Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 14: Lại gặp sóng dữ
170
23/02/2022
Trong ngực Đỗ Thùy Linh đau nhức khó nén cơn giận và xấu hổ, cô ta đã bao giờ bị mất mặt như vậy chứ?
“Nhà họ Lâm có một người thừa kế như vậy, rõ ràng là một con ma bệnh, nói không chừng ngày nào đó anh ta đột nhiên chết, không riêng gì Đỗ Minh Nguyệt cô, đến lúc đó toàn bộ nhà họ Lâm đều…”
Hồ Đức Huy thấy cô ta không biết giữ mồm giữ miệng sắp phạm sai lầm lớn, vừa tỉnh táo lại sau khiếp sợ, vội tiến lên che miệng Đỗ Thùy Linh lại.
Dù vậy, mồ hôi trên thái dương của Hồ Đức Huy vẫn chảy ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó rơi từng giọt từng giọt trước.
“Ưm ưm…Anh làm gì vậy? Em đã bị đánh thành như vậy rồi mà anh còn thờ ơ được sao? Anh là tên rác rưởi.” Nói xong câu cuối, Đỗ Thùy Linh gần như lớn tiếng thét lên.
“Câm miệng.” Rốt cuộc Hồ Đức Huy không nhịn được nữa.
Thần sắc của Đỗ Minh Nguyệt dường như bị lo lắng bao phủ, trầm giọng cảnh cáo: “Ân oán của tôi với cô chúng ta chậm rãi tính sau, nhưng có chuyện này, nếu còn dám Hoàng Phong như vậy, tôi sẽ khiến cho cô biết hối hận là gì.
Một đá vừa rồi chỉ là dạy dỗ, sau này sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Dù sao cũng là giúp nhà họ Lâm tăng thể diện, cáo mượn oai hùm một chút, người phụ nữ thần bí có thân thủ khủng bố kia hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ?
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt tính toán nhỏ nhặt vang lên tiếng thình thịch.
Khóe miệng Hiểu Thu co giật ánh mắt liếc qua người phụ nữ mặc áo đen bên cạnh, lập tức xua đi vẻ lo lắng trong mắt, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Mợ chủ này thật không tầm thường, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị.
Lại nói, vốn cho rằng Đỗ Minh Nguyệt không tình nguyện bước vào nhà họ Lâm, không ngờ lại che chở Lâm Hoàng Phong như vậy. Hiểu Thu vốn có ấn tượng không tệ với cô, bây giờ lại tăng thêm mấy phần hảo cảm.
“Mợ chủ, đừng để những người này phá hỏng tâm trạng, chúng ta tiếp tục đi mua sắm đi.” Hiểu Thu vừa nói vừa đảo mắt ra hiệu, người phụ nữ thần bí kia hiểu ý, lẩn vào trong đám người.
Đi được vài bước càng nghĩ càng thấy không đúng, Đỗ Minh Nguyệt tiến lên bắt lấy cánh tay Hiểu Thu: “Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Quay đầu lại cười nhạt một cách thâm sâu khó hiểu, kéo tay Đỗ Minh Nguyệt đi vào trong một cửa hàng: “Bộ quần áo này không tệ, thể hiện được khí chất, mợ chủ có muốn thử một chút không?”
Dù sao cũng là người của nhà họ Lâm, nếu đã không muốn nói, thì Đỗ Minh Nguyệt cũng không tiện hỏi đến cùng, bất đắc dĩ nhận lấy bộ quần áo đi vào phòng thử đồ.
Thay quần áo xong, rủ mắt xuống tùy ý lật xem nhãn mác, trên đó bất ngờ viết tám con số, tay Đỗ Minh Nguyệt run lên một cái, vội vàng muốn cởi ra.
Nghĩ lại, cũng phải có một bộ quần áo có thể mặc để đi ra ngoài, dù sao bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Lâm, cũng không thể làm mất mặt nhà họ Lâm được.
Trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ của bà chủ nhà họ Lâm, như ác mộng quấn chặt lấy Đỗ Minh Nguyệt.
