Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 137: Rời đi
170
23/02/2022
Nhưng cách Đỗ Minh Nguyệt giảm bớt gánh nặng cho anh lại là từ chức!
Cô viết một lá đơn xin thôi việc cho Trình Tuấn Dương.
Trình Tuấn Dương nhíu mày nhìn lá đơn này, dường như không thể tin tưởng được cô lại làm việc này.
"Cô muốn từ chức?" Trình Tuấn Dương nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."
Trình Tuấn Dương cầm lá đơn từ chức: “Cô có thể nói cho tôi biết lý do không?"
"Tôi muốn thả lỏng một chút."
Chuyện của cô với Hồ Đức Huy cũng nên kết thúc rồi!
“Tôi có thể phê duyệt một kì nghỉ phép cho cô."
Rõ ràng Trình Tuấn Dương cũng không muốn cô rời đi, thứ nhất là vì năng lực làm việc của cô thật sự không tệ, thứ hai là cô gái này vô cùng nỗ lực. Anh ta cũng không phải vì cô là vợ của Lâm Hoàng Phong mới giữ cô lại, anh ta chỉ là người yêu quý nhân tài mà thôi.
Đỗ Minh Nguyệt từ chối: "Không cần đâu giám đốc, tôi đã quyết định rồi!"
Trình Tuấn Dương thấy không giữ được cô nên đành phải thôi.
"Được rồi, vậy mong cô có thể tìm được công việc hài lòng phù hợp!"
Đỗ Minh Nguyệt cúi chào anh ta rồi đi ra ngoài.
Dư Hồng Thu vừa nghe cô từ chức đã lập tức ôm cô không buông tay.
"Hu hu hu, tớ không muốn cậu đi đâu, không cho!"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cũng không nỡ bỏ cô ấy, nhưng trên đời nào có bữa tiệc nào không tan, cuối cùng hai người vẫn phải đi trên hai con đường riêng thôi.
"Tớ cũng không nỡ bỏ cậu mà!"
"Thế sao cậu còn muốn đi?" Dư Hồng Thu không vui ngẩng đầu.
Đỗ Minh Nguyệt vỗ vai cô ấy như lúc trước: "Vì tớ còn phải làm những chuyện khác nữa."
Dư Hồng Thu biết mình không giữ được Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Sau đó Trình Tuấn Dương tổ chức cho cô một buổi liên hoan tạm biệt, người tới đều là người quen, ví dụ như Thúy Hân, chị Cảnh, Dư Hồng Thu.
Trong bữa, Thúy Hân uống nhiều nhất, cô tựa trên bả vai của Trình Tuấn Dương, ôm cằm anh ta nói: "Sao anh còn không trả lời em, em đã nói rõ ràng thế rồi còn gì!"
Đám Dư Hồng Thu vừa nghe, lập tức bày ra bộ dáng hóng chuyện.
Mặt Trình Tuấn Dương không có chút biểu cảm nào, có điều nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện một chút manh mối.
Ví dụ như, lỗ tai của anh ta đang dần dần đỏ lên.
Dư Hồng Thu là người thích hóng chuyện nhất, lập tức thừa thắng xông lên hỏi: "Thật ư, chị Thúy Hân, chị thích giám đốc Dương thật đấy à?"
Thúy Hân nâng tay, ngang ngược nói: "Không được à?"
Trình Tuấn Dương thấy cô ta đã sắp say đến nơi mà còn không ngừng uống, không kìm được mà có chút lo lắng. Anh ta giật cốc rượu trong tay Thúy Hân đi, lạnh lùng nói: "Cô say rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt cũng đã ngà ngà say, cô nhìn hai người họ, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
"Nào nào nào, tôi rất vui vì có thể quen mọi người, uống rượu!" Đỗ Minh Nguyệt giơ chén rượu lên.
Lúc Lâm Hoàng Phong gọi điện tới, Đỗ Minh Nguyệt đã say đến choáng váng cả đầu óc. Anh biết cô đang uống rượu, còn say đến mức này, lập tức đến đón cô.
Vì Đỗ Minh Nguyệt uống say sẽ ầm ĩ vô cùng, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, nên khi mọi người biết Lâm Hoàng Phong sắp tới thì đều đã ngầm hiểu mà rời đi, chỉ còn một mình Dư Hồng Thu ở lại chăm nom Đỗ Minh Nguyệt. Dư Hồng Thu thực bất đắc dĩ, cô cũng muốn đi mà!
Lâm Hoàng Phong đến rất nhanh, Dư Hồng Thu vừa nhìn thấy anh đã ngay lập tức lui về phía sau vài bước!
