Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 478: Vô tình gặp được Dung Khiết
170
05/04/2022
Yến Thanh Nhàn nhìn cửa hàng kia một cái, thở dài nói: "Được rồi, nếu cũng đã tới, vậy thì vào xem một chút đi!"
"Yes!" Đỗ Minh Nguyệt mừng thầm trong lòng.
Nhân viên bán hàng trong tiệm đi tới: "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho hai người không?"
Đỗ Minh Nguyệt vẫy tay một cái: "Không cần, tự chúng tôi nhìn một chút, cảm ơn!"
Nhân viên bán hàng kia gật đầu một cái, sau đó liền đi theo sau lưng hai người.
Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, tính thử xem nếu đi coi mắt thì nên mặc quần áo như nào mới thích hợp. Lúc cùng người kia nói chuyện, cảm giác người kia rất nho nhã, lịch thiệp, chắc chắn cũng sẽ thích một quý bà nho nhã như vậy đi!
"Hay là mua váy đi?" Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ như thế liền vuột miệng nói ra.
Yến Thanh Nhàn nghe được cô nói, xoay đầu lại nhìn về phía cô, hỏi: "Con thích váy à?"
"Hả? Không phải, không phải. Con cảm thấy nên mua váy cho mẹ, mẹ mặc váy là đẹp nhất." Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì trả lời.
Sau đó len lén đi hỏi nhân viên bán hàng: "Có cái gì mặc vào tương đ6ói thùy mị không? Để cho tầm tuổi mẹ tôi mặc."
Nhân viên bán hàng kia liền hiểu ý: "Có thưa cô, cô chờ một chút!"
Nói xong, nhân viên bán hàng kia liền bỏ đi tìm quần áo cho cô.
Đúng lúc này Lâm Hoàng Phong gọi cho Đỗ Minh Nguyệt một cú điện thoại: "Nghe má Ngô nói, em cùng mẹ cùng đi ra ngoài?"
"Đúng, đúng, đúng. Hai mẹ con em đang ở bên trung tâm thương mại. Anh mau qua đây đi. Em mua nhiều đồ lắm, xách về mệt chết mất!"
Câu nói kế tiếp, Đỗ Minh Nguyệt nói rất nhỏ tiếng, giống như là đang lẩm bẩm vậy, nhưng vẫn bị Lâm Hoàng Phong nghe rõ ràng.
Anh cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp đầy từ tính: "Em đừng xách, để đợi anh tới. Bây giờ anh đi đón tụi nhỏ, chút nữa sẽ tới đón em."
"Được đó, chồng nhà em tuyệt vời nhất!" Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được tán dương.
"Vậy anh có được thưởng không? Hử?"
"Anh muốn được thưởng gì đây?"
"Hôn anh một cái!"
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng vẫn hôn một cái qua điện thoại di động: "Chụt."
"Như vậy được chưa?"
Cô nghĩ nếu như không được, cô sẽ mặc kệ anh.
Giống như là nghe được nội tâm cô, Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng: "Vợ đại nhân, sao có thể không được chứ?"
"Miệng lưỡi trơn tru, mau tới đón mẹ con em đi!"
Nói xong, không cho anh cơ hội trả lời, liền cúp điện thoại.
Mà bên đây, nhân viên bán hàng cũng cầm quần áo ra, đi tới trước mặt cô, nói: "Thưa cô, đây là đồ tôi tìm cho cô. Là mẫu mới nhất đang thịnh hành. Dì mặc vào, nhất định sẽ rất duyên dáng."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, nhân viên bán hàng bây giờ cũng quá biết cách nói khéo với khách hàng.
"Vậy thì cầm những thứ này, cho mẹ tôi thử một chút!"
Yến Thanh Nhàn nhìn một đống quần áo trước mặt, lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt: "Mấy món đồ này đều đưa mẹ mặc thử?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Vâng, mẹ mau thử một chút đi!"
Yến Thanh Nhàn không biết con gái nhà mình muốn làm gì, nhưng vẫn cầm quần áo đi thử. Kết quả, bộ nào cũng rất vừa người. Chủ yếu là bởi vì Yến Thanh Nhàn có vóc người cao gầy, mặc quần áo gì cũng đều đẹp mắt.
"Mẹ, con thấy mua hết đi!"
Đỗ Minh Nguyệt thật cũng mua hết chừng đó quần áo. Yến Thanh Nhàn tiếc tiền, không kiềm được nói cô mấy câu: "Con mua quần áo nhiều như vậy làm gì? Mấy triệu một bộ. Con có nhiều tiền như vậy à? Mua một hai bộ là được, chúng ta trả lại bớt đi!"
