Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 439: Động tay
170
28/03/2022
Viên Quân Minh đau nhưng không dám nói vì anh ta sợ mở miệng ra sẽ kêu lên thành tiếng.
Anh ta chỉ mở trừng trừng hai mắt nhìn Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy anh ta như vậy không cảm thấy tức giận, mà ngược lại còn thả tay anh ta ra.
Sau đó anh cúi đầu, nho nhã chỉnh lại quần áo của mình.
Viên Quân Minh nhìn thấy bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, tức giận đến mặt mày xanh xám. Lâm Hoàng Phong, chúng tôi chống mắt lên chờ anh.
Show thời trang này phát trực tiếp nên Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Bảo Phong ngồi xem trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Serena chuẩn bị ở đằng sau, phía sau cánh gà vô cùng hỗn loạn. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cãi vã, điều đó làm Serena khó chịu.
Cô ta mở cửa ra, thấy trợ lý của mình đang cãi nhau với một nhân viên.
Cô ta cau mày, quát lên: “Cãi nhau cái gì vậy?”
Người trợ lý kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Serena vội vàng nói: “Cô Serena, cô nhân viên này vừa va phải người tôi. Trên tay tôi vẫn còn cầm giày của cô, nếu như xảy ra sai sót thì phải làm sao?”
Cô nhân viên kia không ngờ người trợ lý vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có, tôi không va vào cô, là cô tự va vào tôi. Hơn nữa đôi giày tôi đang cầm là giày của người mẫu chính chúng tôi.”
Trong lời nói của cô nhân viên còn có ý khác, tôi còn chưa nói gì mà cô đã vừa ăn cướp vừa la làng.
Serena vừa nghe thấy là giày của Hoàng Uyên thì sắc mặt trầm xuống: “Sao? Ý của cô là muốn tôi xin lỗi đúng không?”
Cô nhân viên xua tay: “Không, tôi không có ý đó. Nếu như hai người không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Bên kia vẫn đang chờ cô mang giày tới, nếu cô chậm trễ nhất định sẽ bị trừ lương.
Serena thấy cô nhân viên định đi, trong lòng cô ta nghĩ gì đó rồi đột nhiên lên tiếng gọi.
“Cô đứng lại!”
Cô nhân viên nghe thấy Serena gọi mình thì dừng chân lại, cũng không biết Serena gọi cô để làm gì.
“Sao vậy cô Serena, cô còn chuyện gì sao?”
Ánh mắt của Serena nhìn chăm chú đôi giày trong tay cô nhân viên. Sau đó, cô ta nở một nụ cười thân thiện.
“Nếu cô nói là cô ấy đụng vào cô, tôi đương nhiên sẽ không thiên vị. Đôi giày này cô vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó thì sao?”
Cô nhân viên kia không ngờ thái độ của Serena lại thay đổi nhanh như vậy nhưng cô gái cũng không nghĩ quá nhiều. Cô còn tưởng Serena thật sự lo lắng cho cô nên thái độ cũng trở nên thân thiết hơn.
“Cảm ơn cô, vậy để tôi thử kiểm tra xem.”
Nói xong, cô nhân viên kia lấy đôi giày ra kiểm tra.
Serena nheo mắt lại, rồi lấy đôi giày từ trong tay cô nhân viên qua xem.
“Có thể cô không nhìn ra đôi giày bị làm sao, để tôi xem cho, tôi sở trưởng trong khoản này đấy.”
Cô nhân viên đáp lại một tiếng nhưng cũng không tiện để từ chối. Cô nhân viên nhìn đôi giày chăm chú, thật sự sợ hãi có chuyện gì đó xảy ra.
Serena giả vờ kiểm tra một lượt rồi kêu lên một tiếng: “Ây ya!”
Tiếng kêu đó của cô ta làm cô nhân viên kia giật mình sợ hãi.
“Sao vậy? Thật sự xảy ra chuyện gì sao?”
Mặt cô gái kia tái nhợt đi, giọng nói như thể sắp khóc.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì cô không thể giữ được công việc này của mình nữa.
Serena nhìn cô nhân viên một cái rồi làm bộ giống như thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếu một cái lỗ nhỏ, đi vào sẽ ma sát chân. Cô đợi tôi một lát, tôi làm cho cô.”
Cô nhân viên nghe thấy Serena định giúp đỡ thì gật đầu cảm ơn.
