Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 85: Hợp tác
170
23/02/2022
Sau khi nghe xong thì Hồ Đức Huy liền bật cười: "Không còn chuyện gì để bàn nữa, tại sao phó giám đốc Nghĩa lại phải đồng ý ra đây để gặp mặt tôi chứ hả? Chẳng qua cũng là vì hiện tại tôi đang nắm trong tay chứng cứ chứng minh phó giám đốc Nghĩa đã tự ý tham ô công quỹ mà thôi không phải hay sao?"
Vừa nghe đến từ tham ô công quỹ, sắc mặt của phó giám đốc Nghĩa ngay lập tức liền thay đổi hẳn đi.
"Anh đang nói bậy bạ gì đó, tôi làm những chuyện này khi nào cơ chứ!"
Cảm xúc của phó giám đốc Nghĩa có chút kích động, đã bắt đầu có không ít người lén lút nhìn sang hướng bọn họ rồi.
Hồ Đức Huy nói: "Phó giám đốc Nghĩa à, anh hà tất gì phải kích động lên như vậy cơ chứ, anh từng làm hay là chưa từng làm, cứ nhìn cái này rồi không phải là sẽ biết ngay thôi hay sao hả?"
Nói xong, anh ta lấy ra một tệp văn kiện và đặt chúng lên mặt bàn.
"Đây là sổ sách gần đây nhất mà bộ phận của anh đã đảm nhiệm. Chỉ cần kiểm tra kỹ một chút, là có thể nhìn thấy được, số liệu đã thiếu sót trong sổ sách này, ít nhất cũng phải thiếu tới tận năm mươi vạn nhân dân tệ đấy chứ."
La Nghĩa nhìn những tệp tài liệu này, càng nhìn càng thấy chột dạ, trên trán anh ta cũng đã bắt đầu chảy những giọt mồ hôi lạnh ra rồi.
“Anh lấy những thứ này ở đâu vậy hả?” Bàn tay đang nắm lấy tệp tài liệu đó của La Nghĩa cũng đã bắt đầu run rẩy lên rồi.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ta, Hồ Đức Huy liền biết rằng mình đã đoán đúng rồi.
"Về việc này thì phó giám đốc Nghĩa không cần biết đến để làm gì!"
Sự việc dù sao thì cũng đã bị phát hiện ra rồi, nên La Nghĩa ngược lại không còn lo lắng nhiều như trước đó nữa.
Nếu như người đàn ông ngay trước mặt này thật sự muốn tố cáo anh ta, thì anh ta cũng sẽ không cần phải gọi điện thoại để hẹn anh ta ra đây để gặp mặt rồi.
"Rốt cuộc thì anh là ai hả?"
"Tôi là giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị, tên tôi là Hồ Đức Huy!"
La Nghĩa nhìn người đàn ông đang ở ngay trước mặt mình lúc này, dường như anh ta cũng đã từng nghe qua về cái tên này rồi.
"Anh chính là cái người đàn ông mà đã ở rể nhà họ Đỗ đó à?"
Giọng điệu của anh ta mang đầy sự chế nhạo, mặc dù Hồ Đức Huy trong lòng không hề hài lòng tí nào, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng là sự thật.
"Xem ra phó giám đốc Nghĩa không hề có ý định muốn hợp tác thì phải? Nếu đã như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Không biết khi mà Chủ tịch Phong nhìn thấy những tệp tài liệu này thì phó giám đốc Nghĩa còn có thể tiếp tục xuất hiện ngay trong thành phố này nữa hay không ta!"
Sắc mặt của La Nghĩa ngay lập tức liền thay đổi, anh ta ngay lập tức cười nịnh nọt để lấy lòng.
"Giám đốc Hồ Đức Huy nổi giận như vậy để làm gì cơ chứ, tôi cũng chỉ là nói đùa một chút thôi mà. Chỉ cần giám đốc Hồ Đức Huy anh không vạch trần tôi thì tôi có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn!"
Hồ Đức Huy chính là đang chờ đợi câu nói này của anh ta.
"Phó giám đốc Nghĩa quả thực là một người hiểu biết lý lẽ. Tôi nghe nói là không bao lâu nữa thì sẽ có một cuộc đấu thầu giữa tập đoàn Lâm Thị và tập đoàn Đỗ Thị, tôi hy vọng là phó giám đốc Nghĩa anh có thể giúp tôi đánh cắp tệp hồ sơ của buổi đấu thầu đó về."
