Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 385: Đỗ Chính Lâm Mất Khống Chế
170
18/03/2022
“Tôi có thể lí giải tâm tình hiện tại của mọi người. Nhưng Serena trong buổi họp báo đã nói ra những lời như vậy, mọi người cảm thấy đối phương còn khả năng tiếp tục hợp tác với chúng ta hay sao? Đã như thế chi bằng chờ xem Lâm Hoàng Phong sẽ giải quyết việc này như thế nào!”
Đổng sự Vương phân tích tình hình khiến mọi người đều cảm thấy hợp lý, vậy cho nên không ai tiếp tục nó ra nói vào thêm nữa.
“Nếu đổng sự Vương đã nói vậy, chúng tôi chỉ còn cách tin tưởng mà thôi!”
Đổng sự Vương nghe xong những lời này tâm trạng cũng chẳng thoải mái hơn là bao. Anh thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra sắp tới là một hồi cạnh tranh kịch liệt rồi đây.
Lâm Hoàng Phong lần này tính toán giải quyết mọi chuyện như thế nào, anh quả thật vô cùng tò mò đấy!
Tập đoàn Viên Thị thu mua lại tập đoàn Đỗ Thị, tin tức này khiến Đỗ Chính Lâm hoàn toàn suy sụp. Nghe nói ông ta không chỉ uống rượu, còn cùng với người khác lăn lộn, đánh nhau một trận, bộ dạng vô cùng chật vật.
Đỗ Minh Nguyệt tình cờ nhìn thấy đối phương như vậy, cô quả thật có chút bất ngờ. Lâm Hoàng Phong ngừng xe, quay sang hỏi cô.
“Có muốn xuống xe nhìn qua xem sao không?”
“Bỏ đi, chúng ta mau chóng về nhà nào!”
Đỗ Minh Nguyệt trầm ngâm hồi lâu mới khẽ lắc đầu. Nhưng mà Lâm Hoàng Phong dường như không có ý định rời đi, anh trực tiếp xuống xe, đi về phía Đỗ Chính Lâm. Cô nhìn thấy hành động của anh, trong lòng chợt nôn nao.
Lâm Hoàng Phong điên rồi sao? Đỗ Chính Lâm hiện tại chính là con sâu rượu, lỡ như hai người lao vào đánh nhau thì biết làm thế nào bây giờ? Đỗ Minh Nguyệt vội vàng xuống che, chạy tới chỗ Lâm Hoàng Phong, túm lấy tay anh.
“Anh đừng có động vào ông ta làm gì. Chúng ta mau về nhà thôi, Thanh Vy và mấy đứa nhỏ còn đang đợi đó!”
“Đỗ Chính Lâm là ông của Thanh Vy mà, không phải vậy sao?”
Lâm Hoàng Phong nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trước mặt mình. Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì khựng lại nhưng sau đó lại lạnh lùng trả lời.
“Thì? Em sẽ không để Thanh Vy nhận người như ông ta làm ông đâu.”
“Anh chỉ không muốn sau này em sẽ hối hận mà thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt cho đến cuối cùng vẫn không phải là người lòng dạ sắt đá. Cô không giống như Đỗ Chính Lâm, không thể nào làm ra chuyện tuyệt tình như ông ta được. Huống hồ, nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của đối phương, cô thật sự vui vẻ ư?
Có thể giây phút trước cô còn cảm thấy thỏa mãn thế nhưng hiện tại chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng đáng thương. Đỗ Chính Lâm uống say, nằm vất vương ngay góc đường tấp nập người qua lại. Quần áo ông ta vừa bẩn vừa bốc mùi, dường như rất lâu rồi không được tắm rửa sạch sẽ, khiến người khác ngửi thấy liền buồn nôn.
“Tùy. Anh muốn đem ông ta về thì cứ việc đem đi!”
Lâm Hoàng Phong biết vợ mình chỉ cứng miệng mà thôi, luôn nói một đằng làm một nẻo. Thời điểm cô nghe tin tập đoàn Viên Thị thu mua tập đoàn Đỗ Thị, cả gương mặt cô đều trở nên tái nhợt,dáng vẻ như chực khóc đến nơi.
Hiện tại tỏ vẻ lạnh nhạt nhẫn tâm nhưng anh hiểu rõ trong lòng cô đang vô cùng sốt ruột cùng lo lắng. Cả hai mang Đỗ Chính Lâm trở về biệt thự. Cô không muốn nhìn thấy ông ta thêm giây phút nào nữa, vậy nên vừa về đến nơi đã trực tiếp đi thẳng vào phòng.
Thanh Vy nhìn thấy mẹ mình như vậy thì rất ngạc nhiên.
“Ba ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ không vui ạ?”
“Con vào phòng với mẹ một chút đi!”
Lâm Hoàng Phong ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó dặn dò Thanh Vy. Cô bé gật đầu, nhanh chóng chạy đi!
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Sau khi vào phòng, Thanh Vy bước lại gần mẹ mình hỏi nhỏ. Đỗ Minh Nguyệt vội vàng lau đi vệt nước mắt còn vương trên gò má, tỏ vẻ thản nhiên, quay sang hỏi cô bé.
“Thanh Vy, sao con lại chạy lên đây?”
“Là ba kêu con lên đó. Mẹ, mẹ khóc hả? Ai chọc mẹ khóc vậy? Mẹ nói cho con biết đi, con sẽ đi đánh người đó cho mẹ!”
Đỗ Minh Nguyệt cúi người ôm lấy cô bé, dịu dàng mở lời.
“Con đừng lo, làm gì có ai dám chọc mẹ chứ!”
Thanh Vy ngoan ngoãn gật đầu, vươn bàn tay nhỏ nhắn ra ôm lấy mẹ mình. Cô bé biết, hiện tại mẹ đang rất khó chịu.
Mà Đỗ Chính Lâm sau khi tỉnh lại thì muốn tiếp tục tìm rượu để uống, thậm chí còn không quan tâm mình đang ở xó xỉnh nào. Đối với người hiện tại chỉ còn hai bàn tay trắng, dường như chỉ khi say mèm, nội tâm ông mới cảm thây thoải mái đôi chút.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của đối phương, tức giận cho ông một bạt tai, gằn giọng quát to.
“Đỗ Chính Lâm! Ông tỉnh táo lại chưa hả!”
“Tao muốn uống rượu, muốn uống rượu! Mày có nghe không hả, mau lấy rượu tới đây cho tao!”
Đỗ Chính Lâm bị Đỗ Minh Nguyệt giáng xuống một bạt tai, đột nhiên bật cười ha hả sau đó nhào về phía cô, hung ác bóp cổ con gái mình. Khuôn mặt ông ta giống hệt như những tên tội phạm, trông vô cùng hung ác.
“Ông mau thả mợ chủ ra!”
Má Ngô chứng kiến một màn như vậy thì sợ đến khiếp vía, vội vàng chạy đi tìm người giúp đỡ. Lâm Hoàng Phong nghe tiếng động lập tức chạy tới, hung tợn vung chân đá vào người Đỗ Chính Lâm. Lâm Hoàng Phong ra tay không hề nhân nhượng, chỉ nghe rắc một tiếng, xương sườn đối phương dường như đã bị gãy.
Gương mặt cô bấy giờ tái nhợt, không ngừng ho khan, hàng lông mi cụp xuống khẽ run rẩy. Anh nhìn dáng vẻ này của người mình yêu, đau lòng khôn xiết, trái tim đồng dạng thắt lại. Đáng nhẽ anh không nên đưa người đàn ông này về nhà!
Lâm Hoàng Phong đã không nghĩ tới việc Đỗ Chính Lâm hiện tại đã mất không chế, bất kì lúc nào cũng có thể làm tổn thương Minh Nguyệt. Anh tiến tới ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng, không ngừng an ủi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Xin lỗi em, Minh Nguyệt!”
Lâm Hoàng Phong ẵm cô lên, thời điểm nhìn thấy người đàn ông đáng nằm thoi thóp trong góc tường, ánh mắt lạnh như băng, dường như chỉ cần nhìn lâu thêm chút nữa thôi anh sẽ trực tiếp ra tay giết người.
“Mau ném ông ta ra ngoài!”
“Hoàng Phong, không được. Anh đừng làm vậy mà!”
Đỗ Minh Nguyệt yếu ớt vươn tay, bám vào cổ áo Lâm Hoàng Phong, nhẹ giọng nài nỉ. Anh cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, chiều theo ý cô.
“Cứ việc để ông ta ở lại đây đi.”
Dứt lời, anh liền ẵm Minh Nguyệt về phòng cả hai. Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, anh vội vàng nửa ngồi nửa quỳ, nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
“Em không sao chứ? Để anh xem qua vết thương một chứt nào.”
Đỗ Minh Nguyệt hơi rướn cổ ngước lên, lộ ra vết hằn tím bầm nhìn vô cùng rõ ràng. Lâm Hoàng Phong thấy vậy liền áy náy không thôi.
“Là lỗi của anh. Đáng nhẽ anh không nên đưa ông ta về đây.”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh không có làm gì sai cả. Người sai ở đây là Đỗ Chính Lâm!”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ đối phương. Người cô yêu tốt đến như vậy, cô làm sao nỡ khiến cho anh cảm thấy khó chịu đây. Nhưng mà cô càng an ủi, anh lại càng cảm thấy áy náy không thôi.
“Không sao, có anh ở đây rồi. Anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện!”
“Em biết mà.”
Cô hạnh phúc gật đầu. Đỗ Chính Lâm bị cú đá của Lâm Hoàng Phong đá gãy hết vài cái xương sườn, cuối cùng nhờ Đỗ Minh Nguyệt nài nỉ mà được ở lại biệt thự.
Buổi tối, nhân lúc Đỗ Minh Nguyệt say ngủ, Lâm Hoàng Phong đi đến phòng mà mình đã thu xếp cho Đỗ Chính Lâm nghỉ ngơi. Ông ta hiện tại đau đến mức không tài nào ngủ nổi, cả đêm chỉ có thể trằn trọc không yên, bởi lẽ đó nên thần trí cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Nhớ đến thời điểm bản thân vươn tay bóp cổ Đỗ Minh Nguyệt, sau lưng lập tức cảm thấy ớn lạnh, ông ta thấy bản thân có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi!
“Xem ra ông đã tỉnh táo hẳn rồi!”
Giữa bóng đêm tĩnh mịch, giọng nói âm trầm khẽ phát ra. Căn phòng bởi thanh âm lãnh lẽo này, toàn bộ nhiệt độ dường như đều giảm xuống, như đang ở trong hầm băng vậy. Đỗ Chính Lâm bấy giờ biểu cảm tràn ngập hãi hùng. Tuy rằng hiện tại ông ta đã chẳng còn gì luyến tiếc nữa, tuy nhiên khi đối diện với cái chết, vẫn theo bản năng sợ hãi.
Lâm Hoàng Phong quả thật giống như ác quỷ vậy, Đỗ Chính Lâm hoàn toàn không có cái lá gan đi trêu đùa đối phương. Giống như hôm qua, cậu ta có thể đá gãy xương sườn ông bất kì lúc nào. Nhớ đến cơn ác mộng đó, Đỗ Chính Lâm lại cảm thấy cả người râm ran đau nhức.
“Hoàng Phong, ba biết sai rồi. Ba không nên làm như vậy với Minh Nguyệt. Lúc đó ba hồ đồ, suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới làm ra chuyện heo chó không bằng như vậy! Ba thật sự không phải cố ý đâu!”
Đỗ Chính Lâm nhịn đau, bò xuống đất không ngừng dập đầu quỳ lạy anh. Nhìn bộ dáng khúm núm của đối phương, Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy nực cười.
Đổng sự Vương phân tích tình hình khiến mọi người đều cảm thấy hợp lý, vậy cho nên không ai tiếp tục nó ra nói vào thêm nữa.
“Nếu đổng sự Vương đã nói vậy, chúng tôi chỉ còn cách tin tưởng mà thôi!”
Đổng sự Vương nghe xong những lời này tâm trạng cũng chẳng thoải mái hơn là bao. Anh thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra sắp tới là một hồi cạnh tranh kịch liệt rồi đây.
Lâm Hoàng Phong lần này tính toán giải quyết mọi chuyện như thế nào, anh quả thật vô cùng tò mò đấy!
Tập đoàn Viên Thị thu mua lại tập đoàn Đỗ Thị, tin tức này khiến Đỗ Chính Lâm hoàn toàn suy sụp. Nghe nói ông ta không chỉ uống rượu, còn cùng với người khác lăn lộn, đánh nhau một trận, bộ dạng vô cùng chật vật.
Đỗ Minh Nguyệt tình cờ nhìn thấy đối phương như vậy, cô quả thật có chút bất ngờ. Lâm Hoàng Phong ngừng xe, quay sang hỏi cô.
“Có muốn xuống xe nhìn qua xem sao không?”
“Bỏ đi, chúng ta mau chóng về nhà nào!”
Đỗ Minh Nguyệt trầm ngâm hồi lâu mới khẽ lắc đầu. Nhưng mà Lâm Hoàng Phong dường như không có ý định rời đi, anh trực tiếp xuống xe, đi về phía Đỗ Chính Lâm. Cô nhìn thấy hành động của anh, trong lòng chợt nôn nao.
Lâm Hoàng Phong điên rồi sao? Đỗ Chính Lâm hiện tại chính là con sâu rượu, lỡ như hai người lao vào đánh nhau thì biết làm thế nào bây giờ? Đỗ Minh Nguyệt vội vàng xuống che, chạy tới chỗ Lâm Hoàng Phong, túm lấy tay anh.
“Anh đừng có động vào ông ta làm gì. Chúng ta mau về nhà thôi, Thanh Vy và mấy đứa nhỏ còn đang đợi đó!”
“Đỗ Chính Lâm là ông của Thanh Vy mà, không phải vậy sao?”
Lâm Hoàng Phong nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trước mặt mình. Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì khựng lại nhưng sau đó lại lạnh lùng trả lời.
“Thì? Em sẽ không để Thanh Vy nhận người như ông ta làm ông đâu.”
“Anh chỉ không muốn sau này em sẽ hối hận mà thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt cho đến cuối cùng vẫn không phải là người lòng dạ sắt đá. Cô không giống như Đỗ Chính Lâm, không thể nào làm ra chuyện tuyệt tình như ông ta được. Huống hồ, nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của đối phương, cô thật sự vui vẻ ư?
Có thể giây phút trước cô còn cảm thấy thỏa mãn thế nhưng hiện tại chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng đáng thương. Đỗ Chính Lâm uống say, nằm vất vương ngay góc đường tấp nập người qua lại. Quần áo ông ta vừa bẩn vừa bốc mùi, dường như rất lâu rồi không được tắm rửa sạch sẽ, khiến người khác ngửi thấy liền buồn nôn.
“Tùy. Anh muốn đem ông ta về thì cứ việc đem đi!”
Lâm Hoàng Phong biết vợ mình chỉ cứng miệng mà thôi, luôn nói một đằng làm một nẻo. Thời điểm cô nghe tin tập đoàn Viên Thị thu mua tập đoàn Đỗ Thị, cả gương mặt cô đều trở nên tái nhợt,dáng vẻ như chực khóc đến nơi.
