Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 268: Đêm khuya khóc tỉ tê
170
23/02/2022
Đi xuống lầu, Đỗ Minh Nguyệt liền thấy Lâm Bảo Phong ngây ngô ở trong góc, nhớ tới chuyện xảy ra rạng sáng hôm nay, tròng mắt của cô rũ xuống!
Lâm Hoàng Phong rất nhanh liền phát hiện không đúng, sát lạt hỏi: "Sao thế? Mặt mũi chán nản thế kia?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, gương lên nụ cười: "Em không có sao, nhanh ăn cơm đi, nếu không bọn nhỏ sắp trễ rồi!"
Mắt của Lâm Bảo Phong cũng sưng lên, hiển nhiên nguyên nhân là bởi vì ngày hôm qua đã khóc.
Đỗ Minh Nguyệt lột trứng gà, sau đó đến gần cậu bé.
Mà cậu bé thấy Đỗ Minh Nguyệt đến gần, lại giống như chim sợ ná, lập tức né tránh đi.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng mặc dù mất mát, nhưng vẫn là không thể không lên tinh thần, nói: "Mắt con sưng thế kia, để dì lăn trứng cho con."
Lâm Bảo Phong đoạt lấy trứng gà trong tay cô: "Không cần dì phí tâm, tôi tự làm được!"
Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dáng này của Lâm Bảo Phong, nhíu mày: "Bảo Phong, sao con lại nói chuyện như thế với dì Nguyệt?"
"Nếu không ba muốn con nói thế nào? Cảm ơn mẹ? A... Con không làm được!" Lâm Bảo Phong mặt đầy chán ghét nói.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng này, lập tức bóp nhẹ chân của Lâm Hoàng Phong ở dưới gầm bàn.
"Không có sao, không có sao. Chỉ hỏi chút thôi, mấy đứa đừng để ý quá!"
Nói xong, còn trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong một cái.
Thằng bé là con trai anh. Anh hung hăng như vậy, cẩn thận dọa con trai chạy mất!
Lâm Hoàng Phong nóng nảy trong lòng, cũng tiêu tán xong hết rồi, tính cách này của Bảo Phong, rõ ràng chính là giống ba cậu bé y đúc.
Quả nhiên máu mủ ruột già, cũng có chỗ giống nhau!
Thanh Vy yên lặng ăn cơm, ánh mắt mỗi lúc một u ám. Cho đến khi tới trường mẫu giáo, cô bé mới tức giận vô cùng nhìn Lâm Bảo Phong.
"Cậu muốn thế nào, đó là chuyện của cậu. Nhưng mà, nếu cậu làm khó mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Lâm Bảo Phong nhìn bộ dáng tức giận như vậy của cô bé, không kiềm được hất cằm một cái, cười bày ra vẻ mặt coi thường.
"Vậy nói mẹ chị đừng có mà mặt dày lấy lòng tôi nữa, tôi nhìn mà thấy chán ghét!"
"Cậu..." Thanh Vy nắm chặt tay bên người, thật muốn một đấm cho cậu bé một cái vào mặt!
"Tôi lúc ấy thật sự là điên rồi, mới có thể suy nghĩ cùng cậu sinh sống với nhau."
Sắc mặt của Lâm Bảo Phong trở nên khó coi: "Đừng có bày ra cái dáng vẻ đương nhiên đó, rõ ràng là các người cướp đi hết thảy của tôi trước. Cướp ba tôi, cướp mẹ tôi. Bây giờ lại dùng một dáng vẻ thương hại đến làm bộ như tốt lắm vậy. Chị nói tôi có tin hay không?"
"Làm bộ tốt lắm? Thương hại?" Thanh Vy giống như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Sau đó cô bé hai tay chống nạnh, một bộ hình dáng cô cả nhà giàu: "Đúng rồi. Cậu cảm thấy là làm bộ tốt thì chính là làm bộ tốt. Thương hại cậu? Sao phải thương hại cậu? Một người không biết cảm ơn người khác như cậu thì có cái gì để người ta thương hại chứ?"