La Nghĩa giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hồ Đức Huy.
Bộ hồ sơ của buổi đấu thầu đó làm sao mà có thể dễ dàng để lấy cắp được như vậy chứ, nếu mà không cẩn thận để bị bắt được thì kết cục không chỉ có như vậy thôi đâu.
"Mục tiêu của giám đốc Hồ Đức Huy đúng là hay thật!"
"Nếu như chuyện này mà có thể thành công, thì người cái phụ nữ tên Đỗ Minh Nguyệt kia, tôi cũng có thể tặng cô ta cho phó giám đốc Nghĩa."
Đỗ Minh Nguyệt........
Vừa nhắc đến cái tên Đỗ Minh Nguyệt thì trong lòng La Nghĩa liền nổi giận lên, cái người phụ nữ đó rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, ba lần bốn lượt chọc điên anh ta rồi.
Không phải cũng chỉ là một con đàn bà thôi hay sao, mà còn ở đó giả vờ làm trinh nữ thuần khiết gì nữa không biết.
Đàn ông chính là như thế này đấy, thứ gì mà càng không có được, thì trong lòng càng ngứa ngáy muốn đạt được nó.
“Anh cũng quen biết Đỗ Minh Nguyệt hay sao hả?” La Nghĩa trong lòng vẫn như cũ, vô cùng đề cao cảnh giác.
Hồ Đức Huy cười một cái và nói: "Đương nhiên rồi là quen biết rồi, người phụ nữ đó trước đấy đã từng có ý muốn quyến rũ tôi. Nhưng thật đáng tiếc, cô ta không vừa mắt tôi. Thông tin này của anh cũng là do cô ta đã nói cho tôi biết đấy!"
La Nghĩa vừa nghe Hồ Đức Huy nói như vậy xong, trong lòng anh ta càng thêm tức giận.
Không ngờ, chính là cái người phụ nữ này đã lén lút báo tin, hại cho anh ta bây giờ bị người khác nắm được điểm yếu.
Cơn giận này, anh ta nhất định phải trút ra hết.
Hồ Đức Huy thấy anh ta đã tin vào những gì mà mình nói, anh ta nói tiếp: "Phó giám đốc Nghĩa à, anh có muốn cân nhắc thêm một chút nữa hay không hả?"
"Không cần phải cân nhắc thêm nữa đâu, giám đốc Hồ Đức Huy, anh hãy nhớ rõ những gì mà anh đã nói hôm nay, tôi muốn Đỗ Minh Nguyệt con đàn bà đê tiện đó."
"Tất nhiên phải vậy rồi!"
Buổi tối, tại một căn phòng trong khách sạn nào đó.
La Nghĩa nằm trên người Lâm Đạt, không ngừng thở hồng hộc, trong mồm thì lại thốt ra những lời thô thiển và bỉ ổi.
Lâm Đạt đau đớn đến mất ngất đi vài lần, tự hỏi cái người đàn ông này không biết hôm nay bị làm sao nữa.
Sau khi xong xuôi thì La Nghĩa liền trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, anh ta không hề để ý xem Lâm Đạt cô ta như thế nào rồi.
Lâm Đạt thấy sắc mặt của anh ta không mấy tốt cho lắm, cô ta cố gắng chịu đựng cơn đau nhức, bước tới vài bước để an ủi anh ta.
“Làm sao vậy, lại có ai dám chọc anh tức giận nữa hả?” Cô ta mặc một chiếc áo choàng mỏng, đưa tay ra xoa bóp vai cho anh ta.
Lúc này sắc mặt La Nghĩa mới dịu đi được vài phần, nhưng anh ta vẫn giữ cái vẻ mặt tức giận đó.
“Chuyện của chúng ta đã bị bại lộ rồi!” La Nghĩa châm một điếu thuốc.
Lâm Đạt vừa nghe xong, thì cả người đều giật mình và hoảng hốt.
"Anh... anh... anh đang nói cái gì vậy hả? Đừng có dọa em sợ đấy!"