Bỗng nhiên rùng mình một cái, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi đi ra khỏi phòng thử đồ.
“Nhân viên bán hàng, chuyện này rốt cuộc là sao? Bộ quần áo tôi đã đặt trước sao lại không có?”
Lúc Đỗ Minh Nguyệt đang soi gương, sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói tức giận.
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, Đỗ Minh Nguyệt vừa mới xoay người được phân nửa, cánh tay bị người ta kéo mạnh, hại cô lảo đảo một cái suýt nữa té xuống.
“Cái người phụ nữ này ở đâu ra? Đây là đồ tôi đã đặt trước, cô nhanh cởi ra cho tôi.”
Nghe được tiếng huyên náo, Hiểu Thu đang lựa chọn quần áo xoay người nghiêm nghị quát lớn: “Dừng tay. Là ai dám lôi kéo mợ chủ nhà chúng tôi hả?”
Nhân viên bán hàng kia vội vàng chạy qua, nhìn thấy bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt có người hầu hẳn là người giàu có, cũng không dám đắc tội, đành phải xin lỗi hai bên.
“Thật xin lỗi cô, tôi vừa được điều đến, không biết bộ quần áo này đã được cô đặt trước.”
Người phụ nữ cũng không quan tâm đến nhân viên bán hàng, đi lên trước đắc ý vênh váo liếc xéo Đỗ Minh Nguyệt: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này của cô, tôi nhắc cô nhìn tên nhãn hiệu một chút, quần áo mua không nổi thì đừng tùy tiện thử.”
Hiểu Thu tiến lên che chắn cho mợ chủ nhà mình ở sau lưng, liếc nhìn người phụ nữ kia như một món đồ chơi: “Cô có biết mình đang chọc phải ai không?”
Đang muốn nói rõ thân phận, Đỗ Minh Nguyệt lại bắt lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không muốn quá ỷ lại vào nhà họ Lâm.
“Quần áo cô đã đặt, trả lại cho cô là được.” Xem như không có gì muốn đi đến phòng thử đồ thay quần áo ra.
“Biết sai liền sửa là chuyện tốt, nhưng cô cũng phải bày tỏ thái độ chứ.” Người phụ nữ hung hăng dọa người, dường như không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, thu lại bước chân vừa bước, nhíu mày: “Ồ?”
“Quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, sau này nhìn thấy tôi phải cúi đầu mà đi, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô đó.”
Như đã nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống của cô, người phụ nữ càng thêm hung hăng vênh váo.
Ánh mắt của Hiểu Thu thoáng chốc trở nên tàn nhẫn, đang muốn đưa tay ra lệnh dạy dỗ người phụ nữ không biết sống chết này một chút.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn đằng xa, khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt có chút thay đổi, cho Hiểu Thu một ánh mắt an tâm đừng vội.
Những vệ sĩ trong bóng tối chuẩn bị muốn động thủ nhìn thấy Hiểu Thu hạ tay xuống, lại lẩn vào đám người lần nữa.
“Không khách khí, không biết cô muốn không khách khí như thế nào?”
Cả người Lâm Hoàng Phong mặc bộ tây trang đi tới, ngũ quan như điêu khắc trên mặt lạnh như băng, tốc độ đi như cơn gió, híp đôi mắt lại sượt qua người các cô gái như gió xuân ấm áp.
“Cậu…” Hiểu Thu đang muốn kể khổ với cậu chủ nhà mình, Đỗ Minh Nguyệt đưa tay đặt ở trên miệng thở dài một cái.
Nụ cười xảo quyệt từ từ nhếch lên từ khóe miệng, Hiểu Thu không khỏi nâng trán, đen mặt lại.
Mợ chủ này tốt chỗ nào chứ, cả người đều có ý xấu. Không thể để cho cô ta làm hư được, Hiểu Thu vô ý từ từ lùi sang bên cạnh một bước.
“Cậu chủ Phong, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, đúng là có duyên mà.”