Trợ lý của Serena đi đằng sau, nói bằng giọng khóc chịu: “Cô Serena, cô cần gì phải giúp bọn họ, bọn họ là đối thủ của chúng ta đấy.”
Serena cầm một con dao sắc, lưỡi dao ánh lên nụ cười mưu mô thâm độc của cô ta.
“Ai nói là tôi giúp đỡ bọn họ, cô nghĩ tôi là loại người như thế sao?”
Nói xong, Serena cầm con dao cắt gót giày.
Người trợ lý kia nhìn động tác của Serena thì hiểu ra ngay ý đồ của cô ta.
“Cô Serena, cô đúng là cao tay, xem bọn họ làm sao có thể thắng được chúng ta.”
Serena không cắt rời gót giày, cô ta không ngốc, làm như vậy người khác nhìn cái có thể thấy ngay.
Cô ta không ngu ngốc mà tự dẫn lửa thiêu thân mình.
Nhưng với mức độ này, Hoàng Uyên nhất định sẽ làm trò hề trên sân khấu.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Serena mới cầm đôi giày ra.
“Xong rồi, chỗ này tôi đã làm xong rồi.” Serena chỉ mặt giày.
Cô nhân viên kia thấy nói mọi chuyện đã xong lập tức mỉm cười và cũng không kiểm tra những nơi khác nữa.
“Cảm ơn cô!”
Serena cũng cười một nụ cười đáp lại, nhưng ánh mắt cô ta không cười, thậm chí trong ánh mắt đó còn mang theo vẻ lạnh lùng.
“Không sao, cô cầm về đi. Bây giờ bọn họ nhất định vẫn đang chờ cô.”
Cô nhân viên gật đầu rồi cầm đôi giày rời đi.
Serena nhìn theo cô nhân viên rồi cười lạnh: “Lâm Hoàng Phong, anh đừng trách tôi ra tay độc ác, nếu trách thì phải trách lúc đầu anh đã chọn sai người.”
Cô nhân viên trở lại hậu trường của tập đoàn Lâm Thị và bị Thúy Hân mắng cho một trận.
“Cô làm sao vậy? Đi lấy đôi giày thôi mà cũng lâu vậy? Cô là ốc sên sao?”
Cô nhân viên kia cũng biết mình sai nên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi chị, xin lỗi chị.”
Thúy Hân không muốn làm khó cô nhân viên nên cầm giày rời đi.
Show thời trang lần này có rất nhiều người tới tham gia, đương nhiên có không ít công ty nhỏ cũng đến tham dự thi nhưng những người đó đều không đáng sợ.
Sân khấu đã bố trí xong, thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thời điểm khai mạc.
Đầu tiên là phần giới thiệu ban giám khảo, những người ở đây ngoại trừ chủ tịch Vương ra đều đến từ nước ngoài.
Lâm Hoàng Phong không có thiện cảm với ông chủ tịch Vương này lắm. Lần trước trong chuyện của Lâm Hiên Hữu, chính ông ta là người ở bên trong can thiệp, nếu không mọi chuyện cũng không trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cuối cùng bà nội Lâm phải ra mặt, không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này có dã tâm lớn như thế nào.
Người dẫn chương trình mặc một bộ lễ phục màu trắng lên sân khấu. Bộ lễ phục trang nhã khoe được hết những đường cong kiều diễm trên người cô.
Lâm Hoàng Phong ngồi tham dự, sắc mặt không cảm xúc, chỉ là đôi mắt anh hơi thâm trầm.
Cuộc thi nhanh chóng được bắt đầu, mọi người đều chờ đợi phần trình diễn của Serena và Hoàng Uyên. Vì những gì mọi người muốn xem cũng chỉ là hai người này.
Chỉ một lát sau, Serena xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài có rất nhiều tiếng la hét. Không khí đó khiến Viên Quân Minh nhếch môi, đắc ý nhìn sang Lâm Hoàng Phong đang ngồi đối diện.
Lâm Hoàng Phong không phải không cảm nhận được sự khiêu khích của anh ta, nhưng anh chỉ khẽ nhướn mày và cũng không có phản ứng nào khác.
Sức thu hút của Serena thật sự rất lớn, cô ta vừa xuất hiện trên sân khấu đã có thể làm chủ được không gian, khiến tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người cô ta.
Cô ta không hổ danh là một người mẫu quốc tế, năng lực đó khiến mọi người đều ngạc nhiên thán phục.
Hoàng Uyên đứng ở dưới nhìn phần trình diễn của cô ta, cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất giỏi.