La Nghĩa quay đầu lại, tức giận nói: "Loại chuyện như thế này mà ông đây có thể nói dối cô hay sao hả? Chính là cái con nhỏ Đỗ Minh Nguyệt kia, mẹ kiếp, thật đúng là một đứa thích gây họa, sớm muộn gì tao cũng phải giết chết mày!"
“Đỗ Minh Nguyệt hay sao hả?” Lâm Đạt đọc lên cái tên của cô.
La Nghĩa đành phải đem chuyện ngày hôm nay đã xảy ra, không sót một chữ kể lại hết cho Lâm Đạt nghe, sau khi Lâm Đạt nghe xong, toàn thân cô ta liền mềm đi vài phần.
"Ý của anh chính là, Đỗ Minh Nguyệt đã cố tình tiết lộ chuyện này ra bên ngoài hay sao hả? Thế thì bây giờ chúng ta phải làm gì đây hả?" Gương mặt của Lâm Đạt đầy vẻ sợ hãi.
Cô ấy biết rất rõ về thủ đoạn ra tay của anh Phong. Lần trước có một người đã tiết lộ cơ mật của công ty ra ngoài, ngay lập tức bị anh đuổi ra khỏi công ty.
Ngày hôm sau liền nghe được tin cái người đó không biết đã bị ai chém cho mấy nhát, bây giờ cũng đã thành người tàn phế rồi.
Rất nhiều người nói rằng, chuyện này là do anh Phong đã cho người làm ra, dọa cho bọn họ mấy ngày liền đều nơm nớp lo sợ, không ai dám phạm phải một sai lầm nào cả.
Vừa nghĩ đến chuyện này thôi thì Lâm Đạt liền bật khóc lên.
"Ngay từ đầu đã nói anh rồi, đừng có làm những chuyện như thế này mà. Anh còn cố tình không chịu nghe, còn nói là sẽ không bị ai phát hiện đâu. Thế bây giờ anh tính làm như thế nào hả?"
La Nghĩa ban đầu vốn đã rất cáu giận, bây giờ lại nghe tiếng cô ta khóc rống lên như thế này nữa, trong lòng anh ta càng thêm buồn bực.
"Đừng có khóc nữa coi, nếu không phải là do cô bất cẩn mà đem toàn bộ hồ sơ sổ sách của chúng ta cho bọn họ xem thì bọn họ có thể phát hiện ra trong đấy có vấn đề được hay không hả? Con mẹ nó, loại đàn bà vô tích sự như cô, còn không biết xấu hổ mà ngồi đấy khóc nữa à?"
Lâm Đạt vừa nghe anh ta nói vậy xong liền không dám tiếp tục khóc nữa, mà chỉ thỉnh thoảng nấc cục nghẹn ngào.
La Nghĩa hít vào một hơi thật sâu, nhìn thấy hiện tại tình hình cũng đã như vậy rồi, anh ta cho rằng người đàn ông kia có lẽ cũng sẽ không đem chuyện này mà nói ra đâu.
Nếu như chuyện này mà thành công thì người phụ nữ kia sẽ phải rơi vào tay của anh ta, đến khi đấy thì anh ta có thể từ từ mà dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.
"Được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể làm theo những gì mà người đàn ông kia đã yêu cầu mà thôi. Cô có biết ai là người quản lý sổ sách của buổi đấu thầu hay không hả?"
Lúc này Lâm Đạt cũng không còn khóc nữa, cô ta cũng biết tầm quan trọng của vấn đề này, nên đành phải vội vàng lau đi nước mắt nước mũi.
"Hồ sơ của buổi đấu thầu từ trước đến giờ đều là do giám đốc Dương Tuấn Dương bảo quản. Lần này có lẽ cũng là do anh ta bảo quản, nhưng nếu là do giám đốc Dương Tuấn Dương bảo quản thì việc này càng thêm khó khăn hơn rồi."
Tính tình của Trình Tuấn Dương không phải là cô không biết, anh ta là người cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. Nếu là như vậy thì việc bọn họ đánh cắp được hồ sơ của buổi đấu thầu lần này lại càng thêm khó khăn rồi.
La Nghĩa đương nhiên cũng đã nghĩ đến phương diện này rồi, anh ta cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu vào và sau đó chậm rãi phun ra, dường như là đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau đó, anh dập tắt điếu thuốc ngay trên lan can của ban công và kéo Lâm Đạt lại gần mình.