Người phụ nữ giây trước còn đang kêu gào quay đầu nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, lập tức thu liễm lại, mặt mũi tràn đầy sự quyến rũ, cả người yếu đuối như không xương ngang nhiên xông qua.
“Nhà họ Lâm có một người thừa kế như vậy, rõ ràng là một con ma bệnh, nói không chừng ngày nào đó anh ta đột nhiên chết, không riêng gì Đỗ Minh Nguyệt cô, đến lúc đó toàn bộ nhà họ Lâm đều…”
Hồ Đức Huy thấy cô ta không biết giữ mồm giữ miệng sắp phạm sai lầm lớn, vừa tỉnh táo lại sau khiếp sợ, vội tiến lên che miệng Đỗ Thùy Linh lại.
Dù vậy, mồ hôi trên thái dương của Hồ Đức Huy vẫn chảy ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó rơi từng giọt từng giọt trước.
“Ưm ưm…Anh làm gì vậy? Em đã bị đánh thành như vậy rồi mà anh còn thờ ơ được sao? Anh là tên rác rưởi.” Nói xong câu cuối, Đỗ Thùy Linh gần như lớn tiếng thét lên.
“Câm miệng.” Rốt cuộc Hồ Đức Huy không nhịn được nữa.
Thần sắc của Đỗ Minh Nguyệt dường như bị lo lắng bao phủ, trầm giọng cảnh cáo: “Ân oán của tôi với cô chúng ta chậm rãi tính sau, nhưng có chuyện này, nếu còn dám Hoàng Phong như vậy, tôi sẽ khiến cho cô biết hối hận là gì.
Một đá vừa rồi chỉ là dạy dỗ, sau này sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Dù sao cũng là giúp nhà họ Lâm tăng thể diện, cáo mượn oai hùm một chút, người phụ nữ thần bí có thân thủ khủng bố kia hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ?
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt tính toán nhỏ nhặt vang lên tiếng thình thịch.
Khóe miệng Hiểu Thu co giật ánh mắt liếc qua người phụ nữ mặc áo đen bên cạnh, lập tức xua đi vẻ lo lắng trong mắt, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Mợ chủ này thật không tầm thường, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị.
Lại nói, vốn cho rằng Đỗ Minh Nguyệt không tình nguyện bước vào nhà họ Lâm, không ngờ lại che chở Lâm Hoàng Phong như vậy. Hiểu Thu vốn có ấn tượng không tệ với cô, bây giờ lại tăng thêm mấy phần hảo cảm.
“Mợ chủ, đừng để những người này phá hỏng tâm trạng, chúng ta tiếp tục đi mua sắm đi.” Hiểu Thu vừa nói vừa đảo mắt ra hiệu, người phụ nữ thần bí kia hiểu ý, lẩn vào trong đám người.
Đi được vài bước càng nghĩ càng thấy không đúng, Đỗ Minh Nguyệt tiến lên bắt lấy cánh tay Hiểu Thu: “Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Quay đầu lại cười nhạt một cách thâm sâu khó hiểu, kéo tay Đỗ Minh Nguyệt đi vào trong một cửa hàng: “Bộ quần áo này không tệ, thể hiện được khí chất, mợ chủ có muốn thử một chút không?”
Dù sao cũng là người của nhà họ Lâm, nếu đã không muốn nói, thì Đỗ Minh Nguyệt cũng không tiện hỏi đến cùng, bất đắc dĩ nhận lấy bộ quần áo đi vào phòng thử đồ.
Thay quần áo xong, rủ mắt xuống tùy ý lật xem nhãn mác, trên đó bất ngờ viết tám con số, tay Đỗ Minh Nguyệt run lên một cái, vội vàng muốn cởi ra.
Nghĩ lại, cũng phải có một bộ quần áo có thể mặc để đi ra ngoài, dù sao bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Lâm, cũng không thể làm mất mặt nhà họ Lâm được.
Trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ của bà chủ nhà họ Lâm, như ác mộng quấn chặt lấy Đỗ Minh Nguyệt.
Bỗng nhiên rùng mình một cái, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi đi ra khỏi phòng thử đồ.
