Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 92: Tặng hoa không thích? Vậy thì tặng thẻ
170
23/02/2022
Hôm đó cô ta bị Trình Tuấn Dương dạy dỗ một trận trong phòng làm việc, lúc nào nhận cục tức như vậy.
Người phụ nữ Đỗ Minh Nguyệt đó, cô ta nhất định phải đuổi cô đi mới được.
La Nghĩa hôn lên mặt cô ta, dịu dàng nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Mấy ngày nay Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhận được hoa tươi, thế nhưng lại không biết ai tặng, nhất thời cũng hơi buồn rầu.
Huống chi để ở đây, sau cùng cũng phải bị cô cầm đi vứt, luôn cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Dư Hồng Thu nhìn dáng vẻ phiền não của cô, cười hì hì nói: “Có người tặng hoa còn mất hứng như vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt bứt một cánh hoa, sau đó thở dài: “Chính là cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa cũng không biết ai tặng, nếu biết sẽ bảo anh ta đừng hao tâm tổn trí như thế.”
Dư Hồng Thu nghe xong thì hỏi ngay lập tức: “Cô thật sự không có nghĩ gì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, thấy cô ấy nghiêm túc như vậy không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Sao thế? Có phải cô biết gì hay không?”
Dư Hồng Thu nghe xong lập tức lắc đầu: “Không không, chính là tò mò hỏi một chút thôi, tôi đi nộp tài liệu.”
Cô ấy nói xong thì chạy trốn nhanh như chớp.
Đỗ Minh Nguyệt mới không cô ấy không biết gì, dáng vẻ này khẳng định có quỷ.
Sau đó cô ôm bó hoa đó đi xuống, mỗi lầm nhận được hoa, cô đều sẽ đem đi giao cho tiếp tân, để các cô ấy dùng để trang trí.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lúc đi xuống, đúng lúc đụng phải Tiêu Hồng Quang bên cạnh Lâm Hoàng Phong.
Tiêu Hồng Quang nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cung kính khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy bó hoa trong ngực cô thì lập tức ngừng lại.
“Cô Minh Nguyệt, hoa này của cô…”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Hoa này tôi cũng không biết ai tặng, giữ cũng vô dụng nên tôi muốn đem cho tiếp tân.”
Tiêu Hồng Quang khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ông chủ bọn họ sắp bị người ta đào góc tường.
Trở lại văn phòng, thấy ông chủ nhà mình nghiêm túc làm việc như vậy, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lơ đãng nói.
“Vừa mới xuống lầu, tôi nhìn thấy Cô Minh Nguyệt cầm một bó hoa.”
Quả nhiên Lâm Hoàng Phong nghe lời anh ta nói xong thì lập tức ngẩng đầu lên.
“Một bó hoa?” Anh cau mày hỏi.
Tiêu Hồng Quang trả lời: “Đúng đó, còn rất đẹp nữa, Cô Minh Nguyệt nói không biết ai tặng, đang định cho tiếp tân.”
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một chút nói: “Tôi biết rồi, anh lui xuống trước đi.”
Sau khi Tiêu Hồng Quang rời khỏi, Lâm Hoàng Phong liền không có tâm trạng gì, cũng không biết ai to gan như vậy, ngay cả phụ nữ của anh cũng dám ngấp nghé.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt tan làm, đúng lúc đụng phải xe của Lâm Hoàng Phong.
Xe ngừng tại cửa ra vào, khiến Đỗ Minh Nguyệt giật nảy mình.
“Sao anh tới đây?” Cô nhìn bốn phía xung quanh, sợ có người nhìn thấy.
Lâm Hoàng Phong không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”
Đỗ Minh Nguyệt sợ bị người khác nhìn thấy, thế là tranh thủ thời gian mở cửa xe ra ngồi vào.
Lâm Hoàng Phong không nói lời nào, sau đó anh trực tiếp lái xe nghênh ngang rời khỏi.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trong xe, không biết Lâm Hoàng Phong muốn đưa cô đi đâu, huống chi nhìn vẻ mặt anh giống như không vui vẻ lắm.
Xe nhanh chóng đến đích, Lâm Hoàng Phong ngừng xe lại nói: “Xuống xe.”
Đỗ Minh Nguyệt tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.
Bên cạnh là một tiệm hoa, người ở bên trong nghe tiếng động thì lập tức đi ra.
Tiêu Hồng Quang đứng ở một bên, hơi xoay người: “Ông chủ, chuyện đã làm xong.”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, ra vẻ mình đã biết.