"Tổng giám đốc, anh đã đến rồi. Anh yên tâm, Minh Nguyệt không sao cả, chỉ uống say thôi, tuyệt đối không cụt tay thiếu chân gì hết!"
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt nằm bò trên bàn, vẻ mặt không tốt lắm.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên ngồi thẳng dậy hô: "Dư Hồng Thu, rót thêm bia cho tớ, tớ còn uống được nữa!"
Dư Hồng Thu run lên, Minh Nguyệt ơi là Minh Nguyệt, bây giờ tớ cũng không dám uống rượu với cậu nữa rồi!
Vì đề phòng bị Lâm Hoàng Phong trách, cô nên bỏ của chạy lấy người thì hơn.
"Tổng giám đốc, tôi đi trước nhé!"
Cô nói xong cũng không chờ Lâm Hoàng Phong trả lời đã chạy biến!
Đỗ Minh Nguyệt không thấy bạn mình trả lời, vừa nhìn xung quanh vừa mơ mơ màng màng hỏi: "Hả? Mọi người đâu rồi? Người đâu?"
Lâm Hoàng Phong đi đến trước mặt cô, thấy gò má cô hồng rực lên, không có chút phòng bị nào. Nếu là gặp người xấu, nhóc con này còn trốn được hay sao?
"Đừng uống nữa, chúng ta về nhà thôi!" Anh bế cô lên.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đã cười ha ha: "Tôi có nhà, tôi có nhà, chồng tôi nhất định là đang chờ tôi ở nhà!"
Lâm Hoàng Phong rất thích câu ‘chồng tôi’ này, gương mặt vừa quạu cọ lập tức trở nên ôn hòa.
"Bé ngốc!" Anh nhếch môi ôn nhu nói.
Đỗ Minh Nguyệt dường như ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cô rúc vào lòng anh lẩm bẩm: "Là mùi hương của Hoàng Phong, Hoàng Phong, anh tới đón em."
Lâm Hoàng Phong nghe thấy, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh đặt cô vào ghế phụ rồi buộc dây an toàn.
Lúc cô ngủ say trông rất ngoan ngoãn, giống như một con mèo con vậy. Thấy Đỗ Minh Nguyệt thế này, anh hơi động lòng, sau đó cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nhìn giờ mà sợ tới mức bật dậy ngay lập tức. Đến nửa chừng cô mới đột nhiên ý thức được, không đúng, không phải cô đã từ chức rồi sao? Sợ cái gì cơ chứ!
Vừa nghĩ như thế, cô lập tức nằm lại giường ngủ nướng, mãi đến giữa trưa mới chậm rãi tỉnh lại.
Mẹ Ngô thấy cô dậy muộn nên vội vàng hỏi: "Mợ chủ, hôm nay mợ không đi làm sao?"
Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa tóc: "Không đi, có lẽ mấy ngày này đều phải ở nhà ăn không ngồi rồi thôi."
Mẹ Ngô nghĩ, một người phụ nữ làm việc bên ngoài cũng không dễ dàng gì, ở nhà cũng tốt.
"Được, vậy thì không đi, hôm nay mợ muốn ăn món gì? Tôi làm cho mợ."
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong lập tức khoác tay bà thân mật nói: "Cháu biết mẹ Ngô là tốt nhất mà!"
Hôm nay Lâm Hoàng Phong đi làm mới biết Đỗ Minh Nguyệt từ chức, anh liếc Tiêu Hồng Quang, Tiêu Hồng Quang hết nhìn trần nhà lại nhìn mặt đất.
Lâm Hoàng Phong nghĩ, như vậy cũng tốt, cô không phải mệt nhọc như vậy nữa.
Nhưng mới mấy ngày Đỗ Minh Nguyệt đã thấy nhàm chán, hơn nữa cô cũng không biết tại sao bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Như Ngọc đuổi cô ra khỏi công ty nhất định là vì quyến rũ Lâm Hoàng Phong dễ hơn, bây giờ cô đi rồi, Lâm Hoàng Phong làm chuyện gì cô cũng không biết!
Cuối cùng, cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định dùng thân phận mợ chủ nhà họ Lâm đi thăm chồng mình một chút.
"Mẹ Ngô, buổi trưa làm một phần cơm hộp nhé, cháu muốn đi công ty!"
"Vâng, mợ chủ!"
Tới công ty, Đỗ Minh Nguyệt nhìn kiến trúc quen thuộc này, đột nhiên cảm thấy cô rời công ty đã lâu.
Bảo vệ trong công ty vẫn nhận ra Đỗ Minh Nguyệt, lúc trước khi Lâm Hoàng Phong nói cô là vợ anh, cô bị quan sát rất lâu như người ta xem động vật quý hiếm vậy.