Ở trong mắt Thanh Vy, người này, không có gì khác với mấy con sói mắt trắng.
Thanh Vy không muốn cãi vã cùng cậu bé, vì vậy liên xoay người rời đi!
Từ Lâm nhìn Lâm Bảo Phong một cái, thấy hai tay nắm chặt thành quyền của cậu bé đang khẽ run.
Đỗ Minh Nguyệt đưa bọn trẻ tới trường mầm non xong, trở lên xe liền ngủ, là thật quá mệt nhọc, mới vừa nãy vẫn luôn gắng gượng.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô ngủ ngon lành giống như một đứa bé vậy, trong lòng vừa thấy xót, vừa không biết làm sao!
Anh sát bên cạnh, hôn lên trán cô một cái.
Giọng của anh khàn khàn: "Ngủ đi. Mơ đẹp nhé."
Sau đó anh lái xe, cũng không phải đi hướng công ty.
Gọi điện thoại cho Tiêu Hồng Quang: "Hoãn cuộc họp lại một chút, tầm mười giờ rưỡi đi!"
Tiêu Hồng Quang đáp một tiếng “dạ”, điện thoại bên kia liền truyền đến một tràng âm báo bận.
Mặt anh ta hiện lên nụ cười gian tà. Xem ra công lực của cô Nguyệt không tệ, lúc nào cũng có thể khiến cho chủ tịch Phong đi làm trễ. . đam mỹ hài
Vậy có phải là nói rõ rằng anh ta cũng có thể lười biếng một lần hay không?
Lâm Hoàng Phong không đến công ty, ngược lại trở lại biệt thự.
Má Ngô thấy Lâm Hoàng Phong trở lại, đang chuẩn bị tiến lên hỏi, liền thấy Đỗ Minh Nguyệt ngủ trong ngực anh.
Anh đưa ngón tay đặt ở bên mép, làm một động tác đừng lên tiếng, má Ngô lập tức hiểu ngay.
Nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, Hiểu Thu đột nhiên mặt đầy si mê nói: "Má Ngô, má có cảm thấy cậu chủ rất dịu dàng không? Chính là bạch mã hoàng tử đó!"
Má Ngô dĩ nhiên cũng cảm thấy như vậy, có thể làm cho cậu chủ lộ ra một mặt ôn nhu dịu dàng như vậy, mợ trẻ thật đúng là lợi hại.
"Si mê cái gì, cô nhớ lại hình dáng lạnh nhạt của cậu chủ, thì sẽ bỏ cái ý nghĩ này ngay."
Người của Hiểu Thu cứng đờ, trong đầu trong nháy mắt liền xuất hiện hình dáng lạnh nhạt của Lâm Hoàng Phong.
Cái ánh mắt kia, tựa như chính là muốn ăn thịt người vậy.
Cô ấy run người lên, nói: "Con cảm thấy thiếu gia như bây giờ tốt vô cùng!"
Ít nhất sẽ không mỗi ngày đều như là đang ở trong trời đông giá rét vậy.
Má Ngô cười lên: "Cho nên cô đó, khi nào thì đi tìm một đối tượng đây?"
Hiểu Thu le lưỡi một cái, đi theo sau làm chuyện của mình.
Lâm Hoàng Phong đặt Đỗ Minh Nguyệt lên giường, Đỗ Minh Nguyệt giống như là cảm nhận được đang nằm trên giường ấm áp, lập tức ôm chăn lăn qua một bên.
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt như vậy, Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng: "Thật đúng là vô tâm. Có giường rồi thì không cần anh nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt cau mày khẽ kêu một tiếng, sau đó liền tiếp tục ngủ say.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ cô ngủ ngon lành một lúc lâu, khi đó mới hài lòng rời khỏi biệt thự.
Đỗ Minh Nguyệt ngủ một giấc là ngủ thẳng đến chiều, lúc thức dậy, vừa vặn nắng chiều chiếu vào trong phòng ngủ.
Cô dụi mắt một cái, nhìn đồng hồ.
"Trời ạ, cũng đã trễ thế này rồi?"
