Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 134: Thân phận bị lộ
170
23/02/2022
Lâm Hoàng Phong đột nhiên ý thức được suy nghĩ của mình, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ nghĩ về một người phụ nữ khác như vậy.
"Đi thôi, đi ăn cơm đi!"
Cô ngủ lâu như vậy, e là đã đói bụng từ lâu rồi!
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện ra khỏi công ty với anh đã thấy có chút thẹn thùng.
"Không cần đâu, em chưa đói mà!"
Cô vừa nói xong thì dạ dày đã như phản đối vậy, lập tức réo lên òng ọc.
Lâm Hoàng Phong nghe được, anh bật cười tiến sát vào cô, thấp giọng hỏi: "Em không đói ấy hả?"
Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ đến mức muốn độn thổ, sao lần nào cũng mất mặt trước mặt anh ấy như vậy cơ chứ!
Lâm Hoàng Phong nắm tay cô, ấm áp nói: "Đi thôi! Đi ăn cơm đi!"
Nói xong, anh dẫn cô đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, hai người đúng lúc gặp Trần Như Ngọc tới đưa tài liệu cho Lâm Hoàng Phong.
Trần Như Ngọc nhìn thấy cảnh hai người nắm tay nhau đi ra, cô ta không nín được mà siết chặt tập tài liệu trong tay đến nhăn nhúm, Đỗ Minh Nguyệt muốn khoe khoang với cô ta sao?
Trần Như Ngọc không nghĩ tới, hóa ra Đỗ Minh Nguyệt lại là bạn gái của Lâm Hoàng Phong.
"Tổng giám đốc, anh muốn đi ra ngoài ư?" Ngay lập tức, Trần Như Ngọc sốt ruột chắn trước đường đi của hai người.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày nhìn Trần Như Ngọc đứng chắn trước mặt anh, rõ ràng là không vừa lòng với việc làm này của cô ta.
Anh lui về phía sau vài bước, cách cô ta một khoảng mới hỏi: "Cô có việc gì à?"
Trần Như Ngọc giả vờ không nhận ra sự xa cách của anh, tự nhiên tiến lên nói: "Vâng, việc hợp tác với ông Nguyên còn vài chi tiết cần bàn bạc thêm, phó giám đốc kinh doanh bảo tôi mời anh tới trao đổi."
Lâm Hoàng Phong nghe là Hiên Hữu mời, không biết anh ta lại có ý đồ gì!
Anh lạnh nhạt đáp: "Cứ giao cho Tiêu Hồng Quang, tôi xem xong sẽ trả lời phó giám đốc sau."
Anh nói như vậy đã tỏ rõ là không muốn thảo luận việc này với cô ta.
Trần Như Ngọc nghe hiểu ý anh, có điều cô ta không cam lòng nên tiếp tục nói: "Tổng giám đốc, chuyện này đã kéo dài khá lâu rồi, anh đừng vì một người phụ nữ mà làm chậm trễ việc chung của cả công ty!"
Lâm Hoàng Phong càng nghe càng nhíu chặt lông mày, anh nhìn Trần Như Ngọc bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Cô có ý gì? Cô đang dạy dỗ tôi đấy hả?" Đột nhiên không khí xung quanh anh như đặc quánh lại.
Trần Như Ngọc cắn răng, ngoan ngoãn nói: "Tôi không có ý này."
"Tôi thấy thư kí Ngọc có vẻ muốn ngồi vào vị trí của tôi thì phải!" Lâm Hoàng Phong cắt lời cô ta.
Trần Như Ngọc không dám nói gì nữa, chỉ có thể nhìn hai người họ rời đi.
Cô ta siết chặt tay mình, nheo mắt nhìn theo bóng hình của Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Lâm Hoàng Phong nhất định là của cô ta, ai cũng không cướp đi được cả! Cô ta sẽ không để cho Đỗ Minh Nguyệt kia được yên đâu!
Đỗ Minh Nguyệt có chút áy náy, nếu không phải vì cô thì công việc của anh cũng sẽ không bị chậm trễ.
Rốt cuộc cô cũng đã nghe nói chuyện lần trước của ông Nguyên, nếu không phải vì cô thì hợp đồng này là do Lâm Hoàng Phong kí được mà không phải là Lâm Hiên Hữu!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà cảm thấy áy náy, vậy nên cô không muốn lại làm anh gặp rắc rối nữa.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn ấm áp của anh, mở miệng nói: "Hay là anh cứ làm việc trước đi đã, em ăn cơm một mình cũng được mà."