Sau đó anh quay người nắm tay cô đi tới.
Đi vào bên trong, hương hoa liền ngập tràn mũi cô, những đóa hoa kiều diễm ướt át kia trưng bày đầy cả phòng. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # Tгùм TruyệИ. V N #
“Thích không?” Lâm Hoàng Phong trầm giọng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu anh có ý gì, xoay đầu lại nhìn về phía anh: “Anh đây là thế nào?”
Lâm Hoàng Phong không nói gì, chỉ nhấc chân lên đến bên cạnh một gốc hoa.
Xương cốt ngón tay rõ ràng khẽ vuốt cánh hoa mềm mại, khóe môi nở nụ cười như có như không.
“Đây là hoa tu-líp anh mới nhập từ Pháp về, còn cái này…” Anh lại đi đến bên cạnh một chậu hoa khác: “Đây là hoa hồng Juliet của châu Âu, còn đây là hoa hồng xanh.”
Sau khi anh nói xong thì ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt: “Thích không?”
Đỗ Minh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, những đóa hoa anh nói này đều là loại quý giá, lại còn chuyển tới bằng đường hàng không, nghĩ như thế nào cảm cảm thấy là đang đốt tiền.
Đỗ Minh Nguyệt: “Những đóa hoa này không phải tặng tôi chứ?”
Lâm Hoàng Phong cười: “Đương nhiên tặng em.”
Cơ thể Đỗ Minh Nguyệt run rẩy, thật vất vả mới đứng vững.
Nhìn những đóa hoa này, Đỗ Minh Nguyệt vẫn yếu ớt hỏi: “Vậy tôi có thể cầm bọn chúng đi đổi tiền không?”
Lâm Hoàng Phong: “…”
Nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng Phong càng ngày càng khó coi, Đỗ Minh Nguyệt tranh thủ thời gian giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nghĩ những đóa hoa này vốn vô dụng, huống chi tôi cũng không phải người thích hoa, hoa quý như thế trong tay tôi rất đáng tiếc, còn không bằng đổi ít tiền.”
Cô thật sự nghĩ như vậy, cũng không hiểu tại sao Lâm Hoàng Phong phải đột nhiên tặng hoa cho cô.
“Em không thích?” Trên mặt Lâm Hoàng Phong có hơi thất vọng.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Chưa nói tới có thích hay không, vẻ đẹp của nó tôi thưởng thức là được, không cần mua về đâu.”
Cô nói xong lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa hoa đắt như vậy tôi đau lòng lắm.”
Lâm Hoàng Phong không phải không nghe tiếng lầm bầm của cô, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cô nhóc này rất yêu tiền.
Đỗ Minh Nguyệt khác với Lâm Hoàng Phong, từ nhỏ cô đã lớn lên ở khu ổ chuột, biết tiền có ý nghĩa với họ như thế nào.
Cho nên đây vẫn là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy cô vẫn luôn muốn tiết kiệm tiền.
Lâm Hoàng Phong thở dài, cuối cùng lấy thẻ đen ra bỏ vào tay cô.
“Không thích những thứ này thì em nhận cái này đi, em thử từ chối nữa xem?”
Giọng điệu Lâm Hoàng Phong uy hiếp, khiến lời Đỗ Minh Nguyệt muốn nói ra đành nuốt xuống, chỉ có thể trực tiếp nhìn chằm chằm anh.
Trong mắt của cô trong veo, tựa như sao trời trong đêm tối.
Lâm Hoàng Phong nơi nào chịu nổi khi cô nhìn chằm chằm anh như vậy, mang tai cũng sớm đã đỏ lên.
“Đi thôi, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm.” Anh tự nhiên nắm tay cô như vậy.
Cô luôn cảm thấy bức tường mình xây cao lên đang từng chút một sụp đổ.
Lúc rời khỏi, Tiêu Hồng Quang còn đứng ở cổng.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Lâm Hoàng Phong ra lệnh: “Thu dọn hết những thứ này cho tôi.”
Tiêu Hồng Quang: “…”
Không phải chứ, đống này không phải vừa mới chở về từ nước ngoài sao? Đống này phải thu dọn kiểu gì?
Nhìn hai vợ chồng nắm tay phía trước, Tiêu Hồng Quang mở to đôi mắt, xem ra lần sau không nên xen vào việc của người khác mới đúng.
Hôm sau, trên mặt bàn của Đỗ Minh Nguyệt lại lần nữa xuất hiện bó hoa tươi kia.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, cô cũng dần dần hiểu chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ Đỗ Minh Nguyệt đó, cô ta nhất định phải đuổi cô đi mới được.
La Nghĩa hôn lên mặt cô ta, dịu dàng nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Mấy ngày nay Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhận được hoa tươi, thế nhưng lại không biết ai tặng, nhất thời cũng hơi buồn rầu.
Huống chi để ở đây, sau cùng cũng phải bị cô cầm đi vứt, luôn cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Dư Hồng Thu nhìn dáng vẻ phiền não của cô, cười hì hì nói: “Có người tặng hoa còn mất hứng như vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt bứt một cánh hoa, sau đó thở dài: “Chính là cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa cũng không biết ai tặng, nếu biết sẽ bảo anh ta đừng hao tâm tổn trí như thế.”
Dư Hồng Thu nghe xong thì hỏi ngay lập tức: “Cô thật sự không có nghĩ gì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, thấy cô ấy nghiêm túc như vậy không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Sao thế? Có phải cô biết gì hay không?”
Dư Hồng Thu nghe xong lập tức lắc đầu: “Không không, chính là tò mò hỏi một chút thôi, tôi đi nộp tài liệu.”
Cô ấy nói xong thì chạy trốn nhanh như chớp.
Đỗ Minh Nguyệt mới không cô ấy không biết gì, dáng vẻ này khẳng định có quỷ.
Sau đó cô ôm bó hoa đó đi xuống, mỗi lầm nhận được hoa, cô đều sẽ đem đi giao cho tiếp tân, để các cô ấy dùng để trang trí.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lúc đi xuống, đúng lúc đụng phải Tiêu Hồng Quang bên cạnh Lâm Hoàng Phong.
Tiêu Hồng Quang nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cung kính khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy bó hoa trong ngực cô thì lập tức ngừng lại.
“Cô Minh Nguyệt, hoa này của cô…”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Hoa này tôi cũng không biết ai tặng, giữ cũng vô dụng nên tôi muốn đem cho tiếp tân.”
Tiêu Hồng Quang khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ông chủ bọn họ sắp bị người ta đào góc tường.
Trở lại văn phòng, thấy ông chủ nhà mình nghiêm túc làm việc như vậy, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lơ đãng nói.
“Vừa mới xuống lầu, tôi nhìn thấy Cô Minh Nguyệt cầm một bó hoa.”
Quả nhiên Lâm Hoàng Phong nghe lời anh ta nói xong thì lập tức ngẩng đầu lên.
“Một bó hoa?” Anh cau mày hỏi.
Tiêu Hồng Quang trả lời: “Đúng đó, còn rất đẹp nữa, Cô Minh Nguyệt nói không biết ai tặng, đang định cho tiếp tân.”
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một chút nói: “Tôi biết rồi, anh lui xuống trước đi.”
Sau khi Tiêu Hồng Quang rời khỏi, Lâm Hoàng Phong liền không có tâm trạng gì, cũng không biết ai to gan như vậy, ngay cả phụ nữ của anh cũng dám ngấp nghé.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt tan làm, đúng lúc đụng phải xe của Lâm Hoàng Phong.
Xe ngừng tại cửa ra vào, khiến Đỗ Minh Nguyệt giật nảy mình.
“Sao anh tới đây?” Cô nhìn bốn phía xung quanh, sợ có người nhìn thấy.
Lâm Hoàng Phong không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”
Đỗ Minh Nguyệt sợ bị người khác nhìn thấy, thế là tranh thủ thời gian mở cửa xe ra ngồi vào.
Lâm Hoàng Phong không nói lời nào, sau đó anh trực tiếp lái xe nghênh ngang rời khỏi.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trong xe, không biết Lâm Hoàng Phong muốn đưa cô đi đâu, huống chi nhìn vẻ mặt anh giống như không vui vẻ lắm.
Xe nhanh chóng đến đích, Lâm Hoàng Phong ngừng xe lại nói: “Xuống xe.”
Đỗ Minh Nguyệt tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.
Bên cạnh là một tiệm hoa, người ở bên trong nghe tiếng động thì lập tức đi ra.
Tiêu Hồng Quang đứng ở một bên, hơi xoay người: “Ông chủ, chuyện đã làm xong.”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, ra vẻ mình đã biết.
Sau đó anh quay người nắm tay cô đi tới.