"Mẹ!" Đỗ Minh Nguyệt kéo lại tay bà lại: "Mẹ, số tiền này đều là con kiếm được. Mẹ nuôi con từ bé cũng không dễ dàng gì, con mua mấy bộ đồ cho mẹ thì có sao đâu? Tiền còn có thể kiếm nữa, quan trọng nhất không phải vui vẻ mới đúng sao?"
Cả đời này của bà, đã quá khổ cực rồi. Theo Đỗ Chính Lâm chịu khổ, đến khi ông ta có tiền thì lại đuổi bà đi. Bà chưa từng được hưởng một ngày tốt đẹp vui vẻ nào.
Bây giờ khó khăn lắm cuộc sống mới khá hơn một chút, nhưng lại nghĩ suy đủ đường, chưa từng lo nghĩ cho mình.
Có lúc cô cảm thấy, người làm con gái như cô cũng quá thất bại rồi.
Yến Thanh Nhàn nghe mấy lời nói này của cô, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng có chút chua xót.
Đúng vậy, bà vất vả hơn nửa đời người, kết quả ngay cả một bộ quần áo xinh đẹp cũng không có.
"Mẹ biết rồi con gái, không trả lại nữa là được chứ gì?" Yến Thanh Nhàn thỏa hiệp nói.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Vâng, vâng."
Xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài, lúc cùng nhau chờ thang máy, lại đụng phải một người không muốn đụng phải nhất: Dung Khiết.
Dung Khiết cũng mua quần áo ở đây, khi thấy Đỗ Minh Nguyệt, còn cười lạnh một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, không khí nơi này cũng trở nên nặng nề.
"Mẹ, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?" Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói.
Yến Thanh Nhàn không hiểu: "Vậy là sao chứ?"
"Trông thấy một người không muốn gặp."
Yến Thanh Nhàn nhìn sắc mặt cô rất không tốt, vì vậy gật đầu một cái, nói: "Được, chúng tôi đi xuống từ chỗ khác!"
Đang chuẩn bị rời đi, Dung Khiết mở miệng nói: "Thấy tôi liền chạy, có phải hay không là có tật giật mình đó?"
"Ngược lại không phải là có tật giật mình, chẳng qua là cảm thấy, cô đứng ở chỗ này ô nhiễm không khí thôi." Đỗ Minh Nguyệt cười dịu dàng vô cùng, nhưng trong đáy mắt không một chút ý vui.
Dung Khiết bị cô mắng cho một câu, sắc mặt thay đổi, trên mặt hiện vẻ tức giận: "Cô có ý gì?"
"Lời sao ý vậy. Cô nghe không hiểu tiếng người à? Vậy thì nên mau chóng quay về học lại quốc ngữ đi nhé." Đỗ Minh Nguyệt đáp trả, sau đó lại nói cùng Yến Thanh Nhàn: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Yến Thanh Nhàn đồng ý nói: "Được, đi thôi!"
Cuối cùng chỉ để lại Dung Khiết tức giận giậm chân bình bịch: "Đỗ Minh Nguyệt, tôi xem miệng lưỡi cô còn sắc nhọn tới khi nào."
Ra khỏi trung tâm thương mại, Yến Thanh Nhàn vẫn nhìn cô. Đỗ Minh Nguyệt quả thực không cách nào né tránh ánh mắt này, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
"Mẹ, mẹ muốn hỏi cái gì, thì mẹ cứ hỏi đi!"
Yến Thanh Nhàn hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị: "Cô gái mới này là sao?"
Đỗ Minh Nguyệt dùng chân di di trên sàn nhà: "Cũng không có sao, chỉ là thích Hoàng Phong thôi!"
"Cái gì? Thích Hoàng Phong?"
"Đúng vậy. Nhưng mẹ yên tâm, Hoàng Phong không hề có cảm giác gì với cô ta, con có thể bảo đảm!" Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy vẻ chân thành mà nói.
Đối với Yến Thanh Nhàn, thích Lâm Hoàng Phong thì cũng là rất bình thường, làm gì có ai mà không thích đàn ông ưu tú chứ?
Nếu bà trẻ hơn hai mươi tuổi, nếu thấy Lâm Hoàng Phong, nhất định cũng sẽ có cảm giác động lòng. Có điều, thái độ của Lâm Hoàng Phong là cái khiến cho bà chú ý.
Dẫu sao, đồ ở bên ngoài, với đàn ông mà nói, dù có là một bãi rác thì cũng là thứ mới mẻ.
"Con cũng biết Lâm Hoàng Phong đối với cô ta không cảm giác gì à? Mẹ nói cho con nghe, con phải để ý quan tâm một chút. Mẹ đây chính là một tấm gương cho con đó." Yến Thanh Nhàn nói lời thành khẩn.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà là vì tốt muốn cho mình, nhưng cô tin tưởng Lâm Hoàng Phong.
