Lãnh Quân Dạ Thiếp

Quyển 1 - Chương 54

Hồng Phi Nhan

12/08/2013

Vừa mở mắt ra đã thấy một màu vàng chói lọi, cảm giác quen thuộc, hai tròng mắt Hữu Hi bị màu vàng làm cho mê muội.

Trong đầu nhớ lại…. nơi này…. Chẳng phải là thành trì của Dạ Đế sao? Nàng bị người ta đánh bất tỉnh trong vương phủ, làm sao lại đến được đây chứ?

Hữu Hi nhớ tới cơ thê của mình, cảm giác đằng sau ót một trận đau đớn, đôi mi thanh tú siết chặt, nằm yên bất động

“Tỉnh dậy!”- Một giọng nói ân cần hỏi thăm, ngay tầm mắt Hữu Hi lộ ra một dung nhanh tuấn tú tà mị.

“Là ngươi…. ta sao lại ở đây?”- Hữu Hi nhìn mặt Dạ Đế khó hiểu hỏi.

Dạ Đế nháy mắt mấy cái, cười bí ẩn: “Đồ ngốc nhà ngươi thiếu chút nữa đã chết trên sông cũng không biết sao, là ta cứu ngươi, ngươi nên hảo hảo cảm tạ ta”

“Tại sao lại cứu ta”- Con ngươi xinh đẹp của Hữu Hi mang theo đau đớn khó hiểu nhìn Dạ Đế.

“Ta… chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua… nói xem ngươi nên cảm tạ ta thế nào?”- Dạ Đế tới gần mặt Hữu Hi, ánh mắt tà mị, mỉm cười hỏi, ánh mắt giống như một hài tử đang nhìn quả đường.

Dạ Đế tới gần Hữu Hi, nhanh chóng ghé sát người nàng “Cám ơn ngươi cứu ta, nhưng cũng không cần dựa sát gần ta như vậy”

“Sao? Ân cứu mạng chữ một chữ cám ơn là đủ sao? Thái độ của ngươi sao lại như vậy, Tiểu phiền phức rất biết làm tổn thương trái tim người khác”

Tiểu phiền phức? Tóc gáy Hữu Hi dựng đứng nhíu mày nói: “Đừng gọi ta là tiểu phiền phức, ngươi sẽ làm giảm tuổi thọ của ta đó”

Dạ Đế lơ đễnh, kéo mặt Hữu Hi quay lại đối mặt hắn, tà mị cười: “Tiểu phiền phức, ngươi không có chút thành ý gì cả, dù gì cũng phải dâng môi thơm hoặc lấy thân báo đáp chứ… tốt xấu gì, ta cũng được coi là anh hùng cứu mỹ nhân”

Dạ Đế làm cho Hữu Hi không nhịn được mà bật cười, nắm lấy tay Dạ Đế, đôi mắt xoay chuyển, kinh hoàng hô lớn: “Này… ngươi bị chảy máu mũi kìa”

“Cái gì!”- Dạ Đế theo phản xạ đứng thẳng dậy, dùng tay lau đi mũi, sạch sẽ mới thấy không có chút máu nào cả, là Hữu Hi lừa hắn, Dạ Đế cau mày cố tình tỏ ra hung ác: “Tốt, có dũng khí trêu ta, xem ta thu nhập ngươi”

“A, ngươi đàng hoàng một tí đi”- Hữu Hi cố gắng đứng lên, thân thể tựa vào tường.

“Hừ!”- Dạ Đế tựa hồ tức giận, xoay người sang chỗ khác không quan tâm đế ý tới Hữu Hi.



Hữu Hi mang hài vào, túm lấy ống tay áo của Dạ Đế: “A, ta chỉ nói đùa thôi, giận rồi sao?”- Hữu Hi vừa nhắc tới việc chảy máu mũi làm cho Dạ Đế ão não, cảm giác được đắc ý, đường đường là Dạ Đế mà chỉ vì nhìn lưng nàng nên mới chảy máu mũi.

Dạ đế bỏ tay Hữu Hi ra, hừ lạnh một tiếng, hướng đi nơi khác hai bước, xem bộ dạng thật sự tức giận.

Hữu Hi cười khúc khích, đi qua đi lại, lấy lòng nói: “Ngươi là Dạ Đế, hơn nữa còn là một đại nam nhân, sao lại đi so đo cùng một tiểu nữ tử, có đúng không”- Nam nhân hẹp hòi.

Dạ Đế lúc này mới quay đầu, nhìn thấy trong mắt Dạ Đế có ý cười, mới biết là hắn cố ý: “A, ngươi cố tình dọa ta”

“Ngươi một ta một, công bằng thôi”- Dạ Đế nắm lấy bờ vai Hữu Hi, tà mị cười rộ lên.

Thật giống như hài tử, Hữu Hi cười lắc đầu, nhớ tới gì đó, liền ôm lấy vạt áo Dạ Đế, vững vàng không buông tay, sợ giống như lần trước chưa kịp nói rõ đã bị đưa ra khỏi Ám Dạ thành.