"Tôi nói cho cô biết, bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi. Nếu mà có chuyện gì đó xảy ra với tôi thì cô cũng đừng hòng nghĩ đến việc sẽ có thể một mình trốn thoát được chuyện này."
Vừa nghe đến từ tham ô công quỹ, sắc mặt của phó giám đốc Nghĩa ngay lập tức liền thay đổi hẳn đi.
"Anh đang nói bậy bạ gì đó, tôi làm những chuyện này khi nào cơ chứ!"
Cảm xúc của phó giám đốc Nghĩa có chút kích động, đã bắt đầu có không ít người lén lút nhìn sang hướng bọn họ rồi.
Hồ Đức Huy nói: "Phó giám đốc Nghĩa à, anh hà tất gì phải kích động lên như vậy cơ chứ, anh từng làm hay là chưa từng làm, cứ nhìn cái này rồi không phải là sẽ biết ngay thôi hay sao hả?"
Nói xong, anh ta lấy ra một tệp văn kiện và đặt chúng lên mặt bàn.
"Đây là sổ sách gần đây nhất mà bộ phận của anh đã đảm nhiệm. Chỉ cần kiểm tra kỹ một chút, là có thể nhìn thấy được, số liệu đã thiếu sót trong sổ sách này, ít nhất cũng phải thiếu tới tận năm mươi vạn nhân dân tệ đấy chứ."
La Nghĩa nhìn những tệp tài liệu này, càng nhìn càng thấy chột dạ, trên trán anh ta cũng đã bắt đầu chảy những giọt mồ hôi lạnh ra rồi.
“Anh lấy những thứ này ở đâu vậy hả?” Bàn tay đang nắm lấy tệp tài liệu đó của La Nghĩa cũng đã bắt đầu run rẩy lên rồi.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ta, Hồ Đức Huy liền biết rằng mình đã đoán đúng rồi.
"Về việc này thì phó giám đốc Nghĩa không cần biết đến để làm gì!"
Sự việc dù sao thì cũng đã bị phát hiện ra rồi, nên La Nghĩa ngược lại không còn lo lắng nhiều như trước đó nữa.
Nếu như người đàn ông ngay trước mặt này thật sự muốn tố cáo anh ta, thì anh ta cũng sẽ không cần phải gọi điện thoại để hẹn anh ta ra đây để gặp mặt rồi.
"Rốt cuộc thì anh là ai hả?"
"Tôi là giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị, tên tôi là Hồ Đức Huy!"
La Nghĩa nhìn người đàn ông đang ở ngay trước mặt mình lúc này, dường như anh ta cũng đã từng nghe qua về cái tên này rồi.
"Anh chính là cái người đàn ông mà đã ở rể nhà họ Đỗ đó à?"
Giọng điệu của anh ta mang đầy sự chế nhạo, mặc dù Hồ Đức Huy trong lòng không hề hài lòng tí nào, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng là sự thật.
"Xem ra phó giám đốc Nghĩa không hề có ý định muốn hợp tác thì phải? Nếu đã như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Không biết khi mà Chủ tịch Phong nhìn thấy những tệp tài liệu này thì phó giám đốc Nghĩa còn có thể tiếp tục xuất hiện ngay trong thành phố này nữa hay không ta!"
Sắc mặt của La Nghĩa ngay lập tức liền thay đổi, anh ta ngay lập tức cười nịnh nọt để lấy lòng.
"Giám đốc Hồ Đức Huy nổi giận như vậy để làm gì cơ chứ, tôi cũng chỉ là nói đùa một chút thôi mà. Chỉ cần giám đốc Hồ Đức Huy anh không vạch trần tôi thì tôi có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn!"
Hồ Đức Huy chính là đang chờ đợi câu nói này của anh ta.
"Phó giám đốc Nghĩa quả thực là một người hiểu biết lý lẽ. Tôi nghe nói là không bao lâu nữa thì sẽ có một cuộc đấu thầu giữa tập đoàn Lâm Thị và tập đoàn Đỗ Thị, tôi hy vọng là phó giám đốc Nghĩa anh có thể giúp tôi đánh cắp tệp hồ sơ của buổi đấu thầu đó về."
La Nghĩa giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hồ Đức Huy.