"Mẹ, con tin tưởng Hoàng Phong." Đỗ Minh Nguyệt nắm tay bà.
"Yes!" Đỗ Minh Nguyệt mừng thầm trong lòng.
Nhân viên bán hàng trong tiệm đi tới: "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho hai người không?"
Đỗ Minh Nguyệt vẫy tay một cái: "Không cần, tự chúng tôi nhìn một chút, cảm ơn!"
Nhân viên bán hàng kia gật đầu một cái, sau đó liền đi theo sau lưng hai người.
Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, tính thử xem nếu đi coi mắt thì nên mặc quần áo như nào mới thích hợp. Lúc cùng người kia nói chuyện, cảm giác người kia rất nho nhã, lịch thiệp, chắc chắn cũng sẽ thích một quý bà nho nhã như vậy đi!
"Hay là mua váy đi?" Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ như thế liền vuột miệng nói ra.
Yến Thanh Nhàn nghe được cô nói, xoay đầu lại nhìn về phía cô, hỏi: "Con thích váy à?"
"Hả? Không phải, không phải. Con cảm thấy nên mua váy cho mẹ, mẹ mặc váy là đẹp nhất." Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì trả lời.
Sau đó len lén đi hỏi nhân viên bán hàng: "Có cái gì mặc vào tương đ6ói thùy mị không? Để cho tầm tuổi mẹ tôi mặc."
Nhân viên bán hàng kia liền hiểu ý: "Có thưa cô, cô chờ một chút!"
Nói xong, nhân viên bán hàng kia liền bỏ đi tìm quần áo cho cô.
Đúng lúc này Lâm Hoàng Phong gọi cho Đỗ Minh Nguyệt một cú điện thoại: "Nghe má Ngô nói, em cùng mẹ cùng đi ra ngoài?"
"Đúng, đúng, đúng. Hai mẹ con em đang ở bên trung tâm thương mại. Anh mau qua đây đi. Em mua nhiều đồ lắm, xách về mệt chết mất!"
Câu nói kế tiếp, Đỗ Minh Nguyệt nói rất nhỏ tiếng, giống như là đang lẩm bẩm vậy, nhưng vẫn bị Lâm Hoàng Phong nghe rõ ràng.
Anh cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp đầy từ tính: "Em đừng xách, để đợi anh tới. Bây giờ anh đi đón tụi nhỏ, chút nữa sẽ tới đón em."
"Được đó, chồng nhà em tuyệt vời nhất!" Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được tán dương.
"Vậy anh có được thưởng không? Hử?"
"Anh muốn được thưởng gì đây?"
"Hôn anh một cái!"
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng vẫn hôn một cái qua điện thoại di động: "Chụt."
"Như vậy được chưa?"
Cô nghĩ nếu như không được, cô sẽ mặc kệ anh.
Giống như là nghe được nội tâm cô, Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng: "Vợ đại nhân, sao có thể không được chứ?"
"Miệng lưỡi trơn tru, mau tới đón mẹ con em đi!"
Nói xong, không cho anh cơ hội trả lời, liền cúp điện thoại.
Mà bên đây, nhân viên bán hàng cũng cầm quần áo ra, đi tới trước mặt cô, nói: "Thưa cô, đây là đồ tôi tìm cho cô. Là mẫu mới nhất đang thịnh hành. Dì mặc vào, nhất định sẽ rất duyên dáng."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, nhân viên bán hàng bây giờ cũng quá biết cách nói khéo với khách hàng.
"Vậy thì cầm những thứ này, cho mẹ tôi thử một chút!"
Yến Thanh Nhàn nhìn một đống quần áo trước mặt, lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt: "Mấy món đồ này đều đưa mẹ mặc thử?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Vâng, mẹ mau thử một chút đi!"
Yến Thanh Nhàn không biết con gái nhà mình muốn làm gì, nhưng vẫn cầm quần áo đi thử. Kết quả, bộ nào cũng rất vừa người. Chủ yếu là bởi vì Yến Thanh Nhàn có vóc người cao gầy, mặc quần áo gì cũng đều đẹp mắt.
"Mẹ, con thấy mua hết đi!"
Đỗ Minh Nguyệt thật cũng mua hết chừng đó quần áo. Yến Thanh Nhàn tiếc tiền, không kiềm được nói cô mấy câu: "Con mua quần áo nhiều như vậy làm gì? Mấy triệu một bộ. Con có nhiều tiền như vậy à? Mua một hai bộ là được, chúng ta trả lại bớt đi!"
"Mẹ!" Đỗ Minh Nguyệt kéo lại tay bà lại: "Mẹ, số tiền này đều là con kiếm được. Mẹ nuôi con từ bé cũng không dễ dàng gì, con mua mấy bộ đồ cho mẹ thì có sao đâu? Tiền còn có thể kiếm nữa, quan trọng nhất không phải vui vẻ mới đúng sao?"