“Lần trước ngươi chưa nói ta biết, ngươi sao lại biết ta đến từ tương lai, ngoài người các ngươi, có phải còn có kẻ khác muốn bí mật trên người ta”

Dạ Đế nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hữu Hi, mở miệng nói: “Ngươi cố chấp muốn chết, ta chẳng phải đã nói rồi sao, bây giờ ta không thể nói với ngươi được”

“Tại sao không thể nói, chẳng lẽ có thiên cơ không tiết lộ được sao, ta không tin”- Trong đôi mắt Hữu Hi ánh lên sự chờ đợi, lần này trước mặt Dạ Đế nàng không cảm thấy sợ hãi: “Ngươi là quỷ hút máu phải không, dựa vào việc hút máu người mà duy trì tính mạng sao?”

“Đầu óc tưởng tượng của ngươi phong phú quá”- Dạ Đế nói xong buông lỏng Hữu Hi, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa.

“Ngươi là ma, có phải không!”- Hai mắt Hữu Hi lóe sáng.

“Không phải!”

Dạ Đế quyết đoán trả lời làm Hữu Hi nhụt chú: “Được rồi, không phải thì không phải”- Hữu Hi cũng ngồi xuống một bên

“Ngươi không sợ ta”- Dạ Đế nghiêm trọng nhìn vẻ mặt nhút chí của Hữu Hi, cảm giác muốn chơi đùa.

“à, sợ ngươi? Lần trước thì có một chút, nhưng bây giờ không sợ nữa, cảm giác ngươi rất khả ái”- Hữu Hi buông thỏng tay.



“Đáng yêu”- Vẻ mặt Dạ Đế có điểm không tự nhiên.

“ Được rồi”- Hữu Hi kinh hô một tiếng, con ngươi đen thành khẩn nhìn Dạ Đế “Nếu ngươi biết ta đến từ tương lại, chắc chắn ngươi phải có cách đưa ta trở về thế giới đó?”

Dạ Đế trắng không có chút máu, liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái: “Ngươi tưởng ta là thần sao, cái này phải dựa vào thời cơ, khi thời cơ đến, tự khắc ngươi sẽ trở về.”

“Lúc nào thời cơ mới tới?”- Hữu Hi vội vàng hỏi.

“Khi cánh cửa thời gian mở ra, ta không xác định được khi nào, nhưng đến lúc đó tự có cảm giác”- Dạ Đế nói xong nhìn thoáng qua Hữu Hi: “Ngươi sao lại vội vã muốn về như thế?”

Ánh mắt Hữu Hi ảm đạm: “Oh, ta muốn trở về, ta vốn dĩ không thuộc về nơi này.”

“Là vì ngươi còn lưu luyến một người sao?”- Giọng nói Dạ Đế có chút chua xót lưu lại.

Lưu luyến một người, đứng vậy, Hữu Hi vừa nhớ tới Nhất Thần, trái tim đã trở nên ấm áp, trên mặt lộ ra ánh sáng nhu hòa: “Nếu như ta có cơ hội trở về, nhìn mặt họ một lần, chết cũng cam lòng… Nhưng…. không biết bọn họ có khỏe không, bây giờ đang làm gì, đệ đệ ta có ai chăm sóc không?”

Thanh âm Hữu Hi lộ ra vô vàng nỗi lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tưởng niệm cùng thống khổ đau đớn, đôi mắt ảm đạm.

“Ngươi… thật sự nhớ hắn đến như vậy sao?”- Dạ Đế nhìn thấy trong mắt Hữu Hi có tia khát vọng, hắn cảm giác rất rõ loại cảm giác khát vọng thắm thiết, giống như khác vọng nhìn thấy ánh sáng của hắn.

Tay Hữu Hi không tự chủ nắm chặt quần áo mình: “Phải, ta rất nhớ hắn… vừa nghĩ đến trái tim đã đau đớn”

Ánh mắt Dạ Đế trở nên âm u, ngóng nhìn Hữu Hi bị nhớ nhung hành hạ, lát lâu sau mới mở miệng: “Muốn gặp hắn sao?”

“Phải?”- Hữu Hi quay đầu nhìn Dạ Đế “Ngươi nói ta có thể nhìn thấy hắn sao?”- Ánh mắt Hữu Hi chớp động rực rỡ sắc thái.

Dạ Đế nói xong lại hối hận, nhưng không muốn chứng kiến bộ dạng thương tâm của đồng thời cũng không hi vọng Hữu Hi nhìn thấy Nhất Thần, cực kỳ mâu thuẫn Hữu Hi: “Không… không có!”

Hữu Hi đứng lên, đi tới trước mặt Dạ đế, khẩn cầu nói: “Không, ta nghe ngưới nói ngươi có cách đúng không, van xin ngươi, hãy để cho ta nhìn thấy Nhất Thần cùng đệ đệ”

Dạ Đế cau màu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thành khẩn của Hữu Hi, không kiên nhẫn nói: “ Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi đây”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Quân Dạ Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook