Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 51: Kế hoạch báo thù
170
23/02/2022
Cả một nhóm người đuổi theo đằng sau Đỗ Minh Nguyệt có vẻ như cô ấy thực sự đã chọc giận người đàn ông này.
Trong lòng Đỗ Thùy Linh rất hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh tượng này, theo như cô ta thấy thì tất cả những điều này đều là do Đỗ Minh Nguyệt tự làm tự chịu.
Có trách thì hãy trách cô sinh ra nhầm chỗ bởi vì nhà họ Đỗ chỉ có một đứa con gái mà thôi.
Đến ngay cả bạn tốt của Đỗ Thùy Linh cũng phải bật cười lên: “Linh à, người phụ nữ đó quả là không biết tự lượng sức mình mà vẫn lại muốn đấu với cậu.”
Đỗ Thùy Linh mỉm cười sau đó lắc chiếc cốc trên tay nói: “Loại phụ nữ này ấy à quả thực thì không xứng đáng để tớ ra tay.”
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng có chút lo lắng nhìn những người đằng sau nhưng khi cô đưa tay chạm vào phía sau thì mới phát hiện ra con dao găm cô mang theo bên mình không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cô ấy chỉ đành hạ thấp giọng chửi rồi tiếp tục chạy.
Những người đó thực sự không thể đuổi kịp cô ấy nhưng giữa thể lực của con trai và con gái thì vẫn có một khoảng cách lớn.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ thích hợp chạy quãng đường ngắn còn một khi quãng đường dài thì cô sẽ bị kiệt sức.
Cô thở hổn hển, xem ra cô phải tìm cơ hội để đánh lạc hướng bọn chúng mới được.
Tuy nhiên bọn chúng đông như vậy nên rất khó để có thể đánh lạc hướng.
Ngay vào lúc cô đang không biết phải làm gì thì khuôn mặt của Trương Văn Thành đã đập ngay vào mắt cô.
Trái tim cô ấy như muốn nhảy lên vì sung sướng khi nhìn thấy Trương Văn Thành sau đó cô ấy hét lớn: “Cảnh sát Thành, cảnh sát Thành ơi.”
Trương Văn Thành đi ra ngoài để kiểm tra, từ lúc anh và Đỗ Minh Nguyệt chia tay Trương Văn Thành cũng chưa từng gặp lại cô nên trong lòng anh có chút trống rỗng.
Anh ta luôn thận trọng nghiêm khắc nhưng cũng mắc phải sai lầm vậy nên anh em tốt của anh ấy có nói đùa một chút.
“Cảnh sát Thành à thật không giống anh chút nào, sao anh lại có thể mắc sai lầm cơ bản như vậy được chứ? Lẽ nào trong lòng anh có tâm sự gì sao?”
“Có tâm sự gì là sao? Rõ ràng lần trước còn đi cả đêm không về với một người phụ nữ thì thôi đi, đã thế lúc về tâm trạng lại còn không tốt, nhất định là do con nhỏ đi cả đêm hôm đó rồi.”
“Chà chà!”
Một đám người cứ như hét vào mặt Trương Văn Thành, anh ta không có cách nào phản bác lại nên chỉ đành chọn im lặng.
Bây giờ nhóm người họ càng chắc chắn rằng cảnh sát Thành, người mà thời gian qua luôn không gần nữ giới, nay đã có người trong lòng.
Sự tò mò trong lòng của họ nhanh chóng được thổi bùng lên: “Nói mau người phụ nữ đó là ai?”
“Đúng đó đúng đó.”
Da mặt của Trương Văn Thành vốn dĩ đã rất mỏng rồi đặc biệt là khi nhắc đến chuyện nam nữ trước mặt, bây giờ lại lại bị đâm một cái đúng vào tâm tư nên khuôn mặt anh ta tự nhiên đỏ bừng lên.
Và khi mọi người đang muốn tiếp tục thăm dò sâu hơn nữa thì giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt vang lên bên tai của anh ấy.
“Cảnh sát Thành ơi, cứu tôi với!”
Trương Văn Thành lập tức ngẩng đầu lên rồi hoảng loạn nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ anh lại bị ảo giác? Sao lại nghe thấy giọng của Đỗ Minh Nguyệt được?
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Trương Văn Thành đang nhìn xung quanh cô biết anh ta đã nghe thấy giọng của cô.
Đám côn đồ đằng sau cô cảm thấy hoảng sợ khi nghe thấy cô ba chữ cảnh sát Thành nên không chúng cũng không dám làm bừa.