Cả đời này của bà, đã quá khổ cực rồi. Theo Đỗ Chính Lâm chịu khổ, đến khi ông ta có tiền thì lại đuổi bà đi. Bà chưa từng được hưởng một ngày tốt đẹp vui vẻ nào.
Bây giờ khó khăn lắm cuộc sống mới khá hơn một chút, nhưng lại nghĩ suy đủ đường, chưa từng lo nghĩ cho mình.
Có lúc cô cảm thấy, người làm con gái như cô cũng quá thất bại rồi.
Yến Thanh Nhàn nghe mấy lời nói này của cô, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng có chút chua xót.
Đúng vậy, bà vất vả hơn nửa đời người, kết quả ngay cả một bộ quần áo xinh đẹp cũng không có.
"Mẹ biết rồi con gái, không trả lại nữa là được chứ gì?" Yến Thanh Nhàn thỏa hiệp nói.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Vâng, vâng."
Xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài, lúc cùng nhau chờ thang máy, lại đụng phải một người không muốn đụng phải nhất: Dung Khiết.
Dung Khiết cũng mua quần áo ở đây, khi thấy Đỗ Minh Nguyệt, còn cười lạnh một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, không khí nơi này cũng trở nên nặng nề.
"Mẹ, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?" Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói.
Yến Thanh Nhàn không hiểu: "Vậy là sao chứ?"
"Trông thấy một người không muốn gặp."
Yến Thanh Nhàn nhìn sắc mặt cô rất không tốt, vì vậy gật đầu một cái, nói: "Được, chúng tôi đi xuống từ chỗ khác!"
Đang chuẩn bị rời đi, Dung Khiết mở miệng nói: "Thấy tôi liền chạy, có phải hay không là có tật giật mình đó?"
"Ngược lại không phải là có tật giật mình, chẳng qua là cảm thấy, cô đứng ở chỗ này ô nhiễm không khí thôi." Đỗ Minh Nguyệt cười dịu dàng vô cùng, nhưng trong đáy mắt không một chút ý vui.
Dung Khiết bị cô mắng cho một câu, sắc mặt thay đổi, trên mặt hiện vẻ tức giận: "Cô có ý gì?"
"Lời sao ý vậy. Cô nghe không hiểu tiếng người à? Vậy thì nên mau chóng quay về học lại quốc ngữ đi nhé." Đỗ Minh Nguyệt đáp trả, sau đó lại nói cùng Yến Thanh Nhàn: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Yến Thanh Nhàn đồng ý nói: "Được, đi thôi!"
Cuối cùng chỉ để lại Dung Khiết tức giận giậm chân bình bịch: "Đỗ Minh Nguyệt, tôi xem miệng lưỡi cô còn sắc nhọn tới khi nào."
Ra khỏi trung tâm thương mại, Yến Thanh Nhàn vẫn nhìn cô. Đỗ Minh Nguyệt quả thực không cách nào né tránh ánh mắt này, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
"Mẹ, mẹ muốn hỏi cái gì, thì mẹ cứ hỏi đi!"
Yến Thanh Nhàn hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị: "Cô gái mới này là sao?"
Đỗ Minh Nguyệt dùng chân di di trên sàn nhà: "Cũng không có sao, chỉ là thích Hoàng Phong thôi!"
"Cái gì? Thích Hoàng Phong?"
"Đúng vậy. Nhưng mẹ yên tâm, Hoàng Phong không hề có cảm giác gì với cô ta, con có thể bảo đảm!" Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy vẻ chân thành mà nói.
Đối với Yến Thanh Nhàn, thích Lâm Hoàng Phong thì cũng là rất bình thường, làm gì có ai mà không thích đàn ông ưu tú chứ?
Nếu bà trẻ hơn hai mươi tuổi, nếu thấy Lâm Hoàng Phong, nhất định cũng sẽ có cảm giác động lòng. Có điều, thái độ của Lâm Hoàng Phong là cái khiến cho bà chú ý.
Dẫu sao, đồ ở bên ngoài, với đàn ông mà nói, dù có là một bãi rác thì cũng là thứ mới mẻ.
"Con cũng biết Lâm Hoàng Phong đối với cô ta không cảm giác gì à? Mẹ nói cho con nghe, con phải để ý quan tâm một chút. Mẹ đây chính là một tấm gương cho con đó." Yến Thanh Nhàn nói lời thành khẩn.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà là vì tốt muốn cho mình, nhưng cô tin tưởng Lâm Hoàng Phong.
"Mẹ, con tin tưởng Hoàng Phong." Đỗ Minh Nguyệt nắm tay bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.