Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 464: Người thắng cuộc sau cùng là anh
170
02/04/2022
Serena coi như là thoát được một kiếp, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, tính tình cũng được kiềm chế nhiều.
Dưới con mắt của chị Trần, cái này cũng được coi là trong cái rủi có cái may.
Đoàn đội của Serena hết sức hài lòng đối với cách xử lý chuyện lần này, thế nhưng vẫn phải có hình phạt.
Serena nhận hình phạt, hơn nữa định xuất ngoại lần nữa để học thêm, công ty thấy thái độ cô ta thành khẩn, cũng chỉ giữ cô ta lại.
Dù sao với ngành này, năng lực của Serena quả thật không tệ.
Chị Trần gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh giúp chúng tôi lần này!"
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt trả lời: "Chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, không cần nói cảm ơn."
"Lần này người thắng cuộc đậm nhất hẳn là chủ tịch Phong rồi. Anh đi một nước cờ hiểm như thế, chắc đã sớm nổi sát tâm với tập đoàn Viên thị rồi!"
Chị Trần sở dĩ nói như vậy, chính là biết Lâm Hoàng Phong sẽ không tức giận, ai sẽ tức giận với một người thức thời được chứ?
Quả nhiên, Lâm Hoàng Phong nâng tầm mắt lên một chút, trong đáy mắt có một chút vẻ âm trầm: "Chị Trần quá lời rồi, tôi chỉ là muốn lấy gậy ông đập lưng ông thôi!"
Chị Trần giờ mới hiểu được chỗ đáng sợ của người đàn ông này, nhìn như bình tĩnh, nhưng thực sự ở phía dưới vẻ bình tĩnh này, ẩn núp bao nhiêu thâm trầm cũng còn chưa biết được.
Không khỏi không thừa nhận, Lâm Hoàng Phong là một người quản lý ưu tú, cũng là người rất biết cách lên kế hoạch.
Mà Viên Quân Minh, căn bản không phải là đối thủ của anh.
Chị Trần cúp điện thoại, nở một nụ cười.
Serena cùng chị Trần hóa giải hiềm khích lúc trước. Dù sao chẳng ai muốn có thêm nhiều kẻ địch ở trong đời. Trước là do Serena không hiểu chuyện, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ta tự nhiên chững chạc lên rất nhiều.
"Lâm Hoàng Phong quả nhiên rất ưu tú, người phụ nữ kia, thật hạnh phúc!" Serena có chút mất mát nói.
Chị Trần thấy cô ta như vậy bèn an ủi: "Có mấy thứ nếu không phải là của mình thì tốt nhất đừng cưỡng ép!"
Bụng của Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng lớn, có lúc chân sẽ còn hơi sưng lên. Cô cũng thường xuyên ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Chu Thành An có vẻ như rất rảnh rỗi, luôn chạy tới chỗ cô.
Khiến cho Đỗ Minh Nguyệt luôn trêu chọc nói: "Sao anh rãnh rỗi thế? Lúc nào cũng đến chỗ em!"
Chu Thành An dịu dàng cười lên, trả lời: "Không có chuyện gì làm, tất nhiên muốn tới quấy rầy em!"
Đỗ Minh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là tùy anh ấy.
Có điều gần đây, cô rất thích đi đến công viên trong thành phố, ở đó có một đài phun nước. Trên quảng trường còn có chim bồ câu kiếm ăn ở đó.
Người đi đường đi qua, đám chim bồ câu kia liền phạnh phạch đập cánh bay lên trời.
Đỗ Minh Nguyệt rất thích cảnh này, có lúc sẽ cầm một ít thức ăn tới cho chúng ăn.
Cô còn thích làm việc khác, ấy chính là vẽ.
Khả năng vẽ của cô cũng không tệ lắm. Trước kia cũng có học qua phác họa, thấy hình ảnh quảng trường, cũng không kiềm chế được muốn vẽ lại cảnh tượng này.
Cũng may mình vẽ cũng không đến mức khó coi, cũng nhìn ra được là cái gì!
"Nguyệt, tranh này của em cũng có chút ý cảnh đấy." Chu Thành An ngồi yên ở bên cạnh nhìn bản vẽ trong tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt cắn đầu bút trong miệng, nghe được anh ấy nói như vậy, liền cười đắc ý: "Đương nhiên, tranh em vẽ mà lại!"
Chu Thành An thích nhất chính là cái bộ dạng này của cô, hoạt bát lại khả ái, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn cưng chiều cô hết mực.
Lâm Bảo Phong đang ở một bên nhìn chằm chằm bọn họ, nếu người đàn ông kia có hành động gì quá đáng, cậu bé sẽ xông lên, cho cái người gọi là chú An đó biết tay.
