Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 155: Bị giam lỏng
170
23/02/2022
Lâm Hoàng Phong đưa bà nội đi bệnh viện, những bác sĩ đó thấy người đến là Lâm Hoàng Phong nên không dám lề mề, lập tức đẩy bà vào phòng phẫu thuật!
Lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy nét mặt sốt ruột của Lâm Hoàng Phong, cô bước lên ôm lấy anh.
Cô dịu dàng an ủi nói: "Bà nội sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên tâm nhé!"
Lâm Hoàng Phong không nói gì chỉ ôm cô vào lòng. Dường như chỉ làm như vậy, anh mới vơi bớt đau khổ.
Từ khi ba mẹ anh qua đời, chỉ có bà nội ở bên cạnh anh.
Có thể nói, nếu không có bà nội thì sẽ không có Lâm Hoàng Phong bây giờ.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Lâm Hoàng Phong, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô vỗ vỗ lưng anh an ủi, cái gì cũng nói không nên lời.
"Minh Nguyệt à, có phải anh rất vô dụng không?"
Đỗ Minh Nguyệt không biết vì sao anh lại nói như vậy, nếu vì chuyện của bà nội Lâm, thì chuyện này không thể hoàn toàn trách anh được!
"Anh nói linh tinh gì thế, ở trong mắt em Lâm Hoàng Phong là tốt nhất!" Đỗ Minh Nguyệt ôm chặt anh hơn.
Lâm Hoàng Phong cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, có lẽ vì chuyện này đã gây ra đả kích quá lớn với anh!
Nửa giờ sau, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt bước ra bèn tiến lên hỏi: "Bác sĩ, bà nội tôi sao rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống như thể thở phào nhẹ nhõm.
"Bệnh nhân may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu như trễ một chút, thật sự chẳng còn cách nào cứu chữa."
Lâm Hoàng Phong nghe bác sĩ nói vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bà nội Lâm được đẩy ra ngoài, Lâm Hoàng Phong nhìn bà, theo bà đi tới phòng bệnh.
Đỗ Minh Nguyệt cũng đi theo. Chỉ là, cô cảm thấy kì quái, rốt cuộc là ai muốn hại bà nội Lâm?
Hơn nữa, những người kia do ai phái đến, mọi thứ như một bí ẩn!
Chỉ có điều, hiện tại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, vì bệnh của bà nội bây giờ mới là quan trọng nhất.
Vào nửa đêm, Đỗ Minh Nguyệt bị giật mình một lần vì lạnh. Tuy rằng, Lâm Hoàng Phong kêu cô về nhà, nhưng cô không có cách nào yên tâm được.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong nằm nhoài mà ngủ trên giường bệnh của bà nội Lâm, Đỗ Minh Nguyệt có chút đau lòng. Cô đi lấy cái chăn đắp lên cho anh.
Buổi sáng hôm sau, sáng sớm Lâm Hoàng Phong đã nhận được một cuộc gọi, dường như gặp phải vấn đề gì đó rất khó khăn.
Sau khi cúp điện thoại, anh vội vã cầm lấy áo khoác đặt trên sopha.
"Anh có việc phải đi công ty một chuyến. Minh Nguyệt, bà nội có chuyện gì, em nhất định phải báo cho anh biết!" Nói xong, anh vội vàng rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy hơi bất an.
Bà nội Lăng tỉnh dậy vào lúc giữa trưa, Đỗ Minh Nguyệt thấy bà tỉnh lại, lập tức bước lên hỏi: "Bà thấy sao rồi ạ?"
Bà nội Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới biết mình đang ở bệnh viện, trông thấy Đỗ Minh Nguyệt bà hơi sững sờ.
"Sao cháu lại ở đây?" Giọng nói bà hơi nghẹn ngào.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đi rót một ly nước đút cho bà uống.
Bà nội Lâm nhìn cô một cái, cũng không từ chối mà uống nước trên tay cô cầm.
Uống nước xong, giọng của bà cụ mới tốt hơn một chút.
"Là thím Trương gọi điện thoại nói bà đã xảy ra chuyện." Đỗ Minh Nguyệt đáp đúng sự thật.
Mặc dù bà bị bệnh nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn sợ bà, nỗi sợ như vậy như thể phát ra từ trong xương.
Bà nội Lâm nhìn ra được cô sợ bà, vì thế bà nhắm hai mắt lại và không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt thấy thế, không muốn quấy rầy bà nữa, cô đặt ly ở trên bàn.
Đúng lúc này, bà cụ Lăng chợt nghĩ tới điều gì đó, bà mở hai mắt ra.
"Hoàng Phong đâu? Thằng bé đâu rồi?"