Lâm Hoàng Phong vừa nghe đã nhăn mặt, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nhìn rõ cô.
Đỗ Minh Nguyệt không chịu nổi ánh mắt như vậy, dứt khoát xoay mặt đi.
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, hỏi: "Em muốn từ chối anh đến vậy sao? Nếu em muốn anh ở riêng với người phụ nữ kia thì bây giờ anh sẽ quay về ngay lập tức!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đã kéo tay anh lại lập tức, sốt ruột nói: "Không phải, em không muốn anh đi!"
Hành động này của cô làm anh cảm thấy hết sức thoả mãn, anh cười xoa tóc cô, ấm áp nói: "Bé con thích nghĩ một đằng làm một nẻo này!"
Lúc ra khỏi công ty, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhưng mọi người không cần đoán cũng biết cô gái này là ai. Tuy những nhân viên kia không dám nhìn Lâm Hoàng Phong, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía cô như muốn nhìn ra một cái lỗ vậy.
Đỗ Minh Nguyệt biết suy nghĩ của họ nhưng cũng không thể đứng ra nói: "Mọi người đừng có nhìn tôi ta, có cái gì để xem đâu. Tôi là vợ của anh ấy!"
Cô lắc đầu, vứt cái ý nghĩ này đi.
Ngày hôm sau, đã bị tất cả mọi người trong công ty đã biết tin tức này rồi!
Dư Hồng Thu cho cô xem tin nhắn trong nhóm chat, người gửi tin không phải ai khác mà chính là Lâm Hoàng Phong.
Anh nói trong nhóm chat: "Đỗ Minh Nguyệt là vợ tôi, từ hôm nay trở đi, nếu như có bất cứ ai làm việc gì quá đáng với cô ấy thì sẽ bị sa thải!"
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, sao người đàn ông này không thương lượng gì với cô đã công bố tin tức này ra cơ chứ?
"Hóa ra là thật, trước kia tớ còn tưởng cậu lừa tớ, hóa ra lại là thật à, vậy nhẫn trên tay cậu là nhẫn cưới đúng không?"
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, cô nhớ tới lúc cùng đi mua nhẫn với anh mà cảm thấy có chút ấm áp.
Dư Hồng Thu nhìn cô cười vui vẻ đến như vậy mà rùng cả mình: "Đúng là con gái đang yêu!"
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt đều là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, có thể nhìn ra, cô ấy đã kết hôn với tình yêu rồi!
"Nghe nói hôm qua đã có ba người bị đuổi việc rồi, Minh Nguyệt, cậu có biết là ai không? Chính là ba người bắt nạt cậu đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt sững người, nhưng sau đó cũng không nói gì cả, cô không phải Đức Mẹ, mấy cô gái kia làm chuyện quá đáng như thế mà còn hi vọng được cô tha thứ hay sao?
Họ đều là người lớn cả rồi, làm sai thì phải gánh vác hậu quả thôi!
Tất cả mọi người trong công ty biết Đỗ Minh Nguyệt là vợ của Lâm Hoàng Phong, Tiểu Viên lại càng hóng hớt!
"Nhìn không ra nhé Minh Nguyệt, giữ bí mật kín thế!"
Đỗ Minh Nguyệt cười: "Cũng có phải chuyện to tát gì đâu, không đáng khoe khoang!"
Tiểu Viên vừa nghe đã ngay lập tức kêu ‘ôi ôi’ vài tiếng, nhưng vì biết cô là vợ của Lâm Hoàng Phong nên cậu cũng không dám không giữ mồm giữ miệng như lần trước, nếu bị tổng giám đốc đuổi việc thì cậu tiêu mất.
"Tớ chỉ đùa thôi Minh Nguyệt, cậu đừng mách tổng giám đốc nhé!"
Dư Hồng Thu thấy cái vẻ nịnh nọt này, không nhịn được mà lườm cậu ta một cái, nói rằng: "Cậu cách Minh Nguyệt xa một chút, không biết là ai lần trước nói nếu Minh Nguyệt muốn tìm bạn trai thì phải đi tìm người đàn ông khác, nếu chuyện này mà truyền vào tai tổng giám đốc thì cậu đẹp mặt!"
Tiểu Viên cũng nhớ lại chuyện này, nhưng lúc đó cậu cũng chỉ đùa mà thôi chứ không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại cậu lại cảm thấy có chút không ổn nên vội vàng xin lỗi: "Ôi bà cô của tôi ơi, tớ sai rồi, tớ sai rồi được không?"