Đối diện với cảnh sát đương nhiên là bọn chúng không dám làm gì bởi vừa mới được thả ra nên bọn chúng cũng không muốn lại bị ngồi tù tiếp.
“Đúng là con nhỏ may mắn, để mặc cô ta đi còn chúng ta đi thôi.” Một người đàn ông tóc vàng vừa nói vừa xua tay.
Lúc Đỗ Minh Nguyệt chạy về hướng Trương Văn Thành cô cũng phát hiện ra là bọn chúng không còn đuổi theo cô nữa.
Cô bắt đầu đi chậm lại rồi cúi xuống nhìn đôi chân đã mềm nhũn ra rồi.
Lúc này thì Trương Văn Thành cũng đã phát hiện ra cô, nhân lúc đèn đỏ anh ta rất phong độ bước qua vạch phân cách.
Một đám người sững sờ không thể ngờ được, Trương Văn Thành là người vốn luôn thận trọng tuy rằng anh ta biết luật nhưng vẫn phạm luật, có điều hành động vừa rồi thật là có chút đẹp trai.
Lúc này phản ứng đầu tiên là những cảnh sát đang ngồi trong xe: “Mau mau mau chúng ta phải nhanh ra xem rốt cuộc Trương Văn Thành sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào.”
Vừa nói xong những người trong xe cảnh sát như muốn nổ tung lên.
“Đúng đúng đúng mau đi xem đi.”
Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cô sợ rằng đám côn đồ đó sẽ lại đột ngột từ chỗ nào đó mà lao ra nên liên tục nhìn về phía sau.
Nhìn thấy bọn họ đã đi hết cô mới dám vỗ ngực thở phào nhưng vừa quay đầu lại thì cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trương Văn Thành cũng không biết bản thân anh bị làm sao nữa mà khi vừa nhìn thấy cô ấy toàn thân bỗng giống như tràn đầy sức sống vậy.
Anh cũng không thể kiểm soát được bản thân liền đưa tay ra ôm chầm lấy cô vào lòng.
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt rồi gọi: “Cảnh sát Thành ơi?”
Trương Văn Thành ổn định lại tâm trạng rồi buông Đỗ Minh Nguyệt ra, lúc anh buông tay ra suy nghĩ đầu tiên trong anh là tại sao cô ấy lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy?
Gương mặt anh ta có chút đỏ, đôi mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu nữa.
“Tại sao em lại ở đây?”
Đỗ Minh Nguyệt đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nói đằng sau cô.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đang chạy về phía cô.
Còn Trương Văn Thành thì có cảm giác muốn đánh nhau, mấy cái thằng cha này chẳng lẽ kiếp trước là phụ nữ sao? Cái gì cũng tò mò hiếu kì?
“Người mà cảnh sát Thành thích là...”
Anh cảnh sát đang chuẩn bị nói chuyện nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và ngay lập tức liền thu lại những gì anh ta muốn nói sau đó im lặng bước về phía những người đồng nghiệp, biểu cảm có chút đa dạng.
Đỗ Minh Nguyệt không biết biểu cảm này của họ là có chuyện gì nhưng cô chắc chắn một điều là họ có vẻ hơi sợ cô.
Trương Văn Thành đương nhiên biết bọn họ ở đây làm gì nên có chút khó chịu nhìn bọn họ hỏi: “Mọi người ở đây làm gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra còn chỗ tờ rơi của cô ấy.
“Không được rồi còn tờ rơi của em, em phải quay về đã.”
Cô ấy đứng dậy chuẩn bị vội vàng rời đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại.
Cô do dự một lúc cuối cùng bước đến trước mặt Trương Văn Thành.
“Anh có thể đi cùng em được không?”
Những cảnh sát đứng đằng sau hít vào một hơi rồi không ngừng nhìn Trương Văn Thành và lắc đầu.
Anh tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ của Lâm Hoàng Phong.
Cấp trên của họ đã cảnh báo cả nghìn lần rằng ai cũng có thể động vào nhưng tuyệt đối không được động vào tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng Trương Văn Thành lại không hề sợ hãi, huống hồ lúc đó chính Đỗ Minh Nguyệt cũng đã nói cô ấy đang tìm cơ hội để ly hôn.
Hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao hạnh phúc được.
Trên đường đi Đỗ Minh Nguyệt đem tất cả những gì vừa xảy ra kể lại cho Trương Văn Thành nghe, khuôn mặt anh tràn đầy sự tức giận.