Đỗ Minh Nguyệt xoay người đáp: "Hoàng Phong đến công ty rồi ạ, hình như công ty gặp vấn đề gì đó, sắc mặt anh ấy không tốt lắm!"
Đôi mắt bà nội Lâm bỗng nhiên trở nên sắc bén, bà biết Lâm Chí Khanh nhất định đã ra tay với công ty.
“Gọi điện thoại kêu Hoàng Phong về ngay!” Bà nội Lâm chợt nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu dặn dò của bà thì biết sự việc không đơn giản như vậy. Cô gật đầu đi gọi điện thoại.
Trong công ty quả thực đã xảy ra chuyện, Tiêu Hồng Quang đang đứng ở cửa công ty nôn nóng chờ Lâm Hoàng Phong tới.
Mà ngoài cửa tập đoàn Lâm thị hiện giờ, có rất nhiều phóng viên vây quanh.
Lâm Hoàng Phong vừa xuống xe, Tiêu Hồng Quang lập tức chạy qua đón, đồng thời đám phóng viên cũng đuổi theo kịp.
“Cậu Phong, nghe nói tập đoàn Lâm thị sắp bầu chọn tổng giám đốc mới một lần nữa, điều này có phải chứng tỏ anh khó giữ được vị trí của mình hay không?”
“Cậu Phong à, cuộc họp lần này do anh triệu tập hay còn có sự việc bí mật nào khác?”
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Lâm Hoàng Phong đều nhìn thẳng về phía trước, không đưa mắt nhìn bọn họ.
Tiêu Hồng Quang và những bảo vệ đều ngăn đám phóng viên, không để bọn họ làm bậy.
Sau khi đi vào tập đoàn Lâm thị, Lâm Hoàng Phong mới mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hồng Quang kể rõ tường tận sự việc cho anh biết. Thì ra, sáng sớm nay Lâm Hiên Hữu triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị. Hơn nữa còn tuyên bố sẽ một lần nữa bầu ra tổng giám đốc mới trong cuộc họp lần này.
Mà Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không hề hay biết chuyện này!
Mãi đến khi Tiêu Hồng Quang gọi điện cho anh, anh mới biết được sự việc đã xảy ra.
Trong lòng Lâm Hoàng Phong có dự cảm không tốt. Bà nội đang bệnh nặng, bây giờ mấy người đó lại triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, hiển nhiên chính là cố ý nhắm vào gia đình anh.
Lâm Hoàng Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Dư Hồng Thu và những nhân viên khác nhìn tình hình dưới lầu, nhịn không được cảm thán nói.
“Tập đoàn Lâm thị hiện nay, chỉ sợ sắp nổi phong ba bão tạp rồi!” Một nhân viên đứng sau lưng Dư Hồng Thu, sờ cằm nói.
“Đúng vậy, ở dưới nhiều phóng viên như thế, ngày mai sợ rằng sẽ trở thành tin nóng!” Người bên cạnh nói hùa theo.
Dư Hồng Thu nghe bọn họ bàn tán, cô ấy không khỏi lo lắng.
“Mà những điều này đâu liên quan đến chúng ta. Chúng ta nên làm gì thì cứ làm nấy, cũng đâu được tăng lương thăng chức!”
“Nói chuẩn không cần chỉnh!”
Trình Tuấn Dương đi vào đã nhìn thấy hình ảnh như vầy, một nhóm người vây quanh cửa sổ đang nhìn với vẻ mặt xem kịch vui!
Anh ta nhíu mày, bày ra nét mặt nghiêm túc.
“Sao nào, các cô các cậu đã làm xong công việc hết rồi à? Rảnh rỗi như vậy sao?”
Giọng nói của Trình Tuấn Dương khiến thân thể bọn họ run rẩy. Vừa quay đầu bắt gặp Trình Tuấn Dương, những người ban nãy còn tụ tập bèn giải tán ngay tức khắc.
Dư Hồng Thu cũng không muốn bị phạt, vậy là cô ấy nhanh nhanh chóng chóng trốn đi nhanh như khói bay!
Lâm Hoàng Phong đi thang máy lên tầng cao nhất, Trần Như Ngọc đứng ở cửa thang máy, hình như đang đợi anh.
Cô ta đi qua đi lại, nét mặt hơi sốt ruột.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đến, cô ta lập tức bước lên đón.
“Hoàng Phong…” Cô ta gọi.
Lâm Hoàng Phong cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ đi lướt qua bên người cô ta như thể chả nghe thấy giọng nói của cô ta.
Trần Như Ngọc siết chặt nắm tay, trong cuộc họp lần này, Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ thua.
Cô ta biết tập đoàn Lâm thị rất quan trọng với anh, cô ta cũng không muốn anh mất đi vị trí này chút nào!