Cô giữ chặt hai tay của mình, tự nói trong lòng cô nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Anh ta chỉ mở trừng trừng hai mắt nhìn Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy anh ta như vậy không cảm thấy tức giận, mà ngược lại còn thả tay anh ta ra.
Sau đó anh cúi đầu, nho nhã chỉnh lại quần áo của mình.
Viên Quân Minh nhìn thấy bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, tức giận đến mặt mày xanh xám. Lâm Hoàng Phong, chúng tôi chống mắt lên chờ anh.
Show thời trang này phát trực tiếp nên Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Bảo Phong ngồi xem trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Serena chuẩn bị ở đằng sau, phía sau cánh gà vô cùng hỗn loạn. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cãi vã, điều đó làm Serena khó chịu.
Cô ta mở cửa ra, thấy trợ lý của mình đang cãi nhau với một nhân viên.
Cô ta cau mày, quát lên: “Cãi nhau cái gì vậy?”
Người trợ lý kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Serena vội vàng nói: “Cô Serena, cô nhân viên này vừa va phải người tôi. Trên tay tôi vẫn còn cầm giày của cô, nếu như xảy ra sai sót thì phải làm sao?”
Cô nhân viên kia không ngờ người trợ lý vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có, tôi không va vào cô, là cô tự va vào tôi. Hơn nữa đôi giày tôi đang cầm là giày của người mẫu chính chúng tôi.”
Trong lời nói của cô nhân viên còn có ý khác, tôi còn chưa nói gì mà cô đã vừa ăn cướp vừa la làng.
Serena vừa nghe thấy là giày của Hoàng Uyên thì sắc mặt trầm xuống: “Sao? Ý của cô là muốn tôi xin lỗi đúng không?”
Cô nhân viên xua tay: “Không, tôi không có ý đó. Nếu như hai người không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Bên kia vẫn đang chờ cô mang giày tới, nếu cô chậm trễ nhất định sẽ bị trừ lương.
Serena thấy cô nhân viên định đi, trong lòng cô ta nghĩ gì đó rồi đột nhiên lên tiếng gọi.
“Cô đứng lại!”
Cô nhân viên nghe thấy Serena gọi mình thì dừng chân lại, cũng không biết Serena gọi cô để làm gì.
“Sao vậy cô Serena, cô còn chuyện gì sao?”
Ánh mắt của Serena nhìn chăm chú đôi giày trong tay cô nhân viên. Sau đó, cô ta nở một nụ cười thân thiện.
“Nếu cô nói là cô ấy đụng vào cô, tôi đương nhiên sẽ không thiên vị. Đôi giày này cô vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó thì sao?”
Cô nhân viên kia không ngờ thái độ của Serena lại thay đổi nhanh như vậy nhưng cô gái cũng không nghĩ quá nhiều. Cô còn tưởng Serena thật sự lo lắng cho cô nên thái độ cũng trở nên thân thiết hơn.
“Cảm ơn cô, vậy để tôi thử kiểm tra xem.”
Nói xong, cô nhân viên kia lấy đôi giày ra kiểm tra.
Serena nheo mắt lại, rồi lấy đôi giày từ trong tay cô nhân viên qua xem.
“Có thể cô không nhìn ra đôi giày bị làm sao, để tôi xem cho, tôi sở trưởng trong khoản này đấy.”
Cô nhân viên đáp lại một tiếng nhưng cũng không tiện để từ chối. Cô nhân viên nhìn đôi giày chăm chú, thật sự sợ hãi có chuyện gì đó xảy ra.
Serena giả vờ kiểm tra một lượt rồi kêu lên một tiếng: “Ây ya!”
Tiếng kêu đó của cô ta làm cô nhân viên kia giật mình sợ hãi.
“Sao vậy? Thật sự xảy ra chuyện gì sao?”
Mặt cô gái kia tái nhợt đi, giọng nói như thể sắp khóc.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì cô không thể giữ được công việc này của mình nữa.
Serena nhìn cô nhân viên một cái rồi làm bộ giống như thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếu một cái lỗ nhỏ, đi vào sẽ ma sát chân. Cô đợi tôi một lát, tôi làm cho cô.”
Cô nhân viên nghe thấy Serena định giúp đỡ thì gật đầu cảm ơn.
Trợ lý của Serena đi đằng sau, nói bằng giọng khóc chịu: “Cô Serena, cô cần gì phải giúp bọn họ, bọn họ là đối thủ của chúng ta đấy.”