"Đi thôi, đi ăn cơm đi!"
Cô ngủ lâu như vậy, e là đã đói bụng từ lâu rồi!
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện ra khỏi công ty với anh đã thấy có chút thẹn thùng.
"Không cần đâu, em chưa đói mà!"
Cô vừa nói xong thì dạ dày đã như phản đối vậy, lập tức réo lên òng ọc.
Lâm Hoàng Phong nghe được, anh bật cười tiến sát vào cô, thấp giọng hỏi: "Em không đói ấy hả?"
Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ đến mức muốn độn thổ, sao lần nào cũng mất mặt trước mặt anh ấy như vậy cơ chứ!
Lâm Hoàng Phong nắm tay cô, ấm áp nói: "Đi thôi! Đi ăn cơm đi!"
Nói xong, anh dẫn cô đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, hai người đúng lúc gặp Trần Như Ngọc tới đưa tài liệu cho Lâm Hoàng Phong.
Trần Như Ngọc nhìn thấy cảnh hai người nắm tay nhau đi ra, cô ta không nín được mà siết chặt tập tài liệu trong tay đến nhăn nhúm, Đỗ Minh Nguyệt muốn khoe khoang với cô ta sao?
Trần Như Ngọc không nghĩ tới, hóa ra Đỗ Minh Nguyệt lại là bạn gái của Lâm Hoàng Phong.
"Tổng giám đốc, anh muốn đi ra ngoài ư?" Ngay lập tức, Trần Như Ngọc sốt ruột chắn trước đường đi của hai người.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày nhìn Trần Như Ngọc đứng chắn trước mặt anh, rõ ràng là không vừa lòng với việc làm này của cô ta.
Anh lui về phía sau vài bước, cách cô ta một khoảng mới hỏi: "Cô có việc gì à?"
Trần Như Ngọc giả vờ không nhận ra sự xa cách của anh, tự nhiên tiến lên nói: "Vâng, việc hợp tác với ông Nguyên còn vài chi tiết cần bàn bạc thêm, phó giám đốc kinh doanh bảo tôi mời anh tới trao đổi."
Lâm Hoàng Phong nghe là Hiên Hữu mời, không biết anh ta lại có ý đồ gì!
Anh lạnh nhạt đáp: "Cứ giao cho Tiêu Hồng Quang, tôi xem xong sẽ trả lời phó giám đốc sau."
Anh nói như vậy đã tỏ rõ là không muốn thảo luận việc này với cô ta.
Trần Như Ngọc nghe hiểu ý anh, có điều cô ta không cam lòng nên tiếp tục nói: "Tổng giám đốc, chuyện này đã kéo dài khá lâu rồi, anh đừng vì một người phụ nữ mà làm chậm trễ việc chung của cả công ty!"
Lâm Hoàng Phong càng nghe càng nhíu chặt lông mày, anh nhìn Trần Như Ngọc bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Cô có ý gì? Cô đang dạy dỗ tôi đấy hả?" Đột nhiên không khí xung quanh anh như đặc quánh lại.
Trần Như Ngọc cắn răng, ngoan ngoãn nói: "Tôi không có ý này."
"Tôi thấy thư kí Ngọc có vẻ muốn ngồi vào vị trí của tôi thì phải!" Lâm Hoàng Phong cắt lời cô ta.
Trần Như Ngọc không dám nói gì nữa, chỉ có thể nhìn hai người họ rời đi.
Cô ta siết chặt tay mình, nheo mắt nhìn theo bóng hình của Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Lâm Hoàng Phong nhất định là của cô ta, ai cũng không cướp đi được cả! Cô ta sẽ không để cho Đỗ Minh Nguyệt kia được yên đâu!
Đỗ Minh Nguyệt có chút áy náy, nếu không phải vì cô thì công việc của anh cũng sẽ không bị chậm trễ.
Rốt cuộc cô cũng đã nghe nói chuyện lần trước của ông Nguyên, nếu không phải vì cô thì hợp đồng này là do Lâm Hoàng Phong kí được mà không phải là Lâm Hiên Hữu!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà cảm thấy áy náy, vậy nên cô không muốn lại làm anh gặp rắc rối nữa.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn ấm áp của anh, mở miệng nói: "Hay là anh cứ làm việc trước đi đã, em ăn cơm một mình cũng được mà."