Nhưng mà, bọn họ cũng chỉ là ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Lúc này, từ phía đối diện có một đôi vợ chồng đi tới, nhìn cũng giống là người Việt Nam, tuổi tác cũng tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi!
Bọn họ nói bọn họ đã nhìn hai người Đỗ Minh Nguyệt và Chu Thành An được một lúc. Thấy hai người ngồi mãi ở đây, quan sát một hồi lâu mới xác định được, hai người cũng là người Việt Nam.
Vì vậy cố lấy hết dũng khí, mới đi tới.
"Tôi chú ý đến hai người rất lâu rồi, hai ngươi cũng là người Việt Nam sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ hơi sửng sốt một chút, sau đó cười rạng rỡ: "Đúng vậy, hai người cũng là người Việt?"
"Đúng, chúng tôi là du khách đến đây, chỉ là cảm thấy hai người rất tình cảm, là vợ chồng sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ nói như vậy, cũng biết là bọn họ hiểu lầm, liền vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải, chúng tôi chỉ là bạn!"
Vẻ mặt hai người kia có hơi sửng sốt một chút, sau đó vẻ ngại ngùng nổi lên trên mặt.
"Thật xin lỗi, cô đang vẽ à? Có thể cho tôi nhìn một chút không?" Người đàn ông nọ chuyển đề tài.
Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên bằng lòng đưa tranh của mình cho họ nhìn. Sau khi họ xem xong đều cho là cô vẽ rất tốt, thậm chí còn đề nghị muốn mua lại.
Đỗ Minh Nguyệt há miệng một cái, dường như không nghĩ tới có người muốn mua tranh cô vẽ!
"Nếu như ông thích, tôi sẽ tặng miễn phí cho ông, không cần mua đâu!"
"Như vậy sao được, bà nhà tôi rất thích phong cách vẽ của cô, rất muốn mua lại tranh của cô đó."
Đỗ Minh Nguyệt thấy bọn họ hết sức cố chấp, cuối cùng lấy năm đô xem như là tiền bán tranh vẽ!
Cặp vợ chồng kia nói ngày mai họ sẽ rời khỏi đây, cho nên muốn mua ít đồ kỉ niệm. Trước đó thấy cô đang vẽ, liền cảm thấy rất thú vị.
Sau đó mới bất đắc dĩ quấy rầy cô, muốn cô bán tranh mình vẽ cho họ.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, tay cầm tranh vẽ của mình. Không biết tại sao, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Trong lồng ngực như được cái gì lấp đầy, cảm giác này khiến cô rất hạnh phúc.
Trong lòng Chu Thành An bởi vì lời từ chối khi nãy của Đỗ Minh Nguyệt mà cảm thấy mất mát. Nhưng khi nhìn cô cao hứng như thế, anh ấy cũng không khỏi che giấu sự hụt hẫng trong lòng mình.
Đỗ Minh Nguyệt dựa vào trên ghế ngồi, đột nhiên nghĩ tới một người. Cô cầm bút, tỉ mỉ vẽ ra hình dáng của người đó.
Chu Thành An thấy cô nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng lại là đang vẽ phong cảnh đẹp gì. Nào ngờ ghé đầu nhìn một cái lại phát hiện không phải là cái mà mình đang nghĩ.
Chu Thành An thấy đường nét đó, liền biết ngay, cô vẽ ai.
Anh ấy thu ánh mắt lại, ngồi thẳng người, rất bình tĩnh nhìn đám mây trên bầu trời.
Qua một hồi lâu, cô mới vẽ xong được một chút, mà sắc trời cũng đã tối dần đi từ sớm.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ kêu một tiếng: "Đã trế thế rồi, anh cũng không gọi em câu nào."
Giọng của Đỗ Minh Nguyệt mang một chút trách cứ, nhưng anh ấy cũng không cảm thấy tức giận.
"Nhìn em vẽ nghiêm túc như vậy, cho nên không muốn quấy rầy em." Chu Thành An mặt đầy cưng chiều nhìn cô!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra được cảm tình trong ánh mắt anh ấy, sau đó nghiêng đầu, rầu rĩ nói: "Anh đó, đừng nuông chiều em. Em sẽ được voi đòi tiên đó."
Chu Thành An cười lên: "Không sao. Với anh, em có đặc quyền này!"
Lại nữa, còn nói mấy câu không đứng đắn như này.
Đỗ Minh Nguyệt hiển nhiên xem nhẹ mấy câu này, vỗ vai anh ấy một cái, nói: "Đi thôi!"
Cô đỡ bụng mình, sau đó kêu một tiếng: "Bảo Phong, về nhà!"