Cô viết một lá đơn xin thôi việc cho Trình Tuấn Dương.
Trình Tuấn Dương nhíu mày nhìn lá đơn này, dường như không thể tin tưởng được cô lại làm việc này.
"Cô muốn từ chức?" Trình Tuấn Dương nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."
Trình Tuấn Dương cầm lá đơn từ chức: “Cô có thể nói cho tôi biết lý do không?"
"Tôi muốn thả lỏng một chút."
Chuyện của cô với Hồ Đức Huy cũng nên kết thúc rồi!
“Tôi có thể phê duyệt một kì nghỉ phép cho cô."
Rõ ràng Trình Tuấn Dương cũng không muốn cô rời đi, thứ nhất là vì năng lực làm việc của cô thật sự không tệ, thứ hai là cô gái này vô cùng nỗ lực. Anh ta cũng không phải vì cô là vợ của Lâm Hoàng Phong mới giữ cô lại, anh ta chỉ là người yêu quý nhân tài mà thôi.
Đỗ Minh Nguyệt từ chối: "Không cần đâu giám đốc, tôi đã quyết định rồi!"
Trình Tuấn Dương thấy không giữ được cô nên đành phải thôi.
"Được rồi, vậy mong cô có thể tìm được công việc hài lòng phù hợp!"
Đỗ Minh Nguyệt cúi chào anh ta rồi đi ra ngoài.
Dư Hồng Thu vừa nghe cô từ chức đã lập tức ôm cô không buông tay.
"Hu hu hu, tớ không muốn cậu đi đâu, không cho!"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cũng không nỡ bỏ cô ấy, nhưng trên đời nào có bữa tiệc nào không tan, cuối cùng hai người vẫn phải đi trên hai con đường riêng thôi.
"Tớ cũng không nỡ bỏ cậu mà!"
"Thế sao cậu còn muốn đi?" Dư Hồng Thu không vui ngẩng đầu.
Đỗ Minh Nguyệt vỗ vai cô ấy như lúc trước: "Vì tớ còn phải làm những chuyện khác nữa."
Dư Hồng Thu biết mình không giữ được Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Sau đó Trình Tuấn Dương tổ chức cho cô một buổi liên hoan tạm biệt, người tới đều là người quen, ví dụ như Thúy Hân, chị Cảnh, Dư Hồng Thu.
Trong bữa, Thúy Hân uống nhiều nhất, cô tựa trên bả vai của Trình Tuấn Dương, ôm cằm anh ta nói: "Sao anh còn không trả lời em, em đã nói rõ ràng thế rồi còn gì!"
Đám Dư Hồng Thu vừa nghe, lập tức bày ra bộ dáng hóng chuyện.
Mặt Trình Tuấn Dương không có chút biểu cảm nào, có điều nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện một chút manh mối.
Ví dụ như, lỗ tai của anh ta đang dần dần đỏ lên.
Dư Hồng Thu là người thích hóng chuyện nhất, lập tức thừa thắng xông lên hỏi: "Thật ư, chị Thúy Hân, chị thích giám đốc Dương thật đấy à?"
Thúy Hân nâng tay, ngang ngược nói: "Không được à?"
Trình Tuấn Dương thấy cô ta đã sắp say đến nơi mà còn không ngừng uống, không kìm được mà có chút lo lắng. Anh ta giật cốc rượu trong tay Thúy Hân đi, lạnh lùng nói: "Cô say rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt cũng đã ngà ngà say, cô nhìn hai người họ, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
"Nào nào nào, tôi rất vui vì có thể quen mọi người, uống rượu!" Đỗ Minh Nguyệt giơ chén rượu lên.
Lúc Lâm Hoàng Phong gọi điện tới, Đỗ Minh Nguyệt đã say đến choáng váng cả đầu óc. Anh biết cô đang uống rượu, còn say đến mức này, lập tức đến đón cô.
Vì Đỗ Minh Nguyệt uống say sẽ ầm ĩ vô cùng, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, nên khi mọi người biết Lâm Hoàng Phong sắp tới thì đều đã ngầm hiểu mà rời đi, chỉ còn một mình Dư Hồng Thu ở lại chăm nom Đỗ Minh Nguyệt. Dư Hồng Thu thực bất đắc dĩ, cô cũng muốn đi mà!
Lâm Hoàng Phong đến rất nhanh, Dư Hồng Thu vừa nhìn thấy anh đã ngay lập tức lui về phía sau vài bước!