“Nhân viên bán hàng, chuyện này rốt cuộc là sao? Bộ quần áo tôi đã đặt trước sao lại không có?”
Lúc Đỗ Minh Nguyệt đang soi gương, sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói tức giận.
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, Đỗ Minh Nguyệt vừa mới xoay người được phân nửa, cánh tay bị người ta kéo mạnh, hại cô lảo đảo một cái suýt nữa té xuống.
“Cái người phụ nữ này ở đâu ra? Đây là đồ tôi đã đặt trước, cô nhanh cởi ra cho tôi.”
Nghe được tiếng huyên náo, Hiểu Thu đang lựa chọn quần áo xoay người nghiêm nghị quát lớn: “Dừng tay. Là ai dám lôi kéo mợ chủ nhà chúng tôi hả?”
Nhân viên bán hàng kia vội vàng chạy qua, nhìn thấy bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt có người hầu hẳn là người giàu có, cũng không dám đắc tội, đành phải xin lỗi hai bên.
“Thật xin lỗi cô, tôi vừa được điều đến, không biết bộ quần áo này đã được cô đặt trước.”
Người phụ nữ cũng không quan tâm đến nhân viên bán hàng, đi lên trước đắc ý vênh váo liếc xéo Đỗ Minh Nguyệt: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này của cô, tôi nhắc cô nhìn tên nhãn hiệu một chút, quần áo mua không nổi thì đừng tùy tiện thử.”
Hiểu Thu tiến lên che chắn cho mợ chủ nhà mình ở sau lưng, liếc nhìn người phụ nữ kia như một món đồ chơi: “Cô có biết mình đang chọc phải ai không?”
Đang muốn nói rõ thân phận, Đỗ Minh Nguyệt lại bắt lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không muốn quá ỷ lại vào nhà họ Lâm.
“Quần áo cô đã đặt, trả lại cho cô là được.” Xem như không có gì muốn đi đến phòng thử đồ thay quần áo ra.
“Biết sai liền sửa là chuyện tốt, nhưng cô cũng phải bày tỏ thái độ chứ.” Người phụ nữ hung hăng dọa người, dường như không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, thu lại bước chân vừa bước, nhíu mày: “Ồ?”
“Quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, sau này nhìn thấy tôi phải cúi đầu mà đi, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô đó.”
Như đã nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống của cô, người phụ nữ càng thêm hung hăng vênh váo.
Ánh mắt của Hiểu Thu thoáng chốc trở nên tàn nhẫn, đang muốn đưa tay ra lệnh dạy dỗ người phụ nữ không biết sống chết này một chút.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn đằng xa, khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt có chút thay đổi, cho Hiểu Thu một ánh mắt an tâm đừng vội.
Những vệ sĩ trong bóng tối chuẩn bị muốn động thủ nhìn thấy Hiểu Thu hạ tay xuống, lại lẩn vào đám người lần nữa.
“Không khách khí, không biết cô muốn không khách khí như thế nào?”
Cả người Lâm Hoàng Phong mặc bộ tây trang đi tới, ngũ quan như điêu khắc trên mặt lạnh như băng, tốc độ đi như cơn gió, híp đôi mắt lại sượt qua người các cô gái như gió xuân ấm áp.
“Cậu…” Hiểu Thu đang muốn kể khổ với cậu chủ nhà mình, Đỗ Minh Nguyệt đưa tay đặt ở trên miệng thở dài một cái.
Nụ cười xảo quyệt từ từ nhếch lên từ khóe miệng, Hiểu Thu không khỏi nâng trán, đen mặt lại.
Mợ chủ này tốt chỗ nào chứ, cả người đều có ý xấu. Không thể để cho cô ta làm hư được, Hiểu Thu vô ý từ từ lùi sang bên cạnh một bước.
“Cậu chủ Phong, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, đúng là có duyên mà.”
Người phụ nữ giây trước còn đang kêu gào quay đầu nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, lập tức thu liễm lại, mặt mũi tràn đầy sự quyến rũ, cả người yếu đuối như không xương ngang nhiên xông qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.