Serena cầm một con dao sắc, lưỡi dao ánh lên nụ cười mưu mô thâm độc của cô ta.
“Ai nói là tôi giúp đỡ bọn họ, cô nghĩ tôi là loại người như thế sao?”
Nói xong, Serena cầm con dao cắt gót giày.
Người trợ lý kia nhìn động tác của Serena thì hiểu ra ngay ý đồ của cô ta.
“Cô Serena, cô đúng là cao tay, xem bọn họ làm sao có thể thắng được chúng ta.”
Serena không cắt rời gót giày, cô ta không ngốc, làm như vậy người khác nhìn cái có thể thấy ngay.
Cô ta không ngu ngốc mà tự dẫn lửa thiêu thân mình.
Nhưng với mức độ này, Hoàng Uyên nhất định sẽ làm trò hề trên sân khấu.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Serena mới cầm đôi giày ra.
“Xong rồi, chỗ này tôi đã làm xong rồi.” Serena chỉ mặt giày.
Cô nhân viên kia thấy nói mọi chuyện đã xong lập tức mỉm cười và cũng không kiểm tra những nơi khác nữa.
“Cảm ơn cô!”
Serena cũng cười một nụ cười đáp lại, nhưng ánh mắt cô ta không cười, thậm chí trong ánh mắt đó còn mang theo vẻ lạnh lùng.
“Không sao, cô cầm về đi. Bây giờ bọn họ nhất định vẫn đang chờ cô.”
Cô nhân viên gật đầu rồi cầm đôi giày rời đi.
Serena nhìn theo cô nhân viên rồi cười lạnh: “Lâm Hoàng Phong, anh đừng trách tôi ra tay độc ác, nếu trách thì phải trách lúc đầu anh đã chọn sai người.”
Cô nhân viên trở lại hậu trường của tập đoàn Lâm Thị và bị Thúy Hân mắng cho một trận.
“Cô làm sao vậy? Đi lấy đôi giày thôi mà cũng lâu vậy? Cô là ốc sên sao?”
Cô nhân viên kia cũng biết mình sai nên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi chị, xin lỗi chị.”
Thúy Hân không muốn làm khó cô nhân viên nên cầm giày rời đi.
Show thời trang lần này có rất nhiều người tới tham gia, đương nhiên có không ít công ty nhỏ cũng đến tham dự thi nhưng những người đó đều không đáng sợ.
Sân khấu đã bố trí xong, thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thời điểm khai mạc.
Đầu tiên là phần giới thiệu ban giám khảo, những người ở đây ngoại trừ chủ tịch Vương ra đều đến từ nước ngoài.
Lâm Hoàng Phong không có thiện cảm với ông chủ tịch Vương này lắm. Lần trước trong chuyện của Lâm Hiên Hữu, chính ông ta là người ở bên trong can thiệp, nếu không mọi chuyện cũng không trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cuối cùng bà nội Lâm phải ra mặt, không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này có dã tâm lớn như thế nào.
Người dẫn chương trình mặc một bộ lễ phục màu trắng lên sân khấu. Bộ lễ phục trang nhã khoe được hết những đường cong kiều diễm trên người cô.
Lâm Hoàng Phong ngồi tham dự, sắc mặt không cảm xúc, chỉ là đôi mắt anh hơi thâm trầm.
Cuộc thi nhanh chóng được bắt đầu, mọi người đều chờ đợi phần trình diễn của Serena và Hoàng Uyên. Vì những gì mọi người muốn xem cũng chỉ là hai người này.
Chỉ một lát sau, Serena xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài có rất nhiều tiếng la hét. Không khí đó khiến Viên Quân Minh nhếch môi, đắc ý nhìn sang Lâm Hoàng Phong đang ngồi đối diện.
Lâm Hoàng Phong không phải không cảm nhận được sự khiêu khích của anh ta, nhưng anh chỉ khẽ nhướn mày và cũng không có phản ứng nào khác.
Sức thu hút của Serena thật sự rất lớn, cô ta vừa xuất hiện trên sân khấu đã có thể làm chủ được không gian, khiến tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người cô ta.
Cô ta không hổ danh là một người mẫu quốc tế, năng lực đó khiến mọi người đều ngạc nhiên thán phục.
Hoàng Uyên đứng ở dưới nhìn phần trình diễn của cô ta, cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất giỏi.
Cô giữ chặt hai tay của mình, tự nói trong lòng cô nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.