Đi vào bên trong, hương hoa liền ngập tràn mũi cô, những đóa hoa kiều diễm ướt át kia trưng bày đầy cả phòng. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # Tгùм TruyệИ. V N #
“Thích không?” Lâm Hoàng Phong trầm giọng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu anh có ý gì, xoay đầu lại nhìn về phía anh: “Anh đây là thế nào?”
Lâm Hoàng Phong không nói gì, chỉ nhấc chân lên đến bên cạnh một gốc hoa.
Xương cốt ngón tay rõ ràng khẽ vuốt cánh hoa mềm mại, khóe môi nở nụ cười như có như không.
“Đây là hoa tu-líp anh mới nhập từ Pháp về, còn cái này…” Anh lại đi đến bên cạnh một chậu hoa khác: “Đây là hoa hồng Juliet của châu Âu, còn đây là hoa hồng xanh.”
Sau khi anh nói xong thì ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt: “Thích không?”
Đỗ Minh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, những đóa hoa anh nói này đều là loại quý giá, lại còn chuyển tới bằng đường hàng không, nghĩ như thế nào cảm cảm thấy là đang đốt tiền.
Đỗ Minh Nguyệt: “Những đóa hoa này không phải tặng tôi chứ?”
Lâm Hoàng Phong cười: “Đương nhiên tặng em.”
Cơ thể Đỗ Minh Nguyệt run rẩy, thật vất vả mới đứng vững.
Nhìn những đóa hoa này, Đỗ Minh Nguyệt vẫn yếu ớt hỏi: “Vậy tôi có thể cầm bọn chúng đi đổi tiền không?”
Lâm Hoàng Phong: “…”
Nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng Phong càng ngày càng khó coi, Đỗ Minh Nguyệt tranh thủ thời gian giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nghĩ những đóa hoa này vốn vô dụng, huống chi tôi cũng không phải người thích hoa, hoa quý như thế trong tay tôi rất đáng tiếc, còn không bằng đổi ít tiền.”
Cô thật sự nghĩ như vậy, cũng không hiểu tại sao Lâm Hoàng Phong phải đột nhiên tặng hoa cho cô.
“Em không thích?” Trên mặt Lâm Hoàng Phong có hơi thất vọng.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Chưa nói tới có thích hay không, vẻ đẹp của nó tôi thưởng thức là được, không cần mua về đâu.”
Cô nói xong lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa hoa đắt như vậy tôi đau lòng lắm.”
Lâm Hoàng Phong không phải không nghe tiếng lầm bầm của cô, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cô nhóc này rất yêu tiền.
Đỗ Minh Nguyệt khác với Lâm Hoàng Phong, từ nhỏ cô đã lớn lên ở khu ổ chuột, biết tiền có ý nghĩa với họ như thế nào.
Cho nên đây vẫn là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy cô vẫn luôn muốn tiết kiệm tiền.
Lâm Hoàng Phong thở dài, cuối cùng lấy thẻ đen ra bỏ vào tay cô.
“Không thích những thứ này thì em nhận cái này đi, em thử từ chối nữa xem?”
Giọng điệu Lâm Hoàng Phong uy hiếp, khiến lời Đỗ Minh Nguyệt muốn nói ra đành nuốt xuống, chỉ có thể trực tiếp nhìn chằm chằm anh.
Trong mắt của cô trong veo, tựa như sao trời trong đêm tối.
Lâm Hoàng Phong nơi nào chịu nổi khi cô nhìn chằm chằm anh như vậy, mang tai cũng sớm đã đỏ lên.
“Đi thôi, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm.” Anh tự nhiên nắm tay cô như vậy.
Cô luôn cảm thấy bức tường mình xây cao lên đang từng chút một sụp đổ.
Lúc rời khỏi, Tiêu Hồng Quang còn đứng ở cổng.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Lâm Hoàng Phong ra lệnh: “Thu dọn hết những thứ này cho tôi.”
Tiêu Hồng Quang: “…”
Không phải chứ, đống này không phải vừa mới chở về từ nước ngoài sao? Đống này phải thu dọn kiểu gì?
Nhìn hai vợ chồng nắm tay phía trước, Tiêu Hồng Quang mở to đôi mắt, xem ra lần sau không nên xen vào việc của người khác mới đúng.
Hôm sau, trên mặt bàn của Đỗ Minh Nguyệt lại lần nữa xuất hiện bó hoa tươi kia.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, cô cũng dần dần hiểu chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.