Hiện tại tỏ vẻ lạnh nhạt nhẫn tâm nhưng anh hiểu rõ trong lòng cô đang vô cùng sốt ruột cùng lo lắng. Cả hai mang Đỗ Chính Lâm trở về biệt thự. Cô không muốn nhìn thấy ông ta thêm giây phút nào nữa, vậy nên vừa về đến nơi đã trực tiếp đi thẳng vào phòng.
Thanh Vy nhìn thấy mẹ mình như vậy thì rất ngạc nhiên.
“Ba ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ không vui ạ?”
“Con vào phòng với mẹ một chút đi!”
Lâm Hoàng Phong ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó dặn dò Thanh Vy. Cô bé gật đầu, nhanh chóng chạy đi!
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Sau khi vào phòng, Thanh Vy bước lại gần mẹ mình hỏi nhỏ. Đỗ Minh Nguyệt vội vàng lau đi vệt nước mắt còn vương trên gò má, tỏ vẻ thản nhiên, quay sang hỏi cô bé.
“Thanh Vy, sao con lại chạy lên đây?”
“Là ba kêu con lên đó. Mẹ, mẹ khóc hả? Ai chọc mẹ khóc vậy? Mẹ nói cho con biết đi, con sẽ đi đánh người đó cho mẹ!”
Đỗ Minh Nguyệt cúi người ôm lấy cô bé, dịu dàng mở lời.
“Con đừng lo, làm gì có ai dám chọc mẹ chứ!”
Thanh Vy ngoan ngoãn gật đầu, vươn bàn tay nhỏ nhắn ra ôm lấy mẹ mình. Cô bé biết, hiện tại mẹ đang rất khó chịu.
Mà Đỗ Chính Lâm sau khi tỉnh lại thì muốn tiếp tục tìm rượu để uống, thậm chí còn không quan tâm mình đang ở xó xỉnh nào. Đối với người hiện tại chỉ còn hai bàn tay trắng, dường như chỉ khi say mèm, nội tâm ông mới cảm thây thoải mái đôi chút.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của đối phương, tức giận cho ông một bạt tai, gằn giọng quát to.
“Đỗ Chính Lâm! Ông tỉnh táo lại chưa hả!”
“Tao muốn uống rượu, muốn uống rượu! Mày có nghe không hả, mau lấy rượu tới đây cho tao!”
Đỗ Chính Lâm bị Đỗ Minh Nguyệt giáng xuống một bạt tai, đột nhiên bật cười ha hả sau đó nhào về phía cô, hung ác bóp cổ con gái mình. Khuôn mặt ông ta giống hệt như những tên tội phạm, trông vô cùng hung ác.
“Ông mau thả mợ chủ ra!”
Má Ngô chứng kiến một màn như vậy thì sợ đến khiếp vía, vội vàng chạy đi tìm người giúp đỡ. Lâm Hoàng Phong nghe tiếng động lập tức chạy tới, hung tợn vung chân đá vào người Đỗ Chính Lâm. Lâm Hoàng Phong ra tay không hề nhân nhượng, chỉ nghe rắc một tiếng, xương sườn đối phương dường như đã bị gãy.
Gương mặt cô bấy giờ tái nhợt, không ngừng ho khan, hàng lông mi cụp xuống khẽ run rẩy. Anh nhìn dáng vẻ này của người mình yêu, đau lòng khôn xiết, trái tim đồng dạng thắt lại. Đáng nhẽ anh không nên đưa người đàn ông này về nhà!
Lâm Hoàng Phong đã không nghĩ tới việc Đỗ Chính Lâm hiện tại đã mất không chế, bất kì lúc nào cũng có thể làm tổn thương Minh Nguyệt. Anh tiến tới ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng, không ngừng an ủi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Xin lỗi em, Minh Nguyệt!”