Bộ hồ sơ của buổi đấu thầu đó làm sao mà có thể dễ dàng để lấy cắp được như vậy chứ, nếu mà không cẩn thận để bị bắt được thì kết cục không chỉ có như vậy thôi đâu.
"Mục tiêu của giám đốc Hồ Đức Huy đúng là hay thật!"
"Nếu như chuyện này mà có thể thành công, thì người cái phụ nữ tên Đỗ Minh Nguyệt kia, tôi cũng có thể tặng cô ta cho phó giám đốc Nghĩa."
Đỗ Minh Nguyệt........
Vừa nhắc đến cái tên Đỗ Minh Nguyệt thì trong lòng La Nghĩa liền nổi giận lên, cái người phụ nữ đó rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, ba lần bốn lượt chọc điên anh ta rồi.
Không phải cũng chỉ là một con đàn bà thôi hay sao, mà còn ở đó giả vờ làm trinh nữ thuần khiết gì nữa không biết.
Đàn ông chính là như thế này đấy, thứ gì mà càng không có được, thì trong lòng càng ngứa ngáy muốn đạt được nó.
“Anh cũng quen biết Đỗ Minh Nguyệt hay sao hả?” La Nghĩa trong lòng vẫn như cũ, vô cùng đề cao cảnh giác.
Hồ Đức Huy cười một cái và nói: "Đương nhiên rồi là quen biết rồi, người phụ nữ đó trước đấy đã từng có ý muốn quyến rũ tôi. Nhưng thật đáng tiếc, cô ta không vừa mắt tôi. Thông tin này của anh cũng là do cô ta đã nói cho tôi biết đấy!"
La Nghĩa vừa nghe Hồ Đức Huy nói như vậy xong, trong lòng anh ta càng thêm tức giận.
Không ngờ, chính là cái người phụ nữ này đã lén lút báo tin, hại cho anh ta bây giờ bị người khác nắm được điểm yếu.
Cơn giận này, anh ta nhất định phải trút ra hết.
Hồ Đức Huy thấy anh ta đã tin vào những gì mà mình nói, anh ta nói tiếp: "Phó giám đốc Nghĩa à, anh có muốn cân nhắc thêm một chút nữa hay không hả?"
"Không cần phải cân nhắc thêm nữa đâu, giám đốc Hồ Đức Huy, anh hãy nhớ rõ những gì mà anh đã nói hôm nay, tôi muốn Đỗ Minh Nguyệt con đàn bà đê tiện đó."
"Tất nhiên phải vậy rồi!"
Buổi tối, tại một căn phòng trong khách sạn nào đó.
La Nghĩa nằm trên người Lâm Đạt, không ngừng thở hồng hộc, trong mồm thì lại thốt ra những lời thô thiển và bỉ ổi.
Lâm Đạt đau đớn đến mất ngất đi vài lần, tự hỏi cái người đàn ông này không biết hôm nay bị làm sao nữa.
Sau khi xong xuôi thì La Nghĩa liền trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, anh ta không hề để ý xem Lâm Đạt cô ta như thế nào rồi.
Lâm Đạt thấy sắc mặt của anh ta không mấy tốt cho lắm, cô ta cố gắng chịu đựng cơn đau nhức, bước tới vài bước để an ủi anh ta.
“Làm sao vậy, lại có ai dám chọc anh tức giận nữa hả?” Cô ta mặc một chiếc áo choàng mỏng, đưa tay ra xoa bóp vai cho anh ta.
Lúc này sắc mặt La Nghĩa mới dịu đi được vài phần, nhưng anh ta vẫn giữ cái vẻ mặt tức giận đó.
“Chuyện của chúng ta đã bị bại lộ rồi!” La Nghĩa châm một điếu thuốc.
Lâm Đạt vừa nghe xong, thì cả người đều giật mình và hoảng hốt.
"Anh... anh... anh đang nói cái gì vậy hả? Đừng có dọa em sợ đấy!"
La Nghĩa quay đầu lại, tức giận nói: "Loại chuyện như thế này mà ông đây có thể nói dối cô hay sao hả? Chính là cái con nhỏ Đỗ Minh Nguyệt kia, mẹ kiếp, thật đúng là một đứa thích gây họa, sớm muộn gì tao cũng phải giết chết mày!"