Lâm Bảo Phong sau khi nghe được, lập tức chui ra từ dưới cầu trượt trong công viên, dắt tay của Đỗ Minh Nguyệt.
Dưới con mắt của chị Trần, cái này cũng được coi là trong cái rủi có cái may.
Đoàn đội của Serena hết sức hài lòng đối với cách xử lý chuyện lần này, thế nhưng vẫn phải có hình phạt.
Serena nhận hình phạt, hơn nữa định xuất ngoại lần nữa để học thêm, công ty thấy thái độ cô ta thành khẩn, cũng chỉ giữ cô ta lại.
Dù sao với ngành này, năng lực của Serena quả thật không tệ.
Chị Trần gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh giúp chúng tôi lần này!"
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt trả lời: "Chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, không cần nói cảm ơn."
"Lần này người thắng cuộc đậm nhất hẳn là chủ tịch Phong rồi. Anh đi một nước cờ hiểm như thế, chắc đã sớm nổi sát tâm với tập đoàn Viên thị rồi!"
Chị Trần sở dĩ nói như vậy, chính là biết Lâm Hoàng Phong sẽ không tức giận, ai sẽ tức giận với một người thức thời được chứ?
Quả nhiên, Lâm Hoàng Phong nâng tầm mắt lên một chút, trong đáy mắt có một chút vẻ âm trầm: "Chị Trần quá lời rồi, tôi chỉ là muốn lấy gậy ông đập lưng ông thôi!"
Chị Trần giờ mới hiểu được chỗ đáng sợ của người đàn ông này, nhìn như bình tĩnh, nhưng thực sự ở phía dưới vẻ bình tĩnh này, ẩn núp bao nhiêu thâm trầm cũng còn chưa biết được.
Không khỏi không thừa nhận, Lâm Hoàng Phong là một người quản lý ưu tú, cũng là người rất biết cách lên kế hoạch.
Mà Viên Quân Minh, căn bản không phải là đối thủ của anh.
Chị Trần cúp điện thoại, nở một nụ cười.
Serena cùng chị Trần hóa giải hiềm khích lúc trước. Dù sao chẳng ai muốn có thêm nhiều kẻ địch ở trong đời. Trước là do Serena không hiểu chuyện, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ta tự nhiên chững chạc lên rất nhiều.
"Lâm Hoàng Phong quả nhiên rất ưu tú, người phụ nữ kia, thật hạnh phúc!" Serena có chút mất mát nói.
Chị Trần thấy cô ta như vậy bèn an ủi: "Có mấy thứ nếu không phải là của mình thì tốt nhất đừng cưỡng ép!"
Bụng của Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng lớn, có lúc chân sẽ còn hơi sưng lên. Cô cũng thường xuyên ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Chu Thành An có vẻ như rất rảnh rỗi, luôn chạy tới chỗ cô.
Khiến cho Đỗ Minh Nguyệt luôn trêu chọc nói: "Sao anh rãnh rỗi thế? Lúc nào cũng đến chỗ em!"
Chu Thành An dịu dàng cười lên, trả lời: "Không có chuyện gì làm, tất nhiên muốn tới quấy rầy em!"
Đỗ Minh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là tùy anh ấy.
Có điều gần đây, cô rất thích đi đến công viên trong thành phố, ở đó có một đài phun nước. Trên quảng trường còn có chim bồ câu kiếm ăn ở đó.
Người đi đường đi qua, đám chim bồ câu kia liền phạnh phạch đập cánh bay lên trời.
Đỗ Minh Nguyệt rất thích cảnh này, có lúc sẽ cầm một ít thức ăn tới cho chúng ăn.
Cô còn thích làm việc khác, ấy chính là vẽ.
Khả năng vẽ của cô cũng không tệ lắm. Trước kia cũng có học qua phác họa, thấy hình ảnh quảng trường, cũng không kiềm chế được muốn vẽ lại cảnh tượng này.
Cũng may mình vẽ cũng không đến mức khó coi, cũng nhìn ra được là cái gì!
"Nguyệt, tranh này của em cũng có chút ý cảnh đấy." Chu Thành An ngồi yên ở bên cạnh nhìn bản vẽ trong tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt cắn đầu bút trong miệng, nghe được anh ấy nói như vậy, liền cười đắc ý: "Đương nhiên, tranh em vẽ mà lại!"
Chu Thành An thích nhất chính là cái bộ dạng này của cô, hoạt bát lại khả ái, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn cưng chiều cô hết mực.
Lâm Bảo Phong đang ở một bên nhìn chằm chằm bọn họ, nếu người đàn ông kia có hành động gì quá đáng, cậu bé sẽ xông lên, cho cái người gọi là chú An đó biết tay.