Lâm Hoàng Phong ẵm cô lên, thời điểm nhìn thấy người đàn ông đáng nằm thoi thóp trong góc tường, ánh mắt lạnh như băng, dường như chỉ cần nhìn lâu thêm chút nữa thôi anh sẽ trực tiếp ra tay giết người.
“Mau ném ông ta ra ngoài!”
“Hoàng Phong, không được. Anh đừng làm vậy mà!”
Đỗ Minh Nguyệt yếu ớt vươn tay, bám vào cổ áo Lâm Hoàng Phong, nhẹ giọng nài nỉ. Anh cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, chiều theo ý cô.
“Cứ việc để ông ta ở lại đây đi.”
Dứt lời, anh liền ẵm Minh Nguyệt về phòng cả hai. Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, anh vội vàng nửa ngồi nửa quỳ, nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
“Em không sao chứ? Để anh xem qua vết thương một chứt nào.”
Đỗ Minh Nguyệt hơi rướn cổ ngước lên, lộ ra vết hằn tím bầm nhìn vô cùng rõ ràng. Lâm Hoàng Phong thấy vậy liền áy náy không thôi.
“Là lỗi của anh. Đáng nhẽ anh không nên đưa ông ta về đây.”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh không có làm gì sai cả. Người sai ở đây là Đỗ Chính Lâm!”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ đối phương. Người cô yêu tốt đến như vậy, cô làm sao nỡ khiến cho anh cảm thấy khó chịu đây. Nhưng mà cô càng an ủi, anh lại càng cảm thấy áy náy không thôi.
“Không sao, có anh ở đây rồi. Anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện!”
“Em biết mà.”
Cô hạnh phúc gật đầu. Đỗ Chính Lâm bị cú đá của Lâm Hoàng Phong đá gãy hết vài cái xương sườn, cuối cùng nhờ Đỗ Minh Nguyệt nài nỉ mà được ở lại biệt thự.
Buổi tối, nhân lúc Đỗ Minh Nguyệt say ngủ, Lâm Hoàng Phong đi đến phòng mà mình đã thu xếp cho Đỗ Chính Lâm nghỉ ngơi. Ông ta hiện tại đau đến mức không tài nào ngủ nổi, cả đêm chỉ có thể trằn trọc không yên, bởi lẽ đó nên thần trí cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Nhớ đến thời điểm bản thân vươn tay bóp cổ Đỗ Minh Nguyệt, sau lưng lập tức cảm thấy ớn lạnh, ông ta thấy bản thân có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi!
“Xem ra ông đã tỉnh táo hẳn rồi!”
Giữa bóng đêm tĩnh mịch, giọng nói âm trầm khẽ phát ra. Căn phòng bởi thanh âm lãnh lẽo này, toàn bộ nhiệt độ dường như đều giảm xuống, như đang ở trong hầm băng vậy. Đỗ Chính Lâm bấy giờ biểu cảm tràn ngập hãi hùng. Tuy rằng hiện tại ông ta đã chẳng còn gì luyến tiếc nữa, tuy nhiên khi đối diện với cái chết, vẫn theo bản năng sợ hãi.
Lâm Hoàng Phong quả thật giống như ác quỷ vậy, Đỗ Chính Lâm hoàn toàn không có cái lá gan đi trêu đùa đối phương. Giống như hôm qua, cậu ta có thể đá gãy xương sườn ông bất kì lúc nào. Nhớ đến cơn ác mộng đó, Đỗ Chính Lâm lại cảm thấy cả người râm ran đau nhức.
“Hoàng Phong, ba biết sai rồi. Ba không nên làm như vậy với Minh Nguyệt. Lúc đó ba hồ đồ, suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới làm ra chuyện heo chó không bằng như vậy! Ba thật sự không phải cố ý đâu!”
Đỗ Chính Lâm nhịn đau, bò xuống đất không ngừng dập đầu quỳ lạy anh. Nhìn bộ dáng khúm núm của đối phương, Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy nực cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.