“Đỗ Minh Nguyệt hay sao hả?” Lâm Đạt đọc lên cái tên của cô.
La Nghĩa đành phải đem chuyện ngày hôm nay đã xảy ra, không sót một chữ kể lại hết cho Lâm Đạt nghe, sau khi Lâm Đạt nghe xong, toàn thân cô ta liền mềm đi vài phần.
"Ý của anh chính là, Đỗ Minh Nguyệt đã cố tình tiết lộ chuyện này ra bên ngoài hay sao hả? Thế thì bây giờ chúng ta phải làm gì đây hả?" Gương mặt của Lâm Đạt đầy vẻ sợ hãi.
Cô ấy biết rất rõ về thủ đoạn ra tay của anh Phong. Lần trước có một người đã tiết lộ cơ mật của công ty ra ngoài, ngay lập tức bị anh đuổi ra khỏi công ty.
Ngày hôm sau liền nghe được tin cái người đó không biết đã bị ai chém cho mấy nhát, bây giờ cũng đã thành người tàn phế rồi.
Rất nhiều người nói rằng, chuyện này là do anh Phong đã cho người làm ra, dọa cho bọn họ mấy ngày liền đều nơm nớp lo sợ, không ai dám phạm phải một sai lầm nào cả.
Vừa nghĩ đến chuyện này thôi thì Lâm Đạt liền bật khóc lên.
"Ngay từ đầu đã nói anh rồi, đừng có làm những chuyện như thế này mà. Anh còn cố tình không chịu nghe, còn nói là sẽ không bị ai phát hiện đâu. Thế bây giờ anh tính làm như thế nào hả?"
La Nghĩa ban đầu vốn đã rất cáu giận, bây giờ lại nghe tiếng cô ta khóc rống lên như thế này nữa, trong lòng anh ta càng thêm buồn bực.
"Đừng có khóc nữa coi, nếu không phải là do cô bất cẩn mà đem toàn bộ hồ sơ sổ sách của chúng ta cho bọn họ xem thì bọn họ có thể phát hiện ra trong đấy có vấn đề được hay không hả? Con mẹ nó, loại đàn bà vô tích sự như cô, còn không biết xấu hổ mà ngồi đấy khóc nữa à?"
Lâm Đạt vừa nghe anh ta nói vậy xong liền không dám tiếp tục khóc nữa, mà chỉ thỉnh thoảng nấc cục nghẹn ngào.
La Nghĩa hít vào một hơi thật sâu, nhìn thấy hiện tại tình hình cũng đã như vậy rồi, anh ta cho rằng người đàn ông kia có lẽ cũng sẽ không đem chuyện này mà nói ra đâu.
Nếu như chuyện này mà thành công thì người phụ nữ kia sẽ phải rơi vào tay của anh ta, đến khi đấy thì anh ta có thể từ từ mà dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.
"Được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể làm theo những gì mà người đàn ông kia đã yêu cầu mà thôi. Cô có biết ai là người quản lý sổ sách của buổi đấu thầu hay không hả?"
Lúc này Lâm Đạt cũng không còn khóc nữa, cô ta cũng biết tầm quan trọng của vấn đề này, nên đành phải vội vàng lau đi nước mắt nước mũi.
"Hồ sơ của buổi đấu thầu từ trước đến giờ đều là do giám đốc Dương Tuấn Dương bảo quản. Lần này có lẽ cũng là do anh ta bảo quản, nhưng nếu là do giám đốc Dương Tuấn Dương bảo quản thì việc này càng thêm khó khăn hơn rồi."
Tính tình của Trình Tuấn Dương không phải là cô không biết, anh ta là người cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. Nếu là như vậy thì việc bọn họ đánh cắp được hồ sơ của buổi đấu thầu lần này lại càng thêm khó khăn rồi.
La Nghĩa đương nhiên cũng đã nghĩ đến phương diện này rồi, anh ta cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu vào và sau đó chậm rãi phun ra, dường như là đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau đó, anh dập tắt điếu thuốc ngay trên lan can của ban công và kéo Lâm Đạt lại gần mình.
"Tôi nói cho cô biết, bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi. Nếu mà có chuyện gì đó xảy ra với tôi thì cô cũng đừng hòng nghĩ đến việc sẽ có thể một mình trốn thoát được chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.