“Những tên con đồ đó mà để anh bắt được thì anh sẽ chăm sóc cho chúng thật tốt mới được.” Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sát khí.
Trong lòng Đỗ Thùy Linh rất hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh tượng này, theo như cô ta thấy thì tất cả những điều này đều là do Đỗ Minh Nguyệt tự làm tự chịu.
Có trách thì hãy trách cô sinh ra nhầm chỗ bởi vì nhà họ Đỗ chỉ có một đứa con gái mà thôi.
Đến ngay cả bạn tốt của Đỗ Thùy Linh cũng phải bật cười lên: “Linh à, người phụ nữ đó quả là không biết tự lượng sức mình mà vẫn lại muốn đấu với cậu.”
Đỗ Thùy Linh mỉm cười sau đó lắc chiếc cốc trên tay nói: “Loại phụ nữ này ấy à quả thực thì không xứng đáng để tớ ra tay.”
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng có chút lo lắng nhìn những người đằng sau nhưng khi cô đưa tay chạm vào phía sau thì mới phát hiện ra con dao găm cô mang theo bên mình không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cô ấy chỉ đành hạ thấp giọng chửi rồi tiếp tục chạy.
Những người đó thực sự không thể đuổi kịp cô ấy nhưng giữa thể lực của con trai và con gái thì vẫn có một khoảng cách lớn.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ thích hợp chạy quãng đường ngắn còn một khi quãng đường dài thì cô sẽ bị kiệt sức.
Cô thở hổn hển, xem ra cô phải tìm cơ hội để đánh lạc hướng bọn chúng mới được.
Tuy nhiên bọn chúng đông như vậy nên rất khó để có thể đánh lạc hướng.
Ngay vào lúc cô đang không biết phải làm gì thì khuôn mặt của Trương Văn Thành đã đập ngay vào mắt cô.
Trái tim cô ấy như muốn nhảy lên vì sung sướng khi nhìn thấy Trương Văn Thành sau đó cô ấy hét lớn: “Cảnh sát Thành, cảnh sát Thành ơi.”
Trương Văn Thành đi ra ngoài để kiểm tra, từ lúc anh và Đỗ Minh Nguyệt chia tay Trương Văn Thành cũng chưa từng gặp lại cô nên trong lòng anh có chút trống rỗng.
Anh ta luôn thận trọng nghiêm khắc nhưng cũng mắc phải sai lầm vậy nên anh em tốt của anh ấy có nói đùa một chút.
“Cảnh sát Thành à thật không giống anh chút nào, sao anh lại có thể mắc sai lầm cơ bản như vậy được chứ? Lẽ nào trong lòng anh có tâm sự gì sao?”
“Có tâm sự gì là sao? Rõ ràng lần trước còn đi cả đêm không về với một người phụ nữ thì thôi đi, đã thế lúc về tâm trạng lại còn không tốt, nhất định là do con nhỏ đi cả đêm hôm đó rồi.”
“Chà chà!”
Một đám người cứ như hét vào mặt Trương Văn Thành, anh ta không có cách nào phản bác lại nên chỉ đành chọn im lặng.
Bây giờ nhóm người họ càng chắc chắn rằng cảnh sát Thành, người mà thời gian qua luôn không gần nữ giới, nay đã có người trong lòng.
Sự tò mò trong lòng của họ nhanh chóng được thổi bùng lên: “Nói mau người phụ nữ đó là ai?”
“Đúng đó đúng đó.”
Da mặt của Trương Văn Thành vốn dĩ đã rất mỏng rồi đặc biệt là khi nhắc đến chuyện nam nữ trước mặt, bây giờ lại lại bị đâm một cái đúng vào tâm tư nên khuôn mặt anh ta tự nhiên đỏ bừng lên.
Và khi mọi người đang muốn tiếp tục thăm dò sâu hơn nữa thì giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt vang lên bên tai của anh ấy.
“Cảnh sát Thành ơi, cứu tôi với!”
Trương Văn Thành lập tức ngẩng đầu lên rồi hoảng loạn nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ anh lại bị ảo giác? Sao lại nghe thấy giọng của Đỗ Minh Nguyệt được?
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Trương Văn Thành đang nhìn xung quanh cô biết anh ta đã nghe thấy giọng của cô.
Đám côn đồ đằng sau cô cảm thấy hoảng sợ khi nghe thấy cô ba chữ cảnh sát Thành nên không chúng cũng không dám làm bừa.