Lâm Hoàng Phong vừa nghe đã nhăn mặt, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nhìn rõ cô.
Đỗ Minh Nguyệt không chịu nổi ánh mắt như vậy, dứt khoát xoay mặt đi.
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, hỏi: "Em muốn từ chối anh đến vậy sao? Nếu em muốn anh ở riêng với người phụ nữ kia thì bây giờ anh sẽ quay về ngay lập tức!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đã kéo tay anh lại lập tức, sốt ruột nói: "Không phải, em không muốn anh đi!"
Hành động này của cô làm anh cảm thấy hết sức thoả mãn, anh cười xoa tóc cô, ấm áp nói: "Bé con thích nghĩ một đằng làm một nẻo này!"
Lúc ra khỏi công ty, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhưng mọi người không cần đoán cũng biết cô gái này là ai. Tuy những nhân viên kia không dám nhìn Lâm Hoàng Phong, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía cô như muốn nhìn ra một cái lỗ vậy.
Đỗ Minh Nguyệt biết suy nghĩ của họ nhưng cũng không thể đứng ra nói: "Mọi người đừng có nhìn tôi ta, có cái gì để xem đâu. Tôi là vợ của anh ấy!"
Cô lắc đầu, vứt cái ý nghĩ này đi.
Ngày hôm sau, đã bị tất cả mọi người trong công ty đã biết tin tức này rồi!
Dư Hồng Thu cho cô xem tin nhắn trong nhóm chat, người gửi tin không phải ai khác mà chính là Lâm Hoàng Phong.
Anh nói trong nhóm chat: "Đỗ Minh Nguyệt là vợ tôi, từ hôm nay trở đi, nếu như có bất cứ ai làm việc gì quá đáng với cô ấy thì sẽ bị sa thải!"
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, sao người đàn ông này không thương lượng gì với cô đã công bố tin tức này ra cơ chứ?
"Hóa ra là thật, trước kia tớ còn tưởng cậu lừa tớ, hóa ra lại là thật à, vậy nhẫn trên tay cậu là nhẫn cưới đúng không?"
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, cô nhớ tới lúc cùng đi mua nhẫn với anh mà cảm thấy có chút ấm áp.
Dư Hồng Thu nhìn cô cười vui vẻ đến như vậy mà rùng cả mình: "Đúng là con gái đang yêu!"
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt đều là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, có thể nhìn ra, cô ấy đã kết hôn với tình yêu rồi!
"Nghe nói hôm qua đã có ba người bị đuổi việc rồi, Minh Nguyệt, cậu có biết là ai không? Chính là ba người bắt nạt cậu đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt sững người, nhưng sau đó cũng không nói gì cả, cô không phải Đức Mẹ, mấy cô gái kia làm chuyện quá đáng như thế mà còn hi vọng được cô tha thứ hay sao?
Họ đều là người lớn cả rồi, làm sai thì phải gánh vác hậu quả thôi!
Tất cả mọi người trong công ty biết Đỗ Minh Nguyệt là vợ của Lâm Hoàng Phong, Tiểu Viên lại càng hóng hớt!
"Nhìn không ra nhé Minh Nguyệt, giữ bí mật kín thế!"
Đỗ Minh Nguyệt cười: "Cũng có phải chuyện to tát gì đâu, không đáng khoe khoang!"
Tiểu Viên vừa nghe đã ngay lập tức kêu ‘ôi ôi’ vài tiếng, nhưng vì biết cô là vợ của Lâm Hoàng Phong nên cậu cũng không dám không giữ mồm giữ miệng như lần trước, nếu bị tổng giám đốc đuổi việc thì cậu tiêu mất.
"Tớ chỉ đùa thôi Minh Nguyệt, cậu đừng mách tổng giám đốc nhé!"
Dư Hồng Thu thấy cái vẻ nịnh nọt này, không nhịn được mà lườm cậu ta một cái, nói rằng: "Cậu cách Minh Nguyệt xa một chút, không biết là ai lần trước nói nếu Minh Nguyệt muốn tìm bạn trai thì phải đi tìm người đàn ông khác, nếu chuyện này mà truyền vào tai tổng giám đốc thì cậu đẹp mặt!"
Tiểu Viên cũng nhớ lại chuyện này, nhưng lúc đó cậu cũng chỉ đùa mà thôi chứ không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại cậu lại cảm thấy có chút không ổn nên vội vàng xin lỗi: "Ôi bà cô của tôi ơi, tớ sai rồi, tớ sai rồi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.