát hại tỷ tỷ mình, nàng trong sạch, nàng vô tội, nếu như yêu cầu Lăng Khiếu Dương để nàng đi, hắn nhất định sẽ không làm khó nàng.
Hữu Hi hỏi Xảo nhi đang đứng ngoài: “Vương gia mấy hôm nay ở đâu?”
“Vương gia trừ khi lâm triều thì còn lại đều ở trong thư phòng”- Xảo Nhi liếc mắt nhìn Hữu Hi, trong lòng vui vẻ, cuối cùng phu nhân cũng quan tâm Vương gia liền vội vàng trả lời Hữu Hi.
“Thư phòng? Ta biết rồi, ta đi gặp Vương gia không cần ngươi hầu hạ nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi”
“Vâng ạ, bây giờ vương gia chắc chắn đang ở thư phòng, nô tì xin cáo lui!”- Xảo Nhi cúi người lui xuống, chuẩn bị đem chuyện Hữu Hi hỏi Vương gia nói cho các vị tỷ muội đang rất sốt ruột nghe.
Sau khi Xảo nhi rời đi, Hữu Hi từ trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài, nàng phải cùng Lăng Khiếu Dương nói chuyện.
Hữu Hi đi tới trước thư phòng, nhấc tay gõ cửa, sau đó nghe thấy giọng nói tức giận hét lớn của Lăng Khiếu Dương: “Người nào!”
Hữu Hi cắn môi, hạ giọng đáp: “Là ta!”
Lời nàng vừa nói xong, thư phòng liền trở nên im lặng, Lăng Khiếu Dương không hề lên tiếng.
Hữu Hi đứng chờ trong chốc lát trở nên sốt ruột, đẩy cửa phát hiện nó đã khóa trái: “Ta có lời muốn nói, ngươi có thể cho ta vào không?”
“Ta đang bận, nàng trở về đi”- Bên trong cuối cùng cũng truyền đến âm thanh nặng nề của Lăng Khiếu Dương.
“Nhưng mà…”
“Ta nói ta đang bận”- Lăng Khiếu Dương bất an cắt đứt lời Hữu Hi.
“Vậy hôm khác ta quay lại”- Hữu Hi nhíu mày khi nghe giọng nói thô lỗ bực mình của Lăng Khiếu Dương, nàng đành xoay người rời đi.
..
Hữu Hi nhận ra, Lăng Khiếu Dương đang che dấu nàng, nàng tìm hắn mấy lần mà vẫn không gặp.
Đã như vậy, nàng cũng bỏ qua chuyện cùng hắn bàn luận, trực tiếp rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm cuộc sống của chính mình, hắn đồng y’ hay không cũng không quan trọng, Lăng Khiếu Dương không còn hận nàng nữa như vậy cũng không làm khó người nhà Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi cầm lấy vài món y phục, chậm rãi rời khỏi Di Tâm cư, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, nàng trong lòng thầm nói vĩnh biệt, sẽ không bao giờ quay về nơi này, không bao giờ nữa.
“Phu nhân.. người thật sự đi sao?”- Xảo Nhi sốt ruột hỏi. “Vương gia sẽ giết nô tì mất”
“Yên tâm, hắn không làm vậy đâu, Xảo Nhi cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta”- Hữu Hi mỉm cười đi nhanh về trước.
Xảo Nhi sốt ruột đuổi theo, nàng đã cho người gọi vương gia, nhưng sao vẫn chưa tới, phu nhân sắp đi rồi.
Hữu Hi đi về phía trước, nàng về cửa vương phủ, tâm tình thật khác lạ, có chút kích động… cũng có cảm giác hơi buồn và cảm khác. Đi tới hai bước, nàng nhìn thấy cửa lớn, nhằm về phía tương lai.
“Dạ Hủy”
Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng ầm ĩ mang theo khổ sở, Hữu Hi không cần quay đầu lại cũng nhận ra là giọng Lăng Khiếu Dương. Thời gian một tháng khiến nàng cảm thấy giọng nói này vừa quen vừa xa lạ, chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn một lần….
Vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt Hữu Hi đông cứng lại, thân thể bất động. Nam nhân nàng thấy chỉ còn da bọc xương người gầy nhom, quần áo trên người phồng to, đôi mắt phượng xinh đẹp giờ lại hãm sâu đẩy khổ sở, gương mặt tuấn mỹ bất phàm lại trở nên tiền tụy không tin được.
Hữu Hi không tự chủ quay đầu lại, đây là Lăng Khiếu Dương nàng biết sao? Đây là nam nhân ngang ngược, cao lớn không ai bì được sao?
Lăng Khiếu Dương nàng biết đâu rồi, nam nhân trước mặt gầy như que củi?? Thật là Lăng Khiếu Dương sao? Nàng không thể nhận ra được.
Trái tim Hữu Hi khẽ giật mình, đứng ở đó, không nói nên lời, chỉ trơ mắ nhìn hắn từng bước đi về phía nàng.