Đối diện với cảnh sát đương nhiên là bọn chúng không dám làm gì bởi vừa mới được thả ra nên bọn chúng cũng không muốn lại bị ngồi tù tiếp.
“Đúng là con nhỏ may mắn, để mặc cô ta đi còn chúng ta đi thôi.” Một người đàn ông tóc vàng vừa nói vừa xua tay.
Lúc Đỗ Minh Nguyệt chạy về hướng Trương Văn Thành cô cũng phát hiện ra là bọn chúng không còn đuổi theo cô nữa.
Cô bắt đầu đi chậm lại rồi cúi xuống nhìn đôi chân đã mềm nhũn ra rồi.
Lúc này thì Trương Văn Thành cũng đã phát hiện ra cô, nhân lúc đèn đỏ anh ta rất phong độ bước qua vạch phân cách.
Một đám người sững sờ không thể ngờ được, Trương Văn Thành là người vốn luôn thận trọng tuy rằng anh ta biết luật nhưng vẫn phạm luật, có điều hành động vừa rồi thật là có chút đẹp trai.
Lúc này phản ứng đầu tiên là những cảnh sát đang ngồi trong xe: “Mau mau mau chúng ta phải nhanh ra xem rốt cuộc Trương Văn Thành sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào.”
Vừa nói xong những người trong xe cảnh sát như muốn nổ tung lên.
“Đúng đúng đúng mau đi xem đi.”
Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cô sợ rằng đám côn đồ đó sẽ lại đột ngột từ chỗ nào đó mà lao ra nên liên tục nhìn về phía sau.
Nhìn thấy bọn họ đã đi hết cô mới dám vỗ ngực thở phào nhưng vừa quay đầu lại thì cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trương Văn Thành cũng không biết bản thân anh bị làm sao nữa mà khi vừa nhìn thấy cô ấy toàn thân bỗng giống như tràn đầy sức sống vậy.
Anh cũng không thể kiểm soát được bản thân liền đưa tay ra ôm chầm lấy cô vào lòng.
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt rồi gọi: “Cảnh sát Thành ơi?”
Trương Văn Thành ổn định lại tâm trạng rồi buông Đỗ Minh Nguyệt ra, lúc anh buông tay ra suy nghĩ đầu tiên trong anh là tại sao cô ấy lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy?
Gương mặt anh ta có chút đỏ, đôi mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu nữa.
“Tại sao em lại ở đây?”
Đỗ Minh Nguyệt đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nói đằng sau cô.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đang chạy về phía cô.
Còn Trương Văn Thành thì có cảm giác muốn đánh nhau, mấy cái thằng cha này chẳng lẽ kiếp trước là phụ nữ sao? Cái gì cũng tò mò hiếu kì?
“Người mà cảnh sát Thành thích là...”
Anh cảnh sát đang chuẩn bị nói chuyện nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và ngay lập tức liền thu lại những gì anh ta muốn nói sau đó im lặng bước về phía những người đồng nghiệp, biểu cảm có chút đa dạng.
Đỗ Minh Nguyệt không biết biểu cảm này của họ là có chuyện gì nhưng cô chắc chắn một điều là họ có vẻ hơi sợ cô.
Trương Văn Thành đương nhiên biết bọn họ ở đây làm gì nên có chút khó chịu nhìn bọn họ hỏi: “Mọi người ở đây làm gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra còn chỗ tờ rơi của cô ấy.
“Không được rồi còn tờ rơi của em, em phải quay về đã.”
Cô ấy đứng dậy chuẩn bị vội vàng rời đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại.
Cô do dự một lúc cuối cùng bước đến trước mặt Trương Văn Thành.
“Anh có thể đi cùng em được không?”
Những cảnh sát đứng đằng sau hít vào một hơi rồi không ngừng nhìn Trương Văn Thành và lắc đầu.
Anh tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ của Lâm Hoàng Phong.
Cấp trên của họ đã cảnh báo cả nghìn lần rằng ai cũng có thể động vào nhưng tuyệt đối không được động vào tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng Trương Văn Thành lại không hề sợ hãi, huống hồ lúc đó chính Đỗ Minh Nguyệt cũng đã nói cô ấy đang tìm cơ hội để ly hôn.
Hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao hạnh phúc được.
Trên đường đi Đỗ Minh Nguyệt đem tất cả những gì vừa xảy ra kể lại cho Trương Văn Thành nghe, khuôn mặt anh tràn đầy sự tức giận.
“Những tên con đồ đó mà để anh bắt được thì anh sẽ chăm sóc cho chúng thật tốt mới được.” Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.