Nhưng mà, bọn họ cũng chỉ là ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Lúc này, từ phía đối diện có một đôi vợ chồng đi tới, nhìn cũng giống là người Việt Nam, tuổi tác cũng tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi!
Bọn họ nói bọn họ đã nhìn hai người Đỗ Minh Nguyệt và Chu Thành An được một lúc. Thấy hai người ngồi mãi ở đây, quan sát một hồi lâu mới xác định được, hai người cũng là người Việt Nam.
Vì vậy cố lấy hết dũng khí, mới đi tới.
"Tôi chú ý đến hai người rất lâu rồi, hai ngươi cũng là người Việt Nam sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ hơi sửng sốt một chút, sau đó cười rạng rỡ: "Đúng vậy, hai người cũng là người Việt?"
"Đúng, chúng tôi là du khách đến đây, chỉ là cảm thấy hai người rất tình cảm, là vợ chồng sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ nói như vậy, cũng biết là bọn họ hiểu lầm, liền vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải, chúng tôi chỉ là bạn!"
Vẻ mặt hai người kia có hơi sửng sốt một chút, sau đó vẻ ngại ngùng nổi lên trên mặt.
"Thật xin lỗi, cô đang vẽ à? Có thể cho tôi nhìn một chút không?" Người đàn ông nọ chuyển đề tài.
Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên bằng lòng đưa tranh của mình cho họ nhìn. Sau khi họ xem xong đều cho là cô vẽ rất tốt, thậm chí còn đề nghị muốn mua lại.
Đỗ Minh Nguyệt há miệng một cái, dường như không nghĩ tới có người muốn mua tranh cô vẽ!
"Nếu như ông thích, tôi sẽ tặng miễn phí cho ông, không cần mua đâu!"
"Như vậy sao được, bà nhà tôi rất thích phong cách vẽ của cô, rất muốn mua lại tranh của cô đó."
Đỗ Minh Nguyệt thấy bọn họ hết sức cố chấp, cuối cùng lấy năm đô xem như là tiền bán tranh vẽ!
Cặp vợ chồng kia nói ngày mai họ sẽ rời khỏi đây, cho nên muốn mua ít đồ kỉ niệm. Trước đó thấy cô đang vẽ, liền cảm thấy rất thú vị.
Sau đó mới bất đắc dĩ quấy rầy cô, muốn cô bán tranh mình vẽ cho họ.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, tay cầm tranh vẽ của mình. Không biết tại sao, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Trong lồng ngực như được cái gì lấp đầy, cảm giác này khiến cô rất hạnh phúc.
Trong lòng Chu Thành An bởi vì lời từ chối khi nãy của Đỗ Minh Nguyệt mà cảm thấy mất mát. Nhưng khi nhìn cô cao hứng như thế, anh ấy cũng không khỏi che giấu sự hụt hẫng trong lòng mình.
Đỗ Minh Nguyệt dựa vào trên ghế ngồi, đột nhiên nghĩ tới một người. Cô cầm bút, tỉ mỉ vẽ ra hình dáng của người đó.
Chu Thành An thấy cô nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng lại là đang vẽ phong cảnh đẹp gì. Nào ngờ ghé đầu nhìn một cái lại phát hiện không phải là cái mà mình đang nghĩ.
Chu Thành An thấy đường nét đó, liền biết ngay, cô vẽ ai.
Anh ấy thu ánh mắt lại, ngồi thẳng người, rất bình tĩnh nhìn đám mây trên bầu trời.
Qua một hồi lâu, cô mới vẽ xong được một chút, mà sắc trời cũng đã tối dần đi từ sớm.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ kêu một tiếng: "Đã trế thế rồi, anh cũng không gọi em câu nào."
Giọng của Đỗ Minh Nguyệt mang một chút trách cứ, nhưng anh ấy cũng không cảm thấy tức giận.
"Nhìn em vẽ nghiêm túc như vậy, cho nên không muốn quấy rầy em." Chu Thành An mặt đầy cưng chiều nhìn cô!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra được cảm tình trong ánh mắt anh ấy, sau đó nghiêng đầu, rầu rĩ nói: "Anh đó, đừng nuông chiều em. Em sẽ được voi đòi tiên đó."
Chu Thành An cười lên: "Không sao. Với anh, em có đặc quyền này!"
Lại nữa, còn nói mấy câu không đứng đắn như này.
Đỗ Minh Nguyệt hiển nhiên xem nhẹ mấy câu này, vỗ vai anh ấy một cái, nói: "Đi thôi!"
Cô đỡ bụng mình, sau đó kêu một tiếng: "Bảo Phong, về nhà!"
Lâm Bảo Phong sau khi nghe được, lập tức chui ra từ dưới cầu trượt trong công viên, dắt tay của Đỗ Minh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.