Giọng nói hắn khàn khàn, bất an đau khổ hỏi nàng. “Nàng…. muốn đi đâu”
Hữu Hi nhận ra sự bất an đang chiếm lấy hắn, nàng hạ mắt xuống, thở dài nói: “Hiểu lầm giữa hai ta đã được mở, Dạ Hủy chưa từng giết người ngươi yêu nhất, thù hận giữa hai người cũng không còn. Ta cũng không phải Dạ Hủy, ta là An Hữu Hi, bây giờ ta không phải nàng, ta nghĩ ngươi cũng tin, vì ta không có lí do lừa gạt ngươi, ân oán đã chấm dứt, hy vọng ngươi cũng không làm khó người nhà Hoàng Bắc Thiên..”
Nghe Hữu Nói, trái tim Lăng Khiếu Dương chua xót, mấy ngày qua, hắn sợ hãi vì hắn không còn cách nào giữ nàng lại, không còn lí do giam cầm nàng, sợ Hữu Hi nói bỏ đi còn bản thân không biết làm sao giữ nàng lại.
Nhưng hắn thật sự không muốn mất nàng, vừa lo vừa đau đớn cầu khẩn nói: “Nàng một mình đơn độc có thể đi đâu, ở lại đi… đừng đi, ta biết ta đã sai, là rất sai, ta cũng biết, ta đã làm tổn thương nàng rất sâu, nhưng… hãy cho ta cơ hội chuộc tội, đừng đi”
Đáy lòng Hữu Hi cảm thấy chua xót, lại bình tĩnh nói: “Lòng ta đã quyết, rời khỏi đây là nguyện vọng của ta”- Sau đó xoay người rời đi, Lăng Khiếu Dương qunh lên, từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng giữ chặt trong ngực. “Không, đừng đi, đừng đi!”
Lòng Hữu Hi thắt lại. Lúc hắn ôm vào không còn giảm giác được lồng ngực dày rộng như trước chỉ còn là một bộ xương.
Nàng bình tĩnh nói: “Miễn cưỡng thế này có ích gì, ta cũng không ở lại, ngươi buông tay đi”
“Tại sao.. không cho ta cơ hội, nàng rõ ràng đối với ta không phải không có cảm giác, nếu không lúc mang thai con ta nàng cũng không bình tĩnh đón nhận nó như thế, có đúng không?”- Hắn từ miệng Dạ Lan mà biết tất cả, biết hài tử là con hắn, Dạ Lan mua chuộc đại phu lừa hắn.
“Không…”- Hữu Hi lắc đầu, trong mắt hiện lên chút bối rối nhưng sau đó liền lớn tiếng phản bác: “Lúc Dạ Lan mua chuộc đại phu, ta không ngủ, ta biết đứa con là của ngươi, ngươi lại cho rằng đó là con Hoàng Bắc Thiên, ta nghĩ ngươi nhất định không muốn giữ lại đứa trẻ, cho nên ta chỉ muốn ngươi tự tay giết chết con mình, khiến ngươi đau khổ. Ta lúc đó chỉ có hận, ta muốn trả thủ, chẳng qua là trả thù ngươi”
“Không!!”- Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra, nhưng lại xoay nàng lại khiến hai người mặt đối mặt, hắn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đau khổ nói: “Nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, ban đầu là do nàng nguyện y’ giữ đứa trẻ để trả thù ta, mau nói ta biết”
Hữu Hi trong lòng đau đớn gật đầu: “Phải, ta chỉ là trả thù, không còn gì khác, chẳng qua ta không ngờ tới ngươi chấp nhận để ta sinh đứa trẻ… nhưng mọi chuyện cũng đâu còn y’ nghĩa gì nữa, hài tử mất đi coi như đại biểu cho nghiệt duyên ta đã mất”
“Không”- Nước mắt Lăng Khiếu Dương bất động rơi xuống. “Không phải như thế, không phải”
Phải hay không phải thì sao chứ, Hữu Hi nhẹ nhàng tránh khỏi tay Lăng Khiếu Dương. Nàng cũng không còn gì nữa, xoay người dứt khoát bỏ đi.
Lăng Khiếu Dương thất hồn lạc phách đứng đó, nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, đau lòng mất đi mọi sức lực, hắn ôm ngực, đau khổ, khó khăn cầu xin nàng: “Đừng đi, cầu xin nàng, cầu xin nàng tha thứ cho ta, ở lại bên ta”
Hữu Hi nghe thấy giọng cầu xin của Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt bình thản, không quay đầu lại, vẫn như cũ đi về trước.
Lăng Khiếu Dương, từ một nam nhân lạnh lùng, bây giờ lại nức nở bật khóc, lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy vào miệng, đau khổ đến tan nát cõi lòng.
Hắn nhìn theo bóng lưng nàng kiên quyết rời đi, đau khổ gọi: “Hữu Hi… người ta yêu là nàng. Không phải Dạ Lan, không phải Dạ Hủy, là nàng, là nàng đó”
Hữu Hi khựng lại, nhưng sau đó bước nhanh hơn đi ra ngoài cổng, từ nay hai người không còn quan hệ nữa.
Hữu Hi đi rồi!!
Lăng Khiếu Dương chưa từng uể oải đến mức đó, vẻ mặt hối hận, cả người hắn thê lương, bất động đứng đó, trong mắt chỉ còn khổ đau.
Vương phủ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Lăng Khiếu Dương… còn có âm thanh tan nát cõi lòng.
Lớn tiếng nói lên nỗi khổ cùng tình yêu trong lòng đổi lại chỉ là bóng lưng dứt khoát rời đi của Hữu Hi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.