"Tổng giám đốc, anh đã đến rồi. Anh yên tâm, Minh Nguyệt không sao cả, chỉ uống say thôi, tuyệt đối không cụt tay thiếu chân gì hết!"
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt nằm bò trên bàn, vẻ mặt không tốt lắm.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên ngồi thẳng dậy hô: "Dư Hồng Thu, rót thêm bia cho tớ, tớ còn uống được nữa!"
Dư Hồng Thu run lên, Minh Nguyệt ơi là Minh Nguyệt, bây giờ tớ cũng không dám uống rượu với cậu nữa rồi!
Vì đề phòng bị Lâm Hoàng Phong trách, cô nên bỏ của chạy lấy người thì hơn.
"Tổng giám đốc, tôi đi trước nhé!"
Cô nói xong cũng không chờ Lâm Hoàng Phong trả lời đã chạy biến!
Đỗ Minh Nguyệt không thấy bạn mình trả lời, vừa nhìn xung quanh vừa mơ mơ màng màng hỏi: "Hả? Mọi người đâu rồi? Người đâu?"
Lâm Hoàng Phong đi đến trước mặt cô, thấy gò má cô hồng rực lên, không có chút phòng bị nào. Nếu là gặp người xấu, nhóc con này còn trốn được hay sao?
"Đừng uống nữa, chúng ta về nhà thôi!" Anh bế cô lên.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đã cười ha ha: "Tôi có nhà, tôi có nhà, chồng tôi nhất định là đang chờ tôi ở nhà!"
Lâm Hoàng Phong rất thích câu ‘chồng tôi’ này, gương mặt vừa quạu cọ lập tức trở nên ôn hòa.
"Bé ngốc!" Anh nhếch môi ôn nhu nói.
Đỗ Minh Nguyệt dường như ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cô rúc vào lòng anh lẩm bẩm: "Là mùi hương của Hoàng Phong, Hoàng Phong, anh tới đón em."
Lâm Hoàng Phong nghe thấy, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh đặt cô vào ghế phụ rồi buộc dây an toàn.
Lúc cô ngủ say trông rất ngoan ngoãn, giống như một con mèo con vậy. Thấy Đỗ Minh Nguyệt thế này, anh hơi động lòng, sau đó cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nhìn giờ mà sợ tới mức bật dậy ngay lập tức. Đến nửa chừng cô mới đột nhiên ý thức được, không đúng, không phải cô đã từ chức rồi sao? Sợ cái gì cơ chứ!
Vừa nghĩ như thế, cô lập tức nằm lại giường ngủ nướng, mãi đến giữa trưa mới chậm rãi tỉnh lại.
Mẹ Ngô thấy cô dậy muộn nên vội vàng hỏi: "Mợ chủ, hôm nay mợ không đi làm sao?"
Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa tóc: "Không đi, có lẽ mấy ngày này đều phải ở nhà ăn không ngồi rồi thôi."
Mẹ Ngô nghĩ, một người phụ nữ làm việc bên ngoài cũng không dễ dàng gì, ở nhà cũng tốt.
"Được, vậy thì không đi, hôm nay mợ muốn ăn món gì? Tôi làm cho mợ."
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong lập tức khoác tay bà thân mật nói: "Cháu biết mẹ Ngô là tốt nhất mà!"
Hôm nay Lâm Hoàng Phong đi làm mới biết Đỗ Minh Nguyệt từ chức, anh liếc Tiêu Hồng Quang, Tiêu Hồng Quang hết nhìn trần nhà lại nhìn mặt đất.
Lâm Hoàng Phong nghĩ, như vậy cũng tốt, cô không phải mệt nhọc như vậy nữa.
Nhưng mới mấy ngày Đỗ Minh Nguyệt đã thấy nhàm chán, hơn nữa cô cũng không biết tại sao bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Như Ngọc đuổi cô ra khỏi công ty nhất định là vì quyến rũ Lâm Hoàng Phong dễ hơn, bây giờ cô đi rồi, Lâm Hoàng Phong làm chuyện gì cô cũng không biết!
Cuối cùng, cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định dùng thân phận mợ chủ nhà họ Lâm đi thăm chồng mình một chút.
"Mẹ Ngô, buổi trưa làm một phần cơm hộp nhé, cháu muốn đi công ty!"
"Vâng, mợ chủ!"
Tới công ty, Đỗ Minh Nguyệt nhìn kiến trúc quen thuộc này, đột nhiên cảm thấy cô rời công ty đã lâu.
Bảo vệ trong công ty vẫn nhận ra Đỗ Minh Nguyệt, lúc trước khi Lâm Hoàng Phong nói cô là vợ anh, cô bị quan sát rất lâu như người ta xem động vật quý hiếm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.