Dường như đã đưa ra quyết định, cô ta cắn chặt răng đi theo anh vào phòng họp!
Lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy nét mặt sốt ruột của Lâm Hoàng Phong, cô bước lên ôm lấy anh.
Cô dịu dàng an ủi nói: "Bà nội sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên tâm nhé!"
Lâm Hoàng Phong không nói gì chỉ ôm cô vào lòng. Dường như chỉ làm như vậy, anh mới vơi bớt đau khổ.
Từ khi ba mẹ anh qua đời, chỉ có bà nội ở bên cạnh anh.
Có thể nói, nếu không có bà nội thì sẽ không có Lâm Hoàng Phong bây giờ.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Lâm Hoàng Phong, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô vỗ vỗ lưng anh an ủi, cái gì cũng nói không nên lời.
"Minh Nguyệt à, có phải anh rất vô dụng không?"
Đỗ Minh Nguyệt không biết vì sao anh lại nói như vậy, nếu vì chuyện của bà nội Lâm, thì chuyện này không thể hoàn toàn trách anh được!
"Anh nói linh tinh gì thế, ở trong mắt em Lâm Hoàng Phong là tốt nhất!" Đỗ Minh Nguyệt ôm chặt anh hơn.
Lâm Hoàng Phong cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, có lẽ vì chuyện này đã gây ra đả kích quá lớn với anh!
Nửa giờ sau, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt bước ra bèn tiến lên hỏi: "Bác sĩ, bà nội tôi sao rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống như thể thở phào nhẹ nhõm.
"Bệnh nhân may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu như trễ một chút, thật sự chẳng còn cách nào cứu chữa."
Lâm Hoàng Phong nghe bác sĩ nói vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bà nội Lâm được đẩy ra ngoài, Lâm Hoàng Phong nhìn bà, theo bà đi tới phòng bệnh.
Đỗ Minh Nguyệt cũng đi theo. Chỉ là, cô cảm thấy kì quái, rốt cuộc là ai muốn hại bà nội Lâm?
Hơn nữa, những người kia do ai phái đến, mọi thứ như một bí ẩn!
Chỉ có điều, hiện tại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, vì bệnh của bà nội bây giờ mới là quan trọng nhất.
Vào nửa đêm, Đỗ Minh Nguyệt bị giật mình một lần vì lạnh. Tuy rằng, Lâm Hoàng Phong kêu cô về nhà, nhưng cô không có cách nào yên tâm được.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong nằm nhoài mà ngủ trên giường bệnh của bà nội Lâm, Đỗ Minh Nguyệt có chút đau lòng. Cô đi lấy cái chăn đắp lên cho anh.
Buổi sáng hôm sau, sáng sớm Lâm Hoàng Phong đã nhận được một cuộc gọi, dường như gặp phải vấn đề gì đó rất khó khăn.
Sau khi cúp điện thoại, anh vội vã cầm lấy áo khoác đặt trên sopha.
"Anh có việc phải đi công ty một chuyến. Minh Nguyệt, bà nội có chuyện gì, em nhất định phải báo cho anh biết!" Nói xong, anh vội vàng rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy hơi bất an.
Bà nội Lăng tỉnh dậy vào lúc giữa trưa, Đỗ Minh Nguyệt thấy bà tỉnh lại, lập tức bước lên hỏi: "Bà thấy sao rồi ạ?"
Bà nội Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới biết mình đang ở bệnh viện, trông thấy Đỗ Minh Nguyệt bà hơi sững sờ.
"Sao cháu lại ở đây?" Giọng nói bà hơi nghẹn ngào.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đi rót một ly nước đút cho bà uống.
Bà nội Lâm nhìn cô một cái, cũng không từ chối mà uống nước trên tay cô cầm.
Uống nước xong, giọng của bà cụ mới tốt hơn một chút.
"Là thím Trương gọi điện thoại nói bà đã xảy ra chuyện." Đỗ Minh Nguyệt đáp đúng sự thật.
Mặc dù bà bị bệnh nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn sợ bà, nỗi sợ như vậy như thể phát ra từ trong xương.
Bà nội Lâm nhìn ra được cô sợ bà, vì thế bà nhắm hai mắt lại và không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt thấy thế, không muốn quấy rầy bà nữa, cô đặt ly ở trên bàn.
Đúng lúc này, bà cụ Lăng chợt nghĩ tới điều gì đó, bà mở hai mắt ra.
"Hoàng Phong đâu? Thằng bé đâu rồi?"
Đỗ Minh Nguyệt xoay người đáp: "Hoàng Phong đến công ty rồi ạ, hình như công ty gặp vấn đề gì đó, sắc mặt anh ấy không tốt lắm!"