Cô lại ngủ cả ngày, thật sự là quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa cũng sắp đến giờ đón Thanh Vy rồi. Nếu như ngủ quên, hai đứa bé kia chắc chắn sẽ lại cáu giận đây!
Thu dọn một lát, sau đó cô liền đi tới trường mầm non.
Ở cửa trường mầm non, ba đứa bé đám Thanh Vy đang đứng ở đó, rõ ràng là đang đợi cô!
Cô đi tới, chào hỏi một tiếng cùng cô giáo.
Cô giáo tất nhiên hiểu chuyện trong nhà của Lâm Bảo Phong, nhưng nhìn dáng dấp của Đỗ Minh Nguyệt, không giống như là mẹ ghẻ ác độc.
"Chị là mẹ của Thanh Vy à?" Vị giáo viên kia chủ động chào hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gãi đầu một cái, trên mặt có chút ửng đỏ, giống như là đóa hoa thẹn thùng vậy.
"Đúng vậy, tôi là người giám hộ của ba đứa bé này. Bọn trẻ ở trường học, không quấy rối chứ ạ?"
"Dĩ nhiên không có, bọn nhỏ đều rất ngoan, chẳng qua là..." Cô dừng lại một hồi, sau đó trầm tư, không biết có nên mở miệng hay không.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, thoải mái nói: "Cô giáo, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, tôi rất để ý đến chuyện của mấy đứa bé này. Không biết là chúng có lớn lên khỏe mạnh hay không."
Vị giáo viên kia ngược lại có chút bất ngờ khi cô nói ra lời như vậy, không kiềm được có thêm mấy phần hảo cảm đối với cô.
Có lẽ, Lâm Bảo Phong được cô nuôi dưỡng, cũng không tệ.
"Là như vầy, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, Lâm Bảo Phong ở lớp chúng tôi xếp hạng thứ nhất đếm ngược!"
"Thứ nhất đếm ngược?" Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Bảo Phong.
Lâm Bảo Phong biết bọn họ lại đang nói về cái vấn đề gì. Mà cậu bé cũng chẳng để ý gì lắm, giống như chuyện người lớn đang thảo luận không phải là về cậu bé vậy.
Lâm Hoàng Phong rất nhanh liền phát hiện không đúng, sát lạt hỏi: "Sao thế? Mặt mũi chán nản thế kia?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, gương lên nụ cười: "Em không có sao, nhanh ăn cơm đi, nếu không bọn nhỏ sắp trễ rồi!"
Mắt của Lâm Bảo Phong cũng sưng lên, hiển nhiên nguyên nhân là bởi vì ngày hôm qua đã khóc.
Đỗ Minh Nguyệt lột trứng gà, sau đó đến gần cậu bé.
Mà cậu bé thấy Đỗ Minh Nguyệt đến gần, lại giống như chim sợ ná, lập tức né tránh đi.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng mặc dù mất mát, nhưng vẫn là không thể không lên tinh thần, nói: "Mắt con sưng thế kia, để dì lăn trứng cho con."
Lâm Bảo Phong đoạt lấy trứng gà trong tay cô: "Không cần dì phí tâm, tôi tự làm được!"
Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dáng này của Lâm Bảo Phong, nhíu mày: "Bảo Phong, sao con lại nói chuyện như thế với dì Nguyệt?"
"Nếu không ba muốn con nói thế nào? Cảm ơn mẹ? A... Con không làm được!" Lâm Bảo Phong mặt đầy chán ghét nói.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng này, lập tức bóp nhẹ chân của Lâm Hoàng Phong ở dưới gầm bàn.
"Không có sao, không có sao. Chỉ hỏi chút thôi, mấy đứa đừng để ý quá!"
Nói xong, còn trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong một cái.
Thằng bé là con trai anh. Anh hung hăng như vậy, cẩn thận dọa con trai chạy mất!
Lâm Hoàng Phong nóng nảy trong lòng, cũng tiêu tán xong hết rồi, tính cách này của Bảo Phong, rõ ràng chính là giống ba cậu bé y đúc.