Đôi mắt bà nội Lâm bỗng nhiên trở nên sắc bén, bà biết Lâm Chí Khanh nhất định đã ra tay với công ty.
“Gọi điện thoại kêu Hoàng Phong về ngay!” Bà nội Lâm chợt nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu dặn dò của bà thì biết sự việc không đơn giản như vậy. Cô gật đầu đi gọi điện thoại.
Trong công ty quả thực đã xảy ra chuyện, Tiêu Hồng Quang đang đứng ở cửa công ty nôn nóng chờ Lâm Hoàng Phong tới.
Mà ngoài cửa tập đoàn Lâm thị hiện giờ, có rất nhiều phóng viên vây quanh.
Lâm Hoàng Phong vừa xuống xe, Tiêu Hồng Quang lập tức chạy qua đón, đồng thời đám phóng viên cũng đuổi theo kịp.
“Cậu Phong, nghe nói tập đoàn Lâm thị sắp bầu chọn tổng giám đốc mới một lần nữa, điều này có phải chứng tỏ anh khó giữ được vị trí của mình hay không?”
“Cậu Phong à, cuộc họp lần này do anh triệu tập hay còn có sự việc bí mật nào khác?”
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Lâm Hoàng Phong đều nhìn thẳng về phía trước, không đưa mắt nhìn bọn họ.
Tiêu Hồng Quang và những bảo vệ đều ngăn đám phóng viên, không để bọn họ làm bậy.
Sau khi đi vào tập đoàn Lâm thị, Lâm Hoàng Phong mới mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hồng Quang kể rõ tường tận sự việc cho anh biết. Thì ra, sáng sớm nay Lâm Hiên Hữu triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị. Hơn nữa còn tuyên bố sẽ một lần nữa bầu ra tổng giám đốc mới trong cuộc họp lần này.
Mà Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không hề hay biết chuyện này!
Mãi đến khi Tiêu Hồng Quang gọi điện cho anh, anh mới biết được sự việc đã xảy ra.
Trong lòng Lâm Hoàng Phong có dự cảm không tốt. Bà nội đang bệnh nặng, bây giờ mấy người đó lại triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, hiển nhiên chính là cố ý nhắm vào gia đình anh.
Lâm Hoàng Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Dư Hồng Thu và những nhân viên khác nhìn tình hình dưới lầu, nhịn không được cảm thán nói.
“Tập đoàn Lâm thị hiện nay, chỉ sợ sắp nổi phong ba bão tạp rồi!” Một nhân viên đứng sau lưng Dư Hồng Thu, sờ cằm nói.
“Đúng vậy, ở dưới nhiều phóng viên như thế, ngày mai sợ rằng sẽ trở thành tin nóng!” Người bên cạnh nói hùa theo.
Dư Hồng Thu nghe bọn họ bàn tán, cô ấy không khỏi lo lắng.
“Mà những điều này đâu liên quan đến chúng ta. Chúng ta nên làm gì thì cứ làm nấy, cũng đâu được tăng lương thăng chức!”
“Nói chuẩn không cần chỉnh!”
Trình Tuấn Dương đi vào đã nhìn thấy hình ảnh như vầy, một nhóm người vây quanh cửa sổ đang nhìn với vẻ mặt xem kịch vui!
Anh ta nhíu mày, bày ra nét mặt nghiêm túc.
“Sao nào, các cô các cậu đã làm xong công việc hết rồi à? Rảnh rỗi như vậy sao?”
Giọng nói của Trình Tuấn Dương khiến thân thể bọn họ run rẩy. Vừa quay đầu bắt gặp Trình Tuấn Dương, những người ban nãy còn tụ tập bèn giải tán ngay tức khắc.
Dư Hồng Thu cũng không muốn bị phạt, vậy là cô ấy nhanh nhanh chóng chóng trốn đi nhanh như khói bay!
Lâm Hoàng Phong đi thang máy lên tầng cao nhất, Trần Như Ngọc đứng ở cửa thang máy, hình như đang đợi anh.
Cô ta đi qua đi lại, nét mặt hơi sốt ruột.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đến, cô ta lập tức bước lên đón.
“Hoàng Phong…” Cô ta gọi.
Lâm Hoàng Phong cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ đi lướt qua bên người cô ta như thể chả nghe thấy giọng nói của cô ta.
Trần Như Ngọc siết chặt nắm tay, trong cuộc họp lần này, Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ thua.
Cô ta biết tập đoàn Lâm thị rất quan trọng với anh, cô ta cũng không muốn anh mất đi vị trí này chút nào!
Dường như đã đưa ra quyết định, cô ta cắn chặt răng đi theo anh vào phòng họp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.