Quả nhiên máu mủ ruột già, cũng có chỗ giống nhau!
Thanh Vy yên lặng ăn cơm, ánh mắt mỗi lúc một u ám. Cho đến khi tới trường mẫu giáo, cô bé mới tức giận vô cùng nhìn Lâm Bảo Phong.
"Cậu muốn thế nào, đó là chuyện của cậu. Nhưng mà, nếu cậu làm khó mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Lâm Bảo Phong nhìn bộ dáng tức giận như vậy của cô bé, không kiềm được hất cằm một cái, cười bày ra vẻ mặt coi thường.
"Vậy nói mẹ chị đừng có mà mặt dày lấy lòng tôi nữa, tôi nhìn mà thấy chán ghét!"
"Cậu..." Thanh Vy nắm chặt tay bên người, thật muốn một đấm cho cậu bé một cái vào mặt!
"Tôi lúc ấy thật sự là điên rồi, mới có thể suy nghĩ cùng cậu sinh sống với nhau."
Sắc mặt của Lâm Bảo Phong trở nên khó coi: "Đừng có bày ra cái dáng vẻ đương nhiên đó, rõ ràng là các người cướp đi hết thảy của tôi trước. Cướp ba tôi, cướp mẹ tôi. Bây giờ lại dùng một dáng vẻ thương hại đến làm bộ như tốt lắm vậy. Chị nói tôi có tin hay không?"
"Làm bộ tốt lắm? Thương hại?" Thanh Vy giống như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Sau đó cô bé hai tay chống nạnh, một bộ hình dáng cô cả nhà giàu: "Đúng rồi. Cậu cảm thấy là làm bộ tốt thì chính là làm bộ tốt. Thương hại cậu? Sao phải thương hại cậu? Một người không biết cảm ơn người khác như cậu thì có cái gì để người ta thương hại chứ?"
Ở trong mắt Thanh Vy, người này, không có gì khác với mấy con sói mắt trắng.
Thanh Vy không muốn cãi vã cùng cậu bé, vì vậy liên xoay người rời đi!
Từ Lâm nhìn Lâm Bảo Phong một cái, thấy hai tay nắm chặt thành quyền của cậu bé đang khẽ run.
Đỗ Minh Nguyệt đưa bọn trẻ tới trường mầm non xong, trở lên xe liền ngủ, là thật quá mệt nhọc, mới vừa nãy vẫn luôn gắng gượng.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô ngủ ngon lành giống như một đứa bé vậy, trong lòng vừa thấy xót, vừa không biết làm sao!
Anh sát bên cạnh, hôn lên trán cô một cái.
Giọng của anh khàn khàn: "Ngủ đi. Mơ đẹp nhé."
Sau đó anh lái xe, cũng không phải đi hướng công ty.
Gọi điện thoại cho Tiêu Hồng Quang: "Hoãn cuộc họp lại một chút, tầm mười giờ rưỡi đi!"
Tiêu Hồng Quang đáp một tiếng “dạ”, điện thoại bên kia liền truyền đến một tràng âm báo bận.
Mặt anh ta hiện lên nụ cười gian tà. Xem ra công lực của cô Nguyệt không tệ, lúc nào cũng có thể khiến cho chủ tịch Phong đi làm trễ. . đam mỹ hài
Vậy có phải là nói rõ rằng anh ta cũng có thể lười biếng một lần hay không?
Lâm Hoàng Phong không đến công ty, ngược lại trở lại biệt thự.
Má Ngô thấy Lâm Hoàng Phong trở lại, đang chuẩn bị tiến lên hỏi, liền thấy Đỗ Minh Nguyệt ngủ trong ngực anh.
Anh đưa ngón tay đặt ở bên mép, làm một động tác đừng lên tiếng, má Ngô lập tức hiểu ngay.
Nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, Hiểu Thu đột nhiên mặt đầy si mê nói: "Má Ngô, má có cảm thấy cậu chủ rất dịu dàng không? Chính là bạch mã hoàng tử đó!"
Má Ngô dĩ nhiên cũng cảm thấy như vậy, có thể làm cho cậu chủ lộ ra một mặt ôn nhu dịu dàng như vậy, mợ trẻ thật đúng là lợi hại.
"Si mê cái gì, cô nhớ lại hình dáng lạnh nhạt của cậu chủ, thì sẽ bỏ cái ý nghĩ này ngay."
Người của Hiểu Thu cứng đờ, trong đầu trong nháy mắt liền xuất hiện hình dáng lạnh nhạt của Lâm Hoàng Phong.
Cái ánh mắt kia, tựa như chính là muốn ăn thịt người vậy.
Cô ấy run người lên, nói: "Con cảm thấy thiếu gia như bây giờ tốt vô cùng!"
Ít nhất sẽ không mỗi ngày đều như là đang ở trong trời đông giá rét vậy.
Má Ngô cười lên: "Cho nên cô đó, khi nào thì đi tìm một đối tượng đây?"
Hiểu Thu le lưỡi một cái, đi theo sau làm chuyện của mình.
Lâm Hoàng Phong đặt Đỗ Minh Nguyệt lên giường, Đỗ Minh Nguyệt giống như là cảm nhận được đang nằm trên giường ấm áp, lập tức ôm chăn lăn qua một bên.
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt như vậy, Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng: "Thật đúng là vô tâm. Có giường rồi thì không cần anh nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt cau mày khẽ kêu một tiếng, sau đó liền tiếp tục ngủ say.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ cô ngủ ngon lành một lúc lâu, khi đó mới hài lòng rời khỏi biệt thự.
Đỗ Minh Nguyệt ngủ một giấc là ngủ thẳng đến chiều, lúc thức dậy, vừa vặn nắng chiều chiếu vào trong phòng ngủ.
Cô dụi mắt một cái, nhìn đồng hồ.
"Trời ạ, cũng đã trễ thế này rồi?"
Cô lại ngủ cả ngày, thật sự là quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa cũng sắp đến giờ đón Thanh Vy rồi. Nếu như ngủ quên, hai đứa bé kia chắc chắn sẽ lại cáu giận đây!
Thu dọn một lát, sau đó cô liền đi tới trường mầm non.
Ở cửa trường mầm non, ba đứa bé đám Thanh Vy đang đứng ở đó, rõ ràng là đang đợi cô!
Cô đi tới, chào hỏi một tiếng cùng cô giáo.
Cô giáo tất nhiên hiểu chuyện trong nhà của Lâm Bảo Phong, nhưng nhìn dáng dấp của Đỗ Minh Nguyệt, không giống như là mẹ ghẻ ác độc.
"Chị là mẹ của Thanh Vy à?" Vị giáo viên kia chủ động chào hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gãi đầu một cái, trên mặt có chút ửng đỏ, giống như là đóa hoa thẹn thùng vậy.
"Đúng vậy, tôi là người giám hộ của ba đứa bé này. Bọn trẻ ở trường học, không quấy rối chứ ạ?"
"Dĩ nhiên không có, bọn nhỏ đều rất ngoan, chẳng qua là..." Cô dừng lại một hồi, sau đó trầm tư, không biết có nên mở miệng hay không.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, thoải mái nói: "Cô giáo, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, tôi rất để ý đến chuyện của mấy đứa bé này. Không biết là chúng có lớn lên khỏe mạnh hay không."
Vị giáo viên kia ngược lại có chút bất ngờ khi cô nói ra lời như vậy, không kiềm được có thêm mấy phần hảo cảm đối với cô.
Có lẽ, Lâm Bảo Phong được cô nuôi dưỡng, cũng không tệ.
"Là như vầy, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, Lâm Bảo Phong ở lớp chúng tôi xếp hạng thứ nhất đếm ngược!"
"Thứ nhất đếm ngược?" Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Bảo Phong.
Lâm Bảo Phong biết bọn họ lại đang nói về cái vấn đề gì. Mà cậu bé cũng chẳng để ý gì lắm, giống như chuyện người lớn đang thảo luận không phải là về cậu bé vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.